Đừng nói bọn họ, cho dù là Cơ Hạo Ảnh cũng đang nghi ngờ, hắn nói: “Có thể, chỉ là ngươi phải lấy Ngộ Đạo đan ra xem qua.”
Lục Trần nói: “Làm sao, ngươi sợ à?”
“Sợ!”
Cơ Hạo Ảnh nghe thế chữ sợ, thản nhiên cười.
Trong lòng cũng rất nghi ngờ, người này nói ra vụ đánh cược động trời như thế, chứng tỏ rất có tự tin đối với thực lực của mình.
Lục Trần quay đầu liếc nhìn nhóm người Lý Huyền, Hải Tu Minh, hắn nói: “Bọn họ có thể làm người bảo đảm cho ta, nếu như ta thua, sẽ không quỵt nợ.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng có thể làm người bảo đảm cho Lục huynh.” Mấy người Lý Huyền lớn tiếng nói.
Lục Trần muốn tay không bắt sói, đánh cuộc vạn viên Ngộ Đạo đan, chứng tỏ có tự tin rất mãnh liệt có thể đánh bại Cơ Hạo Ảnh, hơn nữa bọn họ cũng không ưa người sau, thuận thế nước chảy thuyền trôi.
“Được, ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi!” Cuối cùng Cơ Hạo Ảnh đồng ý.
Nếu như đối phương thua không lấy ra vạn viên Ngộ Đạo đan, như vậy nhóm người Lý Huyền, Phù Thù sẽ phải bồi thường thay hắn.
Lục Trần nhìn Cơ Hạo Ảnh nói: “Ra tay đi!”
Quanh người Cơ Hạo Ảnh sáng chói, nở rộ Quang Minh chi lực màu ngà sữa, trong nháy mắt liền bao trùm đài chiến đạo, hóa thành lĩnh vực đại đạo Quang Minh.
Lục Trần ở trong lĩnh vực đại đạo Quang Minh, cảm nhận được một luồng uy áp cực kỳ lớn mạnh, đôi mắt của hắn hóa thành màu vàng, một kiếm khí màu vàng sắc bén đánh ra, không gian vỡ nát, xé rách một dấu vết màu vàng.
Một bàn tay màu ngà sữa hội tụ lại từ trong quang minh vô tận, chưởng uy lưu chuyển, bay thẳng đến bao phủ kiếm ý màu vàng của Lục Trần, muốn xóa bỏ loại công kích này, song, kiếm ý màu vàng sắc nhọn vô cùng lại phá vỡ bàn tay đại đạo Quang Minh, trực tiếp vỡ nát.
Sắc mặt Cơ Hạo Ảnh hơi thay đổi, bên trong mắt hắn bắn ra hai chùm tia sáng chói mắt, oanh kích về phía Lục Trần.
Lục Trần giơ tay lên, bàn tay bao trùm ột tầng màu vàng, hai ánh mắt bị chặn lại, nhưng đồng thời lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói khiến thân thể Lục Trần nhẹ nhàng chấn động, có máu tươi rơi xuống từ lòng bàn tay.
Lục Trần nhìn chằm chằm Cơ Hạo Ảnh, đạo Quang Minh vô cùng đáng sợ, bàn tay của hắn bị xuyên thủng.
Bị thương!
Bên trong lĩnh vực đại đạo Quang Minh, một luồng khí tức nguy hiểm tràn ra, vô số dao Quang Minh hội tụ, phía trên mỗi một đường dao Quang Minh, cũng tản ra khí tức sắc bén vô tận, tay áo bào Cơ Hạo Ảnh vung lên, dao Quang Minh dày đặc giống như hạt mưa, bao trùm về phía hắn.
Lục Trần tùy ý đứng ở đằng kia, vẻ mặt đặc biệt nhàn nhã, cứ như thể không nhìn công kích trải khắp đất trời nơi này.
Đợi đến công kích phủ xuống, thân thể phát ra tiếng ầm ầm, đại đạo gầm thét cuồn cuộn, một thanh thần kiếm toàn thân vàng kim được dưỡng ra, mang theo kiếm uy ngập trời.
Thần kiếm nghịch lưu xông lên, xông về phía dao Quang Minh dày đặc, tiếp cận dao Quang Minh của thần kiếm, trực tiếp bị cơn lốc kiếm khí do thần kiếm khuếch tán ra cắn nuốt hủy diệt.
Thần kiếm chặn lại công kích của Cơ Hạo Ảnh, tiếp tục đi tới, lĩnh vực đại đạo Quang Minh bị thần kiếm ảnh hưởng, mơ hồ không khống chế được thế cục.
Trên mặt Cơ Hạo Ảnh lộ ra vẻ nghiêm túc chưa từng có, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Trần, trong lòng hoàn toàn cảnh giác.
Đối phương thân ở trong lĩnh vực đại đạo Quang Minh, không bị ảnh hưởng chút nào, cô đọng ra Kiếm đạo lớn mạnh, muốn phá vỡ lĩnh vực của hắn.
“Thẩm Phán chi kiếm!”
Trong miệng Cơ Hạo Ảnh phun ra một câu nói lạnh như băng, ánh sáng chói mắt đan vào ở đỉnh đầu của hắn, ngưng tụ thành một thanh Thẩm Phán chi kiếm, phát ra khí tức trảm tiên diệt thần ngập trời.
Trong cái phất tay, Thẩm Phán chi kiếm rơi xuống, va chạm với thần kiếm màu vàng.
Ầm ầm!
Hai cây thần kiếm va chạm, đan vào tạo ra âm thanh chói tai, ở trạng thái ngang sức.
“Trấn áp!”
Bước chân của Cơ Hạo Ảnh đạp mạnh đi về phía trước, ánh mắt lạnh lùng hà khắc quát lên.
Toàn thân Cơ Hạo Ảnh nở rộ ánh sáng, giống như thiên thần phủ xuống, hai tay kết ấn, từng ánh sáng dung nhập vào Thẩm Phán chi kiếm, khiến uy năng tăng cường dần dần, bởi vì hai thanh kiếm va chạm, không gian không ngừng mà phát ra tiếng vang chấn động.
Lục Trần ngẩng đầu, sức mạnh đại đạo của bản thân cũng dung nhập vào bên trong thần kiếm màu vàng.
Cùng lúc đó, kiếm ý quanh người hắn bắn ra, cứ như hàng tỉ vạn kim mang, tất cả đều là kiếm khí vô cùng sắc bén, công kích lĩnh vực đại đạo Quang Minh như cuồng phong bạo vũ.
Phốc phốc phốc!
Lĩnh vực đại đạo Quang Minh của Cơ Hạo Ảnh lập tức không khống chế được, có dấu hiệu giải tán.
Răng rắc!
Một âm thanh lanh tan vỡ lảnh, vang lên bên trong đài chiến đạo.
Dưới ánh mắt của vô số người, Cơ Hạo Ảnh thúc dục phía trên Thẩm Phán chi kiếm, xuất hiện một khe nứt rất nhỏ.
Một vết nứt xuất hiện, tiếp tục phân tách, vết nứt diễn hóa giống như mạng nhện.
Ken két!
Vết nứt càng ngày càng nhiều, rốt cuộc Cơ Hạo Ảnh không giữ được cục diện, Thẩm Phán chi kiếm dưới ánh mắt của vô số người vây xem, tan vỡ, hóa thành Quang Minh chi lực thuần túy tản ra.
Thẩm Phán chi kiếm vỡ vụn, khiến trên mặt Cơ Hạo Ảnh thay đổi, hắn hít sâu một hơi, khi chuẩn bị tiếp tục công kích, ánh mắt đột nhiên cứng đờ.
Bởi vì bốn phương tám hướng xuất hiện khí tức cực kỳ sắc bén, có gió kiếm vỗ trên mặt hắn, xuất hiện cảm giác đau nhói, hắn liếc mắt nhìn bốn phía, chẳng biết lúc nào đài chiến đạo hóa thành một lĩnh vực đại đạo màu vàng, mà hắn, đứng ở trung tâm lĩnh vực đại đạo màu vàng.
Hết chương 1900.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1901
Chương 1916. Trên đường vơ vétỞ bên trong lĩnh vực đại đạo màu vàng, thực lực của hắn chịu áp chế.
Đây là lĩnh vực đại đạo của đối phương.
Một thanh thần kiếm màu vàng được nuôi dưỡng từ lĩnh vực đại đạo, như thành ngàn thành vạn, toàn bộ mũi kiếm nhắm vào hắn.
Lĩnh vực đại đạo màu vàng do Lục Trần nắm trong tay, thần niệm bao trùm trong đó, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Cơ Hạo Ảnh, một khi có suy nghĩ ra tay, như vậy xung quanh nuôi dưỡng ngàn vạn thần kiếm, trong nháy mắt bắn thân thể của hắn thành cái sàng.
Bên ngoài, bốn phía ít có vài chục vạn võ giả quan sát, tận mắt thấy cả quá trình chiến đấu, vốn dĩ Cơ Hạo Ảnh nắm trong tay lĩnh vực đại đạo Quang Minh, vây người khiêu chiến ở bên trong lĩnh vực của hắn.
Ai từng nghĩ, hạng người tự xưng vô danh Lục Trần này, đứng ở trong lĩnh vực đại đạo Quang Minh triển khai chiến đấu với Cơ Hạo Ảnh, đánh tan lĩnh vực đại đạo, đảo khách thành chủ, dùng lĩnh vực đại đạo vây chặt hắn.
Vô số tiếng ồ và tiếng thán phục truyền ra, trong mắt mỗi người cũng mang theo vẻ khó tin.
Cái người vô danh tên Lục Trần này lại đánh bại Cơ Hạo Ảnh.
Nhìn từ góc độ mài dũa chiến đấu, Cơ Hạo Ảnh đã thua, suy cho cùng Thẩm Phán chi kiếm bị đánh nát, lĩnh vực đại đạo cũng bể tan tành, có thể nói thất bại thảm hại.
Chỉ là nếu như đặt ở phía trên cuộc chiến sinh tử, Cơ Hạo Ảnh vẫn chưa bại, bản thân hắn là môn đồ của giới chủ, trong tay còn có lá bài chưa dùng đến, nếu như lấy ra toàn bộ lá bài, như vậy thắng bại vẫn là ẩn số.
Nhưng một cuộc mài dũa bình thường khiến Cơ Hạo Ảnh sị mặt thi triển lá bài sao?
“Tiếp tục không?” Lục Trần nhìn Cơ Hạo Ảnh, cười hỏi, giọng điệu vô cùng tùy ý, cứ như thể lát rồi nói, nếu hắn tiếp tục, hắn sẽ phục vụ đến cùng.
Đôi mắt Cơ Hạo Ảnh ngưng lại nhìn Lục Trần, ánh mắt âm tình bất định, nhìn thần thái của người nào đó thong dong mà trấn định, hắn có chút không sơ được thực lực chân chính, hắn không dùng toàn lực, vậy đối phương cũng giống vậy phải không?
Mặc dù cấp nhân vật phong lưu của Nguyên giới ùn ùn, nhưng nhân vật đứng ở đỉnh cao Kim Tự Tháp, cũng là mấy người kia, còn là một người trong phạm vi, hôm nay tùy tiện phái một thanh niên xa lạ tới áp chế hắn, điều này khiến Cơ Hạo Ảnh rất nghi ngờ thân phận của đối phương.
Hơn nữa dường như đối phương thi triển sức mạnh cũng không tương xứng với những giới chủ kia, cũng chứng tỏ đối phương có thể không phải là môn đồ của giới chủ.
“Ha ha, hay là hai người cho ta mặt mũi, dừng ở đây, tiến vào bên trong Đạo giới tranh giành cao thấp.” Khi Cơ Hạo Ảnh cân nhắc nên tiếp tục chiến đấu hay không, một âm thanh sang sảng từ đàng xa truyền đến.
Một đường thần hồng xỏ xuyên trời đất mà đến, mang theo uy áp mạnh mẽ đến cực điểm.
Rất nhanh, trong sân có thêm một bóng dáng thân thể cao ráo.
Đây là một thanh niên phong thái xuất chúng, một bộ áo xanh bay theo gió, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đường cong cứng rắn, đôi mắt giống như sắc bén như đao phong, trên mặt lại mang theo nụ cười hiền hòa, trên thân người này có một luồng khí chất đặc biệt, tùy ý đứng ở nơi đó, khiến người ta không thể bỏ qua, liếc mắt một cái đã chú ý tới hắn.
Võ Vô Địch!
Đồ đệ của Thánh Chủ!
Người khắp xung quanh lập tức nhận ra thân phận đối phương.
Võ Vô Địch là đồ đệ nhỏ nhất của Thánh Chủ, cũng là đồ đệ được coi trọng nhất, thiên phú của Võ Vô Địch xuất chúng, tu vi lớn mạnh, được khen là người Thánh Chủ, đúng như hai chữ vô địch trong tên.
Cả đời Võ Vô Địch chưa từng thua, dĩ nhiên, đó là chỉ cùng cảnh giới.
Chênh lệch giữa Thánh Đế cảnh và Tạo Giới cảnh chân chính quá lớn, Võ Vô Địch có nghịch thiên đến đâu cũng không thể chiến thắng Tạo Giới cảnh.
Nhưng trong lĩnh vực Thánh Đế thì tuyệt đối vô địch, giống như Kiếm Quân Chủ năm đó, mơ hồ trấn áp được thế cục một thời.
Một khi nhân vật bậc này bước vào Tạo Giới cảnh, sợ rằng có đuổi kịp và vượt qua vô số tiền bối uy tín lâu năm.
Võ Vô Địch trỗi dậy khiến người của Nguyên giới ý thức được, đây là một ngôi sao mới nổi.
Trong mắt một đám người xung quanh lộ ra vẻ tôn kính, nghe nói Võ Vô Địch đã được vinh dự làm người của Thánh Môn, sau này có thể chấp chưởng cả Thánh Môn, trở thành một trong những nhân vật sở hữu quyền thế ngập trời của Nguyên giới.
Ánh mắt Lục Trần rơi vào trên thân người đến, thoáng cái ánh mắt trở nên thâm thúy hơn rất nhiều, ở trên người Võ Vô Địch, cảm nhận được sâu sắc khí tức nguy hiểm trước nay chưa từng có đập vào mặt.
Lục Trần chưa từng cảm nhận được cảm giác áp bức lớn mạnh như này trong số võ giả cùng cảnh giới.
Đây là một kẻ địch mạnh!
Đầu Lục Trần không thể không hiện ra câu này.
Dường như ánh mắt của Võ Vô Địch cũng chú ý tới Lục Trần, hắn xoay đầu lại, khẽ mỉm cười, có thâm ý khác nói: “Lục Trần, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.”
Lời nói của Võ Vô Địch khiến Lục Trần nhíu mày, tại sao đối phương biết hắn?
Đừng nói Lục Trần, cho dù người xung quanh cũng rất kinh ngạc, Võ Vô Địch biết bối cảnh và lai lịch của Lục Trần?
“Đạo giới sắp mở ra, đợi khi cướp đoạt đại đạo, có cơ hội cho các ngươi tiếp tục chiến đấu.” Võ Vô Địch nhìn Cơ Hạo Ảnh nói: “Bây giờ dừng tay, như thế nào?”
Cơ Hạo Ảnh trầm mặc một lúc, sau đó khẽ gật đầu, ném một chiếc nhẫn không gian về phía Lục Trần, trong mắt toát ra chiến ý mãnh liệt, nói: “Hôm nay thắng bại đã phân, ta và ngươi lại phân thắng bại bên trong Đạo giới.”
Hết chương 1901.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1902
Chương 1917. Trên đường vơ vét (2)Cơ Hạo Ảnh nói xong, thân thể bay lên trời, mấy lần lên xuống, biến mất ở trong tầm mắt đại chúng.
“Lục Trần, Lý Huyền, Trần Ngọc Thiên , Tiêu Quan Lâm, các ngươi cũng đi theo ta?” Võ Vô Địch nhìn khắp bốn phía, ánh mắt rơi lên người nhóm người Lý Huyền, hắng giọng nói.
“Được!”
Mọi người làm theo.
Lục Trần cũng rời đi theo Võ Vô Địch, song bỗng nhiên nhận thấy hai ánh mắt tràn đầy sát niệm, lúc này quay đầu, nhìn đám người xa xa, tầm mắt rất nhanh rơi phía trên hai hình bóng quen thuộc.
Nhìn thấy hai người, Lục Trần đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng.
Mà hai người bị Lục Trần nhìn chằm chằm, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên hoảng lên.
Nơi xa bên trong đám người vây xem, có một nhóm người rất nổi bật, người mặc trang phục đặc biệt của Vận Mệnh thần thành, hai người trong đó rất quen thuộc với Lục Trần, cho nên, sải bước đi về phía đối phương.
Vốn dĩ mọi người rời đi theo Võ Vô Địch, nhưng mà Lục Trần đột nhiên rời khỏi đội ngũ, đi về phía đám người khiến nhóm người Võ Vô Địch dừng bước, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lục Trần.
Khi thấy Lục Trần đi về phía vị trí của thế lực nào đó, mặt lộ vẻ kinh dị.
“Hai người rác rưởi các ngươi, cũng tới tham gia Đạo giới à!” Lục Trần đi tới gần, ánh mắt quét nhìn trên dưới hai người, trong miệng phun ra một câu tràn đầy khinh miệt.
Trong đám người, hai người Kế Bằng và Hình Dực nhìn Lục Trần, mặt mũi âm độc, trong mắt hừng hực sát ý, tay nắm chặt, muốn ra tay, nhưng nghĩ tới thực lực Lục Trần biến thái như vậy, sợ hãi ngồi bên cạnh.
Không sai, hai người Lục Trần nhìn thấy, chính là Kế Bằng và Hình Dực.
Hai người đến từ Vận Mệnh thần thành, xung quanh bọn họ đều là Thánh Đế cự đầu tinh nhuệ của Vận Mệnh thần thành, ít cũng trăm người, đội hình lớn mạnh chưa từng có.
Nhóm người Vận Mệnh thần thành không hiểu liếc nhìn Lục Trần, lại liếc nhìn Kế Bằng và Hình Dực trong đám người.
Dường như người đánh bại Cơ Hạo Ảnh biết hai người.
Hơn nữa cảm nhận được dao động sát khí đậm đặc ở trên thân người, rất hiển nhiên hai bên bộc phát xung đột kịch liệt.
Võ Vô Địch, Lý Huyền cùng với vô số người xung quanh, cũng ngạc nhiên nhìn một cảnh tượng trước mắt.
Hiển nhiên bọn họ biết thế lực Lục Trần chống lại là Vận Mệnh thần thành, thành chủ của nó là tồn tại lớn mạnh đứng thứ ba trong bảng Giới Chủ, trong thời đại Thánh Chủ Nhân tộc lâu không ra mặt, Vận Mệnh thành chủ có thể nói là hô phong hoán vũ ở Nguyên giới, xuân phong đắc ý.
Theo bình thường, phần lớn thế lực giới chủ cũng không sẵn sàng trêu chọc Vận Mệnh thần thành, nhưng bây giờ, Lục Trần lại chủ động tìm tới người của Vận Mệnh thần thành.
Giữa hai người có ân oán gì sao?
Còn nữa, chẳng lẽ Lục Trần không sợ Vận Mệnh thành chủ?
Lục Trần đứng ở nơi đó, nhìn Kế Bằng và Hình Dực nói: “Hai người các ngươi mỗi người cho ta một vạn viên Ngộ Đạo đan, nếu không đừng nghĩ rời khỏi nơi này!”
Xôn xao!
Lời nói của Lục Trần lập tức tạo một trận xôn xao.
Vô số người cảm giác lỗ tai xuất hiện cảm giác nghe nhầm, đây là Lục Trần đang uy hiếp người của Vận Mệnh thần thành sao?
Nhất là trong nhà hai người bị uy hiếp còn có Đạo Tổ tồn tại.
Mặc dù nói hơn nghìn năm trước, không biết bởi vì nguyên nhân gì mà Đạo Tổ Kế gia đã chết, không biết bị ai giết, nhưng bất kể thế nào, lạc đà chết còn lướn hơn ngựa, hơn nữa hai người đến từ Vận Mệnh thần thành, trên đầu có một sự tồn tại tối cao đứng ở đỉnh cao kim tự tháp của Nguyên giới.
Tại sao Lục Trần hắn dám uy hiếp hai người?
Chỉ là quả thật võ giả Vận Mệnh thần thành lớn lối, cho dù đi đến nơi nào cũng bị chú ý, phần lớn thế lực đã sớm khó chịu với bọn họ.
Bởi vì thị uy thế lực nhà mình, tất cả đều giận nhưng không dám nói gì.
Hôm nay nhìn thấy có người tìm võ giả Vận Mệnh thần thành gây phiền toái, hiển nhiên mừng rỡ xem kịch.
Lời nói của Lục Trần cũng khiến sắc mặt hai người đen lại.
Trong mắt võ giả không biết Vận Mệnh thần thành cũng có sự tức giận.
Mặc dù Lục Trần không uy hiếp bọn họ, nhưng bọn họ và Kế Bằng, Hình Dực đều đến từ Vận Mệnh thần thành, uy hiếp hai người, chẳng khác nào uy hiếp bọn họ?
Uy hiếp ngay trước mặt bọn họ, không lâu sau có phải là không coi đội hình lớn mạnh của bọn họ ra gì không?
“Lục Trần, ngươi đừng quá láo xược.” Hàm răng Kế Bằng nghiến ken két, lệ khí trong mắt vô tận, khí tức quanh người phập phồng, có một loại cảm giác sư tử mạnh mẽ phát tiếng rống giận.
“Đạo tổ nhà ngươi đã chết!”
Lục Trần đúng là biết cách nói, lời của hắn cũng khiến ánh mắt Kế Bằng trở nên máu đỏ, ngọn lửa thù hận cháy hừng hực.
Bởi vì lão tổ tông tử vong, những năm này Kế gia không được tốt cho lắm, vô số tài nguyên tu hành bị chiếm đoạt, từ một trong tứ đại gia tộc hiển hách của Vận Mệnh thần thành, trở thành nhất lưu, nhiều sản nghiệp bị những gia tộc khác liên hợp lại cấu xé như tằm ăn dâu.
Mà người giết chết lão tổ tông là Sơn Hải giới chủ, cũng là sư tổ của Lục Trần.
Có thể nói hai bên có thù hận không thể hóa giải.
“Lục Trần, đi tới Nguyên giới, ngươi còn dám ngang ngược như vậy, ai cho ngươi lá gan đó?” Ánh mắt Hình Dực cũng đậm đặc sát ý, lạnh lùng nói.
Thân thể hắn bị đánh quá hai lần, cũng hận ý ngập trời với Lục Trần.
“Đạo Tổ nhà ngươi muốn chết phải không?” Lục Trần ngạo mạn liếc nhìn Hình Dực, giọng điệu khinh thường.
Tuy nhiên lời nói uy hiếp này lại khiến toàn thân Hình Dực run lên.
Hết chương 1902.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1903
Chương 1918. Trên đường vơ vét (3)