Thành phố Giang Nam, sáng sớm.
Bên trong tòa nhà cao ốc nào đó.
“ Không nghĩ tới group Giang Nam F4 của chúng ta lại có cơ hội tụ tập thế này, thật khiến cho người ta hoài niệm khoảng thời gian trước nha.”
“ Đúng vậy, thời gian trôi qua thật là nhanh.”
“ Lần này là đối tượng nào?”
Âm thanh khác biệt bá đạo tại bên trong gian phòng mờ lờ vang lên, thật sự là không thể nhịn được nữa, Giang An trực tiếp mở đèn lên.
Gian phòng nhỏ hẹp bị chiếu sáng, ba tên cùng Giang An không kém biệt lắm đang thần thần bí bí ngồi ở kia, không biết bọn họ đang đùa nghịch cái gì.
Giang An nâng trán, cạn lời nói ra:
“ Tao nói chúng mày, có thể đừng có giả ngầu được không, tranh thủ thời gian tìm cách cho tao, như thế nào mới có thể khiến cho cô gái điên kia rời khỏi đây.”
Ba người đều là bạn tốt của Giang An thời đại học, thế nhưng cậu lại chính là lão đại.
Vẻ mặt lão nhị Lương Đông không biểu tình ngồi dưới đất, không lưu tình chút nào mà châm chọc nói:
“ Từ bỏ đi mày, tao điều tra qua rồi, cô gái tên An Vũ Yên thế mà lại là tổng giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu, mày lại bị người trong nhà vứt bỏ, thế nên không hề có phần thắng đâu.”
Lão tam Vương Lân đồng ý gật gật đầu, phụ họa nói:
“ Chính xác là như vậy, lại nói, người ta thế nhưng là mỹ nữ đệ nhất Tô tỉnh, mỹ lệ lại rất có tiền, mày làm gì mà chán ghét cô ấy vậy?”
“ Tao nếu là mày, đã quỳ xuống mặt đất cầu xin bao nuôi rồi.”
Mặc dù lão tứ Trương Khải không nói chuyện, thế nhưng cái ánh mắt xem thường lại vô cùng rõ ràng.
Thấy ba đệ tử của mình chẳng hề có bộ dáng phối hợp, vẻ mặt Giang An không biểu tình duỗi ra một ngón tay, bình thản nói:
“ Ai tìm được biện pháp hiệu quả, tao tặng cho đứa đó thức ăn trong một tháng.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt ba người đồng thời nhìn cậu, trăm miệng một lời:
“ Ba ba, chuyện này là thật?”
“ A, đạo tức tốt nha.”
Giang An khinh thường nhìn ba người, gật đầu nói:
“ Đương nhiên là thật, ba ba có bao giờ lừa qua bọn con chưa?”
Vừa nói như vậy xong, cả ba “người con” của Giang An đều không giữ nổi bình tĩnh. Phải biết, bọn họ đều là sinh viên mới tốt nghiệp, một tháng thức ăn đối với bọn họ đều là một khoản tiền lớn.
Đến lúc đó hoàn thành nhiệm vụ, bào ngư tôm hùm hay cái gì đó, chẳng phải là tùy ý chọn? Nói không chừng ăn xong thì có thể đi tẩy lông **
( Tran cũng chịu mấy ông này nghĩ... Ăn xong nghĩ toàn chuyện bậy bạ.)
Đầu óc Vương Lâm phản ứng nhanh nhất, nghe xong là có chỗ tốt liền tiến tới bên cạnh Giang An, cười hiền kế nói:
“ Muốn cho cô gái đó chán ghét mày, rất đơn giản nha, chỉ cần để cô ấy nhìn thấy khuyết điểm của mày là được mà.”
“ Mày cảm thấy đường đường tổng giám đốc tập đoán Lăng Tiêu sẽ thích một cậu con trai thường xuyên đi vào quán bar ban đêm sao?”
“Tao cũng không tin một nữ tổng giám đốc sẽ nhịn mà chịu hôn phu của mình tại bên ngoài lang thang...”
...
Cùng lúc đó, ở một bên khác phía trước cửa hàng tiện lợi Bình An.
Tại ánh mắt kinh ngạc của người qua đường xung quanh, một chiếc lamborrghini màu đen chậm rãi dừng sát ở ven đường, theo sát phía sau là mấy chiếc màu trắng BMW.
Cửa xe mở ra, An Vũ Yên ăn mặc một chiếc váy đen hoa lệ tinh xảo từ trên xe bước xuống. Khi cô nhìn thấy cánh cửa của cửa hàng tiện lợi bị đóng chặt, trên vẻ mặt hờ hững nhiều hơn mấy phần băng lãnh.
Cô phất phất tay hướng về bảo tiêu sau lưng, thản nhiên nói:
“ Đập cửa ra cho tôi!”
“ Vâng, thưa đại tiểu thư.”
Dứt lời, ba người bảo tiêu tiến đến mấy bước, vén tay áo lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, bắt đầu hướng về phía cửa thủy tinh đập tới.
Vẻn vẹn hai cái hô hấp, cửa thủy tinh đã bị đập ngã xuống, vỡ nát tạo ra âm thanh ầm vang.
Sắc mặt An Vũ Yên âm trầm đi vào trong tiệm, quét mắt liếc nhìn qua một lượt trong tiệm, tuy nhiên chẳng hề thấy bóng dáng Giang An đâu cả.
Tên tiểu tử kia lại đem lời của mình như gió thổi ngang tai!
Tiếp theo, chớp mắt một cái, An Vũ Yên nhìn thấy cái gì đó, đi tới trước quầy thu tiên, cầm lên một tờ giấy nhỏ trên bàn, ở đó viết mấy hàng chữ nhỏ:
“ Bà điên, một mình cô tự nghĩ mà ảo tưởng nha, anh trai đây liền không chơi tiếp với cô.”
Tại dòng chữ nhỏ cuối cùng, còn vẽ một cái động tác lè lưỡi.
Khuôn mặt An Vũ Yên vốn đã băng sơn, âm trầm muốn chảy ra nước, đối với mấy tên bảo tiêu lạnh giọng ra lệnh:
“ Lập tức gọi người đi tìm cậu ta tìm ra cho tôi!”
Thân thể mấy tên bảo tiêu run lên, thật lâu bọn họ không thấy đại tiểu thư tức giận như vậy, liền vội vàng gật đầu, như tổ ong vỡ tổ dũng mãnh đi ra ngoài.
Mà An Vũ Yên lúc này lại mở ra điện thoại, bấm một số điện thoại, rất nhanh đầu bên kia truyền đến một giọng nói nữ:
“ Thưa giám đốc An, có chuyện gì vậy ạ?”
Âm thanh An Vũ Yên lạnh như băng nói: “ Cho cô một cái số điện thoại, trong nửa giờ tìm được địa chỉ ip của số đó cho tôi!”
Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại, đem số điện thoại của Giang An gửi đi ra ngoài...