Sinh vật Hỗn Độn trong Đạo giới chính là trận chiến đầu tiên của bọn họ.
Người còn sống đi ra mới có tư cách trở thành chiến sĩ trấn thủ biên hoang vũ trụ.
“Sinh vật Hỗn Độn vốn ăn mòn vũ trụ đã lâu, sở dĩ các ngươi bình yên vô sự, có hoàn cảnh tu hành an nhàn, thậm chí ngay cả sinh vật Hỗn Độn cũng chưa từng nghe qua, chẳng qua là có người thay các ngươi mang trọng trách tiến lên mà thôi.” Bà lão nhìn xuống phía dưới, giọng điệu lãnh đạm nói: “Bây giờ, các ngươi nên gánh một phần trách nhiệm rồi.”
Lời bà lão nói làm đầu óc mọi người phía dưới đều mơ hồ.
Sinh vật Hỗn Độn, đây là thứ gì, vì sao chưa từng nghe qua.
Cho dù là người tới từ thế lực Giới Chủ, cũng là lần đầu nghe nói.
Ánh mắt Lục Trần lóe lên, đây là lần thứ hai hắn nghe nói tới sinh vật Hỗn Độn, hôm qua Võ Vô Địch cũng nói qua, xem ra Nguyên giới trong bóng tối thật sự có một nguy cơ lớn.
Rầm rầm!
Mọi người chỉ do dự một hồi, rồi trực tiếp vọt vào, vào bên trong có thể thăng cấp Tạo Giới cảnh trong thời gian ngắn nhất, từ đó có lực tự vệ.
Một khi thăng cấp đến Tạo Giới cảnh, cũng không cần sợ sinh vật Hỗn Độn nữa.
“Đi thôi!” Ánh mắt Lục Trần mang theo quyết tâm kiên định, đi theo quần chúng đông đúc, theo cửa vào Đạo giới tiến vào bên trong.
Đạo giới, giống như một tiểu thế giới, cũng là nơi diễn đạo, khắp nơi đều tràn ngập khí tức bản nguyên đại đạo.
“Khí tức Nhân tộc!”
“Nhân tộc trấn áp chúng ta vô số năm, là lúc rửa sạch sỉ nhục!”
Chỗ sâu trong Đạo giới, một nhóm sinh vật Hỗn Độn đang ngủ say cảm ứng khí tức được Nhân tộc, dồn dập mở ra con ngươi đỏ tươi, bên trong lóe ra sát ý khát máu.
Những sinh vật Hỗn Độn này có hình dáng quái dị, có Nhân tộc, có cổ thú, toàn thân mọc đầy lân giáp, nhưng đều có điểm chung duy nhất, đó chính là quanh thân những sinh vật Hỗn Độn này, có một tầng sương mù tăm tối, cho người ta một loại khí tức quỷ dị và chẳng lành.
Sau khi vào Đạo giới, mọi người bèn phân tán ra, tìm kiếm bản nguyên đại đạo.
Nơi xa có một mảnh rừng rậm nguyên thủy, trên không lưu chuyển rất nhiều ánh sáng với đủ mọi màu sắc, như mưa sao băng, kéo ra dấu vết thật dài, rực rỡ đến cực điểm.
Trong mỗi luồng ánh sáng đều ẩn chứa khí tức bản nguyên thuần túy.
“Bản nguyên đại đạo!”
Tức khắc, vô số võ giả đỏ mắt, đây là một loại thú tính khi thấy con mồi, bọn họ hét lớn, giống như từng luồng lưu quang bay vút tới, dẫn dắt bản nguyên đại đạo dung nhập vào cơ thể.
“Đi ra, là ta nhìn thấy trước.”
“Dám cướp đồ của ta, tự tìm đường chết.”
Mấy vạn người tranh đoạt mấy trăm bản nguyên đại đạo, bạo phát loạn chiến kinh thiên, khắp nơi đều có chưởng ấn đại đạo, thần quang, pháp bảo bay loạn, không phân rõ ai là kẻ địch, ai là minh hữu, chỉ cần không phải người mình thì đều là kẻ địch.
Hỗn chiến mở ra, chưa đến một phút đã bạo phát tử vong, có người vẫn lạc.
“A!!!”
Một võ giả bị đánh xuyên thân thể, toàn thân bốc cháy, tan rã, chia năm xẻ bảy trong tiếng kêu gào thảm thiết.
Phụt!
Ngay sau đó, lại có một người bị hợp lực vây công, trúng mấy chục chưởng, toàn thân rạn nứt, ho ra đầy máu, cuối cùng một luồng kiếm khí bay qua, đầu rơi xuống đất, người này mang ánh mắt không cam lòng, ôm hận chết ngay tại chỗ.
Cũng có người bị đánh bại, thân chịu trọng thương, kéo theo thân thể tàn phế bỏ chạy.
Ngoài kịch chiến trên không rừng sâu nguyên thủy ra, ở những hướng khác nhau cũng truyền đến dao động chiến đấu kinh người, cùng với tiếng vang vỡ nát răng rắc khi lĩnh vực va chạm truyền ra.
Rất nhiều võ giả đều có tổ chức, mấy chục hoặc vài trăm người cùng nhau hành động, xua đuổi võ giả không liên can, chiếm cứ khu vực có bản nguyên đại đạo.
“Chiến đấu thật kịch liệt!” Lục Trần một đường đi sâu vào bên trong, ven đường nhìn thấy vô số chiến đấu, những người này vì tranh đoạt bản nguyên đại đạo, chiến đấu cùng nhau, bạo phát tử vong.
Đây chính là nhân tính và lợi ích.
Mọi người vì tranh đoạt đại đạo, có thể bất chấp tất cả, không từ thủ đoạn.
Đây chính là pháp tắc tàn khốc của giới tu hành, mạnh được yếu thua.
Trước khi Lục Trần đi vào liền tách ra với mấy người Lý Huyền, dẫu sao đối với cấp bậc như bọn họ, có thể nhẹ nhàng đối phó mấy chục người, trên trăm người cùng cấp bậc bình thường, không cần phải đi cùng nhau.
Mấy người ước định, chờ sau khi thăng cấp đến Tạo Giới cảnh lại tụ hợp.
Nơi xa, một luồng ánh sáng ngũ sắc lấp lóe, thân hình Lục Trần lóe lên, đi lên trước, thân thể phát ra lực hút, dẫn dắt bản nguyên này dung nhập vào trong cơ thể.
Trong nháy mắt khi bản nguyên dung nhập vào trong cơ thể, toàn thân Lục Trần run lên, cảm nhận được một luồng lực lượng bản nguyên đại đạo vô cùng thuần túy, lập tức ngồi xếp bằng xuống, luyện hóa hấp thu bản nguyên này.
“Đây…”
Một giờ sau, lúc Lục Trần luyện hóa bản nguyên này xong, lập tức lộ ra thần sắc giật mình.
Loại bản nguyên đại đạo thuần túy này, hấp thu vào vô cùng dễ dàng, xem ra ở trong này, quả thật có thể thăng cấp Tạo Giới cảnh rất nhanh.
Lục Trần vừa đi vừa tìm kiếm bản nguyên đại đạo, một ngày đã hấp thu mấy chục đạo bản nguyên đại đạo, thực lực tăng trưởng nhanh chóng, một ngày này, Lục Trần cũng gặp phải mấy đợt võ giả, mấy đợt trong đó cảm ứng được hắn không dễ chọc, cũng không đến trêu chọc hắn.
Có một đợt võ giả thấy xung quanh có mấy bản nguyên, muốn đuổi Lục Trần đi, chiếm làm của mình, kết cục có thể nghĩ, lấy mấy thi thể để lại trên mặt đất mà hạ màn.
Hết chương 1907.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1908
Chương 1923. Sợ hãi (2)“Không biết sống chết” Lục Trần liếc nhìn thi thể trên đất, hừ lạnh một tiếng, sau đó thân thể hóa thành một luồng lưu quang, biến mất tại đây.
Mấy ngày sau, bản nguyên đại đạo xung quanh bị Lục Trần hấp thu sạch sẽ, đổi một chỗ mới.
Khu vực mới này bị hơn trăm người tu hành chiếm cứ, lúc cảm ứng được Lục Trần đến, lập tức mở mắt, vụt vụt vụt, có hai người xuất hiện trước mặt Lục Trần, lạnh nhạt nói: “Bằng hữu, phạm vi mười vạn dặm nơi đây đều bị Tinh Hà môn ta chiếm cứ, mời ngươi rời đi.”
“Ta nhớ nơi này là Đạo giới, khi nào trở thành địa bàn của Tinh Hà môn thế?” Lục Trần vô cùng tùy ý hỏi.
Sắc mặt hai người lập tức trầm xuống, cảnh cáo: “Các hạ, Tinh Hà môn bọn ta không muốn gây chuyện, nhưng không đại biểu là sợ phiền phức.”
“Cút!”
Ánh mắt Lục Trần như mũi kiếm bắn qua, uy áp đại đạo quanh thân như mây đen bao phủ tới, hai người cảm ứng được đạo uy hùng hậu của Lục Trần, lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, dồn dập vận chuyển đại đạo chống lại.
Phụt phụt!
Hai người hoàn toàn không ngăn được đạo uy của Lục Trần, trực tiếp hộc máu bay ngược ra ngoài.
“Thật mạnh!”
Hai người trừng to mắt nhìn Lục Trần, trong lòng hơi rùng mình, hai người bọn họ ngay cả đạo uy cũng không ngăn nổi, phỏng chừng động thủ, vừa đối mặt là sẽ bị chết ngay giây đầu tiên.
Khó trách đối phương dám một thân một mình, xem ra không phải tán tu, mà là loại có tự tin tuyệt đối đối với thực lực mình, do đó mới đơn độc hành động.
“Dừng tay!”
Nơi xa truyền đến một giọng nói vội vàng, rất nhanh, một thanh niên bay tới, ăn nói khép nép vơi Lục Trần: “Bằng hữu, đây là một hiểu lầm, bản nguyên đại đạo nơi đây có thể tùy tiện hấp thu, ta thay mặt hai đồng môn này của ta tạ lỗi với ngươi.”
“Xin lỗi.”
Người này cúi người thật thấp với Lục Trần, tỏ vẻ áy náy sâu sắc.
“Hừ!”
Lục Trần hừ lạnh một tiếng, chợt quay người rời đi.
Chờ sau khi Lục Trần đi xa, hai người khó hiểu nhìn thanh niên, hỏi: “Thánh tử, người này tuy lợi hại, nhưng lần này Tinh Hà môn ta tới hơn trăm người, gom lại tới vây công hắn, chẳng lẽ hắn còn có thể lật trời sao?”
Sắc mặt Thánh tử Tinh Hà môn hơi trầm xuống, quát lớn: “Đuổi người cũng phải xem là ai, đối phương ở Thánh thành bắt chẹt người Vận Mệnh thần thành, đánh giết đệ tử thân truyền thứ tám của Vận Mệnh thành chủ, cuối cùng theo Võ Vô Địch cùng nhau vào Thánh Môn làm khách, nếu là các ngươi ngại thời gian sống quá lâu, có thể đi đuổi người.”
“Cái gì, hắn chính là tên sát tinh Lục Trần kia!” Nghe vậy, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Trước khi Đạo giới còn chưa mở ra, có người vô cùng gan dạ, bắt chẹt đệ tử Vận Mệnh thần thành, đánh giết đệ tử thân truyền thứ tám của Vận Mệnh thành chủ, ở Thánh thành ồn ào đến xôn xao, có thể nói là không người không biết, không người không hay, các đại thế lực tới đây đều nghe nói, chỉ là không chưa gặp qua mà thôi.
Sau lưng hai người lập tức bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp, nghĩ lại phát sợ.
Dường như bọn họ đã chạm vai tử thần mà qua.
Nghe đồn chiến lực của Lục Trần cực kỳ đáng sợ, ngay cả đệ tử thân truyền thứ tám của Vận Mệnh thành chủ đều bị một kiếm giết chết.
Đây tuyệt đối không phải do đệ tử thân truyền của Vận Mệnh thành chủ yếu, mà là do đối phương quá mạnh.
Thời gian một tháng, Lục Trần đã hấp thu hơn hai trăm bản nguyên đại đạo, nhìn hình thức ban đầu của nội thế giới, là một thế giới đường nét như ẩn như hiện, phát ra một tia khí tức thần bí, vô số đại đạo đan xen trong thế giới, xây dựng nên từng trật tự.
Một thế giới hoàn chỉnh, sắp sinh ra.
Lục Trần không thể không thừa nhận, tiến vào Đạo giới hơn một tháng, ngang với mấy ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm tu luyện ở bên ngoài.
Phỏng chừng lại hấp thu thêm một trăm đại đạo, thế giới xây dựng hoàn thiện, là có thể thăng cấp Tạo Giới cảnh.
Lục Trần không ngừng đi sâu vào Đạo giới, xung quanh đã không còn bao nhiêu võ giả, một võ giả cách hắn gần nhất cũng có hơn mấy vạn dặm, ở xung quanh ngoài đại thụ chọc trời, rừng núi rậm rạp ra, vô cùng yên tĩnh.
“Ấy!”
Đột nhiên, lực chú ý của Lục Trần bị một toà sơn mạch tăm tối hấp dẫn.
Xung quanh sơn mạch đều là màu xanh biếc dạt dào, nhưng chỉ có duy nhất dãy núi ở giữa là một mảnh tăm tối, hơn nữa còn cho hắn một khí tức vô cùng nguy hiểm kinh dị, chỗ sâu trong sơn mạch giống như có một con mãnh thú hồng hoang đang say ngủ, khiến thân thể Lục Trần căng chặt.
“Sẽ không phải là có sinh vật Hỗn Độn cư ngụ bên trong đó chứ?” Lục Trần lẩm bẩm.
Võ giả từ ngoài đi vào tranh đoạt bản nguyên đại đạo, không có ai là Tạo Giới cảnh, có thể làm hắn cảm giác được nguy hiểm, chỉ có Tạo Giới cảnh, hoặc là sinh vật Hỗn Độn bên trong.
Trên không sơn mạch tăm tối tuy có hơn hai mươi bản nguyên đại đạo, cực kỳ hấp dẫn người khác, nhưng mà vì an toàn, Lục Trần cũng không muốn đi trêu chọc quái vật Tạo Giới cảnh.
Đang muốn rời đi, bỗng nhiên sắc mặt chợt thay đổi, một đợt dao động khủng bố từ trong sơn mạch màu xám bộc phát ra, vươn ra một xúc tu to như đồi núi, mang theo cự lực kinh khủng ngập trời, đập tới Lục Trần.
Xúc tu này kéo dài mấy trăm dặm, thoạt nhìn sừng sững, đồ sộ, cũng không biết trong sơn mạch màu xám có sinh vật gì.
Một xúc tu đều đã như vậy lớn, vậy bản thể nó lớn đến bao nhiêu.
Hết chương 1908.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1909
Chương 1924. Con trai Hắc SaXúc tu màu đen này quét ngang qua, không gian nổ tung, lực lượng vô cùng khủng bố.
Sắc mặt Lục Trần thay đổi, không chút do dự phóng ra lĩnh vực đại đạo, ngăn cản một kích đáng sợ này.
Rầm ầm!
Xúc tu màu đen như một cái roi lớn, mạnh mẽ quất vào trên lĩnh vực đại đạo, không hề bất ngờ, lĩnh vực bị nghiền nát, Lục Trần bị đánh bay ra.
Xúc tu màu đen không hề dừng lại, tiếp tục quật xuống, đánh vào trên người Lục Trần.
Phụt!
Lục Trần bị thương nặng, phun ra một ngụm máu, cả người bay ngược ra.
Cường giả Tạo Giới cảnh mở ra thế giới hoàn chỉnh ban đầu, nội tình đại đạo mạnh hơn võ giả Thánh Đế cảnh không phải chỉ một chút.
Cho nên hai cảnh giới cơ bản không có bất kỳ chỗ nào có thể bù đắp, Lục Trần dù có nghịch thiên cũng không có khả năng đối phó với Tạo Giới cảnh.
Mà Tạo Giới cảnh tùy ý công kích, đối với võ giả từ Tạo Giới cảnh trở xuống đều có uy hiếp rất lớn.
Lục Trần cảm thấy thân thể mình giống như bị một ngôi sao lớn đập trúng, khung xương bên trong cũng không biết đã gãy bao nhiêu cái.
Rầm!
Mắt thấy xúc tu màu đen bắt đầu dùng sức mạnh trói đáng sợ, lại một lần nữa buông xuống, Lục Trần lấy ra Lục Giới châu, ngoài cơ thể nổi lên một tầng ánh sáng màu xanh, sáu hạt châu xoay tròn với tốc độ nhanh, nhìn vững chắc như thành đồng.
Rầm!
Răng rắc!
Xúc tu màu đen quất vào trên người Lục Trần, màn sáng màu xanh bị nghiền nát, Lục Trần lại bị đánh bay ra ngoài, nhưng thân thể hắn không bị thương tổn gì, được Lục Giới châu triệt tiêu toàn bộ sát thương.
Trong cơ thể Lục Trần lại bay ra một vật khác.
Tháp Chấn Giới xoay tròn bay lên, rất nhanh hóa thành hắc tháp cao vạn trượng, một lực lượng hùng hậu tỏa ra tràn ngập bên trên.
Tháp Chấn Giới mang theo sự chấn động to lớn, ầm ầm hạ xuống, đụng vào xúc tu màu đen kia.
Ầm ầm!
Giữa thiên địa vang lên tiếng nổ nặng nề, tháp Chấn Giới bị bắn bay ra, nhưng xúc tu kia dưới một kích toàn lực của tháp Chấn Giới lại chỉ bị thương ngoài da, máu thịt be bét.
Nhưng đối với quái vật to lớn như vậy mà nói thì có thể nói là bình yên vô sự.
Xa xa, một xúc tu khổng lồ khác mọc lên giữa dãy núi màu xem, vung lên cát bụi.
“Hai cái.”
Lục Trần nhíu mày, quái vật trong bóng tối là xúc tu ư?
Lục Trần đứng lên, không chút do dự nào xoay người bỏ chạy. Thân thể hóa thành một lưu quang, vụt qua, tốc độ nhanh đến khó tin, chỉ mấy hơi thở thôi, Lục Trần đã đến cách đó hơn vạn dặm, nhưng cảm giác nguy cơ sau lưng vẫn chưa biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt hơn.
Lục Trần quay đầu nhìn lại, hai cái xúc tu màu đen vẫn không nhanh không chậm đi theo hắn như trước.
Cùng lúc đó, Lục Trần thấy một người.
Không, không nên nói là một người.
Mặc dù nó là sinh linh hình người nhưng đầu lại giống như bạch tuộc, có vô số xúc tu nhỏ ở cổ, bề mặt da được bao bọc bởi vảy cá, đôi mắt nhỏ lạnh lẽo, xung quanh được phủ bởi lớp sương mù màu xám, mang lại cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Hơn nữa xúc tu đó lại công kích mình, chẳng qua cổ của hắn có vô số xúc tu khuếch đại vô số lần so với hai cái kia.
“sinh vật Hỗn Độn lại biến thành cái dạng này.” Lục Trần ngây người.
“Nhân loại đã gặp được ta thì cũng đừng nghĩ sống sót rời đi.” Giọng nói lạnh lẽo vô cùng, từ miệng con quái vật có đầu bạch tuộc vang ra.
Lục Trần điên cuồng thoát thân, một giây cũng không dừng lại, sau lưng quái vật kia vẫn đuổi theo, mặc dù cố gắng phát ra uy áp làm chậm tốc độ nhưng Lục Trần là chuẩn Tạo Giới cảnh, uy áp mặc dù ảnh hưởng đến hắn nhưng cũng không phải là quá lớn.
Lục Trần thầm mắng, mình đúng là xui xẻo, vừa mới tiến vào Đạo Giới hơn một tháng đã gặp được sinh vật Hỗn Độn.
Lục Trần vừa trốn chạy vừa nắm kiếm quyết, từng dòng nước màu vàng hội tụ thành dòng sông kiếm ý, phóng ra kiếm ý sắc bén cực kỳ, bay về phía xúc tu đằng sau.
Sau lưng, sinh vật Hỗn Độn nhíu mày, cảm nhận được chút uy hiếp, lập tức đung đưa xúc tu lớn, né tránh kiếm hà màu vàng.
Sau khi tránh được, bị kéo dài khoảng cách với Lục Trần.
Nửa giờ sau, sinh vật Hỗn Độn sau lưng mang vẻ mặt khó chịu, nhân loại phía trước chạy trối chết, trong mắt hắn chẳng khác nào con kiến nhưng mà tốc độ chạy thoát thân thật sự không chậm, hắn đuổi không kịp.
Sua một giờ, Lục Trần chạy trốn mấy vạn dặm, vẫn không cắt đuôi được quái vật sau lưng, nhưng xung quanh xuất hiện các nhóm võ giả, những vỏ giả này nhìn thấy Lục Trần bị một con quái vật khổng lồ đuổi giết thì vẻ mặt ngạc nhiên, bên trong Đạo giới còn có yêu thú sao?
Nhưng rất nhanh, bọn họ cảm giác được khí tức mạnh mẽ trên người quái vật, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bởi vì khí tức này đã đạt tới Tạo Giới cảnh.
Chẳng lẽ đây chính là sinh vật Hỗn Độn trong miệng Thánh Môn trưởng lão sao.
“Chết tiệt.”
Sau khi truy sát mấy vạn dặm, sinh vật Hỗn Độn phát hiện không thể nào đuổi được con kiến trước mặt, sắc mặt âm trầm, sau đó cảm giác được xung quanh có hơn mười vị võ giả thì đã từ bỏ truy sát Lục Trần, cổ của hắn, những xúc tu nhỏ bé kia khuếch đạn vô hạn, truy kích về phía các võ giả xung quanh.
Những võ giả này không có tốc độ nhanh như Lục Trần, bất hạnh bị xúc tu truy sát, chỉ một kích đã khiến thân thể của bọn họ bị nghiền nát, xúc tu cuốn lên nguyên thần hoảng sợ của bọn họ, nhanh chóng thu nhỏ lại rồi cuối cùng nuốt lấy nguyên thần của võ giả.
Hết chương 1909.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1910
Chương 1925. Con trai Hắc Sa (2)Xung quanh có nguyên thần của mấy chục người đều bị sinh vật Hỗn Độn này nuốt trọn.
Sau khi nuốt chửng hàng chục người thì cơn giận trong lòng sinh vật Hỗn Độn này tiêu tan nhiều, sau đó thay đổi phương hướng, tiếp tục tìm kiếm đồ ăn.
Mà lúc này, Lục Trần đã xuất hiện bên cạnh một con sông.
Mặc dù hắn chạy thoát khỏi sự truy sát của sinh vật Hỗn Độn nhưng đã dùng tính mạng của mấy chục người đổi lấy, hắn với những người kia không thù không oán, lại hại bọn họ, trong lòng dâng lên chút áy náy.
“Ta sẽ báo thù cho các ngươi.” Lục Trần tự nhủ.
Gặp phải một sinh vật Hỗn Độn truy sát, suýt chút nữa thì bỏ mạng, khiến Lục Trần ý thức được phải nhanh chóng đến Tạo Giới cảnh, nếu không căn bản không phải là đối thủ của những sinh vật Hỗn Độn này.
Quyết tâm thăng cấp Tạo Giới cảnh.
Những người khác có lẽ cũng gặp phải sinh vật Hỗn Độn truy sát.
Dù sao sinh vật Hỗn Độn bên trong Đạo giới cũng nhiều như tóc.
Thực tế, Lục Trần đoán không sai, võ giả tiền vào đều gặp được sinh vật Hỗn Độn tập sát, có sinh vật Hỗn Độn hình người xuất hiện, quanh thân nổi lên khí tức tối tăm mờ mịt, xòe tay ra, một mảnh khí lưu màu xám bao phủ hơn mười vị võ giả, trực tiếp ăn mòn nguyên thần của bọn họ.
Có loại toàn thân lân giáp, sinh vật Hỗn Độn như cổ thú, móng vuốt lớn chụp xuống, cướp đi tính mạng của vô số võ giả.
Lúc này, võ giả tiến vào trong Đạo giới đều vô cùng khủng hoảng, loạn thành một đống.
Những võ giả này ở trước mặt sinh vật Hỗn Độn đều yếu ớt như con kiến, tiện tay là có thể bóp chết.
Lục Trần ngồi bên bờ sông, điều dưỡng sinh tức, chữa thương hồi phục, sau đó tiếp tục tìm kiếm bản nguyên đại đạo, Lục Trần đã vài lần thấy sinh vật Hỗn Độn đi săn, truy sát võ giả, nhưng chỉ là đứng từ xa mà xem, bởi vì hắn muốn cứu cũng có lòng mà không có sức.
Nhìn thấy trăm vị võ giả bị một sinh vật Hỗn Độn không biết tên giết chết, Lục Trần siết chặt nắm đấm, sau khi thăng cấp lên Tạo Giới cảnh nhất định phải khiến những sinh vật Hỗn Độn này đền mạng.
Sau đó qua đi nửa tháng, Lục Trần gặp được mấy loại sinh vật Hỗn Độn khác, ý thức được sinh vật Hỗn Độn không phải là một bộ tộc mà là tên gọi chung.
bọn họ có cùng một sở thích là ăn nguyên thần võ giả.
Lục Trần vừa tránh đi sinh vật Hỗn Độn vừa tìm kiếm nuốt chửng bản nguyên đại đạo, trong lúc đó hắn cũng bị đuổi theo nhiều lần, lần gần đây nhất cũng khiến bản thân bị thương nặng.
Những sinh vật Hỗn Độn này không những có lực công kích mạnh mẽ mà công kích nguyên thần cũng mạnh đến đáng sợ, Lục Trần bị một sinh vật Hỗn Độn hình người tấn công, công kích nguyên thần, đầu nhũn ra như bột, run rẩy tại chỗ.
Trọn vẹn một phút, mới tỉnh táo lại.
May mà sinh vật Hỗn Độn hình người này đi săn giết những võ giả khác, Lục Trần mới có thể thoát thân.
Một nơi trong sơn cốc, bốn năm vị võ giả đang trốn, trên mặt mỗi người đều viết đầy chữ lo lắng và sợ hãi, khoảng thời gian gần nhất, bọn họ luôn bị sinh vật Hỗn Độn truy sát khắp nơi, cuối cùng chạy đến sơn cốc này lánh nạn.
Bọn họ hối hận, đáng lẽ không nên tiến vào trong này tìm kiếm bản nguyên đại đạo.
Sinh vật Hỗn Độn trong này thật sự quá đáng sợ.
Bộp!
Đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xuống vang lên bên cạnh, dọa cho bọn họ run rẩy toàn thân, nghĩ rằng sinh vật Hỗn Độn đuổi giết đến.
Khi thấy trên mặt đất là một võ giả thì cả người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi này hẳn là bị sinh vật Hỗn Độn truy sát.”
Mấy người thấy thân thể này thì khó hiểu, to gan đi tới xem, nhưng còn chưa đến gần thì võ giả đang hôn mê kia đột nhiên ngồi bật dậy, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm bọn họ.
Mấy người lập tức cứng đờ sắc mặt, ngượng ngùng nói: “Bằng hữu, chúng ta không có ác ý.”
Nếu lúc trước gặp được một vị võ giả trọng thương thì mặc kệ tất cả, trước tiên giết người vượt lên trước.
Thế nhưng bây giờ là đang ở trong Đạo giới, bọn họ đều chung một kẻ thù, đó chính là sinh vật Hỗn Độn.
Bọn họ ý thức được là phải liên hợp lại, mới có thể đối phó với những sinh vật Hỗn Độn này.
Nhiều hơn một người đó chính là thêm một phần sức lực.
“Hy vọng là như vậy.” Lục Trần lạnh lùng nói, sau đó nhắm mắt lại, yên lặng chữa thương.
Không thể không có tâm phòng bị người khác, Lục Trần vừa chữa thương vừa để ý, đề phòng mấy người này.
Lần này hắn chịu tổn thương nguyên thần, đầu đau như búa bổ, không thể không nói, con sinh vật Hỗn Độn đại bàng kia thật sự quá đáng sợ, hót vang lên đã khiến đầu hắn như nổ tung ngay tại chỗ, suýt chút nữa chết luôn, may mà nguyên thần của hắn khá mạnh, nếu không thì không thể chịu nổi.
Mấy người thấy Lục Trần chữa thương cũng đều không đến quấy rầy.
Mấy ngày sau, vết thương nguyên thần của Lục Trần tốt hơn một nửa, khí tức khôi phục như bình thường, sau đó nhìn về mấy người bên cạnh.
Ở trước mặt hắn có tổng cộng năm người, mặc cùng một trang phục, ở ngực thêu một đồ án hình đao, rất rõ ràng, năm người này đến từ cùng một môn phái.
Bọn họ đến từ môn phái nào, Lục Trần cũng không muốn biết, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì sắc mặt hơi cứng đờ, bởi vì Lục Trần phát hiện ra trong nhẫn không gian có một miếng ngọc bội đang có phản ứng vô cùng nóng rực.
Ban đầu ở Thâm Uyên giới, Chúa tể Hắc Sa giúp hắn phá hoại tế đàn, từng giao cho hắn một miếng ngọc bội, để trong nhẫn không gian.
Hết chương 1910.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1911
Chương 1926. Chứng đạo - Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)Trong ngọc bội có một ít nguyên thần của con trai Hắc Sa, nếu con trai Hắc Sa ở xung quanh, ngọc bội sẽ tỏa nhiệt.
Mà trong nhẫn không gian có đặt công pháp truyền thừa của Hắc Sa.
Hai món đồ này đều là Chúa tể Hắc Sa nhờ hắn sau này nếu gặp phải con trai hắn thì giao cho hắn.
Hiện giờ ngọc bội nóng vô cùng, đây chẳng phải nói rằng trong năm người trước mặt có một người là con trai Chúa tể Hắc Sa sao?
Ánh mắt Lục Trần nhìn chằm chằm năm người trước mặt, tràn ngập tính áp bức.
Năm người dưới ánh mắt soi mói của Lục Trần, cảm nhận được một áp lực hùng hậu, không dám thở mạnh, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên, chẳng lẽ người này muốn cướp bóc bọn họ.
Hơn nữa bọn họ có thể cảm giác được, thanh niên trước mắt vô cùng cường đại, mặc dù năm người cùng lên, cũng tuyệt không phải đối thủ.
“Trong mấy người các ngươi, ai là con của Hắc Sa?” Lục Trần chầm chậm hỏi.
Lời vừa nói ra, đồng tử thanh niên tóc ngắn bên trái nhất hơi co lại, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ kích động, nhưng không biết rõ thân phận Lục Trần, xúc động chỉ thoáng qua, trong phút chốc đã khôi phục trạng thái bình thường.
Mặc dù động tác ánh mắt của người nọ rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lục Trần bắt được, ánh mắt rơi lên người người nọ.
“Hắc Sa là phụ thân ngươi?” Lục Trần hỏi.
Người nọ kiên trì gật đầu: “Phải.”
“Ta tên Hắc Ngọc Thần, năm đó thế giới quê nhà bị Bàng Vân đạo tổ hủy diệt, phụ thân ném ta ra bên ngoài thế giới, một mình ta ở khu vực Vô Cương lưu lạc đến Nguyên giới, gia nhập Thần Đao môn, cho tới bây giờ…” Hắc Ngọc Thần nhẹ giọng kể ra.
Lục Trần gật đầu, sau đó lấy ra ngọc bội và nạp giới, nói: “Những thứ này là phụ thân ngươi nhờ ta giao cho ngươi, cầm lấy.”
Hắc Ngọc Thần nhận lấy đồ vật từ trong tay Lục Trần, kích động hỏi: “Phụ thân ta còn sống sao?”
Lúc trước, thế giới quê nhà bị hủy diệt, phụ thân không rõ sống chết, nhưng Hắc Ngọc Thần vẫn luôn mong chờ phụ thân còn sống, bây giờ nhận được đồ vật của phụ thân, càng thêm kích động.
“Đã chết.” Lục Trần mặt không biểu tình nói.
Hắc Ngọc Thần nghe vậy, giống như có một chậu nước lạnh từ đầu đổ xuống, xúc động đầy ắp lập tức lạnh đi, trong mắt lóe lên một chút ưu thương nhàn nhạt, nhưng không khóc ra.
Nam nhi không dễ rơi lệ.
Lục Trần thở dài một hơi, nói: “Năm đó phụ thân ngươi từng giúp ta một đại ân, ta thiếu hắn một nhân tình, sau này nếu có khó khăn, có thể tới tìm ta, ta tên Lục Trần, tới từ Vạn Kiếm tông.”
“Được.”
Hắc Ngọc Thần trầm mặc một hồi, gật đầu.
Lục Trần nói: “Sinh vật Hỗn Độn trong Đạo giới quá đáng sợ, võ giả đi vào không đến Tạo Giới cảnh, không phải đối thủ, ngươi vẫn là đến cửa vào Đạo giới chờ Đạo giới mở ra đi, nếu gặp phải sinh vật Hỗn Độn, ngươi rất khó sống sót.”
“Ta muốn tiếp tục tìm kiếm bản nguyên đại đạo, sau khi ra ngoài có thể tới tìm ta.” Lục Trần nói xong, thân hình lóe lên, trực tiếp biến mất trước mặt mấy người.
Lần này gặp được Hắc Ngọc Thần, giao di vật cho đối phương, cũng coi như là hoàn thành một tâm nguyện cho Hắc Sa tiền bối.
Trong mấy tháng kế tiếp, Lục Trần vừa tìm kiếm bản nguyên đại đạo, vừa tránh né sinh vật Hỗn Độn, bởi vì người vào quá nhiều, bản nguyên đại đạo về cơ bản đã bị tìm hết, không nhiều như lúc mới vào, cần mấy ngày thậm chí một tháng, mới tìm được một đạo như thế.
Trong một hẻm núi, Lục Trần vừa luyện hóa một bản nguyên đại đạo, đột nhiên cảm ứng được dao động chiến đấu kịch liệt.
Lục Trần bị giật mình bay lên không, ánh mắt nhìn về nơi xa, bên ngoài mấy vạn dặm, đang bạo phát một trận chiến đấu kinh thiên động địa, một võ giả nhân loại khiêu chiến một sinh vật Hỗn Độn giống như cổ thú.
Đó là một bóng dáng toàn thân phát sáng, cầm trong tay một thanh trường đao màu vàng, giống như chiến thần đứng sừng sững không trung, trường đao vũ động, từng ánh đao hoa mỹ chém vào trên người sinh vật Hỗn Độn, bắn lên tia lửa vàng bên ngoài thân thể nó.
Một người một sinh vật Hỗn Độn đại chiến, thanh thế to lớn, uy năng chiến đấu kinh người, dư âm sinh ra khiến cự sơn xung quanh bị san thành bình địa.
Sau khi giao chiến mấy hơi thở, bóng dáng bị kim quang bao phủ giơ cao trường đao màu vàng, trong chớp mắt, vô số ánh đao màu vàng lưu động, hoá thành một đồ án đao khí to lớn.
Cổ thú gầm thét, vảy đen chớp động lưu quang, phiếm cảm giác chất kim loại lạnh thấu xương, quanh thân tràn ngập Hỗn Độn khí, muốn ngăn cản một kích khủng bố này, song khi đồ án hạ xuống, bao lấy thân thể cổ thú, vô hạn đao khí tiến vào trong thân thể cổ thú.
Bịch một tiếng!
Cổ thú này lập tức nổ tung, nổ thành một đoàn huyết vụ.
Một viên bản nguyên thế giới màu xám trôi nổi giữa không trung.
“Đó là ai?” Lục Trần nhìn chằm chằm thân thể được ánh vàng rực rỡ bao lấy, trong lòng hơi có chút tò mò, rất hiển nhiên, có võ giả tiến vào trong Đạo giới thành công đột phá Tạo Giới cảnh, chém giết sinh vật Hỗn Độn.
Không chỉ Lục Trần, xung quanh cũng có vô số người đang quan chiến.
Lúc quang huy của bóng dáng kia thu lại, lộ ra dung mạo, đó là một thanh niên anh tuấn thần võ, thân hình thon dài cân xứng, thân thể không quá vạm vỡ, nhưng lại phát ra khí chất cái thế vô song, nhất là đôi mắt vô cùng lạnh lùng, tựa như mắt thiên thần, bễ nghễ tám phương.
“Là hắn!”
Lục Trần hơi giật mình.
Người chém giết cổ thú này không phải ai khác, đúng là Võ Vô Địch.
Hết chương 1911.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1912
Chương 1927. Chứng đạo (2)Võ Vô Địch là đồ đệ Thánh Chủ, được ca tụng là môn chủ đời sau của Thánh Môn, là một nhân kiệt cái thế chân chính.
“Võ Vô Địch.”
“Là Võ Vô Địch.”
Võ giả xung quanh lập tức kích động lên.
Bọn họ không phải bởi vì Võ Vô Địch chém giết một sinh vật Hỗn Độn mà vui mừng, dẫu sao sinh vật Hỗn Độn cũng vô cùng nhiều.
Bọn họ vui mừng là bởi vì, nếu Võ Vô Địch đã tấn cấp Tạo Giới cảnh, như vậy phải chăng mang ý nghĩa môn đồ Giới Chủ những giới khác, người xuất sắc nhất thế lực Đạo Tổ, cơ hội đột phá Tạo Giới cảnh, phải chăng cũng chỉ ở trong thời gian gần đây.
Chờ lục tục có người đột phá đến Tạo Giới cảnh, như vậy an toàn tính mạng của bọn họ sẽ được bảo vệ rồi.
Võ Vô Địch tựa như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Lục Trần, xoay đầu lại, nhìn Lục Trần, khẽ gật đầu, sau đó thân hình chợt lóe, lập tức biến mất không thấy.
Lục Trần thu mắt, Võ Vô Địch đột phá Tạo Giới cảnh, chém giết sinh vật Hỗn Độn, đã cho hắn động lực.
“Ta cũng phải nỗ lực!” Lục Trần siết chặt nắm đấm, trong mắt đều là vội vàng.
Chỉ có đột phá Tạo Giới cảnh, mới sẽ không bị sinh vật Hỗn Độn rượt chạy.
Tiếp đó, trong Đạo giới, lại có người thành công đột phá Tạo Giới cảnh, lại thành công giết được sinh vật Hỗn Độn.
Không thể nghi ngờ rằng, tất cả những võ giả đột phá Tạo Giới cảnh này đều là nhân vật phong vân xuất sắc nhất trong Nguyên giới, đứng ở đỉnh kim tự tháp, sau khi bọn họ đột phá Tạo Giới cảnh là có thể lực áp Tạo Giới cảnh lâu năm, chém giết sinh vật Hỗn Độn.
Hơn nữa, cho dù gặp phải sinh vật Hỗn Độn cao hơn hai ba tiểu cảnh giới, đánh không lại cũng có thể chạy.
Dưới một gốc cây cổ thụ, Lục Trần ngồi xếp bằng ở đây.
Vị trí đan điền của hắn, có một đoàn bản nguyên đang vận chuyển, cẩn thận nhìn chăm chú, mơ hồ có thể nhìn ra một thế giới mênh mông đang hoạt động, đại đạo xen lẫn, xây dựng trật tự, đây là nguyên mẫu của bản nguyên thế giới, ngoài không có sinh mệnh ra, bên trong thế giới đều có đủ.
Ví dụ như núi non, sông ngòi, mặt đất, biển cả, vân vân…
Đây thoạt nhìn như một thế giới chân chính.
“Kiếm ý, không thuộc về đại đạo, nếu như ta dung hoà kiếm ý vào trong bản nguyên thế giới, hoá thành một đạo, như vậy kiếm ý có đại đạo gia tăng, phải chăng có thể đột phá đến cấp cao hơn, cũng chính là trên cấp Đế?” Lục Trần tự nhủ, trong đầu nảy ra một ý nghĩ điên cuồng.
Kiếm ý, vốn là lực lượng Kiếm đạo diễn hóa mà đến, thuộc về phân chi Kiếm đạo, không được thiên địa công nhận.
Nhưng Lục Trần đột phá Tạo Giới cảnh, cần xây dựng bản nguyên thế giới, tương đương với nắm giữ một thế giới cỡ nhỏ, hắn không cần được thiên địa công nhận, bởi vì hắn là người xây dựng thế giới, là chúa tể, hắn có thể tùy tâm sở dục xây dựng mọi thứ trong thế giới.
Nói làm liền làm, Lục Trần chợt động ý niệm, kiếm ý dung nhập vào trong bản nguyên thế giới, xen lẫn, quấn quanh với đại đạo.
“Ưm.”
Nhưng Lục Trần thử rất nhiều lần, lại không cách nào xây dựng thành công, khiến hắn cau mày.
Rất nhanh, Lục Trần hiểu rõ, đây đều là do đại đạo tác quái.
Nếu như so sánh Nguyên giới với một trình tự lớn, đại đạo tồn tại bên trong giống như một số hiệu bên trong trình tự.
Như thế chỉ có dùng số hiệu của trình tự lớn, mới có thể xây dựng một phần mềm nhỏ.
Kiếm ý, không thuộc về số hiệu trong trình tự lớn, muốn dùng nó để xây dựng thế giới thì không thành công được.
Tiếp đó, Lục Trần thử mấy lần, nhưng đều không thể thành công.
Điều này khơi dậy lửa giận của hắn.
“Thế giới do ta xây dựng, lời ta nói, tức lẽ phải, đạo của ta, tức chính đạo, ta nói, kiếm ý từ Kiếm đạo tróc ra, hoá thành đại đạo đơn độc.” Thân thể Lục Trần bị kiếm ý màu vàng bao quanh, kiếm ý lưu động, cho người ta một cảm giác sắc bén.
Hắn điên cuồng dung nhập kiếm ý cùng rất nhiều đại đạo cùng xây dựng thế giới vào trong bản nguyên thế giới.
Vút!
Trên thân thể Lục Trần, một đường kiếm ý màu vàng xông lên tận trời, nhanh chóng đột phá Đạo giới, dung nhập vào trong vũ trụ đại đạo rộng lớn, dẫn tới chư thiên cộng minh.
Đùng đoàng một tiếng!
Trong chư thiên vạn giới, từ nơi sâu xa, dường như nhiều thêm một đại đạo.
Khoảnh khắc này, tất cả người tu hành của chư thiên vạn giới như cảm nhận được gì đó, mở mắt, nhìn về bầu trời nơi xa, trong đầu bọn họ nhiều ra một đạo, tên là đại đạo Kiếm Ý.
Cùng lúc đó, mọi nơi trong Nguyên giới như vũ trụ biên hoang, khu vực mê vụ Hỗn Độn, vân vân, đều có người tu hành cường đại mở mắt, mắt chăm chú nhìnvũ trụ.
“Có người được ý chí vũ trụ công nhận, chứng một đại đạo.”
“Kế tiếp Sơn Hải giới chủ, ngoài Thánh Chủ ra, lại có người chứng một đại đạo.”
Người tồn tại ít nhất cũng là Đạo Tổ, thậm chí là Giới Chủ sôi nổi tự nói, nội tâm bị chấn động không nhẹ.
Vùng đất giáp giới vũ trụ, mấy trăm triệu vạn dặm xung quanh đều là vùng hoang vu, nhưng trung tâm vùng hoang vu này, có một chút ánh sáng, ống kính kéo gần, có thể nhìn thấy hai ông lão mặt đối mặt ngồi cùng nhau, giữa bọn họ có một cái bàn, phía trên đặt một bình rượu.
Trong tay của bọn họ, mỗi người cầm một ly rượu, bỗng nhiên ly rượu run lên, rượu tràn ra ngoài.
Hết chương 1912.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1913
Chương 1928. Chứng đạo (3)“Không biết đã bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có người chứng đạo.” Trong hai ông lão, một người có mái tóc dài màu bạc, ngẩng đầu nhìn về hướng xa xôi vô tận, kinh ngạc nói một câu: “Là tiểu tử Thời Quang kia sao, thiên phú của hắn vạn cổ độc nhất, đối với chính mình cực kỳ tàn nhẫn quả quyết, biết được phương hướng tu hành không đúng, lập tức tróc ra thế giới, tới đây lần nữa, bây giờ bị vây hãm trong dòng sông thời gian.”
Một ông lão khác bấm ngón tay tính, mặt lộ dị sắc.
“Ngươi tính được rồi?” Ông lão tóc bạc hỏi.
“Ha ha.” Ông lão này cười không nói, trong lòng lại tự nhủ: “Tôn tử bảo bối của ta ghê gớm, thế mà chứng một đạo, xem ra sắp đuổi kịp bước chân của ta, không chút trì hoãn nào.”
Ông lão tóc bạc nói: “Cười đáng khinh như vậy, là người bên cạnh ngươi chứng đạo?”
“Đại tôn tử bảo bối của ta.” Mạnh Du Nhiên cười đắc ý nói.
Cùng lúc đó, trong vũ trụ, ở một nơi nào đó, nơi này thời gian tuyên cổ bất biến, tựa như đình chỉ, có một đạo thân ảnh bị vây ở nơi này, ra không được.
“Có người vượt lên trước ta một bước, chứng đạo.” Bóng dáng này mặt lộ kinh ngạc, sau đó ngạc nhiên nói: “Người này có liên quan với ta, trước đây ta vượt qua dòng sông thời gian, đoán trước tương lai một tiểu tử có giúp ta, sao gia hỏa này tốc độ nhanh như vậy đã chứng đạo, còn vượt lên trước ta một bước.”
Trong Vận Mệnh thần thành, trong một toà thần điện uy nghiêm, Vận Mệnh giới chủ mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giọng điệu hờ hững: “Ta sẽ để bọn họ hiểu, Giới Chủ không chứng đạo, cũng không kém gì Giới Chủ chứng đạo.”
Lục Trần còn không biết động tác lúc trước đã dẫn tới chư thiên vạn giới thay đổi, còn dẫn tới kinh sợ cho tồn tại Đạo Tổ thậm chí Giới Chủ.
Lời của hắn được vũ trụ công nhận, từ nay về sau, trong vũ trụ chư thiên vạn giới sẽ nhiều thêm một đại đạo, tên là đại đạo Kiếm Ý.
“Ồ, thành công rồi.”
Dưới cây cổ thụ, Lục Trần dung nhập kiếm ý vào trong thế giới nguyên mẫu, phát hiện kiếm ý không bị bài xích, thoải mái giao hòa với đại đạo khác, hình dáng thế giới cũng càng ngày càng chân thực.
Điều kiện Lục Trần đột phá Tạo Giới cảnh cũng đã có, thời gian kế tiếp, chính là lúc trùng kích cảnh giới này.
Thế giới thể nội bắt đầu điên cuồng cắn nuốt linh khí, mở rộng vô hạn, lúc hấp thu đến mức độ bão hòa nhất định, xảy ra biến chất, đến tận đây, một thế giới thể nội hoàn chỉnh đã có liên hệ với Lục Trần, trong thế giới thể nội chất chứa lực lượng thế giới.
Võ giả Tạo Giới cảnh, là người tạo dựng thế giới hoàn chỉnh, có thể điều động giới lực bên trong.
Đây chính là Tạo Giới cảnh.
Lục Trần vừa động ý niệm, khơi thông nội thế giới, lực lượng bên trong trải rộng toàn thân, trong chốc lát, Lục Trần cảm giác trong cơ thể của mình tràn ngập lực lượng hủy diệt, trong một ý niệm là có thể san bằng nơi trong vòng ngàn dặm thành bình địa, hơn nữa, bên trong nội thế giới, có lực lượng liên tục không ngừng cho hắn sử dụng.
Lục Trần đứng lên, sau khi đột phá Tạo Giới cảnh, thực lực tăng vọt, làm hắn tự tin hơn gấp bội.
Khói mù trong lòng, cũng bị quét sạch.
Chuyện làm đầu tiên sau khi đột phá Tạo Giới cảnh, đó chính là báo thù.
Trước khi chưa đột phá, hắn gặp phải sinh vật Hỗn Độn, không phải đang chạy trối chết thì là đang trên đường chạy trối chết, bây giờ, cuối cùng cũng có thể báo thù.
Lục Trần bay lên trời, bay về nơi xa, rất nhanh, Lục Trần đã đến một sơn mạch màu xám cách xa ở phía trước.
Sinh vật Hỗn Độn hắn gặp phải là một con quái vật đầu bạch tuộc mình người, bị truy đuổi chật vật mà chạy.
Hiện tại, hắn trở về báo thù.
Theo Lục Trần đến, khí tức lập tức dẫn nên sự chú ý của sinh vật Hỗn Độn này, sương mù xám khắp sơn mạch cuốn ngược, hoá thành hình dáng vòng xoáy, sinh vật Hỗn Độn đầu bạch tuộc mình người từ trong vòng xoáy đi ra, lúc nhìn thấy Lục Trần, ánh mắt lạnh lẽo.
“Là ngươi!”
Sinh vật Hỗn Độn này thế mà nhớ được Lục Trần, dẫu sao đây cũng là con sâu kiến đầu tiên chạy trốn từ dưới tay hắn, không những nhớ, hơn nữa ký ức còn rất sâu sắc.
“Nhân loại, ngươi tự tìm đường chết à?” Sinh vật Hỗn Độn lạnh giọng hỏi.
Tuy hắn thấy khí chất của Lục Trần xảy ra lột xác nghiêng trời lệch đất, khí tức cũng mạnh hơn một đoạn dài so với trước đây, nhưng hắn là ai, trở thành Tạo Giới cảnh đã không biết bao nhiêu vạn năm, hắni như vậy, hắn đã bị giam giữ trong này chừng mấy trăm triệu năm.
Trước khi bị giam giữ, đã là Tạo Giới cảnh.
Tuy trong này không có Hỗn Độn khí tẩm bổ, tu vi có hơi giảm xuống, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn giết chết con sâu kiến trước mắt này.
Ầm!
Vô số xúc tu nhỏ trên cổ của sinh vật Hỗn Độn, bỗng nhiên có một xúc tu nhanh chóng khuếch đại, biến còn lớn hơn sơn lĩnh, giống như đuôi cự long màu đen, mang theo lực lượng kinh khủng ngập trời, mạnh mẽ đập tới thân thể của Lục Trần.
Còn chưa đến gần, Lục Trần đã cảm nhận được một lực áp bức cường đại.
Ý niệm vừa động, quanh người dâng lên quang huy hoa mỹ, lĩnh vực đại đạo bành trướng, tạo thành một tấm hộ thuẫn hình tròn to lớn, bao bọc hắn bên trong.
Đùng đoàng!
Xúc tu màu đen rơi vào trên lĩnh vực đại đạo, truyền ra tiếng vang kinh thiên động địa, lĩnh vực đại đạo run rẩy kịch liệt, mơ hồ có thể thấy được một tia vết nứt, nhưng cũng không bị nghiền nát.
Một kích vừa nhanh vừa mạnh này, cũng làm cho khí huyết trong cơ thể Lục Trần quay cuồng.
Hết chương 1913.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1914
Chương 1929. Báo thù - Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)