Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 97

Chương 97

Tay cầm thẻ đạo cụ hack nhưng tâm trạng của Giản Tĩnh lại không nhẹ nhõm chút nào.

Cô nằm trên giường chợp mắt một lát, mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, Tạ Duy đang luyện tập diễn xuất trong một căn phòng trống, anh ta diễn lại cảnh thử vai hôm qua hết lần này đến lần khác không chút nề hà.

Không có lời thoại, không có âm thanh, cô là khán giả duy nhất, yên lặng nhìn anh ta đắm chìm trong đó.

Sau đó, cô tỉnh giấc.

Giản Tĩnh rửa mặt bằng nước lạnh, dòng nước lạnh băng táp lên mặt khiến cô buốt thấu. Nhưng cảm giác hỗn loạn và nóng nực mà cảnh trong mơ mang lại dịu dần, trả sự tỉnh táo cho cô.

Đúng lúc này, Khang Mộ Thành gọi tới.

Anh hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Thiệu Mông chết rồi.” Giản Tĩnh hỏi: “Anh biết rồi à?”

Khang Mộ Thành đáp: “Chỉ có tin nói Đào Đào bị đưa vào bệnh viện tâm thần thôi, nhưng chậm nhất là ngày mai, ai nên biết đều sẽ biết.”

Giản Tĩnh 'ồ' một tiếng, cũng không thật sự quan tâm lắm.

“Cần anh tới đón em không?” Anh hỏi: “Hay là em về với bọn họ.”

Cô ậm ờ: “Em có chút chuyện, em sẽ tự về.”

Hiện giờ Khang Mộ Thành yên tâm về cô hơn nhiều, dặn dò hai câu rồi cúp máy.

Giản Tĩnh trầm tư một lúc lâu, xuống lầu tìm Tạ Duy.

Tạ Duy đang ở trong bếp nấu bữa sáng.

Bà chủ hơn bốn mươi tuổi mà còn vây quanh anh ta ca ngợi không ngớt như mấy cô fan trẻ: “Cậu Tạ giỏi thật đấy, có thể biến những nguyên liệu bình thường này thành món ngon như vậy, đúng là khó mà tưởng tượng nổi.”

Giản Tĩnh: “...” Sao tự nhiên mình lại nghe hiểu tiếng Nhật thế?

“Chào buổi sáng.” Tạ Duy xoay người mỉm cười, ánh mặt trời xua tan rất nhiều cảm giác âm u quấn quanh anh ấy: “Có muốn cùng ăn chút gì không?”

Giản Tĩnh xem thực đơn, bánh scone, bánh dứa, bánh khoai tây chiên, sữa chua hoa quả yến mạch, khá phong phú, cô dứt khoát đồng ý: “Cảm ơn.”

Bà chủ cười híp mắt bưng bánh scone của mình đi khỏi, để không gian nhà ăn lại cho họ.

Tạ Duy chọn vị trí cạnh cửa sổ, ánh mặt trời đầu xuân ấm áp chiếu lên người anh ta, xua tan sự lạnh lẽo. Tuy không cách nào giải thích, nhưng anh ta thật sự cảm nhận được có thứ gì trở lại lấp đi khoảng trống trong lồng ngực.

Không còn áp lực vô hình đè nén trong ngực khiến anh khó thở nữa: “Thời tiết tốt thật.”

Giản Tĩnh múc sữa chua: “Anh đang vui à?”

“Hình như bệnh của tôi đỡ hơn nhiều rồi.” Tạ Duy khẽ thở hắt ra, hơi thở vững vàng, không còn hổn hển nữa: “Cơ thể khỏe lên thì cái gì cũng thấy tốt.”

Giản Tĩnh trầm mặc. Cô không tin vào quỷ thần, nhưng sự tồn tại của hệ thống và việc sống lại đã trái với lẽ thường rồi, càng đừng nói Hệ Thống đã nói rõ nhiệm vụ đặc biệt bao gồm những tình huống phi thường.

Vì vậy, dù cô không tin quỷ thần lắm nhưng vẫn tin thuyết mượn vận này vài phần.

Người trước mặt xuất chúng như vậy, lẽ ra phải là người chói mắt nhất trên màn ảnh, nhưng lại bị hai kẻ tham lam cướp đi tất cả.

Mười năm im hơi lặng tiếng, mười năm lưu lạc.

Cuộc đời có thể có được mấy lần mười năm đây?

Biết rõ là không nên nhưng tình cảm nào có chịu bị lý trí khống chế đâu. Trong thâm tâm cô không nhịn được mà sinh ra chút thương cảm.

Một lát sau lại bị cắt đứt.

“Anh định bao giờ thì đi?” Cô bắt đầu thăm dò.

Tạ Duy ngồi đối diện không nhịn được mà bật cười. Mười năm cố gắng, anh ta đã tốn vô số tinh lực để nghiên cứu kỹ thuật diễn, từ cách ăn mặc trang điểm tới biểu cảm và động tác, tất cả đều đứng trước gương luyện tập từng chút một.

Vậy mới có thể biết làm cách nào để dùng phần cơ bắp nhỏ nhất trên mặt diễn tả nỗi lòng đau đớn nhất.

Tuy Giản Tĩnh rất cẩn thận biểu cảm, nhưng cô lại không biết che giấu ánh mắt của mình.

Anh ta có thể đọc hiểu được cõi lòng của cô.

Hẳn là cô đã biết về thuyết ‘mượn vận’ rồi. Song, khác với Trương Tịch lợi dụng thời thế mà liên tục làm thân với anh ta, anh ta không tìm được ý định tha thiết muốn làm thân trong mắt cô, chỉ có lòng thương hại và đồng tình mà thôi.

Đương nhiên, có nhiều người đồng tình anh ta lắm, như đạo diễn Hoàng và biên kịch Hứa chẳng hạn.

Nhưng cô đang kiềm chế bản thân, khống chế sự thương cảm dành cho anh ta, ánh mắt bình tĩnh và trong trẻo như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xét xử anh ta, nhưng đồng thời lại loáng thoáng xen lẫn giãy dụa.

Dường như cô cũng không muốn làm như thế, nhưng nguyên tắc không cho phép cô trái lại.

Tế nhị biết bao, mâu thuẫn biết bao.

Tâm tư phức tạp như vậy chồng chất tại nơi khóe mắt đuôi mày của cô, lại khiến trong lòng Tạ Duy sinh ra sự hiếu kỳ.

Cùng với chút trìu mến.

Là một người đàn ông với thẩm mỹ bình thường, anh ta đương nhiên không muốn thấy một cô gái xinh đẹp phải đau khổ. Tuy nhiên, anh ta lại nhạy bén cảm giác được tất cả là do mình dựng nên.

Nụ cười tan biến như làn khói, chỉ còn lại sự trầm mặc.

Giản Tĩnh hít một hơi thật sâu, truy hỏi: “Không tiện trả lời sao?”

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì hôm nay hoặc ngày mai sẽ đi.” Tạ Duy nói với vẻ bình thản: “Bao giờ cô Giản về thế?”

Giản Tĩnh nói: “Đến khi nào tôi biết rõ được chân tướng.”

Tạ Duy vô thức nhíu mày: “Thiệu Mông quan trọng như vậy sao?”

“Điều quan trọng không phải Thiệu Mông, mà là chân tướng.” Giản Tĩnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh ta.

Tạ Duy lặng thinh một lát, chậm rãi nói: “Cô Giản là một cô gái tốt, chỉ là có nhiều lúc chân tướng lại chẳng hề tốt đẹp như vậy đâu.”

“Tôi biết chuyện đời không có chuyện không đen tức là trắng.” Giản Tĩnh nói với vẻ bình tĩnh và ôn hòa: “Nhưng pháp luật là ranh giới cuối cùng.”

Tạ Duy hỏi lại: “Nếu như pháp luật không tài nào bảo vệ được chính nghĩa thì sao?”

Cô ngây người.

“Tôi biết cô muốn nói gì, lấy bạo chế bạo là không đúng.” Tạ Duy bưng ly hồng trà nóng hổi, giọng điệu lạnh nhạt: “Ai cũng hiểu đạo lý cả.”

Hơi nóng dâng lên, huân nóng hai gò má của Giản Tĩnh.

Anh ta nói: “Tôi cũng không có ý trách cứ cô Giản đâu, cô tin tưởng vào pháp luật, bảo vệ chính nghĩa, có lẽ chưa từng trải qua nỗi khổ khi chạy vạy không tìm được ai giúp đỡ, muốn khiếu nại cũng chẳng hay chốn nào. Cô rất hạnh phúc, đây là chuyện tốt.”

Giản Tĩnh mím môi, muốn phản bác rồi lại từ bỏ.

“Tôi đã bị bệnh được một thời gian rồi, hiện giờ đỡ hơn chút, nhưng có lúc vẫn sẽ bị ảo giác.” Tạ Duy cũng rất lấy làm lạ, tại sao mình lại muốn nói những chuyện này với cô, anh ta chưa bao giờ nói với ai cả, nhưng lúc này nhàn nhã nói ra cũng không quá đường đột: “Nhiều lần tôi thấy cô thì đều trông thấy lông vũ.”

Giản Tĩnh: “?”

“Lông vũ của Thiên sứ.” Tạ Duy nở nụ cười: “Rất đẹp, rất mềm mại, rất dịu dàng, tựa như trong tranh sơn dầu vậy.”

Giản Tĩnh lặng im hồi lâu mới nói: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn gì chứ, chẳng qua chỉ là ảo giác của bệnh nhân mà thôi.” Anh ta đỡ trán, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt mệt mỏi và mờ mịt, tựa như một tấm áp phích được dày công chau chuốt: “Tôi chưa đọc sách của cô bao giờ, cô nói xem thợ săn ác ma kia là người như thế nào?”

Giản Tĩnh nói: “Anh ta là người tốt, nhưng trong lòng lại có một con quái vật đang trú ngụ.”

“Ồ, là vậy sao.” Không biết Tạ Duy nghĩ tới điều gì mà cười nói: “Vậy thì tôi không muốn diễn anh ta đâu.”

“Tại sao?” Vừa dứt lời, Giản Tĩnh mới nhận ra không ổn, cuộc nói chuyện đã hoàn toàn bị anh ta khống chế. Tuy nhiên, điều kỳ lạ chính là toàn bộ sự thay đổi của quyền chủ đạo đều rất tự nhiên chứ không phải là do anh ta cố ý làm ra.

Tựa như khí thế của anh ta trời sinh đã như vậy, nên là trung tâm của mọi đề tài.

Tạ Duy nói: “Tôi là một diễn viên, vai diễn có độ tương phản lớn mới có tính khiêu chiến.”

Giản Tĩnh cố gắng kéo trọng tâm của câu chuyện trở lại: “Vậy nên anh thừa nhận anh rất giống với thợ săn sao?”

“Trong lòng mỗi người đều có một con quái vật.” Tạ Duy hời hợt: “Giống thì sao chứ?”

Giản Tĩnh nói: “Không phải ai cũng sẽ giết người.”

Tạ Duy: “Tôi đã giết ai?”

“Thiệu Mông.” Giản Tĩnh bắt đầu lên kế hoạch, tự để lộ khuyết điểm: “Tiếc là tôi không có chứng cứ.”

Tạ Duy vẫn tiếp tục kín như bưng: “Tại sao lại cho rằng là tôi?”

“Tôi suy luận ra.” Cơ hội chỉ có một lần, Giản Tĩnh tạo bước đệm một cách cực kỳ cẩn thận: “Sao nào, có muốn nghe thử không?”

Để dụ anh ta vào tròng, cô cố ý dùng tay vỗ vỗ chiếc váy lông cừu trên người, nói: “Trên người tôi không có túi, cũng không mang điện thoại theo, sẽ không ghi âm đâu.”

Tầm mắt của Tạ Duy nhanh chóng nhẹ nhàng nhìn theo động tác của cô. Cô mặc một chiếc váy lông cừu màu xám đậm, bên hông là vài chiếc cúc trang trí bằng gỗ xếp dọc vòng eo, ngoài ra không còn thứ gì khác nữa, không giấu điện thoại vào được, cũng không nhìn thấy bút ghi âm.

Nhưng anh ta không để ý đến những thứ này, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác, hít một hơi thật sâu.

“Cô nói đi.” Tạ Duy né tránh ánh mắt của cô.

Giản Tĩnh hiểu lầm là anh ta đang trốn tránh, trong lòng lại dâng trào sự hưng phấn khi tháo gỡ nghi hoặc: “Anh từng gặp Thiệu Mông trước khi chúng tôi tới đây một ngày. Anh ta không biết anh cũng ở đây nên sợ hết hồn, chột dạ lại hoảng hốt. Nhưng anh ta không dám tránh mặt anh, muốn biết xem rốt cuộc thì anh đã biết được bao nhiêu rồi.”

Đây là cô thông qua chắp vá các manh mối vụn vặt mà suy đoán ra được, không nhất định sẽ chính xác, cũng không cần quá chính xác.

Tạ Duy nói: “Đúng là tôi từng nói chuyện với anh ta, chỉ là ôn lại chuyện cũ mà thôi.”

“Đúng vậy, ôn chuyện.” Giản Tĩnh từng bước ép sát: “Nhưng không chỉ là ôn chuyện thôi đâu, lúc đó anh đã ra tay với Thiệu Mông.”

Tạ Duy nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi không đánh anh ta.”

“Anh hiểu ý của tôi mà.” Trái tim Giản Tĩnh đập thình thịch, cô gằn từng chữ một: “Anh... đã đầu độc anh ta... đúng không?”

Tạ Duy lắc đầu: “Tôi không đầu độc anh ta.”

“Không phải đầu độc thì là gì?” Cô nhanh chóng tiếp lời.

[Hệ Thống: Sử dụng ‘Thẻ đạo cụ - một câu trả lời’]

[Hệ Thống: Thiết lập câu hỏi ‘Không phải đầu độc thì là gì?’, xác định người được chọn: Tạ Duy]

[Hệ Thống: Đang sử dụng thẻ đạo cụ đặc biệt]

Tạ Duy nói: “Tôi không làm gì hết.”

Khi anh ta lên tiếng, âm thanh trong nội tâm của anh ta cũng vang lên cùng lúc: ‘Là trùng biến hình.’

[Hệ Thống: Sử dụng xong, đã thu hồi thẻ]

Giản Tĩnh khẽ thở phào.

Mạo hiểm thành công.

Cô không hỏi thẳng là anh ta đã làm gì mà bịa ra việc ‘đầu độc’, chính là để tiếp đó khiến anh ta phản bác câu nói của cô trong nội tâm, từ đó nói ra chân tướng.

“Không, anh đã làm rồi.” Sau khi đi vào trạng thái suy luận, mạch suy nghĩ của Giản Tĩnh trở nên nhanh nhẹn hơn.

Trong đầu cô lóe lên từng khung cảnh của hiện trường tử vong, cuối cùng cũng chắp vá được ngọn nguồn.

“Trong nhà vệ sinh của Thiệu Mông có rất nhiều đồ đạc, đồ dùng rửa mặt, mỹ phẩm dưỡng da, còn có một chiếc máy rửa mũi và một bình nước muối sinh lý nữa. Trợ lý nói, anh ta bị viêm mũi dị ứng, phải thường xuyên xịt rửa khoang mũi.”

Nét mặt của Tạ Duy có thay đổi rất nhỏ.

“Anh và anh ta không uống nước, cũng không ăn gì cả, chỉ dùng nhờ nhà vệ sinh.” Giản Tĩnh nói: “Những thứ khác có thành phần phức tạp, không tiện ra tay, anh trực tiếp thêm đồ vào máy rửa mũi.”

Cô nhớ lại những trường hợp mắc viêm màng não đã tìm kiếm hôm qua, đa số viêm màng não đều là bị nhiễm vi-rút, nhưng có mấy trường hợp cực kỳ hiếm thấy, thời sự cũng có đưa tin.

Đó là nhiễm trùng biến hình Naegleria fowleri, gây ra viêm màng não a-míp Naegleria fowleri.

Cực kỳ cực kỳ hiếm thấy, có rất ít án lệ, nhưng tỉ lệ tử vong rất cao.

“Trùng biến hình Naegleria fowleri, còn gọi là trùng biến hình ăn não, rất ưa nóng, thường xuất hiện ở khu vực nước ấm.” Giản Tĩnh càng nhớ lại thì càng kinh hãi: “Ví dụ như, suối nước nóng.”

Tạ Duy không lên tiếng.

Thẻ đạo cụ đã mất hiệu lực, không ai có thể nghe được suy nghĩ của anh ta cả.

“Anh muốn khiến anh ta bị nhiễm viêm màng não mà chết, như vậy có thể ngụy trang thành chuyện bất trắc khi ngâm suối nước nóng.” Cô nói: “Nhưng anh không ngờ được rằng trong lúc chột dạ, anh ta lại bị ảo giác dọa chết ngay tức khắc, trái lại gây ra không ít phiền toái.”

Cuối cùng Tạ Duy cũng mở miệng: “Dù cô có tin hay không, tôi không mong anh ta chết chút nào, thậm chí không nghĩ tới sẽ thành công. Tôi chỉ muốn làm chút gì đó... Cô hiểu không?”

Giản Tĩnh nói: “Tôi tin.”

“Đào Đào... cũng không phải do tôi.” Anh ta nói.

Không biết tại sao, Giản Tĩnh nói: “Tôi tin anh.”

Tạ Duy nở nụ cười.

Lần đầu tiên ánh mặt trời chiếu lên người anh ta ấm áp đến tận xương tủy, đánh tan tất cả những âm u lạnh lẽo. Một dòng nước ấm chậm rãi trào dâng trong trái tim, ủ ấm con tim băng giá.

Lồng ngực của anh ta lại bắt đầu nảy lên, dòng máu lại chảy xiết lần nữa.

Một chút áy náy từ từ dâng lên, tương ngộ với sự xúc động khó mà diễn tả thành lời.

Và thế là anh ta nảy sinh một mong muốn khó mà giải thích nổi. Chưa bao giờ ngờ tới, chưa bao giờ dự đoán, nhưng lại thực sự nói ra thành lời được.

“Chứng cứ ở dưới cây hải đường trong vườn hoa phía sau.” Anh ta nói: “Cô tìm được thì tôi sẽ nói cho cô biết.”

 

Bình Luận (0)
Comment