Tử Dương đạo tổ đương nhiên biết nỗi lo lắng của hảo hữu, sợ bị Kiếm Quân Chủ trả thù, dù sao uy danh của Kiếm Quân Chủ cũng quá vang dội, cấp độ Đạo Tổ, không có người nào không kiêng kỵ hắn cả.
Hắn mở miệng nói như vậy, đương nhiên là để xóa bỏ nỗi lo của hảo hữu, khiến hắn nhanh chóng động thủ.
Mới nói xong, toàn thân Tử Dương đạo tổ run lên, một lực lượng xé rách nguyên thần của hắn ra, dường như muốn bị chia năm xẻ bảy, trong miệng kêu lên tiếng gào thảm thiết đau đớn.
Lý do Tử Dương đạo tổ kêu thảm, đương nhiên là do Lục Trần đứng bên cạnh đánh lén.
Con ngươi Huyền Thiên đạo tổ hơi co rụt lại, tầm mắt rơi lên người Lục Trần, mang vẻ giật mình vô cùng.
Hắn vừa phát hiện ra được dao động nguyên thần nhưng cũng không hề để ý.
Bởi vì những kẻ đuổi giết trước mặt này so với cấp bậc Đạo Tổ vẫn còn quá nhỏ bé, mặc dù Tử Dương bị thương nhưng mà đối mặt với Tạo Giới cảnh viên mãn công kích nguyên thần, có lẽ có thể coi thường cho nên mới không ngăn cản. Tử Dương phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, khiến hắn ý thức được mình đã coi thường người bên cạnh.
Trong lòng Huyền Thiên đạo tổ vô cùng bất ngờ, đối phương thi triển bí kỹ nguyên thần gì lại có thể khiến Tử Dương bị thương.
“Huyền Thiên huynh, giết hắn, giết hắn đi.” Tử Dương đạo tổ tóc tai bù xù, giọng điệu tràn ngập oán độc: “Cho dù sao đó Kiếm Quân Chủ trở về, chúng ta cũng có thể gia nhập vào Vận Mệnh thành chủ, lần này…”
“Vô tri.” Lời còn chưa dứt, bên cạnh đã truyền đến một tiếng chế giễu.
Huyền Thiên đạo tổ thấy thanh niên không thèm nhìn hắn kia, tầm mắt rơi lên người Tử Dương, trong mắt chứa ý trào phúng, trong miệng nói ra những lời khinh thường: “Nếu ta đoán không sai, hẳn là Vận Mệnh thành chủ để ngươi đến Vạn Kiếm tông bắt ta.”
“Uổng cho ngươi là một vị Đạo Tổ, chẳng lẽ không nghĩ rằng tạo sao Vận Mệnh thành chủ không tự đến bắt ta mà nhất định phải đi một đường vòng, để ngươi ra mặt, đó là bởi vì Vận Mệnh thành chủ không dám tự thân ra mặt bắt ta, nếu như hắn đi ra, sẽ bị người cùng cấp độ cảm giác được.”
“Kiếp sau nhớ xem nhiều sách một chút, làm cho đầu óc ngươi phong phú lên, đừng có ra quyết định sai lầm như này.”
Trên bầu trời bỗng nhiên đổ xuống vô số dòng nước màu vàng, ẩn chứa sắc lạnh cực hạn, vô vàn kiếm ý hội tụ, nhanh chóng tạo thành một thanh thần kiếm màu vàng.
Lục Trần hơi chuyển động ý nghĩ, thần kiếm lao nhanh như tia chớp vàng, bổ xuống cực nhanh, trực tiếp xuyên qua đầu Tử Dương đạo tổ.
Tử Dương đạo tổ bị tia chớp vàng này xuyên qua cơ thể, cả người run rẩy, cặp mặt tràn ngập hối hận, còn có oán độc, hai giây sau, thân thể hắn bị phân thành hai, xung quanh dâng lên một màn máu tươi.
Đến bây giờ, bên trong Nguyên giới đã không còn người tên Tử Dương đạo tổ nữa.
Huyền Thiên đạo tổ vì lời nói của Lục Trần mà chần chừ do dự, lời nói của đối phương như truyền đến một tin tức, phía sau hắn có tồn tại Giới Chủ, Vận Mệnh thành chủ không đích thân ra tay chỉ có thể ủy thác cho Tử Dương ra mặt thay.
Cũng vào giây phút hắn chần chừ đó, đối phương đột nhiên ra tay nhanh gọn, tàn nhẫn quả quyết, nhanh chóng giết chết Tử Dương đạo tổ.
Huyền Thiên đạo tổ thấy hảo hữu chết trước mặt hắn, sắc mặt đột nhiên khó coi, một cỗ uy áp cường đại ầm ầm bạo phát, khiến mảnh thiên địa tràn ngập cảm giác ngạt thở nồng đậm.
“Huyền Thiên tiền bối, Lục Trần là người gia sư coi trọng, mong hạ thủ lưu tình.” Ngụy Hằng chống lại uy áp mạnh mẽ, chật vật nghiến răng nói.
May mà Huyền Thiên đạo tổ chỉ phẫn nộ vì Lục Trần giết người, không có sát ý, còn có thể nói chuyện, nếu như một vị khí tức Đạo Tổ đỉnh phong nổi lên sát tâm thì đến cơ hội nói chuyện, bọn họ cũng không có.
“Nếu như ngươi nổi giận vì ta giết Tử Dương, muốn ra tay thì có thể ra tay luôn bây giờ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi động thủ thì có nghĩa là đứng đối lập với ta.” Lục Trần nhàn nhạt cười, trên mặt không có chút sợ hãi nào.
Lục Trần luôn tin tưởng một câu, chỉ cần biểu hiện đủ chảnh là có thể dọa sợ kẻ địch.
Huyền Thiên đạo tổ nghe lời hắn nói, ánh mắt hơi híp lại, hiển nhiên là bị dọa rồi.
Huyền Thiên đạo tổ im lặng một hồi, hỏi: “Sau lưng ngươi thật sự có Giới Chủ?”
Trong lòng Huyền Thiên đạo tổ cũng có một nghi vấn, tại sao Vận Mệnh thành chủ lại ủy thác cho Tử Dương đạo tổ ra tay, đích thân động thủ không phải tốt hơn sao, sau khi động thủ thì dùng đại đạo vận mệnh xóa đi dấu tích, như vậy Giới Chủ cũng không biết hắn từng ra tay.
Lục Trần trấn định thản nhiên nói: “Có hay không, ngươi động thủ thử một chút chẳng phải sẽ biết sao.”
Huyền Thiên đạo tổ đương nhiên sẽ không đi thử, Vận Mệnh thành chủ muốn bắt người hẳn là có lai lịch lớn, hắn sẽ không ngốc mà đi thử, xoay người rời đi, trở về tông môn, cứ thế biến mất luôn.
Lục Trần và Ngụy Hằng liếc nhau, quay người rời đi.
Trên đường về thành, Ngụy Hằng cười ha hả nói: “Vừa nãy ngươi quá bình tĩnh, đến cả Huyền Thiên đạo tổ cũng bị ngươi hù dọa.”
Lục Trần trợn trắng mắt nói: “Ta cũng không dạo người.”
Vẻ mặt Ngụy Hằng ngạc nhiên, chẳng lẽ đối phương nói thật, phía sau thật sự có một vị Giới Chủ?
Chẳng lẽ là đệ tử Thánh Chủ?
Cũng khó trách Ngụy Hằng nghĩ như vậy, dù sao Vận Mệnh thành chủ cũng đứng thứ ba, trước hắn còn có hai vị Thánh Chủ và Vạn Yên, còn Giới Chủ xếp hạng phía sau, Vận Mệnh thành chủ ít nhiều cũng không để trong lòng, không có khả năng tốn nhiều công sức đi đường vòng.
Hết chương 1942.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1943
Chương 1958. Chỉ cần biểu hiện đủ chảnh… (2)Cho nên Ngụy Hằng mới nghĩ đến Thánh Chủ.
Lục Trần lắc đầu, không giải thích thêm với Ngụy Hằng.
Hơn một tháng sau, bọn họ về đến Vạn Kiếm tông.
Năm người Triệu Lập Tạo Giới cảnh viên mãn đều bị bắt, vai bị xiềng xích phù lục đặc chế xuyên thủng, không thể nào thi triển được lực lượng đại đạo.
Trong nhà giam, Triệu Lập và năm ngời mặt như màu đất, lòng như tro nguội.
Ngay vừa nãy, thanh niên ở trước mặt nói với bọn họ, cung chủ của bọn họ đã bị giết chết.
Triệu Lập lập tức ngây ngẩn, cung chỉ mình lại bị Tạo Giới cảnh viên mãn đánh chết, chuyện này gần như không có khả năng hoàn thành, vậy mà bọn họ lại làm được.
“Nói cho ta, vì sao Vận Mệnh thành chủ muốn tìm cung chủ Tử Dương cung bắt ta?” Lục Trần hỏi.
Triệu Lập lắc đầu nói: “Đoạn thời gian trước, môn đồ Đông Dật Lưu của Vận Mệnh thành chủ đến cửa, muốn Đạo Tổ ra mặt, đến Vạn Kiếm tông mang người về, về phần tại sao lại muốn bắt người, chúng ta cũng không rõ.”
Cung chủ đã chết, Triệu Lập biết rõ, sống chết của bọn họ đã không còn do bản thân nắm giữ nữa, nên thành thật nói hết mọi chuyện.
“Đúng là Vận Mệnh thành chủ.” Vẻ mặt Lục Trần bất ngờ.
Vào lúc ở Huyền Thiên điện, hắn chỉ suy đoán ra Vận Mệnh thành chủ, dù sao đi đến Nguyên giới, người duy nhất hắn đắc tội chỉ có Vận Mệnh thành chủ, bởi vì hắn ở ngay trước mặt vô số người Thánh thành, đánh chết đệ tử chân truyền của Vận Mệnh thành chủ.
Hơn nữa Tử Dương đạo tổ nói nếu Kiếm Quân Chủ trở về, có thể đến Vận Mệnh thần thành, để Vận Mệnh thành chủ che chở.
Đó là lý do Lục Trần hoài nghi là do Vận Mệnh thành chủ ra tay.
“Đông Dật Lưu…” Lục Trần híp mắt lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đông Dật Lưu là ở Thâm Uyên giới, đối phương coi hắn như tùy tùng, ngay lúc đó Đông Dật Lưu đã là một Thánh Đế cao cao tại thượng rồi.
Lần thứ hai nhìn thấy Đông Dật Lưu là ở Sơn Hải giới, đối phương đã là Tạo Giới cảnh sơ kỳ, đối phương phụng mệnh của Vận Mệnh thành chủ đến muốn mang tam sư phụ của mình đi.
Bây giờ, lại phụng sư mệnh để Tử Dương đạo tổ ra mặt đối phó với hắn.
Lục Trần hỏi: “Đông Dật Lưu ở đâu?”
Triệu Lập nói: “Vẫn còn ở Tử Dương cung chờ tin tức.”
…
Tử Dương cung vẫn giống trước đây, không có thay đổi gì, cao tầng xảy ra chuyện, đệ tử phía dưới không biết, chỉ có mấy vị Thái Thượng trưởng lão sầu lo, bởi vì đám người Triệu Lập đến Vạn Kiếm tông đã hơn hai tháng vẫn chưa về.
Hơn nữa bọn họ biết, tông chủ cũng đi cùng.
Dưới một gốc cây cổ thụ, hai vị Thái Thượng trưởng lão ngồi uống trà cùng Đông Dật Lưu.
Đông Dật Lưu dường như nhìn ra lo lắng của hai vị Thái Thượng trưởng lão, uống một ngụm trà, hời hợt nói: “Hai vị đừng lo lắng, Đạo Tổ đích thân ra mặt, chẳng lẽ Vạn Kiếm tông còn có thể lật trời sao, theo ta nghĩ, Đạo Tổ có lẽ đã trấn áp Vạn Kiếm tông, trấn giữ nơi đó, phát triển thế lực của Vạn Kiếm tông thành của hắn, đoán rằng không bao lâu nữa sẽ phái lực lượng đến đó đóng quân.”
Hai vị Thái Thượng trưởng lão không nói gì, nhưng trong lòng cũng tán đồng với lời của Đông Dật Lưu.
Tồn tại Đạo Tổ, có thể quét ngang tất cả thế lực không có cấp bậc Đạo Tổ, có lẽ hiện tại đang đè ép một số đệ tử Vạn Kiếm tông cốt khí kiêu ngạo đi vào khuôn mẫu, dạy bọn họ làm người.
Ôi!
Đột nhiên một vị Thái Thượng trưởng lão ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, đánh hơi được chút khí tức không bình thường.
Không chỉ bọn họ mà vị Thái Thượng trưởng lão khác, cộng thêm Đông Dật Lưu đều dựng thẳng người, nhìn không trung.
Một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng tỏa ra từ trên bầu trời, áp lực vô cùng, dường như trời sắp sập xuống vậy. Một luồng thần quang rực rỡ như từ thiên ngoại phóng đến, làm quang mang thu lại, một nhóm người khí chất siêu phàm xuất hiện ở đó, ánh mắt quan sát phía dưới.
Khi thấy đám người lạ này, sắc mặt hai vị Thái Thượng trưởng lão lập tức biến đổi.
Bọn họ nhận ra đây là Ngụy Hằng, đây là đại đồ đệ của Kiếm Quân Chủ, phụ trách mọi thứ trên chủ phong.
Rõ ràng cung chủ đến Vạn Kiếm tông nhưng người trở về lại không phải là cung chủ, mà là Ngụy Hằng suất lĩnh chiến lực đỉnh cao của Vạn Kiếm tông.
Trong đầu bọn họ đang dâng lên một suy đoán đáng sợ.
Bên cạnh, sắc mặt Đông Dật Lưu cũng thay đổi, bởi vì hắn nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc trong đám người này.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Khí tức ngươi kia thật mạnh.”
Cùng lúc đó, toàn bộ Tử Dương cung đều kinh động, các đệ tử ngẩng đầu nhìn thân hình trên bầu trời, mỗi người đều tỏa ra khí tức cái thế, xung quanh có kiếm quang xuyên thấu rực rỡ vô cùng. Trên bầu trời, cũng nổi lên một phong bạo Kiếm đạo, dường như có thể nuốt chửng tất thảy.
Lục Trần đứng trên bầu trời, thần niệm tỏa ra, bao phủ Tử Dương cung, rất nhanh đã phát hiện ra Đông Dật Lưu với sắc mặt trắng bệch dưới gốc cây cổ thụ.
“Khoảng thời gian trước, cung chủ Tử Dương cung không hỏi nguyên nhân đã ức hiếp Vạn Kiếm tông, đã đền tội rồi. Đệ tử Tử Dương cung cũng từ bỏ phản kháng, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, nên không còn là kẻ địch.” Ngụy Hằng đứng trên bầu trời, giọng nói cuồn cuộn vang vọng rõ ràng truyền vào tai mỗi người phía dưới.
Lần này hắn dẫn theo cường giả đến Tử Dương cung không phải là vì áp trận cho Lục Trần, mà còn là vì tài nguyên của Tử Dương cung.
Hết chương 1943.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1944
Chương 1959. Chỉ cần biểu hiện đủ chảnh… (3)Nói đùa, cung chủ Tử Dương cung vô duyên vô cớ đến cửa, nếu không phải trong đầu hắn có một nguyên thần chi kiếm do Kiếm Quân Chủ để lại với cộng thêm lĩnh ngộ Truy Hồn kiếm quyết của Lục Trần thì rất có thể Tử Dương cung chủ sẽ chạy trốn được, như vậy thứ chờ bọn họ sẽ là diệt vong.
“Cung chủ chết rồi.”
“Không thể nào, cung chủ sao lại chết được?”
Lời của Ngụy Hằng chẳng khác nào một tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo lên cơn sóng lớn. Các đệ tử Tử Dương cung đều mang ánh mắt đờ đẫn, tin tức này đối với bọn họ mà nói thì sức chấn động quá lớn.
“Không thể nào!”
Dưới tàng cây cổ thụ, sắc mặt Đông Dật Lưu và hai vị Thái Thượng trưởng lão của Tử Dương cung đều thay đổi, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Diệp Dập và Thanh Viêm đạo tổ của Vạn Kiếm tông ra ngoài lịch luyện, Hợp Đạo, muốn thăng cấp lên cảnh giới Giới Chủ chí cao vô thượng, mà Kiếm Quân Chủ lại đến vũ trụ bên cạnh trấn thủ sinh vật Hỗn Độn, Đạo Tổ bị sinh vật Hỗn Độn bên trong đó phục kích, tin tức này là do Đông Dật Lưu tự nói cho bọn họ biết, không thể nào là giả được.
Cung chủ đủ để diệt sạch Vạn Kiếm tông, hơn nữa còn không cần phải tốn nhiều sức lực.
Thế nhưng ai có thể giải thích cho bọn họ một chút, đám người Ngụy Hằng tại sao lại đến Tử Dương cung.
Khả năng duy nhất chính là, những gì đối phương nói là thật.
“Đông Dật Lưu.”
Lục Trần cúi đầu, quan sát hắn dưới cây cổ thụ, đối phương cũng đang nhìn hắn.
“Ân oán giữa chúng ta cũng nên làm rõ rồi.” Lục Trần nói xong thì trực tiếp thi triển ra át chủ bài mạnh nhất, một nguyên thần chi kiếm lao về phía Đông Dật Lưu, vô hình vô ảnh, nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được nguy hiểm.
Đông Dật Lưu và hai vị Thái Thượng trưởng lão đột nhiên tê cả da đầu, một cảm giác nguy hiểm rình rập chưa bao giờ có quét qua toàn thân.
Đông Dật Lưu đột nhiên kêu lên đau đớn, ngã thẳng xuống mặt đất.
Nếu như Kiếm Quân Chủ ở cấp bậc Đạo Tổ vô địch thì Lục Trần cũng là Tạo Giới cảnh viên mãn vô địch, cho dù đối phương có ưu tú cỡ nào thì căn bản cũng không chịu nổi nguyên thần chi kiếm.
Trên đời này không có chuyện gì mà một thanh kiếm không giải quyết được.
“Truy Hồn kiếm quyết, Truy Hồn kiếm quyết.” Hai vị Thái Thượng trưởng lão thấy Đông Dật Lưu đột nhiên chết đi thì lập tức liên tưởng đến sát chiêu Đạo Tổ uy chấn khủng bố của Kiếm Quân Chủ, chính là Truy Hồn kiếm quyết.
Thanh niên trên không trung kia chắc chắn là sử dụng kỹ năng thành danh của Kiếm Quân Chủ, cho nên thiên kiêu đỉnh cao Đông Dật Lưu mới không đỡ được một chiêu nào.
Sắc mặt của hai vị Thái Thượng trưởng lão trắng bệch nhìn Lục Trần với ánh mắt sợ hãi, bọn họ không biết rõ đối phương có thể thi triển bao nhiêu lần kiếm pháp Truy Hồn nhưng mà biết rằng đối phương có thể dùng một kiếm lấy mạng.
Ai cũng không muốn trở thành kẻ xui xẻo đó, trở thành vong hồn dưới nhát kiếm, không ai dám ra mặt ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn người Vạn Kiếm tông xâm chiếm.
Đám người Ngụy Hằng dẫn theo cường giả bay vào Tử Dương cung, mở ra một vòng vơ vét, vơ vét sạch tài nguyên quan trọng của Tử Dương cung không còn lại gì mới hài lòng rời đi.
Sau khi bọn họ trở lại Vạn Kiếm tông, lại mấy tháng trôi qua.
Tin tức Tử Dương cung ngã xuống vang khắp Nguyên giới, tạo nên một trận xôn xao ồn ào.
Bất luận là vì Đạo Tổ nào ngã xuống đều đủ làm chấn động.
Người Nguyên giới hiểu rằng, cung chủ Tử Dương cung bởi vì đến khiêu khích Vạn Kiếm tông nên mới bị đánh chết, lúc mới nhận được tin tức, suy nghĩ đầu tiên là do Kiếm Quân Chủ đánh chết.
Nhưng sau đó biết rằng không phải Kiếm Quân Chủ ra tay mà là bị mấy Tạo Giới cảnh viên mãn vây đánh.
Người Nguyên giới có chút khó hiểu, cung chủ Tử Dương cung bị cấp bậc Tạo Giới cảnh đánh chết, nói đùa cái gì vậy, mặc dù có rất nhiều người đều chính mắt trông thấy cung chủ Tử Dương cung bị Tạo Giới cảnh viên mãn truy đuổi nhưng phần lớn mọi người đều không tin.
Thế là cung chủ Tử Dương cung ngã xuống đã thành một vụ án không đầu.
Trong Kiếm Đế cung, khí tức an lành, mọi người đều đang tu hành, luận đạo.
Trải qua chuyện Tử Dương đạo tổ giá lâm Vạn Kiếm tông, đã qua một năm, bên trong Vạn Kiếm tông, sự sùng bái của tất cả các đệ tử đối với Lục Trần đều tăng lên một độ cao nhất định.
Bởi vì với tu vi Tạo Giới cảnh mà Lục Trần lại giết được một vị Đạo Tổ.
Chuyện này không người nào biết rõ tính chân thực hơn đệ tử trong Vạn Kiếm tông.
Đệ tử Vạn Kiếm tông biết rõ, Tử Dương đạo tổ là do Lục Trần xử lý, mọi người rất ngạc nhiên rằng sao Lục cung chủ với tu vi Tạo Giới cảnh viên mãn lại có thể xử lý được một vị Đạo Tổ.
Bọn họ lúc đầu thấy Tử Dương đạo tổ vốn rất tốt, đột nhiên lại hộc máu, đoán trúng là nguyên thần bị tổn thương, từ đó suy đoán ra Lục cung chủ đã học được danh kỹ thành danh Truy Hồn kiếm quyết của tông chủ đại nhân.
Nhất định là Lục cung chủ học được Truy Hồn kiếm quyết mới có thể chém giết được tu vi Đạo Tổ.
Truy Hồn kiếm quyết của tông chủ đến cả đệ tử chân truyền cũng không học được, còn có một số trưởng lão đức cao vọng trọng trong Vạn Kiếm tông nữa, thế nhưng Lục Trần mới đến Vạn Kiếm tông chưa lâu mà đã học được kiếm quyết Truy Hồn, khiến đệ tử Vạn Kiếm tông điên cuồng quỳ hành lễ.
Trong lúc nhất thời, uy vọng của Lục Trần ở Vạn Kiếm tông như nước lên thì thuyền lên, được tôn sùng như nhân vật thần linh.
Hết chương 1944.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1945
Chương 1960. Biên hoang báo nguy“Đám người bên ngoài kia tầm nhìn hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng mà thôi, làm sao biết sự cường đại của Lục cung chủ, thế mà lại không tin tin tức thật.”
“Chỉ là Đạo Tổ mà thôi, một kiếm của Lục cung chủ đã tiện tay cho hắn tan thành mây khói.”
Đệ tử Kiếm Đế cung đối với thế nhân bên ngoài không tin Lục cung chủ đánh chết Tử Dương đạo tổ thì trong lòng vô cùng khó chịu, rõ ràng tin tức của bọn họ phát ra là chân thật đáng tin cậy, vậy mà không có ai tin, còn bị truyền thành án không đầu, cảm giác thế nhân bên ngoài đều vô tri ngu muội.
Nhưng bọn họ cũng không ra ngoài cãi nhau, bởi vì thời gian sẽ chứng minh sự cường đại của Lục cung chủ.
…
Sau khi trở về Vạn Kiếm tông, đa số thời gian Lục Trần lại yên tĩnh hồi phục, đóng cửa không ra ngoài, cố gắng nâng cao tu vi.
Tu vi hiện giờ của hắn có thể nói là dưới Đạo Tổ không ai là kẻ địch, nhưng gặp được Đạo Tổ chân chính thì không thể may mắn như lần trước, lần trước có thể đánh giết thành công Tử Dương đạo tổ là vì Kiếm Quân Chủ đã để lại một kiếm làm trọng thương đối phương.
Mưu kế của Vận Mệnh thất bại, rất có thể sẽ thuyết phục Đạo Tổ khác đến đối phó hắn.
Vì vậy Lục Trần nhất định phải tăng cao tu vi.
Nhưng trải qua sự việc Tử Dương đạo tổ ngã xuống, sợ là trong thời gian ngắn, không có Đạo Tổ nào dám đến Kiếm Đế cung tìm phiền phức, cho dù Vận Mệnh thành chủ có hứa hẹn thù lao giá trên trời đi nữa.
Mặc dù thù lao của Giới Chủ rất tốt nhưng cũng phải có mạng mới hưởng thụ được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã mười vạn năm, vội vàng đi qua, dường như mới chỉ là ngày hôm qua.
Trong mười vạn năm, tu vi Lục Trần cũng tăng lên một mức không thể tưởng tượng nổi, đại đạo, nguyên thần của hắn cũng tăng cường gấp mấy lần, nhất là sau khi ngueyen thần tăng lên, có thể một lần bốn phát, cùng lúc ngưng kết bốn nguyên thần chi kiếm, có thể thoải mái cướp đi bốn sinh mệnh cường giả Tạo Giới cảnh viên mãn.
Bốn thanh nguyên thần chi kiếm này gộp lại, uy lực không thua kém thanh kiếm lúc trước Kiếm Quân Chủ để lại cho Ngụy Hằng. Hiện giờ uy lực của nguyên thần chi kiếm của Lục Trần đã đủ để tạo thành uy hiếp với Đạo Tổ.
Hơn nữa, với nội tình hiện tại của Lục Trần, không còn bị khô kiệt như lúc trước nữa, sau khi thi triển sẽ suy yếu một thời gian, Lục Trần đoán rằng có thể sẽ sử dụng được Truy Hồn kiếm quyết được bốn năm lần.
Một tiếng gọi “Lục Trần” đột nhiên vọng từ bên ngoài vào.
Trong mật thất, Lục Trần mở mắt ra, thân hình lóe lên, ngay sau đó, lập tức xuất hiện trước mặt Ngụy Hằng, giọng nói mang theo tang thương, nói: “Ngụy phong chủ, có chuyện gì sao?”
Ngụy Hằng nói: “Biên hoang báo nguy, Thánh Môn chiêu cáo thiên hạ, mỗi môn phái phải để một đẳng cấp Tạo Giới cảnh đến biên hoang trợ giúp, ta muốn hỏi thăng ý kiến của ngươi.”
“Căn cứ theo lời người Thánh Môn nói, sinh vật Hỗn Độn đã phá vỡ phong tỏa, xâm lấn về phía trong vũ trụ, đòi hỏi một số lượng lớn tinh nhuệ để trấn thủ, tiêu diệt, việc này liên quan đến Nguyên giới và sinh tử tồn vong của toàn bộ vũ trụ, mỗi người chúng ta đều có nghĩa vụ bảo vệ quê hương vũ trụ.”
Lục Trần gật đầu, nói: “Thôi được, vậy đi một chuyến.”
Lục Trần ở Nguyên giới khổ tu mấy chục vạn năm, cảm giác kiếm ý của mình đã sắp mục nát, lúc này muốn mài kiếm một phen, cực kỳ hiển nhiên, sinh vật Hỗn Độn là đối tượng để mài kiếm.
Ngụy Hằng nói: “Ta đi triệu tập tất cả cương giả Tạo Giới cảnh trở lên của Vạn Kiếm tông, theo chúng ta xuất phát tiến về Thánh Môn, ngồi truyền tống trận đến biên cương.”
Ngụy Hằng nói xong, sau đó lập tức rời đi.
Chỉ chốc lát sau, tông môn gõ chuông lớn, người Tạo Giới cảnh trở lên đều ý thức được điều gì, toàn bộ đều hướng về phía chủ phong mà tụ tập.
Lục Trần đánh thức bốn người Liễu Mục đang bế quan tu hành, sau khi bọn họ đi ra, nhìn Lục Trần hroi: “Sư đệ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Trần lặp lại lời nói của Ngụy Hằng một lần.
Đáng nhắc đến là, ngoại trừ Nguyễn Trần Sương ra thì ba người Liễu Mục, Bùi Kỵ, Yến Tử Hiên cũng ở trong thời gian mười vạn năm này thành công thăng cấp kiếm ý lên Đế cấp, trở thành Kiếm Đế.
Ma quyết sát chưởng Yến Tử Hiên, hưng phấn nói: “Tốt, ta đã sớm chịu đủ thời gian bế quan khổ tu rồi, ta muốn nhanh chóng xem xem, rốt cuộc sinh vật Hỗn Độn trông như thê snaof.”
Lục Trần bay lên trời, khí tức cường đại lan tràn ra, cất cao giọng nói: “Đẳng cấp đột phá Tạo Giới cảnh của Kiếm Đế cung đều đi theo ta.”
Rầm rầm!
Lập tức có hơn mười bóng người bay lên trời, đám người Vương Mãnh, Lý Cường lúc trước đi theo Lục Trần thình lình xuất hiện, trong đó có hai người trên thân thể xuất hiện dòng nước màu vàng xoay quanh, là kiếm ý Đế Cấp.
Cũng không biết là cố ý khoe khoang hay là nghĩ ra để khích lệ Lục Trần.
Lục Trần bất ngờ nhìn hai người một chút, nhưng cũng không nói gì, Kiếm Đế cung có mấy trăm ngàn đệ tử, nếu như không có được nổi hai Kiếm Đế thì mười vạn năm qua, những đệ tử này thật sự là sống vô dụng.
Lục Trần không động viên, đến bên cạnh người không đột phá kiếm ý Đế Cấp đang rất hâm mộ nhìn hai người ‘làm màu’.
Hai người nhận đủ ánh mắt rồi, lòng hư vinh cũng được thỏa mãn cực lớn, cười khà khà, thu lại kiếm ý.
Lục Trần đưa theo bọn họ tiến về chủ phong.
Hết chương 1945.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1946
Chương 1961. Biên hoang báo nguy (2)Phía trên chủ phong, bên cạnh Ngụy Hằng đã hội tụ hơn trăm người, chỉ là hơn nửa số người đều là cấp độ Tạo Giới cảnh sơ kỳ, chân chính đạt tới Tạo Giới cảnh viên mãn cũng không đến mười người.
Mười vạn năm qua, Vạn Kiếm tông không có va chạm gì với thế lực bên ngoài, mọi người đều dốc lòng tu luyện, lại thêm Hoa Điệp luyện chế Ngộ Đạo đan, nên đã sinh ra không ít cường giả Tạo Giới cảnh.
Ngụy Hằng đứng ở phía trước, sắc mặt ngưng trọng, mở miệng nói: “Các vị, biên hoang báo nguy, sinh vật Hỗn Độn xâm lấn, muốn chúng ta đi trợ giúp, không chỉ Kiếm Đế cung mà các môn phái khác cũng sẽ phái ra cường giả Tạo Giới cảnh, liên quan đến tồn vong sinh tử của vũ trụ, mỗi người đều phải có trách nhiệm, hy vọng mọi người không từ chối.”
Không có ai mở miệng nói chuyện, đều nói lên rằng sẽ góp một phần sức lực ra biên hoang.
Ngụy Hằng phất tay, một chiếc chiến hạm dài mấy vạn trượng xuất hiện trong hư không, bề ngoài rỉ sét loang lổ, khí tức mục nát, có lẽ đã tồn tại rất lâu.
Đây là tàu chiến cỡ lớn của Vạn Kiếm tông, bên trong có thể chứa mấy chục vạn người, phải phát động chiến tranh lớn mới sử dụng, nhưng từ sau khi Kiếm Quân Chủ thành danh thì không có kẻ nào dám khiêu khích Vạn Kiếm tông nữa.
Chiếc chiến hạm này đã mấy ngàn vạn năm chưa được khởi động qua.
Mọi người lần lượt bay lên trời, tiến vào trong chiến hạm, ngay sau đó, chiến hạm ầm ầm rung động, nhấc lên sóng gió đáng sợ trong không gian, bề ngoài mục nát, lộ ra để lộ ra thân tàu kim laoij màu vàng sẫm, kích thước khổng lồ vô cùng, giống như con quái vật bằng thép có sinh mệnh.
Ngay lập tức, chiến hạm phá không rời đi.
Đám người Lục Trần chỉ tốn hai tháng đã đến Thánh Môn.
Thánh Môn lúc này đã hội tụ thế lực từ bốn phương tám hướng, khắp nơi đều lơ lửng chiến thuyền cổ xưa, có khí tức đáng sợ cùng cực lan tràn ra.
Mỗi chiếc chiến thuyền ở đây đều đến từ một thế lực siêu cấp một phương, còn có mấy chiến thuyền có cánh buồm bên trên, có khắc đủ chữ như Quang Minh thần điện, Hắc Ám thần điện, Vạn Thần điện.
Đây là đội ngũ thế lực cấp Giới Chủ.
“Các vị, mời đi theo ta.” Một vị cao tầng Thánh Môn đi đến, đón tiếp đám người Lục Trần.
Ngụy Hằng cất chiến thuyền đi, hỏi: “Khi nào xuất phát?”
“Ngày mai.” Cao tầng Thánh Môn mỉm cười nói.
“Á.”
Mọi người im lặng, đến đúng lúc như vậy ư.
Hôm nay đến, ngày mai đã khởi hành.
Cao tầng Thánh Môn giải thích: “Những thế lực Giới Chủ kia đã đợi rất lâu rồi, chúng ta chuẩn bị vận chuyển nhóm người thứ nhất đi, còn nhóm người đến sau thì sẽ đi nhóm thứ hai.”
Vù vù!
Xa xa, có hai tia chớp màu vàng xuyên qua không gian, tỏa ra khí tức cường đại sắc bén, hấp dẫn sự chú ý của không ít người, nhộn nhịp nhìn xa.
Tia chớp vàng biến mất, lộ ra hai thân hình, đứng ở trước mặt đám người Lục Trần.
“Sư phụ.”
“Sư phụ.”
Nguyễn Trần Sương và Bùi Kỵ cùng kêu lên.
Người đến không phải ai khác mà chính là hai vị Kiếm Đế Lạc Quân Lâm và Trịnh Thuần Quân.
Hai người nhìn đồ đệ, khẽ gật đầu, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, bởi vì các đồ đệ đều đột phá đến Kiếm Đế.
“Tiền bối.” Lục Trần chắp tay nói với hai vị.
“Haha, Lục Trần, không cần khách khí như vậy, thực lực của ngươi đã vượt qua hai lão gia hỏa chúng ta rồi.” Lạc Quân Lâm mỉm cười nói.
Lục Trần nói: “Trong lòng ta, hai vị vẫn luôn là tiền bối.”
Đám người Ngụy Hằng nhìn thấy toàn thân hai vị này vây quanh kiếm ý, cho hắn cảm giác uy hiếp mãnh liệt, đoán rằng là người của sư môn trước đây của Lục Trần.
Hai người thấy Lục Trần như vậy cũng không có gì giải thích, phát hiện trong đám người có Hoa Điệp và Giản Khinh Âm thì ngạc nhiên nói: “Hai vị cũng ở đây.”
“Lão đầu tử, các ngươi đã tới Nguyên giới, đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ ta đâu?” Hoa Điệp chống tay lên thắt lưng, hung dữ hỏi.
Lạc Quân Lâm nói: “Sau khi Lục Trần rời đi không lâu, các nàng tìm đến chúng ta nói chuyện, nói Đế sư muốn mang các nàng đi, mấy vạn năm trước đã rời đi rồi.”
“Ồ.”
Hoa Điệp ồ một tiếng.
“Lão đại, lão đại.”
Xa xa có tiếng kích động hưng phấn vang lên, dẫn đến một mảnh hỗn loạn, sáu người tứ hại, Mộ Dung Thu, Mai Tiêu đi về phía bên cạnh Lục Trần.
Lục Trần khẽ gật đầu với bọn họ, nhìn lướt qua, phát hiện bọn họ đều đã là Tạo Giới cảnh.
Nhìn thấy mấy người, trong lòng Lục Trần cũng hơi xúc động, dù sao hắn cũng quen những gia hỏa này này khi đến mười vực.
Lục Trần tán thưởng nói: “Đều là Tạo Giới cảnh, không tệ.”
“Lục huynh.”
Tứ hại còn chưa kịp nói chueyenj thì một âm thanh đã vang lên từ phía trước, Lục Trần ngẩng đầu lên, phát hiện là một đám gia hỏa Tà Vô Không, Tây Môn Vũ.
“Không ngờ lại có thể gặp Lục huynh ở Nguyên giới, mừng quá.” Võ Minh cao hứng nói.
“Náo nhiệt thật, mọi người đều biết nhau ư?” Một câu hỏi vang lên từ bên cạnh, chỉ thấy Lý Huyền, Hải Tu Minh, Phù Cửu, Bạch Thanh Nhi và hai vị môn đồ Giới Chủ bước chân nhàn nhã nhịp nhàng đi tới.
“Lục huynh, lợi hại thật, đến Đạo Tổ cũng bị ngươi giết.” Vừa gặp mặt, Lý Huyền lập tức giơ ngón tay cái với Lục Trần.
99% người ở Ngueyen giới đều không tin Tử Dương đạo tổ chết trong tay Lục Trần nhưng bọn Lý Huyền cảm thấy, Tử Dương đạo tổ chính là chết trong tay Lục Trần.
Tại sao lại nói như vậy, bọn họ tin tức linh thông, tự nhiên biết được lúc đó Kiếm Quân Chủ bị trọng thương, không thể là Kiếm Quân Chủ ra tay.
Hết chương 1946.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1947
Chương 1962. Biên hoang báo nguy (3)Diệp Dập và Thanh Viêm đạo tổ lại ở bên ngoài chơi.
“Giết một vị Đạo Tổ.”
Tứ hại, Mai Tiêu và hai vị Kiếm Đế đều vô cùng thảng thốt.
Bọn tứ hại cho rằng thăng cấp lên Tạo Giới cảnh là có thể bước một bước đuổi kịp bước chân Lục Trần nhưng không ngờ rằng, khoảng cách vẫn xa xôi như vậy, bọn họ mới là Tạo Giới cảnh sơ kỳ mà Lục Trần đã tàn sát Đạo Tổ rồi.
Hoa Điệp đắc ý tranh công: “Cũng không nhìn xem là đồ đệ ai bồi dưỡng ra.”
Ầm!
Ở nơi không xa, một khí tức cường đại bùng nổ, trên một chiếc chiến thuyền, một thanh niên thần uy lẫm liệt đi xuống, quanh người nở rộ ánh sáng, lực lượng quang minh vô cùng chói mắt, người xung quanh đều chấn động, đồng loạt nhìn lại.
Rất nhanh bonn họ đã nhận ra đó là ai.
Cơ Hạo Ảnh, môn đồ của Quang Minh giới chủ.
“Cơ Hạo Ảnh bùng nổ chiến ý ngút trời, đây là muốn khiêu chiến ai à.” Vô số người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.
Cơ Hạo Ảnh nhìn chằm chằm Lục Trần, ánh mắt lộ ra chiến ý cực kỳ mạnh mẽ, đi từng bước đến.
Lần trước thua Lục Trần, Cơ Hạo Ảnh cực kỳ không phục, lần này gặp Lục Trần còn muốn khiêu chiến lần nữa.
Còn không chờ Cơ Hạo Ảnh đến gần, Lục Trần đã thản nhiên nói: “Nếu như nguyên thần của ngươi chịu được Truy Hồn kiếm quyết, không sợ chết thì cứ tới đây.”
Đồng tử Cơ Hạo Ảnh co rụt lại, bộ mặt cứng ngắc, Lục Trần học được kỹ năng thành danh của Kiếm Quân Chủ.
Cơ Hạo Ảnh cũng nghe đến chuyện của Tử Dương đạo tổ, nhưng mà hắn không tin Tạo Giới cảnh viên mãn dựa vào số lượng có thể chiến thắng Đạo Tổ, cấp bậc kia không thể dựa vào số lượng là có thể đánh chết được, cho dù có mấy chục mấy trăm vị Tạo Giới cảnh vây đánh thì cũng chỉ tăng thêm trăm cỗ thi thể mà thôi.
Hơn nữa hắn cũng biết, lúc ấy Kiếm Quân Chủ bị trọng thương, không thể nào là Kiếm Quân Chủ ra tay được.
Bây giờ nghe Lục Trần nói vậy, nỗi nghi haowcj trong lòng đã được giải thích.
Lục Trần học được Truy Hồn kiếm quyết, chủ công phạt, thần không biết quỷ không hay đánh lén Tử Dương đạo tổ, những người Tạo Giới cảnh viên mãn khác đi theo trợ giúp, như vậy khả năng tàn sát Đạo Tổ là rất lớn.
Thế là Cơ Hạo Ảnh đứng yên tại chỗ, tiến lên cũng không được mà lùi lại cũng không xong, mơ hồ có cảm giác không xuống được đài.
“Á, sao Cơ Hạo Ảnh không tiến lên nữa, sợ hãi à?”
“Không thể nào, Cơ Hạo Ảnh vô địch ở cùng cảnh giới, sao lại sợ hãi được?”
Người xung quanh thấy Cơ Hạo Ảnh không cử động, xôn xao bàn luận, khiến mặt Cơ Hạo Ảnh nóng bừng lên.
Đám người Lý Huyền kỳ quái nhìn Cơ Hạo Ảnh, vị đệ tử này ưu tú nhất của Quang Minh giới chủ, sau khi gặp được Lục Trần, gặp phải đủ lần thất bại, thật đáng thương.
Cơ Hạo Ảnh lấy lại bình tĩnh, hình như nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu ưỡn ngực, quyết đoán đi về phía Lục Trần, nhưng cũng không xảy ra chiến tranh mà là sát vai với Lục Trần.
Lúc đứng song song với Lục Trần, Cơ Hạo Ảnh xoay đầu lại, nhìn hắn lớn tiếng nói: “Ai nói muốn khiêu chiến ngươi, ta chỉ là buồn tiểu, muốn đến nhà vệ sinh mà thôi, tự mình đa tình.”
Nói xong lập tức bước nhanh rời đi, để lại cho mọi người một ‘bóng lưng’ sừng sững.
Người xung quanh xem kịch vui, đều mở rộng tầm mắt, ngạc nhiên đến mức rớt cả hàm.
Hơn nữa còn sợ đến hợp tình hợp lý như vậy.
Người của Quang Minh giới chủ đứng trên thuyền che mặt, đây là vị Cơ Hạo Ảnh không sợ trời không đất kia ư.
Lục Trần cũng không ngờ Cơ Hạo Ảnh còn có hành động cợt nhả như vậy, khóe miệng giật giật, không nói gì.
Lý Huyền thấy bóng lưng Cơ Hạo Ảnh rời đi trầm ồn thì thấp giọng nói: “Làm màu.”
Chuyện của Cơ Hạo Ảnh chỉ là một nốt nhạc nhỏ, ánh mắt người xung quanh rơi lên người Lục Trần, liếc thấy Lục Trần anh tuấn vô song, khí độ bất phàm, âm thầm kinh ngạc đây cũng là người sao, đường đường môn đồ Cơ Hạo Ảnh của Quang Minh giới chủ, thậm chí ngay cả dũng khí khiêu chiến đối phương cũng không có.
Mặc dù bọn họ không nhận ra Lục Trần, nhưng ít người biết Ngụy Hằng bên cạnh, lập tức biết Lục Trần đến từ Vạn Kiếm tông.
Khi nào Vạn Kiếm tông nuôi dưỡng một đệ tử ưu tú như vậy, dọa Cơ Hạo Ảnh sợ đến không dám khiêu chiến, trốn chạy trối chết, chỉ là cũng không ai tới đây hỏi thăm, có lẽ đợi khi đến biên hoang sẽ biết.
Cường giả Thánh Môn muốn mời người ngựa thế lực tám phương vào ngồi, mỗi một thế lực cũng sắp xếp một trưởng lão Tạo Giới cảnh tiếp đãi, dưới sự hướng dẫn của nhân viên , nhóm người Lục Trần đang được tiếp đãi, sắp xếp vào trong một viện khổng lồ, ban đêm, một khách không mời mà đến.
“Ngươi đi ra ngoài, ta có chuyện nói với ngươi.” Người tới nhìn Lục Trần nói.
Lục Trần nhìn Võ Vô Địch đứng ở cửa, hơi có chút nghi ngờ, không rõ đối phương tìm hắn làm gì nhưng vẫn đi theo Võ Vô Địch đi ra.
Ra tới bên ngoài, bàn tay Võ Vô Địch mở ra, lòng bàn tay có một khối ngọc phù bóng loáng.
Võ Vô Địch nói: “Đây là ngọc phù truy tung cấp bậc cao nhất mà sư tôn luyện chế, nếu gặp phải nguy hiểm, kích hoạt ngọc phù là có thể cảm ứng được khí tức của ngươi, cho dù đại đạo vận mệnh cũng không thể xóa dấu vết.”
Dừng một chút, Võ Vô Địch bổ sung một câu: “Sơn Hải giới chủ bảo ta đưa cho ngươi.”
Trong mắt Lục Trần không khỏi xuất hiện một luồng nghiêm trọng, hắn suy đoán nói: “Chẳng lẽ Vận Mệnh thành chủ sẽ ra tay với ta.”
Hết chương 1947.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1948
Chương 1963. Vận Mệnh thành chủ ra tayLần trước xuất hiện chuyện Tử Dương đạo tổ ra tay, sau lưng chính là Vận Mệnh thành chủ sai khiến, thế nên Lục Trần cảm giác Vận Mệnh thành chủ muốn ra tay với hắn.
Võ Vô Địch lắc đầu, nói: “Giới chủ ra tay, sẽ có cảm ứng lẫn nhau, hắn không thể đích thân ra tay, cho dù như thế nào, ngươi cầm trước.”
Lục Trần không hỏi, hắn yên lặng nhận lấy.
Võ Vô Địch thấy Lục Trần nhận lấy, xoay người rời đi.
Sáng sớm hôm sau, thế lực khắp nơi đã sớm hội tụ, do một Thái Thượng trưởng lão của Thánh Môn, loại cấp bậc Đạo Tổ kia tự mình mở trận pháp.
Mọi người bước vào khu vực truyền tống, truyền tống hoa văn của mặt đất được kích hoạt.
Ầm!
Cột sáng rực rỡ đến cực điểm truyền tống ngất trời, giống như một đường thần quang chói mắt, nhanh chóng phá nát không gian, biến mất ở cuối chân trời mịt mờ.
Khi tia sáng truyền tống biến mất, người đến từ thế lực tám phương biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc đó, Vận Mệnh thần thành xa xôi, phía trên kiến trúc cao nhất, có một bóng dáng cao lớn đứng chắp tay, cuồng phong thổi trúng tay áo bào phần phật, nhưng hình bóng này bất động như núi, đôi mắt thâm thúy thủy chung nhìn chăm chú phương hướng Thánh Môn.
Đôi mắt của hình bóng này cứ như thể có thể nhìn thấu thế gian hư ảo, thấy được Thánh Môn xa xôi, nhưng không nhìn ra cảnh tượng bên trong, chỉ có thể trông thấy một mảnh sương mù mông lung.
Thánh Môn là môn phái do Thánh Chủ sáng chế, thiên cơ của nơi đó bị che đậy, cho dù hắn nắm giữ đạo vận mệnh hư vô mờ mịt, cũng không nhìn thấu phương hướng bên kia.
“Đi!”
Trong lúc bất chợt, toàn thân Vận Mệnh thành chủ chấn động, đôi mắt thâm thúy sáng lên, tự nhủ: “Vận mệnh nói ngươi không nên xuất hiện ở trong lối đi của truyền tống.”
Đại đạo vận mệnh nở rộ trong cơ thể Vận Mệnh Thành chủ giống như nhánh cây Thương Thiên Đại Thụ, kéo dài vô hạn ra ngoài, nhanh chóng ảnh hưởng lộ tuyến vận mệnh đan nhau trong thiên địa, Lục Trần đang ngồi truyền tống trận, đột nhiên cảm giác trong tối tăm có một lực lượng thần bí tập trung vào hắn.
Bạch quang chợt lóe, trực tiếp dẫn Lục Trần ra khỏi lối đi truyền tống.
Tồn tại cấp Giới Chủ, thần thông quảng đại, năng lực của nó đạt đến trình độ nói là làm ngay.
“Vận mệnh nói che đậy thiên cơ.” Vận Mệnh thành chủ tiếp tục nói.
Vận mệnh đại đạo rơi xuống, giống như vô số nhánh cây chập chờn, bao trùm phạm vi tỷ tỷ vạn dặm quanh Lục Trần, quấy nhiễu đại đạo xung quanh, khiến cho nơi đó mơ hồ một mảnh, cho dù bây giờ có giới chủ dùng thần niệm, cũng không thể để ý được vị trí chính xác của Lục Trần.
khu vực Vô Cương, một vùng đất nào đó, ánh mắt Lục Trần dại ra nhìn tình hình xung quanh, một mảnh ngây ngốc.
Một giây trước, hắn còn tử tế ngồi truyền tống trận rời đi, lên đường đi tới vũ trụ biên hoang, nhưng một giây sau, một đường bạch quang hiện lên, hắn tách khỏi những người còn ngồi truyền tống trận, đi tới một khu vực Vô Cương xa lạ, hắn cũng không có một chút cảm giác, khó hiểu đi tới chỗ này.
Lục Trần nhíu mày, trong lòng dâng lên một luồng dự cảm xấu.
Chẳng lẽ là Vận Mệnh thành chủ sử dụng sức mạnh đại đạo, âm thầm quấy nhiễu quỹ tích hành động của hắn.
Đại đạo vận mệnh, hư vô mờ mịt, vô cùng thần bí, có thể thay đổi quỹ tích đời người trong vô hình khiến người ta không nhìn thấu.
Đại trận truyền tống siêu cấp của Thánh Môn có thể trực tiếp truyền tống đến vũ trụ biên hoang, không thể xảy ra vấn đề, như vậy chỉ có thể là Vận Mệnh thành chủ quấy nhiễu điểm cuối lộ tuyến của hắn, truyền tống hắn tới khu vực xa lạ này.
Lục Trần mở rộng thần niệm bao trùm ra ngoài, xung quanh không phát hiện thế giới có sinh mệnh.
Đột nhiên, mí mắt Lục Trần giật điên cuồng, một cảm giác nguy hiểm kinh hãi truyền đến, hắn ngẩng đầu nhìn nơi xa, một nơi thật xa, nơi đó có một con sinh vật Hỗn Độn đầu chim mình người đang bay tới cực nhanh, quanh người bị sương mù Hỗn Độn bao phủ, toàn thân tản ra khí cơ lớn mạnh đến cực điểm.
Luồng khí tức này khiến da đầu Lục Trần tê dại, có một loại cảm giác hít thở không thông.
Đạo Tổ!
Đây là sinh vật Hỗn Độn cấp Đạo Tổ.
Trong thế giới vũ trụ, khoảng cách biên hoang khá xa, tại sao có thể có sinh vật Hỗn Độn cấp Đạo Tổ.
“Không tốt!”
Sắc mặt Lục Trần thay đổi lớn, thân hình chợt lóe, cả người bắn ra giống như cung tên, nhanh như tia chớp, bắt đầu điên cuồng chạy trối chết.
Lục Trần vốn tưởng rằng Vận Mệnh thành chủ sẽ tới đối phó hắn, nhưng không nghĩ tới sẽ va chạm với sinh vật Hỗn Độn cấp Đạo Tổ.
Gặp phải cấp số này, ngoài chạy trối chết, không có biện pháp khác, chẳng lẽ đứng nguyên tại chỗ chờ chết?
Trên lưng sinh vật Hỗn Độn đầu chim mình người có một đôi cánh chim màu xám tro, tràn đầy khí tức hưng thịnh vô cùng, tốc độ của nó vô song, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với Lục Trần, đôi mắt màu xám tro nhìn chăm chú vào bóng người chạy trốn phía trước, nổi lên vẻ mặt lạnh lùng hà khắc vô tình.
“Tốc độ rất nhanh!” Lục Trần trốn ở phía trước, cũng có thể cảm nhận được sinh vật Hỗn Độn ở phía sau đang nhanh chóng kéo gần khoảng cách, nếu tiếp tục như vậy, nhất định bản thân sẽ bị đuổi kịp, hơn nữa nếu như khoảng cách uy áp của đạo tổ cách hắn quá gần, căn bản không có một chút cơ hội phản kháng.
Cũng giống như lần trước Tử Dương đạo tổ phủ xuống, tất cả người xung quanh hoặc là sự vật đều không thể động đậy, sinh tử chỉ trong nhất niệm của đối phương.
Hết chương 1948.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1949
Chương 1964. Vận Mệnh thành chủ ra tay (2)Lúc ấy Tử Dương đạo tổ khinh thường, chỉ muốn bắt người rời đi, khi thu lại uy áp, mới đột nhiên bị Ngụy Hằng đánh lén thành công.
Nếu hắn giết toàn bộ người của Vạn Kiếm tông, lại dẫn Lục Trần đi, như vậy cũng không có cơ hội lợi dụng.
“Ta phải xuống tay trước mới là mạnh.” Trong lòng Lục Trần nghĩ, nếu bị đối phương đến gần khoảng cách nhất định, không thể nắm giữ sống chết ở trong tay của mình.
Bỗng nhiên, Lục Trần nghĩ đến buổi tối một ngày trước truyền tống, Võ Vô Địch tới tìm hắn, cho hắn một miếng ngọc phù truy tung, kích hoạt ngọc phù, có thể cảm nhận được vị trí của hắn.
Lục Trần không chút suy nghĩ, dùng sức mạnh kích hoạt ngọc phù.
Đồng thời thi triển Truy Hồn kiếm quyết, lực nguyên thần điên cuồng hội tụ, hóa thành bốn chuôi nguyên thần chi kiếm vọt về phía sau, nguyên thần chi kiếm vô hình kích động, xuyên thấu đầu sinh vật Hỗn Độn, khiến tốc độ đối phương xuất hiện trong nháy mắt chậm lại, dừng lại một giây như vậy.
Lục Trần vừa trốn, vừa quan sát phản ứng của sinh vật Hỗn Độn, có hơi thất vọng.
Bởi vì nguyên thần chi kiếm ngoài để sinh vật Hỗn Độn chậm một giây như vậy, dường như không tạo bất cứ thương tổn gì đối với nó.
Điều này chứng tỏ nguyên thần của sinh vật Hỗn Độn mạnh hơn so với Tử Dương đạo tổ, bởi vì hắn tấn công bốn lần liên tục, hoàn toàn không kém gì một kiếm kia của Kiếm Quân Chủ ở chỗ sâu nguyên thần của Ngụy Hằng, cho nên, Lục Trần tăng tốc toàn lực, nhanh chóng chạy trốn.
Hắn phải trì hoãn thời gian, đợi chờ cứu viện.
Võ Vô Địch nói, ngọc phù là Sơn Hải giới chủ ủy thác giao cho hắn, như vậy sư tổ có thể ý thức được Vận Mệnh thành chủ muốn đối phó hắn, thế nên chỉ cần trì hoãn thời gian, đợi chờ cường giả đến là được.
“Ở trước mặt ta còn muốn chạy trốn, nằm mơ.” Phía sau, sinh vật Hỗn Độn đầu chim mình người lạnh lùng hừ một tiếng, hóa thành từng đường tàn ảnh.
Một đuổi một chạy, kéo dài nửa nén hương.
Thời gian nửa nén hương, khoảng cách giữa hai người lại kéo một đoạn lớn.
Lục Trần đau khổ chờ chực trợ giúp còn chưa tới, không nhịn được muốn chửi má nó.
“Con kiến hôi, ngươi không trốn thoát.” Phía sau truyền đến sinh vật Hỗn Độn đầu chim mình người hét lớn, một luồng sức mạnh kinh khủng đến cực điểm phóng ra từ trong cơ thể, bao phủ phạm vi nghìn vạn dặm, đây là phạm vi uy áp sinh vật Hỗn Độn vừa hay có thể khuếch tán.
Thân thể Lục Trần đột nhiên trầm xuống, trên thân thể cứ như thể đè ép một ngọn núi lớn, này là uy áp của đối phương.
Mặc dù khoảng cách giữa sinh vật Hỗn Độn và hắn chừng trăm vạn dặm, nhưng ngay cả xa xôi như thế, uy áp của đối phương cũng cho hắn khí tức vô cùng nặng nề, khiến tốc độ Lục Trần chậm lại.
Một bên có tốc độ chậm lại, một bên tốc độ tăng nhanh, cứ kéo dài như này, khoảng cách giữa sinh vật Hỗn Độn và Lục Trần xa mười vạn dặm, hét lớn một tiếng: “Con kiến hôi, ngươi chạy không nổi.”
Con sinh vật Hỗn Độn này há mồm ra, phát ra âm thanh tiếng gáy, chỉ thấy trong miệng của nó phun ra vô số sóng gợn màu xám tro, giống như rung động thổi quét ra ngoài, còn nhanh hơn so với chùm sáng, chỉ dùng trong thời gian giây lát, lan tràn từ thân thể Lục Trần.
Lập tức trước mắt Lục Trần tối sầm, dường như nguyên thần bị một thanh trường đao sắc bén đánh vỡ, đau nhức vô cùng, sau đó, lập tức cắn răng, khiến bản thân tỉnh táo lại, tiếp tục chạy trối chết.
“Lượng Tử, Cứng Đầu, lại đột phá Đạo Tổ cảnh, nhanh tới trợ giúp ta.” Lục Trần hô to ở trong lòng.
Sau khi Đạo giới kết thúc, Lượng Tử và Cứng Đầu đều đi rèn luyện, vì đột phá cảnh giới đạo tổ, thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, hơn mười vạn năm trôi qua, Lục Trần phỏng đoán hai con yêu thú Vương Giả đã đột phá Đạo Tổ cảnh, cần bọn họ trợ giúp.
Khu vực vũ trụ vô cùng xa xôi có một yêu thú thế giới đáng sợ, khiến vô số thế giới xung quanh nghe tin đã sợ mất mật.
Trong thế giới con yêu thú này không có nhân loại, chỉ yêu thú sinh sống, đủ loại yêu thú, cổ thú, hoang thú cần có đều có, mức độ lớn mạnh của nó, phồn thịnh gấp trăm lần so với Thiên Yêu giới, bởi vì cổ thú nơi này đạt tới Tạo Giới cảnh, có khoảng bốn người, có thể nói là kinh khủng đến cực điểm.
Mấy con yêu thú đạo tổ đã thống trị nơi này.
Lai lịch thế giới của con yêu thú này cũng có chút bất phàm, thứ hai vạn yêu trong bảng Giới Chủ, trỗi dậy từ nơi này, thế nên cường giả yêu thú nơi này như mây, là một thế giới yêu thú chân chính.
Mười vạn năm trước, thế giới yêu thú giết hai con yêu thú Vương Giả đi vào, dồn ép rất nhiều cổ thú thần phục, trở thành bá chủ một phương, yêu thú đạo tổ đã sớm phân chia xong địa bàn tranh giành với thế lực khác.
Mười vạn năm trước, hai con yêu thú Vương Giả đã sớm trở thành Đạo Tổ tồn tại, địa vị ngang ngửa với đạo tổ khác.
Một dãy núi nguyên thủy, cổ thụ nơi này chọc trời, rậm rạp phồn thịnh, có mãnh thú hồng hoang thường lui tới, thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng gầm gừ kinh trời.
Trong ngọn núi có một mảnh kiếm cắm mây xanh, một Cự Viên Hoàng Kim ngồi xếp bằng, khí lực của nó cao lớn vô tận, còn cao hơn một cái đầu so với ngọn núi cao vạn trượng xung quanh, trong lúc bất chợt, con Cự Viên này mở mắt, nghi ngờ lầm bầm lầu bầu: “Chủ nhân gặp nguy hiểm.”
Trong đôi mắt màu vàng của Lượng Tử lộ ra nghi ngờ nho nhỏ, làm sao chủ nhân có thể gặp nguy hiểm.
Hết chương 1949.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1950
Chương 1965. Vận Mệnh thành chủ ra tay (3)