Lục Trần thản nhiên nói: “Một con yêu nô bộc của ta đã giết Minh Xà.”
“Chậc…”
Lần này đến lượt hai người họ kinh ngạc, liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ tò mò mãnh liệt.
Mặc dù nói tu vi Lục Trần đuổi kịp bọn họ, đạt tới cấp bậc Cự Đầu, bắt đầu tích góp nội tình đại đạo, nhưng đệ tử xà yêu của con chồn vàng đó có tu vi Tạo Giới cảnh viên mãn, một yêu nô bộc của Lục huynh lại đánh chết xà yêu kia sao?
Lục Trần tìm được yêu nô bộc lợi hại từ đâu ra vậy?
Mặc dù trong lòng rất nghi hoặc nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều, có lẽ sau này sẽ biết.
Tiếp theo, song phương lại uống một ít rượu, thảo luận mấy chuyện thú vị rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi tăng cường tu luyện để đối mặt với khiêu chiến của mấy tháng sau.
Lý Huyền và Hải Tu Minh đi đến khách điếm nơi Lục Trần ở lại làm hàng xóm.
Sau khi Lục Trần quay lại phòng thì dùng Ngộ Đạo đan phụ trợ tu hành, trong thời gian tám tháng tới, Lục Trần dùng hết toàn bộ Ngộ Đạo đan cướp được từ trên người của Minh Xà đế quân.
Hơn hai mươi viên Ngộ Đạo đan chỉ lĩnh ngộ được sáu đại đạo.
Quả nhiên giống như hắn tưởng tượng, hiệu quả của Ngộ Đạo đan kém hơn trà ngộ đạo không chỉ là một chút.
Nhưng cũng là tốt hơn so với dựa vào bản thân tu luyện.
Nếu như dựa vào bản thân từ từ tu luyện, ít nhất phải hao phí mấy chục năm mới có thể lĩnh ngộ sáu đại đạo, có khi còn không lĩnh ngộ được.
Bên ngoài, thời gian khảo hạch ngày càng gần, càng ngày càng có nhiều người đi đến thành Vạn Kiếm.
Keng! Keng! Keng!
Hôm nay, bỗng nhiên có tiếng chuông du dương hùng hậu lan ra từ thành Vạn Kiếm, tiếng chuông này đã đánh thức tất cả mọi người đang bế quan.
Vô số người lần lượt mở mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng bắt mắt.
Ngày khảo hạch đã đến.
Trong thành Vạn Kiếm nổi lên vô số vệt sáng rậm rạp chằng chịt như đom đóm bay đầy trời, sau đó chỉnh tề bay về phía một phương hướng nào đó.
Ba ngàn dặm bên ngoài thành Vạn Kiếm có một dãy núi cổ xưa kéo dài mấy vạn dặm, phía trên là cổ thụ cao lên thấu trời xanh, linh khí mờ mịt, bên trong có mấy đỉnh núi trực tiếp đâm thẳng lên mây xanh, cứ như đâm rách vòm trời, không nhìn thấu đỉnh.
Bầu trời trên dãy núi có kiếm quang rực rỡ đến cực điểm hạ xuống hoặc là ngược dòng đi lên, hình thành cảnh tượng đặc biệt, tỏa ra từng uy áp Kiếm đạo mãnh liệt.
Nơi này chính là Vạn Kiếm tông!
Soạt soạt soạt!
Võ giả đến từ thành Vạn Kiếm hạ xuống dưới chân núi Vạn Kiếm tông, liếc nhìn đi, đông nghịt một mảng, đầu người chuyển động, tình cảnh có chút đồ sộ.
Trên mặt của mỗi một võ giả đều tràn đầy vẻ kích động cùng với thấp thỏm.
Kích động là vì cuối cùng Vạn Kiếm tông cũng mở sơn môn, thấp thỏm là vì không biết có thể thông qua khảo hạch gia nhập Vạn Kiếm tông hay không.
Giờ phút này, đoàn người Lục Trần cũng đứng trong đám người.
Lục Trần nhìn Vạn Kiếm tông xa xôi, thấy từng luồng kiếm quang chuyển động, rất nhiều kiếm quang hội tụ thành một màn trời sáng chói, hào quang bao phủ toàn bộ Vạn Kiếm tông.
Lý Huyền đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Vạn Kiếm tông là thánh địa kiếm tu đệ nhất Nguyên giới, nội tình hùng hậu, ngoại trừ Kiếm Quân Chủ ra còn có hai Đạo Tổ đảm nhận trọng trách phó cung chủ.”
Mặt Lục Trần lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Nói như vậy thì Vạn Kiếm tông có ba Đạo Tổ sao.”
Lý Huyền khẽ gật đầu, nói: “Ừm.”
“Lần trước đã thất bại, lần này nhất định phải thành công.”
“Gia nhập Vạn Kiếm tông, ta mới có thể trở nên nổi bật, nhất định không được thất bại.”
Vô số người trong đám người đông nghịt nắm chặt nắm đấm, lặng lẽ động viên bản thân.
Rất nhiều người gia nhập Vạn Kiếm tông đều có mục đích rõ ràng, có người hy vọng có thể trở thành kiếm tu danh chấn thiên hạ, làm rạng rỡ tông môn, có người muốn gia nhập Vạn Kiếm tông để nâng cao địa vị bản thân, có người lại đến để tránh kẻ thù.
Mỗi một người đều có mục đích riêng của mình.
Đám đông đợi khoảng nửa khắc.
Trên vòm trời, một luồng kiếm quang sắc bén đến cực điểm xuất hiện, hạ thẳng xuống, tản ra uy áp mạnh mẽ khiếp người, khiến trong lòng vô số người phía dưới đều có cảm giác hít thở không thông, kiếm quang hạ xuống cách đám người trăm mét rồi biến mất, ba lão giả có cốt cách thần tiên xuất hiện ở nơi đó.
Bọn họ mặc đạo bào có phong cách cổ xưa, trước ngực có hoa văn hình kiếm, toàn thân lộ ra phong mang, như thanh thần kiếm có thể xuất khỏi vỏ bất cứ lúc nào, uy áp Kiếm đạo hùng hậu.
Ba người này chính là người khảo hạch của Vạn Kiếm tông.
Ba lão giả xuất hiện, đám đông ngay lập tức yên tĩnh, vô số ánh mắt nhìn lên trên người bọn họ.
“Các vị đường xa đến đây tham gia khảo hạch của Vạn Kiếm tông, vô cùng hoan nghênh!” Lão giả hơi thấp bé phía bên trái cười nói: “Vạn Kiếm tông không được xem là đại môn phái gì, số lượng thu nhận đệ tử có hạn, cho nên muốn gia nhập Vạn Kiếm tông thì phải xem các cị có duyên với Vạn Kiếm tông hay không.”
Đám đông yên lặng nghe.
Lão giả cao giọng nói: “Lần khảo hạch này vẫn giống như trước đó, tổng cộng có hai loại phương thức khảo hạch, loại thứ nhất là khảo hạch bình thường, chỉ cần thông qua ba khảo nghiệm thì có thể gia nhập Vạn Kiếm tông.”
“Khảo nghiệm thông thường là khảo nghiệm ý chí, tâm linh… của các ngươi, xem các ngươi có kiên định quyết tâm đi con đường Kiếm đạo hay không.”
Lão giả nói xong, phất tay, trong không trung bỗng nhiên có thêm một cái thang lên trời, xen lẫn giữa hư và thực, mông lung, dài khoảng mấy vạn trượng, một luồng lực lượng nặng nề tản ra từ bên trên.
Hết chương 1875.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1876
Chương 1890. Hai loại khảo hạch