*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit & Beta : Đoè
Nói thì nói như vậy, nhưng hành động của Kiều Nguyên đã gián tiếp thay cho câu trả lời của cậu.
.....Cậu có thật sự phải lòng hắn?
Ninh Tu Viễn không dám đặt câu hỏi, hắn sợ những gì Kiều Nguyên nói rất từ miệng sẽ là lời phủ định.
Kỹ thuật hôn của Kiều Nguyên rất ấn tượng, không hẳn là hôn mà chỉ đơn giản là môi hai người chạm vào nhau, như không biết tiếp theo nên làm gì. Vẻ mặt Kiều Nguyên nghiêm túc, buông hắn ra.
"Kiều Nguyên." Ninh Tu Viễn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Cái gì?"
"Chỉ muốn chắc chắn rằng người đàn ở trước mặt anh đây là em."
Câu trả lời có vẻ ngu ngốc, không thể nào cảm nhận được vẻ nghiêm túc thường ngày của đối phương khi ở công ty, và sự thờ ơ lạnh nhạt với người ngoài.
Bởi vì vài lời nói của của Kiều Nguyên, khiến cho Ninh Tu Viễn vẫn có cảm giác nguy cơ, cho nên hắn sẽ báo trước cho Kiều Nguyên biết ngay sau khi tan sở, dù là trong công việc hay trong cuộc sống hàng ngày, phàm là người có ý đồ muốn lôi kéo làm quen với hắn, hắn sẽ cho đối phương biết thế nào là phép tắc xã giao.
Người đàn ông lần trước hắn gặp ở trong công ty Kiều Nguyên, đã làm Kiều Nguyên tức giận phớt lờ hắn cả tháng trời, Ninh Tu Viễn lòng mang thù "gửi gắm" một vài thiếu niên trẻ đẹp đến kim chủ của cậu ta, gián tiếp khiến cho cậu ta mất việc.
Từ trước tới giờ Ninh Tu Viễn vẫn luôn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, đối với người ngoài không một chút lưu tình nào, duy chỉ khi ở trước mặt Kiều Nguyên, hắn lại ân cần chăm sóc không khác gì một bảo mẫu.
Ninh Tu Viễn ngược lại cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì về mình, dù sao chỉ cần đối xử thật tốt với bà xã của mình là được. Cho nên Kiều Nguyên muốn hắn cởϊ qυầи áo, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo lời Kiều Nguyên, cởi sạch từ trong ra ngoài.
Ánh mắt Kiều Nguyên nhìn cơ ngực rắn chắc, nhướn mày, vươn tay nhéo một cái.
Ninh Tu Viễn khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, giống như một thiếu niên trong sáng đang chờ người đến "bắt nạt", "....Anh còn một chỗ sờ còn tốt hơn thế."
Mặt Kiều Nguyên đỏ bừng.
Ninh Tu Viễn nắm lấy tay Kiều Nguyên đặt lên bụng mình, cơ bắp tám múi, cho dù cong eo cũng không nhìn ra chút mỡ thừa nào.
Sắc hồng đỏ trên mặt Kiều Nguyên phai nhạt chút. Vì.....Ninh Tu Viễn gần sát như vậy, cũng đâu thể trách cậu được.
Kiều Nguyên cau mày, "Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều giống anh, thích được sờ loạn khắp người như vậy."
Ninh Tu Viễn buông tay đang nắm Kiều Nguyên ra, chỉ thả lỏng ra chút thôi, tay Kiều Nguyên không hề cử động, ngược lại là khẽ sờ sờ bụng hắn, phát hiện ánh mắt dò hỏi của hắn, vội vàng rụt tay lại, nói, " Là anh nắm tay em đặt vào đó mà."
"...Dạ, là anh." Ninh Tu Viễn đáp.
...Sắc mặt Kiều Nguyên càng thêm lạnh lùng.
Có vẻ như vì quá mức khẩn trương, cho nên giọng điệu trở nên ngượng ngùng, "Anh tự nằm xuống đi."
Ninh Tu Viễn ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống, dù sao Kiều Nguyên chỉ chủ động vài lần, hắn không thể làm cho cậu sợ được. Là sự trắng trong và tinh khiết, vì vậy cho nên hắn mới nhìn thấy cậu qua đám đông.
Hắn thật sự rất yêu người này.
Kiều Nguyên đang mải cởϊ qυầи áo, cho dù là cậu chủ động, nhưng nó giống như một phản ứng sinh lý tự nhiên, cậu không thể nào mặt dày vô sỉ như Ninh Tu Viễn bên dưới không mặc gì ngồi trên người hắn.
Ninh Tu Viễn miệng khô lưỡi đắng, hầu kết lăn lộn,"Được rồi, anh xin lỗi."
Kiều Nguyên sa sầm mặt mày.
Lo lắng Kiều Nguyên sẽ thôi không làm nữa, Ninh Tu Viễn giải thích nói, "Không biết vì sao, mỗi lần anh nhìn em tiếp xúc thân mật, chỉ cần hơi gần em một chút thôi..." dường như Kiều Nguyên đang nghĩ đến cái gì đó, hỏi một câu,"Dù là như vậy, em sợ rằng nếu là ai đó khác anh cũng không nhịn nổi."
"Thật sự không có!" Ninh Tu Viễn lập tức phủ nhận,"Chỉ khi nhìn em, anh mới như vậy." Khoé môi Kiều Nguyên khẽ nở một nụ cười nhẹ.
Ninh Tu Viễn thấp giọng ho một tiếng, "Trước kia là do anh không hiểu chuyện, nhưng cùng lắm cũng chỉ là chơi đùa với kẻ khác, không nghĩ đến chuyện sâu xa, thật ra lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã muốn ngủ cùng em rồi."
"Lúc đó là kỳ tập huấn quân sự, tình cờ hai ta lại học chung lớp, em còn nhớ không? Khi ấy huấn luyện viên bảo chúng ta chia thành hai nhóm tản ra tránh nắng, anh đứng đối diện với em, phát hiện em là người trắng nhất trong đám người đó."
"Khi đó."
"Ừ." Ninh Tu Viễn gật đầu.
Vẻ mặt Kiều Nguyên sa sầm, cậu không nghĩ rằng Ninh Tu Viễn nhớ thương mình từ sớm như vậy, sau đó thậm chí cậu còn ra những chuyện ngu ngốc như sửa đổi thói quen cho hắn.
"Anh có cảm giác như mình được Nguyệt Lão dắt nối tơ hồng, không thể mắt khỏi em, sau đó thì qua lại với mấy kẻ nhàm chán kia, thường xuyên so sánh họ nước da không trắng bằng em, dáng vẻ cũng không đẹp như em, thành tích học tập thì thua kém hẳn, rất bết bát."
Kiều Nguyên cười lạnh một tiếng.
Ngay lúc đó nếu như cậu biết tâm tư của Ninh Tu Viễn, cậu nhất định sẽ tránh xa hắn, thậm chí còn xin giáo viên cho chuyển lớp ngay lập tức, chuyển trường cũng hoàn toàn có thể.
Ninh Tu Viễn che giấu rất khá, sau đó còn có mấy lần tiếp xúc bắt chuyện với cậu, chẳng trách cậu luôn có cảm giác khi đi chung với hắn, đối phương luôn thích nhìn chằm chằm vào mình. Hiện tại không biết vì sao, nhưng tâm trạng thay đổi rất nhiều, sau khi nghe được những lời giãi bày của Ninh Tu Viễn, cảm giác khó chịu giữa những câu hỏi đã dịu đi một chút.
Kiều Nguyên thường xuyên nghĩ rằng bản thân chưa từng yêu đương, nhưng lại có thể ở bên Ninh Tu Viễn, một tay tình trường lão luyện, đặc biệt là khi cậu chứng kiến cảnh Ninh Tu Viễn trốn học và đi hẹn hò với những người khác, lại còn bỏ luôn cả tiết tự học buổi tối, cho nên cảm thấy hắn là một kẻ không "sạch sẽ", thật ra Ninh Tu Viễn được nửa đường thì chán ngán không muốn đi hẹn hò nữa, nên mới tìm cảm giác mới từ người đồng giới.
Kiều Nguyên bình tĩnh nói, "Đừng nói mấy chuyện này với em, em không rảnh thời gian đâu mà quan tâm đến quá khứ của anh."
"..." Không biết vì sao, hắn lại nghĩ rằng Kiều Nguyên đáng lẽ ra phải muốn nghe mấy chuyện này.
Kiều Nguyên lại nói,"Anh tự cởϊ qυầи của mình ra đi."
Bỗng nghe thấy những lời này, Ninh Tu Viễn còn có hơi sửng sốt, tựa như một khuê nữ đài các đang chờ người tới vấy bẩn mình, tuy rằng động tác chậm chạp, nhưng rất lưu loát cởi phăng quần áo đang mặc trên người xuống. Nhìn thấy hắn trần như nhộng, Kiều Nguyên càng lạnh mặt hơn, không biết tại sao mỗi lần cậu muốn "bắt nạt" Ninh Tu Viễn, hắn lại tỏ rất hết sức vui vẻ tích cực, khiến cho tâm lý cậu mất cân bằng. Đến cuối cùng, mặt Ninh Tu Viễn hơi đỏ lên. Sau khi học theo động tác của hắn, cậu bắt đầu hôm lên mặt, bả vai, môi, và không gì khác nữa.
Ninh Tu Viễn còn có chút ủy khuất, "Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ chết mất."
Ninh Tu Viễn tiếp tục lên án nói, "Là....Anh cũng có thể không cái kia, nhưng mà...."
Ninh Tu Viễn bày ra một dáng vẻ hết sức đáng thương, "Kiều Nguyên, loại chuyện này không phải vì mục đích hoàn thành nhiệm vụ, nếu em không thích, thật sự không cần miễn cưỡng bản thân, anh có thể nhẫn nhịn bao lâu cũng được.... dù rằng khi nói chuyện yêu đương, giữa hai người không cần quá mức nghiêm túc.... Nhưng em đã quyết định, anh đều có thể hiểu cho em, anh cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi, cuối mỗi tuần đều đến bệnh viện kiểm tra vài lần, không có việc gì."
Ninh Tu Viễn nói cứ như mình sắp chết tới nơi rồi, nếu có thể, hắn sẽ càng đổ thêm dầu vào lửa khiến bản thân càng thảm hại hơn, mấu chốt là Kiều Nguyên bắt đầu từ hai tiếng trước, thậm chí hắn còn cảm thấy Kiều Nguyên...
Kiều Nguyên quả thật không giỏi trong chuyện này, nắm thế chủ đạo cũng chỉ được thời gian đầu, còn toàn bộ quá trình nhất định cần phải có sự phối hợp của Ninh Tu Viễn.
Về phần tiếp đó làm gì, cậu thật sự không biết, trước đó muốn ngủ Ninh Tu Viễn, cũng chỉ là dũng khí nhất thời, sau một hồi thì không làm được gì.
Hai bên tai Kiều Nguyên đỏ bừng, dường như rất rối rắm, sau đó nhìn Ninh Tu Viễn nói, "Chỉ một lần thôi." Ninh Tu Viễn đáp ứng rất vui vẻ.
Nhưng về sức bền bỉ thì hắn chưa từng thua kém ai.
Cuối cùng, sang ngày thứ hai Kiều Nguyên thành công không xuống nổi giường, Ninh Tu Viễn đi theo như bảo mẫu hầu hạ.
Ninh Tu Viễn đúng là tồi quá đi, bị Kiều Nguyên trêu chọc nửa ngày trời, không chỉ lấy lại được, còn lãi gấp đôi.
Đến chiều Ninh Mặc ồn ào đòi gặp ba nhỏ, nhưng bị Ninh Tu Viễn đuổi sang nhà bên cạnh, bảo mẫu ở kế bên dẫn theo hai đưa nhỏ rời đi, cuối cùng lỗ tai Ninh Tu Viễn cũng được yên bình.
Dỗ dành Kiều Nguyên hết lòng.
Vừa mới đấy cửa phòng ra, lập tức bị Kiều Nguyên ném thẳng gối vào mặt.
Lòng mang chút tâm trạng.
Ninh Tu Viễn bắt lấy gối đầu, hỏi,"Không phải anh đã xoa eo cho em rồi sao... Vẫn thấy khó chịu hả?"
"Chỉ cần em có thể, không cần quan tâm đến anh." Ninh Tu Viễn trả lời rất thẳng thắn.
"..." Kiều Nguyên quay đầu đi, không muốn nhìn mặt hắn.
Ninh Tu Viễn bước tới lấy lòng, thấy Kiều Nguyên thật sự không thèm quan tâm đến mình, có chút uể oải nói, "...Anh biết em rất khó chịu.. Nếu em không muốn nhìn thấy anh, trực tiếp nói anh biết là được....."
Dứt lời, Ninh Tu Viễn dường như thật sự định đi ra ngoài.
Kiều Nguyên nhướn mày nói, "Em nói ghét anh khi nào?"
"...Em cũng đâu có nói thích anh đâu."
"Dù đã xác định quan hệ, nhưng anh vẫn cảm thấy trái tim em không ở nơi anh, chỉ cần nghĩ đến thôi là anh đã thấy buồn rồi, không sao đâu."
Cửa sổ phòng ngủ mở rộng sang hai bên, gió từ bên ngoài thổi vào, hai chậu trầu bà xanh tươi trên bệ cửa sổ rủ xuống sàn nhà màu nâu, Kiều Nguyên ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ, ánh sáng làm cho những hạt bụi mịn lơ lửng trong không khí bay đi đâu mất, như thể vươn tay ra là có thể bắt lấy. Chấp nhận Ninh Tu Viễn đồng nghĩa với việc cuộc sống sau này như thế nào, thật ra trong lòng Kiều Nguyên đã rõ.
Kiều Nguyên hạ thật thấp giọng xuống, nếu không cẩn thận lắng nghe sẽ chỉ nghĩ là mình bị ảo giác.
Cậu nói, "Người em thích, là người đánh đuổi đi những kẻ từng bắt nạt, xúc phạm em ở trong con hẻm nhỏ ấy."
*****
Hố rồi mọi người ơiiii !!!! Còn thiếu một chương nữa Thế là ngày mai mới Hoàn chính văn. Mịa ló bảo sao trước đọc còn có chi tiết đám cưới cơ mà