Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 365

Edit + beta: Bella

......................................

Dư Giản cho là Hàn Kham đã sớm rời đi, bởi vì trong quá khứ rất nhiều lần đều là như vậy, nam nhân sau khi thỏa mãn về sau cũng sẽ không nguyện ý qua đêm cùng một chỗ với cậu.

Thứ sáu hàng tuần cậu đều sẽ đón xe đi tới chỗ nam nhân, sau đó ở trong phòng dành cho khách, dù cho cơ thể có khó chịu đến cực điểm, sáng sớm ngày thứ hai nam nhân vẫn là để cậu rời đi, tựa như nhìn thấy cậu nhiều thêm một giây đều là phiền chán.

Ý thức trở lại, Dư Giản vội vàng đem thân thể xê dịch về sau, sau lưng lập tức đập vào chân giường, nam nhân ngồi xuống trước mặt cậu, ánh mắt tĩnh mịch lạnh lùng.

Dư Giản nói. "…… Tối hôm qua, tất cả chỉ là hiểu lầm…… Tôi …… Tôi sẽ không tạo phiền phức cho anh, nếu như không còn chuyện gì, tôi phải về nhà. "

Ngón tay có chút cuộn lên, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào nam nhân, mặt nghiêng qua một bên ý đồ muốn che giấu đi cảm xúc bối rối của mình, nhưng căn bản là cậu không thể khống chế được, toàn thân đều run lên thành một biên độ nhỏ.

Sự sợ hãi của cậu hiển thị quá rõ ràng.

Dưới tình huống bình thường, cũng có không ít nam nữ mang theo ý đồ muốn leo lên giường của Hàn Kham, nếu là xảy ra tình huống ngoài ý muốn, ném vài tờ tiền cùng răn đe là được, nhưng chuyện tối ngày hôm qua căn bản là do nam nhân nửa ép buộc mà phát sinh.

Dư Giản chỉ khoác một kiện áo choàng tắm của khách sạn, dấu vết xanh tím trên cơ thể khó mà giấu đi được, hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Hàn Kham, bởi vì bị nam nhân giày vò quá lâu, hai chân như nhũn ra, đứng lên cũng khó, sau khi trở thành Sầm Tô, đây vẫn là lần thứ nhất cậu trải nghiệm đến loại chuyện này, coi như vẫn còn ổn.

Gặp nam nhân không nói lời nào, cậu mới hướng nam nhân nhìn thoáng qua, lại rất nhanh liền đem ánh mắt của mình dịch chuyển khỏi, nói, "…… Anh…… Anh bây giờ không cần phải làm việc sao? "

" Tôi nhìn rất đáng sợ sao? "

Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, mắt trần đều có thể nhìn thấy được cơ thể của Dư Giản run lên một cái, cái cảm giác áp bách này cậu vẫn không thích ứng nổi, dáng dấp của Hàn Kham không phải là kiểu sẽ dọa người, chỉ riêng phương diện ngoại hình thôi là đã đủ để khiến cho rất nhiều người hướng tới, cậu cũng đã từng là một thành viên trong đó.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Kham về sau, cậu giống như là con thiêu thân chỉ biết một mình đối phương, cho đến cuối cùng đổi lấy được là bản thân phải chịu diệt vong.

Nam nhân nắm lấy mắt cá chân đem cậu giật trở về, Dư Giản rất sợ, hiện tại cậu là Sầm Tô, nam nhân căn bản không biết cậu, nhưng cậu vẫn là sợ hãi theo bản năng, tâm lý đều sợ hãi tột độ.

Cậu không muốn cuộc sống của mình lại lần nữa có dính líu đến nam nhân.

Hàn Kham nói. " Cậu hiện tại không có việc làm phải không? Nếu vậy thì đến làm gia sư cho Hàn Dư đi, dù sao thì nó cũng rất thích cậu! "

Một lời này không phải là đang thương lượng, mà là trực tiếp cho Dư Giản kết quả.

Hàn Kham sớm đã đem hoàn cảnh của Sầm Tô đều mò thấy, lúc nghỉ việc ở nhà trẻ chính là nói trong nhà có việc, nhưng sau khi nghỉ việc mỗi ngày đều núp ở trong nhà, ngẫu nhiên sẽ đi ra chợ mua lấy thức ăn, bạn bè lại không có đến một người, đại khái là bởi vì thời gian đều hao phí hết lên người tên gọi Phương Minh kia.

Biết được chuyện này khiến cho nam nhân trong lòng sinh ra một tia không vui, đặc biệt là sau khi Phương Minh tốt nghiệp đại học liền hướng Sầm Tô nói chia tay, nhưng Sầm Tô bướng bỉnh nhiều lần chạy tới chỗ Phương Minh làm việc chờ, về sau lại là vì người này mà tự mình hại mình.

Phương Minh loại người này, hắn thật sự là không để nổi vào mắt, nhưng Sầm Tô thế mà lại thích Phương Minh, nhìn thấy hắn đều luôn luôn muốn tách khỏi, hắn kém cỏi đến vậy sao?

Sau khi Dư Giản không còn, bên cạnh Hàn Kham chưa từng xuất hiện một người nào.

Trong nháy mắt, mỗi khi hắn nhìn thấy Sầm Tô, đều sẽ sinh ra một loại cảm giác để hắn nhớ nhung đến quen thuộc.

Hắn đem tro cốt của Dư Giản đặt ở bên trong phòng ngủ của mình, mỗi khi đến ngày lễ, vẫn như cũ sẽ chờ đợi điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn chúc phúc, hắn cho là Dư Giản vì tiền nên tiếp cận hắn, nhưng một trăm vạn hắn nói cho cậu kia rốt cuộc không còn người nhận.

Dù sao Hàn Dư cũng rất thích Sầm Tô, sau khi Sầm Tô nghỉ việc, khoảng thời gian này Hàn Dư đều mặt lạnh như mất sổ gạo, hắn làm cha nhưng cũng không có cách hoá giải.

Trong nhà nhiều người hầu như vậy, thêm một Sầm Tô cũng không sao, dù đối phương là ôm lấy mục đích để tiếp cận hắn, chỉ cần là nằm trong phạm vi hắn cho phép thì không sao, bình thường ở trên công ty công việc quá nhiều, hắn quả thật là rất ít khi có thời gian chăm sóc Hàn Dư.

Thanh niên lại mở miệng nói. "…… Không, không cần, tôi đã nộp hồ sơ rồi, qua mấy ngày nữa sẽ đi làm việc. "

Nghe thấy lời này, khuôn mặt nam nhân lập tức lạnh xuống.

Dục cầm cố túng cũng phải có một cái ranh giới nhất định, thanh niên chẳng lẽ còn muốn hắn phải ra giá tiền cao hơn?

Không thể phủ nhận là tối hôm qua tư vị xác thực coi như không tệ, nhưng Hàn Kham cũng không có ý định muốn để cho thanh niên đăng đường nhập thất.

Hàn Kham cười. " Hàn Dư mấy ngày nay bởi vì cậu mà cả ngày rầu rĩ không vui, cậu quả nhiên là thủ đoạn rất cao minh, nếu là không muốn ở lại Hàn gia, vậy cậu dự định tiếp tục dây đưa cùng người tên Phương Minh kia sao? "

Dư Giản lắc đầu. " Tôi cùng hắn…… Đã sớm không còn liên quan. "

" Vậy hôm qua lúc tôi gặp được cậu là đã có chuyện gì xảy ra? Là hắn gọi cậu ra, hay là, các người cũng không phải lần thứ nhất chơi như vậy đi? "

Hàn Kham đối với người mà Sầm Tô trước kia thích qua rất để ý đến, hơn nữa còn là Sầm Tô luôn đi theo người kia, quá khứ trong rất nhiều năm, tiền mà Sầm Tô kiếm được đều là đưa cho một người tên Phương Minh, bản thân liền một kiện quần áo mới cũng đều không nỡ mua.

Dư Giản nhất thời không biết phải nói gì, tựa như lúc trước Hàn Kham mạnh mẽ gắn cho cậu một cái mác không sạch sẽ, chỉ vì cậu bị người lừa gạt đi tây nhai, về sau được Lục Việt cứu, tâm trạng liền thất thường suốt một tuần lễ, lại bởi vì Lục Việt thường xuyên liên hệ với cậu, mà la lối chửi bới cậu.

Hàn Kham nói. " Đã sớm bị người chơi qua, ở chỗ của tôi còn giả vờ cái gì? "

Dư Giản cắn chặt lấy cánh môi, cổ họng khô khốc gạt ra tiếng nói.

" Cho nên…… Anh không cần thiết giữ lại tôi làm gì, anh có thể đi tìm người mà anh cảm thấy sạch sẽ, chuyện của tôi cùng Phương Minh, chính tôi sẽ tự xử lý tốt, hơn nữa thời gian mà chúng ta quen biết cũng không dài, tôi về sau ăn ở như thế nào, cũng là không liên quan đến anh, anh chính là nhìn thấy tôi liền cảm thấy chướng mắt, vậy tôi…… Cam đoan sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. "

Sắc mặt Hàn Kham trầm thấp nặng nề, tiếng nói tựa như băng tuyết ngàn năm.

" Cậu nếu là dám đi, tin hay không tất cả những người mà cậu quen biết, đều sẽ biết cậu chính là thường xuyên đi câu dẫn nam nhân? "
Bình Luận (0)
Comment