Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 96

Chương 96

Mười năm trước, Thiệu Mông ham muốn vận may của Tạ Duy, Đào Đào lại đang lên kế hoạch làm thế nào để trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng. Tuy rằng Thiệu Mông hát không hay cho lắm, nhưng cũng có vài bài khá có tiếng, miễn cưỡng cũng xem như tuyến hai tuyến ba.

Đối với người mới vào nghề như Đào Đào mà nói, anh ta đã là đối tượng cần phải ngước nhìn.

Năm ấy cô ta hai mươi mốt tuổi, xuất đạo từ diễn viên quần chúng, lăn lộn ba bốn năm mới thành diễn viên được mời riêng, chuyên diễn vai vũ nữ.

Đào Đào không cam lòng làm diễn viên quần chúng, cô ta khát vọng trở thành ngôi sao chân chính, nhận được cát xê đóng phim cao, nhận được quảng cáo giá trên trời. Vậy nên nhân lúc bị thương nhập viện, cô ta vẫn luôn nghĩ cách tiếp xúc với Thiệu Mông.

Cơ thể trẻ trung và gương mặt xinh xắn là tài sản lớn nhất của Đào Đào.

Cô ta mua chuộc y tá, thăm dò hành trình của Thiệu Mông, muốn chế tạo cuộc gặp tình cờ ở bệnh viện.

Ai ngờ ông trời không phụ lòng người, vốn tưởng rằng kết cục tốt nhất chính là mượn sức leo lên, nhưng cô ta lại nghe được cuộc trò chuyện của Thiệu Mông và người đàn ông hỏng mặt kia.

Thì ra Thiệu Mông sắp xong hẳn rồi.

Thì ra Thiệu Mông thèm muốn số vận của Tạ Duy.

Giữa việc đeo bám một người đàn ông có tiền và bản thân trở thành người có tiền, đồ ngốc cũng biết nên lựa chọn thế nào, Đào Đào gần như lập tức quyết định vứt bỏ Thiệu Mông, đòi một bát canh.

Người đàn ông hỏng mặt nói: “Muốn mượn vận thì phải biết ngày sinh tháng đẻ của người đó.”

Thiệu Mông không ngu ngốc, lập tức nói: “Đoàn làm phim xảy ra chuyện xui xẻo vài lần, có thể thuyết phục đạo diễn làm lễ trừ tà.”

Giới giải trí vốn mê tín, sau vài lần sự cố, người trong đoàn làm phim dao động, dù đạo diễn không tin mấy chuyện này cũng sẽ ngại làm cái nghi thức cho mọi người an lòng. Mà người hiện đại cũng không quá chú ý ngày sinh tháng đẻ, tìm một cái cớ hợp lý hỏi Tạ Duy, không có lý gì anh ta lại hông cho.

Người đàn ông hỏng mặt nói: “Nếu cậu ta có mặt tại hiện trường thì đúng là làm ít công to.”

Thiệu Mông vui mừng ra mặt: “Vậy tôi đi chuẩn bị ngay, ông có cần gì không?”

“Không cần, tôi sẽ sắp xếp.” Người đàn ông hỏng mặt bình tĩnh nói: “Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, mượn vận sửa mệnh đều phải trả một cái giá đắt, cậu đã sẵn sàng chưa?”

Thiệu Mông hỏi: “Cái giá là gì?”

“Đến lúc đó cậu sẽ biết.” Người đàn ông hỏng mặt không chịu tiết lộ: “Bây giờ hối hận vẫn kịp.”

Thiệu Mông do dự một chút, nhưng trái tim anh ta đã bị khao khát vận mệnh của Tạ Duy chiếm giữ hết, sự tham lam vọt lên não, nào có thể bình tĩnh mà suy nghĩ, chỉ đáp: “Cứ như vậy đi.”

Đào Đào nhớ kỹ nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, đơn độc tới gặp Thiệu Mông, công phu sư tử ngoạm: “Tính tôi nữa, bằng không tôi sẽ nói chuyện này cho Tạ Duy.”

Thiệu Mông vừa kinh ngạc vừa giận, sao có thể đồng ý để cô ta chiếm món hời này. Ngoài miệng anh ta vẫn đồng ý, nhưng lại bí mật tìm người định xử lý Đào Đào.

Cũng là người đàn ông hỏng mặt kia cứu cô ta: “Hai người cũng tốt, mệnh của Tạ Duy rất mạnh, nếu anh không thừa nhận nổi sẽ bị phản phệ ngay tại chỗ, không chết cũng bị thương.”

Thiệu Mông vẫn không cam lòng.

Đào Đào lại nói: “Tôi có chút quan hệ với bộ phận sinh hoạt trường quay, có thể giúp anh.”

Thiệu Mông nhìn cô ta, lại nhìn người đàn ông hỏng mặt, không muốn phức tạp thêm, miễn cưỡng đồng ý.

Bọn họ mượn cớ sự cố, thuyết phục đạo diễn làm lễ cúng bái, người đàn ông hỏng mặt giả làm thầy cúng. Lại mượn lý do cần xem ngày sinh có tương khắc hay không mà lấy được ngày sinh tháng đẻ của Tạ Duy và các diễn viên khác.

Sau khi xong việc, người đàn ông hỏng mặt đưa cho mỗi người một lá bùa, muốn bọn họ xăm đồ án trên bùa lên người.

“Sau khi xăm xong, nghi thức mới coi như thành công.” Gã ta nói.

Thiệu Mông cảm thấy không thoải mái, cứ như cho mình in chứng cứ lên vậy: “Sao nhất định phải xăm mình chứ?”

“Đây là ấn ký, ấn ký anh trộm thứ thuộc về người khác.” Đối phương cười kỳ quái: “Hối hận à? Không kịp nữa rồi, hai người có thời gian mười năm, sau mười năm… Ha ha.”

Bọn họ đã lên thuyền giặc, chỉ có thể thuận theo.

Sau khi đóng máy, hai người đều đi xăm mình, nhưng bởi vì hành vi lén lút nên bị người khác ngộ nhận là yêu ngầm. Thiệu Mông đề phòng Đào Đào, Đào Đào sợ Thiệu Mông qua cầu rút ván, hai người dứt khoát cam chịu, giám sát lẫn nhau.

Không lâu sau đó, 'Nghi án Đại Tống' phát sóng, hai người thoáng cái nổi danh.

Từ đó về sau, số vận của Tạ Duy bị hai kẻ hèn hạ này trộm đi.

Đây là câu chuyện Trương Tịch kể lại.

Giản Tĩnh hỏi cô ta: “Chị biết những việc này là vì chị là y tá thôi sao?”

Trương Tịch nhếch môi nở nụ cười châm chọc: “Đương nhiên không phải.”

Danh lợi lay động lòng người, giới giải trí hào nhoáng giàu sang, chỉ cần người gặp qua đều sẽ không nhịn được. Sau khi Thiệu Mông nhập viện, các fan ngày nào cũng canh giữ ở cửa bệnh viện, quà tặng và hoa tươi được đưa vào phòng bệnh như nước chảy.

Trước đó Trương Tịch cảm thấy bản thân đã đủ được hoan nghênh rồi. Nhưng một y tá nho nhỏ trong bệnh viện sao có thể sánh được với một ngôi sao nổi tiếng chứ?

Cô ta cũng bắt đầu nảy sinh dã tâm.

Mà người đàn ông hỏng mặt kia có thể nhìn ra ý đồ của Thiệu Mông, cũng nhận ra ý tưởng của Trương Tịch: “Cô muốn làm người nổi tiếng, tôi có thể chỉ cho cô một con đường.”

Trương Tịch đã quen được đàn ông lấy lòng, nhưng bản năng nói cho cô ta, người đàn ông trước mặt không giống kẻ yêu mến cô ta, nghĩ mọi cách dỗ dành, mua vui cho cô ta.

“Ông... sao ông lại giúp tôi?” Cô ta rất cẩn thận hỏi.

Người đàn ông hỏng mặt nói: “Tôi muốn cô.”

Trương Tịch kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ tới mấy lần cô ta kiểm tra cơ thể cho người này đều thấy gã ta có phản ứng sinh lý. Tuy nhiên, cô ta làm y tá đã quen với chuyện như thế rồi, không ngờ đối phương thật sự có ý tưởng.

Cô ta cũng không tình nguyện.

Nhưng đối phương nói: “Tôi chưa bao giờ thiếu phụ nữ, chỉ là như bây giờ không tiện tìm mà thôi, chờ tôi khỏe rồi cũng không tới lượt cô đâu.”

Thật là kỳ quái, rõ ràng mặt người này còn chẳng lành lặn, nhưng lời nói lại tự cao tự đại, là kiểu ngạo mạn đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay.

Có lẽ Trương Tịch bị mê hoặc, có lẽ là trời sinh có tính đánh cuộc, cuối cùng đồng ý.

Trương Tịch hầu hạ gã nửa tháng, trước khi xuất viện, có người tới thăm gã. Người đàn ông hỏng mặt giới thiệu cô ta với đối phương, đó chính là ông chủ Vạn cô ta đi theo tới bây giờ.

Trương Tịch từ chức, bắt đầu học diễn xuất, nhưng trong lòng luôn bất an, sợ mình giỏ trúc múc nước công dã tràng.

Có lẽ người đàn ông hỏng mặt kia nể tình cô ta đã ‘tận tâm tận lực’ mấy ngày nay, trước khi chia tay nói bí mật của Thiệu Mông và Đào Đào cho cô ta.

“Tôi sẽ không bạc đãi người phụ nữ từng ở bên cạnh tôi.” Người đàn ông hỏng mặt nói: “Cô nắm nhược điểm của bọn họ trong tay, có lẽ sẽ có lúc cần dùng tới.”

Đây là nguyên do vì sao Trương Tịch biết bí mật này.

Cô ta vẫn luôn giữ kín như bưng, nắm chặt con át chủ bài, chờ mong có thể đánh ra vào thời điểm mấu chốt. Đáng tiếc, mười năm trôi qua, cấp bậc của cô ta và Đào Đào, Thiệu Mông kém quá xa, không tìm được cơ hội lợi dụng, kéo mãi tới tận bây giờ.

Trương Tịch sợ nếu còn không dùng thì sẽ không dùng được nữa, nên hẹn gặp Đào Đào, cưỡng ép cô ta rút khỏi cuộc cạnh tranh lần này, bằng không sẽ làm ầm ĩ mọi chuyện.

“Tôi không cần thiết phải hại cô ta, như vậy đã đủ rồi.” Trương Tịch biện minh cho bản thân: “Cô ta có tật giật mình, không liên quan tới tôi.”

Giản Tĩnh tin tưởng lý do này của Trương Tịch.

“Lúc ấy Đào Đào có gì bất thường không?”

Trương Tịch hồi tưởng lại: “Hình như cô ta rất sợ hãi.”

“Ồ?”

“Tuy tôi đe dọa cô ta, nhưng thật ra cũng không dám cam đoan có thành công hay không.” Trương Tịch cười khổ: “Tôi biết chuyện thì thế nào chứ. Tôi không có chứng cứ, lai lịch kim chủ của Đào Đào lại không nhỏ, không phải người tôi có thể đắc tội. Chỉ cần cô ta âm thầm động tay động chân thì tôi cũng chịu thiệt mà thôi. Nhưng lạ ở chỗ tôi vừa nói xong cô ta đã đồng ý không chút do dự, như là vô cùng sợ hãi, còn hỏi sao tôi biết được.”

Giản Tĩnh thoáng nhướng mày.

Sau khi Thiệu Mông chết, Đào Đào đứng ngồi không yên. Chẳng lẽ cô ta cảm thấy Tạ Duy đã biết chuyện nên cố ý trả thù? Vậy nên mới vội vàng muốn rút khỏi? Không, không phải cảm thấy, Tạ Duy liên tục nhắc đến số mệnh, rõ ràng là đã biết.

Vòng đi vòng lại, cuối cùng lại quay về trên người Tạ Duy.

Anh ta có động cơ, cũng có điều kiện gây án.

Vấn đề ở chỗ, anh ta giết chết Thiệu Mông bằng cách nào chứ?

“Tác giả Giản.” Trương Tịch lên tiếng: “Tôi đã nói hết mọi chuyện tôi biết cho cô rồi, cô đã nói…”

Giản Tĩnh cười khẽ, đứng dậy bọc khăn tắm: “Tôi sẽ làm được chuyện mình hứa. Nhưng có thể thành công hay không thì phụ thuộc vào chính cô.”

Trương Tịch thở phào nhẹ nhõm, lộ vẻ hớn hở: “Vậy là tốt rồi.” Cô ta dừng lại một chút, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói: “Lại nói... may mà không phải tôi.”

“Có ý gì?” Giản Tĩnh khó hiểu.

Trương Tịch nói: “Nếu thật là tôi làm thì chỉ sợ vừa rồi đã nhận tội.”

Giản Tĩnh rất kinh ngạc: “Tôi có lực uy hiếp như vậy à?”

“Không.” Trương Tịch cười lắc đầu, thâm ý nói: “Nếu tôi là đàn ông, dù không phải tôi mà cô nói là tôi... thì đúng là tôi.”

“Sao có thể chứ.” Giản Tĩnh bật cười, cho rằng cô ta lại đang nịnh hót, không để trong lòng chút nào.

Nhưng Trương Tịch biết, lời mình nói đều là thật lòng, chỉ là cô gái này không hiểu rõ sức hút của mình mà thôi.

3 giờ sáng, Giản Tĩnh nằm ở trên giường lướt trang web y học.

Tình huống nào dẫn tới nhiễm viêm màng não?

Bác sĩ trả lời đủ các kiểu, viêm màng não phổ biến là do cảm lạnh gây nên. Viêm não truyền nhiễm như viêm não Nhật Bản có thể lây qua đường muỗi đốt, mà phần nguyên nhân nhiễm viêm não là virus.

Giản Tĩnh nhớ rõ, buổi trưa Thiệu Mông có chút khó chịu, trông như bị cảm vậy.

Chẳng lẽ thật sự là vận mệnh hạ thấp, xui xẻo, bị cảm dẫn tới viêm màng não, trực tiếp bị ảo giác hù chết? Cũng quá huyền học chứ.

Không thể đơn giản như vậy được.

Nếu đơn giản như vậy thì cô điều tra đến bây giờ sao hệ thống vẫn chưa tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ chứ? Tuy cách nghĩ này hơi gian lận, nhưng trong lòng Giản Tĩnh, hệ thống rất uy tín.

Nhưng đúng là cô không có chút manh mối nào.

Cô đã kiểm tra hiện trường vụ án của Thiệu Mông, cũng đã khám nghiệm thi thể, thậm chí khi cô phát hiện, cơ thể anh ta còn chưa lạnh. Nhưng dưới điều kiện ưu đãi như vậy mà cô vẫn không thể suy luận ra một đáp án hợp tình hợp lý.

Giản Tĩnh phải thừa nhận, mình cũng không tài giỏi như mình nghĩ.

Haizz, cẩn thận ngẫm lại thì hình như từ khi chế phục bọn cướp ở công viên Hồ Tân, sự tự tin của cô càng ngày càng bành trướng. Như cái chết ly kỳ của bà Tần cũng chưa thể dọa được cô, ngược lại còn kích thích ý chí chiến đấu của cô, khoe khoang can đảm.

Cô thật sự có tư cách vênh váo sao?

Tiêu chuẩn của thẻ chuyên gia là cấp bậc Holmes.

Nhưng Holmes cũng bị đánh bại mà.

Còn Conan… Khỏi nói cũng thế.

Giản Tĩnh xoay người, sự kiêu căng nho nhỏ dần dần biến mất. Cô học được tự tin từ vụ án trộm vàng, cũng nên học được khiêm tốn từ vụ án lần này.

“Hệ thống, rút một tấm thẻ thường.”

[Hệ thống: Phó bản đặc biệt, rút thẻ cần tiêu hao giá trị dũng khí gấp đôi.]

Giản Tĩnh: “… Rút đi.”

[Đang rút thẻ]

[Đã rút thẻ xong]

[Tên: Đạo cụ - Một câu trả lời ( 0/1 )]

[Mô tả: Chuẩn bị trước một câu hỏi, chỉ định trước đối tượng, khi đối tượng trả lời câu hỏi của cô trong lòng, cô có thể nghe được đáp án đó.]

[Giới hạn sử dụng: Phải đặt trước câu hỏi, phải chọn trước đối tượng, lựa chọn xong không cho phép sửa đổi, nếu người được chọn không trả lời câu hỏi của cô trong lòng thì thẻ vô hiệu.]

[Giới hạn tình huống: Chỉ có tác dụng với phó bản đặc biệt, sử dụng cho nhiệm vụ đặc biệt.]

Giản Tĩnh kinh ngạc, cô chưa từng thấy hướng dẫn sử dụng phức tạp như vậy.

“Sao phó bản đặc biệt và nhiệm vụ đặc biệt lại… không giống?” Trong lòng cô không tự tin.

[Hệ thống: Phó bản đặc biệt, nhiệm vụ đặc biệt là trạng thái phi thường, cho phép ký chủ sử dụng thẻ để bù lại.]

Giản Tĩnh đã hiểu, trong trường hợp đặc biệt, cho phép gian lận.

Nhưng cô rất tò mò: “Cái gì gọi là phi thường?”

[Hệ thống: Người rơi từ trăm tầng lầu xuống mà vẫn bình yên vô sự, theo lý thuyết chính là trạng thái phi thường.]

Giản Tĩnh nghe vậy cảm thấy không ổn: “Vậy... tay không đón đạn, đá vệ tinh như đá bóng thì sao?”

[Hệ thống: Đáng được coi là tình huống đặc thù.]

Giản Tĩnh: Đã hiểu.

 

Bình Luận (0)
Comment