Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 95

Chương 95

Bà Hòa chính là người vợ hiền đức giết chồng phỏng theo hình tượng bà Tần.

Bình tĩnh mà xem xét, vai diễn này có loại sức hút trái ngược, là nhân vật phụ có không gian phát huy nhất ‘Ác Quỷ 2’, nếu diễn tốt sẽ có thể chứng minh năng lực của mình.

Giản Tĩnh chỉ chờ những lời này.

"Cô muốn diễn bà Hòa à?" Giản Tĩnh cười nói: "Tôi còn cho rằng cô cũng muốn diễn nữ chính như cô Đào… cô ấy muốn vai chính nhỉ?"

Trương Tịch theo bản năng đáp lại: "Không, cô ta…" Lời đã ra đến miệng chẳng khác nào tên rời cung, chỉ có thể tiến, không thể rút lại. Trương Tịch đành thừa nhận: "Cô ta cũng muốn vai bà Hòa."

Giản Tĩnh không muốn đánh rắn động cỏ, cố ý lái đề tài đi xa: "Với địa vị của cô ấy mà tình nguyện muốn đóng vai phụ à?"

"Nữ diễn viên phạm sai lầm có cơ hội làm lại ít hơn nam diễn viên nhiều." Trương Tịch mắc mưu, thoáng an tâm: "Lần này thanh danh cô ta gần như sụp đổ hoàn toàn rồi, có bị loại bỏ khỏi giới cũng không quá, sao còn dám mơ tưởng vai nữ chính nữa? Có một vai phụ để lật ngược tình thế là khá lắm rồi."

Giản Tĩnh trầm mặc một thoáng, thở dài nói: "Thật tàn khốc."

Trương Tịch: "Ai nói không phải đâu."

Không khí chợt yên tĩnh vô cùng.

Giản Tĩnh mượn ánh đèn mù mờ quan sát Trương Tịch. Đối phương này đã gần ba mươi lại trông cứ như cùng lứa với cô, gương mặt nhẵn bóng không chút nếp nhăn.

Nhưng có thể bò sờ lăn lộn trong cái giới này thật sự không nản lòng sao?

Giản Tĩnh thầm than một tiếng trong lòng, vòng lại chuyện chính: "Vậy lúc trước cô đi tìm cô Đào là vì chuyện này đúng không?"

Trương Tịch còn đang đắm chìm trong sầu não, khựng một chút mới phản ứng lại: "Cái gì?"

"Cái chết của Thiệu Mông, Đào Đào nổi điên, thời gian rất khéo." Giản Tĩnh nói.

Lòng phòng bị của Trương Tịch lại lần nữa dâng lên: "Chuyện đó không liên quan gì đến tôi hết."

"Cô Trương, nghe tôi nói xong đã." Giản Tĩnh vươn tay nhẹ nhàng đè lại bả vai cô ta, để cô ta đối diện với mình. Hơi nước trong suối nước nóng nhẹ nhàng bốc lên, trắng xóa lượn lờ. Giản Tĩnh dịu giọng nói: "Bây giờ cảnh sát còn chưa kết luận được nguyên nhân chết của Thiệu Mông nên định bắt đầu tra từ bệnh của Đào Đào, mà cô từng ở một chỗ với cô ta, tình huống rất bất lợi cho cô."

Đánh rắn đánh giập đầu, Giản Tĩnh thông qua đám người Giang Bạch Diễm nhận ra một điều, minh tinh đều không muốn dính líu đến án kiện gì cả, sợ tin tức lộ ra ngoài tạo thành lời đồn bất lợi, bị gán cái danh xui xẻo.

Hiệu quả dựng sào thấy bóng.

Trương Tịch rõ ràng bắt đầu bất an nhưng không lập tức phản bác ngay, đã vậy còn lảng tránh ánh mắt của cô nữa.

Giản Tĩnh lại tiến lên trước nửa bước, hai người từ vai sóng vai biến thành mặt đối mặt. Tư thế này vốn rất thân mật, không gian phong bế cộng thêm áo tắm hở hang càng kéo gần khoảng cách hai bên.

"Chị Tịch, tôi rất muốn giúp chị." Giản Tĩnh chân thành nói: "Nhưng tôi không thể để một kẻ tình nghi giết người diễn tác phẩm của mình được. Làm vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới Ác Quỷ. Chị có thể hiểu cho tôi chứ?"

Lúc trước Giản Tĩnh cũng từng hỏi Trương Tịch, nhưng Trương Tịch cực kỳ đề phòng cô, cũng không hiểu được lý do Giản Tĩnh sốt sắng như vậy. Thiệu Mông chỉ là nam chính trong tác phẩm của cô, cô thật sự làm đến mức này chỉ vì thương tiếc một sinh mạng thôi sao?

Trương Tịch cũng không phải người lạnh lùng, ngược lại, cô ta thường xuyên tham gia làm hoạt động công ích từ thiện, lại hòa thuận với nhân viên công tác. Nhưng lý do như vậy không thể thuyết phục cô ta.

Giờ lại khác.

Cuộc tâm sự, trao đổi lúc trước kéo gần quan hệ hai người, Giản Tĩnh sửa miệng gọi ‘chị Tịch’ càng khiến cô ta cảm thấy hai người đã thân mật hơn nhiều. Quan trọng nhất là, lý do hợp tình hợp lý, lại liên quan đến ích lợi bản thân.

Trương Tịch bị thuyết phục.

Cô ta không muốn đánh mất cơ hội khó đến này.

"Đúng là tôi đã đi tìm Đào Đào." Trương Tịch thừa nhận: "Tôi biết một nhược điểm của cô ta. Tôi hy vọng cô ta có thể rời khỏi lần cạnh tranh này."

Giản Tĩnh cẩn thận quan sát vẻ mặt Trương Tịch, cô ta có vẻ hơi lo lắng nhưng không hề sợ hãi.

"Cô ấy đồng ý sao?"

"Đương nhiên đồng ý." Trương Tịch bình tĩnh nói: "Loại chuyện này chẳng sáng rọi gì cả nhưng cũng rất bình thường."

Giản Tĩnh không hứng thú truy cứu vấn đề đạo đức của bọn họ, ngược lại thở dài nói: "Tôi tin chị, nhưng chỉ e cảnh sát sẽ không dễ dàng tin tưởng cách nói của chị đâu… Đào Đào đã thân bại danh liệt, còn thứ gì uy hiếp được cô ấy chứ?"

Trương Tịch cười thần bí, nhỏ giọng nói: "Có một việc khiến cô ta sợ hơn cả thân bại danh liệt."

"Là gì?" Giản Tĩnh cố ý hỏi.

Trương Tịch không muốn nói.

Giản Tĩnh cười: "Xem ra chị Tịch muốn khảo sát tôi. Được thôi, để tôi đoán thử xem." Cô làm bộ suy tư: "Tuy vì chuyện ảnh chụp mà sự nghiệp của cô Đào ngã xuống đáy cốc, nhưng cô ấy cũng không hết hy vọng. Đối với một người từng đứng trên đỉnh cao thì không có gì đáng sợ hơn không chút tiếng tăm."

Trương Tịch cười: "Cô nói rất đúng."

"Vậy nên nhược điểm chị nắm trong tay có thể khiến cô ấy mất hy vọng vĩnh viễn." Đến lúc này, Giản Tĩnh mới rốt cuộc xốc lên đáp án: "Là Tạ Duy, đúng không?"

Nước thoáng gợn lên, cô tới gần Trương Tịch, ghé sát bên tai cô ta thì thầm: "Mười năm trước, chị đã biết bí mật kia."

Mí mắt Trương Tịch giật giật, sự kinh hoàng vừa tiêu tan lại quay ngược lại nơi trái tim. Cô ta vô thức muốn lùi lại nhưng bả vai bị Giản Tĩnh đè nặng, không thể nhúc nhích.

"Chị Tịch, nói tôi biết đi!" Giản Tĩnh nói: "Chị biết những gì thế?"

"Tôi không biết bất cứ…" Trương Tịch muốn tránh thoát sự kìm kẹp của cô, nhưng câu kế tiếp của Giản Tĩnh lại khiến cô ta do dự.

"Mấy người đều thích giao dịch, tôi cũng có thể. Chị nói cho tôi nghe, tôi đề cử chị diễn vai bà Hòa."

Trương Tịch cắn môi, mắt lộ ra giãy dụa.

"Chị Trương." Sao Giản Tĩnh có thể cho cô ta cơ hội đổi ý cho được. Cô thản nhiên nói: "Chị không nói thì người khác cũng sẽ nói, đến lúc ấy cũng đừng trách tôi chưa cho chị cơ hội."

Bị áp bức và dụ hoặc, rốt cuộc Trương Tịch khuất phục: "Đúng vậy, tôi biết bí mật của bọn họ, đó là chuyện từ mười năm trước. Khi ấy tôi còn đang làm y tá trong bệnh viện…"

Cô ta tự thuật, vạch trần bí mật mười năm trước.

Năm đó, đoàn làm phim 'Nghi án Đại Tống' gặp sự cố ngoài ý muốn, giàn treo bị gãy, nam phụ Thiệu Mông và nữ phụ thứ N Đào Đào cùng nhau nhập viện điều trị.

Bởi vì Trương Tịch xinh đẹp nên được bệnh viện bố trí phụ trách phòng bệnh VIP.

Lúc ấy, nguyên một tầng lầu đều là phòng VIP, có tới mười phòng bệnh nhưng chỉ có ba bệnh nhân. Ngoài Thiệu Mông và Đào Đào thì còn một người đàn ông bị lửa đốt cháy mặt nữa.

Thân phận người này vô cùng thần bí, chưa bao giờ có người nhà tới thăm, lại có thể chi trả được viện phí khổng lồ. Gã ta cũng rất hay nói, thái độ làm người thân thiết hiền hòa, quan hệ với bác sĩ và y tá đều rất tốt.

Vết thương của Thiệu Mông cũng không nghiêm trọng cho lắm. Trong lúc nằm viện sẽ thỉnh thoảng dạo bộ trong hành lang.

Cũng vì thế, anh ta quen biết người đàn ông hỏng mặt kia.

Người đàn ông hỏng mặt bắt chuyện với anh ta: "Cậu nhóc, nếu tôi là cậu thì chắc chắn tôi sẽ nhanh chóng xuất viện chứ không phải lãng phí thời gian ở đây."

Thiệu Mông lơ đãng: "Tôi bị tai nạn lao động mà."

Người đàn ông hỏng mặt nhìn anh ta, thở dài.

Thiệu Mông cũng rảnh không có việc gì, hỏi gã ta: "Ông thở dài cái gì?"

"Tôi thở dài cậu trẻ tuổi, cũng đẹp trai, đáng tiếc mệnh không đủ tốt." Người đàn ông hỏng mặt nói.

Thiệu Mông lập tức phẫn nộ: "Ông nói bậy nói bạ cái gì thế hả."

"Cậu cảm thấy tôi nói chuyện giật gân, nhưng tôi không hề nói dối nhé." Người đàn ông hỏng mặt nói: "Cậu cứ ngẫm lại mà xem, tôi lại không phải mấy ông thầy bói lừa đảo dưới gầm cầu, lừa cậu có ích lợi gì?"

Thiệu Mông cười lạnh: "Ai biết được."

Người đàn ông hỏng mặt nói: "Chẳng qua tôi nhàn rỗi nhàm chán mới nói nhiều với cậu hai câu. Nếu không dù cậu có cho tiền tôi cũng không thèm đếm xỉa đâu. Hừ, không tin đúng không? Có phải hai năm này cậu đều gặp vận xui, cả sự nghiệp và tình yêu đều không như ý không hả?"

"Chuyện như thế lên mạng tra một chút thì người nào chẳng biết." Thiệu Mông vẫn không tin.

Người đàn ông hỏng mặt xoa cằm, cười nói: "Phần mộ tổ tiên nhà cậu chôn không tệ, tìm người chuyên môn xem đúng không?"

Nếu nói có con đường biết được sự nghiệp và tình yêu của anh ta không như ý, nhưng chuyện phần mộ tổ tiên không lý nào cũng bị truyền thông đưa tin được. Thiệu Mông không khỏi lắp bắp kinh hãi. Đối phương nói không sai, phần mộ tổ tiên nhà anh ta chuyên môn mời thầy địa lý xem qua, chọn địa điểm.

"Cậu không có vận nổi tiếng đâu, đều nhờ tổ tông phù hộ mới có thể lăn lộn ra một con đường." Người đàn ông hỏng mặt nói: "Nhưng phúc trạch tổ tiên có hạn, chỉ cần trong họ có thêm con trai là sẽ bị phân chia bớt. Vận thế của cậu sau này sẽ ngày càng thấp."

Lần này Thiệu Mông đã tin ba phần. Năm kia chị anh ta kết hôn, sinh một thằng cu béo. Cẩn thận tính ra, hình như từ khi đó mọi việc bắt đầu không thuận.

"Vậy tôi nên làm gì bây giờ?" Anh ta hỏi.

Người đàn ông hỏng mặt nói: "Sớm xuất viện, nghiêm túc làm việc, có thể kiếm một khoản là một khoản."

Đề nghị tương đương thực tế.

Nhưng đương nhiên Thiệu Mông không muốn, anh ta đã hưởng qua ngon ngọt của danh lợi, sao có thể từ bỏ được: "Sau đó thì sao?"

"Làm người thường." Người đàn ông hỏng mặt cười khẽ, không chút để ý nói: "Cũng không phải phiền phức dính líu tới tính mạng, chẳng qua là biến thành một trong hàng nghìn hàng vạn người mà thôi."

Thiệu Mông không cam lòng, đối phương lại không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Lại qua mấy ngày, nam chính Tạ Duy đến bệnh viện thăm Thiệu Mông và Đào Đào. Có không ít phóng viên đi theo anh ta, chụp rất nhiều ảnh về tuyên truyền tình hữu nghị giữa bọn họ.

Thiệu Mông có tâm sự, cười cứng nhắc vô cùng, lại thấy được người đàn ông hỏng mặt kia đứng xen lẫn trong đám người.

Lần này đối phương không nhìn anh ta lấy một cái, ngược lại nhìn chằm chằm vào Tạ Duy, vẻ mặt kinh ngạc.

Sau khi đám người tan rồi, Thiệu Mông không nén được tò mò, chủ động tìm gã ta bắt chuyện: "Hôm đó ông cứ nhìn Tạ Duy mãi, anh ta làm sao vậy?"

"Người kia tên Tạ Duy à?" Người đàn ông hỏng mặt cười, tốt bụng nói: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ kết bạn với cậu ấy ngay lập tức. Chậc chậc, người này chính là người mang vận ngàn năm một thuở đấy. Làm cái gì thành cái ấy, làm minh tinh… không chừng về sau sẽ thành siêu sao quốc tế."

Lúc ấy Tạ Duy chẳng qua là một sinh viên vừa ra trường thôi, Thiệu Mông lại là ngôi sao ca nhạc thành danh đã lâu. Được đánh giá cách xa như vậy nào có thể không sinh lòng ghen tị.

"Ông chắc chứ? Giới này của chúng tôi vòng đi vòng lại cũng mấy chục nhìn người, nhưng người thật sự nổi tiếng thì không có mấy." Thiệu Mông nói.

Người đàn ông hỏng mặt cười đáp: "Người mang vận thế cao không dễ gặp chuyện nan giải. Cậu ngẫm lại xem, có phải bình thường cậu ấy cực kỳ may mắn không? Kể cả gặp chuyện nguy hiểm cũng sẽ gặp dữ hóa lành?"

Thiệu Mông sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới ngày bị thương vốn là đến lượt Tạ Duy diễn, nhưng bởi vì phối hợp thời tiết nên lâm thời cải biến thành bản thân.

Nói cách khác, người bị thương vì cáp treo vốn là Tạ Duy mới đúng.

Anh ta trầm mặc.

"Mỗi người mỗi mệnh." Người đàn ông hỏng mặt vỗ vai anh ta: "Chấp nhận đi."

Thiệu Mông cắn chặt răng: "Tôi không tin số mệnh."

Người đàn ông hỏng mặt không tiếp lời này.

Hôm sau nữa, các báo đưa tin đều khen ngợi Tạ Duy hết lời, lại phê bình Thiệu Mông chơi bài siêu sao, làm bộ làm tịch. Vô số bình luận xấu.

Thiệu Mông khó thở, không cam lòng làm đá kê chân cho người, càng không cam tâm từ nay về sau xuống dốc, biến trở lại thành một người thường vô danh không tiếng.

Anh ta muốn đỏ, thật đỏ, thật đỏ.

Vì thế, anh ta tìm tới người đàn ông hỏng mặt kia: "Tôi cho ông một trăm vạn, ông có thể giúp tôi không?"

"Đây không phải vấn đề tiền." Đối phương nói: "Vận mệnh là trời sinh, ai cũng không thể sửa. Những kẻ nói với cậu có thể nghịch thiên sửa mệnh đều là lừa đảo."

Thiệu Mông tuyệt vọng hỏi: "Chẳng lẽ không có chút biện pháp nào à?"

Đối phương trầm ngâm không nói.

"Ba trăm vạn." Thiệu Mông nói: "Giúp tôi đi."

Rốt cuộc đối phương cũng nhả ra: "Không thể sửa vận mệnh được, nhưng có thể mượn."

Thiệu Mông lập tức phản xạ lại: "Ông nói… Tạ Duy sao?"

Người đàn ông hỏng mặt cười.

Đáy lòng Thiệu Mông như đánh đổ chảo dầu, bị lửa ghen tị đốt cháy phừng phừng. Anh ta ngẫm lại hình ảnh bản thân chói mắt dưới ánh đèn sân khấu, lại nghĩ đến cuộc sống người thường chán chường… cắn răng nói: "Sẽ thành chứ?"

Đối phương gật đầu.

Thiệu Mông mừng rỡ, lại không ngờ khi mình rình mò vận mệnh của người khác thì cũng bị người khác mơ ước… Vết thương của Đào Đào không quá nghiêm trọng lại chậm chạp không chịu xuất viện cũng là vì Thiệu Mông.

 

Bình Luận (0)
Comment