Sau khi nói chuyện với trợ lý, Giản Tĩnh lần nữa chải vuốt lại vụ án.
Lúc này đã rõ nguyên nhân Thiệu Mông tử vong: ‘Thiệu Mông bị dọa giật mình đột tử, thứ kích thích anh ta hẳn là ảo giác do viêm màng não tạo thành. Vậy vấn đề kế tiếp, vì sao anh ta cảm nhiễm viêm màng não?’
Viêm màng não bình thường là do vi khuẩn, virus hoặc vi sinh vật khác gây nên.
Thật ra tra tới đây, vụ án này đã ngày càng tiếp cận ngoài ý muốn. Điểm duy nhất khiến người ta chú ý là sao nữ Đào.
Cô ta và Thiệu Mông trước sau phát bệnh, đều là sinh ra ảo giác, giữa hai người này có liên hệ gì sao?
Nếu có thì phải kể tới 'Nghi án Đại Tống' mười năm trước.
Theo cách nói của Tạ Duy, mười năm trước Thiệu Mông và Đào Đào nhân tai nạn ngoài ý muốn mà kết bạn, cũng yêu đương. Mà mười năm trước sự cố ngoài ý muốn xảy ra trong đoàn phim 'Nghi án Đại Tống' nhiều không đếm xuể.
Từ đó về sau, Tạ Duy mãi không nổi danh, Thiệu Mông và Đào Đào lại đỏ phát tím.
Tiết Tiểu Sinh nhắc tới ‘tiểu quỷ’, mà trợ lý của Thiệu Mông trực tiếp chỉ ra điểm mấu chốt.
Mượn mệnh.
Tạ Duy từng nhắc tới ‘mệnh’ mấy lần. Anh ta nói có rất nhiều người đều nói mệnh của anh ta rất tốt, là mệnh nổi danh.
Liệu có phải anh đã biết hành vi của Thiệu Mông rồi hay không?
Giản Tĩnh nghĩ thật lâu, lại gọi cho đạo trưởng Hà: "Đạo trưởng, anh có biết ‘mượn mệnh’ không?"
Đạo trưởng Hà hỏi: "Mượn mệnh của ai? Mượn người sống hay người chết?"
"Có người vốn nên nổi danh toàn quốc, lại bị một người khác vay mượn mất. Người kia không nổi, người mượn lại nổi." Giản Tĩnh không tin mấy thứ này nên ngần ngừ một hồi mới nói xong.
Ai ngờ đạo trưởng Hà yên lặng một lát lại nhỏ giọng hỏi: "Cô nghe từ chỗ nào thế?"
Giản Tĩnh giật thót: “Có chuyện như vậy thật sao?"
"Mệnh là thứ vô cùng huyền diệu, không ai chứng minh được sự tồn tại của nó, cũng không thể chứng minh nó không tồn tại. Theo góc độ tâm lý học cũng giải thích được, chỉ xem cô tin không thôi."
"Đạo trưởng tin không?"
Đạo trưởng Hà nghĩ một lát, lại nói: "Tôi biết một ví dụ tương tự."
Giản Tĩnh lập tức hứng thú, mời đạo trưởng kể chi tiết.
"Thật ra, trường hợp cô nói không gọi là mượn mệnh, gọi là mượn vận. Có câu nói ‘giấu trời đổi vận, giết người đoạt mệnh’. Mượn mệnh là chuyển tuổi thọ của một người sang cho người khác. Người bị mượn không còn mệnh số không phải chỉ có chết hay sao?" Đạo trưởng Hà không hổ là nhân sĩ chuyên nghiệp, đạo lý rõ ràng: "Mượn vận lại khác. Mượn vận là trộm số vận của người khác. Ví như có người vốn có số phát tài, nên trở thành tỷ phú. Kết quả lại bị người ta mượn vận, sau đó không cách nào phát tài."
Giản Tĩnh: “Thật hay giả?”
Đạo trưởng Hà nói tiếp: "Nhưng mượn mệnh cũng được, mượn vận cũng thế, không phải thứ mình sở hữu sao có thể mượn về tới giống như đúc được. Trộm mười năm tuổi thọ của người ta, chuyển sang cho mình được một, hai năm là cùng. Đến thời điểm không chỉ phải trả lại toàn bộ, bản thân cũng phải thừa nhận một cái giá đắt đỏ."
Cái này với lời của trợ lý không xê xích gì nhiều.
Giản Tĩnh suy nghĩ: "Vậy… người trải qua việc này có lưu lại điểm đặc thù gì không?"
"Bình thường thì đều có kiêng kị, nhưng người thực hiện khác nhau sẽ có kiêng kị khác nhau." Đạo trưởng Hà trả lời xong, không nén được tò mò: "Sao thế? Cô lại gặp tà thuật gì à?"
Giản Tĩnh cười khổ: "Xem như là vậy đi. Đạo trưởng, tôi gửi cho anh một tấm ảnh, anh nhìn xem có nhận ra cái gì không nhé!"
Cô gửi hình chụp hoa văn xăm trên mình sao nữ Đào qua.
Đạo trưởng Hà nhìn thoáng qua, cười nói: "Cô không nhận ra con chim này à? Đây là cắt chân đỏ. Chim cưu trong câu ‘cưu chiếm thước sào’ chính là con này."
Cưu chiếm thước sào? Nghe chẳng khác nào đập thẳng đáp án vào mặt.
Giản Tĩnh hỏi: "Người có hình xăm này là người mượn vận người khác sao?"
"Có loại khả năng này." Đạo trưởng Hà cân nhắc nửa ngày, nói thầm: "Phong cách xăm hình này hơi quen, hình như tôi thấy ở đâu rồi."
Giản Tĩnh: "Ở đâu?"
Đạo trưởng Hà: "Không nhớ rõ."
Cô: "..."
Ít nhất có thể xác định sao nữ Đào và Thiệu Mông giống nhau, cũng là người mượn vận.
Nhưng cô ta mượn của ai vậy?
Cân nhắc đến thời gian mười năm đặc thù và xác suất nổi tiếng siêu thấp, không thể không nhắm ngay đầu mâu vào cùng một người.
Nếu Thiệu Mông và Đào Đào đều mượn vận Tạ Duy, hai người họ bây giờ đều trở thành minh tinh siêu hot, mà vận mệnh Tạ Duy lại là cả hai người cộng lại. Vậy anh ta lẽ ra phải nổi danh nhường nào chứ?
Chỉ tưởng tượng thôi cũng không nhịn được dâng lên chút đồng tình.
Không, không… không đúng!
Không thể mê tín phong kiến được.
Giản Tĩnh gõ gõ đầu, gõ bay cảm giác đồng tình, tiếp tục suy nghĩ vụ án.
Chuyện mượn mệnh này chẳng những không thể loại trừ khả năng Thiệu Mông bị sát hại, ngược lại còn trở thành động cơ giết người của Tạ Duy.
Nếu biết Thiệu Mông và Đào Đào làm ra chuyện như vậy, vô cùng có khả năng Tạ Duy sẽ đổ hết thất bại và phẫn hận nhiều năm lên đầu hai người bọn họ, lòng sinh oán hận, muốn báo thù.
Nói như vậy hoàn toàn thông.
Vấn đề ở chỗ thủ pháp giết người và quá trình.
Giản Tĩnh trầm tư suy nghĩ hồi lâu, vẫn không có chút đầu mối nào.
Ban đêm, Lương Nghi quay lại báo cho biết một tin tức mới nhất.
Đã có kết quả kiểm tra của Đào Đào, cô ta không mắc viêm màng não, chỉ là vấn đề về phương diện tinh thần.
Từ nửa năm trước, cô ta đã mắc chứng rối loạn trầm cảm do bị lộ ảnh chụp. Công ty đại diện bí mật đưa cô ta đi điều trị, vài tháng sau mới chuyển biến tốt đẹp. Nhưng lần này không hiểu tại sao bệnh tình cô ta lại nặng thêm, có dấu hiệu tâm thần phân liệt, cần tiếp tục quan sát.
Giản Tĩnh hỏi: "Có thể hỏi cô ta cái gì không?"
Lương Nghi: "Không."
Manh mối đứt gãy.
Giản Tĩnh cũng không thể không hoài nghi, sao nữ Đào bất ngờ phát bệnh là người bị hại sau Thiệu Mông hay chỉ đơn giản là trùng hợp thôi?
"Cô Tĩnh Tĩnh." Giang Bạch Diễm ôm mèo đi tới: "Sao chị còn chưa nghỉ ngơi?"
Giản Tĩnh nghiêng đầu ngả lên mặt bàn, phiền muộn đáp: "Không có manh mối."
Giang Bạch Diễm hỏi: "Tôi giúp được gì không?"
Giản Tĩnh thở dài: "Tôi muốn biết rốt cuộc cái chết của Thiệu Mông là ngoài ý muốn hay có người mưu sát."
Giang Bạch Diễm: "Khụ…"
"Hoặc là việc Đào Đào bất ngờ phát bệnh chỉ là trùng hợp hay là người thụ hại kế sau Thiệu Mông?" Giản Tĩnh suy tư: "Hoặc là ngược lại, Đào Đào mới là người thụ hại đầu tiên. Ai tung ảnh của cô ta ra?"
Cái này Giang Bạch Diễm biết: "Là người đại diện tiền nhiệm của cô ta, hai người trở mặt với nhau nên đối phương bán ảnh của cô ta cho cánh nhà báo."
Giản Tĩnh lập tức tìm kiếm thông tin người đại diện kia. Đây là công ty đại diện thứ ba trong mười năm qua của sao nữ Đào, người đại diện là người làm marketing nổi lên sau thời kỳ Internet hứng khởi, chẳng có liên quan gì tới Tạ Duy cả.
Sao vậy nhỉ, chẳng lẽ thật sự tới thời điểm bắt đầu suy vận?
"Hệ Thống, đừng phát nhiệm vụ huyền học chứ." Cô thầm nhủ trong lòng.
[Hệ Thống: Xin mời kí chủ cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ, nếu có khó khăn, có thể sử dụng Hệ Thống rút thẻ. Bản Hệ Thống hết sức trung thành vì ngài phục vụ.]
Giản Tĩnh lại thở dài, có thể không rút thẻ thì đừng rút thẻ đi. Nếu cứ gặp vấn đề lại rút thẻ thì sẽ mất hứng thú phá giải câu đố.
Giang Bạch Diễm thấy cô vẫn cau chặt mày thì nhớ lại một hồi, ngần ngừ nói: "Tối qua tôi thấy Trương Tịch nói chuyện với chị Đào."
"Khi nào?" Giản Tĩnh ngồi thẳng dậy.
"Buổi tối." Cậu hạ giọng: "Trương Tịch bảo có chuyện muốn nói, lôi kéo chị Đào đi ngâm suối nước nóng."
Giản Tĩnh chống cằm suy tư, lát sau chợt đứng phắt dậy: "Cảm ơn cậu, tôi còn có việc, ngủ ngon."
Giang Bạch Diễm vừa nhắc nhở cô, nếu không thể tìm cửa đột phá trên người Tạ Duy và Đào Đào thì cứ thử ở chỗ Trương Tịch xem sao. Nhưng miệng của cô ta quá kín, cần nghĩ xem làm thế nào mới cạy ra được.
Quý cô Trương môi đỏ tên là Trương Tịch, tốt nghiệp trung học xong nhận làm y tá tại một bệnh viện. Thời điểm ấy, bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp nên cô ta trở thành hoa hậu của bệnh viện, ngay cả con trai chủ nhiệm khoa cũng theo đuổi cô ta.
Nếu không có sự cố ngoài ý muốn của đoàn phim 'Nghi án Đại Tống' thì rất có thể cô ta sẽ lựa chọn một trong số đông những người theo đuổi mình, làm một bà chủ nhà giàu an nhàn. Cũng có thể đổi nghề tiến vào giới thẩm mỹ, tự gây dựng sự nghiệp, tự làm phú bà.
Nhưng vận mệnh thần kỳ như vậy đấy, cô ta lựa chọn vào giới giải trí, trở thành một diễn viên.
Đáng tiếc, nhập ngành bảy, tám năm vẫn không có thành tựu gì.
Lần này vận may sẽ rơi trúng đầu cô ta sao?
Trương Tịch trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Trương Tịch hoảng sợ: "Ai thế?"
"Cô Trương, là tôi đây." Giản Tĩnh nói.
Trương Tịch chần chờ.
Nếu là trước khi xảy ra vụ án thì cô ta cảm thấy Giản Tĩnh chẳng qua là một cô gái trẻ tuổi ngây thơ thôi, chưa vào đời, có hơi thanh cao nhưng dễ dụ. Mà sau khi xảy ra vụ án, đối phương thoắt cái thay đổi dáng vẻ, trở nên linh mẫn sâu sắc, còn cố chấp khiến người ta sợ hãi.
"Có thể mở cửa một chút không?" Giản Tĩnh đứng ngoài hỏi.
Trương Tịch thở sâu, biết không thể tránh không gặp, bằng không ngược lại càng phiền toái.
"Cô Giản." Trương Tịch mở cửa, khó hiểu hỏi: "Muộn thế này rồi, cô còn có việc gì à?"
Giản Tĩnh nở nụ cười hiền lành: "Tôi muốn đi ngâm nước nóng. Nhưng bây giờ muộn quá rồi, tôi đi một mình hơi sợ. Cô có thể đi cùng tôi không?"
Thì ra là đi ngâm nước nóng, Trương Tịch âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên càng không bỏ qua cơ hội lấy lòng Giản Tĩnh. Cô ta dịu dàng nói: "Không thành vấn đề, chờ tôi một lát."
Trương Tịch thay đồ bơi, khoác áo choàng tắm ra ngoài tới khu ngâm nước nóng.
Giản Tĩnh đã ở trong ao rồi, cầm bia lạnh lắc lắc với cô ta: "Làm một chai chứ?"
"Được." Trương Tịch bồi rượu quen rồi, đương nhiên đồng ý.
Nước suối ấm nóng phối với bia lạnh khiến Trương Tịch dần thả lỏng phòng bị.
Giản Tĩnh nói: "Hôm trước khu bên cạnh còn thực náo nhiệt, giờ thì…" Cô lắc đầu, thở dài một hơi: "Thiệu Mông mới nổi tiếng mấy tháng, vậy mà cứ thế…"
Trương Tịch thuận theo lời của cô nói tiếp: "Đúng vậy, thế sự vô thường, ai có thể đoán được chứ."
"Không biết Ác Quỷ 2 nên làm thế nào bây giờ." Kỹ năng đào hố của Giản Tĩnh càng ngày càng thuần thục: "Thay đổi diễn viên có lẽ sẽ khiến khán giả khó chấp nhận."
Trương Tịch cắn môi dưới, bỗng nhiên nói: "Tạ Duy diễn tốt hơn Thiệu Mông nhiều. Nếu là anh ấy, chắc chắn không có vấn đề."
Giản Tĩnh làm bộ ‘Không hiểu giới giải trí của mấy người’, tò mò hỏi: "Nhưng tôi nghe nói phim truyền hình bây giờ chẳng chú trọng kỹ thuật diễn đâu. Diễn viên lưu lượng tốt mới càng có lợi. Tạ Duy… không nổi mà."
Nếu nói về vụ án, Trương Tịch chắc chắn sẽ cảnh giác, nhưng đề cập tới giới giải trí cô ta quen thuộc mà Giản Tĩnh mù mờ thì cũng tăng vài phần cảm giác an toàn.
Cô ta lại có tâm kéo gần quan hệ hai bên nên nửa che nửa lộ nói: "Tạ Duy chỉ là vận khí không tốt thôi, nếu anh ấy có thể diễn Ác Quỷ 2, nhất định sẽ hot hơn bây giờ nhiều."
Giản Tĩnh tỏ vẻ không tin.
"Tôi nghe… nghe người ta nói Tạ Duy là mệnh đỏ tía." Trương Tịch nói: "Chẳng qua lúc trước bị tiểu nhân quấy phá nên mới không nổi danh được. Anh ấy chỉ cần một cơ hội thôi."
Cô ta kiệt lực khuyên bảo: "Tác giả Giản, hôm nay cô cũng thấy Tạ Duy biểu diễn rồi mà. Tôi hợp tác với rất nhiều diễn viên rồi, Tạ Duy tuyệt đối là một trong những người giỏi nhất."
Giản Tĩnh thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi.
Thật lâu sau, cô lại lảng tránh: "Cô Trương, chúng ta đừng nhắc Tạ Duy. Nói chuyện cô đi. Cô và ông chủ Vạn quen biết thế nào vậy? Ngày đó ông ta nói mấy câu quá đáng như vậy, cô… không sao chứ?"
Trương Tịch sửng sốt, thản nhiên nói: "Tôi đã quen rồi."
"Ông ta chẳng tôn trọng cô gì cả." Giản Tĩnh như tâm sự với bạn bè bình thường: "Bạn trai như thế có gì tốt đâu. Cô xinh thế này còn sợ không tìm được người tiếp theo à? Hai người quen bao lâu rồi?"
Mấy câu đằng trước mê hoặc Trương Tịch, cô ta đáp: "Mười năm."
Tin tức giống trong bài viết bóc trần kia. Lòng Giản Tĩnh càng xác định, làm bộ tò mò hỏi: "Mười năm? Vậy là từ khi cô làm y tá đã quen biết ông ta à?"
"Đúng vậy, cũng coi như có tình cảm." Trương Tịch theo bản năng lảng tránh đề tài này: "Anh ấy vẫn luôn phủng tôi, cho tôi rất nhiều cơ hội. Đáng tiếc, vận của tôi cũng không phải vận tốt."
Dứt lời, cô ta thử thăm dò hỏi: "Tác giả Giản, tôi muốn diễn bà Hòa, cô cảm thấy tôi hợp không?"