Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài (Dịch Full)

Chương 98

Chương 98

Lúc Giản Tĩnh đi tới vườn hoa phía sau thì còn hơi ngẩn ngơ.

Cô không ngờ Tạ Duy sẽ nói như vậy. Không có bất kỳ chứng cứ nào, toàn bộ đều là phỏng đoán của cô, chỉ cần anh ta cứng đầu không nhận tội thì chẳng ai làm gì được anh ta cả.

Nhưng anh ta lại tiết lộ cho cô chỗ giấu chứng cứ.

Tại sao? Tự nhiên lương tâm thức tỉnh, hoàn toàn tỉnh ngộ à?

Giản Tĩnh nghĩ như vậy, nhưng còn chẳng thuyết phục được chính mình.

Trạng thái của Tạ Duy rất lạ, lời nói và cử chỉ cẩn trọng như một tên tội phạm cao siêu. Vậy mà lại chủ động tiết lộ manh mối khi nắm ưu thế tuyệt đối như vậy.

Cũng không phải kiểu đùa dai vì quá tự tin, mà là… một loại tình cảm phức tạp hơn.

Dường như là vì cô mà ra.

Điểm đặc biệt này, nói là tình yêu thì hơi sớm, nói là thiện cảm thì chưa đủ để hình dung. Nó tựa như tiếng gọi giữa khe núi xa xăm vậy, loáng thoáng mờ ảo, không tìm được nơi phát ra.

Giản Tĩnh mang nỗi lòng cực kỳ phức tạp đi tới vườn hoa phía sau.

Giờ mới nghĩ tới, bóng người mà cô và Tiết Tiểu Sinh thấy khi đang tản bộ trong vườn hoa hẳn là Tạ Duy. Khi ấy anh ta đang tiêu hủy chứng cứ.

Hoa hải đường.

Hoa hải đường ở chỗ kia.

Cô hít một hơi thật sâu, thở ra, không cho mình thời gian để do dự, chạy nhanh tới.

Dựa theo trí nhớ, Giản Tĩnh lập tức tìm được nơi mà Tạ Duy đứng lúc trước, nhưng mà... hoa hải đường đâu? Rõ ràng nơi này có một cây hải đường da nhăn mà, đi đâu mất rồi?

“Cô Giản tìm cái gì vậy?” Bà chủ cầm cây chổi hỏi.

“Không phải ở đây có chậu hải đường sao?” Cô hỏi.

Bà chủ cười: “Đúng rồi, nhưng mà đêm hôm kia, Mễ Mễ làm vỡ chậu hoa, bùn đất bên trong vãi đầy ra đất, đều bị nước mưa cuốn đi rồi. Hôm qua tôi đã đổi chậu cho hải đường, ở chỗ kia kìa.”

Đêm hôm kia? Chẳng phải là buổi tối mất điện sao, cô và Tạ Duy còn gặp con mèo đội mưa đi về nữa.

Tim Giản Tĩnh tăng tốc, truy hỏi: “Vậy bà có nhìn thấy trong chậu hoa có thứ gì không?”

Bà chủ lộ vẻ mờ mịt: “Không có gì hết cả, rễ cây cũng bị nước rửa sạch bách.”

Giản Tĩnh sững sờ.

Chứng cứ... biến mất rồi?

Con mèo đụng vỡ chậu hoa, lại gặp phải trời mưa to, mấy ngày trôi qua, dù có tìm được đồ chứa thì chắc chắn cũng không xét nghiệm ra được bất cứ thứ gì nữa.

Sao có thể trùng hợp như vậy?

Chẳng lẽ Tạ Duy cố ý lừa cô? Muốn cười nhạo cô?

Không!

Giản Tĩnh âm thầm lắc đầu, dáng vẻ buột miệng nói ra của Tạ Duy lúc đó tuyệt đối không phải là đang đùa, ánh mắt anh ta đầy rẫy sự kinh ngạc, dường như cũng không ngờ mình sẽ nói ra.

Cô trở lại nhà ăn với tâm sự nặng nề.

Tạ Duy đang đợi cô.

Anh ta đang thất thần, giữa đôi lông mày cất chứa sự bi thương phảng phất.

Thấy cô quay lại, Tạ Duy mỉm cười, đang định nói gì lại phát hiện cô không cầm thứ gì thì ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt anh ta phức tạp vô cùng.

Anh ta hiểu lầm, cho rằng cô từ bỏ.

Giản Tĩnh nói: “Tôi không tìm thấy.”

“Vậy sao?” Giọng của Tạ Duy rất quái lạ, không rõ là nhẹ nhõm hay thất vọng.

Giản Tĩnh mím môi: “Con mèo đã làm vỡ chậu hoa, không còn gì nữa rồi.”

Tạ Duy ‘ừ’ một tiếng, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi không lừa cô.”

“Đào Đào... không có à?” Giản Tĩnh hỏi.

Anh ta lại biến về dáng vẻ cẩn trọng ban đầu: “Cái chết của Thiệu Mông vượt ngoài dự đoán của tôi.”

Ngụ ý chính là, còn chưa kịp.

Giản Tĩnh đọc hiểu ngụ ý của anh ta, không khỏi cười khổ. Hình như cô hiểu được một chút ý của Hệ Thống rồi, chuyện mà trên phương diện lẽ thường nói không thông nhưng về mặt lý thuyết lại có khả năng xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra.

Nói trắng ra là số kiếp đỏ đen.

Vốn dĩ Thiệu Mông không nhất định sẽ bị nhiễm viêm màng não, cũng có khả năng mắc rồi sẽ nhanh chóng bị phát hiện, sau đó nhận được cứu chữa kịp thời thì có khi đã giữ được tính mạng. Nhưng anh ta bị cảm, còn bị bản thân dọa sợ mà chết, xác suất thấp như vậy lại bị anh ta đụng phải.

Còn Tạ Duy lại rất may mắn.

Có thể nói mánh khóe che giấu chứng cứ của anh ta thật sự vụng về, nhưng có một con mèo và một trận mưa to giúp đỡ tiêu hủy những chứng cứ quan trọng kia, không còn khả năng bị buộc tội nữa.

Đồng thời, Trương Tịch bị cuốn vào trong đó. Cô ta uy hiếp Đào Đào, khiến Đào Đào chột dạ tái phát bệnh tâm thần, nổi điên cùng một tối. Không cần anh ta ra tay xử lý thì nửa đời sau của cô ta cũng đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi.

Vận số mạnh mẽ đến khó mà tưởng tượng nổi.

Nếu Giản Tĩnh không có Hệ Thống thì e là có nghĩ nát óc cũng không tài nào phá giải được câu đố.

Tuy rằng đến nước này dùng cũng vô dụng.

“Anh thắng rồi.” Cô xoa xoa gò má, bất đắc dĩ nói: “Số mệnh của anh... đúng là quá tốt.”

Tạ Duy không lên tiếng.

Giản Tĩnh nhẫn nại, lại vẫn không đè nén nổi tâm tình của mình, bật thốt lên: “Nếu anh tin vào vận mệnh thì liệu có từng nghĩ tới dù không ra tay thì Thiệu Mông cũng sẽ gặp bất trắc chưa? Tội gì phải làm vậy chứ!”

Nếu anh ta nhẫn nại một chút thì sẽ là một tình cảnh khác rồi.

Hiện giờ hai tay đã dính máu, cả đời cũng không thể rửa sạch được.

Thật là đáng tiếc.

Ai ngờ Tạ Duy nghe vậy lại nở nụ cười. Anh ta ngả người về phía trước, bắt lấy tay Giản Tĩnh, khép chặt năm ngón: “Cảm ơn cô.”

Giản Tĩnh nhíu mày, nghiêm mặt.

“Những gì cô nói tôi đều nghĩ tới, nhưng tôi không hối hận.” Anh ta chậm rãi nói: “Vì vai diễn của tôi, thầy tôi nợ người khác rất nhiều ân tình, lớn tuổi rồi mà vẫn phải bôn ba khắp nơi, không kịp thời chữa trị bệnh dạ dày, cứ thế mà ra đi. Trước khi chết thầy còn an ủi tôi, bảo tôi đừng sốt ruột, rồi sẽ có ngày khá lên.”

“Mẹ tôi vì tôi mà bán nhà, giúp tôi đạt được vai diễn mà mình muốn. Nhưng phim quay xong mãi không qua thẩm tra, mất sạch vốn liếng. Nhưng bà ấy lại nói với tôi rằng không sao cả, nếu yêu thích diễn xuất thì hãy cứ kiên trì, bà ấy tự hào về tôi.”

“Còn bạn bè của tôi, các sư huynh sư tỷ của tôi, các vị đạo diễn nữa, họ đều là người tốt, đều một lòng giúp đỡ tôi. Song cũng vì tôi mà họ lâm vào tình cảnh đầu tư thất bại, hoặc là bán được ít vé, đủ loại thiệt hại.”

“Giả sử như tôi không có bản lĩnh, số mệnh của tôi không tốt, thì tôi cũng chấp nhận... nhưng nếu không phải thì sao?”

Đôi mày Giản Tĩnh chợt giãn ra, môi khẽ mím, không thể trả lời.

Ai có thể trả lời được ‘nếu’ của Tạ Duy chứ?

“Nếu không phải… thì thầy đã được tự hào về tôi, được tham gia lễ trao giải của tôi, mẹ tôi đã được sống trong căn nhà mà tôi mua cho bà ấy, thoải mái sống nốt những năm tháng cuối đời.” Tay của Tạ Duy dần dần dùng sức, đốt ngón tay trắng bệch: “Những người đã giúp đỡ tôi đáng lẽ ra phải được báo đáp, nên đoạt giải thì đoạt giải, nên lời tiền thì lời tiền. Chứ không phải vì tôi mà bị bắt phải đổi nghề, hay là bởi vì bị thua lỗ mà không thể ở bên cạnh người mà mình thích.”

“Thậm chí...” Anh ta cười khẽ: “Tôi cũng không nên gặp em dưới dáng vẻ này.”

Thuyết mượn vận hư vô mờ mịt, ai có thể chứng thực?

Ngay từ đầu anh ta cũng không tin.

Nhưng nếu là thật thì sao.

Nếu cuộc đời của anh ta đúng là bị kẻ khác đánh cắp thì sao anh ta phải chịu mười năm đau khổ dài đằng đẵng này? Sao những người bị thay đổi số mệnh vì anh ta lại phải chịu kết cục như vậy chứ?

Chỉ cần nghĩ tới là căm thù đến tận xương tuỷ, nửa đêm không thể say giấc.

Tạ Duy từ từ buông tay Giản Tĩnh ra.

“Tôi cũng không muốn tin đâu, nhưng cô Giản ạ, tôi chỉ là một con người bình thường thôi.” Anh ta dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình, tự giễu nói: “Xin lỗi, đã mạo phạm tới cô rồi, bị đôi tay như vậy nắm lấy chắc là buồn nôn lắm nhỉ?”

Giản Tĩnh phản xạ gập ngón tay lại, độ ấm trên tay anh ta dường như còn lưu lại trên làn da.

Như một ly trà để lâu, không còn nóng nữa mà đang lạnh dần.

Mây đen kéo đến, che khuất mặt trời mùa đông.

Toàn thân Tạ Duy lại lần nữa chìm vào bóng tối.

Không gian trầm mặc khiến cho người không thở nổi.

Tạ Duy không nhìn cô nữa mà nhìn về phía chân trời xa xôi, không biết đang nghĩ gì.

Mãi đến khi biên kịch Hứa lê cái chân nặng nề tới mới phá vỡ sự yên tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, Tạ Duy? Hai người ngồi ở đó làm gì vậy?”

Ngữ điệu của ông ta nâng lên, quan sát bọn họ với vẻ khá là hứng thú, trêu chọc: “Ồ, bữa sáng xịn sò phết nhỉ, bà chủ còn biết nấu món Tây cơ à?”

Tạ Duy lịch sự mà gật đầu: “Là tôi nấu.”

“Có còn không?” Biên kịch Hứa hỏi.

Anh ta nhún vai, tỏ ý không còn đồ tích trữ nữa.

Biên kịch Hứa cười ha ha, bình luận đầy ẩn ý: “Xem ra Tĩnh Tĩnh mới có thôi, tôi thì không có rồi.”

Giản Tĩnh miễn cưỡng kéo căng khóe miệng, cười nói: “Bao giờ chú về thế?”

Biên kịch Hứa nói: “Nếu không có chuyện gì thì buổi chiều đi.”

“Cho tôi ké xe được không?” Cô hỏi.

“Không thành vấn đề.” Biên kịch Hứa đồng ý luôn.

Vậy là cả buổi trưa Giản Tĩnh đều ở trong phòng sắp xếp hành lý. Đương nhiên, hành lý không có gì để sắp xếp cả, thứ cần ‘sắp xếp’ lại chính là tâm trạng.

Cô vẫn đang nghĩ xem có nên nói chuyện này cho Lương Nghi không.

Nói cũng không giải quyết được gì, chứng cứ đã biến mất, không cách nào buộc tội được, mà chưa chắc cô ấy đã tin. Không nói lại cảm thấy trái với nguyên tắc của mình, giấu diếm thay tội phạm, lương tâm không yên.

Làm sao bây giờ?

Đúng như Tạ Duy đã nói, pháp luật là để bảo vệ chính nghĩa, nhưng đôi khi, có những nơi mà pháp luật không chạm tới được.

Giản Tĩnh lâm vào tình thế đấu tranh vô cùng mâu thuẫn.

Về mặt cảm tình mà nói, cô thật sự đồng tình Tạ Duy. Đặc biệt là khi chính mình là người sống lại, rất khó nói chắc như đinh đóng cột rằng chuyện mượn vận là vô căn cứ. Mà một khi đã tin thì dù chỉ có ba mươi phần trăm cũng đủ để lòng người sinh ra thương hại.

Trên đời nhiều người báo thù như vậy, ai cũng có sự bất đắc dĩ của riêng mình, nhưng không phải mỗi người đều lựa chọn giết người. Pháp luật là ranh giới cuối cùng của làm người, hễ là đã làm rồi thì nên chịu trừng phạt.

Cô đứng ngồi không yên, không nhịn được lại ấn mở giao diện Hệ Thống. ()

hệ thống đã tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ từ lúc hai người giằng co, nội dung trên giao diện cũng được giải mã toàn bộ.

[Tên nhiệm vụ: Bí ẩn trộm vận đổi mệnh (đã hoàn thành)]

[Mô tả nhiệm vụ: Sao nam đang hot tử vong một cách bí ẩn, hiện trường còn sót lại bóng đen kỳ dị, khi nào vận mệnh bị đánh cắp mới có thể quay về, phía sau một cuộc đời bị cướp đoạt có sự suy đồi về nhân tính như thế nào? Xin hãy tra rõ chân tướng]

[Thưởng và phạt của nhiệm vụ: Căn cứ vào tình trạng hoàn thành để quyết định]

“Hầy.” Giản Tĩnh thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không thể quyết định được.

Chính nghĩa là gì? Có nhất định phải để cả thế giới biết được chân tướng không? Rốt cuộc thứ mà cô theo đuổi là chính nghĩa hay công bằng, hay là... thật ra đều không phải?

Đêm Giản Tĩnh trở về thành phố Hòa Bình, cái chết của Thiệu Mông đã được truyền ồn ào huyên náo.

Độ hot của ‘Bác sĩ ác quỷ’ còn chưa giảm, độ chú ý của mọi người rất cao, bức thiết chờ đợi thông báo của phía cảnh sát. Mà cảnh sát điều tra hiện trường xong cũng không phát hiện ra manh mối khác, bèn kết án là ngoài ý muốn.

[Ngôi sao điện ảnh đang hot tử vong do viêm màng não, trời cao đố kỵ anh tài!]

[Tưởng nhớ Thiệu Mông, điểm lại những vai mà anh ấy đã diễn trong những năm đó]

[Anh mãi mãi là một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, chúc cho kiếp sau được bình an]

Dù là quen hay không quen, đa số minh tinh đều đăng weibo tưởng niệm, chỉ có Giản Tĩnh không có chút động tĩnh gì. Phía dưới có không ít fan hâm mộ nhắc nhở, nhưng cô vẫn cứ im hơi lặng tiếng.

May mà mọi người không để ý lắm, bởi vì sau cái chết của Thiệu Mông, tin tức Đào Đào vào bệnh viện tâm thần cũng nổ ra.

Bộ nhớ của Internet cực kỳ tốt, mọi người lập tức nhớ tới vụ bê bối nửa năm trước. Có người mắng cô ta đáng đời, nhưng cũng không ít phái nữ cho rằng đây không phải là lỗi của cô ta nhưng cô ta lại phải gánh chịu hậu quả.

Bất tri bất giác, trung tâm của câu chuyện lại từ ‘Đào Đào’ mà lệch về chủ đề ‘Chuyện riêng tư’ và ‘Giới tính’, gây ra một đợt sóng tranh cãi.

Rất nhanh sau đó, không có ai lại quan tâm đến Đào Đào nữa, độ hot của cô ta bị đề tài thảo luận khác bao phủ, đám fan cứng cũng không tài nào hâm mộ một bệnh nhân tâm thần được nữa nên giải tán.

Tan đàn xẻ nghé.

Vận may vất vả lắm mới trộm được lại tựa như một giấc mộng đêm xuân, tiêu tan như mây trước gió mà thôi.

Đồng thời, sự quật khởi của Tạ Duy là không thể chống đỡ nổi.

Gần như cùng một lúc, một đoạn video được cắt ghép chiếm cứ trang chủ của mọi người.

[Đây là nhan sắc thần tiên gì thế này, say ngất ngây trong ánh mắt của anh trai mất rồi]

Một Vloger đã cắt nối biên tập những vai diễn của Tạ Duy, có cả cổ trang, dân quốc lẫn hiện đại, phối hợp với âm nhạc và lời thoại, tóm tắt kỹ thuật diễn của anh ta trong mười năm thành một video vài phút, mang cho người xem cảm giác chấn động mạnh đến mức nổ tung.

Từ một nam diễn viên hạng bét bị hạ xuống tầng chót trở lại thành nam tài tử thần tiên chiếm đầu đề hot search chỉ mất ba ngày.

Mặc dù Internet rất thần kỳ, nhưng sự quật khởi như vậy cũng đủ để khiến người khác khiếp sợ.

Những bộ phim điện ảnh mà Tạ Duy đã tham gia, những bộ phim truyền hình mà Tạ Duy đã diễn, những nhân vật mà Tạ Duy từng đóng, tất cả đều bị các cư dân mạng hay hóng chuyện đào lại.

Dường như mọi người lập tức chú ý người này, đồng thời cảm thấy không thể tưởng tượng.

“Anh ấy là nam chính của ‘Nghi án Đại Tống’, kỹ thuật diễn tốt hơn Thiệu Mông nhiều, sao lại không nổi tiếng được nhỉ?”

“Tôi đơn giản chỉ là người qua đường thôi, nhưng mà đúng là kỹ thuật diễn của Tạ Duy tốt hơn Thiệu Mông thật đấy.”

“Nghe nói Tạ Duy đắc tội với cấp cao của công ty cho nên mới bị phong bế hoạt động, nếu không thì đã hot từ lâu rồi.”

“Tự nhiên phát hiện ra kho báu, nam diễn viên khiêm tốn như vậy không nhiều lắm, thành fan hâm mộ rồi nè.”

Tạ Duy nổi tiếng.

Số lượng fan hâm mộ của anh ta tăng vọt, bao gồm vô số người qua đường thành fan và những người nghiện nhan sắc.

Có người còn đặc biệt tìm những phim có cảnh của Tạ Duy, lựa chọn những phần tinh túy nhất để cắt nối biên tập, sau đó cắt clip cùng thể loại của nam diễn viên khác, đặt cạnh nhau để so sánh.

[Không có so sánh thì sẽ không có tổn thương, cuộc so tài kỹ thuật diễn]

Hiện tại, số lượng nam tài tử nổi tiếng nhưng kỹ thuật diễn kém cũng không ít, đem ra so sánh thế này chẳng khác nào hiện trường tai nạn xe hơi, người nghe thương tâm người thấy rơi lệ.

Kỹ thuật diễn của Tạ Duy được phần đông mọi người công nhận.

Chỉ một thời gian ngắn, hầu hết mọi người biết tới Tạ Duy đều thành fan hâm mộ của anh ta.

Im hơi lặng tiếng suốt mười năm, cuối cùng thì anh ta cũng bắt đầu đi về phía ngai vàng vốn nên thuộc về mình.

Giản Tĩnh vô cùng phiền muộn, cho rằng đây đã là kết cục rồi.

Nhưng lại không phải!

Mấy ngày sau, đạo trưởng Hà gọi điện cho cô, giọng điệu hưng phấn: “Tôi biết mình từng thấy hình xăm kia ở đâu rồi. Trên cái hũ Thất Tinh Phong Quan cũng có hoa văn với phong cách tương tự.”

Giản Tĩnh đờ ra: “Cái gì?”

 

Bình Luận (0)
Comment