Hắn không rõ vì sao Thời Quang giới chủ lại bị vây bên trong, lại vì sao muốn hắn đi cứu.
Có lẽ cảm ứng được có người đến gần, không bao lâu sau, một bóng dáng từ chỗ sâu màu vàng màu vàng xuất hiện, cách không nhìn nhau với Lục Trần.
Đó là một nam tử trung niên vóc người vĩ ngạn, làn da màu đồng cổ, khuôn mặt cứng rắn, ánh mắt thâm thúy, cho người ta một cảm giác uy nghiêm bá đạo, nhưng râu ria lổm chổm, dung mạo không biết bao lâu không chỉnh lý, thoạt nhìn lôi thôi lếch thếch, làm cho hình tượng và khí chất giảm đi nhiều.
Tuế Nguyệt cung bay đến bên cạnh nam tử trung niên, vù vù run rẩy, giống như đang biểu đạt ý tưởng niệm, nam tử trung niên duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve Tuế Nguyệt cung, ánh mắt mang theo thần sắc cực kỳ phức tạp.
Tuế Nguyệt cung, bí bảo đỉnh phong của hắn khi đó, một tiễn bắn ra, thời không bất động, không có người nào có thể tránh né.
Thế nhưng sau khi thăng cấp đến Giới Chủ, hắn đã không cần đến Tuế Nguyệt cung, nên ném vào trong Thời Quang giới.
Từ lần chia tay trước, cho tới bây giờ gặp nhau, đã không biết qua bao nhiêu xuân thu năm tháng, căn bản nhớ không được.
Một lúc sau, Thời Quang giới chủ ngẩng đầu, một đôi mắt hổ sắc bén nhìn chăm chăm Lục Trần.
Hai người lẳng lặng đối mặt hồi lâu, Lục Trần mở miệng đánh vỡ không khí yên lặng nơi đây: “Ngươi là Thời Quang giới chủ?”
Trên thực tế, không cần hỏi thừa, thái độ kích động của Tuế Nguyệt cung đã nói rõ tất cả.
“Ừ.” Vẻ mặt Thời Quang giới chủ bình tĩnh, khẽ vuốt cằm, sau đó nói: “Vào đi, ta sẽ giúp Giới Chủ chứng đạo ngươi, đồng thời mang ta ra ngoài.”
“Có trời mới biết ta đã ở nơi quỷ quái này bao lâu.” Trong hai mắt Thời Quang giới chủ hiện ra thần sắc phức tạp.
Lục Trần cau mày, theo hắn bước vào trong dòng sông thời gian.
Chính Thời Quang giới chủ còn không ra được, lỡ như hắn đi vào cũng không ra được thì làm sao đây?
“Yên tâm, ta sẽ không hại ngươi” Thời Quang giới chủ bổ sung, tiếp đó khuôn mặt lộ ra một chút đắng chát, nói: Cho dù ta muốn hại ngươi, cũng không có năng lực đó.”
Trong lòng Lục Trần hơi động, nhìn lướt qua Thời Quang giới chủ, nháy mắt ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện tu vi của Thời Quang giới chủ chỉ có Tạo Giới cảnh viên mãn, giống như hắn.
Lần này, Lục Trần là thật sự sững sờ, vị này không phải Giới Chủ sao, sao chỉ có Tạo Giới cảnh viên mãn, ngay cả Đạo Tổ cũng chưa tới.
Sau đó Lục Trần lại nghĩ tới lời đồn Thời Quang giới chủ tróc khỏi thế giới hắn từng nghe qua mấy lần.
Nói cách khác, Thời Quang giới chủ tương đương với phế tu vi một lần, tiếp đó lại tu luyện từ đầu?
Thấy Thời Quang giới chủ đã không còn uy hiếp, Lục Trần gật đầu, thân hình lóe lên, tiến vào trong dòng sông thời gian.
Sau khi vào trong này, Lục Trần lập tức cảm nhận được biến hóa xung quanh, trong cõi u minh có vật gì đó biến mất, giống như là thời gian.
Đúng vậy!
Hắn không cảm nhận được thời gian trôi qua xung quanh, giống như thời gian đã ngưng lại.
Nhưng khác với thời gian ngưng lại, hắn có thể tự do hành động.
“Lúc trước ta theo dòng sông thời gian, nhìn thấu tương lai, có một người có thể trợ giúp ta thoát khỏi khốn cảnh, người đó chính là ngươi, nhưng mà ta không nghĩ tới, ngươi thế mà có thể chứng đạo.” Thời Quang giới chủ nhìn Lục Trần, mang tâm trạng vô cùng phức tạp nói.
Lục Trần cau mày, lại nghe nói hai chữ chứng đạo.
Hắn chứng đạo gì, khi nào thì chứng đạo.
Sau khi Lục Trần tu hành đến Tạo Giới cảnh viên mãn, chỉ biết là bất cứ một đại đạo nào, tu luyện tới cực hạn chính là Đạo Tổ, nhưng thế nào là cực hạn, không có một ai biết, tóm lại, sau khi hắn đến Tạo Giới cảnh viên mãn, tu hành một mười vạn năm, vẫn không tìm được con đường phía trước.
Hắn đã từng nghe ngóng biện pháp tiến giai của Đạo Tổ hoặc là Giới Chủ, nhưng không có lưu truyền.
Một lời nhiều nhất là, chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, hoặc là cần chính mình đi cảm ngộ.
Tóm lại, đối với thăng cấp Đạo Tổ trở lên, hắn không có bất cứ manh mối nào.
“Cái gì là chứng đạo?” Lục Trần cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Thời Quang giới chủ có biến hóa, ánh mắt quái lạ nhìn hắn.
Lục Trần cảm thấy Thời Quang giới chủ đang khinh bỉ hắn, nhưng hắn không có chứng cứ.
“Hướng trời minh giám, một mình sáng tạo đại đạo, được ý chí vũ trụ công nhận.” Thời Quang giới chủ chầm chậm nói: “Sau khi ngươi chứng đạo, trong vũ trụ chư thiên vạn giới, đồng thời nhiều thêm một đại đạo, ngươi suy nghĩ kỹ lại xem, ngươi chứng đạo gì?”
“Đại đạo Kiếm Ý!” Lục Trần thốt ra.
Lục Trần thoáng cái nghĩ tới, lần trước hắn ở trong Đạo giới, vì thăng cấp Tạo Giới cảnh, dung luyện kiếm ý vào trong bản nguyên thế giới, nhưng kiếm ý cũng không phải đại đạo, không cách nào thành công, về sau lại không hiểu sao lại thành công.
Sau khi từ Đạo giới đi ra, trong ý chí Nguyên giới, liền có thêm một đại đạo tên là đại đạo Kiếm Ý.
Lục Trần nghĩ tới đây, trong lòng bịch bịch cuồng loạn, cái gọi chứng đạo, là chỉ đại đạo Kiếm Ý.
Thời Quang giới chủ nhìn thấy dáng vẻ hậu tri hậu giác chứng đạo của người khác, rất muốn đánh người.
Thời Quang giới chủ khẽ thở dài, rơi vào hồi ức, nghĩ lại lúc hắn đau đớn hạ quyết tâm, bóc ra Thời Quang giới, chém rớt tu vi một đời, bắt đầu lại từ đầu, tới dòng sông thời gian không biết bao nhiêu năm, đều không nhìn trộm được phương pháp chứng đạo.
Mà một gia hỏa chứng đạo, thế mà không biết chính mình đã chứng đạo.
Thật là càng nghĩ càng giận!
Hết chương 1956.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1957
Chương 1972. Ra vẻ bị sét đánhThời Quang giới chủ hắng giọng một cái, nói: “Phàm là người chứng đạo, không cần tu hành cảnh giới Đạo Tổ hợp đạo, có thể trực tiếp lược bớt bước này, chỉ cần ngươi hoàn thiện nội vũ trụ là có thể lập tức trở thành Vô Thượng giới chủ.”
“Trái lại, người mượn đạo chính là người tu hành trên thế gian ngoài ngươi, Sơn Hải giới chủ, Thánh Chủ ra, sau khi thăng cấp Đạo Tổ, ý chí vũ trụ sẽ âm thầm giáng xuống thế giới thích hợp với các ngươi, nếu như Đạo Tổ thành công luyện hóa thế giới, hoà vào trong cơ thể, coi là hợp đạo thành công, thăng cấp Giới Chủ cảnh.”
“Tất nhiên, loại Giới Chủ này được xưng là Giả Giới Chủ, chiến lực không sánh được với Chân Giới Chủ chứng đạo.”
“Đây cũng là ngọn nguồn của cách nói Chân, Giả Giới Chủ.”
Nghe lời Thời Quang giới chủ nói, Lục Trần thoải mái, thì ra Giới Chủ thăng cấp như vậy, hỏi: “Tùy tiện luyện hóa một thế giới, hoà vào trong cơ thể là có thể thăng cấp Đạo Tổ?”
Thời Quang giới chủ chế nhạo một câu: “Nào có đơn giản như vậy, nếu như đơn giản như vậy, cấp Giới Chủ cũng sẽ không hiếm thấy như thế.”
“Đầu tiên, tu hành đạt tới cấp Đạo Tổ thì sẽ cảm ứng được ý chí vũ trụ ban xuống một thế giới sơ sinh, chỉ có luyện hóa thế giới được ban cho, luyện hóa thành công, mới có thể xưng là Giới Chủ.”
“Luyện hóa giống như ý chí thế giới, căn bản là vô dụng, ngươi biết Bàng Vân đạo tổ chứ, không biết đã nuốt bao nhiêu ý chí thế giới, nhưng vẫn còn ở cấp Đạo Tổ, chẳng qua là lợi hại hơn Đạo Tổ bình thường nhiều thôi.”
Lục Trần mất tự nhiên quay đầu qua, Bàng Vân đạo tổ, làm sao hắn có thể không biết, tên chó chết đó, chờ mình đi vào Giới Chủ cảnh, người đầu tiên trấn áp chính là hắn.
Lục Trần lấy lại tinh thần, nghi hoặc nói: “Cảnh giới Đạo Tổ, hẳn là có thể tuỳ tiện luyện hóa ý chí thế giới chứ.”
Thời Quang giới chủ lắc đầu, nói: “Không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, ý chí thế giới sơ sinh vũ trụ ban xuống cường đại hơn ý chí thế giới bình thường rất nhiều, khó mà luyện hóa, năm đó ta vì luyện hóa Thời Quang giới, cửu tử nhất sinh, suýt chết tại nơi đó, may mà, ta hợp đạo thành công.”
Nói tới đây, sắc mặt của Thời Quang giới chủ trở nên đen vô cùng, tiếp tục nói: “Lúc ta trở thành Giới Chủ, còn chưa kịp vui mừng, liền biết được bí văn Chân, Giả Giới Chủ, thật là tức chết ta rồi.”
Tiếp đó, Thời Quang giới chủ tiếp tục nói: “Bởi vì một vài nguyên nhân, ta và Vận Mệnh giới chủ chiến một trận, phát hiện đánh không lại, bèn quả quyết từ bỏ tu vi khổ tu ngàn vạn năm, tu luyện lại lần nữa, thề phải chứng đạo.”
Lục Trần lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thời Quang giới chủ, không thể không bội phục quyết tâm của hắn.
Giống như một người, cực khổ dựa vào cố gắng của mình, vất vả lắm mới trở thành phú ông hàng tỷ, nhưng khoảnh khắc trở thành phú ông hàng tỷ, tan hết tất cả tài sản, từ nghèo rớt mồng tơi bắt đầu lập nghiệp.
Loại quyết tâm này, không phải người bình thường có thể làm ra được.
Ai nguyện ý từ bỏ tu vi vất vả, Lục Trần để tay lên ngực tự hỏi, chính mình không làm được.
Suy nghĩ lung tung một hồi, Lục Trần trở về vấn đề chính, hỏi: “Ta không cần hợp đạo là có thể bước vào Giới Chủ cảnh sao?”
Thời Quang giới chủ nói: “Không sai.”
Lục Trần dò hỏi: “Làm sao mới có thể hoàn thiện nội vũ trụ.”
Lục Trần vừa nói, vừa thăm dò thế giới thể nội, thế giới màu vàng ở trong cơ thể hắn chậm rãi chuyển động.
Hai mắt Thời Quang giới chủ nhìn chằm chằm Lục Trần, gằn từng chữ một: “Mượn đại đạo vũ trụ nơi này hoàn thiện nội vũ trụ, tiếp đó cắt đứt liên hệ nhân quả với vũ trụ nơi này, mở ra vũ trụ độc lập trong cơ thể.”
Ầm!
Lời Thời Quang giới chủ nói làm đầu Lục Trần thoáng chốc nổ tung, giống như đẩy mây mù thấy trăng sáng, để hắn nhìn thấy một con đường sáng thông đến Giới Chủ.
“Thì ra là như vậy, đa tạ tiền bối giải hoặc.” Lấy lại tinh thần, Lục Trần ôm quyền với Thời Quang giới chủ, tỏ vẻ cảm kích.
Thời Quang giới chủ nói: “Không cần cảm tạ, dẫu sao ta còn muốn dựa vào ngươi, từ nơi chết tiệt này đi ra ngoài.”
“Chủ nhân, chủ nhân, bọn ta đến rồi.” Đúng lúc này, trong lòng Lục Trần vang lên giọng nói của Lượng Tử và Cứng Đầu, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía trước, hai đại yêu mang theo yêu uy cái thế, đang nhanh chóng đến gần phía hắn.
Một đại yêu là cự viên màu vàng, hào quang vạn trượng, một yêu khác là ma cầm che khuất bầu trời, xa xa đều có thể cảm nhận được khí tức hung lệ kia.
Khí tức của hai yêu thú vô cùng khủng bố, uy áp Đạo Tổ hùng hậu.
Hai đại yêu này, đúng là Lượng Tử và Cứng Đầu.
Nhìn thấy hai yêu, Lục Trần đột nhiên nhớ tới trước đây khi rơi vào nguy hiểm, từng cầu cứu hai yêu thú, chẳng qua sau khi cầu cứu, nội thế giới của hắn phát sinh biến hóa, lực lượng kiếm ý tăng mạnh, dễ như trở bàn tay phản sát sinh vật Hỗn Độn, giải trừ nguy cơ.
Sau đó thì rời đi.
Về chuyện hai yêu thú tới hay không, cũng ném ra sau đầu.
“Các ngươi tới thật nhanh, nếu như ta tử vong, vừa vặn có thể nhặt xác cho ta.” Lục Trần tức giận nói.
Lượng Tử gần đến, lúng túng gãi đầu, nói: “Chủ nhân, không trách bọn ta được, bọn ta nhận được tín hiệu cầu cứu bèn lên đường với tốc độ cao nhất, ai biết trên đường đi, cảm ứng được vị trí của ngươi liên tục tiến lên, vẫn đuổi theo sau lưng, nhưng thế nào cũng không đuổi kịp.”
Lục Trần lập tức bị nghẹn họng một hồi, tốt lắm, đây là hắn lơ là, nhưng hắn sẽ không thừa nhận.
Hết chương 1957.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1958
Chương 1973. Ra vẻ bị sét đánh (2)