Nghe vậy, hai người rời đi không chút do dự, lùi ra ngoài biên giới, quả thật họ không phải là đối thủ của lão giả, nếu không thì họ đã không bị truy đuổi rồi.
Chẳng bao lâu sau, lĩnh vực đại đạo của lão giả trải rộng ra, luồng khí màu tím bên trong bốc lên tụ thành một bàn tay tím, mang theo đạo uy dồi dào và đập về hướng Lục Trần ở trung tâm.
Rầm rầm rầm!
Lục Trần nhanh chóng tiếp nhận mấy chục chưởng, trong không gian vang lên tiếng nổ trầm đục.
Nhưng qua mấy chục chưởng, Lục Trần vẫn đứng tại chỗ không bị tổn hại gì.
Xùy!
Cơ thể Lục Trần nở rộ thần kiếm màu vàng kim rực rỡ, xua tan sương mù tím xung quanh, những gợn sóng màu vàng khuếch tán thành từng vòng, không chỉ xen lẫn cảm giác vô cùng sắc bén, mà còn có đạo vận. Đó là thần kiếm ngưng tụ từ đại đạo, bàn tay màu tím tiếp xúc với nó, ào ào tán loạn, hóa thành luồng khí tím dập dờn.
Ong ong ong!
Thần kiếm vàng kim rung động, cấp tốc xoay tròn, tràn ra từng đợt gợn sóng vàng, hóa giải toàn bộ công kích của lão giả.
Lão giả thấy cảnh này thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, thanh niên trước mắt mạnh vô cùng, là một nhân vật khó giải quyết. Hai tay hắn kết ấn, hét lớn: “Tử Long hiện thế.”
Rầm rầm!
Trong lĩnh vực đại đạo, vô số luồng khí tím hội tụ hóa thành một con rồng màu tím to tướng cao mấy trăm trượng, thân thể hùng tráng, nguy nga tột cùng.
Cự long màu tím ngẩng đầu gào thét, há cái miệng to như chậu máu chực nuốt lấy Lục Trần.
Lục Trần không đoái hoài đến nó, cong ngón tay búng một cái, thần kiếm đại đạo hóa thành một tia sáng vàng xông lên trời, tiến vào miệng Tử Long, sau đó xuất hiện từ phần đuôi.
Tử Long gào thét đau đớn, rồi nổ nát vụn trên không trung.
Tia sáng vàng kia không dừng lại ở đó, mà vọt đi với tốc độ nhanh đến chỗ lão giả.
Mí mắt lão giả nhảy liên hồi, nguy cơ cực lớn càn quét toàn thân, hắn khẽ quát, lực lượng đại đạo tràn ngập không gian, toàn bộ sự vật đứng im trong lĩnh vực, đương nhiên cũng bao quát thần kiếm đại đạo đang lao nhanh đến kia.
“Tạch tạch tạch.”
Từng tiếng rạn nứt lanh lảnh vang lên, khe hở bị thần kiếm đại đạo xé rách, phịch, và đâm xuyên qua lồng ngực lão giả khiến máu tươi phun ra.
Cơ thể lão giả khựng lại, hắn cúi đầu nhìn xuống ngực, sắc mặt trắng bệch.
Trong lĩnh vực đại đạo của hắn, lúc đầu hắn chiếm tiên cơ, thế nhưng lại bị thanh niên đối diện phá mở lĩnh vực, công kích xuyên qua cơ thể.
Tuy cái này không phải vết thương trí mạng nhưng lại khiến lão giả nhận ra thanh niên trước mắt vô cùng mạnh mẽ, có thực lực giết hắn bất cứ lúc nào.
Bên cạnh, ba cường giả Tạo Giới cảnh Tử Dương cung vẫn đứng đó không nói gì vì chỉ huy sứ lần này là vị vừa ra tay đây, hơn nữa thấy hắn ra tay thì trên mặt họ lộ vẻ giành chắc phần thắng, bởi thực lực của trưởng lão này cực kỳ mạnh mẽ.
Thăng đến viên mãn đã là chuyện mấy trăm vạn năm, đã tiến rất xa ở cảnh giới này rồi, nếu đặt ở ngoài, khai mở hoàng triều thì có thể đạt được danh xưng Đế Quân.
Nhưng một người có Tạo Giới cảnh viên mãn, trong chớp mắt lĩnh vực đại đạo lại bị phá hủy khiến cơ thể bị thương.
Lục Trần đứng đó, thần niệm thao túng thần kiếm đại đạo, đâm xuyên qua lão giả và để lại mấy chục lỗ máu. Bấy giờ, hắn mới nhìn người đối diện: “Cút.”
“Vạn Kiếm tông khinh người quá đáng, thật sự cho rằng có đệ nhất đạo tổ tọa trấn thì có thể vô pháp vô thiên sao?” Trong ba người bị đánh tơi bời, một người chỉ vào Lục Trần rồi tức giận nói, nhưng vừa nói chuyện mồm mép vừa run rẩy, cơ thể run lên, hiển nhiên trong lòng vô cùng sợ hãi.
Lục Trần nhìn người đối diện: “Nếu thật sự khinh người quá đáng thì hắn đã thành vong hồn dưới kiếm từ lâu rồi.”
Nghe Lục Trần nói vậy, toàn thân lão giả toát mồ hôi lạnh, nháy mắt ra hiệu với ba người còn lại: “Đi.”
Vút vút vút!
Trong phút chốc, bốn người nhanh chóng biến mất tại nơi này.
“Quao, Tiểu Lục Trần, thực lực của ngươi.” Hoa Điệp nhảy tới, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tuy Giản Khinh Âm không phản ứng quá như Hoa Điệp nhưng trong đôi mắt đẹp cũng xuất hiện một tia dị thường.
Lục Trần đánh bị thương lão giả kia dễ như trở bàn tay khiến họ rúng động tột cùng.
Lục Trần nói: “May thôi ạ, lúc trước ở Đạo giới ta uống được chút lá trà ngộ đạo.”
“Đúng ha.” Hoa Điệp vỗ đầu một cái, bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi đánh cược với Cơ Hạo Ảnh tại Thánh thành và thắng được một vạn viên Ngộ Đạo đan từ tay hắn, sau đó giết bốn mươi lăm sinh vật hỗn độn trong Đạo giới, đổi được bốn nghìn năm trăm phiến lá trà ngộ đạo mà.”
Vì nghe nhắc đến chuyện Đạo giới, hai người chuyên chú nghe ngóng sự tích của Lục Trần nên mới biết hai chuyện này.
Chẳng bao lâu, mắt Hoa Điệp đỏ lên, vội nói: “Tiểu Lục Trần, khi đó ngươi được nhiều lá trà ngộ đạo như vậy, còn dư lại cái nào không.”
Lục Trần giang tay ra đáp: “Sử dụng hết rồi ạ.”
Hoa Điệp lập tức u oán nói: “Tiểu Lục Trần, sao ngươi không chừa cho sư phụ chút ít, khi sư diệt tổ, ngươi muốn khi sư diệt tổ à.”
Lục Trần nhìn đôi mắt ai oán của Tứ sư phụ, lạnh rùng mình: “Sư phụ, đừng như vậy, Vạn Kiếm tông có rất nhiều tài nguyên, các ngươi có thể thăng cấp luyện chế đan dược, vả lại trong Vạn Kiếm tông không ai dám ép buộc các ngươi làm công cụ người đâu.”
“Cái này còn tạm được.” Hoa Điệp lập tức hớn hở.
Lục Trần đưa hai người trở về Kiếm Đế cung, ngự không mà đi, thu hút ánh nhìn chăm chú của các đệ tử, nhìn thấy Lục cung chủ trái ôm phải ấp trở về thì họ không khỏi tỏ vẻ mập mờ.
Hết chương 1932.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1933
Chương 1948. Đẩy lùi (2)Trong cung điện, Lục Trần và hai vị sư phụ trò chuyện đơn giản, hỏi thăm những chuyện mà họ đã trải qua mấy năm nay.
Sau khi kể đến Nguyên giới, chuyện hai người gia nhập Tử Dương cung, vừa tu hành, vừa luyện đan.
Lục Trần kinh ngạc nói: “Sư phụ, với điều kiện của các ngươi gia nhập môn phái Giới Chủ cũng được mà, sao lại gia nhập thế lực của Đạo Tổ vậy.”
Hoa Điệp lườm bằng đôi mắt quyến rũ, nũng nịu nói khẽ: “Trong thế lực Giới Chủ cường giả tụ tập, hoàn toàn không thiếu luyện đan sư và luyện khí sư, chúng ta đi vào cũng chẳng được chia tài nguyên gì, nhưng nếu gia nhập Tử Dương cung thì lại khác, Tử Dương cung không có luyện đan sư và luyện khí sư mạnh, ta và Ngũ sư phụ của ngươi được dồn tài nguyên nên mới tấn thăng Tạo Giới cảnh đỉnh phong trong thời gian ngắn như vậy đấy.”
Lục Trần nghe Tứ sư phụ giải thích thì thoải mái hơn, nghe có vẻ có lý.
“Vả lại lý do chúng ta rời khỏi Tử Dương cung không phải vì chúng ta muốn luyện đan, sống trong Tử Dương cung khá an nhàn và dễ chịu, điều khiến ta và sư muội quyết tâm rời khỏi Tử Dương cung đến tìm Tiểu Lục Trần ngươi là vì một chuyện khác.”
Sau khi nói xong, dường như nhớ ra trải nghiệm gì không vui, Hoa Điệp tỏ ra tức giận.
Vạn Kiếm tông, Kiếm Đế cung.
“Luyện chế nhân đan.”
Nghe được lời giải thích vì sao Tứ sư phụ kiên quyết muốn rời khỏi Tử Dương cung, mắt Lục Trần trở nên lạnh lùng, cơ thể tuôn ra một thứ mang tên thịnh nộ, bề ngoài bốc lên một tầng lửa, phẫn nộ hóa thành thực chất.
Cách luyện chế nhân đan này là trái thiên lý, nhân thần cộng phẫn.
Nhân đan, tên như nghĩa, xem võ giả như súc vật, rút nguyên thần và tinh huyết ra để luyện chế đan dược, chuyển tính mạng và tu vi của người khác lên người mình.
Chuyện này làm Lục Trần nhớ đến thành chủ thành Vận Mệnh, kẻ đó cũng cắn nuốt đạo quả của người khác để hỗ trợ bản thân mình.
Cung chủ Tử Dương cung bảo Hoa Điệp luyện chế nhân đan, chuyện này cũng thôi thúc nàng quyết tâm rời khỏi Tử Dương cung.
Hoa Điệp thở phì phò: “Lão già Tử Dương bề ngoài thì hiền lành dễ gần, nhưng nội tâm lại cực kỳ tàn ác, cách làm việc làm người ta thấy rất chán ghét.”
Mỗi lần Hoa Điệp nhớ đến bộ mặt hiền lành của Tử Dương cung chủ khi đưa cho mình bình chứa tinh huyết với vô số vong hồn gầm thét, oán khí ngút trời trong đó, e là có tận hàng triệu người đã chết, thì trong lòng chỉ muốn nôn mửa và nổi da gà khắp người.
Lục Trần nói: “Chờ ta học được Truy Hồn kiếm quyết thì có thể lôi Tử Dương Đạo Tổ ra thử kiếm rồi.”
Tuy giới tu hành đang theo đuổi pháp tắc tàn khốc, tranh đấu và chết chóc là chuyện rất bình thường, nhưng hở chút lại đồ sát hàng triệu, hàng chục triệu người, rút tinh huyết luyện nhân đan như cung chủ Tử Dương cung vẫn khiến Lục Trần thấy khó chịu, cách làm như thế thật khiến người ta kinh tởm.
Lục Trần nói: “Hai vị sư phụ, sau này các ngươi bế quan tu luyện ngay tại chủ phong đi.”
Trên cơ bản tài nguyên tại Vạn Kiếm tông đều nằm ở chủ phong, có rất nhiều linh dược luyện chế Ngộ Đạo đan, nhưng lại bị thiếu luyện đan sư luyện chế Ngộ Đạo đan.
Nay Tứ sư phụ đến đúng là thời điểm tốt để luyện đan, dựa vào Ngộ Đạo đan để nâng cao cảnh giới.
“Được, Tiểu Lục Trần, ngươi sắp xếp đi.” Hoa Điệp không có nhiều ý kiến với chuyện này.
Lục Trần đưa hai vị sư phụ tới chủ phong.
“Lục cung chủ, có dặn dò gì sao?” Họ vừa đến chủ phong, một nam tử trung niên có dáng người to con đi ra, đạo uy lưu chuyển trên người.
Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua Hoa Điệp và Giản Khinh Âm.
Nam tử trung niên này tên Ngụy Hằng, Tạo Giới cảnh viên mãn, là phong chủ của chủ phong, đồng thời cũng là đồ đệ của Kiếm Quân Chủ.
“Ngụy phong chủ, đây là hai vị sư phụ của ta.” Lục Trần, chỉ vào người bên cạnh, giới thiệu: “Đây là Tứ sư phụ của ta, am hiểu luyện đan, có thể dễ dàng luyện chế Ngộ Đạo đan.”
“Vị này là Ngũ sư phụ ta, có thể luyện chế pháp bảo Tạo Giới cảnh.”
Ngụy Hằng nghe Lục Trần giới thiệu thì mắt lập tức sáng lên, kích động hỏi: “Thật sao.”
Luyện đan sư đệ nhất của Vạn Kiếm tông vốn là Thanh Viêm Đạo Tổ, nhưng từ khi người rời đi tìm kiếm cơ duyên Hợp Đạo, sản lượng Ngộ Đạo đan của Vạn Kiếm tông giảm xuống cực nhanh.
Mặc dù Thanh Viêm cung cũng có luyện đan sư nhưng tỉ lệ ra lò không lớn, dẫn đến Ngộ Đạo đan cung không đủ cầu, thấy Lục Trần tìm được luyện đan sư thì hắn vô cùng kích động.
“Đi theo ta.” Ngụy Hằng dẫn đường cho họ tới luyện đan các.
Trong Luyện đan các, một đám luyện đan sư đang bận rộn, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng thở dài, lại thất bại, tê liệt, âm thanh chán nản khi một lò chỉ ra được năm viên…
“Phong chủ.”
Khi thấy Ngụy Hằng, nhóm luyện đan sư dừng việc đang làm dở, vội vàng chào một tiếng.
Ngụy Hằng chỉ vào Hoa Điệp, cười ha ha: “Chư vị, giới thiệu cho các ngươi một vị đồng liêu có thể luyện chế Ngộ Đạo đan.”
“Ngươi là luyện đan sư.”
“Một lò có thể sản xuất ra bao nhiêu Ngộ Đạo đan?”
Mấy lão già nhìn chằm chằm Hoa Điệp, tỏ vẻ hoài nghi.
Khoảnh khắc khi Hoa Điệp luyện chế thành công Ngộ Đạo đan, một lò sản xuất ra hơn hai mươi viên thì xung quanh lập tức yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển, nhìn chằm chằm Hoa Điệp bằng đôi mắt sáng rực.
“Tiền bối, xin hãy nhận một lạy của chúng ta.”
“Tiền bối, xin nhận một lạy của tiểu đồ.”
Mấy lão già gân cổ hô lên không để ý hình tượng.
Hết chương 1933.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1934
Chương 1949. Đáp xuống Vạn Kiếm tông