Trận đấu ngày đó bị gián đoạn giữa chừng nên huấn luyện viên lại dời sang lần khác. Lần này không có Quý Lâm, hiển nhiên đội của bọn họ không bằng Giang Khải, do đó cuối cùng quyết định đội của Giang Khải tham gia tranh tài.
Nửa tháng sau, trung tuần tháng sáu, trận giao hữu bóng rổ giữa đại học A và đại học C bắt đầu trong sự háo hức của mọi người.
Gần một nửa giảng viên và sinh viên đại học A và đại học C đều có mặt tại nhà thi đấu tỉnh, bên trong chật kín người, có người cầm biểu ngữ, có người thổi còi, tất cả đều đi cổ vũ cho trường. Quý Lâm và Điền Khoa ngồi ở hàng trước, có thể thấy rõ từng chuyển động trên sân.
Bảy giờ tối, trận đấu chính thức bắt đầu. Đầu tiên là hai bí thư đại biểu cho hai trường có bài phát biểu ngắn gọn, sau đó là màn biểu diễn cổ vũ của cổ động viên. Cầu thủ hai bên đã thay quần áo, bước ra từ hai đầu nhà thi đấu, lập tức nhận được sự hò reo của toàn trường, âm thanh lớn đến độ ù hết cả tai.
Giang Khải đi đầu, mặc bộ quần áo chơi bóng màu trắng. Thấy Quý Lâm ngồi hàng trước liền mỉm cười chào cậu, để lộ hàm răng trắng tinh, khiến mấy nữ sinh hét ầm cả trời. Quý Lâm làm khẩu hình: “Cố lên cố lên.”
Trọng tài bước vào thổi còi, hiệp một bắt đầu. Giang Khải và tiền đạo của đối thủ đồng thời lao lên, Giang Khải bắt được bóng trước, chạy về phần sân đối thủ rồi bị chặn. Anh chuyền bóng cho Triệu Bằng Huy, vòng qua mấy người rồi lại nhận bóng về tay. Giang Khải cầm bóng, né trái né phải tránh chướng ngại vật, sải bước chạy đến trước khung bóng rổ, trở tay ném một quả vào lưới, dẫn tới từng đợt reo hò.
Hai hiệp kết thúc, giữa trận nghỉ giải lao. Tỷ số đang là 26:28, song phương ngang tài ngang sức. Quý Lâm từ trên khán đài phóng xuống, chạy tới trước mặt Giang Khải, nắm chặt tay anh hứa hẹn: “Đỉnh đấy Giang Khải. Nếu hôm nay cậu thắng tôi sẽ bao cậu ăn khuya nửa tháng.”
Giang Khải mỉm cười xoa đầu Quý Lâm: “Được rồi, vì bữa ăn khuya của cậu nên hiệp sau tôi sẽ dốc hết sức.”
Lại thêm một lần ra sân. Lần này đối thủ sử dụng chiến thuật khác với hiệp trước, tập trung phòng ngự, không còn tấn công liều lĩnh. Hiệp ba thật khó chịu, mấy lần đi bóng toàn bị chặn, lẽ ra tỷ số có thể được nới rộng nhưng lúc này lại rơi vào thế giằng co. Hiệp 4: Tình hình chiến đấu vẫn còn khốc liệt, mắt thấy trận đấu sắp kết thúc, đội đối thủ muốn bắt lấy cơ hội cuối cùng, chặn đứng Giang Khải. Dưới tình huống trái phải đều bị bao vây, Giang Khải ném được một cú ba điểm, áp đảo.
Tỷ số trên màn hình lớn đã là 42:45. Thắng! Trường A thắng lớn! Toàn thể khán giả reo hò!
Giang Khải và đồng đội ôm nhau đụng vai, phấn khích la hét.
“Cậu đỉnh vãi luôn!” Quý Lâm hét lớn, chạy xuống ôm chặt Giang Khải.
Huấn luyện viên tổ chức tiệc mừng, cả đám nhốn nháo chạy đến tiệm ăn.
Quý Lâm ngồi cạnh Giang Khải, mọi người đều rất phấn khích, bắt đầu chém gió. Cơm nước xong xuôi, có người đề nghị chơi một trò chơi, thay phiên nhau đặt câu hỏi, ai không đáp được thì phạt rượu. Sau vài hiệp, rượu đã gần hết, bầu không khí ngày càng náo nhiệt.
Cả đám càng chơi càng hăng, nhất thời chưa tàn tiệc được. Giang Khải quàng cổ Quý Lâm, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Đám này ồn quá, chúng ta chuồn trước đi.” Quý Lâm gật đầu, lén rời khỏi phòng.
Gió đêm lướt qua da, mang theo cảm giác ngứa ngáy và chút ái muội nóng bỏng lạ thường.
Quý Lâm uống chút rượu, mặt mày đỏ lựng, keo tay Giang Khải nói rất nhiều. Nói về trận bóng rổ hôm nay, về môn học dạo này rồi đá qua bộ phim mới chiếu rạp.
Lúc đi tới trước cổng trường, Quý Lâm đột nhiên dừng bước, ngay khi Giang Khải quay đầu nhìn cậu, cậu chân thành ngợi khen: “Cậu giỏi thật đó.” Giang Khải nhìn ánh mắt lóe sáng của người trước mặt, đáy mắt phản chiếu bóng hình của anh, nháy mắt, một cảm xúc ùa vào đáy lòng, trong phút bốc đồng, anh buột miệng thốt ra lời trong tim: “Tôi thích cậu.”
Quý Lâm nghe không rõ, ngơ ngác chớp mắt hỏi: “Hả? Cậu vừa nói cái gì cơ?”
“Tôi thích cậu, Quý Lâm.” Giang Khải nhìn vào mắt cậu, lặp lại lần nữa: “Tôi muốn cậu làm bạn trai tôi.”
Quý Lâm đột nhiên đơ ra, đầu óc như chưa kịp phản ứng, cậu thấy tim mình đập mạnh, đầu óc choáng váng.
Cậu mở miệng nói: “Xin lỗi, tôi không thể nhận lời tỏ tình này được.” Dứt lời, cậu đẩy Giang Khải ra rồi bỏ chạy.
Giang Khải sững sờ nửa phút. Anh… bị từ chối sao?
Chẳng lẽ tiến triển quá nhanh làm Quý Lâm sợ?
Hay là vốn dĩ Quý Lâm không hề thích mình?
Nếu là vế đầu, anh có thể chậm rãi tiến hành từng bước, nước chảy đá mòn.
Nếu là vế sau, Giang Khải bực bội vò đầu, anh nhất định phải theo đuổi bằng được.
Quý Lâm chạy một mạch về ký túc xá, chẳng màng đến ánh mắt khó hiểu của người qua đường. Cậu mở cửa, nhanh chóng bò lên giường, nằm hồi lâu mới bắt đầu điều chỉnh nhịp thở.
Cậu còn chưa kịp hiểu ra lời của Giang Khải là có ý gì? Trò đùa? Thật lòng? Hay do uống nhiều quá?
Cậu lắc đầu, cẩn thận ngẫm nghĩ. Ba tháng qua, quan hệ giữa cậu và Giang Khải ngày càng tốt, nhưng trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề tình cảm. Công bằng mà nói, Giang Khải đối xử với cậu rất tốt, đẹp trai lại tài giỏi, có khiếu ăn nói, ở với Giang Khải rất vui. Nhưng thích là sao chứ? Quý Lâm chưa từng yêu ai, cũng không biết cảm giác thích là gì. Cậu không muốn mất người bạn này, song lại không hiểu rõ tình cảm của mình, bối rối xoắn xuýt.
Quý Lâm trở mình, mắt nhìn lọ thuốc bị trĩ trên giường, khẽ thở dài một hơi, thế này còn yêu đương làm sao được.
Giang Khải không nhịn nổi nữa. Từ đêm đó trở đi Quý Lâm luôn tránh mặt anh. Cậu không trả lời tin nhắn, không đến tập luyện bóng rổ cùng đội, anh muốn theo đuổi người ta thì cũng phải gặp được mặt người ta chứ.
Hôm đó anh không có tiết, coi thời khóa biểu của Quý Lâm, Giang Khải quyết định chặn cậu trước cửa phòng học.
Tan học, Quý Lâm và Điền Khoa cùng nhau rời lớp, Giang Khải bước nhanh về trước, giữ tay Quý Lâm rồi quay người bước đi. Quý Lâm bị sự xuất hiện của anh dọa giật mình kêu lên, sau khi thấy rõ người đến là ai, cậu quay đầu ra hiệu cho Điền Khoa rồi ngoan ngoãn bị kéo đi.
Suốt cả đoạn đường không ai nói gì. Giang Khải kéo Quý Lâm vào phòng thí nghiệm mình hay đến, đóng sầm cửa lại, quay người chặn Quý Lâm ở cửa, một tay chống lên ván cửa không cho phép cậu chạy trốn. Đoạn cúi gằm đầu quan sát sắc mặt của Quý Lâm.