Edit & Beta : Đoè
Chỉ là thỉnh thoảng vẫn thấy có chút hoảng hốt, dù không chắc tương lai sẽ như thế nào, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ gắn bó với một người đàn ông, thậm chí sẽ còn chấp nhận lời cầu hôn của người ấy.
Nếu đối phương so với trước kia có nửa phần giống nhau, cậu thắt rằng đâm đơn kiện giành quyền nuôi Ninh Mặc và Ninh Tâm cũng sẽ không chịu đựng nữa.
Một ngày có rất nhiều việc phải làm, hiếm thấy mấy ngày gần đây Ninh Tu Viễn rất an phận.
Thời gian càng gần đến ngày thứ sáu, trong lòng càng thêm hoảng loạn, mặc dù đã tiếp xúc thân mật với Ninh Tu Viễn nhiều lần, nhưng Kiều Nguyên vẫn giống như một học sinh trung học, ngay cả khi đối phương dựa quá gần cũng sẽ thấy mất tự nhiên.
Chấp nhận hẹn hò đồng nghĩa với việc họ sẽ làm những chuyện như vậy, sắc mặt Kiều Nguyên trầm xuống.
Cả ngày trở nên có chút u ám, dường như cậu ý thức được dù cho chủ động hay bị động thì bản thân là người nằm "dưới", huống chi cậu còn chưa đạt đến trình độ không biết xấu hổ như Ninh Tu Viễn, thật sự không xuống tay được.
Đến chiều, Kiều Nguyên nhắn tin cho Ninh Tu Viễn báo ngày hôm nay phải tăng ca ở công ty.
Không muốn nhìn mặt đối phương, cũng không định để Ninh Tu Viễn tới công ty đón mình, cứ nghĩ đến ý đồ của hắn là trong lòng lại cảm thấy mâu thuẫn.
Trước kia Ninh Tu Viễn cũng luôn như vậy, mục đích tìm tới cậu cũng chỉ để phát tiết.
Không hiểu cũng chẳng biết vì sao, có đôi lúc không tự chủ được mà nghĩ về quá khứ, trong lòng nảy sinh mâu thuẫn, vẫn còn vướng mắc. Dù cho hiện giờ Ninh Tu Viễn đối xử với cậu rất tốt, nhưng những gì trong quá khứ cũng là thật. Cậu sẽ không mù quáng rơi vào sự dịu dàng mà người đàn ông dành cho mình, cũng sẽ giữ mình một con đường lui.
Ninh Tu Viễn trả lời tin nhắn, hỏi bữa tối cậu muốn ăn gì, hắn sẽ chuẩn bị rồi mang đến công ty cho cậu.
Ngón tay đặt trên bàn phím nửa ngày, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào, vì vậy Kiều Nguyên trực tiếp tắt điện thoại, ngây ngẩn nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, không biết vì sao lại xuất hiện loại cảm xúc này, sau khi xác nhận kỹ lưỡng mối quan hệ, lòng sẽ nảy sinh chút cảm giác lo lắng.
6 giờ chiều, người đàn ông quen cửa quen nẻo tới tìm cậu, Kiều Nguyên cũng không kinh ngạc cho lắm, vì đã quá quen thuộc với thói quen của Ninh Tu Viễn.
Trong tay Ninh Tu Viễn cầm hộp giữ ấm, nói, "Hôm nay về nhà tương đối sớm, anh đã nấu canh sườn hầm củ mài cho em, giờ vẫn còn nóng."
"......Thật ra hôm nay cũng không quá cần thiết phải tăng ca." Kiều Nguyên cũng không biết bản thân vội vàng chuyện gì, như cố ý né tránh Ninh Tu Viễn, nhân viên đã tan làm hết, chỉ còn một mình cậu ở lại công ty.
Ninh Tu Viễn cũng không vạch trần lời nói dối của cậu, đặt hộp giữ ấm sang một bên của bàn làm việc, rồi sau đó đặt đồ ăn trước mặt Kiều Nguyên.
Thật ra những việc này, Ninh Tu Viễn có thể phái trợ lý làm giúp, không nhất thiết phải tự tay đưa đồ ăn đến, bước đi trên đường, dáng vẻ của hắn cũng chẳng ai sẽ nghĩ đến, trước mặt người ngoài tây trang chỉnh tề, một người đàn ông đĩnh đạc lại có thể tự xắn tay áo nấu cơm, rồi còn cất công mang cơm đến công ty cho cậu.
Kiều Nguyên mím môi.
Ninh Tu Viễn chỉ hỏi cậu canh uống có ngon không, mùi vị thế nào, sau đó nói chút chuyện về Ninh Mặc, tỷ như lúc hắn về đến nhà thì thấy Ninh Mặc đang ngồi gặm nguyên một quả xoài to bằng mặt thằng bé, mặt bẩn hề hề, không sạch sẽ giống cậu chút nào.
Chỉ là một vài chuyện vụn vặt trong cuộc sống mà thôi, Ninh Tu Viễn cũng không nói gì về chuyện ngày thứ sáu. Chuyện về hai đứa nhỏ nói không ngừng không ngớt, thỉnh thoảng Kiều Nguyên cũng nói vài câu. Bất tri bất giác đã đến 8 giờ tối, bầu trời đêm với những ánh sao lập loè tỏa sáng, Ninh Tu Viễn thu dọn hộp cơm lại, cũng không nói gì nữa, trong tay cầm một tạp chí ngồi ở bên cạnh lật xem, toàn bộ quá trình đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Kiều Nguyên một cái.
Kiều Nguyên chỉ đơn giản sắp xếp lại tài liệu trên bàn, nói, "Về thôi."
Ninh Tu Viễn đặt cuốn tạp chì trên tay về lại vị trí cũ.
Ninh Tu Viễn hỏi, "Bận rộn cả ngày có mệt lắm không em? Về rồi anh bóp bả vai giúp em nhé."
".... Được."
Hôm nay cũng không tính là nhiều việc, chỉ là không muốn đối mặt với loại chuyện đó, mới cố tình kéo dài đến bây giờ. Ngược lại thấy Ninh Tu Viễn cái gì cũng không nhắc tới, dần dà sinh ra một chút chột dạ.
Giờ cao điểm kẹt xe đã trôi qua, chiếc xe nhẹ nhàng chạy trên đường cái, Kiều Nguyên ngồi bên ghế phụ không nói một lời, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa xe, ánh mắt Ninh Tu Viễn vẫn nhìn chăm chú con đường phía trước, mặt mày anh tuấn phảng phất mơ hồ càng thêm đẹp trai, như thể không tìm được chút khuyết điểm nào.
Thật ra Kiều Nguyên cũng sớm biết vẻ ngoài của Ninh Tu Viễn nổi bật, ngày trước nghe nói danh tiếng của đối phương, còn tưởng rằng Ninh Tu Viễn rất hung dữ, ấn tượng tập khuôn trong đầu, cậu luôn cho rằng người xấu thì vẻ bề ngoài cũng rất dữ tợn. =]]]]
Nhưng chỉ nhìn vào nét mặt của Ninh Tu Viễn, cũng không ai nghĩ rằng hắn sẽ làm ra mấy chuyện kia.
Ninh Tu Viễn rất cao, mặc đồng phục học sinh không chỉnh tề cũng sẽ không khiến mọi người cảm thấy luộm thuộm, là bad boy điển hình được yêu thích bởi các nữ sinh trung học, lúc khoé miệng hơi cong lên sẽ mang theo vẻ cà lơ phất phơ, thời còn đi học vì để trốn học dễ dàng nên hắn trở thành học sinh ban thể thao, mỗi lần nhà trường tổ chức đại hội thể thao, Ninh Tu Viễn sẽ báo danh tham gia vài hạng mục, xung quanh có rất nhiều nữ sinh nhiệt tình cổ vũ cho hắn.
Vào các buổi chào cờ, cậu sẽ là người đại biểu cho toàn thể học sinh phát biểu dưới quốc kỳ, vô tình đưa mắt nhìn xuống sân khấu, phát hiện Ninh Tu Viễn đang nhìn thẳng vào mình, hơi có chút luống cuống, rất nhanh sau đó cậu đã bình tĩnh lại, coi như chuyện chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc ấy, có lẽ là lần đầu tiên cậu trải qua cảm giác tim đập loạn nhịp là như thế nào.
Sau khi về nhà, Ninh Tu Viễn chuẩn bị quần áo rồi để cậu đi tắm rửa, rồi nghỉ ngơi sớm.
Kiều Nguyên ngẩng đầu lên nhìn Ninh Tu Viễn, không phát hiện ra bất cứ hành động ám chỉ mập mờ nào, hai đứa nhỏ đã được bảo mẫu dỗ ngủ rồi, Ninh Tu Viễn lặng lẽ đi qua phòng kiểm tra.
Hôm nay Ninh Mặc đi ngủ từ sớm, có lẽ là vì bữa chiều ăn quá đủ no.
Thỉnh thoảng Ninh Tu Viễn lật ngửa Ninh Mặc lại hôn hôn vài cái, sau đó lại thả thằng bé ra, hành động của hắn thường xuyên khiến Ninh Mặc sững sờ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Kiều Nguyên yên lặng nằm trên giường, nghe thấy có người mở cửa, theo tiếng động nhìn sang, thấy Ninh Tu Viễn bước ra từ làn hơi nước, dù rằng đã sớm biết thân hình Ninh Tu Viễn rất cuốn hút, nhưng chính mắt trông thấy lại càng dễ bị hấp dẫn nhìn lâu hơn, dù sao thì con người ai mà chả thích cái đẹp.
Kiều Nguyên cũng đã từng gặp qua ảnh của mấy người đàn ông trên bìa tạp chí, dáng người không phải là một cực phẩm, nhưng không hiểu sao so với Ninh Tu Viễn, lại có vẻ kém hơn chút. Nhận thấy người kia đang tiến lại gần mình, mới dời tầm mắt đi hướng khác.
Ninh Tu Viễn bước đến nói, "Mấy ngày nay anh đã nghiên cứu cách mát xa, em có muốn thử một chút hay không?"
"Tôi biết em ở công ty làm việc rất vất vả, cũng không có thời gian để thư giãn, đừng quá gắng sức,.... cũng không phải anh không nuôi nổi em."
Nghe được những lời này, vẻ mặt thoáng biến sắc, tiếp theo đó Ninh Tu Viễn lại nói, "Em còn có anh mà, hai người chúng ta cũng nhau san sẻ, đừng chuyện gì cũng ôm hết vào mình, anh đau lòng lắm đó."
Không biết nên đáp lại lời hắn như thế nào, sắc mặt trở nên hơi mất tự nhiên, trong tiềm thức lúc nào cũng nghĩ đối phương là một tên đàn ông tϊиɦ ŧяùиɠ thượng não... Nhưng xem ra Ninh Tu Viễn không hề kém cỏi như vậy, qua đoạn thời gian hắn mặt dày đòi hỏi kia, hai người cũng không có làm gì quá mức thân mật.
Kiều Nguyên quấn chặt mình trong chăn.
Ninh Tu Viễn thật sự chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Cậu tự hỏi trong lòng.
Khi bạn luôn cho rằng người kia là một kẻ xấu xa, nhưng khi biết người ấy không hề tồi tệ đến thế sẽ là một loại cảm giác hết sức vi diệu.
Kiều Nguyên rất ít khi chủ động, Ninh Tu Viễn hiện giờ đang nằm yên tĩnh bên cạnh, cũng không nói lời cợt nhả như ngày thường, thời điểm nghiêm túc lên còn rất ra hình ra dáng.
Kiều Nguyên thấp giọng,"... không cần phải đi làm."
Ninh Tu Viễn đáp lại một câu, "Hôm nay em không mệt sao?"
Kiều Nguyên cảm thấy Ninh Tu Viễn lúc cần nghiêm túc thì không nghiêm túc, lúc không cần thì lại nghiêm túc đến khi người ta khó chịu.
Ninh Tu Viễn nhích lại gần hơn, vươn tay ôm lấy cậu từ sau lưng.
Kiều Nguyên cứng đờ người.
Ninh Tu Viễn nói,"Em không cần quá miễn cưỡng, có thể ở bên em anh đã thấy quả đủ rồi."
"..."
"Như lúc này đây, anh đã từng nghĩ mình chỉ có thể gặp được ở trong mơ mà thôi, anh sợ rằng bản thân mình làm không tốt, sẽ đánh mất em, như vậy tôi sống nào còn ý nghĩa gì."
Tiếng nói của Ninh Tu Viễn hơi mang theo giọng mũi, Kiều Nguyên mềm nhũn cả người, kệ cho đối phương dán sát lồng ngực sau lưng mình.
Ninh Tu Viễn tựa như còn muốn nói gì đó, ấp ủ hơn nửa ngày, Kiều Nguyên đột nhiên tăng thêm lực đạo, đẩy cánh tay của hắn ra, xoay người ngồi quỳ trên người Ninh Tu Viễn.
"Kiều, Kiều nguyên." Ninh Tu Viễn lắp bắp nói.
"Em nói không muốn khi nào?"
"Em chỉ muốn giữ đúng chuẩn mực trước mặt bọn nhỏ, cũng đừng luôn là ở trước công chúng không chú ý ảnh hưởng."
Cho nên khi chỉ có hai người họ, muốn làm gì cũng được hả?
Kiều Nguyên nắm lấy cằm Ninh Tu Viễn, nói,"Những gì em đã làm, em sẽ không cảm ấy bị ép buộc."
"... Vậy em chấp nhận anh, là bởi vì thích anh, đúng không?" Ninh Tu Viễn đánh bại hỏi một câu.
Kiều Nguyên trầm mặc.
...Tim Ninh Tu Viễn đang đập rất mạnh, cảm thấy hồi hộp chưa từng có.
"....Em không trả lời, cũng không sao cả." Ninh Tu Viễn chủ động Bắc cho Kiều Nguyên một bậc thang.
Kiều Nguyên không nói gì, chỉ giữ chặt lấy cằm Ninh Tu Viễn, cúi đầu hôn lên môi hắn.
*****
Chỉ còn một chương thôi mọi người ơi !!!! Hẹn tối nay Hoàn chính văn nhá