Công pháp ở không gian tầng thứ nhất, đều chỉ là một vài công pháp cho Đại Đế, Thánh Đế tu luyện, vô dụng với hắn.
Lục Trần trực tiếp lên tầng cao nhất.
Tầng cao nhất chỉ có một quang đoàn, thần niệm xâm lấn vào, một phần công pháp tên là Đại Đạo kiếm quyết xuất hiện trong đầu Lục Trần.
Trước đây Lý Hiên Dật từng sử dụng môn công pháp này, nhưng lại bị hắn dùng kiếm ý phá giải.
Mục đích Lục Trần tới tiểu tháp này, tự nhiên là vì kiếm quyết này.
Sau khi Lục Trần dùng thần niệm khắc thông tin của Đại Đạo kiếm quyết, liền ra khỏi tiểu tháp, trở lại Kiếm Đế cung, bắt đầu tu luyện hai môn tuyệt học lấy được.
Hai môn kiếm quyết này, đều thuộc loại cấp bậc hi hữu có một không hai.
Cái trước, Truy Hồn kiếm quyết, đây là kiếm pháp dùng nguyên thần tu ra, đặt địa vị đệ nhất Đạo Tổ cho Kiếm Quân Chủ, có thể nói như vậy, võ giả trong Vạn Kiếm tông có thể tu hành Truy Hồn kiếm quyết không quá mười ngón tay.
Tất nhiên, lấy được là một chuyện, có thể tu luyện thành công hay không lại là một chuyện khác.
Ngoài Kiếm Quân Chủ ra, tạm thời còn chưa ai có thể tu hành thành công.
Cái sau, Đại Đạo kiếm quyết, môn tuyệt học này cũng do Kiếm Quân Chủ sáng tạo, lúc ở Đạo Tổ ngộ ra, Kiếm Quân Chủ là cao thủ Kiếm đạo, lý giải rất thâm ảo đối với Kiếm đạo, lấy đại đạo làm cơ sở cô đọng thần kiếm, uy năng vô cùng, có thể nói mốc quan trọng của kiếm quyết.
Lục Trần tu hành Đại Đạo kiếm quyết trước, rất nhanh đã nhập môn, nắm giữ da lông.
Lục Trần cảm thấy cho hắn một ngàn năm, hắn có thể tu hành kiếm quyết này đến trình độ cao thâm.
Theo sau, lại bắt đầu tu luyện Truy Hồn kiếm quyết.
Lục Trần ngồi xếp bằng ở mật thất, nguyên thần của hắn hóa thành một người tí hon, cầm trong tay một thanh kiếm, diễn luyện kiếm chiêu.
Nhưng môn kiếm pháp lấy nguyên thần tu luyện này cực kỳ khó khăn, Lục Trần hao phí trăm năm, mới khó khăn lắm nắm giữ được chút da lông, sau mỗi lần tu luyện qua, đầu xuất hiện cảm giác nổ tung, nguyên thần dường như muốn vỡ nát.
Lục Trần lẩm bẩm một câu: “Chẳng trách không ai có thể tu hành thành công, yêu cầu đối với nguyên thần quả thực quá cao.”
Giống vậy, người cơ sở nguyên thần không mạnh, tu hành môn kiếm pháp này, tuyệt đối là hành động tìm chết.
Bởi vì nguyên thần muốn phù hợp với Kiếm đạo, lúc diễn luyện kiếm chiêu, sẽ xuất hiện cảm giác đau nhói.
Loại cảm giác này, giống như quy tắc Kiếm đạo nhập Thánh Vương trước đây, chẳng qua là độ khó bị chỉnh lên gấp trăm lần.
Một khi sơ sẩy, còn sẽ khiến nguyên thần xuất hiện vết thương chí mạng, thậm chí xuất hiện tình huống người tu luyện vẫn lạc.
Mỗi lần tu hành, Lục Trần đều cẩn thận từng li từng tí, nhưng cho dù như vậy, sau mỗi lần tu luyện xong, nguyên thần đều xuất hiện cảm giác đau nhói.
Nhưng kiếm quyết càng khó nhập môn, chờ sau khi tu hành thành công, mới sẽ cảm nhận được chỗ tốt.
…
Sơn môn trước Vạn Kiếm tông, có một đoàn người dạo bước mà tới.
Bốn người, ba nam một nữ, ba nam tướng mạo đường đường, khí độ bất phàm, nữ mặc một thân kiếm bào, dung mạo lãnh diễm, ánh mắt sắc bén, hai đầu lông mày tràn đầy khí khái hào hùng, biểu thị sâu sắc từ ngữ tư thế oai hùng.
Bốn người vừa phi hành, vừa thảo luận.
“Các ngươi nói, Lục Trần của Vạn Kiếm tông, thật sự là chúng ta sư đệ sao?” Một thanh niên trong đó mở miệng nói, trong mắt hiện ra mong chờ, sắp vào Vạn Kiếm tông, trong lòng có chút không yên.
“Không xác định.” Thanh niên bên cạnh nói.
Người thanh niên này khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt ôn hòa, trên người phát ra khí khái ôn văn nho nhã, là người có khí tức ‘nhu hòa’ nhất trong bốn người, không giống ba người bên cạnh, biểu lộ hết ra bên ngoài cao ngạo của kiếm tu.
“Ta cũng không xác định.” Trong ba nam, thanh niên tóc trắng đầy nổi bật sờ mũi nói.
“Hẳn là!” Nữ tử duy nhất phát ra âm thanh trong trẻo lạnh lùng.
Ba người đều có kiến giải của mỗi người.
Mặc dù ở Sơn Hải giới, Lục Trần thiên phú vô song, là nhân vật phong vân sáng chói được chú ý nhất, có một không hai, hoàn toàn lấn áp danh tiếng của bọn họ, nhưng nơi này là Nguyên giới, cường giả Tạo Giới cảnh đầy đường, phía trên còn có Đạo Tổ, Giới Chủ càng mạnh hơn.
Bọn họ tới Nguyên giới vô số năm, nhìn quen nhân vật phong vân, cũng không cảm thấy sư đệ mình có thể nhanh chóng xông ra một phen thành tựu, trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng ở Nguyên giới.
Nhưng dựa vào tin tức lấy được, người thanh niên đánh bại môn đồ giới chủ Cơ Hạo Ảnh, là một kiếm tu, tu luyện kiếm ý, lại tên Lục Trần, còn có, phe phái Vạn Kiếm tông sáng lập cũng tên là Kiếm Đế cung.
Nhiều sự trùng hợp như vậy tập trung lại cùng nhau, có xác suất lớn là sư đệ của bọn họ.
“Bất kể có phải hay không, gặp một lần là biết.” Thanh niên cả đầu tóc trắng bĩu môi nói.
Rất nhanh, trước mặt bọn họ xuất hiện một sơn mạch rộng rãi trùng điệp, bị sương trắng bao phủ, cung điện trong đó như ẩn như hiện, giống như tiên cảnh nhân gian, ngoài ra, bốn người còn cảm nhận được một luồng uy áp Kiếm đạo kinh khủng phả vào mặt, khiến thân thể bọn họ căng cứng.
“Người tới dừng bước, phía trước là Vạn Kiếm tông.” Một âm thanh vang lên, chỉ thấy trước mặt mấy người, nhiều thêm mấy người.
Cảnh giới của bọn họ cũng không quá cao, Đại Đế cảnh, tổng cộng có sáu người, là đệ tử thủ sơn của Vạn Kiếm tông.
Đệ tử thủ sơn của Vạn Kiếm tông đề phòng nhìn bốn người, bởi vì bốn người này đều đã đạt đến Tạo Giới cảnh, khí tức nguy hiểm cảm giác được cực kỳ nồng đậm.
Hết chương 1928.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1929
Chương 1944. Các sư huynh của Lục Trần (2)“Bọn ta biết nơi này là Vạn Kiếm tông, không ngại vạn dặm xa xôi, vì tìm người mà tới.” Thanh niên tính tình ôn hòa mở miệng.
“Tìm ai?” Một đệ tử thủ sơn hỏi.
“Lục Trần.”
Nghe vậy, đồng tử của mấy đệ tử thủ sơn hơi co lại.
Lục Trần chính là đại nhân vật siêu cấp của Vạn Kiếm tông, cung chủ một phương, hơn nữa còn là người chấp chưởng cầm đầu phe phái mới của Kiếm Đế cung, có hơn năm mươi vạn môn đồ, địa vị và quyền thế ngập trời.
“Các ngươi có bằng chứng không?” Đệ tử thủ sơn dò hỏi.
Bốn người lắc đầu, sau đó, thanh niên mặc áo trắng nói: “Ngươi đi giúp ta gọi hắn ra đây, nói là sư huynh của hắn tới.”
Bốn người này, chính là sư huynh của Lục Trần, Liễu Mục, Yến Tử Hiên, Bùi Kỵ, Nguyễn Trần Sương.
Bốn người yêu nghiệt nhất đời Kiếm Đế cung năm đó, đều đến nơi này.
Đệ tử thủ sơn cạn lời, hắn không nghe nhầm chứ, mấy người này bảo hắn đi gọi Lục cung chủ, nói đùa, hắn có tài đức gì, sao có thể tùy ý kêu Lục cung chủ ra, lúc đang muốn chửi ầm lên, câu nói đằng sau khiến hắn cứ thế mà kẹt lại lời nói trong cổ họng.
Bốn người này nói là sư huynh của Lục Trần cung chủ?
Nếu là thật, hắn vẫn thật sự không đắc tội nổi, thế là liền nói: “Mấy vị chờ một lát, ta đi thông báo một tiếng.”
Đệ tử thủ sơn rời đi rất nhanh, đi tới Kiếm Đế cung, tùy tiện kéo một thanh niên, thấp giọng nói: “Sư huynh, hỗ trợ thông báo Lục cung chủ, bên ngoài có người tìm hắn.”
“Ai vậy?”
“Ai chảnh thế, bảo Lục cung chủ tự mình đến gặp hắn?”
Đệ tử này mặt đầy phẫn nộ hỏi, kiếm uy hùng hậu bắn ra ra, tạo nên từng vòng gợn sóng.
Đệ tử thủ sơn nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Bọn họ tự xưng là sư huynh của Lục cung chủ.”
“Được, ta đi thông báo một tiếng.” Phẫn nộ của đệ tử này biến mất, vội vã tìm tới Vương Mãnh.
Vương Mãnh nghe vậy, đi tới mật thất của Lục Trần, lấy phương thức truyền âm, làm bừng tỉnh Lục Trần từ trong trạng thái tu luyện.
“Sư huynh tới tìm ta?” Lục Trần nghe được truyền âm của Vương Mãnh, vẻ mặt ngẩn ra.
Theo sau, một thần niệm cường hãn bạo phát, bao phủ không gian mênh mông, bức xạ ra ngoài, rất nhanh tới trước sơn môn, nhìn thấy trước sơn môn đứng bốn người.
Ánh mắt Lục Trần lập tức sáng lên, vội vã phân phó Vương Mãnh, nói: “Đi, mời sư huynh của ta đến đây.”
Bên ngoài, Vương Mãnh nghe được truyền âm vội vàng của Lục Trần, có thể rõ ràng cảm nhận được tâm trạng vui sướng, không khỏi ngạc nhiên, thật sự là sư huynh của Lục cung chủ đã tìm tới cửa.
Từ trước đến nay, bọn họ chỉ biết Lục Trần cực kỳ yêu nghiệt, nhưng đối với chuyện Lục Trần đến từ nơi nào, lại không biết.
Lục Trần đều lợi hại như thế, như vậy sư huynh của hắn, e rằng cũng không phải hạng người hời hợt.
Mang theo mệnh lệnh của Lục Trần, Vương Mãnh tới trước sơn môn, nhìn bốn người Liễu Mục khách khí nói: “Mấy vị, cung chủ gọi các ngươi đến, mời đi theo ta.”
“Xem ra thật sự là Lục Trần sư đệ, không sai đâu được.” Yến Tử Hiên vui vẻ nói.
Bốn người tiến vào Vạn Kiếm tông, đi tới Kiếm Đế cung, mắt quét qua, phát hiện có vô số đệ tử đả tọa tu hành, nhập vào xuất ra kiếm ý, phần lớn đều tản ra khí tức kiếm ý cấp Tôn, còn có vài người đạt tới cấp Tôn đại viên mãn, không khỏi trợn tròn mắt.
Kiếm ý, khi nào biến thành dễ tu hành như vậy?
Chẳng qua nghĩ lại, nghĩ tới đây là Nguyên giới, nghĩ đến Vạn Kiếm tông là thế lực đệ nhất Đạo Tổ sáng lập, cũng không phải người thường có thể gia nhập, cũng thư thái trở lại.
“Ha ha, mấy vị sư huynh, những năm gần đây sống tốt không?” Một âm thanh sang sảng từ trong một cung điện truyền ra.
Bốn người nghe được âm thanh này, liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy ngạc nhiên lẫn vui mừng trong mắt, đây tuyệt đối là giọng của Lục Trần, cả một đời đều không thể quên được.
“Sư đệ!”
Bọn họ hô to, vọt thẳng vào trong cung điện, Vương Mãnh dẫn bọn họ đến yên lặng rút lui.
Trong điện, đèn đuốc sáng trưng.
Lục Trần nhìn khuôn mặt bốn người trước mặt, ánh mắt lộ ra xúc động, trong năm tháng hắn tu hành, đã sớm quen thuộc với mấy người, hơn nữa sư xuất đồng môn, quan hệ tự nhiên không bình thường.
Sau khi tới Nguyên giới, chưa quen cuộc sống nơi đây, không có tri kỷ.
Đám người Lý Huyền miễn cưỡng xem như tri kỷ, nhưng chưa từng mệnh chi giao.
Lục Trần biết, Sơn Hải giới nhất định có không ít người tới Nguyên giới, nhưng bởi vì Nguyên giới quá mênh mông, muốn tìm bọn họ không khác nào mò kim đáy biển.
Đành không ra ngoài tìm, dốc lòng tu luyện.
Ai có thể nghĩ, bốn người bởi vì nghe được thanh danh hắn xông ra ở Đạo giới, tìm đến Vạn Kiếm tông, đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Hơn nữa tu vi mấy người đều không tệ, đều đạt tới Tạo Giới cảnh.
Trong Sơn Hải giới, Tạo Giới cảnh chính là tồn tại đứng ở đỉnh kim tự tháp, cơ duyên ít, dẫn đến Tạo Giới cảnh cực kỳ khó xuất hiện.
Nơi này là Nguyên giới, cơ duyên vô số, do đó cấp Tạo Giới cảnh dễ hơn Sơn Hải giới rất nhiều.
Lục Trần kinh ngạc hỏi: “Sao Liễu Mục sư huynh lại tụ hợp với các ngươi rồi?”
Năm đó Đông Dật Lưu phụng chỉ tới Sơn Hải giới, Lục Trần bị áp lực, để đám người Yến Tử Hiên, Bùi Kỵ thông qua Truyền tống trận rời đi, còn sơ tán rất nhiều đệ tử Kiếm Đế cung, Liễu Mục lúc ấy không đi, đảm nhận vị trí cung chủ Kiếm Đế cung.
Sau khi kiếp nạn qua đi, hắn rời Sơn Hải giới, đi tới Nguyên giới, Liễu Mục vẫn không đi.
Thế nhưng mấy người bọn họ, vì sao lại chạm mặt Nguyên giới, chẳng lẽ là duyên phận cho phép?
Hết chương 1929.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1930
Chương 1945. Người công cụLiễu Mục ghé mắt nhìn qua Lục Trần, nói khẽ: “Sau khi ngươi rời đi mấy ngàn năm, Kiếm Đế cung lại sinh ra vài thiên tài, hơn nữa không còn nguy cơ, ta liền từ bỏ vị trí, đến Nguyên giới xông xáo.”
Yến Tử Hiên tiếp lời, cười hì hì: “Ba người bọn ta du lịch Nguyên giới hồi lâu, gia nhập Trường Sinh điện, cũng coi như lăn lộn không tệ, sau đó trong một lần tranh đoạt cơ duyên, ngẫu nhiên gặp Liễu Mục sư huynh, lại tiếp đó, nghe được Đạo giới mở ra, vốn định đến.”
“Thế nhưng lúc đó, tu vi bọn ta không đủ, nên không đến, lại tiếp đó, nghe được tin đồn ở Đạo giới.”
“Thế nào vừa nghe hai chữ Lục Trần, phản ứng đầu tiên của bọn ta đều là sư đệ ngươi, vốn định tới Vạn Kiếm tông, nhưng đường đi xa xôi, cần đi qua mấy hoàng triều Yêu tộc, quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc Nguyên giới căng thẳng, nên bọn ta vẫn luôn tiềm tu, bây giờ bước vào Tạo Giới cảnh, có lực tự vệ, bèn tới Vạn Kiếm tông tìm người.”
Lục Trần khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy.”
“Hì hì, Liễu Mục sư huynh tới, như thế sư đệ có một chuyện muốn nhờ, còn xin…” Lục Trần nhìn Liễu Mục, cười hì hì nói, thế nhưng lời còn chưa nói hết, Liễu Mục đã nói: “Ta không giúp.”
Lục Trần sững sờ, nói: “Sư huynh, lời ta còn chưa nói hết mà.”
Liễu Mục nói: “Ngươi đơn giản là muốn ta giúp ngươi lãnh đạo Kiếm Đế cung thôi.”
Một ánh mắt ta đã sớm nhìn thấu ý nghĩ của ngươi.
Lục Trần: “…”
Biểu hiện của mình có rõ ràng như vậy sao.
Lục Trần lộ vẻ tức giận sờ mũi, nói: “Bỏ đi, đành nuôi thả đám đệ tử này vậy.”
“Nếu mấy vị sư huynh không chê thì ở lại Kiếm Đế cung tu hành đi.” Lục Trần mở miệng giữ lại mấy người.
“Được.”
Liễu Mục, Yến Tử Hiên, Bùi Kỵ, Nguyễn Trần Sương gật đầu đáp ứng.
Bốn người bọn họ, đến Nguyên giới xông xáo hồi lâu, miễn cưỡng bước vào Tạo Giới cảnh, nhưng bởi vì không có Ngộ Đạo đan và lá trà Ngộ Đạo, nội tình đại đạo tích luỹ rất chậm, dựa theo thuận theo tự nhiên tu hành, đột phá một tiểu cảnh giới, nói ít cũng phải mấy trăm ngàn, mấy trăm vạn năm.
Đây là đang ở Nguyên giới.
Nếu là ở Sơn Hải giới, đột phá một tiểu cảnh giới, động một tí là ngàn vạn năm.
Vì sao Lục Trần nhanh chóng đột phá đến viên mãn, còn không phải là vì ở phát tài một phen Đạo giới sao.
Nếu không, tu vi so với bọn họ chênh lệch không lớn.
Bốn người ở lại Kiếm Đế cung, cùng nhau tiềm tu với Lục Trần, hai năm sau, Vương Mãnh vội vàng tìm tới Lục Trần, vội vàng nói: “Cung chủ, bên ngoài lại có người tìm ngươi, là hai đại mỹ nữ, còn tự xưng là sư phụ của ngươi.”
Lục Trần mặt đầy ngạc nhiên lẫn vui mừng!
Chẳng lẽ là hai vị sư phụ Hoa Điệp và Giản Khinh Âm tìm tới cửa.
Điều này rất có thể.
Bởi vì lúc trước khi hai người đến Nguyên giới, đã là Tạo Giới cảnh, hơn nữa nghề phụ của mỗi người đều thuộc loại đỉnh phong, rất dễ dàng có thể gia nhập thế lực của Giới Chủ.
Còn có, nếu Liễu Mục bọn họ đều đã nghe nói về tên tuổi của hắn, chắc hẳn hai vị sư phụ cũng nghe nói, tìm tới cửa rất bình thường.
Lục Trần đích thân tới trước sơn môn, thấy phía trước đứng hai bóng dáng khí chất kỳ ảo, dung mạo không khác gì thiếu nữ trẻ tuổi hai mươi tuổi xuân, tư sắc thượng thừa, thân hình phiêu dật, có loại ý vị thiên địa linh tú, nhìn chung Nguyên giới, cũng rất khó tìm ra mỹ nữ như vậy.
Một người mặc váy lam, vóc dáng nhỏ nhắn, có một khuôn mặt hoàn mỹ thiên sinh lệ chất, mắt to linh động, tròng mắt chuyển động linh tinh.
Một người khác mặc váy trắng, vẻ ngoài không thua gì thiếu nữ váy xanh bên cạnh, dáng vẻ hơi cao gầy, đường cong lả lướt, khí chất cao nhã.
Hai người này, đúng là Tứ sư phụ và Ngũ sư phụ của Lục Trần.
Trong nháy mắt Hoa Điệp nhìn thấy Lục Trần xuất hiện, lập tức mừng tít mắt nói: “Khinh Âm, ta nói không sai mà, gia hỏa mở ra Kiếm Đế cung ở Vạn Kiếm tông, chính là Tiểu Lục Trần.”
Mắt phượng của Giản Khinh Âm nhìn qua Lục Trần, mỉm cười nói: “Lục Trần đúng là lớn rồi, cảnh giới đã vượt qua sư phụ.”
Hiện tại mạnh hơn Lục Trần các nàng một tiểu cảnh giới, bởi vì các nàng mới Tạo Giới cảnh đỉnh phong, mà Lục Trần đã viên mãn, cảm nhận được một chút áp lực trên người Lục Trần, liền biết tu vi của Lục Trần, đã vượt qua các nàng.
“Chào hai sư phụ, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại.” Lục Trần chắp tay thi lễ nói.
“Hì hì.”
Bóng hình xinh đẹp của Hoa Điệp lóe lên, đi tới trước mặt Lục Trần, sờ đầu chó của hắn, vui vẻ ra mặt.
Lục Trần: “…”
Có cảm giác bị mạo phạm đến.
“Ây ya, tiểu Lục Trần, sư phụ đều đứng đây lâu như vậy, ngươi cũng không mời bọn ta đi vào, đây là muốn khi sư diệt tổ hả?” Hoa Điệp tiếp tục sờ đầu chó của Lục Trần.
“Mời vào.”
Lục Trần thở dài một hơi, mấy vạn năm không gặp, Tứ sư phụ vẫn không khác gì tiểu nữ hài, thích trêu đùa người khác, tựa như có thể vĩnh viễn duy trì tính trẻ con.
“Vậy mới ngoan chứ.” Hoa Điệp thu tay về.
Lúc ba người đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên, xa xa truyền đến một áp lực đáng sợ, mấy luồng thần quang từ trên trời giáng xuống, mấy bóng người xuất hiện trước mặt ba người, tổng cộng có bốn lão giả, trên người phát ra đạo uy nồng đậm, trong đó có một người đã đạt tới cấp Tạo Giới cảnh viên mãn.
“Mấy lão vương bát đản này, đuổi theo bọn ta lâu như vậy, thật sự cho rằng bọn ta dễ ức hiếp à?” Hoa Điệp thấy bốn người, nghiến chặt răng, sau đó kéo ống tay áo Lục Trần, lớn tiếng nói: “Tiểu Lục Trần, có người bắt nạt sư phụ nhà ngươi.”
Hết chương 1930.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1931
Chương 1946. Người công cụ (2)Lục Trần ngẩn ra, tình huống thế nào đây, hai vị sư phụ bị đuổi giết?
“Vị bằng hữu này, đừng hiểu lầm, bọn ta cũng không phải tới gây chuyện.” Trong bốn người, lão giả Tạo Giới cảnh viên mãn duy nhất ôm quyền với Lục Trần, nói: “Bọn ta đến từ Tử Dương cung, mà hai người bên cạnh ngươi, là trưởng lão Tử Dương cung ta, dựa vào tài nguyên của Tử Dương cung thăng cấp đến Tạo Giới cảnh đỉnh phong thì muốn rút khỏi Tử Dương cung, trên thế giới sao có chuyện dễ dàng như vậy.”
Tử Dương cung là một thế lực cấp Đạo Tổ ở Nguyên giới, người chấp chưởng cầm đầu nó là Tử Dương đạo tổ.
Tuy Tử Dương cung đã rất mạnh, nhưng lão giả biết so với Vạn Kiếm tông, căn bản không tính là cái gì, Kiếm Quân Chủ chỉ cần một kiếm là có thể chém Tử Dương đạo tổ.
Đi tới địa bàn Vạn Kiếm tông, tự nhiên phải ăn nói khép nép.
Hơn nữa hắn có thể cảm giác được, thanh niên trước mặt có cùng cảnh giới với hắn, hắn cảm nhận được một khí tức nguy hiểm trên người thanh niên này.
“Môn phái các ngươi là cường đạo sao, chẳng lẽ chỉ được phép vào không cho phép ra?” Mặt Hoa Điệp tràn đầy vẻ giận dữ, chỉ vào mũi lão giả mắng: “Các ngươi muốn bọn ta luyện chế đan dược, pháp bảo cả ngày lẫn đêm cho các ngươi, xem bọn ta như người công cụ.”
Lão giả nghe vậy, cũng giận dữ nói: “Hoa Điệp, ngươi nói xem, Tử Dương cung có từng bạc đãi tỷ muội các ngươi hay không, tài nguyên tu hành đưa hết cho hai ngươi, không những để tu vi các ngươi tăng mạnh, còn để trình độ luyện đan, luyện khí của các ngươi tăng lên, đến gần Tông sư đan đạo, mà các ngươi thì sao, lấy hết chỗ tốt, hiện tại phủi mông một cái muốn rút khỏi tông môn, chuyện đâu có đơn giản như vậy được.”
“Thế này, Hoa Điệp, ngươi luyện chế một trăm vạn viên Ngộ Đạo đan, Giản Khinh Âm, ngươi luyện chế mười vạn món pháp bảo Tạo Giới cảnh, coi như hòa nhau, Tử Dương cung từ nay về sau sẽ không tiếp tục làm khó dễ các ngươi nữa.” Lão giả nói.
“Ngươi, ngươi kẻ ngốc nằm mơ, một trăm vạn viên Ngộ Đạo đan, phải mệt chết ta à, ta luyện mẹ ngươi ấy.” Hoa Điệp tức giận văng tục.
Khuôn mặt Giản Khinh Âm phiếm sương lạnh, lạnh giọng nói: “Ta và sư tỷ ở Tử Dương cung hơn hai vạn năm, tuy bởi vì Tử Dương cung mà tấn cấp Tạo Giới cảnh đỉnh phong, nhưng những năm này sư tỷ ta luyện chế ra bao nhiêu Ngộ Đạo đan, ta lại luyện chế ra bao nhiêu pháp bảo Tạo Giới cảnh, những thứ này, đủ để hồi báo Tử Dương cung.”
“Xa xa không đủ.” Lão giả lắc đầu, sau đó thái độ trở nên cứng rắn, lạnh giọng uy hiếp: “Nếu như các ngươi không quay về, từ hôm nay trở đi, Tử Dương cung sẽ truy sát hai ngươi, cho đến chân trời góc biển.”
Hoa Điệp và Giản Khinh Âm, một người luyện đan, một người luyện khí, đều đến gần trình độ Luyện Đan sư đứng đầu nhất Nguyên giới, người tài giỏi như thế cực kỳ khó có được, bởi vì có hai người ở Tử Dương cung, những năm này, Tử Dương cung sinh ra gần mười Tạo Giới cảnh, ngoài ra, trong kho vũ khí, pháp bảo Tạo Giới cảnh cũng nhiều thêm mấy chục món.
Tử Dương đạo tổ từng nói, nhất định phải mang hai người này về.
Lúc này, Lục Trần xem như người ngoài cuộc, cũng nhìn ra tiền căn hậu quả.
Sư phụ mình tới Nguyên giới, gia nhập Tử Dương cung, bọn họ dựa vào tài nguyên của Tử Dương cung, không những tăng lên tu vi, còn tăng lên trình độ luyện đan và luyện khí, mà hai sư phụ cũng luyện chế đan dược và pháp bảo hồi báo Tử Dương cung.
Chuyện này thuộc loại đôi bên cùng có lợi.
Nhưng chỉ bởi vì sư phụ mình muốn rút khỏi Tử Dương cung, nên bị truy sát.
Muốn hai người, vĩnh viễn ở lại trong Tử Dương cung?
Hơn nữa Ngũ sư phụ Giản Khinh Âm từ trước đến nay đều xử sự bình tĩnh, giống như vĩnh viễn sẽ không tức giận, hiện tại cũng tức giận như vậy, nói rõ rằng chuyện này tuyệt đối là Tử Dương cung quá đáng.
“Các ngươi đi đi.” Lục Trần nhìn lão giả nói.
Sắc mặt lão giả hơi đổi, nói: “Các hạ thật sự muốn lo chuyện bao đồng?”
Nếu như Vạn Kiếm tông nhúng tay, chuyện kia sẽ không dễ làm.
“Các nàng là sư phụ ta, chứ không phải người công cụ luyện đan và luyện khí của Tử Dương cung.” Lục Trần nói.
“Sư phụ.”
Lão giả sững sờ.
Tu vi người thanh niên này rõ ràng còn cao hơn Hoa Điệp và Giản Khinh Âm, sao có khả năng là đồ đệ của hai người này được.
Tuy lúc trước Hoa Điệp tự xưng là sư phụ, nhưng hắn cho rằng là nói đùa, không nghĩ tới là thật.
Lần này, chuyện trở nên khó làm rồi.
Trong Vạn Kiếm tông có đệ nhất Đạo Tổ Kiếm Quân Chủ, cho Tử Dương cung một trăm lá gan thì họ cũng không dám đắc tội với Vạn Kiếm tông.
Nhưng ngẫm lại, chuyện này là họ có lý, Hoa Điệp và Giản Khinh Âm vẫn được coi là người của Tử Dương cung, nếu vì lẽ đó mà Kiếm Quân Chủ ra tay với Tử Dương cung thì sẽ bị thiên hạ thế nhân phỉ nhổ và chửi rủa.
Thế là, lòng lão giả dần bình tĩnh lại, nhìn Lục Trần: “Các hạ, ta nhất định phải mang hai người này đi, xin đừng nên ngăn cản.”
Khuôn mặt Lục Trần hơi lạnh lẽo, hắn nhìn lão giả: “Ngươi chắc chắn muốn bắt sư phụ ta về luyện đan.”
Lão giả không nói gì, vì cho dù nói gì thì cũng không thể mang Hoa Điệp và Giản Khinh Âm đi, chỉ có thể lấy cứng đối cứng.
Dưới chân lão giả xuất hiện gợn sóng đại đạo, tốc độ đang điên cuồng khuếch tán, lan tới chỗ Lục Trần. Cùng lúc đó, một áp lực cuồn cuộn bao phủ trời đất khiến không gian đầy ngột ngạt.
Lục Trần nói: “Sư phụ, các ngươi đi trước đi.”
Hết chương 1931.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1932
Chương 1947. Đẩy lùi - Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)