Mới đầu Hắc Giao trước mặt đằng đằng sát khí tới đánh giết, đột nhiên một cảm giác rùng rợn dâng lên từ tận đáy lòng.
Thanh niên kia rõ ràng đứng yên tại chỗ, cũng không khuếch tán đạo uy, lại khiến nó tê dại cả da đầu, một nỗi nguy hiểm không rõ từ đâu phủ xuống.
Mặc dù Hắc Giao không biết nguy hiểm đến từ đâu nhưng giác quan thứ sáu báo cho hắn biết nếu không trốn, có thể sẽ chết ở đây.
Thế là, Hắc Giao hóa thành một luồng khí đen xoay người chạy trốn.
“Trốn à.”
Có một nụ cười lạnh thoáng qua trong mắt Lục Trần, nguyên thần trường kiếm “vèo” đâm xuyên ra ngoài.
Truy Hồn kiếm quyết, có năng lực khóa chặt mục tiêu.
Ở nơi xa, Hắc Giao trong nháy mắt đã trốn được mấy vạn dặm, nguyên thần đột nhiên trở nên đau đớn do bị kiếm xé rách, thân thể đột nhiên dừng lại, không gian như ngưng trệ. Một giây sau, cơ thể Hắc Giao rơi từ không trung, nện xuống một mảng núi rừng to rộng.
Trên mặt đất, thân thể Hắc Giao hoàn toàn không bị tổn hại, không hề có ngoại thương, nhưng nguyên thần đã bị hủy diệt.
Cơ thể Lục Trần cũng lảo đảo, mắt tối sầm, suýt nữa hắn đã rơi xuống khỏi không trung rồi.
Tuy Truy Hồn Kiếm Pháp lợi hại nhưng tiêu hao cực nhiều lực lượng nguyên thần, với cường độ trước mắt của nguyên thần Lục Trần thì quá lắm chỉ có thể sử dụng một kiếm mà thôi.
Lục Trần nghỉ ngơi chốc lát, rồi rời khỏi nơi này.
…
Tử Dương cung!
Cùng ngày, một thanh niên xa lạ đứng tại cổng sơn môn, chỉ đích danh muốn gặp cung chủ Tử Dương cung.
Đệ tử Tử Dương cung ra mặt, quát to trách thanh niên không biết tốt xấu, Đạo Tổ là người mà hắn muốn gặp là gặp sao. Nhưng thanh niên chỉ nhẹ nhàng tự báo lai lịch, và rằng phụng mệnh lời dặn của gia sư thành chủ thành Vận Mệnh tới đây, lập tức làm đệ tử xung quanh Tử Dương cung sợ không dám hó hé.
Cuối cùng, thanh niên lạ mặt này gặp Tử Dương Đạo Tổ tại một cung điện.
Thanh niên nhìn lão giả vô cùng uy nghiêm đang mặc đạo bào nọ, hai tay thi lễ: “Vãn bối Đông Dật Lưu bái kiến cung chủ Tử Dương cung.”
Cung chủ Tử Dương cung nhìn lướt qua rồi hỏi: “Ngươi đường xa đến, có gì muốn làm.”
Đông Dật Lưu vừa cười vừa đáp: “Gia sư muốn nhờ tiền bối ra tay bắt một người.”
“Ai?”
Cung chủ Tử Dương cung hỏi.
Lòng thầm nghi hoặc, Vận Mệnh thành chủ nhờ hắn ra tay bắt người, sao lại muốn nhờ hắn, thành chủ thành Vận Mệnh muốn dẫn một người đi không phải là chuyện dễ dàng sao.
Đông Dật Lưu nói: “Người kia đang ở Vạn Kiếm tông, tên Lục Trần.”
Đồng tử của cung chủ Tử Dương cung hơi run lên, hắn trả lời: “Thành chủ thành Vận Mệnh bảo ta đi Vạn Kiếm tông bắt người, ngươi không thấy buồn cười à, ngươi cũng biết nơi đó là địa bàn của ai mà nhỉ.”
Trong lòng cung chủ Tử Dương cung lửa giận ngút trời, nếu không phải thấy hắn là đệ tử của Vận Mệnh thành chủ và phụng lệnh thành chủ thành Vận Mệnh đến đây thì khi hắn vừa dứt lời, hắn đã một tay đập chết người đối diện rồi.
Kiếm Quân Chủ, đệ nhất đạo tổ được Nguyên giới công nhận, giết hắn, chỉ cần một kiếm.
Đến Vạn Kiếm tông bắt người, hắn chán sống sao.
Đông Dật Lưu cười ha ha: “Tiền bối đừng vội nổi nóng, nếu ta cho tiền bối biết mạng sống của Kiếm Quân Chủ như chỉ mành treo chuông, sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc thì sao.”
“Cái gì?”
Cung chủ Tử Dương cung ra chiều lung lay.
Mạng sống Kiếm Quân Chủ như chỉ mành treo chuông?
Đông Dật Lưu nói: “Tiền bối có biết Kiếm Quân Chủ bị mấy vị Đạo Tổ đỉnh tiêm phục kích tại khu vực hỗn độn nên đã bị thương nặng chăng.”
“Nghe nói vết thương nghiêm trọng, chưa tới vạn năm thì hoàn toàn không hồi phục được.”
Cung chủ Tử Dương cung nheo mắt: “Ngươi nói thật à.”
“Kiếm Quân Chủ chỉ bị thương nặng, chứ không phải đã chết, nếu sau khi về biết ta đến phái họ bắt người thì phải làm sao, ta không thể gánh nổi việc sẽ bị hắn trả thù đâu.”
“Tại sao sư phụ Vận Mệnh thành chủ của nhà ngươi không tự ra tay đi?”
Cung chủ Tử Dương cung không phải kẻ ngốc, Vận Mệnh thành chủ muốn ai, tự ra tay chẳng phải sẽ tốt hơn sao.
Vận Mệnh thành chủ không ra tay chứng tỏ người hắn chỉ đích danh muốn bắt có thân phận không tầm thường.
Đông Dật Lưu nói: “Sư tôn không ra tay, đương nhiên có lý của hắn.”
“Nếu tiền bối hỗ trợ ra tay giết chết Lục Trần, sau đó gia sư sẽ dâng lên một miếng Thế Giới Thạch, nếu tiền bối hợp đạo thất bại, cũng có thể bảo đảm mạng sống cho ngươi.”
Nghe vậy, cung chủ Tử Dương cung hít thở dồn dập: “Ngươi nói thật chứ.”
Đông Dật Lưu đáp: “Đương nhiên là thật.”
“Được, ta đồng ý ra tay.” Cung chủ Tử Dương cung lập tức đồng ý, tự nhủ thầm rằng Vạn Kiếm tông chính là môn phái lúc trước Hoa Điệp và Giản Khinh Âm gia nhập.
Lần này ngoài Vận Mệnh thành chủ ra, còn có thể mang hai người đó về.
“Người đâu.” Cung chủ Tử Dương cung nói.
Ngay tức khắc, trong cung điện bỗng nhiên có một người đi ra và nói với cung chủ Tử Dương cung: “Không biết cung chủ có gì căn dặn.”
Cung chủ Tử Dương cung nhìn hắn: “Triệu Lập, ngươi dẫn năm vị Tạo Giới cảnh viên mãn tới Vạn Kiếm tông mang ba người về, là Lục Trần, Hoa Điệp và Giản Khinh Âm.”
Tử Dương cung chủ kể ra chuyện của Kiếm Quân Chủ.
“Được, ta lập tức đi ngay.” Triệu Lập đáp.
Không bao lâu, trong sơn môn Tử Dương cung nổi lên mấy vầng hào quang rồi mau chóng bay về phía xa.
Mấy ngày sau, Triệu Lập và sáu vị viên mãn đáp xuống trước sơn môn Vạn Kiếm tông rồi lập tức phóng ra uy áp cuồn cuộn như thiên uy, bắn dữ dội vào trận pháp hộ sơn trên Vạn Kiếm tông.
Ầm ầm!
Hết chương 1935.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1936
Chương 1951. Đạo Tổ bị thương nặngGiữa trời đất truyền ra tiếng nổ vang vọng núi sông như thể muốn hủy diệt vậy.
“Ai dám tiến đánh Vạn Kiếm tông.”
“Làm càn.”
Từng tiếng hét phẫn nộ vang lên từ trong Vạn Kiếm tông, từng bóng người lần lượt đằng không bay tới sơn môn.
Những người đứng đầu trong Vạn Kiếm tông nổi giận bởi có người dám tấn công sơn môn, chúng ăn gan báo à.
Ngụy Hằng hiện thân, đứng trên màn trời, một đạo uy vô cùng mạnh mẽ bao phủ thiên địa, khí tức cuồn cuộn gầm thét, giống như thiên quân vạn mã lao đến, ầm ầm dậy sóng.
Bên cạnh Ngụy Hằng còn có mấy trưởng lão, đều là sự tồn tại Tạo Giới cảnh viên mãn.
Ngụy Hằng nhìn mấy cường giả xa lạ, trong mắt hiện lên tia sáng màu vàng, sắc mặt giận dữ, lạnh lùng nói: “Các ngươi vô duyên vô cớ công kích sơn môn Vạn Kiếm tông, là muốn khai chiến sao?”
Rầm rầm rầm!
Từng luồng lưu quang từ xa bay tới, có trưởng lão, có đệ tử, nhộn nhịp đi đến bên ngoài sơn môn, hiết kỳ xem ai công kích sơn môn Vạn Kiếm tông.
Phải biết rằng, Kiếm Quân Chủ bị phong làm đệ nhất Đạo Tổ Nguyên giới, lại có giao hảo với mấy vị Giới Chủ, địa vị đáng tôn sùng đến cỡ nào chứ.
Môn phái do Kiếm Quân Chủ mở, lại có người dám đánh tới.
Lục Trần cũng nghe thấy động tĩnh, đứng trong đám người yên lặng suy nghĩ về địa vị của Kiếm Quân Chủ ở Nguyên giới, trong lòng có một nghi vấn, chẳng lẽ Vạn Kiếm tông có đệ tử ngủ lão bà hoặc là thê thiếp của Giới Chủ, hoặc là giết hậu bối à?
Bởi vì thế lực Đạo Tổ chắc chắn không dám tiến đánh Vạn Kiếm tông, thế lực Giới Chủ thì có khả năng kia, nhưng bởi vì Kiếm Quân Chủ có tính đặc thù, ngay cả khi để tử môn hạ kết thù với đệ tử thế lực Giới Chủ thì cũng chỉ biết mở một mắt nhắm một mắt.
Trừ khi bạo phát va chạm quy mô lớn, cho nên trong lòng Lục Trần mới có ác ý, có phải có người cắm sừng Giới Chủ không?
“Tại hạ Triệu Lập, đến từ Tử Dương cung.” Triệu Lập phân phó người đi theo dừng tay, chắp tay với Ngụy Hằng.
Ngụy Hằng có thể không biết hắn nhưng mà hắn lại biết Ngụy Hằng, là đại đệ tử của Kiếm Quân Chủ, muốn không biết cũng không được.
Hơn nữa, nghe nói sinh mệnh Kiếm Quân Chủ đang hấp hối, sắp chết, hắn cũng không cần phải đi đến sơn môn Vạn Kiếm tông, cẩn thận để người bẩm báo.
Tấn công đại trận Hộ Sơn là ra oai với Vạn Kiếm tông, thuận tiện cho những lời tiếp theo của hắn.
“Tử Dương cung.”
Sắc mặt Ngụy Hằng lạnh lẽo, những trưởng lão xung quanh sắc mặt cũng lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng âm trầm nhìn chằm chằm Triệu Lập.
Ngụy Hằng lạnh giọng nói: “Việc này, Tử Dương cung nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.”
Triệu Lập cười cười, cũng không trả lời câu nói của Ngụy Hằng mà nói: “Tại hạ tới cửa chỉ có một yêu cầu, yêu cầu quý tông giao ra ba người, Lục Trần, Hoa Điệp, Giản Khinh Âm, giao ba người này cho chúng ta thì sẽ lập tức rời đi, nếu không, Vạn Kiếm tông chuẩn bị khai chiến cho tốt đi.”
Xì xào.
Triệu Lập vừa nói xong đã gây nên một trận xôn xao.
Chúng đệ tử của Vạn Kiếm tông đều mang ánh mắt kỳ quái nhìn Triệu Lập, thật giống như đang nhìn đồ đần, trong lòng vô cùng buồn bực, ai cho Tử Dương cung tự tin như vậy, lại còn muốn khai chiến với Vạn Kiếm tông bọn họ.
Tử Dương cung có thực lực đó à?
Chẳng lẽ cho rằng tông chủ đang đến vũ trụ bên cạnh thì sẽ không trở về sao?
Còn nữa, vì sao Tử Dương cung muốn mang Lục Trần đi?
Danh tiếng của Lục Trần, trong Vạn Kiếm tông không ai không biết, nhất mạch khai sáng Kiếm Đế cung, dưới tay có mấy trăm ngàn người, có thể nói là đại nhân vật chạm tay vào là bỏng.
Đệ tử Vạn Kiếm tông thậm chí cảm thấy, sau khi tông chủ, Diệp Dập đạo tổ, Thanh Viêm đạo tổ rời đi, đệ nhất cường giả trong tông môn bây giờ chính là Lục Trần.
Trong đám người, Lục Trần cũng hơi nghi ngờ, người của Tử Dương cung đến cửa, chỉ mặt gọi tên muốn đưa hắn đi.
Chẳng lẽ bởi vì quan hệ của hai vị sư phụ?
Môn phái của hai vị sư phụ đời trước là Tử Dương cung, mình lại đánh cho người của Tử Dương cung bỏ chạy nên bây giờ đến cửa tìm người sao?
“Không có khả năng.” Ngụy Hằng nói từng chữ, từ chối thỉnh cầu của Triệu Lập, phẫn nộ nói: “Trước khi ta rút kiếm ra, khuyên ngươi tranh thủ thời gian trước đi.”
“Đừng nói là các ngươi, cho dù là cung chủ của các ngươi cũng không có đủ sức đến Vạn Kiếm tông khiêu khích.” Không đợi Triệu Lập nói, Ngụy Hằng đã châm biếm một câu.
“Ngụy phong chủ, ngươi khẳng định muốn nói như vậy sao, chẳng lẽ không có nhận được tin tức à?” Triệu Lập nở nụ cười quỷ dị.
Nhìn thấy nụ cười của Triệu Lập, Ngụy Hằng cau mày, trong lòng có dự cảm không tốt.
Ngay sau đó, Triệu Lập dùng giọng điệu cực kỳ khoa trương nói: “Không thể nào, không thể nào, Vạn Kiếm tông rõ ràng không nhận được tin tức Kiếm Quân Chủ bị thương nặng, sắp chết, tin tức lạc hậu quá đi.”
Sua khi Triệu Lập nói xong, không khí đột nhiên tĩnh lặng.
Ba giây sau, lập tức bùng nổ tiếng ồn ào bàn tán.
“Tông chủ bị thương, sắp chết.”
“Thực lực của tông chủ rất mạnh, vô địch dưới Giới Chủ, sao có thể bị thương.”
Trong lúc nhất thời, các đệ tử của Vạn Kiếm tông vang lên những tiếng xì xào bàn tán, vẻ mặt không tin nổi, nhưng sắc mặt cũng nhanh chóng cứng đờ lại, nếu như tin tức của Tử Dương cung là giả, vậy bọn họ sao có gan ngang nhiên đến cửa, đến Vạn Kiếm tông đòi người, còn nói không giao người ra thì sẽ khai chiến.
Con ngươi của đám người Ngụy Hằng co vào, nhìn chằm chằm Triệu Lập.
Hết chương 1936.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1937
Chương 1952. Đạo Tổ bị thương nặng (2)