Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 366

Edit + beta: Bella

........................................

" Cậu nếu là dám đi, tin hay không tất cả những người mà cậu quen biết, đều sẽ biết cậu chính là thường xuyên đi câu dẫn nam nhân? "

Dư Giản ngẩn người.

Giống y đúc lúc trước, nam nhân lại tiếp tục dùng thủ đoạn uy hiếp cậu.

Thấy lời nói có hiệu quả, Hàn Kham lại nói. " Cô gái thích cậu kia, hẳn là còn chưa biết giới tính cùng đam mê thật sự của cậu đi? "

Dư Giản tại nhà trẻ mà Hàn Dư đang học công tác gần bốn năm, bởi vì bộ dáng xuất chúng còn chịu được mệt nhọc, nữ lão sư trong nhà trẻ phần lớn đều đối với cậu rất có hảo cảm, thời điểm cậu nghỉ việc một ngày trước, có một nữ lão sư thường xuyên cùng cậu làm cộng sự hướng cậu tỏ tình.

Dư Giản không nghĩ lại lần nữa khai triển một đoạn tình cảm tâm tư, chỉ có thể uyển chuyển từ chối đối phương.

Cậu không biết Hàn Kham là từ nơi nào biết được những tin tức này, nhưng nhìn thái độ của nam nhân, đối phương đại khái là đã đem hoàn cảnh sinh hoạt của cậu đều mò thấy hết.

Lập tức, Dư Giản liền sinh ra một trận cảm giác mãnh liệt khủng hoảng.

Bây giờ cậu chỉ muốn trốn đi xa xa, nhưng lại giống như là lâm vào một vòng tròn luẩn quẩn, khiến cậu không thể rời khỏi nam nhân đang áp bức bên trên, đơn giản là muốn rời khỏi cũng thật khó khăn.

Dư Giản trầm mặc, từ rất sớm trước kia cậu liền biết, một khi nam nhân đưa ra quyết định cậu sẽ không có cách nào để phản kháng lại, tựa như lúc trước nam nhân cưỡng ép dẫn cậu về nhà.

Người cậu yêu lại biến thành lồng giam cậu.

Qua hồi lâu, Dư Giản mới gian nan mở miệng hỏi. " Đến cùng là phải như thế nào…… Anh mới có thể thả tôi đi? "

Trong lòng Hàn Kham sinh ra một tia nóng nảy, trước đó hắn nghĩ đây bất quá là thanh niên đang cố ý dở thủ đoạn, hiện tại nhìn lại, đối phương giống như là vốn không hề có ý muốn cùng hắn có bất kỳ liên quan gì.

Hắn đương nhiên sẽ không hạ mình nói ra cái gì để khẩn cầu đối phương lưu lại, chốc lát, hắn trầm giọng nói. " Ở lại chiếu cố Hàn Dư một tháng. "

Dư Giản không xác định hỏi. " Vậy một tháng sau, tôi liền có thể rời khỏi L Thị, có đúng không? "

" Ừ. " Hàn Kham nổi nóng lên tiếng.

Nói là chiếu cố Hàn Dư, nhưng mặt khác lại là vì muốn thỏa mãn một loại tâm tư nào đó không thể nói ra, hắn nghĩ, thời gian một tháng là quá đủ để hắn cảm thấy chán ngấy thanh niên.

Bất cứ chuyện gì cũng đều giảng giải bằng cách ngươi tình ta nguyện, hắn cũng chưa từng bức bách qua người khác.

Thời điểm Dư Giản lần nữa bước vào căn nhà này, toàn thân tựa như bị bệnh sốt rét, mồ hôi lạnh chảy khắp người, cậu đem sự sợ hãi của mình biểu hiện quá mức rõ ràng, trên mặt liền một điểm huyết sắc cũng không có.

Hàn Kham hỏi cậu. " Cậu ổn không? "

"…… Không có, không có việc gì. " Dư Giản dùng hết sức khắc chế cơn khiếp đảm của mình, trong nhà vẫn như cũ, nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi, hết thảy tất cả vẫn còn rất quen thuộc.

Hàn Dư được trợ lý tiếp trở về nhà, nhìn thấy Dư Giản đang ngồi trong phòng khách, đột nhiên ngẩn người ra, còn tưởng rằng là mình nhìn lầm, duỗi ra tay nhỏ xoa xoa mắt, nhìn thấy người ngồi trên ghế sa lon xác thực là Sầm lão sư của mình.

Trên mặt của Hàn Dư đầy tràn ngập sự vui mừng, nhóc hào hứng chạy tới nói. " …… Lão sư, sao người lại đến nhà của con? "

Vốn là đang rất cao hứng, bất giác lại nghĩ tới ngày đó Dư Giản nghỉ việc đều không cùng nhóc nói câu nào, khuôn mặt nhỏ liền xụ xuống. " Lão sư là cố ý sang đây nhìn con sao? "

Nếu như là, nhóc liền tiếp tục cao hứng giống như vừa rồi, nếu như không phải……

Hàn Dư vụng trộm ngẩng đầu hướng Dư Giản nhìn một cái, cậu nhóc phát hiện hôm nay lão sư có chút kỳ quái.

Hàn Kham đứng ở bên cạnh, Dư Giản chỉ có thể đơn giản trả lời. " Đúng vậy a. "

Cậu không dám biểu hiện quá mức thân cận với Hàn Dư, lại không dám làm theo ý mình, sợ sẽ chọc đến nam nhân không hài lòng.

Thời gian còn một tháng nữa...

Trong ấn tượng của cậu, Hàn Kham cuối cùng vẫn là tuân thủ lời hứa, đợi một tháng này kết thúc, cậu nhất định sẽ đi đến một nơi thật xa.

Nhưng cậu không nỡ xa Hàn Dư, cho nên bên trong điện thoại vụng trộm ghi chép rất nhiều video có liên quan đến Hàn Dư, còn có rất nhiều ảnh chụp, đây đều là vật giúp cậu chèo chống tinh thần vượt qua năm tháng dài đằng đẵng.

Cậu sẽ không lợi dụng con trai để đòi hỏi thứ gì từ Hàn Kham, cũng sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ.

Đại khái là nam nhân đem cậu xem như người hầu, bóc lột được bao nhiêu cứ việc bóc lột, bởi vì tối hôm qua quá độ tác thủ, Dư Giản đứng lâu một chút thân thể liền khó chịu, nhưng đến bữa tối nam nhân lại phân phó cậu đi phòng bếp nấu.

Một màn này, cực kì giống nhau.

Cuối cùng vẫn là Hàn Dư quấn lấy Dư Giản, muốn cậu tiếp tục bồi mình chơi đùa, Dư Giản mới qua được một kiếp.

Ban đêm Dư Giản ngồi xe buýt xe về nhà, cậu nhìn ra cửa sổ, đường phố quen thuộc lướt ngang qua, tựa như là cậu lúc trước bị nam nhân dứt khoát đuổi đi.

Sở dĩ sau khi nghỉ việc còn tiếp tục lưu lại L Thị, là bởi vì qua mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của mẫu thân cậu.

Vào ban ngày Hàn Dư sẽ đi nhà trẻ đọc sách, Dư Giản cũng không cần phải đến, về sau cậu phải bốn phía nghe ngóng mới biết được, Hàn Kham đã tìm cho mẫu thân cậu một khối mộ địa đắt đỏ.

Nói chung đây là ban thưởng cho cậu sau khi sinh bảo bảo.

Dư Giản ngồi xe hồi lâu, bầu trời đen khịt, lớt phất mưa phùn, Dư Giản quên mang theo dù, cậu tính đi cửa hàng tiện lợi mua một cái ô, đột nhiên mưa lại đổ lớn hơn, cậu nhanh chân chạy đến dưới mái hiên của một cửa hàng tránh mưa.

Sau khi mưa tạnh, cậu mua một ít hoa quả mà mẫu thân khi còn sống thích ăn, cùng một bó hoa bách hợp trắng noãn, mẫu thân khi đó không yên tâm nhất chính là cậu, nếu cậu sớm nghe lời mẫu thân, có lẽ về sau cậu sẽ không phải nằm trên sàn nhà băng lãnh, đợi đến khi máu từng giọt chảy hết, cảm thụ thân thể của mình từng chút từng chút lạnh đi.

Một khắc cho đến điểm cuối cùng của sinh mệnh kia, nam nhân cũng không có đối tốt với cậu hơn phân nửa nào.

Chuyện đã qua, Dư Giản không nguyện ý lại đi nghĩ lại, mỗi lần nhớ lại, ngoại trừ vô tận thống khổ, đều chỉ cảm thấy bản thân rốt cuộc là có bao nhiêu ngu xuẩn.

Cậu đem tế phẩm bày ra trước bia mộ mẫu thân, bất tri bất giác hốc mắt liền ướt đẫm.

Hiện tại bên trong vườn Thiên Mộ người cũng không nhiều, thời gian điểm năm giờ chiều, Dư Giản mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Dư Giản xoay người, nhìn thấy phía trước không xa có người đang hướng chỗ cậu đi tới, khuôn mặt quen thuộc kia khiến toàn thân cậu đông cứng, huyết dịch đều giống như bị rút khô, chết đứng giữa trời.

Cậu không biết, Hàn Kham đã sớm ở phía sau từ bao giờ.
Bình Luận (0)
Comment