Lương Nghi còn có biệt danh là dì nhỏ, tốt nghiệp Học viện Cảnh sát. Thế nhưng cô ấy và Quý Phong không học cùng chuyên ngành, Quý Phong học về tội phạm học còn cô ấy học về quản lý công an và sau khi tốt nghiệp, đơn vị được giao cũng là quản lý.
Tuy nhiên Lương Nghi không muốn chỉ làm các công việc giấy tờ, cuộc sống tiền tuyến mới là lý tưởng mơ ước của cô ấy. Đừng hỏi cô ấy tại sao muốn ra tiền tuyến nhưng lại học chuyên ngành luật, câu trả lời chính là mâu thuẫn gia đình và mọi người đều hiểu cả.
Tóm lại, sau khi cô ấy làm ở vị trí được hai năm thì bắt đầu nghĩ cách muốn thuyên chuyển.
Nhưng mà quá trình cũng không thuận lợi.
Vì sao chỉ có một mình cô ấy ở trong vụ án của họa sĩ Thường? Bởi vì khi đó cô ấy đang trong thời gian thử việc, nhưng mối quan hệ của cô ấy thì không đổi.
Các đồng nghiệp khác đều bận rộn với vụ án chỉ còn một mình cô ấy ở trong văn phòng.
Vì không cam lòng cho nên sau khi nhận được báo án, cô ấy đã cắn răng, giậm chân và nhân lúc chưa có ai khác đã tự mình chạy tới khách sạn nghỉ dưỡng để điều tra. Không thể không nói cô ấy đã gặp may khi gặp được ngay Giản Tĩnh và cả hai đã cùng nhau liên thủ phá án.
Chuyển giao thuận lợi.
Cuối cùng hôm nay cô ấy đã được bố trí chính thức.
Bác sĩ pháp y bắt đầu khám nghiệm tử thi, nhân viên giám định dấu vết bắt đầu khám nghiệm hiện trường còn Giản Tĩnh đi cùng để giải thích.
Hiện trường được xử lý rất nhanh chóng và Giản Tĩnh cũng đã chụp được khá nhiều ảnh vào ngày hôm qua. Tất cả công việc kiểm tra đều được ghi lại bằng điện thoại di động và thậm chí các tang vật đều được đóng gói trong túi bảo quản mới.
Các cảnh sát khác đều nói: “Cô Giản rất chuyên nghiệp.”
“Tôi viết tiểu thuyết trinh thám nên cũng biết một chút về kiến thức cơ bản.” Giản Tĩnh nói chuyện khiêm tốn, cô hỏi bác sĩ pháp y: “Anh phải mất bao lâu nữa để tìm ra nguyên nhân cái chết?”
Bác sĩ pháp y nói: “Khoảng bảy tám tiếng.”
Lương Nghi nói: “Chúng ta đi gặp ngôi sao nữ họ Đào kia xem thế nào.”
Giản Tĩnh đã nhờ bà chủ chăm sóc cho sao nữ Đào nhưng tình trạng của cô ta vẫn không được cải thiện. Cô ta bị sốt liên tục, thần trí mê man, đôi lúc lên cơn co giật như bị trúng tà.
“Đưa tới bệnh viện kiểm tra đi.” Lương Nghi đưa ra quyết định ngay lập tức: “Đường đã thông rồi, để cho xe cảnh sát đưa tới đó.”
Vì thế sao nữ Đào nhanh chóng chóng được đưa tới bệnh viện gần nhất.
Sau đó, trợ lý của Thiệu Mông đã quay lại.
Anh ta hốt hoảng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh là trợ lý của Thiệu Mông sao?” Lương Nghi nhìn anh ta chằm chằm.
Hôm nay cô ấy mặc đồng phục cảnh sát cùng với dáng người cao gầy, cô ấy nhìn xuống khiến cho người trợ lý cảm thấy vô cùng áp bức.
Người trợ lý gật đầu đầy vẻ hoảng sợ: “Đúng, đúng, ý tôi là, không phải anh Thiệu…”
“Thiệu Mông đã chết, chúng tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Lương Nghi nói: “Mong anh phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi.”
Người trợ lý mở to mắt, trên mặt lộ vẻ sợ hãi. Khi bị yêu cầu vào trong ghế lô để hỏi khẩu cung, vẻ bất an trên mặt anh ta càng lộ rõ.
“Tôi hỏi cái gì thì anh trả lời cái đó. Không được giấu diếm, anh đã hiểu chưa?”
“Biết, tôi biết rồi.”
“Tên.”
“Thiệu Bân.”
“Tuổi.”
“Hai mươi mốt.”
“Anh có quan hệ gì với Thiệu Mông?”
“Tôi, tôi là trợ lý của anh ấy.”
“Hai người đều họ Thiệu, có phải là trùng hợp không?”
“Không, tôi là em họ của anh ấy.”
“Từ trưa hôm qua cho tới sáng nay, anh đã ở đâu?”
“Ngày hôm qua, tôi đi mua thuốc cho anh Thiệu. Lúc trở về đường bị chặn cho nên tôi ở lại trong thành phố một đêm, người trong khách sạn có thể làm chứng cho tôi. Cô cảnh sát, tôi không liên quan gì tới cái chết của anh Thiệu cả.”
“Anh mua thuốc gì?”
“Anh Thiệu nói anh ấy bị đau dạ dày và hình như hơi cảm lạnh nên tôi đã đi mua ít thuốc dạ dày cùng với thuốc cảm cúm.”
“Thiệu Mông có tiền sử bệnh tâm thần không?”
“Không có.”
“Anh chắc chứ?” Lương Nghi nhìn kỹ người trợ lý trước mặt.
Người trợ lý khẳng định chắc chắn: “Tôi đã đi theo anh Thiệu từ năm mười bảy tuổi nên không có chuyện gì của anh ấy là tôi không biết cả. Anh Thiệu thích uống rượu nhưng chắc chắn tinh thần không hề có vấn đề gì. Vấn đề lớn nhất của anh ấy chính là viêm mũi dị ứng và viêm dạ dày mãn tính.”
Lương Nghi dừng một chút rồi nói tiếp: “Tuy nhiên Thiệu Mông đột ngột qua đời, anh ta bị dọa sợ mà chết.”
Cô ấy còn chưa dứt lời đã trông thấy khuôn mặt trắng bệch như ý muốn của người trợ lý. Vẻ mặt đầy kinh hãi, anh ta lẩm bẩm: “Sao có thể, chẳng lẽ…Là do cái đó sao?”
Lương Nghi hỏi: “Cái đó là ai?”
Đột nhiên người trợ lý ngậm miệng lại.
Lương Nghi đập bàn: “Vì sao không trả lời? Anh cố ý giấu diếm điều gì? Cái chết của Thiệu Mông có liên quan gì tới anh?”
Mỡ trên mặt người trợ lý rung lên, anh ta biện hộ: “Không phải tôi! Tôi là trợ lý của anh Thiệu nên sao tôi có thể hại anh ấy được? Thực sự không phải tôi!”
Tuy nhiên anh ta lại không đề cập tới cái kia là ai.
Lương Nghi cũng không truy vấn ngay, trái lại cô ấy dịu giọng nói: “Vậy tôi hỏi anh, Thiệu Mông có thù oán với ai không?”
Người trợ lý hơi thả lỏng người, anh ta nói không chút nghĩ ngợi: “Hiện tại anh Thiệu rất nổi tiếng nên có rất nhiều người muốn kéo anh ấy xuống. Bọn họ đều muốn anh ấy gặp chuyện không may.”
Lương Nghi hỏi: “Ví dụ như.”
Người trợ lý do dự mãi mới trả lời: “Tạ Duy.”
Trong khi Lương Nghi thẩm vấn trợ lý, Giản Tĩnh đang lướt internet ở phòng bên cạnh.
Cô đang tìm kiếm manh mối của [Nghi án Đại Tống] năm đó.
Bộ phim này từng rất ăn khách. Mãi cho tới tận ngày nay vẫn là hình mẫu điển hình được nhiều người hâm mộ phim truyền hình trong nước bàn tán. Chính vì thế, không chỉ có nhiều tin tức không bị che dấu, mà còn có rất nhiều bài viết thảo luận về cốt truyện trinh thám. Cũng có cuộc thảo luận về cách phục vụ và chuyển đổi, cả những bài thảo luận về tình hình hiện tại của các diễn viên.
Giản Tĩnh đọc những bài viết liên quan tới các nam diễn viên trước.
Giống như Giang Bạch Diễm đã nói, Thiệu Mông hóa thân thành một người hám lợi, một chàng trai quý tộc môi đỏ răng trắng và rất khôi ngô tuấn tú. Còn hình ảnh của Tạ Duy là một người dân thường, ăn mặc giản dị, màu da hóa đen và chỉ có ánh mắt sáng ngời, tràn ngập ánh hào quang.
Cô xem qua một tập phim, lòng cô đau y như đạo diễn Hoàng.
Trong số những diễn viên khác, cũng có những ngôi sao đã thành danh nhưng sự nổi lên của bọn họ không mạnh như Thiệu Mông và Đào Đào.
Có người tích cóp từng chút, gặp được cơ hội tốt rồi mới nổi tiếng nhưng những người còn lại có khởi đầu tốt, sau đó lại nhận được những hợp đồng đóng phim tốt và bắt đầu nổi như cồn trong các bộ phim truyền hình mới.
Người thực sự nổi tiếng trong một lần chỉ có Thiệu Mông và Đào Đào.
Tuy nhiên thân phận của hai người bọn họ lúc đó rất khác nhau, lần xuất hiện duy nhất với nhau chính là sự cố thiết bị bảo vệ.
Thiết bị bảo vệ bị đứt, Đào Đào diễn vai vũ nữ cùng với Thiệu Mông diễn ở thanh lâu đều bị đưa tới bệnh viện.
Trước đây, cũng đã từng xảy ra hai sự cố trên trường quay.
Một lần đang quay phim vào mùa đông, diễn viên vô tình bị rơi xuống nước dẫn đến mắc bệnh viêm phổi, suýt nữa đã mất mạng. Một lần khác là nhà sản xuất đi tới khu danh lam thắng cảnh thì gặp phải tai nạn xe khiến cho không ít nhân viên trong đoàn bị thương.
Chủ nhân của bài đăng thề rằng là do đoàn làm phim bị những hồn ma lang thang phát hiện trong khi họ đang quay câu chuyện giết người quỷ quái đầu tiên, nên đã bị đám cô hồn dã quỷ coi trọng và tưởng là thật nên đã đi theo bọn họ.
Vì để chứng minh cho quan điểm của mình, anh ta còn đăng một bức ảnh nội bộ và đó chính là cảnh đoàn làm phim mời người tới để trừ ma.
Giản Tĩnh: “…”
Cô đã tìm ra được thông tin của vị đạo trưởng Hà và gọi điện cho anh ấy để hỏi.
Sau khi nghiêm túc lắng nghe, đạo trưởng Hà nói với vẻ nghiêm túc: “Tiểu Giản, cô đừng tin vào những thứ mê tín dị đoan.”
Giản Tĩnh: “?” Anh ấy là một đạo sĩ mà lại đi khuyên cô đừng tin vào những thứ mê tín dị đoan?
“Tất cả những thứ này đều là đường ngang ngõ tắt như nuôi tiểu quỷ hay là thờ phụng hồ tiên đều là lời đồn bậy bạ. Tôi chưa từng gặp quỷ cũng như chưa từng thấy hồ tiên.” Đạo trưởng Hà hạ thẳng một gậy xuống diệt sạch toàn quân: “Những người muốn làm mấy thứ này đều là đường ngang ngõ tắt, tôn giáo không hề sử dụng những thứ đó.”
Giản Tĩnh mỉm cười: “Tôi không xen vào chuyện này. Đạo trưởng Hà, điều mà tôi muốn hỏi chính là những tai nạn này có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
Đạo trưởng Hà: “Có.”
“Có tác dụng gì?”
“Lừa tiền.” Đạo trưởng Hà nói: “Trước tiên là giả thần giả quỷ, sau đó lừa tiền để trừ ma, đường cũ thôi mà.”
Giản Tĩnh: “…”
Đúng là chủ nghĩa duy vật!
Nhưng chính vì vậy mà con đường này không được thông qua.
“Tĩnh Tĩnh.” Cửa bị mở ra, biên kịch Hứa thò đầu vào: “Cô tới đây một chút.”
“Có chuyện gì?”
“Thử vai.” Biên kịch Hứa thở dài: “Ông Hoàng gấp tới mức sùi bọt mép rồi.”
Sáng nay, công ty giải trí Phi Điểu đã nhận được tin Thiệu Mông đã chết. Cấp trên đã gọi điện tới cho đạo diễn Hoàng, tuy rằng chưa nói gì nhưng ai cũng biết sau khi nam số một bị bỏ trống, chắc chắn sẽ có một trận cuồng phong đẫm máu.
Trong lúc đó chủ đầu tư và đạo diễn Hoàng, không phải gió đông chiếm ưu thế hơn gió tây thì chính là gió tây chiếm ưu thế gió đông.
Đạo diễn Hoàng hiểu rõ Phi Điểu vẫn còn đang cố kỵ vụ án chưa được sáng tỏ, nên không dám tiết lộ tin tức cho công chúng. Vì một khi tin tức bị truyền ra ngoài thì sẽ gặp phải rắc rối lớn.
Tốt hơn hết ông ấy nên tìm ra cách định ra nam số một trước. Nếu không chủ đầu tư sẽ định ra một nam chính không đạt yêu cầu, sẽ có sự không thoải mái nhỏ trong việc hợp tác và phá hủy danh tiếng của bộ đầu tiên vất vả lắm mới đạt được, lúc đó còn chẳng kịp khóc.
Cũng may là đã có sẵn các ứng cử viên.
Đạo diễn Hoàng lấy ra một đoạn mới trong kịch bản và định để cho Tạ Duy thử vai ác ma. Đồng thời, vì đảm bảo cho tin tức không bị lộ ra ngoài, ông ấy cũng để cho ba người Giang, Tiết và Trương có cơ hội thử vai.
Giản Tĩnh cũng hiểu được sự lo lắng của đạo diễn Hoàng nên cô đồng ý phối hợp.
“Cô sẽ rất thích Tạ Duy.” Biên kịch Hứa nhỏ giọng nói: “Tôi đã từng gặp cậu ấy vào một năm trước, trông cậu ấy khá chán nản vào lúc đó. Ai mà ngờ rằng lần gặp gỡ này đã thay đổi nhiều như vậy. Chậc, khí chất đó trông cứ như siêu sao quốc tế vậy.”
Giản Tĩnh nói: “Tôi nghĩ anh ta trông vẫn như vậy.”
Biên kịch Hứa lắc đầu: “Trước đây, mắt của cậu ấy không hề sáng như vậy. Bị trầm cảm suốt mười năm thì có thể tốt tới mức nào chứ? Không ngờ vừa mới gặp lại vào ngày hôm qua, trông cậu ấy cứ như đã tái sinh vậy.”
Giản Tĩnh không nói gì.
Sau khi cô đến, đạo diễn Hoàng đã lập tức tuyên bố bắt đầu.
Ánh mặt trời từ bên ngoài khung cửa kính trong suốt chiều vào trông vô cùng sáng sủa, nhưng khi nó rơi xuống người Tạ Duy lại khiến cho anh ta giống như một cái hố đen hấp thụ tất cả ánh sáng, chỉ lưu lại một mảnh hỗn độn.
Tạ Duy đứng đó nhìn về phía hoa cỏ xa xa rồi lại chuyển sang bộ bàn ghế gần đó. Tư thế vừa thoải mái lại tự nhiên, anh ta làm như thể bản thân không phù hợp, cũng không để ý rồi lại làm như bản thân dường như không hề cảm thấy gì, trông vừa tùy ý mà lại có chút buồn chán.
Sau đó, đầu anh ta hơi quay sang một bên giống như nắm bắt được thông tin thú vị nào đó. Ánh mắt của anh ta từ nơi xa xăm nào đó dần dần thu lại, thu lại.
Như vậy khiến cho tất cả mọi người hiểu được rằng có ai đó đang tiến về phía anh ta.
Thật là kỳ lạ, không hề có vật thật và cũng không hề có động tĩnh gì, chỉ dựa vào biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt mà đã có thể truyền tải được biết bao thông điệp. Trái tim của Giản Tĩnh dường như từ từ nâng lên theo màn biểu diễn của anh ta, cô cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Cô cảm nhận được rõ hơn bất cứ ai rằng anh ta đang diễn ở phần nào trong câu chuyện.
Người của hư vô tới gần rồi lại cách anh ta vài bước.
Tạ Duy khẽ nhếch khóe môi, lời thoại nói ra vừa nhẹ nhàng mà lại rõ ràng.
“Xin chào, thợ săn.”
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Trong mắt của đạo diễn Hoàng hiện lên vẻ vui sướng cùng với sự nghi hoặc. Biên kịch Hứa khẽ xoa đùi tỏ vẻ phấn khích vì thán phục màn trình diễn của anh ta. Tiết Tiểu Sinh cảm thấy do dự khi thấy bọn họ như vậy, trong lòng hơi bất an còn Trương Hồng Thần với vẻ mặt khó đoán.
Giang Bạch Diễm mím chặt môi, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cả người căng chặt như một tấm sắt.
Tuy Tạ Duy không hề nói với cậu nhưng cậu lại cảm nhận sự sợ hãi và run rẩy khi giáp mặt với ác ma. Nhưng mà như này quá đáng sợ, kỹ năng diễn xuất của anh ta đã đạt tới trình độ như vậy sao?
Trong lúc yên lặng, đạo diễn Hoàng mở miệng nói: “Tĩnh Tĩnh, cô cảm thấy thế nào?”
“Diễn xuất rất tốt.” Giản Tĩnh nói xong rồi nhìn về phía Tạ Duy với vẻ chăm chú.
Tạ Duy hỏi: “Cô Giản có gì muốn nói với tôi sao?”
Giản Tĩnh mỉm cười, cô chống khuỷu tay lên bàn còn lòng bàn tay đặt lên má trông giống như một bé gái. Thế nhưng ánh mắt cô của không hề ngây thơ giống như một đứa trẻ mà lại vô cùng sắc bén và sắc sảo.
“Anh diễn rất giống ác ma.” Cô nói: “Tuy nhiên tôi lại cảm thấy anh hợp với thợ săn hơn.”
Tạ Duy sửng sốt rồi nhìn cô chăm chú: “Vì sao?”
Giản Tĩnh nói: “Anh biết vì sao mà.”
Tạ Duy trầm mặc.
Cô đứng lên, đi tới trước mặt anh ta và nhìn thẳng vào hai mắt của anh ta.
Sự chênh lệch chiều cao giữa hai người ít nhất là hai mươi centimet, nhưng trong cuộc đối đầu này Giản Tĩnh nhỏ bé đã chiếm ưu thế, và áp chế khí thế kì lạ của Tạ Duy.
“Trong lòng anh cũng có một quái vật.” Thanh âm của cô rất nhẹ nhưng ánh mắt lại lạnh băng giống như lưỡi dao: “Tạ Duy, anh che dấu chuyện gì? Cái chết của Thiệu Mông có liên quan gì tới anh?”