Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ (Bản Dịch Full)

Chương 120 - Chương 1950. Đáp Xuống Vạn Kiếm Tông (2)

pyvkiazq

Một lò sản xuất hơn hai mươi viên Ngộ Đạo đan, chẳng kém Thanh Viêm Đạo Tổ là bao, cận kề đan đạo tông sư rồi.

“Cút, ta không muốn có sư đệ già như các ngươi.” Lục Trần quát lớn.

Danh vọng của Lục Trần vẫn khá lớn, mấy lão già lập tức im thin thít lại.

Sau khi sắp xếp cho hai sư phụ xong xuôi, Lục Trần rời đi, chuyên tâm tu hành, việc tu hành đại đạo kiếm quyết đã gần như hoàn tất, nhưng Truy Hồn kiếm quyết vẫn còn khá sơ sài, không biết phải tu hành bao lâu mới có thể nhập môn được.

Hoa Điệp và Giản Khinh Âm đến Vạn Kiếm tông sáu nghìn năm, cả hai đã nâng cảnh giới lên tới viên mãn nhờ vào tác dụng của Ngộ Đạo đan, vì khi luyện chế ra Ngộ Đạo đan họ đều sử dụng trước tiên, nếu tâm trạng tốt thì sẽ phát ra vài viên.

Tuy nhiên, các luyện đan sư đều không hề oán trách, vì phẩm chất đan dược của Hoa Điệp cao, mà còn sản xuất ra với số lượng nhiều.

Với chuyện này, họ không dám có lời oán trách.

Ở một nơi cực kì xa xôi, một ngọn núi hùng vĩ được bao phủ bởi hào quang màu tía với từng đám mây lành, trên ngọn núi rải rác rất nhiều cung điện hoa lệ.

Nơi này chính là Tử Dương cung.

Giờ phút này, trong một cung điện yên tĩnh âm u lạnh lẽo, một lão già đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

Lão giả này mặc đạo bào, khuôn mặt đoan chính, sắc mặt hồng hào, trông không khác gì những ông lão bình thường, nhưng nếu cẩn thận cảm nhận có thể cảm giác được có một uy áp như có như không còn mạnh hơn mãnh thú khiến trong lòng người ta phải dâng lên cảm giác hồi hộp.

“Bẩm báo cung chủ, Hoa Điệp và Giản Khinh Âm đã trốn vào Vạn Kiếm tông rồi, thuộc hạ bất đắc dĩ không đánh mà lui, xin cung chủ trị tội.” Bên dưới, một bóng người khom lưng bẩm báo với giọng điệu đầy thấp thỏm.

Chủ nhân của bóng dáng này chính là kẻ đã truy kích Hoa Điệp và Giản Khinh Âm, giao chiến với Lục Trần nhưng lại bị đả thương. Vì không đánh mà lui nên sau khi về Tử Dương cung, hắn lập tức tới thỉnh tội.

Hắn vừa dứt lời, lão giả mặc đạo bào mở mắt ra. Trong khi chớp mắt, thần quang bắn ra, hơi thở như mãnh thú hồi phục sau cơn ngủ say, uy áp khiến người ngạt thở tràn ngập cả đại sảnh, người phía dưới không chịu nổi khí thế này mà quỳ mọp xuống đất.

“Vào Vạn Kiếm tông rồi sao, thôi bỏ đi vậy.” Cung chủ Tử Dương cung nói.

Vạn Kiếm tông có Kiếm Quân Chủ tọa trấn, cho hắn một trăm lá gan cũng không dám phát binh tiến đánh Vạn Kiếm tông.

“Lui ra đi.” Cung chủ Tử Dương cung phất tay, thu lại uy áp.

“Dạ.”

Áp lực trên người kẻ bên dưới nhẹ đi, sắc mặt trắng bệch, hắn đáp rồi rời khỏi cung điện.

Sau khi sư phụ tới Vạn Kiếm tông, Lục Trần nghiên cứu Truy Hồn kiếm quyết tới năm thứ bảy nghìn, đột nhiên như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu lên, mắt xuyên phá tầng tầng lớp lớp kết giới nhìn ra bên ngoài.

Bầu trời bên ngoài có một đạo kiếm ý màu vàng rực rỡ, sau đó, mười đạo, trăm đạo, nghìn đạo kiếm ý màu vàng xuất hiện khiến vòm trời được phủ một màu vàng óng, vô cùng mỹ lệ, một uy áp đạo vận kiếm ý hùng hậu tỏa ra trong không gian vô tận.

Đạo vận kiếm ý hùng hậu này, kinh động vô số người tu hành trong Kiếm Đế cung, họ ngẩng đầu kèm theo đôi mắt ngưỡng mộ.

Cấp độ cao nhất của đại đạo Kiếm Ý được biết đến là kiếm ý chuyển thành vàng kim, được gọi kiếm ý cấp Đế, bây giờ có người vượt qua được ngưỡng cửa cấp tôn và trở thành Kiếm Đế.

“Ai đột phá kiếm ý cấp Đế vậy, hình như là hơi thở của sư tỷ Nguyễn Trần Sương thì phải.” Lục Trần nói thầm.

Quả nhiên, một bóng người xinh đẹp xuất hiện dưới vô số kiếm ý, khuôn mặt thanh lệ thoát tục, khí chất phi phàm, vô số kiếm ý vàng kim chen chúc xuống, dường như có thể nghe thấy tiếng nước chảy xao động gấp rút.

Vô số màu vàng xoay quanh người Nguyễn Trần Sương, khung cảnh này trông rất lộng lẫy, nhưng cũng mang đến cho người ta một hơi thở cực kỳ nguy hiểm.

Không lâu sau, trong một phòng cung điện.

Mọi người ngồi xuống.

Lục Trần bưng một ly rượu lên, nâng ly với Nguyễn Trần Sương từ xa, mỉm cười nói: “Chúc mừng sư tỷ thành công đột phá tới kiếm ý cấp Đế.”

“Ừ.”

Nguyễn Trần Sương không nói gì, chỉ ừ đáp lại, ngẩng đầu để lộ chiếc cổ thon dài, uống cạn rượu trong ly.

Liễu Mục cảm thán: “Cuối cùng ngươi vẫn bước trước một bước.”

Bên cạnh, Bùi Kỵ và Yến Tử Hiên đều cúi gằm mặt, thật chẳng còn mặt mũi gặp ai.

Vì bốn người họ đều kẹt tại cấp Tôn đại viên mãn, mắc kẹt mấy vạn năm mà chưa có ai tấn thăng kiếm ý cấp Đế, bây giờ có người bước lên trước, thế mà lại là nữ tử duy nhất trong bốn người họ.

Vì thế, họ không có mặt mũi nhìn ai.

“Không được, ta phải đi bế quan, không đột phá kiếm ý cấp Đế sẽ không ra, ai mà ra sẽ là chó nhỏ.” Yến Tử Hiên uống rượu xong, rời đi như một cơn gió.

“Ta cũng đi, hầy.” Bùi Kỵ đứng lên, để lại một bóng lưng cô đơn cho mọi người.

Sau khi mọi người tụ họp chốc lát thì giải tán, mỗi người tự bế quan.

Thời gian thấm thoắt, ba nghìn năm nữa trôi qua, rốt cuộc Truy Hồn kiếm quyết của Lục Trần đã có chút ít thành tựu, hắn nóng lòng rời khỏi sơn môn, đi tới một chỗ rặng núi nguyên thủy để tìm yêu thú luyện tập.

Gào!

Không bao lâu, một Hắc Giao phóng lên tận trời, yêu khí bành trướng, mắt đỏ rực, cái đuôi to tướng đung đưa, hoành tảo thiên quân về hướng Lục Trần.

Lục Trần chắp tay đứng đó, mắt sáng lòa nhìn chằm chằm Hắc Giao, thi triển Truy Hồn kiếm quyết, điều động lượng lớn lực nguyên thần, hóa thành một thanh nguyên thần trường kiếm, đang vận sức chờ phát động.

Hết chương 1934.

1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1935

Chương 1950. Đáp xuống Vạn Kiếm tông (2)
Bình Luận (0)
Comment