Người xung quanh rất bất ngờ, vậy mà lại có người lấy công pháp Tạo Giới cảnh đến thay tiền đấu giá, đương nhiên tình hình này cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, rất nhiều thế lực lớn cũng có lúc hạn chế, sẽ xuất pháp bảo, công pháp bên người ra thay thế cho linh tinh.
Có lẽ mọi người không nên bất ngờ về lời nói này, bọn họ không chút bất ngờ việc ai ở trong phòng bao nói ra câu này.
Sở dĩ bất ngờ là người đấu giá ngồi ở vị trí của đại sảnh.
Người ngồi ở vị trí đại sảnh bình thường đều là tán tu hoặc là thế lực bình thường.
Trong lòng bọn họ tràn ngập hoài nghi, thanh niên này thật sự có thể xuất ra công pháp Tạo Giới cảnh thay thế cho linh tinh sao?
Lục Trần mặt không chút thay đổi, phớt lờ với vô số ánh mắt kinh ngạc và hoài nghi xung quanh.
Mà hắn mở miệng, xung quanh lại yên tĩnh, người đến từ các thế lực lớn bên trong phòng bao đều lần lượt nhìn Lục Trần.
Một thanh niên ngồi ở đại sảnh mở miệng muốn xuất ra công pháp Tạo Giới cảnh, điều này khiến người ta không nghi ngờ cũng khó.
Một đám người nhìn Lục Trần, cảm giác tu vi sâu cạn, lại phát hiện đối phương như bị sương mù bao phủ, hoàn toàn không nhìn ra sâu cạn.
“Ngươi lấy ra được Tạo Giới cảnh sao?” Một âm thanh hoài nghi từ trong phòng bao số hai truyền ra.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lãnh đạm đáp lại một câu: “Nhiều chuyện.”
“Chậc…”
Lời này khiến cho người xung quanh cạn lời, đúng là thanh niên kiêu ngạo, quả thực cuồng vọng đến mức không có giới hạn, nếu như bọn họ suy đoán không lầm thì chủ nhân của phòng bao số hai là Triệu công tử.
Triệu công tử là thanh niên trẻ tuổi tài giỏi có danh tiếng nhất Hoàng Đô, không thua kém Hoàng tử công tử, cha Triệu Mục là đại nguyên soái của Hoàng triều Thương Lan.
Hậu bối hai nhà khác của Hoàng Đô có Tạo Giới cảnh trấn giữ cũng không dám nói chuyện như vậy với Triệu công tử.
Lúc này, bên trong phòng bao số hai có một thanh niên mặc cẩm y ngọc bào, tướng mạo đường hoàng, có mấy phần anh tuấn, bên cạnh còn có hai người bóp vai đấm chân cho hắn, vô cùng thoải mái.
Khi hai chữ nhiều chuyện vừa được thốt ra, Triệu Nguyên đại công tử ngây ngốc như gà gỗ, lỗ tai như xuất hiện ảo giác.
Ở Hoàng Đô, cùng lứa dám dùng khẩu khí này nói chuyện với hắn không vượt quá một bàn tay.
Nhưng tuyệt đối không bao gồm thanh niên ngồi ở đại sảnh.
“Ngươi giỏi!” Triệu Nguyên ngây ra một lúc lâu, trong miệng mới thốt ra hai chữ.
Trong lòng Triệu Nguyên không có bao nhiêu tức giận về việc này, hơn nữa còn có chút hứng thú với thân phận của Lục Trần.
Đây là thanh niên kiêu ngạo từ đâu đến?
Ngay sau đó, một âm thanh vang lên, nói: “Dám hỏi công pháp Tạo Giới cảnh tính như thế nào.”
“Công pháp Tạo Giới cảnh có bình thường, có đỉnh cao, mức độ quý giá không đồng nhất, giá cả tất nhiên cũng không giống nhau, bình thường bốn năm ngàn vạn phương là có thể đấu giá được, đỉnh cấp thì trăm triệu vạn phương linh tinh, nhà đấu giá ra giá trước rồi tiếp tục đi!” Có người trong phòng bao hưởng ứng.
Người bên trong phòng bao nói không phải không có đạo lý, nếu như không định giá thì sẽ không cách nào tiếp tục đấu giá.
“Tiểu hữu, ngươi cảm thấy thế nào?” Một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Trần, mặt mày hiền lành mỉm cười hỏi, trên người toát ra khí tức nhàn nhạt.
“Được!” Lục Trần nhìn đối phương một cái, khẽ gật đầu.
“Mời tiểu hữu đi theo ta!” Lão giả nói xong, xoay người dẫn đường ở phía trước.
Lục Trần đứng dậy đi theo lão giả rời đi.
“Các ngươi nói, hắn thật sự có thể xuất ra công pháp Tạo Giới cảnh sao?”
“Không thể nào, mặc dù công pháp này hiếm thấy nhưng cũng không phải ai cũng có thể lấy ra, hắn ngồi ở ghế đại sảnh, dung mạo lại xa lạ như thế, nhìn không ra đến từ thế lực đứng đầu nhà nào, khó có thể tưởng tượng có thể lấy ra được.”
Sau khi Lục Trần rời đi thì những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Hơn nữa còn có một nguyên nhân, cho dù có thế lực có cường giả Tạo Giới cảnh trấn giữ thì công pháp thuộc về cơ mật tối cao không thể tiết lộ ra ngoài, một khi tiết lộ ra ngoài thì có thể một truyền trăm, trăm truyền ngàn, điều này cũng nói rõ thế lực Tạo Giới cảnh bình thường không thể lấy công pháp Tạo Giới cảnh ra để đấu giá.
Bên này, Lục Trần đi theo lão giả vào trong một phòng bao, lão giả rất khách sáo nói: “Tiểu hữu, xin lấy công pháp ra để lão hủ xem đôi chút.”
Khí tức của Lục Trần tuy nhìn không thấu nhưng lại cho hắn luồng khí tức uy hiếp vô song, cho nên lão giả cũng không quá kiêu ngạo mà rất khách sáo.
Lục Trần dùng đại đạo khắc chữ, trên không trung xuất hiện một hàng khẩu quyết nhưng chỉ có hai hàng.
Lục Trần nói: “Chủ nhân của bộ ma công này tu hành đến Tạo Giới cảnh trung kỳ, vẫn chưa tới đỉnh, cực hạn có lẽ có thể tu hành đến Đế Quân.”
Lão giả cười cười, không nghe sự chém gió của Lục Trần, ánh mắt phóng ra một tia thần mang, nhìn chằm chằm khẩu quyết trong hư không, nhìn chằm chằm hơn mười giây, hào quang trong mắt lão giả thu lại, mở miệng nói: “Tiểu hữu, bộ công pháp này thuộc về trung đẳng thiên thượng, không tính là đứng đầu, dựa theo giá bán đấu giá bình thường cũng chỉ có sáu ngàn vạn phương linh tinh, tiểu hữu cảm thấy cái giá này như thế nào.”
Lục Trần kinh ngạc nhìn lão giả, hỏi: “Sao ngươi có thể nhìn ra giá trị của một bộ công pháp.”
Lão giả cười cười, nói: “Bản lĩnh đặc thù.”
Thấy vậy, Lục Trần cũng không hỏi nhiều, nói: “Được.”
Chương 1869: Đấu giá đến tay“Được rồi, tiểu hữu tiếp tục bán đấu giá đi.” Lão giả nói.
Lục Trần gật đầu, lần nữa trở lại phòng đấu giá, lão giả đi theo, nhìn quanh bốn phía một lượt, giải thích: “Tiểu hữu này quả thật có thể xuất ra công pháp Tạo Giới cảnh, trung đẳng thiên thượng, định giá sáu ngàn vạn phương linh tinh, được rồi, đấu giá tiếp tục.”
Nghe được lời của lão giả, người bốn phía lần lượt lộ ra vẻ kinh ngạc, đối phương thật sự lấy ra được, hơn nữa còn không phải là công pháp Tạo Giới cảnh bình thường.
Sau sự việc nhỏ thì cuộc đấu giá tiếp tục.
“Sáu ngàn một trăm vạn phương!”
“Sáu ngàn hai trăm vạn phương!”
“Sáu ngàn bốn trăm vạn phương!”
Bởi vì công pháp Tạo Giới cảnh của Lục Trần định giá là sáu ngàn vạn, cho nên bắt đầu đấu giá từ sáu ngàn vạn phương linh tinh, người bên trong phòng bao không muốn buông bỏ Giả Chân diễm, đã tranh nhau tăng giá, rất nhanh giá cả của Giả Chân diễm lập tức vọt đến bảy ngàn vạn phương linh tinh.
Cái giá này trên cơ bản là đỉnh cao, lại tiếp tục theo giá thì hơi không đáng giá.
Vì vậy, xung quanh lại lần nữa im lặng.
Lúc này, Lục Trần lại nhẹ nhàng nói một câu: “Hai bộ công pháp Tạo Giới cảnh.”
“Chậc…”
Vừa nói ra lời này, người xung quanh lập tức ngây ra, người này không mở miệng thì thôi, mở miệng cái lại rất khiếp người.
Tại sao không dùng linh tinh tăng giá, lại chuyển sang công pháp Tạo Giới cảnh.
Lẽ nào trong nhà nghèo chỉ còn lại công pháp Tạo Giới cảnh thôi sao?
Đừng nói người xung quanh cạn lời, cho dù là người trong phòng bao cũng trợn tròn mắt.
“Ngươi thắng rồi!” Một lúc sau, từng âm thanh suy sụp thốt ra từ trong phòng bao, tỏ vẻ hoàn toàn bội phục.
“Chúc mừng công tử đấu giá được Chân diễm, mời công tử đi…” Người đẹp mặc sườn xám trên đài lộ ra nụ cười mỉm, nhưng nàng vẫn chưa nói xong thì một âm thanh âm trầm từ bên cạnh truyền đến: “Bổn thiếu muốn Giả Chân diễm, chắc hẳn mọi người không có ý kiến đúng không?”
Một cơn gió âm u lạnh lẽo từ ngoài cửa tràn vào, trong sân đột nhiên xuất hiện một thanh niên mặc áo bào đen, mặt hắn vô cùng tái nhợt, cho người ta có loại cảm giác như bệnh nặng mới khỏi, hai tròng mắt hẹp dài, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
Thanh niên này không mời mà đến, rất nhiều người xung quanh có thân phận đều hiện ra biểu cảm kiêng kỵ, bởi vì bọn họ nhận ra thân phận của thanh niên này.
Minh Dạ!
Con trai của Minh Xà đế quân, yêu này kiêu ngạo ương ngạnh, tính cách tàn nhẫn, giống như người cha Minh Xà đế quân của hắn, thuộc loại yêu khiến cho người ta nghe đến là tái mặt.
Mặc dù rất nhiều người chướng mắt Minh Dạ, hơn nữa quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc còn như nước với lửa, nhưng không ai dám làm gì Minh Dạ, bởi vì chỉ cần Minh Xà đế quân còn sống một ngày thì sẽ không ai dám động Minh Dạ, nếu như một Đế Quân điên cuồng thì không ai ngăn lại được.
“Minh Dạ!” Bên trong phòng bao số hai truyền ra âm thanh vô cùng phẫn nộ của Triệu Nguyên. Mấy phòng bao còn lại cũng tràn ngập khí tức phẫn nộ.
“Ha ha, Triệu Nguyên, đã lâu không gặp!” Minh Dạ thản nhiên cười, sau đó trực tiếp vươn tay chộp về phía Giả thật diễm của gian hàng.
Nhưng một bàn tay già nua đã nhanh hơn hắn, cầm Giả Chân diễm đi trước hắn, rất rõ ràng nhà đấu giá Hoàng Đô đã vô cùng quen thuộc với tính xấu của Minh Dạ, bởi vì Minh Dạ đại công tử này nhìn trúng bảo vật gì thì sẽ trực tiếp cướp, trước kia đã xảy ra chuyện tương tự.
“Minh Dạ, nơi này là Hoàng Đô chứ không phải là Minh Xà sơn!” Lão giả trước đó khách sáo với Lục Trần nhìn Minh Dạ lạnh lùng cảnh cáo nói.
“Không phải Minh Xà sơn thì như thế nào, ngươi dám động ta sao?” Minh Dạ cuồng vọng quát, lộ ra thần thái không coi ai ra gì.
“Vừa rồi là ai đấu giá được Giả Chân diễm?” Minh Dạ nhìn quanh bốn phía, hỏi.
Tuy nhiên, không ai phản ứng với hắn, điều này khiến cho Minh Dạ lộ ra tia khó coi.
Lục Trần đi tới trước mặt lão giả, lấy ra bản chép tay của hai bộ công pháp từ trong nhẫn không gian đưa cho lão giả, lão giả dùng thần niệm lướt qua, vội vàng thu lại, sau đó đưa Giả Chân diễm cho Lục Trần, bổ sung một câu: “Tiểu hữu, khốn trận Tạo Giới cảnh rất quý giá, sau khi hấp thu Chân diễm phải trả lại đó.”
“Được!”
Lục Trần đáp lại một câu rồi xoay người rời đi.
“Đứng lại!”
Minh Dạ bên cạnh lớn tiếng quát: “Để Giả Chân diễm lại.”
Lục Trần quay đầu nhìn Minh Dạ, hai tròng mắt có kiếm ý chuyển động, phóng thích ánh mắt sắc bén đến cực điểm, ánh mắt này đã dọa Minh Dạ lùi về phía sau mấy bước.
Đừng nói là Minh Dạ, cho dù là người xung quanh cũng bị ánh mắt đáng sợ của Lục Trần dọa sợ.
Sau khi Minh Dạ lùi về phía sau, trong mắt lộ ra hàn ý lạnh lùng đến cực điểm, hắn tung hoành Hoàng triều Thương Lan mấy ngàn năm, lần này lại bị ánh mắt của con người dọa sợ, mất mặt đến cực điểm.
“Để lại Giả Chân diễm thì ta có thể tha cho ngươi không chết.” Ánh mắt của Minh Dạ lóe ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, lạnh giọng nói.
Người xung quanh nghe thấy Minh Dạ nói vậy, lập tức ném vẻ đồng tình thương hại cho Lục Trần, vẫn chưa cầm nóng Giả Chân diễm lấy được thì đã chắp tay dâng cho người khác, thật đáng tiếc.
Dù sao thì cha của Minh Dạ cũng là Minh Xà đế quân, một trong hai Đế Quân của Hoàng triều Thương Lan, cho dù là Thương Lan đế quân cũng không thể làm gì được cha con Minh thị.
Thuộc hạ của cha con Minh thị có đại quân Yêu tộc mấy ngàn vạn, nếu điên cuồng trả thù thành trì của lãnh địa Hoàng triều thì không biết phải chảy bao nhiêu máu, chết bao nhiêu người.
Chương 1870: Đấu giá đến tay (2)Đây cũng là nguyên nhân hoàng thất Thương Lan chịu đựng nhẫn nhịn Minh Xà đế quân.
Nhưng rất nhanh, mọi người lại ôm lấy ánh mắt chờ mong Lục Trần, mặc dù tạm thời vẫn chưa biết thanh niên này tên gì, có lai lịch gì, nhưng tùy tiện xuất ra hai bộ công pháp Tạo Giới cảnh để đấu giá Giả Chân diễm, nghĩ đến bối cảnh cũng không thấp.
“Tha cho ta không chết, ngươi chắc chứ?” Lục Trần nhìn Minh Dạ khinh thường đến cực điểm, hỏi.
“Ngươi muốn chết!” Minh Dạ thoáng nhìn thấy vẻ khinh thường nồng đậm trong mắt Lục Trần, hoàn toàn bị chọc giận, một luồng yêu khí bàng bạc từ trong cơ thể phóng ra, lực lượng đại đạo rét lạnh bao trùm đại sảnh, mọi người cảm nhận được luồng khí tức giá rét này thì giật mình rùng mình, lạnh, thật sự là quá lạnh.
Minh Dạ là cường giả tiếp cận cự đầu.
Đại sảnh gần chín phần chín cường giả đều là Thánh Đế trở xuống nên hoàn toàn không chịu nổi khí tức đại đạo của Minh Dạ.
Sát ý trong mắt Minh Dạ ngập trời, hắn giơ tay lên trực tiếp bắt về phía Lục Trần.
Nhưng Lục Trần vẫn dùng ánh mắt trào phúng nhìn Minh Dạ, đại đạo vọt ra khỏi cơ thể, đại sảnh lập tức truyền ra âm thanh đại đạo va chạm ầm ầm.
Phụt!
Đại đạo của Minh Dạ bị đánh tan ngay tức khắc, một luồng lực lượng tuyệt đối đánh trên cơ thể hắn, như bị trọng kích, thân thể bay ngược ra ngoài, va chạm vào vách tường.
“Sao lại mạnh như vậy?” Khí huyết trong cơ thể Minh Dạ dâng lên, dùng ánh mắt khó tin nhìn lấy Lục Trần.
Đại sảnh trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Mọi người nhìn Minh Dạ bị thương bay ra ngoài, lại nhìn Lục Trần, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.
Minh Dạ là Xà Yêu tiếp cận cấp bậc Cự Đầu, thực lực vô cùng mạnh mẽ, cho dù là cường giả Cự Đầu cũng không dám nói dễ dàng đánh lĩnh vực đại đạo của Minh Dạ, dưới tình hình tồn tại Tạo Giới cảnh không ra tay thì không ai ở Hoàng Đô có thể hạ được Minh Dạ.
Phóng mắt nhìn toàn bộ Hoàng triều Thương Lan, Minh Dạ thuộc loại nhân vật làm mưa làm gió cấp bậc cao nhất.
Nhưng hiện tại, bởi vì Minh Dạ ôm thái độ phải có được Giả Chân diễm, cường thế cướp đoạt thanh niên đấu giá được Giả Chân diễm, lại bị đối phương làm thương nặng ngay tức khắc.
Mọi người nổi lên tò mò mãnh liệt về thân phận của Lục Trần, thanh niên này xuất phát từ thế lực phương nào.
“Phế vật!” Lục Trần nhìn chằm chằm Minh Dạ, ánh mắt vô cùng sắc bén, thốt ra một câu châm chọc.
Minh Dạ nghe thấy hai chữ phế vật, sắc mặt khó coi đến cực điểm, hai quyền nắm chặt, lòng dâng lên một cơn khuất nhục.
Đây là lần đầu tiên Minh Dạ gặp phải chuyện mất mặt như thế, cường thế cướp đoạt đồ vật lại bị đối phương đánh trong nháy mắt.
Có thể nói là thất bại thảm hại.
Rất nhanh, đôi mắt hẹp dài của Minh Dạ toát ra ý âm u lạnh lẽo giống như con rắn độc, khiến cho người ta không rét mà run.
Không ai trong Hoàng triều Thương Lan dám đối xử với hắn như vậy, nên thanh niên trước mắt nhất định phải chết.
“Ha ha, huynh đệ quá lỳ!” Một tiếng cười lớn càn rỡ vang lên ở bên cạnh, Triệu Nguyên tách ra khỏi đám người, đi tới gần đó.
Triệu Nguyên từng nếm không ít thiệt thòi trong tay Minh Dạ, hiện giờ nhìn thấy Minh Dạ mất mặt tất nhiên là vô cùng vui sướng, không khỏi nói ra lời châm chọc: “Minh Dạ ơi là Minh Dạ, trước kia ta đã nói làm yêu thì đừng có giả vờ, giả vờ bị sét đánh, hiện tại ứng nghiệm chưa.”
Minh Dạ nhìn Triệu Nguyên, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng Triệu Nguyên dường như không nhìn thấy ánh mắt âm u lạnh lẽo của hắn, vui vẻ ha ha nói: “Đáng đời.”
Lục Trần cũng không để ý đến người đó mà nhìn lão giả của nhà đấu giá Hoàng Đô, nghi ngờ hỏi: “Bối cảnh của các ngươi thật sự là hoàng thất sao.”
Mặc dù lão giả không biết tại sao Lục Trần lại hỏi như vậy nhưng vẫn khẳng định trả lời một câu: “Đúng vậy!”
Lục Trần châm chọc một câu: “Nghe nói Hoàng Chủ là Tạo Giới cảnh viên mãn, sao lại vô năng như thế, chỉ là một con tiểu yêu kiến hôi cũng dám vô pháp vô thiên phía dưới hoàng thất, chạy đến hội đấu giá công nhiên cướp đoạt vật đấu giá.”
Vừa nói ra lời này, trên mặt lão giả lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, ngượng ngùng cười cười.
Cha con Minh thị là khối u ác tính của Hoàng triều Thương Lan, ngay cả Đế Quân cũng không có năng lực nhổ bỏ, nếu có năng lực đó thì đâu thể tùy ý cho Minh Dạ kiêu ngạo ở đây.
Những lời này vốn không giải thích với Lục Trần.
Vẻ mặt mọi người nhìn Lục Trần cổ quái, thanh niên này đúng là kiêu ngạo, lại dám thẳng thắn nói Thương Lan đế quân vô năng.
Nhưng mọi người cũng không để ý đối phương nói lời này có đắc tội Thương Lan đế quân hay không, có lẽ truyền đến tai của Đế Quân cũng sẽ không nói gì.
Thanh niên này tùy tiện xuất ra hai bộ công pháp Tạo Giới cảnh đấu giá được Giả Chân diễm, nhân vật làm mưa làm gió đỉnh cấp Minh Dạ lại không chịu nổi một kích trong tay người đó, loại nhân vật này ít nhất phải cần thế lực cấp Đạo Tổ mới có thể bồi dưỡng ra, bọn họ cũng đã từng gặp những môn đồ Đạo Tổ cao cao tại thượng, thực lực vô cùng biến thái.
Người đứng đầu Hoàng triều Thương Lan hoàn toàn không đủ nhìn ở trước mặt những thiên kiêu đó.
Trên mặt Minh Dạ bên cạnh khuất nhục càng sâu, hàn ý quanh thân, vậy mà hắn lại bị xưng là con kiến hôi tiểu yêu.
“Chết tiệt!”
Ý lạnh vô cùng trong mắt Minh Dạ bắn ra, sát ý quanh thân tràn ra dường như hóa thành thực chất, khẽ quát một tiếng, miệng mở ra, một luồng sáng đen lập tức bắn về phía Lục Trần.
“Chết cho ta!”
Chương 1871: Giết!Trong lòng Minh Dạ gào thét điên cuồng, đây là một món ám khí pháp bảo tiếp cận Tạo Giới cảnh, lực công kích mạnh mẽ, hắn từng ám sát Cự Đầu dựa vào ám khí này.
Hơn nữa Minh Dạ có tự tin tuyệt đối, vừa xuất ám khí này, không phải cường giả Tạo Giới cảnh thì không thể ngăn cản.
Lục Trần nhìn thấy luồng sáng đen bắn ra, trong lòng dâng lên luồng khí tức uy hiếp, sau đó thần quang lóng lánh ở mặt ngoài cơ thể, vô số dòng chảy màu vàng kim đan xen ở bên ngoài tạo thành một lớp áo khoác màu vàng rực rỡ.
Ting!
Khi luồng sáng đen va chạm vào mặt ngoài thân thể Lục Trần, phát ra một tiếng ting, bị bắn bay ra ngoài, sau đó rơi xuống mặt đất, hiện ra nguyên hình, đây là một con dao có chiều dài bằng một ngón tay.
Minh Dạ thấy đối phương ngăn cản được, tròng mắt sắp lồi ra, bản thân sử dụng tuyệt học đã ẩn giấu, đối phương vẫn mảy may không thương tích.
“Tự tìm đường chết!”
Hai đồng tử của Lục Trần đều hóa thành màu vàng kim, hào quang bắt mắt bắn ra từ bên trong, hắn nâng bàn tay lên, vô số dòng chảy màu vàng kim chuyển động quanh thân hội tụ thành một thanh thần kiếm màu vàng kim ở giữa không trung, nhộn nhạo ra từng gợn sóng, khuếch tán bốn phía, khiến người xung quanh cảm nhận được một luồng hàn ý.
Lục Trần vỗ mạnh chuôi kiếm, thần kiếm màu vàng kim bắn thẳng về phía Minh Dạ.
Minh Dạ nhìn thấy thần kiếm màu vàng kim bắn đến, ngửi được khí tức Tử Vong ở bên trên, trong mắt hiện ra sợ hãi, thanh sắc đều lớn nói: “Ngươi, ngươi lại muốn giết ta.”
Minh Dạ hoàn toàn không ngờ đối phương dám giết hắn.
Nếu như là người của Hoàng triều Thương Lan biết lai lịch của hắn phía sau có một người cha Đế Quân, tất nhiên sẽ không dám ra tay với hắn, nhưng Lục Trần không phải là người của Hoàng triều Thương Lan, hơn nữa bên cạnh còn có hai con yêu thú Tạo Giới cảnh viên mãn đi theo, tất nhiên không cần kiêng kị bối cảnh của Minh Dạ.
Còn nữa, đối mặt với Đạo Tổ Kế Bằng, Hình Dực trấn giữ ở phía sau.
Lục Trần không chút chần chờ, dứt khoát ra tay, sao có thể sợ Minh Dạ phía sau chỉ có Tạo Giới cảnh.
Phụt!
Minh Dạ vừa nói xong, thần kiếm màu vàng kim lập tức đâm vào cơ thể Minh Dạ, một cảm giác đau đớn kịch liệt bao trùm toàn thân khiến cho khuôn mặt hắn vặn vẹo.
Minh Dạ cúi đầu nhìn thần kiếm màu vàng kim xuyên qua ngực, nơi vết thương có máu tươi thấm ướt ra. Một giây sau, thần kiếm màu vàng kim nổ tung, hóa thành hàng trăm triệu vạn tia kiếm quang màu vàng kim, cắn nuốt cơ thể của Minh Dạ.
Ánh sáng chói mắt bộc phát, mọi người chỉ cảm thấy ánh mắt đau đớn, vội vàng che lại, có người tay hơi chậm, kêu lên một tiếng đau đớn, hai đồng tử có máu tươi chảy ra.
Ầm!
Một luồng khí tức ngập trời khủng bố bộc phát, đại đạo uy áp khuếch tán, trực tiếp xốc bay vô số người xung quanh.
Ầm đùng đùng!
Nhà đấu giá Hoàng Đô không chịu được luồng uy áp này, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, nổ tung ra.
“Ai dám động đến con ta?” Một âm thanh lạnh lùng không ngừng vang vọng khắp đất trời, ý âm u lạnh lẽo quét sạch không gian, hình thành từng lực lượng cơn bão đáng sợ, tàn sát bừa bãi trong không gian.
“Khí tức thật mạnh, nhà đấu giá Hoàng Đô làm sao vậy?”
“Có kẻ địch tiến công hoàng thành sao?”
Động tĩnh xảy ra ở nhà đấu giá Hoàng Đô dẫn đến vô số người toàn thành nhìn về phương hướng này.
“Đây là khí tức của Minh Xà đế quân!”
Bên trong Hoàng Đô, vô số cường giả Tạo Giới cảnh mở mắt, tràn ngập nghi ngờ, trong hoàng cung, Thương Lan đế quân nhìn nhà đấu giá Hoàng Đô, trong mắt lộ ra một tia dị sắc.
Đương nhiên hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấu đây là tia thần niệm của Minh Xà, mặc dù uy áp khủng bố nhưng vốn không phải là bản tôn.
Thần niệm của Minh Xà chỉ có một khả năng, đó chính là Minh Dạ đã chết.
Một tia sáng vọt đến, Thương Lan đế quân vươn tay chặn tia sáng này lại, đọc tin tức ở bên trên, trong mắt của Thương Lan đế quân hiện lên một tia dị sắc, quả nhiên không khác so với hắn suy đoán.
Bên trong nhà đấu giá có một thanh niên dùng hai bộ công pháp Tạo Giới cảnh đấu giá Giả Chân diễm, Minh Dạ muốn mạnh mẽ cướp lấy nhưng lại bị đối phương làm trọng thương, hiện giờ còn bị đối phương giết chết, kích hoạt thần niệm của Minh Xà để lại trong cơ thể Minh Dạ.
“Là người thần bí của thành Lưu Phong sao?” Thương Lan đế quân lẩm bẩm.
Mấy tháng trước, thành Lưu Phong suýt chút bị Yêu tộc hiến tế, đột nhiên có một Yêu Hoàng bước ra bóp chết Hàn Nha Vương và Báo Vương, làm cho thành Lưu Phong may mắn sống sót tiếp, hắn đã phái Triệu Mục tiến đến thành Lưu Phong nhưng lại chậm một bước, đối phương đã đến Hoàng Đô.
Mặc dù lỡ mất dịp tốt nhưng cũng hiểu rõ tổng cộng có hai Yêu Hoàng và một Thánh Đế.
Không ai trong thành Hoàng Đô là không biết thân phận của Minh Dạ, nhưng hiện giờ lại có người dứt khoát ra tay.
Cho nên Thương Lan đế quân thoáng cái đã có thể đoán được thanh niên ra tay với Minh Dạ chắc chắn là thanh niên đi theo hai Yêu Hoàng đó.
Chỉ là không biết quan hệ giữa bọn họ.
Ánh mắt của Thương Lan đế quân nhìn về phương xa, lặng lẽ nhìn sự việc phát triển.
…
Nhà đấu giá Hoàng Đô đã thành một mảng phế tích, hủy diệt dưới khí tức đáng sợ của cường giả Tạo Giới cảnh, trên không trung có hai tia nguyên thần mờ ảo.
Một tia mờ ảo trong số đó là Minh Dạ, hắn bị một kiếm của Lục Trần xuyên qua cơ thể, trăm triệu vạn kiếm quang bộc phát phá hủy cơ thể của hắn, vốn nguyên thần sắp bị kiếm quang xé nát, may mà cha xuất hiện kịp thời, cứu được hắn một mạng.
Chương 1872: Giết! (2)Trong mắt Minh Dạ nhìn xuống thanh niên phía dưới mang theo sát ý lẫm liệt đến cực điểm.
Lần này là tổn thất nặng nề nhất trong cuộc đời của hắn, chưa từng có ngoại lệ.
Tia nguyên thần mờ ảo bên cạnh là Minh Xà đế quân, khí thế ngập trời, hai tròng mắt hiện lên lãnh ý vô song, dường như muốn đóng băng đất trời, giây phút này, vô số người tại đây cùng với người bay nhanh về phương hướng này đều có thể cảm nhận được lãnh ý trên người Minh Xà đế quân.
“Ngươi to gan lắm!” Minh Xà đế quân cúi đầu nhìn xuống Lục Trần, quát lớn.
Minh Xà đế quân như thế nào cũng không ngờ lại có người dám động đến con trai của hắn ở trong Hoàng triều Thương Lan, ngay cả Thương Lan đế quân cũng không dám, con kiến hôi phía dưới mới Thánh Đế sao lại dám.
Ánh mắt Minh Dạ lạnh lẽo nói: “Cha, giết hắn!”
“Hắn là phế vật ngươi dạy ra sao?” Ánh mắt Lục Trần nhìn lên trên người Minh Xà đế quân, hỏi với vẻ bình tĩnh: “Dạy hắn làm cách nào để cướp đồ của người khác, nhưng lại không dạy hắn trước khi cướp đoạt, không cân nhắc xem bản thân có thực lực đó hay không.”
“Tép riu!”
Ánh mắt Minh Xà đế quân âm u, một tia thần niệm khủng bố đến cực điểm bao trùm xuống dưới, cưỡng ép tiến vào trong đầu Lục Trần, muốn làm vỡ nát nguyên thần của Lục Trần.
“Dù bản tôn của ngươi đến đây cũng không giữ được phế vật này!” Lục Trần ngông cuồng nói, lúc thần niệm đó xâm nhập vào nguyên thần, Chân diễm ẩn núp trong cơ thể thoáng cái bộc phát mãnh liệt, bao trùm thần niệm tiến vào trong đầu.
Xẹt xẹt xẹt!
Thần niệm của Minh Xà đế quân ngay tức khắc bị đốt thành hư vô.
Minh Xà đế quân thuộc tồn tại Tạo Giới cảnh viên mãn, thực lực mạnh không thể nghi ngờ, còn về thần niệm tất nhiên là có thể dễ dàng loại bỏ dưới Thánh Đế, nhưng hiện tại Minh Xà đế quân chỉ là một tia thần niệm, mà một tia thần niệm đang phát động thần niệm công kích, uy lực chỉ bằng một phần mười của bản tôn.
Lại thêm Lục Trần có Chân diễm, công kích cấp bậc này đối với hắn giống như là gãi ngứa vậy.
“Sẽ không cho rằng có một tia thần niệm xuất hiện thì ngươi sẽ an toàn đấy chứ?” Lục Trần quay đầu nhìn Minh Dạ, mắt lộ ra vẻ châm chọc, nói: “Nhớ kỹ, kiếp sau không có được thực lực đó thì đừng học cướp đồ của người khác.”
Lục Trần nói xong, đột nhiên trong cơ thể phóng ra một dòng nước lũ màu đen mênh mông, dùng thế nhanh như chớp bao trùm lấy một phương trời, cũng bao trùm hai tia thần niệm.
Trên vòm trời, nước lũ hỏa diễm màu đen gào thét, tràn ngập nhiệt độ cao khủng khiếp, dường như bầu trời đều muốn hòa tan.
“Chân diễm!”
“Đây là Chân diễm!”
Từng cường giả xem chiến trong âm thầm cảm nhận được nhiệt độ đáng sợ chất chứa bên trong hỏa diễm màu đen, mặc dù cách rất xa nhưng làn da đều xuất hiện cảm giác đau đớn, lần lượt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chân diễm áp đảo phía trên thần hỏa có thể dễ dàng thêu diệt cấp bậc Thánh Đế, vô cùng khủng bố, đối với nguyên thần cùng với vật âm tà càng là khắc tinh trời sinh.
Ở Nguyên giới, thế lực có được Chân diễm vô cùng ít, thế lực bình thường không có tư cách có được.
Thứ nhất, muốn bồi dưỡng thần hỏa bình thường thành Chân diễm cần tìm được thần hỏa lượng lớn đến cắn nuốt để nó tiến cấp, trong lúc này cần hao phí vô số nhân lực và tài lực.
Nhân lực đương nhiên là tìm tung tích thần hỏa khắp thế giới, còn về tài lực thì giống như Lục Trần đấu giá thần hỏa trên hội đấu giá vậy.
Thứ hai, tại sao nói thế lực bình thường không có tư cách có được Chân diễm, đó là vì cho dù có được cũng không có thực lực tuyệt đối giữ được.
Ví dụ nói Hoàng triều Thương Lan may mắn có được một đóa Chân diễm, bị người ngoài biết được, có lẽ vẫn chưa cầm nóng tay, Hoàng triều xung quanh đã phái đại quân hãm thành rồi.
Thoáng nhìn hỏa diễm màu đen vô song bao trùm đến bốn phía, sắc mặt Minh Xà đế quân lập tức thay đổi, nếu như bản tôn ở đây, nguy cơ sẽ được hóa giải dễ dàng, nhưng hiện tại chỉ là một tia thần niệm, hoàn toàn không chống đỡ được nhiệt độ nóng rực của Chân diễm, chứ đừng nói đến hắn còn phải bảo vệ nguyên thần của Minh Dạ.
Nếu như nguyên thần của Minh Dạ bị đốt thành hư vô thì không cách nào sống lại được nữa.
“Đi!”
Minh Xà đế quân thò tay ra, nắm lấy cánh tay của Minh Dạ, hóa thành một vệt sáng muốn bỏ chạy.
Nhưng Minh Xà đế quân đã đánh giá thấp uy lực của Diệt Thế Hắc Diễm, lúc hỏa diễm tiếp xúc bên trên thần niệm thể, lập tức truyền ra âm thanh xẹt xẹt, thần niệm thể gặp trọng thương hóa thành từng sợi khói trắng phiêu đãng.
Kiêu ngạo trong mắt Minh Dạ bên cạnh hoàn toàn biến mất, chỉ còn sợ hãi nồng đậm.
Vốn tưởng rằng thần niệm của cha xuất hiện thì có thể dẫn hắn rời đi an toàn, nhưng hiện tại xem ra ngay cả cha cũng không chắc có thể an toàn dẫn hắn đi.
Minh Xà đế quân hừ lạnh một tiếng, một tia lực lượng băng lạnh bao phủ toàn thân, lan tràn ra ngoài, muốn làm giảm nhiệt độ của hỏa diễm, nhưng đại đạo vừa chạm đến đã lập tức hòa tan.
Ánh mắt của Minh Xà đế quân khó coi đến cực điểm, chợt hắn nhìn xuống thanh niên phía dưới, giọng điệu yếu đi không ít, nói: “Tha cho bọn ta rời đi thì ta có thể bỏ qua chuyện này.”
“Ngươi đã nhầm một chuyện, không phải là ta đắc tội các ngươi mà là các ngươi đắc tội ta!” Lục Trần nói với giọng điệu bình tĩnh: “Ngươi không truy cứu, nhưng ta vẫn sẽ truy cứu.”
Chương 1873: Lửa giận của Minh Xà đế quânKhông đợi Minh Xà đế quân nói chuyện, Lục Trần lại châm chọc một câu: “Xem ra các ngươi hống hách quen rồi, tự cho rằng mỗi một chuyện làm ra đều là các ngươi đúng, người khác đều là sai.”
Nghe được lời này, trong mắt Minh Xà đế quân lập lòe hung quang, hắn có thân phận gì, đối phương có thân phận gì, đến phiên người đó dạy dỗ hắn sao, chỉ là hiện tại tính mạng con trai ở trước mắt, không thể không chịu thua, nói: “Ngươi muốn thế nào mới bỏ qua cho Minh Dạ.”
“Không muốn bỏ qua!” Lục Trần mở miệng nói.
Nói xong, hỏa diễm màu đen vô song nhanh chóng co rụt lại, bao bọc bọn họ ở bên trong, rất nhanh, bên trong hỏa diễm màu đen truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Minh Dạ.
Tiếng thảm thiết duy trì chưa đến một phút thì đã im bặt.
Một phút sau, tia thần niệm này của Minh Xà đế quân cũng tan thành mây khói.
Lúc hai tia nguyên thần hoàn toàn bị đốt thành hư vô thì Lục Trần thu hồi Diệt Thế Hắc Diễm, sau đó bước chân đạp mạnh, rời khỏi nơi này, để lại một đám quần chúng vây xem chấn động.
Dân chúng xung quanh hoàng thành đứng ngây tại chỗ, rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chủ yếu là Lục Trần biểu hiện quá mạnh mẽ!
Bọn họ sống vô số năm tháng ở hoàng thành, nhân vật nào mà chưa từng nhìn thấy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật bá đạo như vậy, không chút kiêng kỵ ra tay với Minh Dạ thì thôi, thần niệm của Minh Xà đế quân xuất hiện muốn bảo vệ con, kết quả đối phương giết hết luôn.
…
Vùng đất Nam Lĩnh, Hoàng triều Thương Lan!
Đây là một mảng sông núi đầm lầy bao la bát ngát, rừng rậm nguyên thủy, sương mù bao phủ quanh năm, phía dưới có vô số Yêu tộc sinh sống.
Nơi này chính là cấm địa của Hoàng triều Thương Lan.
Minh Xà đế quân cùng với đại quân Yêu tộc vô số dưới trướng định cư tại nơi này.
Gầm!
Vùng đất Nam Lĩnh bình tĩnh đột nhiên truyền ra tiếng gầm gừ kinh động đất trời, một con rắn đen cực lớn dài đến mấy vạn mét, cơ thể thô như núi non như ẩn như hiện trong mây mù, vặn vẹo thân thể cực lớn, còn kèm theo tiếng sấm vang dội xung quanh.
Một luồng khí tức giận dữ ngập trời bao trùm toàn bộ Nam Lĩnh, kinh động vạn yêu.
Trong chốc lát, bất kể là yêu đang bế quan hay đang ngẩn người, hay là đang sinh đời sau đều bị kinh động, ngẩng đầu nhìn quái vật khổng lồ trên bầu trời, lộ ra vẻ cung kính.
“Tham kiến Đế Quân!”
Một đám đại yêu phát ra âm thanh vang dội, chấn động dãy núi vạn khe, cây cối đều phát run.
Đám yêu cảm nhận được cơn lửa giận mãnh liệt từ trên người Minh Xà đế quân, khiến bọn họ mơ hồ cảm giác hít thở không thông, trong lòng nghi ngờ không thôi, tại sao Minh Xà đế quân lại tức giận như thế.
“Phàm là yêu trên Thiên Tôn đều xuất chinh theo ta, san bằng Hoàng Đô!” Một âm thanh lạnh lẽo đến cực điểm thốt ra từ trong miệng của con rắn đen cực lớn.
“San bằng Hoàng Đô?”
Đám yêu hơi mơ màng, đều không hiểu tại sao Minh Xà đế quân lại muốn khởi xướng chiến tranh với Hoàng Đô, mặc dù bọn họ định cư ở Hoàng triều Thương Lan, sẽ rút ra thành trì nhân loại khai chiến đồ thành, nhưng lần này khởi xướng tấn công Hoàng Đô không phải là nói đùa.
Số lượng Nhân tộc nhiều hơn Yêu tộc bọn họ không biết bao nhiêu lần, số lượng cường giả cũng nghiền ép bọn họ.
Hai bên khai chiến nhất định là cục diện hai bên đều thiệt.
Mặc dù phần lớn Yêu tộc đều không muốn khai chiến, nhưng đây là mệnh lệnh của Đế Quân, không thể không phục tùng.
“Cạc cạc!”
Một con quạ đen cực lớn xuất hiện, hình thể còn cao hơn núi non, đi đến phía dưới con rắn đen, mở miệng nói: “Đế Quân tôn kính, tại sao lại muốn tấn công Hoàng Đô?”
Con quạ đen này là Hàn Nha, một Yêu Hoàng tu vi Tạo Giới cảnh, là cha của Hàn Nha Vương trước đó.
“Tuân theo lệnh của Đế Quân!” Dãy núi xa xa có một con báo đốm dài hàng trăm trượng, khí tức trên thân cũng khiến người ta hít thở không thông.
Đây là Báo Hoàng.
Hàn Nha Hoàng và Báo Hoàng là cánh tay trái phải của Minh Xà đế quân, là hai Đại Yêu cấp bậc Tạo Giới cảnh.
“Con ta chết ở Hoàng Đô!” Minh Xà đế quân lạnh lùng nói, đôi mắt lạnh băng không mang theo tình cảm nhìn Hoàng Đô, toát ra sát ý ngập trời.
Lời nói của Minh Xà đế quân khiến cho trong lòng vạn yêu run rẩy, khó trách Đế Quân muốn hạ lệnh tiến công Hoàng Đô.
“Hàn Nha Hoàng, Báo Hoàng, các ngươi suất lĩnh đại bộ đội tranh thủ nửa tháng chạy tới Hoàng Đô đi, ta đi trước một bước.” Minh Xà đế quân thốt ra một câu, sau đó bóng dáng khổng lồ quanh co đong đưa, nhanh chóng biến mất trong tầng mây dày đặc.
Vùng đất Nam Lĩnh cách Hoàng Đô rất xa, ngồi Truyền tống trận cần nửa tháng trở lên, nhưng đối với cấp bậc Tạo Giới cảnh viên mãn thì tốc độ toàn lực chạy đi chỉ cần một hai canh giờ.
Minh Xà đế quân cũng biết thanh niên dám đánh chết Minh Dạ tuyệt đối không phải là đệ tử của thế lực bình thường.
Chiến lực không chỉ mạnh mẽ mà còn có Chân diễm, chỉ sợ đến từ thế lực cấp Đạo Tổ.
Nhưng cho dù đối phương đến từ thế lực Giới Chủ, cũng không phải không giết được, dù sao thì con trai hắn cũng đã chết, cần phải để đối phương đền mạng.
Không chỉ như thế, hắn còn muốn bắt chẹt Thương Lan, bảo Thương Lan giao một nửa tài nguyên hoàng cung ra, nếu không Nhân tộc và Yêu tộc sẽ khai chiến, với tính khí nhỏ của Thương Lan tuyệt đối sẽ khuất phục, dù sao tên này cũng mềm lòng, thích che chở kẻ yếu.
Chương 1874: Lửa giận của Minh Xà đế quân (2)Hai canh giờ vội vàng trôi qua, Minh Xà đế quân xuất hiện bên trên Hoàng Đô, hắn lộ ra bản thể, cơ thể dài mấy vạn mét thô như núi non tản ra khí tức khủng bố ngập trời.
Luồng khí tức này bao trùm Hoàng Đô mênh mông, vô số người ngẩng đầu lập tức nhìn thấy quái vật khổng lồ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Khoảng cách Minh Dạ bị diệt chưa đến ba canh giờ, Minh Xà đế quân đã mang theo lửa giận ngập trời giáng lâm Hoàng Đô, đến hỏi tội.
“Thương Lan, cút ra đây!” Trong miệng Minh Xà đế quân phun ra một tiếng long trời lở đất.
Soạt!
“Minh Xà, ngươi giáng lâm hoàng cung là có ý gì?” Thương Lan đế quân mặc hoàng bào, thoạt nhìn dáng vẻ bất phàm, đi tới trên bầu trời, nhìn chăm chú vào con rắn khổng lồ ở phía trước.
“Ngươi nói xem?” Hai mắt Minh Xà đế quân lạnh băng nhìn chằm chằm Thương Lan, nói ra lời lạnh lùng: “Thương Lan, vậy mà ngươi lại trơ mắt nhìn Minh Dạ bị giết, không kịp thời cứu viện.”
Lời nói của Minh Xà đế quân khiến Thương Lan cạn lời, thù hận giữa hai bên chất chứa đã lâu, Minh Xà nghĩ quá đẹp rồi, vậy mà lại chỉ trích mình không cứu Minh Dạ.
Sắc mặt Thương Lan lãnh đạm đáp lại một câu: “Ta không có nghĩa vụ đó.”
“Không có nghĩa vụ?” Ánh mắt Minh Xà đế quân vô cùng đau thương, sau đó lớn tiếng nói: “Hay cho câu không có nghĩa vụ, nửa tháng sau ta nhất định sẽ tiêu diệt Hoàng Đô, để người toàn thành đền mạng.”
Lời nói của Minh Xà đế quân khiến cho sắc mặt Thương Lan thay đổi, cũng khiến cho vô số người phía dưới thay đổi sắc mặt.
“Thương Lan, có lẽ ngươi biết hung thủ là ai, nói cho ta biết hung thủ ở đâu.” Minh Xà lại hỏi.
“Hung thủ là gia gia ngươi!” Thương Lan vẫn chưa mở miệng, đột nhiên truyền đến âm thanh to lớn từ bên cạnh.
Một luồng sáng vàng kim từ phía dưới vọt thẳng lên, nhanh chóng hóa thành một con vượn lớn màu vàng kim khổng lồ, bộ lông màu vàng kim quanh thân giống như tơ lụa, vô cùng bóng loáng, mặt ngoài còn lưu chuyển một tầng dịch thể như nước màu vàng kim, luồng khí tức kinh khủng ngập trời bộc phát từ trên người con vượn lớn màu vàng kim.
“Đế Quân!”
“Cấp bậc Đế Quân!”
Con vượn lớn màu vàng kim xuất hiện khiến Minh Xà và Thương Lan hơi biến sắc, đặc biệt là Minh Xà, nhìn vượn lớn trước mặt lại cảm giác được nỗi sợ hãi bắt nguồn từ sâu trong nguyên thần, không chỉ bởi vì tu vi của đối phương mạnh mẽ không thua kém hắn, mà còn bởi vì một loại huyết mạch trời sinh áp chế.
Minh Xà mơ hồ có xúc động bái lạy người đó.
“Yêu thú Vương Giả!” Minh Xà thốt ra một câu.
Ánh mắt Minh Xà đột nhiên thay đổi, nhìn vượn lớn màu vàng kim kiêu ngạo không ai sánh được trước mặt, lần đầu tiên trong lòng xuất hiện e ngại, vượn lớn này là yêu thú Vương Giả, yêu như bọn họ đối mặt với yêu thú Vương Giả, bị vây ở thế yếu tự nhiên, xuất phát từ uy áp bên trong huyết mạch.
Loại yêu bình thường như hắn đối chiến với yêu thú Vương Giả không phát huy ra toàn lực được.
“Ngươi hét lớn trên bầu trời hoàng thành ảnh hưởng nghiêm trọng đến chủ nhân nhà ta tu hành, hiện tại hãy ngoan ngoãn câm miệng cho ta.” Lượng Tử nói xong, luân chuyển nắm đấm, mạnh mẽ đấm về phía đầu con rắn khổng lồ đó.
Bên trong hai quyền của Lượng Tử ẩn chứa lực lượng ngập trời, khủng bố vô cớ, giáng xuống đầu rắn, suýt chút nữa khiến Minh Xà đế quân ngất đi.
“A…”
Minh Xà đế quân ăn hai quyền của Lượng Tử, cảm giác hộp sọ đều muốn nứt ra, nước mắt chảy dài, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Minh Xà đế quân lắc đầu choáng váng, lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vượn lớn màu vàng kim cao lớn đứng ở phía trước, hai tròng mắt thiêu đốt lửa giận: “Cùng là Yêu tộc, tại sao ngươi lại giúp Nhân tộc.”
Trong lòng Minh Xà đế quân có tức giận, yêu thú Vương Giả này không nói nhiều lời, vừa lên đã tặng ai quyền lên đầu hắn, lực lượng vô cùng cường hãn, suýt chút nữa làm hộp sọ của hắn vỡ ra, hiện tại còn có chút mê man.
Hơn nữa hiện tại hắn vẫn chưa hiểu bản thân đã đắc tội với yêu thú Vương Tôn này ở đâu.
Đồng tử màu vàng kim của vượn lớn lạnh lùng, châm chọc một câu: “Đã nói với ngươi, ngươi đã quấy rầy chủ nhân nhà ta tu hành, còn hỏi ta tại sao lại giúp Nhân tộc.”
“Chủ nhân nhà ngươi là Đạo Tổ nào?” Sắc mặt Minh Xà đế quân hơi đổi, trong lòng khẩn trương khó hiểu, theo hắn thấy, cường giả có thể khiến cho vượn lớn màu vàng kim thần phục ít nhất cũng là Đạo Tổ.
“Chủ nhân nhà ta tạm thời vẫn chưa phải là Đạo Tổ, chỉ là một Thánh Đế!” Vượn lớn màu vàng kim lười biếng nói.
“Thánh Đế?”
Vẻ mặt Minh Xà đế quân mơ màng, yêu thú Vương Giả kiêu ngạo nhất trong yêu thú lại nhận Thánh Đế làm chủ, có thể sao?
Ngay cả Thương Lan đế quân bên cạnh cũng hơi bất ngờ, trong lòng rất khó hiểu, sao thanh niên đó có thể thu phục yêu thú Vương Giả.
Bỗng nhiên Minh Xà đế quân phản ứng lại, đột nhiên nhận ra yêu thú trước mặt rất giống với con vượn lớn màu vàng kim lần trước nhìn thấy ở trận pháp giám sát, nói cách khác, lúc trước là đối phương ngăn cản kiếp nạn cho thành Lưu Phong.
Hơn nữa, lẽ nào chủ nhân của đối phương là thanh niên đánh chết con của mình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Minh Xà đế quân trở nên đỏ như máu, lửa giận từ đáy lòng sinh sôi nảy nở, quát lớn: “Chính là chủ nhân trong miệng ngươi đã giết con ta.”
“Không biết!” Vượn lớn màu vàng kim lắc đầu, sau đó nói: “Cho dù giết con ngươi, thì ngươi có thể làm gì?”
Chương 1875: Quỳ gối trước cửa khách điếmTrong lòng vượn lớn màu vàng kim có chút muốn cười, lẽ nào Minh Xà này dám tìm chủ nhân báo thù sao, nếu như vậy, chỉ là tự tìm đường chết.
Minh Xà đế quân đã đại khái đoán được là chủ nhân trong miệng vượn lớn màu vàng kim giết Minh Dạ, trong hai mắt tràn đầy lửa giận, một luồng uy áp ngập trời bộc phát từ trên người hắn, giữa đất trời nổi lên một cơn bão dọa người khiến cho không gian không ngừng sụp đổ, xuất hiện vết nứt lớn màu đen.
Mây đen che khuất bầu trời đè bẹp vòm trời, bên trong sấm chớp vang dội phóng ra các loại lực lượng đại đạo giống như muốn hủy diệt thiên địa.
Minh Xà đế quân nổi giận rồi!
Cho dù vượn lớn màu vàng kim trước mắt là yêu thú Vương Giả, hắn cũng phải toàn lực ứng phó đánh bại đối phương, sau đó đánh chết chủ nhân của hắn, báo thù cho Minh Dạ.
Chiếc đuôi cực lớn như núi non của Minh Xà đế quân đong đưa giống như móc ngược, nhanh chóng quấn quanh cơ thể vượn lớn màu vàng kim mấy vòng, sau đó nhanh chóng co rụt lại, mỗi một tế bào trong cơ thể đều bắt đầu phát lực, muốn dựa vào lực lượng cắn nuốt mạnh mẽ để siết gãy gân cốt của đối phương.
Mặc dù hắn không phải là yêu thú Vương Giả nhưng cũng không có nghĩa sợ vượn lớn.
Minh Xà đế quân có sức chiến đấu mạnh mẽ, am hiểu cắn giết kẻ địch, một khi bị thân thể hắn quấn quanh, cùng cấp bậc cũng chịu thiệt thòi lớn.
“Chết cho ta!”
Minh Xà đế quân nổi giận gầm lên một tiếng, thúc dục toàn lực, phía trên cơ thể rắn đen thô to như núi non phát ra lực lượng không gì sánh được.
“Tự tìm đường chết!”
Đồng tử màu vàng kim của vượn lớn nhìn chằm chằm Minh Xà đế quân, châm chọc một câu.
Hắn không đổi sắc mặt, giống như lực lượng co rút khủng bố của Minh Xà đế quân đối với hắn không đau không ngứa.
Vô số người quan sát phía dưới nhìn cảnh tượng trên bầu trời, Minh Xà đế quân dài tới mấy vạn mét, dùng cơ thể thô như núi non quấn vượn lớn màu vàng kim lớn không ngừng như cành cây, cảnh tượng này cực kỳ chấn động ánh mắt của người ta.
Minh Xà đế quân thấy đối phương không thay đổi sắc mặt, trong mắt lộ ra ý lạnh lẽo, chợt gia tăng lực lượng, thân thể chậm rãi co rụt lại, mơ hồ có âm thanh xương cốt bị chèn ép truyền ra.
Lúc này, vượn lớn màu vàng kim cảm nhận được luồng lực lượng trói buộc này tăng cường, xương cốt bị chèn ép truyền ra cảm giác đau đớn, có chút không chịu nổi, gầm thét một tiếng, cả người phát ra hào quang vạn trượng, thần uy lẫm liệt, một luồng lực lượng hùng hậu chấn động, chống đỡ lực lượng co rút của Minh Xà đế quân.
Cơ thể của vượn lớn màu vàng kim phát lực, muốn tránh thoát trói buộc nhưng lực lượng của đối phương rất mạnh, khiến cho hắn lâm vào khốn cảnh.
Thấy nhất thời không thoát ra được, vượn lớn màu vàng kim há miệng cắn một phát lên thân rắn, răng sắc nhọn đâm vào trong thân rắn, sau đó xé mạnh, xé xuống một mảng máu thịt lớn phía bên trên.
“Chậc!”
Minh Xà đế quân phát ra tiếng kêu thảm thiết, hoàn toàn không dự liệu được vượn lớn màu vàng kim lại đột nhiên cho hắn một phát.
Nhân lúc Minh Xà đế quân đau đớn, lực lượng hơi thả lỏng, vượn lớn màu vàng kim tìm được cơ hội, buông hai tay, một tay đè đầu rắn lại, giữ chặt hàm trên với hàm dưới, dùng sức tách hai bên ra.
Răng rắc một tiếng!
Vượn lớn màu vàng kim trực tiếp bẻ miệng Minh Xà đế quân ra, khiến cho Minh Xà đế quân phát ra tiếng kêu thảm thiết càng thê lương hơn.
Phụt!
Bỗng nhiên Minh Xà đế quân biến thành một làn khói đen, sau đó cơ thể khổng lồ hoàn toàn biến mất, biến thành một trung niên anh vũ mặc áo bào đen, dáng người thon dài, cả người toát ra lãnh ý vô tận, đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vượn lớn màu vàng kim.
Minh Xà đế quân nâng bàn tay lên, lực lượng đại đạo phóng ra từ trong cơ thể dẫn đến đất trời nổ vang, chảy xuôi theo hướng cánh tay, trong lòng bàn tay phun ra một chùm sáng đen đáng sợ, trực tiếp xuyên qua vượn lớn màu vàng kim.
“Chênh lệch giữa ta và ngươi rất lớn, không biết sống chết!” Vượn lớn màu vàng kim thấy đối phương không biết tự lượng sức mình, vẫn muốn khiêu chiến hắn, hừ lạnh một tiếng, bàn tay màu vàng kim bao trùm đến, một tiếng phụt, chùm sáng đen bị phá hủy, mài mòn hầu như không còn gì.
Uy thế một chưởng này không giảm, nhanh chóng đánh về phía cơ thể của Minh Xà đế quân.
Sắc mặt Minh Xà đế quân hơi thay đổi, cơ thể nhanh chóng di chuyển ngang, tránh né một chưởng khủng bố này.
Ầm đùng!
Vị trí trước đó của Minh Xà đế quân bị bàn tay màu vàng đánh ra thành vết nứt lớn giống như mở cánh cửa địa ngục ra, vô số khí lưu màu đen vọt ra từ bên trong, tản ra hàn khí lạnh lẽo, nhưng chỉ một giây, vết nứt lớn lập tức khép lại, hóa thành trạng thái hoàn chỉnh.
Minh Xà đế quân lơ lửng trên bầu trời, sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm, quanh thân phun ra sương đen nồng đậm như chất lỏng chảy xuôi, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, nắm kiếm quyết.
“Vũ Kiếm Quyết!”
Minh Xà đế quân khẽ quát một tiếng, trong lúc nhất thời, khói đen nồng đậm quanh thân hóa thành kiếm quang màu đen đầy trời, như mũi tên dày đặc, nhanh chóng bắn về phía vượn lớn màu vàng kim, trong đó còn có mấy kiếm quang tán loạn bốn phía, hướng về phía Hoàng Đô phía dưới, nhưng Thương Lan đế quân bên cạnh đã ra tay, hất tay áo lên, một luồng lực lượng vô hình chấn động xuất hiện khiến cho kiếm quang màu đen tán loạn dưới mặt đất nổ tung.
Chương 1876: Quỳ gối trước cửa khách điếm (2)Giúp Hoàng Đô tránh được một kiếp nạn.
Quanh thân vượn lớn màu vàng kim chảy xuôi một lớp chất lỏng màu vàng kim như kim quang hộ thể, sáng chói đến cực điểm, vạn pháp bất xâm, lúc kiếm quang màu đen rậm rạp đánh đến, toàn bộ đều đỡ lấy.
Vượn lớn màu vàng kim như thần, một bước ngang trời, đánh quyền ấn vô song về phía Minh Xà đế quân, trên nắm đấm có lực lượng đáng sợ phóng ra, dẫn đến Minh Xà đế quân biến sắc.
Sắc mặt của Minh Xà đế quân vô cùng khó coi, bộ kiếm quyết mà hắn tu hành không phải là kiếm quyết bình thường, ban đầu lúc hắn bái nhập môn hạ Đạo Tổ, trở thành thân truyền, lại vì nguyên nhân nào đó mà gây ra họa, bị tước bỏ chức đệ tử ký danh, chỉ là Đạo Tổ cũng không bạc đãi hắn, đã truyền cho hắn một bộ Vũ Kiếm Quyết.
Mà bộ Vũ Kiếm Quyết này là do một Đạo Tổ truyền kỳ Nguyên giới sáng lập.
Đó là một cường giả Kiếm đạo, được xưng là Kiếm Quân Chủ.
Cũng là Đạo Tổ đệ nhất Nguyên giới.
Hiện giờ vẫn lấy Vũ Kiếm Quyết kiêu ngạo, nhưng không thể làm thương đối phương chút nào, điều này khiến trong lòng Minh Xà đế quân tràn đầy cảm giác thất bại.
Minh Xà đế quân gào thét, đại đạo xuyên qua đất trời, từng tia khí tức ngang trời hiển hiện ra, hai tay đập mạnh, từng chưởng ấn lớn hủy diệt phóng ra, chất chứa ý hủy diệt, giáng xuống thân vượn lớn màu vàng kim.
Nhưng lúc những chưởng ấn này đáp xuống người thì lập tức sụp đổ, không làm thương vượn lớn màu vàng kim được chút nào.
Vượn lớn màu vàng kim dùng lực lượng đại đạo bao trùm không gian bao la, mảng không gian này giống như bị lấp đầy vật chất, trở nên nặng nề, sau đó từng bóng dáng vượn lớn màu vàng kim mờ ảo xuất hiện, đây là hóa thân, giữa đất trời xuất hiện phân thân vượn lớn màu vàng kim rậm rạp chằng chịt, đồng thời giơ cánh tay lên, tạo thành quyền ấn.
Minh Xà đế quân nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng dâng lên nguy cơ nồng đậm.
Lực lượng của vượn lớn màu vàng kim này quá dồi dào, lấp đầy không gian, hạn chế tốc độ của hắn.
Hơn nữa có con vượn lớn màu vàng kim này ở đây, hắn sẽ không có hy vọng báo thù, chỉ có thể rút đi trước, sau này lại tìm cơ hội.
Nghĩ đến đây, cả người Minh Xà đế quân đều tỉnh táo lại, giận dữ trong mắt tiêu tán, bóng dáng chợt lóe, muốn rời khỏi mảng không gian này.
Nhưng hiện tại đã muộn rồi.
Ầm ầm ầm!
Vô số nắm đấm màu vàng kim như sao rơi phá vỡ bầu trời, đánh về phía Minh Xà đế quân, mỗi một quyền ấn đều mang theo uy năng động trời, dù là Thương Lan đế quân đứng xem chiến bên cạnh cũng cảm nhận được khí tức quyền ấn ẩn chứa, không khỏi hít sâu một hơi.
Sắc mặt Minh Xà đế quân nặng nề, phóng ra đại đạo chống đỡ uy áp của vượn lớn màu vàng kim, bóng dáng lập lòe, đồng thời cũng phát hận, sử dụng tuyệt học ẩn giấu, dùng các loại thủ đoạn, nhưng lực lượng của vượn lớn màu vàng kim bá đạo vô biên, quyền phá vạn pháp, mặc cho thủ đoạn của Minh Xà đế quân nhiều bao nhiêu đều không hề có tác dụng.
Phụt!
Một lúc sau, Minh Xà đế quân lập tức bị một nắm đấm màu vàng kim đánh trúng cơ thể, bay ngang ra ngoài, toàn thân đau đớn co rút.
Nhưng sau khi trúng một quyền lại có nắm đấm không ngừng đánh trên người hắn, không gian lập tức truyền đến tiếng vang nặng nề, Minh Xà đế quân chịu đựng công kích như mưa rơi, cơ thể gặp trọng thương, khí tức cũng trở nên suy yếu.
Khóe miệng Minh Xà đế quân mang theo vết máu, ánh mắt nhìn vượn lớn màu vàng kim vẫn tràn ngập kiêu ngạo, nói: “Ngươi không thể giết ta.”
Mặc dù chiến bại nhưng Minh Xà đế quân vẫn không sợ, bởi vì hắn vẫn chưa nói ra bối cảnh.
“Sắp chết đến nơi còn cứng miệng!” Vượn lớn màu vàng kim hừ lạnh một tiếng, thò bàn tay lớn ra, trực tiếp nắm lấy cơ thể của hắn.
Minh Xà đế quân bị một bàn tay lớn nắm chặt, đồng tử màu vàng kim lạnh lẽo nhìn lấy vượn lớn màu vàng kim, hai tròng mắt chớp động ý sợ hãi, đối phương sẽ không giết hắn thật đó chứ.
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi!” Vượn lớn màu vàng kim nói thản nhiên, giữ chặt cơ thể Minh Xà đế quân, đi đến trước cửa khách điếm, bàn tay dùng sức, khiến Minh Xà đế quân quỳ gối dưới mặt đất, nói: “Đợi sau khi chủ nhân tu hành, sẽ quyết định vấn đế sống chết của ngươi.”
Bịch!
Minh Xà đế quân bị ép buộc quỳ xuống mặt đất, trong lòng tràn ngập ý khuất nhục, hắn có thân phận tôn quý cỡ nào, lại chịu đãi ngộ như vậy.
Nhưng hiện tại thân bị trọng thương, hắn hoàn toàn không có sức mạnh phản kháng.
Cùng lúc này, tin tức Minh Xà đế quân bị trấn áp ngay tức khắc truyền khắp Hoàng Đô, vô số người chạy đến trước cửa khách điếm, đến xem Đế Quân cao cao tại thượng, không ai bì nổi trở thành tù binh, quỳ trước cửa khách điếm.
“Đó là Minh Xà đế quân sao, vậy mà lại quỳ gối ở cửa khách điếm.”
“Ai có thể ngờ Minh Xà đế quân duy ngã độc tộc lại có ngày này.”
Đám người qua đường đứng vây xem cách đó không xa hoàn toàn xem Minh Xà đế quân như khỉ, lần lượt lắc đầu cảm khái.
Hung danh Minh Xà đế quân ở Hoàng triều Thương Lan như sấm rền bên tai, ngay cả Thương Lan đế quân cũng không làm gì được, khiến cho người ta nghe đến là biến sắc, hiện giờ Đế Quân cường thế này lại bị Yêu Hoàng cường thế trấn áp, khiến hắn quỳ gối trước cửa khách điếm.
Nhưng bên trong lại có một lý do rất buồn cười.
Đó là Minh Xà đế quân đến bầu trời hoàng thành tản mát khí tức quấy rầy chủ nhân Yêu Hoàng tu luyện cho nên mới bị trấn áp.
Chương 1877: Vậy chúng ta cũng chạy thôiMinh Xà đế quân nghe thấy đàm luận, sắc mặt âm trầm sắp nhỏ ra nước, không nói lời nào, lửa giận trong lòng vạn trượng, nhưng cũng không dám phát tác, bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện trong khách điếm không chỉ có một yêu thú Vương Giả, mà là hai.
Trước đó hắn không muốn quỳ gối ở cửa khách điếm, có một luồng uy áp xa lạ khủng bố giáng xuống người hắn khiến cho cả người hắn căng thẳng.
Minh Xà đế quân như thế nào cũng không ngờ, Vương giả hiếm thấy nhất trong Yêu tộc lại có đến hai ở khách điếm nhỏ này.
Một yêu thú Vương tộc có thể dễ dàng nghiền ép hắn, nếu như cả hai cùng ra tay, có lẽ trong nháy mắt sẽ bị đánh đến thần hình đều diệt.
Vì an toàn cho cái mạng nhỏ, vẫn nên thành thật quỳ tại chỗ.
Bên trong khách điếm, Lục Trần đang dung hợp Giả Chân diễm, lợi dụng Chân diễm từ từ tiến hành cắn nuốt, toàn bộ quá trình vô cùng thong thả, dùng khoảng hơn nửa tháng mới hấp thu xong Giả Chân diễm.
Lần này hấp thu Giả Chân diễm đối với Diệt Thế Hắc Diễm, hiệu quả vốn không quá lớn, mặc dù Giả Chân diễm mang theo hai chữ Chân diễm nhưng bản chất vẫn là thần hỏa.
Diệt Thế Hắc Diễm cắn nuốt hàng trăm ngàn Giả Chân diễm cũng sẽ không tiến cấp.
Diệt Thế Hắc Diễm của Lục Trần muốn thăng cấp thánh diễm còn cần một đoạn đường dài phải đi, nhưng hắn cũng không vội, từ từ tích lũy, một ngày nào đó Chân diễm của hắn sẽ thăng cấp thành thánh diễm.
Bên ngoài, khoảng cách Minh Xà đế quân bị trấn áp đã trôi qua khoảng nửa tháng, trong nửa tháng này, dù gió hay mưa, Minh Xà đế quân đều thành thật quỳ gối trước cửa khách điếm, không dám rời đi.
Hôm nay bỗng nhiên có một luồng yêu khí mênh mông từ phương xa tràn ngập tới, xa xa nhìn lại là một mảng mây đen nghịt.
Đại quân yêu thú của Nam Lĩnh do Hàn Nha Hoàng và Báo Hoàng dẫn đội cưỡi Truyền tống đại trận nửa tháng, cuối cùng cũng chạy đến hoàng thành.
Bên trong đại quân yêu thú, trên mặt mỗi con yêu đều mang theo mệt mõi vất vả.
Đại quân yêu thú đến cũng hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong Hoàng Đô, bọn họ ngẩng đầu nhìn thấy yêu thú như nước lũ trùng trùng điệp điệp, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối, nhìn ra có mấy ngàn vạn.
Nhìn thấy đám đại quân yêu thú đến, người trong Hoàng Đô không chỉ không sợ hãi, ngược lại mắt còn lộ ra vẻ cổ quái.
Bọn họ biết thủ lĩnh của đám Yêu tộc này là Minh Xà đế quân.
Hiện tại thủ lĩnh Minh Xà đế quân của bọn họ đang ngoan ngoãn quỳ ở cửa khách điếm nửa tháng, không biết đám đại quân yêu thú phát hiện Đế Quân nhà mình quỳ ở cửa khách điếm sẽ có sắc thái thế nào.
Hàn Nha Hoàng và Báo Hoàng phía trước đại quân yêu thú có khí diễm ngập trời, tồn tại như hạc giữa bầy gà, trên người bọn họ tản ra khí tức siêu cấp đáng sợ, tỏa ra không gian vô tận.
Hàn Nha Hoàng lẩm bẩm nói: “Đế Quân đến sớm hơn chúng ta nửa tháng, có lẽ hiện giờ đang ở hoàng cung đúng không.”
Trước đây Đế Quân thường xuyên đến Hoàng Đô, cùng cấp bậc với Thương Lan đế quân, không ai dám xen vào việc của người khác, hơn nữa Đế Quân đi đến Hoàng Đô, Thương Lan hoàng chủ cũng sẽ cẩn trọng, toàn bộ quá trình, chỉ sợ làm chậm trễ Đế Quân.
Đại quân Yêu tộc dừng lại ở bên ngoài Hoàng Đô, không nhìn thấy Đế Quân, bọn họ không dám xâm lấn tiến vào thành trì, dù sao trong thành cũng có một Đế Quân Nhân tộc, nếu tùy tiện vào thành, Đế Quân không ở bên cạnh, lúc này sẽ chọc giận đến Đế Quân Nhân tộc, cho nên đã chờ đợi ở bên ngoài Hoàng Đô.
Nhưng đợi khoảng ba canh giờ, Minh Xà đế quân vẫn chưa xuất hiện, điều này khiến đám yêu thú rất nghi hoặc, Đế Quân gọi bọn họ đến Hoàng Đô, hiện giờ đã đến toàn bộ, tại sao Đế Quân vẫn chưa xuất hiện.
Hơn nữa còn có một hình ảnh rất cổ quái, đó là người trong Hoàng Đô nhìn thấy đại quân bọn họ tiếp cận nhưng hoàn toàn không nhìn ra vẻ sợ hãi trên mặt.
Tràng diện bình tĩnh này khiến cho đám yêu thú vô cùng khó hiểu.
Bọn họ nghĩ không ra, tại sao Nhân tộc nhìn thấy bọn họ lại không sợ hãi.
Dựa theo thủ đoạn trước đó, đám người này đã sớm hoảng hốt.
Mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng bọn họ cũng không dám vào thành, tiếp tục chờ đợi Minh Xà đế quân, lại một canh giờ trôi qua, Minh Xà đế quân vẫn không xuất hiện, Hàn Nha Hoàng và Báo Hoàng cùng với ngàn vạn yêu thú phía sau dâng lên cảm giác không ổn trong lòng.
Không lẽ Minh Xà đế quân xảy ra chuyện rồi sao?
Trong đầu vừa mới dâng lên ý niệm này thì lập tức phủ quyết, thực lực Đế Quân bọn họ mạnh mẽ, cùng cấp bậc với Thương Lan đế quân, Hoàng triều Thương Lan hoàn toàn không có cường giả có thể trấn áp Đế Quân, có lẽ Đế Quân có chuyện làm trì hoãn, có thể hiện tại không ở Hoàng Đô.
Lại hai canh giờ trôi qua, đại quân yêu thú chờ đợi có chút nôn nóng bất an, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, tại sao Minh Xà đế quân vẫn chưa xuất hiện.
Yêu khí nơi này ngút trời kéo dài ngàn vạn dặm, cảnh tượng hoành tráng, Minh Xà đế quân không thể không cảm giác được.
“Chuyện lạ!”
Hàn Nha Hoàng lẩm bẩm một câu, hắn với Báo Hoàng liếc nhìn nhau, đều cảm giác rất cổ quái.
Đế Quân dặn dò bọn họ nửa tháng sau giáng lâm hoàng thành, hiện giờ bọn họ đã đến, Đế Quân lại không xuất hiện, hơn nữa người trong thành cũng rất bình tĩnh, hơi khác thường.
Lại một canh giờ trôi qua, rốt cuộc Hàn Nha Hoàng không nhịn được nữa, thần niệm bàng bạc bao trùm hoàng thành tìm kiếm tung tích của Đế Quân, đương nhiên thần niệm của hắn chủ động tránh hoàng cung, mặc dù hắn là Tạo Giới cảnh nhưng vẫn chưa có lá gan dám trực tiếp quét đến hoàng cung của Đế Quân Nhân tộc.