Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ (Bản Dịch Full)

Chương 117 - Chương 1939. Hai Vạn Năm

pyvkiazq

Người này cũng không nhượng bộ, khẽ gật đầu.

Hắn đứng giữa không trung, thôi động tu vi, kiếm quang vây quanh thân thể, tựa như thần thể Kiếm đạo, một lĩnh vực đại đạo từ dưới chân lan tràn, bao trùm không gian mênh mông.

Trong lĩnh vực đại đạo diễn hóa ra vô số kiếm quang, tiếng kiếm rít bên tai không dứt, dấy lên một cơn phong bạo kiếm khí.

Vương Mãnh đứng trong lĩnh vực đại đạo của người nọ, một luồng kiếm phong vỗ vào trên mặt cường tráng của hắn, vẻ mặt yên tĩnh đến cực điểm, không hề có biến hóa nào.

Người này phất tay, một mảnh kiếm quang xen lẫn, hoá thành một tấm lưới kiếm lớn, trực tiếp bao phủ tới Vương Mãnh.

“Sư đệ, ngươi cũng nên cẩn thận rồi đó.” Thanh niên thờ ơ nói một câu.

Tốc độ lưới kiếm cực nhanh, lơ lửng trên đỉnh đầu Vương Mãnh, tản ra khí lưu sắc bén vô tận, theo bàn tay thanh niên ấn xuống, lưới kiếm hạ xuống vị trí của Vương Mãnh.

Vương Mãnh tùy ý đứng tại đó, ngẩng đầu nhìn tấm lưới lớn kiếm khí đan xen trên không, hai mắt lộ ra miệt thị nồng đậm, hét lớn một tiếng, thân thể của hắn đột nhiên tỏa ra ánh sáng, từng dòng nước kiếm ý vây quanh, hội tụ thành một cột nước hình kiếm phóng lên tận trời.

Roẹt!

Chỉ thấy lưới kiếm nháy mắt bị cột nước hình kiếm xé rách ra một lỗ hổng lớn.

Người xung quanh thấy một màn này, sắc mặt hơi kinh ngạc, thứ như dòng nước kia, chính là kiếm ý sao.

Uy lực thật mạnh, thế mà nháy mắt xé rách lưới kiếm.

Theo lưới kiếm bị xé rách, hình thái của cột nước hình kiếm nhanh chóng biến hóa, lại hóa thành một con thủy long du đãng, cắn nuốt toàn bộ ánh kiếm xung quanh.

Vẻ mặt thanh niên không thay đổi, hai tay kết ấn, trong lĩnh vực đại đạo, vô số kiếm khí hội tụ đến, hóa thành ba thanh kiếm toàn thân sáng chói, ánh kiếm chém đứt không gian, uy thế phát ra vô cùng cường đại.

Bàn tay huy động, ba thanh kiếm đặt song song, bắn tới Vương Mãnh.

Vương Mãnh vươn tay, bao trùm tầng một kiếm ý, trường kiếm đụng vào lòng bàn tay, trực tiếp bị kiếm ý ma diệt, chỉ thấy trường kiếm vỡ ra từng tấc, tan thành mây khói.

Thanh niên kia nhìn thấy một màn này, vẻ mặt hơi kinh hãi, hai tay lần nữa kết ấn, làm ra từng thủ thế, bên cạnh bỗng nhiên nhiều ra một con rối luyện kim.

Con rối luyện kim giống như người thật, hiện màu vàng sẫm, thân thể cao to lựuc lưỡng, phát ra sát khí mờ nhạt.

Con rối luyện kim cầm trong tay một thanh trường kiếm, chém giết tới Vương Mãnh.

Vương Mãnh chắp tay trước ngực, kiếm ý bốn phía hội tụ đến, mặt khác, xung quanh Vương Mãnh bốc lên vô số hỏa diễm đỏ thẫm, hỏa diễm và kiếm ý dung hợp cùng nhau, một thanh thần kiếm hỏa diễm dựng dục mà sinh.

Theo thần kiếm hỏa diễm xuất hiện, một luồng năng lượng hỏa diễm cực nóng quét khắp bốn phương tám hướng, trên trời cao càng dấy lên một cơn phong bạo đỏ thẫm, phong bạo quay cuồng gào thét, thanh thế kinh người.

Bàn tay Vương Mãnh vỗ vào chuôi kiếm, chỉ thấy thần kiếm hỏa diễm bắn ra, đụng vào con rối luyện kim.

Xoẹt!

Thần kiếm hỏa diễm sắc bén vô cùng, thế mà dễ dàng xuyên qua con rối luyện kim, răng rắc một tiếng, con rối luyện kim rạn nứt, hoá thành vô số mảnh kim loại.

Thanh niên nhìn thấy một màn này, mắt đều sắp trừng ra ngoài, con rối luyện kim này của mình, hao tốn vô số tài liệu luyện chế mà thành, độ cứng không thua kém Thánh Đế khí, nhưng mà lại như vậy, lại tuỳ tiện bị thần kiếm hoả diễm đánh nát, biến thành một đống mảnh vỡ kim loại.

Rất nhanh, sắc mặt thanh niên chợt biến, bởi vì hắn cảm giác được lĩnh vực đại đạo của mình đang tán loạn, bị một sức mạnh cực kỳ đáng sợ va chạm, căn bản không ổn định được.

Trên thân thể Vương Mãnh tỏa ra khí tức đáng sợ, vô số kiếm ý thoát ra, khiến lĩnh vực của thanh niên vỡ nát nổ tung, đường vân đại đạo tràn ngập dưới chân Vương Mãnh, tạo thành lĩnh vực, bao phủ một vùng thiên địa, nhốt thanh niên vào bên trong.

Trong lĩnh vực đại đạo, khắp trời đều là dòng nước kiếm ý.

Thanh niên ngẩng đầu, nhìn từng luồng lực lượng sắc bén, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hắn ở trong lĩnh vực của đối phương, bị đại đạo của đối phương áp chế, không dùng ra đượcmột chút lực lượng nào.

Lần chiến đấu này, thua cực kỳ triệt để.

“Ta thua rồi.” Mặt mũi thanh niên tràn đầy hồn bay phách lạc, trong miệng chậm rãi phun ra ba chữ.

Gần ba vạn người vây xem xung quanh nhìn thấy một màn này, cũng lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc, người tu hành tên Vương Mãnh này thế mà dùng lĩnh vực đại đạo đảo khách thành chủ, khắc chế thanh niên của Khôi Lỗi cung, đại đạo Kiếm Ý quả nhiên càng đáng sợ hơn Kiếm đạo.

Quan trọng nhất là, thanh niên còn cao hơn Vương Mãnh hai tiểu cảnh giới.

“Đại đạo Kiếm Ý chỉ là đại đạo xuất hiện mấy năm trước, vì sao người Kiếm Đế cung đã tu hành kiếm ý, chẳng lẽ trước khi chưa có đại đạo này đã bắt tay vào tu hành sao?”

Trong bóng tối, có mấy tồn tại quan chiến, là Thái Thượng trưởng lão của ba phe phái, cấp bậc Tạo Giới cảnh viên mãn.

Một trận chiến này, cũng làm cho bọn họ bị xúc động mạnh, cảm giác cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng trách năm mươi bảy người từ Đạo giới trở về, quyết tâm gia nhập Kiếm Đế cung, chín con trâu cũng kéo không lại.

“Còn ai muốn khiêu chiến ta?” Ánh mắt Vương mãnh liếc nhìn ba vạn người phía dưới, hờ hững hỏi.

“Ta tới.”

Có người đi ra, cũng là Thánh Đế đỉnh phong.

Cả hai rất nhanh bày ra chiến đấu, lĩnh vực đại đạo va chạm, thi triển thủ đoạn, đáng tiếc, chưa đến hai phút đã bị Vương Mãnh phá hủy lĩnh vực đại đạo, trấn áp trong lĩnh vực.

Hết chương 1923.

1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1924

Chương 1939. Hai vạn năm

Tiếp đó, người thứ ba, người thứ tư không tin tưởng đi ra khiêu chiến, cuối cùng đi ra hai thanh niên tu vi Thánh Đế viên mãn, vẫn bị Vương Mãnh đâm xuyên lĩnh vực đại đạo.

Lần này, gần ba vạn đệ tử của ba phe phái hoàn toàn bái phục.

Không thể không thừa nhận, đại đạo Kiếm Ý quả thực lợi hại hơn Kiếm đạo.

Hơn nữa, trong lòng bọn họ mơ hồ có chút xúc động, chờ sau khi bọn họ tu hành đại đạo Kiếm Ý, dùng kiếm ý thôi phát kiếm quyết tu hành, như vậy uy lực tuyệt đối tăng lên bội phần.

Thấy không còn ai bước khỏi hàng khiêu chiến Vương Mãnh, Lục Trần đúng lúc lên tiếng, lãnh đạm nói: “Ta biết các vị có tình cảm với phe phái lúc trước, con người ta không thích ép buộc người khác, tiếp theo đây ta sẽ bắt đầu giảng giải đại đạo Kiếm Ý, nếu như muốn rời đi, có thể rời đi ngay bây giờ.”

Đáng tiếc, bọn họ đã thấy được sự lợi hại của kiếm ý, hiện tại sao còn muốn đi được, cho dù Lục Trần đuổi bọn họ, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không đi.

“Lục cung chủ, bọn ta nguyện ý gia nhập Kiếm Đế cung “

Một đám người lớn tiếng nói.

“Tốt lắm!”

Lục Trần khẽ gật đầu, sau đó ngồi xếp bằng trong hư không, trong một ý niệm, trên bầu trời rơi xuống vô số kiếm ý màu vàng, trong mỗi kiếm ý đều bao gồm lĩnh ngộ và lý giải của Lục Trần đối với kiếm ý, trong chốc lát, nơi này liền hóa thành một thế giới kiếm ý màu vàng.

Hơn ba vạn người phía dưới sôi nổi nhắm mắt lại, mặc cho kiếm ý nhập thể, thần niệm bọn họ bao trùm lên kiếm ý, trải qua tu hành trong lĩnh vực kiếm ý.

Lục Trần yên lặng truyền đạo, phía dưới yên lặng lĩnh ngộ, tạo thành một bức hoạ đẹp đẽ.

Lần giảng đạo này, Lục Trần dùng ước chừng một tháng.

Một tháng sau, Lục Trần mở mắt, mọi người phía dưới cũng theo đó mở mắt.

Lục Trần mở miệng nói: “Giảng đạo đến đây thôi, ta cũng phải đi tu hành.”

Một vài người nghe như si như say, rất muốn giữ Lục Trần lại, đáng tiếc, Lục Trần đã rời đi, hơn nữa bọn họ cũng không có tư cách giữ Lục Trần lại, rất nhiều người mặt lộ vẻ hối hận, hối hận chính mình gia nhập Kiếm Đế cung trễ, lúc trước khi Kiếm Đế cung thành lập, nên lập tức gia nhập.

Vận Mệnh thần thành, trong một cung điện rộng rãi uy nghiêm.

Vận Mệnh giới chủ khoác áo bào hoa lệ, hình tượng người trung niên, khuôn mặt tuấn lãng, nhìn chằm chằm mấy người phía dưới, mở miệng nói: “Các ngươi nói, Lục Trần tu hành lực lượng kiếm ý?”

Phía dưới, đứng hàng trăm người, đều là từ Đạo giới trở về.

Lúc ấy Đạo giới mở ra, Vận Mệnh thành chủ cảm nhận được khí tức chứng đạo, tuy hắn cảm thấy Giới Chủ không chứng đạo không ngừng tu luyện, cuối cùng vẫn có thể bắt kịp Giới Chủ chứng đạo, cũng chính là Sơn Hải giới chủ và Thánh Chủ.

Bởi vì trong Nguyên giới, chỉ có hai người này là Giới Chủ chứng đạo.

Vận Mệnh thành chủ không biết Sơn Hải giới chủ mạnh bao nhiêu, chỉ biết đối phương là Giới Chủ chứng đạo.

Nhưng hắn biết Thánh Chủ mạnh bao nhiêu.

Lúc Thánh Chủ thi triển thế giới chi lực, hóa thành một thế giới, trong thế giới của hắn, bất cứ tu vi gì của hắn đều không bạo phát ra được.

Khiến Vận Mệnh thành chủ ý thức được khoảng cách giữa hai bên.

Thế nên lần trước gặp phải Sơn Hải giới chủ, cũng chỉ dám giận không dám nói, nếu như thăm dò thực lực của Sơn Hải giới chủ, đối phương mạnh hơn hắn quá nhiều, rất có thể bị trấn áp.

Lần trước, Vận Mệnh giới chủ cảm ứng được khí tức chứng đạo, cũng chính là trong vũ trụ đột nhiên nhiều ra thêm một đại đạo.

Hắn phỏng đoán không được là người nào chứng đạo, nhưng căn cứ vào lời người từ Đạo giới trở về nói, người chứng đạo rất có thể là Lục Trần.

Tên Lục Trần này, Sơn Hải giới chủ hiển nhiên không thể không quen, trước đây đã từng nhìn thấy đối phương ở Sơn Hải giới, là người không thể giết, một khi giết, sẽ bạo phát đại chiến Giới Chủ, hơn nữa lời cảnh cáo của Sơn Hải giới chủ, còn vang vọng bên tai.

Những đệ tử này nói Lục Trần dùng kiếm ý, dễ dàng nghiền áp Cơ Hạo Ảnh.

Do đó, Vận Mệnh thành chủ suy đoán, người chứng đạo có thể là Lục Trần.

“Đúng vậy, thưa Giới Chủ tôn kính.”

“Đại đạo Kiếm Ý chỉ mới xuất hiện mấy năm gần đây, nhưng đại đạo Kiếm Ý của Lục Trần hiện lên màu vàng, thoạt nhìn sắc bén vô cùng, cực kỳ đáng sợ, ngay cả Cơ Hạo Ảnh cũng không phải đối thủ.” Phía dưới, một nhóm người vô cùng cung kính nói.

“Ta đã biết, các ngươi đi xuống đi.” Vận Mệnh thành chủ lạnh nhạt nói, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một tia thần sắc quỷ dị.

Nếu như chính mình có thể cắn nuốt một thân đạo quả của Lục Trần, như thế hắn có thể chuyển hóa thành Giới Chủ chứng đạo, cùng một cấp độ với Sơn Hải giới chủ, Thánh Chủ hay không?

Nghĩ tới đây, trong mắt Vận Mệnh thành chủ, bộc phát ra hào quang chói mắt.

Vạn Kiếm tông!

Từ sau lần giảng đạo trước của Lục Trần, cả tông đều rơi vào trạng thái tiềm tu, tốc độ tích góp đại đạo cực nhanh, bởi vì chủ yếu là tu hành tài nguyên nhiều.

Bất kể là Ngộ Đạo đan, hay là lá trà Ngộ Đạo, đều là tài nguyên tu hành không thể thiếu của Tạo Giới cảnh, Lục Trần vừa vặn đều không thiếu hai loại tài nguyên này, nội tình đại đạo tích lũy nhanh chóng.

Bế quan ba ngàn năm, đột phá đến Tạo Giới cảnh trung kỳ.

Bế quan bảy ngàn năm, đột phá đến Tạo Giới cảnh hậu kỳ.

Bế quan một vạn ba ngàn năm, đột phá đến Tạo Giới cảnh đỉnh phong.

Bế quan hai vạn một ngàn năm, đột phá đến Tạo Giới cảnh viên mãn.

Hết chương 1924.

1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1925

Chương 1940. Hai vạn năm (2)

Đối với người tu hành đến gần cảnh giới tu hành cuối cùng mà nói, hai vạn năm giống như bạch mã chạy qua, trôi qua rất nhanh, Lục Trần hao hết bốn ngàn năm trăm lá trà Ngộ Đạo, một vạn viên Ngộ Đạo đan, cộng thêm thời gian hơn hai vạn năm, tu hành đến Tạo Giới cảnh viên mãn.

Ngoài Đạo Tổ trở xuống ra, về cơ bản vô địch.

Nói cách khác, chỉ cần Lục Trần không đụng tới Đạo Tổ, trên lý luận là vô địch, không có người nào là đối thủ.

Kiếm Đế cung, trong một gian mật thất, Lục Trần mở mắt, hiện lên một chút thần sắc tang thương.

“Trong nháy mắt, ta đã trải qua mấy vạn năm.” Lục Trần lẩm bẩm.

Trong lòng Lục Trần cảm thán, thời gian trôi qua thật nhanh.

Đối với phàm nhân bình thường mà nói, tuổi thọ chỉ có một trăm năm, trong đó sẽ trải qua mấy giai đoạn hài nhi, thiếu niên, trưởng thành, lấy vợ sinh con, niềm vui gia đình, hoá thành một đống đất vàng, tuổi thọ mặc dù ngắn ngủi, thế nhưng sống vô cùng dễ chịu.

Nhưng đối với võ giả, tuổi thọ dường như không có phần cuối, hầu như vĩnh viễn không có điểm dừng.

Cho dù là Thánh Vương bình thường, cũng có thể nhẹ nhàng sống mấy trăm ngàn năm, càng đừng nhắc tới loại Tạo Giới cảnh như Lục Trần.

“Mấy vạn năm đã qua, không biết bây giờ Kiếm Đế cung còn lại bao nhiêu đệ tử, có lẽ chừng mười vạn đệ tử nhỉ?” Lục Trần lẩm bẩm.

Lúc trước, điều kiện của Kiếm Quân Chủ là Kiếm Đế cung nhất định phải đủ mười vạn đệ tử, hắn mới có tư cách tu hành trân tàng của Vạn Kiếm tông, thời gian thoáng chốc lướt qua, hai vạn năm qua đi, có lẽ đã thỏa mãn điều kiện.

Lục Trần nghĩ ngợi, bước ra khỏi mật thất tu luyện, đi ra bên ngoài.

Trong chớp mắt, Lục Trần liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Khi đó trước khi hắn bế quan, Kiếm Đế cung chỉ có hơn mười cung điện, vẫn là từ cung điện lụn bại trước đây sửa chữa lại thành, về phần công trình xây mới, Lục Trần lại không có thời gian xây dựng.

Bây giờ bên ngoài đập vào mắt có thể thấy được cung điện liên miên, san sát nối tiếp nhau, một toà tiếp một toà, phồn vinh đến cực điểm.

Thần niệm Lục Trần bao trùm ra ngoài, trong ý niệm, bóng người đông đảo.

Phỏng đoán cẩn thận, Kiếm Đế cung hiện tại có bốn, năm mươi vạn người.

Lúc đầu, Lục Trần yêu cầu chỉ có mười vạn người, giới hạn thấp nhất cũng chỉ như vậy, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới nhân số Kiếm Đế cung, thế mà tăng gấp bốn năm lần.

Hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.

Trong hai vạn năm bế quan này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

“Cung chủ!”

Đúng lúc này, một âm thanh cắt ngang Lục Trần dại ra.

Lục Trần quay đầu nhìn lại, thấy được Vương Mãnh đứng bên cạnh, người nọ mặt đầy kích động nhìn hắn.

“Cung chủ, ngươi lại không xuất hiện, đám đệ tử này muốn ầm ĩ lật trời luôn đó.” Đây là câu đầu tiên Vương Mãnh nói khi nhìn thấy Lục Trần.

Lục Trần hỏi: “Có ý gì?”

“Còn có, ta mới hai vạn năm không ra, vì sao đệ tử Kiếm Đế cung nhiều ra bốn, năm mươi vạn vậy?”

Mới hai vạn năm… Khóe miệng Vương Mãnh co giật, trong lòng trợn trắng mắt, hai vạn năm đủ để phát sinh rất nhiều chuyện đó, có được không.

Vương Mãnh nói: “Cung chủ, là như này, sau khi ngươi bế quan một vạn năm, Vạn Kiếm tông cử hành tông môn đại bỉ, bốn mạch hội ngộ, Kiếm Đế cung không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người, độc chiếm mười vị trí đầu, làm đệ tử ba phe phái kinh ngạc, sôi nổi tràn vào Kiếm Đế cung.”

Lúc Vương Mãnh nói đến đây, trên mặt lộ vẻ cực kỳ phấn khởi.

Vì sao!

Bởi vì bây giờ Kiếm Đế cung là một phe phái lớn nhất trong Vạn Kiếm tông, ước chừng hơn năm mươi vạn người, uy thế như mặt trời ban trưa, trái lại tam đại phe phái thì như mặt trời lặn phía tây, mỗi ngày đều có đệ tử rút khỏi, tiếp đó gia nhập Kiếm Đế cung.

Lục Trần khẽ gật đầu, trong lòng thoải mái, thì ra là nguyên nhân này.

Lục Trần hỏi: “Phải rồi, vừa rồi ngươi nói ầm ĩ lật trời là có ý gì?”

Vương Mãnh giải thích: “Sau khi những đệ tử này vào Kiếm Đế cung, yêu cầu ngươi truyền đạo, mỗi ngày đều có người tới ầm ĩ, rất phiền.”

Lục Trần nghe, cũng không tức giận gì, nói: “Đi thông báo đệ tử tập hợp, ta tới truyền đạo.”

Lục Trần cũng không của mình mình quý, ngược lại hi vọng người tu hành trong Nguyên giới đều tu hành kiếm ý, nhiều ra mấy Kiếm Đế, ngoài ra, nếu có một ngày, kiếm tu thật sự bao trùm Nguyên giới, đến lúc đó, hắn có lẽ sẽ được tôn sùng là tổ sư gia của đại đạo Kiếm Ý, học trò khắp thiên hạ.

Nếu muốn đối phó ai, chỉ cần vung tay hô lên, là sẽ có ngàn vạn kiếm tu tới cứu viện, nghĩ đến cảnh tượng đó, Lục Trần cực kỳ xúc động.

Vương Mãnh gật đầu: “Được.”

Sau khi Vương Mãnh rời đi, một tiếng chuông trầm bổng truyền vang trong Kiếm Đế cung, khoảnh khắc này, vô số người tu hành mở mắt, hiện lên vẻ khác lạ.

Nếu không có chuyện quan trọng thì sẽ không gõ chuông báo động.

“Nếu muốn nghe cung chủ giảng đạo, lập tức tới đạo trường tu hành.” Một âm thanh vang dội truyền khắp nơi, từng người tu hành vẻ mặt kích động, từ cung điện tu luyện, hoặc là động phủ lách mình biến mất không thấy đâu nữa, đi tới đạo trường tu hành.

Vút vút vút!

Bốn phương tám hướng, từng luồng lưu quang lấp lóe mà tới, thoáng chốc, trên đạo trường tu hành đã xuất hiện hơn mười người tu hành.

“Gặp qua cung chủ!”

“Gặp qua cung chủ!”

Trong đám người đông nghịt, bộc phát tiếng hét to rung trời, thanh thế giống như biển gầm, ầm ầm sóng dậy.

Hết chương 1925.

1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1926

Chương 1941. Truy Hồn kiếm quyết

Những người tu hành này, đều là sau khi trải qua bốn mạch hội ngộ, mộ danh mà tới, chờ đợi hơn một vạn năm, cuối cùng cũng chờ được cung chủ truyền đạo.

Thân thể Lục Trần chậm chậm bay lên trời, một đôi mắt tràn đầy uy nghiêm liếc nhìn toàn trường, khiến mấy chục vạn người phía dưới cảm nhận được uy áp đáng sợ ngập trời, thân thể không khống chế được run rẩy, nguyên thần run lên.

Trong chốc lát, tại đây yên tĩnh trở lại.

“Thực lực Lục cung chủ thật mạnh, bế quan tu hành hơn hai vạn năm, tu vi e rằng đã đạt tới viên mãn.”

“Ừm, loại uy áp đáng sợ này, ta chỉ từng cảm nhận được trên người trưởng lão cấp Tạo Giới cảnh viên mãn, hơn nữa khí tức của cung chủ, còn cường thịnh hơn rất nhiều.”

Phía dưới, vô số người truyền âm nhập mật, nói chuyện với nhau.

Mỗi người đều xúc cảm sục sôi, phải biết trước khi Lục cung chủ vừa nhập môn, vẫn là một Thánh Đế cự đầu, bây giờ hơn hai vạn năm qua đi, trực tiếp đến Tạo Giới cảnh viên mãn.

Những người tu hành cùng Lục cung chủ tiến vào Kiếm Đế cung khi trước, người đạt tới cấp độ cự đầu cũng không có mấy ai.

Bọn họ cuối cùng cũng biết, người có thể thông qua năm cửa ải tông chủ đại nhân chính tay bố trí, rốt cuộc có bao nhiêu cái thế vô song.

Lục Trần nhìn về người tu hành phía dưới, hờ hững nói: “Lần này xuất quan, ta sẽ truyền đạo hai năm, đến lúc đó, cả đời không truyền đạo ở đây nữa, về phần có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, có liên quan tới ngộ tính và sự nghiêm túc của các ngươi.”

Kiếm Đế cung bây giờ, môn đồ khắp nơi, đã sớm vượt ra khỏi yêu cầu của Kiếm Quân Chủ.

Lục Trần vốn có thể không chịu trách nhiệm với bọn họ, để cho Vương Mãnh tu hành trước nhất giảng đạo là được, nhưng hắn cũng không làm như vậy, mà là quyết định giảng đạo một lần cuối cùng, dẫu sao mấy trăm ngàn người tu hành này đã đợi hắn hơn một vạn năm.

Mọi người nghe được lời Lục Trần nói, trong lòng âm thầm nghiêm nghị, lấy thân phận của Lục cung chủ, quả thực không cần thiết đích thân giảng đạo cho bọn họ, để lão đệ lâu năm làm là được, bây giờ lại tự mình vì bọn họ truyền đạo, trong lòng vô cùng xúc động.

Lục Trần ngồi xếp bằng xuống trong hư không, thần niệm bao trùm không gian mênh mông, trên không trung, từng đường kiếm ý màu vàng từ trên trời giáng xuống, là màu vàng thuần chất, còn chói mắt hơn cả vàng, phát ra khí lưu sắc bén vô hạn.

Người tu hành phía dưới nhìn từng đường màu vàng kiếm ý kia, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn là bởi vì ngửi thấy khí tức tử vong mà bị doạ, nhưng sau khi khi kiếm ý màu vàng nhập thể, một lượng tin tức khổng lồ từ trong đầu nổ tung, bên trong bao gồm kinh nghiệm và lý giải có liên quan đến tu hành kiếm ý.

Một lúc sau, từng người tu hành yên lặng nhắm mắt ngồi trên đạo trường, tỉ mỉ cảm ngộ kiếm ý.

Cả đạo trường bị ánh sáng vàng rực thần thánh bao phủ, bầu không khí nơi đây yên tĩnh mà lại tường hoà.

Lần này, Lục Trần truyền đạo hai năm.

Sau khi thời gian đến, thân hình Lục Trần lóe lên, rời khỏi nơi này, đến đỉnh núi của Kiếm Quân Chủ.

Từ xa đã thấy trên đỉnh núi, có một nam tử trung niên mặc áo trắng đứng đó, mày rậm mắt to, ánh mắt sắc bén, hắn đứng chắp tay ở nơi đó, có phong thái siêu nhiên của thế ngoại cao nhân.

Kiếm Quân Chủ!

Kiếm Quân Chủ giống như đã sớm biết hắn sắp tới, chờ ở đây từ rất sớm.

Lục Trần nhìn Kiếm Quân Chủ, cảm nhận được khí tức sâu không lường được trên người hắn, trong lòng âm thầm nghiêm nghị, mặc dù hiện tại hắn là một võ giả Tạo Giới cảnh viên mãn, nhưng đối mặt Kiếm Quân Chủ, vẫn cảm thấy như đang ngưỡng cổ nhìn núi cao.

Kiếm Quân Chủ giống như một ngọn núi cao bày ra phía trước, cao không thể chạm.

“Ngươi tới rồi.” Kiếm Quân Chủ thu lại đôi mắt đang nhìn về phương xa, tầm mắt rơi lên người Lục Trần, mang theo ý cười.

“Gặp qua tông chủ.” Lục Trần xa xa ôm quyền với Kiếm Quân Chủ, biểu thị tôn kính.

“Kiếm Đế cung phát triển không tệ, đã hơn hẳn ba phe phái của bọn ta, nếu không ta sửa Vạn Kiếm tông thành Kiếm Đế cung được không?” Kiếm Quân Chủ trêu đùa một câu.

“Ha ha, bỏ đi.” Lục Trần cười gượng trả lời một câu.

Lục Trần đột nhiên nhớ tới, Vạn Kiếm tông là môn phái Kiếm Quân Chủ khai sáng, Kiếm Quân Chủ đại biểu chủ phong, Diệp Dập đạo tổ đại biểu Khôi Lỗi cung, Thanh Viêm đạo tổ đại biểu Thanh Viêm cung, sau khi hắn tới Vạn Kiếm tông, sáng lập Kiếm Đế cung, lực áp ba phe phái.

Đây không phải là hạ thấp mặt mũi của tông chủ sao?

Lục Trần lén ngó qua, người nọ mặt không biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, sau đó nhìn xung quanh, không phát hiện bóng dáng của hai vị Đạo Tổ.

Tựa như biết suy nghĩ của Lục Trần, Kiếm Quân Chủ thờ ơ nói: “Ước nguyện ban đầu khi sáng lập môn phái chỉ là muốn người tu hành có một phần lực tự vệ, về phần bọn họ gia nhập phe phái nào, thành tựu sau này như thế nào, sẽ không quan tâm.”

“Ngoài ra, Diệp Dập và Thanh Viêm đã đi giáp giới vũ trụ rồi.”

Lục Trần nghe lời Kiếm Quân Chủ nói, hơi thả lỏng một hơi, sau đó suy nghĩ, thực sự là lý lẽ này, tu hành đến cấp bậc Đạo Tổ, khát vọng cả đời của bọn họ chính là đột phá cảnh giới Giới Chủ chí cao vô thượng, ngoài ra, không cầu gì khác, sao lại để ý chuyện bé nhỏ không đáng kể như danh tiếng bị cướp này.

Thế nhưng, theo như lời Kiếm Quân Chủ nói, hai vị Đạo Tổ đi giáp giới vũ trụ là vì đối phó với sinh vật Hỗn Độn sao?

Hết chương 1926.

1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1927

Chương 1942. Truy Hồn kiếm quyết (2)

“Sinh vật Hỗn Độn là chuyện thế nào?” Lục Trần hỏi.

Kiếm Quân Chủ nói: “Người tu hành đạt tới cấp độ càng cao, ánh mắt nhìn ra càng xa, tất nhiên, những gì biết được cũng càng nhiều, ví như Nguyên giới, ngươi cảm thấy ngươi có hiểu rõ Nguyên giới không.”

“Không hiểu rõ.” Lục Trần lắc đầu.

Nguyên giới vô cùng rộng lớn, lấy cảnh giới của hắn, còn khó có thể phán đoán Nguyên giới lớn đến bao nhiêu.

Kiếm Quân Chủ nói: “Lấy tu vi của ngươi hiện tại, nếu muốn hiểu rõ Nguyên giới, bước chân đặt chân đến mỗi nơi, thực ra cũng có thể làm được, nhưng bên ngoài Nguyên giới, khu vực Vô Cương có bao nhiêu thế giới, bao nhiêu sinh linh, cả đời ngươi có lẽ cũng không biết.”

“Trước đây người người đều cảm thấy cảnh giới Giới Chủ là mục tiêu cuối cùng của người tu hành, nhưng ai dám khẳng định, Giới Chủ chính là mục tiêu cuối cùng.”

“Ví dụ như bên ngoài Nguyên giới của chúng ta, bên trong khu vực Vô Cương, có vô số thế giới, mà giáp giới khu vực Vô Cương, lại có một màng vũ trụ mênh mông, phong tỏa tất cả, trong vũ trụ, có vô số thế giới, nhưng có ai dám khẳng định, vũ trụ mênh mông, có phải giống như từng tiểu thế giới hay không, bên ngoài còn có không gian càng rộng lớn hay không.”

Dừng một lát, Kiếm Quân Chủ bổ sung một câu: “Sinh vật Hỗn Độn, liền là tới từ một vũ trụ khác, mục đích xâm lấn vũ trụ chúng ta tạm thời không rõ, hai người Diệp Dập và Thanh Viêm, bởi vì tìm được mục tiêu thích hợp, hợp đạo đi rồi.”

“Hợp đạo?” Lục Trần mặt đầy mờ mịt.

Kiếm Quân Chủ không trả lời, mà là nói: “Đại đạo Kiếm Ý, là ngươi chứng nhỉ?”

“A!”

Lục Trần nghiêng đầu, một mặt mờ mịt, hắn chứng đại đạo Kiếm Ý, đây là ý gì, còn có, vì sao trong hai mắt của Kiếm Quân Chủ, hắn lại nhìn thấy vẻ cực kỳ hâm mộ lóe lên một nhoáng rồi biến mất.

Kiếm Quân Chủ đang hâm mộ hắn.

Nhưng trên người hắn, có gì đáng để Kiếm Quân Chủ hâm mộ.

Kiếm Quân Chủ nhìn Lục Trần nói: “Năm đó, ngươi có thể thông qua thử thách của cửa ải thứ tư, chứng minh nguyên thần của ngươi cực kỳ cường đại, có tư cách tu hành nguyên thần kiếm pháp của ta, lúc ta ở Tạo Giới cảnh viên mãn, tự chế Truy Hồn kiếm quyết, thế nhưng là, trừ ta ra, không một ai có thể tu hành, hiện tại, ta truyền thụ cho ngươi, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.”

Kiếm Quân Chủ nói xong, điểm vào ấn đường của Lục Trần.

Một chùm ánh sáng trắng tiến vào ấn đường của Lục Trần.

Cùng lúc đó, Lục Trần cảm giác một tin tức tràn trề trực tiếp cắm vào đầu, đầu như nổ tung, phát ra tiếng rên đau đớn.

Một lát sau, đau đớn trong đầu Lục Trần hơi giảm bớt, theo sau cũng cảm giác được, nhiều ra một tin tức, bên trên ghi lại ghi chép có liên quan đến tu luyện nguyên thần kiếm pháp.

Kiếm Quân Chủ thật sự không hề giữ lại một chút nào, truyền lại cho hắn nguyên thần kiếm pháp nổi danh nhất.

Lúc đầu, Lục Trần còn tưởng rằng, muốn đạt được kiếm pháp của Kiếm Quân Chủ, còn phải lao tâm tốn sức một phen, thế nhưng không nghĩ tới, thế mà nhẹ nhàng như vậy liền có được.

“Đa tạ.”

Lục Trần ôm quyền với Kiếm Quân Chủ nói.

“Ta muốn đi giáp giới vũ trụ, nếu ta gặp nạn, bất hạnh chết trận, ta hy vọng Vạn Kiếm tông vẫn tiếp tục được lưu truyền.” Kiếm Quân Chủ nhìn Lục Trần thật sâu, sau đó thân hình lóe lên, biến mất trước mắt.

Lục Trần nhìn theo hướng Kiếm Quân Chủ biến mất, cau mày, câu nói sau cùng Kiếm Quân Chủ để lại trước khi đi là có ý gì.

Xem xét từ lời hắn tự mình nói chuyện lúc trước, vũ trụ gặp phải một trận nguy cơ tới từ sinh vật Hỗn Độn.

Hơn nữa từ trong miệng Võ Vô Địch biết được, đám người sư tổ, Thánh Chủ đang trấn thủ giáp giới, ngăn sinh vật Hỗn Độn xâm lấn.

Ngay cả Giới Chủ cũng nhức đầu, nói rõ trong sinh vật Hỗn Độn, cũng có con cùng đẳng cấp.

Nói như vậy, Kiếm Quân Chủ đến tham gia chiến đấu, nói không chừng thật sự có nguy hiểm vẫn lạc, cho nên mới để lại mấy câu đó.

“Haiz.”

Lục Trần bỗng thở dài một hơi.

Vốn cho rằng giải quyết nguy cơ Thiên Yêu ở Sơn Hải giới, sau khi tới Nguyên giới, có sư tổ che chở là có thể yên lặng tu luyện, thế nhưng không nghĩ tới, nơi này còn có nguy cơ càng lớn hơn.

Như câu nói của Kiếm Quân Chủ, người tu hành cảnh giới càng cao, ánh mắt nhìn ra càng xa, biết cũng càng nhiều.

Lục Trần lẩm bẩm một câu: “Ta thà như lúc Siêu Phàm cảnh trước đây, làm một đại ma vương vô pháp vô thiên, không có nhiều phiền muộn như vậy.”

Thời kỳ thiếu niên lớn lên mỗi ngày, nhưng sau khi lớn lên, lại bức thiết muốn trở lại thời kỳ thiếu niên không buồn không lo.

Đáng tiếc, thời gian sẽ không quay lại.

Lục Trần ngừng chân một lát rồi rời đi, rất nhanh, Lục Trần đi tới một toà tiểu tháp trên chủ phong.

Nơi này là nơi Vạn Kiếm tông cất giữ điển tịch, bên trong đặt vô số điển tịch tu hành, là một nơi trọng địa.

Lục Trần tới đây, lập tức có hai lão giả áo bào xám xuất hiện, khi thấy là Lục Trần, lại thần không biết quỷ không hay thu lại thân hình, chỉ có không gian nổi lên gợn sóng lăn tăn chứng minh bọn họ từng xuất hiện.

“Tông chủ nói, sau khi hắn rời đi, ngươi làm đại diện tông chủ, có thể xem tất cả điển tịch tu hành.” Một câu nói hư vô mờ mịt truyền vào tai Lục Trần.

Lục Trần khẽ gật đầu, sau đó bước vào bên trong.

Sau khi vào bên trong, Lục Trần thấy xung quanh trôi nổi từng quang đoàn, dùng thần niệm có thể cảm giác được, mỗi quang đoàn đều cất giữ một môn công pháp.

Hết chương 1927.

1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1928

Chương 1943. Các sư huynh của Lục Trần
Bình Luận (0)
Comment