Bị Bệnh Trĩ Rồi, Yêu Đương Thế Quái Nào Đây?

Chương 5

“Sao cậu lại tránh né tôi?”

“Đâu có, tôi chỉ…” Quý Lâm nói không nên lời muốn nói.

“Chỉ là làm sao? Chỉ cảm thấy tôi mắc ói? Hay là cảm thấy đồng tính kinh tởm?”

Quý Lâm đột nhiên ngẩng đầu, sốt ruột phản bác: “Không phải, tôi chưa bao giờ nghĩ vậy.”

Giang Khải tựa hồ không tin: “Được, vậy cậu nói cho tôi biết sao cậu lại trốn tránh tôi.”

Tay Quý Lâm nắm chặt vạt áo hồi lâu, đoạn không thèm đếm xỉa hét lên: “Tôi bị bệnh.”

“Ừ, cậu đúng là bị bệnh, bằng không sao lại từ chối tôi.”

Ấp úng một hồi, Giang Khải nghe thấy một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Tôi, tôi bị bệnh trĩ, không, không thể làm…”

Giang Khải đột nhiên bật cười, giọng nói trầm thấp kề bên tai Quý Lâm: “Hoá ra cậu đang phân chia địa vị gia đình với tôi à?”

Đôi môi mềm mại đột nhiên bị đụng vào, Quý Lâm ngơ ngác nhìn khuôn mặt phóng đại phía trước, hai mắt mở to. Quý Lâm cảm giác được lưỡi Giang Khang cọ xát môi mình, đột nhiên đẩy hàm răng ra rồi trượt vào trong, khuấy động đầu lưỡi của cậu, đầu lưỡi quấn vào nhau phát ra từng tiếng lép nhép khe khẽ.

Một nụ hôn nhẹ nhàng song tràn đầy chiếm hữu.

“Sao cậu lại nghĩ xa vậy? Còn chưa yêu đương đã nghĩ xem ai nằm trên ai nằm dưới rồi?” Sau khi rời khỏi cánh môi Quý Lâm, Giang Khải nhìn cậu nói đùa.

Quý Lâm xấu hổ đỏ mặt: “Không, không phải. Nhưng tôi bị trĩ thật đó.”

“Tôi không tin, cho tôi xem đi.”

“Hả?” Quý Lâm vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng tay đấm Giang Khải: “Cậu dở hơi à?”

Giang Khải mỉm cười xoa tóc cậu: “Không sao, không phải chuyện gì lớn hết.”

“Vậy bây giờ chúng ta là gì của nhau?”

“Ha, cậu đã cướp mất nụ hôn đầu của tôi rồi, định không chịu trách nhiệm hả?”

Quý Lâm kinh ngạc nhìn Giang Khải trả đũa, sao trước đây cậu không nhận ra tên này lưu manh thế nhỉ? “Rõ ràng là cậu bắt đầu trước…”

“Đúng vậy, là tôi bắt đầu trước.” Giang Khải cúi đầu, hôn lên khóe miệng Quý Lâm: “Nụ hôn thứ hai của tôi cũng thuộc về cậu, sau này tất cả đều thuộc về cậu.”

Sáng sớm hôm sau, Giang Khải xin phép nghỉ học để đưa Quý Lâm đi viện khám bệnh.

Khi đứng xếp hàng, Quý Lâm thấp thỏm hỏi: “Đây chỉ là kiểm tra sức khoẻ đúng không? Có đau hay không?” Cậu vừa dứt lời thì đã có tiếng nhắc nhở.

“Xin mời bệnh nhân A051 đến phòng khám số 3 để khám bệnh.”

Bác sĩ nhìn hai nam sinh tiến vào, hỏi: “Ai là người khám?”

“Dạ, cháu ạ.”

“Vậy cậu qua phía sau một chút.” Bác sĩ đứng dậy đi về phía sau phòng khám, kéo rèm ngăn cách.

Mấy phút sau, Quý Lâm đỏ mắt đi ra, dường như không biết nên để tay chân ở đâu.

Bác sĩ bình tĩnh chỉnh kính rồi hỏi: “Lần cuối cùng cậu bị chảy máu là khi nào?”

Quý Lâm ngẫm nghĩ: “Khoảng ba tháng trước, cháu dùng kem Mã Ứng Long bôi, hai ngày sau thì không thấy chảy máu nữa.”

Bác sĩ gật đầu: “Một lần chảy máu thôi thì chưa nói chắc được gì, có lẽ là do đường tiêu hoá trong hai ngày đó có vấn đề. Ăn nhạt thôi, đừng hút thuốc lá uống rượu bia.” Sau đó ông lại ngẩng đầu nhìn Giang Khải: “Bình thường chú ý bảo dưỡng, đừng nên vận động quá kịch liệt.”

Quý Lâm còn chưa kịp hoàn hồn, Giang Khải đã thay cậu trả lời trước: “Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.”

Sau khi ra khỏi cổng bệnh viện, Quý Lâm như mới tỉnh hồn, nắm lấy cánh tay Giang Khải, hưng phấn nhảy nhót: “Đúng là không bị bệnh trĩ, may quá xá luôn, làm tôi sợ lâu như vậy.”

Giang Khải mỉm cười, vòng tay qua cổ Quý Lâm hỏi: “Vậy chẳng phải cậu nên đền bù cho tôi sao?”

“Cái gì? Không biết, nghe không hiểu, về trường thôi.” Giây sau, Quý Lập lập tức buông tay anh ra, bước thẳng về trước.

Giang Khải nhìn ai đó vung tay vung chân cùng bên trước mặt, mỉm cười đuổi theo nắm lấy tay cậu.

Mùa hè năm nay cũng nóng và khô như mùa hè năm cũ, song cũng có đôi điều khác biệt. Kem lạnh, gió lùa, bóng xanh loang lổ râm mát, hai cậu trai nắm tay nhau, mồ hôi nhớp nháp dính trên da thịt, đáng yêu nhường nào.

 Kết thúc

Bình Luận (0)
Comment