Kế gia mất Đạo Tổ, bước đi khó khăn, cảnh tượng như mặt trời lặn phía tây, nếu như lão tổ tông Hình gia nhà hắn bỏ mạng, vậy thì địa vị của Hình gia, sợ rằng sẽ giống như Kế gia.
Nghĩ tới đây, hận ý trong mắt Hình Dực giảm đi rất nhiều, một cơn ớn lạnh làm ướt nhẹp phía sau lưng.
“Nhanh chóng giao một vạn viên Ngộ Đạo đan ra đây, nếu không ta sẽ giết hai ngươi.” Lục Trần phong khinh vân đạm nói: “Chẳng lẽ ngươi cho là ta thật sự không dám giết các ngươi sao?”
Đối với hai con hàng này, trong lòng Lục Trần lại không có thiện cảm gì, ban đầu ở Thâm Uyên giới, Kế Bằng muốn cướp Chân diễm của hắn, ở Sơn Hải giới, Hình Dực ỷ vào tu vi giáng xuống Bách Hoa cốc, đả thương tứ hại.
Mình và sư phụ cũng suýt nữa bị thương trong tay Đạo Tổ Kế gia.
Mặt khác, điểm mấu chốt nhất là nếu sư tổ Mạnh Du Nhiên nhà mình không sợ Vận Mệnh thành chủ, như vậy đương nhiên hắn không cần khách khí.
Hắn cũng không tin, Vận Mệnh thành chủ kéo mặt mo xuống đối phó hắn.
Nếu như Vận Mệnh thành chủ thật sự không nể mặt đối phó hắn, chắc chắn sư tổ nhà mình sẽ ra mặt.
Thế nên, cho dù Lục Trần ở Nguyên giới cũng có thể muốn làm gì thì làm.
Hai người nghe thấy Lục Trần đòi lắm như vậy, đều có vẻ mặt đau trứng, vạn viên Ngộ Đạo đan, coi bọn họ là người giàu nhiều đất sao, đừng nói vạn viên, cho dù ngàn viên cũng không lấy ra được.
Mặc dù bọn họ xuất thân từ thế lực Đạo Tổ, nhưng mà bên trên còn có một Giới Chủ, tài nguyên sản nghiệp mà gia tộc quản lý, phải nộp phần nhiều lên trên cho thành chủ.
Hơn nữa trong gia tộc không có luyện đan sư mạnh, cần mua Ngộ Đạo đan từ bên ngoài, khiến Ngộ Đạo đan cũng không có bao nhiêu.
Vẻ mặt người xung quanh cũng cạn lời nhìn Lục Trần, không thể không nói người này to gan lớn mật, vơ vét tài sản của người Vận Mệnh thần thành bên đường.
Rốt cuộc mặt hàng này là kẻ mạnh chạy từ đâu tới, chẳng lẽ không sợ Vận Mệnh thần thành trả thù một chút nào à.
“Kẻ ngu từ đâu tới vậy, ngươi đang uy hiếp bọn ta sao?” Trong đội ngũ Vận Mệnh thần thành, có người không ưa Lục Trần ngang ngược, hừ lạnh nói.
Người mở miệng nói chuyện là một thanh niên mặc trường bào màu lam, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lục Trần.
Người này sớm đã khó chịu với lời nói của Lục Trần, bọn họ xuất thân từ Vận Mệnh thần thành, bất kể thế lực ngoại giới nào cũng phải kính nể bọn họ ba phần, nhưng bây giờ có người vơ vét tài sản hai người Kế Bằng và Hình Dực, cách làm này khiến trong lòng hắn hết sức khó chịu.
“Cho ngươi ba giây, lập tức biến mất trước mắt ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả!” Không đợi Lục Trần nói chuyện, giọng điệu người này lạnh như băng nói.
Trong đội ngũ, mọi người thấy người này lên tiếng cũng không nói gì, bởi vì thân phận thanh niên lên tiếng không tầm thường, là đệ tử thân truyền thứ tám của Vận Mệnh thành chủ, gần đây mới thu nhận, bởi vì sau khi Đông Dật Lưu thăng cấp Tạo Giới cảnh, cũng phải tìm dê đầu đàn dẫn dắt mọi người tham gia Đạo giới.
Tên đệ tử thân truyền thứ tám của Vận Mệnh thành chủ không nổi bật, cần thi triển phong mang về phía người đời, để mọi người nhớ kỹ sự hiện hữu của hắn.
“Tìm chết!”
Người này thấy Lục Trần đứng bất động, cảm giác tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc, trực tiếp phát công kích về phía Lục Trần.
Đại đạo quang huy trên người xông lên trời, tản ra uy áp vô tận, cũng là một chuẩn Tạo Giới cảnh.
Trên vòm trời, vô số lực lượng tinh thần lưu động, rực rỡ đến cực điểm, hội tụ thành một thanh rìu tinh thần lớn, một luồng khí tức ngang ngược sắc nhọn phát ra từ trên rìu lớn tinh thần.
Lục Trần tùy ý liếc nhìn chiếc rìu tinh thần ngưng tụ, một thần kiếm màu vàng bắn ra từ trong cơ thể, va chạm với rìu lớn tinh thần.
Lộp cộp!
Rìu lớn tinh thần còn chưa chém xuống đã trực tiếp tan vỡ.
Thần kiếm màu vàng thay đổi thế, ngược lại hướng về phía đỉnh đầu người ra tay, nhanh chóng rơi xuống, lĩnh vực đại đạo của đối phương phát ra âm thanh răng rắc.
Người này cảm nhận được nguy hiểm sinh tử, nhìn thần kiếm màu vàng rơi xuống, kiêu ngạo trong mắt lập tức biến mất sạch sẽ, lộ ra vẻ sợ hãi, hoảng sợ kêu lên: “Ta là đệ tử thân truyền thứ tám của Vận Mệnh thành chủ, ngươi không thể giết…”
Phập!
Tuy nhiên, hắn còn chưa nói hết lời, thần kiếm màu vàng rơi xuống xuyên thấu đầu, nguyên thần vỡ nát, chết yểu tại chỗ.
Một tiếng phù!
Thân thể của hắn ngã trên mặt đất, trước khi chết, trong mắt còn lộ ra vẻ sợ hãi và hối hận.
Đệ tử thân truyền thứ tám của Vận Mệnh thành chủ, nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân chỉ biểu lộ một phần thân phận với người đời mà thôi, giả vờ làm màu nhưng mà còn chưa kịp nói thân phận ra khỏi miệng thì đã thân tử đạo tiêu.
Một chiêu!
Người xung quanh thấy cảnh như vậy, trong lòng rung động cực kỳ, một cường giả Chuẩn Tạo Giới cảnh trên cự đầu không gánh được một chiêu của Lục Trần, trực tiếp bị giết chết.
Lúc trước mọi người còn chưa cảm thấy Lục Trần mạnh bao nhiêu, nhưng mà hiện tại đã biết rõ, quả thực mạnh quá mức.
Còn nữa, lời nói mới vừa rồi người nọ nói trước khi chết là có ý gì?
Đệ tử thân truyền thứ tám của Vận Mệnh thành chủ?
Bọn họ chỉ nhớ rõ có bảy người, không tính đệ tử ký danh.
Bỗng nhiên, mọi người nghĩ ra, đệ tử chân truyền thứ bảy Đông Dật Lưu của Vận Mệnh thành chủ đã thăng cấp Tạo Giới cảnh, sẽ không tới Đạo giới tham gia tranh đoạt, như vậy cần một người lãnh đạo, dẫn dắt quân tinh nhuệ của Vận Mệnh thần thành tới Đạo giới tranh đoạt.
Hết chương 1903.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1904
Chương 1919. Phòng vệ chính đángThế nên tạm thời tìm một đệ tử thân truyền.
Chẳng qua dường như đệ tử thân truyền này có chút bi kịch, ngay cả tên cũng không kịp nói thì đã bị giết.
Mọi người khôi phục tinh thần, ánh mắt rơi lên người Lục Trần, không thể không cảm thán Lục Trần có lá gan to lớn, đây cũng là đệ tử thân truyền của Vận Mệnh thành chủ, ánh mắt cũng không chớp đã giết.
Trên thực tế, mấy trăm người đến từ Vận Mệnh thần thành cũng ngây ngốc nhìn thi thể trên đất.
Tại sao đối phương dám xuống tay, giết đệ tử thân truyền thứ tám của Vận Mệnh thành chủ?
Thời gian dần trôi, trên người mọi người đều nổi lên sự tức giận, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Chỉ là có hai người ngoại lệ, đó chính là Kế Bằng và Hình Dực, sắc mặt hai người trắng bệch, trong mắt lộ ra sợ hãi vô tận.
Ngay cả đệ tử thân truyền của Vận Mệnh thành chủ, Lục Trần nói giết là giết, như vậy chứng tỏ từ đầu đến cuối cũng không coi trọng hai người bọn họ, không kiêng kỵ bối cảnh phía sau, đoán chừng muốn giết là giết.
Mọi người sững sờ tại nguyên chỗ, bao gồm Lục Trần.
Dĩ nhiên, Lục Trần ngây người khác với bọn họ.
Những người này ngây ra tại chỗ là vì hắn dám giết người, hắn ngây người bởi vì giết chết đệ tử thân truyền của Vận Mệnh thành chủ quá đơn giản, thế nên mới ngớ ra.
Đối với Lục Trần, nếu đối phương là đệ tử thân truyền của Vận Mệnh thành chủ, dù thế nào cũng sẽ có một hoặc hai bí bảo hộ thân, hoặc là trên nguyên thần có cấm chế lớn mạnh, cho dù chém thân thể cũng không diệt được nguyên thần kia.
Dường như khi chém giết Hình Dực, có đạo văn lớn mạnh bảo vệ nguyên thần của hắn.
Nhưng mà trên thân người này cũng không có một chút bí bảo hộ thân mà đã chết.
Ngay cả Hình Dực và Kế Bằng xuất thân từ thế lực đạo tổ đều có lá bài bảo mệnh, vì sao người này không có?
Chẳng lẽ Vận Mệnh thành chủ không coi trọng đối phương?
Có lẽ không phải nguyên nhân này.
Cấp số Vận Mệnh thành chủ này, muốn giữ được đối phương thật sự rất đơn giản, chỉ cần thiết kế một đường cấm chế ở trên nguyên thần của đối phương, có thể bảo vệ nguyên thần bất diệt nhưng không làm như vậy.
Rất nhanh, Lục Trần lại nghĩ tới Minh Xà đế quân, phía sau người này cũng có một Đạo Tổ Yêu tộc.
Nhưng mà trên nguyên thần của Minh Xà đế quân cũng không có cấm chế, bị hai yêu thú Vương Giả tiêu diệt dễ dàng.
“Chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân này?” Trong lòng Lục Trần lầm bầm lầu bầu, mơ hồ có một suy đoán.
Sở dĩ Hình Dực và Kế Bằng có nhiều lá bài bảo mệnh, ngay cả trên nguyên thần cũng có Đạo Tổ bố trí cấm chế bảo vệ nguyên thần của bọn họ, đó là bởi vì Đạo Tổ đó là lão tổ tông của bọn họ, trong cơ thể chảy huyết mạch của Đạo Tổ.
Mà giống với Vận Mệnh thành chủ, đạo nhân hoàng bào, mặc dù bọn họ thu nhận đệ tử thân truyền, nhưng suy cho cùng không liên quan đến máu mủ, hơn nữa với thời gian bọn họ sống vô số năm tháng, không đếm hết số đệ tử thu nhận, không thể cho mỗi đệ tử lá bài bảo mệnh.
Một người chết thì có thể thu nhận đệ tử thứ hai.
Không có quan hệ huyết mạch, cũng không cần bảo vệ tốt như vậy, chết thì chết.
Chẳng phải đây là nói rõ những giới chủ kia, môn đồ đạo tổ, phần lớn cũng không cấm chỉ, muốn giết cứ giết?
Nghĩ tới đây, không biết vì sao Lục Trần đột nhiên adrenaline thăng, kích động lên.
“Ngươi thật sự to gan lớn mật, ngay cả đệ tử thân truyền của Giới Chủ cũng dám giết.” Trong đám người Vận Mệnh thần thành có người lạnh lùng nói với Lục Trần.
Đám người kia rất tức giận với Lục Trần, vẫn là lần đầu tiên bọn họ kinh ngạc như vậy, uy nghiêm của thần thành ắt phải chịu ảnh hưởng.
Dĩ nhiên bọn họ cũng không dám ra tay, suy cho cùng lần này người tới không ai là đối thủ của đối phương.
Ngay cả đệ tử thân truyền của Vận Mệnh thành chủ cũng bị giết trong một giây, bọn họ đi tới cũng chỉ là tăng thêm một thi thể thôi.
Điều khiến bọn họ oan uổng nhất chính là, bọn họ đã không còn là đứa trẻ nhỏ, cũng chưa đi theo trưởng lão cấp Tạo Giới cảnh, thế cho nên xảy ra loại chuyện này, ngay cả thực lực trả thù lập tức cũng không có.
“Ta chỉ phòng vệ chính đáng.” Lục Trần lười biếng nói, liếc mắt nhìn bốn phía, hắng giọng hỏi: “Các vị, nếu như các ngươi bị người công kích, hạ sát thủ, chẳng lẽ bởi vì thế lực đối phương quá lớn, sẽ phải rướn cổ lên cho hắn chém, mà không có bất kỳ phản kháng nào sao?”
Mặc dù lời này của Lục Trần có lý, nhưng dù sao mọi người cảm giác có chỗ nào kỳ quái.
Rất nhanh đã hiểu, đó là bởi vì Lục Trần ra tay trước, khiến người Vận Mệnh thần thành tức giận, hơn nữa lấy thân phận địa vị của bọn họ, làm gì gặp qua người khiêu khích như vậy, tức giận ra tay cũng rất bình thường.
Chỉ là vận khí không tốt, gặp phải một tên biến thái.
Mà đồ biến thái Lục Trần này, cũng không kiêng kỵ Vận Mệnh thần thành chút nào, trực tiếp giáng đòn chết.
Lục Trần lấy nhẫn không gian của người chết, lướt qua thần niệm, phát hiện nghèo quá đáng, Ngộ Đạo đan trống rỗng, làm đồ đệ Vận Mệnh thành chủ cũng quá nghèo, sau đó nhìn Kế Bằng và Hình Dực, lạnh lùng nói: “Giao nhẫn không gian ra đây, nếu không giết chết hai ngươi.”
Lục Trần cảm thấy để bọn họ lấy ra vạn viên Ngộ Đạo đan, có chút không thực tế, thế nên gọi bọn họ giao nhẫn không gian ra.
Hai người liếc nhìn thi thể trên đất, trong lòng rùng mình, không dám nhiều lời nữa, biết điều nộp nhẫn không gian ra.
Hết chương 1904.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1905
Chương 1920. Phòng vệ chính đáng (2)Lục Trần nhìn lướt qua, thứ đáng giá nhất trong nhẫn không gian của hai người vẫn là Ngộ Đạo đan, chỉ có mấy trăm viên, nói thầm một câu: “Quỷ nghèo!”
Hai người nghe thấy Lục Trần nói thầm, mặt cũng xanh lại, cướp đồ của bọn ta còn ngại nghèo, mẹ nó, đây là chuyện người làm sao?
Chỉ là cũng chỉ có thể mắng chửi ở trong lòng.
Lục Trần rời đi theo Võ Vô Địch, Lý Huyền thấp giọng nói: “Lục huynh, ngươi giết chết đệ tử thân truyền của Vận Mệnh thành chủ, lại cướp sạch đồ của hai người, phải cẩn thận Vận Mệnh thần thành trả thù.”
“Đúng vậy, Vận Mệnh thần thành chiêu mộ được không biết bao nhiêu cao thủ, cường giả như mây, hôm nay ngươi vả mặt bọn họ, ngày sau nhất định sẽ phái cao thủ đối phó ngươi.” Hải Tu Minh phụ họa một câu.
Phù Thù nói: “Người của Vận Mệnh thần thành có thù tất báo, ban đầu Ma Thần cung có một ma tu quyền thế rất mạnh, bởi vì ma sát với người của Vận Mệnh thần thành nên phơi thây hoang dã.”
Các môn đồ giới chủ như Trần Ngọc Thiên, Tiêu Quan Lâm đều gật đầu.
Bọn họ thân là môn đồ của giới chủ, biết rất nhiều tình báo hiếm có, ví dụ như Vận Mệnh thành chủ, cũng không phải là dạng đồn đại ngoại giới kia, là một vị thích che chở tồn tại bé nhỏ.
Còn người của Vận Mệnh thần thành có thù tất báo, kẻ đắc tội bọn họ nhất định sẽ gặp phải bất hạnh gấp trăm lần, trả thù gấp nghìn lần.
Lục Trần nhún vai, phong khinh vân đạm nói: “Sau khi đi ra từ Đạo giới, có lẽ ta thăng cấp Tạo Giới cảnh mới không sợ bọn họ trả thù.”
Lục Trần cũng không lo lắng bị trả thù chút nào, sau khi thăng cấp Tạo Giới cảnh, thực lực của hắn ắt sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, sau đó trở về Vạn Kiếm tông, học kiếm pháp nguyên thần của Kiếm Quân Chủ, trên căn bản chính là vô địch dưới đạo tổ.
Lúc này, Võ Vô Địch tức thời nói một câu: “Vận Mệnh thần thành, cũng không đơn giản như ngươi tưởng tượng.”
Trong mắt Lục Trần hiện lên một chút kinh dị, chỉ là cũng không hỏi.
Mọi người theo Võ Vô Địch, rất nhanh đi tới trọng địa của Thánh Môn, đi tới biệt viện hắn đang ở.
Võ Vô Địch lấy trà ngộ đạo ra và thần quả khác chiêu đãi mọi người.
Thân là Thánh Môn, nhân vật danh tiếng lớn nhất tung trời, lấy được rất nhiều tài nguyên tu hành,đối với hắn, chút tài nguyên này cũng chỉ là đuôi dê thôi.
“Vũ huynh, không biết lần này ngươi bảo bọn ta tới đây là có chuyện gì?” Sau một lúc, Tiêu Quan Lâm dò hỏi.
Sức chú ý của những người khác cũng rơi lên người Võ Vô Địch.
Võ Vô Địch ra mặt mời bọn họ tiến vào Thánh Môn tụ tập, không thể nào vì thời gian dài không nhìn thấy bọn họ mà gọi bọn họ tụ họp, chắc chắn là có chuyện muốn nói.
Võ Vô Địch để chén rượu xuống, lên tiếng nói: “Thật ra thì lần này ta tìm các ngươi tới đây, quả thật có chuyện muốn nói, ta hi vọng các quân trong Đạo giới đừng vì đại đạo bản nguyên mà chém giết, nên đồng tâm hiệp lực, đối phó quái vật bên trong.”
“Quái vật!”
Mọi người nghe không hiểu ra sao, bên trong Đạo giới còn có quái vật, tại sao bọn họ chưa từng nghe nói.
Phong thái Võ Vô Địch phi phàm, trên khuôn mặt có một vẻ nghiêm trọng, hắn hắng giọng nói: “Quái vật trấn áp bên trong Đạo giới đã đánh vỡ phong ấn đi ra, có lẽ đã chiếm cứ Đạo giới, nhiệm vụ thiết yếu của chúng ta chính là giết hết quái vật bên trong, không thể để quái vật chạy ra bên ngoài, nếu không, hậu hoạ vô cùng.”
“Vũ huynh, bên trong có quái vật gì khiến ngươi trịnh trọng như thế!” Lý Huyền không hiểu hỏi một câu.
Với nội tình lớn mạnh của Thánh Môn, còn có quái vật không giải quyết được sao, cần dựa vào bọn họ giải quyết?
Chỉ là ngay cả Võ Vô Địch cũng trịnh trọng như vậy, nghĩ không phải quái vật bình thường.
“Sinh vật Hỗn Độn.” Võ Vô Địch nói.
“Sinh vật Hỗn Độn.”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt vô cùng mờ mịt, sinh vật Hỗn Độn là vật gì, tại sao chưa từng nghe nói?
Võ Vô Địch nói: “Sinh vật Hỗn Độn, loại quái vật này ở giữa không gian hư thực, thích ăn nguyên thần của võ giả, cực kỳ khó giết hết, một con sinh vật Hỗn Độn cũng có thể dẫn đến hủy diệt ngập trời, chắc chắn bọn ta không thể để cho sinh vật Hỗn Độn trong Đạo giới đi ra ngoài, nếu không, hậu quả không tưởng tượng nổi.”
“Hiền triết của Thánh Môn đời đời kiếp kiếp trấn áp sinh vật Hỗn Độn, dâng hiến nhiều sinh mệnh, hôm nay, vẫn bị những thứ sinh vật Hỗn Độn này đi ra, ta và ngươi, vân vân là tương lai của Nguyên giới, sớm muộn gì cũng có một ngày đối mặt với sinh vật Hỗn Độn, hôm nay tham gia Đạo giới, chỉ là thử thách đầu tiên chúng ta gặp phải mà thôi.”
“Sau này chúng ta gặp được sinh vật Hỗn Độn lớn mạnh hơn, cần trấn thủ biên cương, bảo vệ vũ trụ của chúng ta.”
Một lời này của Võ Vô Địch càng khiến mọi người cảm thấy khó hiểu, hơn nữa, vì sao bọn họ chưa từng nghe nói sinh vật Hỗn Độn nhưng sâu trong lòng mơ hồ cảm thấy, dường như phía dưới Nguyên giới bình lặng có một luồng nguy hiểm khổng lồ không nhìn rõ sắp đột kích.
“Tuy sinh vật Hỗn Độn khó giết hết, nhưng may số lượng bọn họ cũng không phải quá nhiều, Đạo giới hiện có sinh vật Hỗn Độn, số lượng có chừng một trăm tới hai trăm con.” tiếp theo, Võ Vô Địch nói một tin tức tốt.
Nhưng mà trên mặt mọi người lại không nhìn ra bất kỳ nụ cười nào, ngược lại tâm trạng càng trầm trọng thêm.
Theo lời nói của Võ Vô Địch, vì trấn áp một hai trăm con sinh vật Hỗn Độn này mà Thánh Môn bỏ ra một cái giá rất lớn nhưng chưa giết chết.
Hết chương 1905.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1906
Chương 1921. Đạo giới mở cửa