Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ (Bản Dịch Full)

Chương 127 - Chương 1970. Gặp Thời Quang Giới Chủ

pyvkiazq

Lục Trần dò hỏi: “Chúng ta làm sao mới có thể ra ngoài?”

Võ Vô Địch nói: “Rơi xuống đất trước rồi lại thương lượng.”

Hai người không ngừng trượt xuống trong bụng Bàng Vân đạo tổ, cũng không biết qua bao lâu, phịch một tiếng, song song rớt xuống một vùng biển màu lục.

Một mùi thối ngất trời gay mũi bao phủ bốn phía.

Hai người vừa hít vào mùi thối này, trong dạ dày lập tức sông cuộn biển gầm, ở trong vùng biển màu lục nôn như điên, hận không thể nôn hết những gì trong dạ dày ra ngoài.

“Đây cmn là nơi nào, thối quá!” Lục Trần bị hun đến nước mắt chảy dài, phát ra một tiếng gào thét thê lương.

Lúc trước Lục Trần bị sinh vật Hỗn Độn đánh thành trọng thương, lợi trảo đâm vào trong thân thể tróc ra bản nguyên thế giới, cũng chưa từng phát ra tiếng kêu thảm thế này.

Bây giờ, Lục Trần kêu thảm có thể nói là tê tâm liệt phế, người nghe đứt ruột đứt gan.

Bởi vì xung quanh thật sự là quá thối, thối khó mà diễn tả thành lời, thối đến cực hạn.

Võ Vô Địch cũng bị cay mắt, đỏ rực một mảnh, chảy nước mắt nói: “Chúng ta đang đứng trong dạ dày Bàng Vân đạo tổ.”

Lục Trần cố nén mùi thối liên tục không ngừng truyền đến, tập trung nhìn lại, hai người đang ở trong một vùng biển màu lục sền sệt, lớn đến vô biên vô hạn, ngoài hai người ra, xung quanh còn trôi nổi chi chít thi thể, đủ loại không thể lông, xương cốt khổng lồ, khung xương, vân vân, không thể hoà tan.

Lục Trần nhìn thấy một khúc xương dài nhất, đạt tới chiều dài mấy ngàn thước kinh người.

Vùng biển màu lục vô cùng nóng bỏng, nóng như nham thạch nóng chảy, còn không ngừng bốc lên sương mù màu lục.

Mà bọn họ mùi thối ngửi được, chính là bắt nguồn từ sương mù màu lục này.

Vụt!

Hai người bay lên không, tiếp đó phong bế giác quan toàn thân, động tác gần như nhất trí.

Võ Vô Địch ngẩng đầu nhìn lên vách thịt trên không, nói: “Công kích dạ dày Bàng Vân đạo tổ, để hắn nôn chúng ta ra ngoài.”

“Được.”

Lục Trần gật đầu.

Theo sau, hai người điên cuồng công kích vách thịt mấy ngàn mét trên không trung, công kích của bọn họ đều thiên hướng sắc bén, rất nhanh đã xé ra rất nhiều vết thương trên vách thịt.

Bên ngoài, Bàng Vân đạo tổ cau mày, cảm thấy trong dạ dày cực kỳ không thoải mái, có cảm giác buồn nôn, lập tức ý thức được hai người cùng cảnh giới vừa cắn nuốt được cực kỳ mạnh, vượt xa cùng cảnh giới chính mình cắn nuốt khi trước.

Nó lung lay thân thể to lớn, Võ Vô Địch và Lục Trần bên trong tức khắc cảm thấy đất trời rung chuyển, vùng biển màu lục phía dưới càng chấn động lên, dấy lên sóng lớn mấy trăm mét.

Hai người không để ý nước màu lục sền sệt bắn tung tóe lên y phục, dẫu sao vừa nãy cũng ngâm mình tắm trong đó.

Hai người kiên trì bền bỉ công kích vách thịt, một nén nhang sau, Bàng Vân đạo tổ cuối cùng không chịu nổi, chuẩn bị bài xuất hai khúc xương khó gặm ra bên ngoài cơ thể.

Trong biển dạ dày, Võ Vô Địch và Lục Trần nhìn thấy vùng biển màu lục cuốn ngược, lập tức vui vẻ, Lục Trần lớn tiếng nói: “Bàng Vân đạo tổ chuẩn bị nôn chúng ta ra ngoài.”

Hai người tản đi lực lượng, đi theo nước biển điên cuồng xoay tròn lưu động, cũng không biết qua bao lâu, hai người cảm thấy toàn thân nhẹ đi, nhìn xung quanh, là khu vực Vô Cương, còn chưa kịp vui mừng, liền trông thấy một cái đuôi vô cùng to lớn, nối liền với một thân thể cực lớn đến không cách nào tưởng tượng, càng đi càng xa.

Vẻ mặt hai người cứng đờ, bởi vì trong đầu bọn họ có một suy đoán vô cùng đáng sợ.

Bàng Vân đạo tổ không phải nôn bọn họ ra từ trong miệng, mà là thải ra từ một nơi nào đó.

Hai người liếc nhau, lại cực kỳ ăn ý cúi đầu.

“Đệt đệt đệt…”

Trong lòng Lục Trần một vạn chữ cmn gào thét mà qua, mặt lộ vẻ bi phẫn, rất muốn ngước lên trời thét dài, lấy hành động này để phát tiết buồn bực trong lòng.

Bàng Vân đạo tổ đáng chết, không nôn bọn họ từ trong miệng ra, mà là từ hoa cúc ‘bài xuất’ ra.

Tâm tư muốn chết của Lục Trần đều có.

Võ Vô Địch cũng vậy, ánh mắt dại ra, đứng tại chỗ hoài nghi nhân sinh.

Một lúc sau, Lục Trần lắp bắp nói: “Chuyện trải qua vừa rồi xem như bí mật niêm phong vào trong đầu, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, dẫu sao chúng ta đều cần mặt mũi, ngươi nói có phải không?”

Sắc mặt Võ Vô Địch nặng nề gật đầu một cái, sau đó vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: “Vừa nãy có chuyện gì sao, sao ta không có tí ấn tượng nào hết.”

Rất hiển nhiên, Võ Vô Địch khó mà quên chuyện trải qua vừa rồi, lựa chọn lừa mình dối người.

Sau khi nhặt lại tâm trạng, hai người tiếp tục chạy trốn, mấy ngày sau, cảm ứng được tồn tại của thế giới sinh mệnh, lao đầu vào trong một vùng biển nguyên sinh mạnh mẽ chà rửa, rửa sạch toàn bộ dơ bẩn trên người, sau khi rửa xong, tiếp tục trốn.

Những ngày tiếp theo, bọn họ không gặp phải nguy hiểm gì.

Có lẽ Vận Mệnh giới chủ ý thức được, cấp Đạo Tổ đã không thể giết được hai người, nên không làm chuyện vô ích nữa.

Trừ khi hắn đích thân xuất thủ, nhưng nói như vậy, sẽ dẫn tới ngăn cản từ Giới Chủ khác.

Cuối cùng, Lục Trần và Võ Vô Địch thuận lợi ra khỏi phạm vi Vận Mệnh giới chủ che giấu thiên cơ, trong sâu xa, cảm giác nguy cơ biến mất, làm bọn họ hoàn toàn thả lỏng một hơi.

Võ Vô Địch lấy ra một khối thiên bàn, phán đoán phương hướng, sau đó lấy ra một chiếc thuyền chiến, nói: “Đi thôi, đến biên hoang vũ trụ.”

Hai người ngồi thuyền chiến, đi về hướng biên hoang vũ trụ, tốc độ không bằng Truyền tống trận, có lẽ phải mấy chục năm, hơn trăm năm mới có thể đến.

Hết chương 1954.

1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1955

Chương 1970. Gặp Thời Quang giới chủ
Bình Luận (0)
Comment