Gần đến Tết, Cố Ỷ đi siêu thị mua không ít đồ, rồi quay về trang trí nhà cửa, khiến không khí Tết ngập tràn trong căn nhà của mình. Ba mẹ Cố Ỷ sau khi tốt nghiệp mới định cư ở thành phố này, nơi đây không có người thân, đến các dịp lễ Tết cũng chẳng cần đi qua đi lại. Gần đây Cố Ỷ vừa tranh chấp với làng nhà họ Cố dưới quê của mình, tất nhiên là cũng không định quay về để chuốc lấy xui xẻo.
Cô mua rất nhiều đồ, chỉ chờ đến Tết là mang ra dùng.
Vào ngày 30 Tết, Cố Ỷ thắp hương cho Khương Tố Ngôn, bày đầy món ngon trước bàn thờ, rồi dán câu đối dưới sự chỉ huy của Khương Tố Ngôn.
Hàng xóm đối diện đã đưa con cái về quê từ vài hôm trước, cả tòa nhà vắng tanh, chẳng mấy ai còn ở lại. Khương Tố Ngôn cầm đĩa hạt dưa được cúng cho mình, vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Hướng qua phải một chút, đúng rồi, thêm chút nữa... hơi quá rồi, lùi lại xíu. Đúng, chỗ đó đó."
Cố Ỷ dán xong câu đối trước cửa lớn, ôm ghế nhỏ vào trong nhà. Tết nhất không có dịch vụ giao hàng, may mà cô đã mua sẵn mấy món ăn sơ chế, chỉ cần làm thêm một chút là có thể ăn được. Nếu phải tự nấu từ đầu thì Cố Ỷ nghĩ chắc nổ cả bếp cũng chưa xong. Vất vả lắm mới làm xong hết đống món ăn sẵn, Cố Ỷ dọn lên bàn, bày sẵn bát đũa cho Khương Tố Ngôn, mời nàng cùng ăn cơm.
"Chắc chị cũng cả ngàn năm chưa đón Tết rồi nhỉ?"
Khương Tố Ngôn gật đầu, đúng thật là đã ngàn năm rồi nàng chưa được đón Tết, mà cái Tết cuối cùng lúc còn sống cũng chẳng dễ chịu gì. Cố Ỷ đã từng xem được ký ức về cái Tết cuối cùng ấy, lần này đón Tết cùng nàng, coi như thay đổi ký ức không vui kia.
Tay nghề nấu ăn của Cố Ỷ thì tệ khỏi nói, đến khi loay hoay xong mấy món ăn sẵn, chương trình Gala chào xuân cũng đã bắt đầu.
TV trong phòng khách bật lên, giai điệu và giọng nói quen thuộc vang lên từ màn hình, làm nhạc nền rất hợp. Hai người vừa ăn vừa liếc nhìn chương trình Tết. Ăn xong bữa cơm tất niên, vẫn còn thừa rất nhiều món, Cố Ỷ làm giống như ba mẹ cô từng làm: chuẩn bị một cái bát, múc một ít cơm, rồi gắp một ít mỗi món bỏ vào.
"Có cá, có thịt, có cả rau, vậy là năm nào cũng dư dả." Sau khi bày xong bát cơm đó, Cố Ỷ dọn sơ bàn ăn rồi kéo Khương Tố Ngôn ra ghế sofa tiếp tục xem Gala cuối năm.
Chương trình Tết mỗi năm một chán hơn, nhưng nhiều khi Gala cuối năm không chỉ là một chương trình, mà còn là một phần ký ức. Khương Tố Ngôn lần đầu xem Gala cuối năm, nàng chưa từng thấy loại hình này, còn cảm thấy rất thú vị. Hai người quấn lấy nhau xem TV, xem đến vui vẻ, bất giác đã đến phần hát bài "Khó quên đêm nay" – coi như là đã thức canh giao thừa cùng nhau.
*12h sẽ vang lên Khó quên đêm nay, giống ở VN 12h ngày giao thừa là TV phát bài Happy New Year vậy.
Đến giờ phút này, tin nhắn chúc Tết cũng bắt đầu dồn dập. Người chu đáo hơn thì gọi điện trực tiếp, Trần Tư Nam là người đầu tiên gọi đến, chưa kịp đến đoạn "Khó quên đêm nay," vừa qua 0 giờ đã không nhịn được mà gọi cho Cố Ỷ. Cậu ta nói mình không có nhiều bạn, Cố Ỷ là người duy nhất, mà đúng là thật. Trần Tư Nam nói rất nhiều, chủ đề chính vẫn là: cung hỉ phát tài, mau đưa lì xì đây!
"Xem nhóc kìa, chẳng có tiền đồ gì cả." Cố Ỷ hừ một tiếng đầy khinh bỉ, nhưng sau khi cúp máy vẫn gửi lì xì 200 tệ cho cậu. Hết cách rồi, Trần Tư Nam còn nhỏ, Cố Ỷ cũng không thể mặt dày đòi lì xì ngược lại.
Chưa bao lâu sau khi cúp máy Trần Tư Nam, điện thoại Tiểu Yêu lại gọi đến. Trương Gia Hào đúng là cáo già, không tự gọi mà sai Tiểu Yêu gọi thay, chắc chắn là sợ Cố Ỷ đòi lì xì. Nói chuyện xong với Tiểu Yêu, Cố Ỷ cũng gửi cho Tiểu Yêu 200 tệ.
Vừa quay đầu lại, Cố Ỷ thấy ánh mắt Khương Tố Ngôn long lanh có chút hâm mộ. Cô hừ hừ hừ cười một tiếng, trò mèo, biết ngay là chị cũng thèm lì xì mà!
Cố Ỷ nhanh như chớp rút từ túi ra một bao lì xì, đặt trước mặt Khương Tố Ngôn. Rất hào phóng, cô phất tay: "Cầm đi!" Đây là cái cô đã lén giấu từ lúc nấu mấy món ăn sẵn, chỉ chờ khoảnh khắc này để khiến nữ quỷ xúc động rơi nước mắt khóc ròng ròng.
Thế mà cảnh Khương Tố Ngôn mừng rỡ phát khóc như tưởng tượng lại không xảy ra. Nàng mở bao lì xì ra, đếm thử, thấy có 1000 tệ. Khương Tố Ngôn do dự một lúc, rồi đẩy bao lì xì trả lại.
Trên đầu Cố Ỷ như hiện lên ba dấu chấm hỏi: "Gì đấy? Chị không lấy à?"
Khương Tố Ngôn chỉ chỉ vào điện thoại của cô: "Nàng chuyển vào tài khoản cho ta đi, tiền mặt không có tác dụng gì."
Đáng ghét! Cô chuẩn bị bao lì xì ấy vì muốn có cảm giác nghi thức trọn vẹn mà! Nữ quỷ đáng ghét, tôi nhớ cái mặt của chị rồi!
Trong lòng Cố Ỷ tức đến nghiến răng, cô nhảy lên sofa, đưa tay ra cù Khương Tố Ngôn. Dù Khương Tố Ngôn không cảm giác được nhột nhưng vẫn rất phối hợp, cùng cô đùa giỡn một trận. Đến cuối cùng Cố Ỷ nghiêng người lại gần, đặt một nụ hôn lên môi Khương Tố Ngôn, nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng năm mới." Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ "đùng đùng đùng," trong phòng tivi vẫn đang phát bài "Khó quên đêm nay", một cảm giác dịu dàng mềm mại như nước từ từ lan tỏa trong lòng Khương Tố Ngôn.
Khương Tố Ngôn đưa tay ôm lấy cổ Cố Ỷ, chủ động hôn cô.
Sao nàng lại có thể thích một người đến mức này được chứ? Thích đến mức chỉ cần nhắc đến tên người ấy, tim nàng đã mềm nhũn thành một vũng nước. Trong suốt nghìn năm qua, Khương Tố Ngôn từng nghĩ mình cuối cùng sẽ chỉ trở thành một linh hồn chất đầy oán hận, sẽ gặp một người cũng bị thù hận chiếm lấy giống mình, cùng đối mặt nhau trong địa ngục tăm tối không ánh mặt trời, cứ thế trải qua hết ngày dài cho đến đêm thâu, trăm năm này đến trăm năm khác, chỉ vì oán hận mà sống. Nàng từng vô số lần oán trách ông trời, sao lại tàn nhẫn với mình đến thế. Nhưng đến giờ khắc này, trời xanh từng làm nàng hận đến muốn xé nát kia ra... nàng lại muốn cảm ơn.
Nếu như tất cả những đau khổ khi còn sống, cùng nỗi cô đơn suốt nghìn năm qua đều là để nàng được gặp Cố Ỷ, vậy thì cho dù có phải trải qua thêm mười lần nữa, nàng cũng cam lòng.
Tối hôm đó, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn không làm gì cả, hai người chỉ đơn thuần nằm trên giường. Tiếng pháo đêm giao thừa không ngớt bên ngoài, Cố Ỷ vừa nghe tiếng nổ vang vừa trò chuyện với Khương Tố Ngôn. Ban đầu cô nói chuyện rất vẩn vơ, không đầu không cuối, nhưng đến cuối cùng lại hỏi: "Âm phủ và dương gian, còn có thể duy trì được bao lâu nữa?"
Khương Tố Ngôn biết rõ, trước khi rời khỏi thành phố Lễ Phong, lần đến gặp Trần Tư Nam ấy, câu "bất kể là âm phủ hay dương gian, đều sắp không chống đỡ nổi nữa" mà cậu nhóc ấy nói vẫn luôn quẩn quanh trong đầu Cố Ỷ. Cố Ỷ được sinh ra sớm hơn Trần Tư Nam rất nhiều, mà thông thường, người mang mệnh "ngũ âm" khó mà sống đến trưởng thành, giữa chừng đã chết yểu rồi. Nhưng trước khi Cố Ỷ chết yểu, Trần Tư Nam đã kịp ra đời.
Cậu ta lớn được đến chừng này, chứng tỏ thế giới này vẫn còn gắng gượng được ngần ấy năm. Ai biết được khi nào thì nó sẽ sụp đổ hoàn toàn?
Cố Ỷ cũng biết, từ sau khi cô gặp Khương Tố Ngôn, dương gian cũng trở nên nhiều hồn lực hơn, quỷ quái hoạt động càng lúc càng mạnh.
Khương Tố Ngôn nghiêng người, nằm ngửa ra nhìn Cố Ỷ: "Nàng đang nghĩ gì thế?"
"Em đang nghĩ... cùng chị xuống âm phủ sớm một chút cũng không tệ."
Thật ra cô từng có ý nghĩ ấy khi còn ở căn nhà giấy của Tống Diệp, nhưng lúc đó chỉ là manh nha thôi, còn chưa kịp hình thành rõ ràng thì đã bị cắt ngang. Nhưng bây giờ khi Khương Tố Ngôn hỏi, cô lại có thể mở miệng đáp như vậy. "Trên dương gian này, ngoài ba mẹ ra, em không còn gì quá vương vấn nữa. So với bạn bè, với em chị quan trọng hơn nhiều." Cố Ỷ chống tay ngồi dậy, rất nghiêm túc nhìn Khương Tố Ngôn: "Chỉ cần tìm được ba mẹ, xác nhận họ vẫn ổn, thì em có thể buông bỏ tất cả."
Lúc trước Khương Tố Ngôn suýt chút nữa đã kéo Cố Ỷ đi cùng mình, vì nàng cảm nhận được suy nghĩ muốn theo nàng xuống âm phủ của Cố Ỷ. Đến khi Cố Ỷ thật sự nói ra, toàn bộ hồn lực trong cơ thể Khương Tố Ngôn bắt đầu sôi trào dữ dội. Bộ hán phục đỏ thắm mà nàng mặc để hợp không khí Tết bỗng chốc biến thành bộ hỉ phục đỏ rực nhuốm máu. Nàng không thể kìm nén nổi luồng hồn lực đen kịt trong người, chúng gào thét đòi kéo Cố Ỷ đi theo. Hồn lực ngưng tụ thành thực thể, từng dải lụa đỏ như xúc tu bạch tuộc múa lượn sau lưng Khương Tố Ngôn.
Nàng phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể kìm nén bản thân, để không đưa Cố Ỷ rời đi ngay khoảnh khắc này.
Khương Tố Ngôn hé miệng, cuối cùng cũng lên tiếng: "Còn bạn bè của nàng thì sao? Trần Tư Nam, Tiểu Yêu, Trương Gia Hào... rồi còn các thầy cô, bạn cùng phòng, bạn học trong trường, cả nhóm bạn cấp ba mới gặp lại gần đây nữa..."
Những người đó lẽ ra đều là những mối dây ràng buộc Cố Ỷ với trần gian, nhưng trong mắt Cố Ỷ, cho dù tất cả họ cộng lại... cũng không quan trọng bằng Khương Tố Ngôn.
"Họ rất quan trọng, nhưng không bằng chị."
Khương Tố Ngôn đưa tay lên, đặt ngón tay trước môi Cố Ỷ. Đôi mắt tối đen của nàng lúc này trở nên vô cùng nghiêm túc: "Đừng cám dỗ ta nữa. Nàng không nên có những suy nghĩ như vậy. Trước đây nàng đã nghĩ rất đúng rồi, nàng phải sống thật tốt ở dương gian, chờ đến khi già chết tự nhiên, rồi mới xuống dưới với ta."
"Nàng yên tâm, dù dương gian và âm phủ đều không còn trụ được bao lâu nữa, nhưng đối với con người mà nói, dù chỉ là một cái chớp mắt của thiên địa cũng là một quãng thời gian rất dài."
"Nàng chỉ cần sống thật vui vẻ, kiên trì sống đến trăm tuổi, rồi sau đó lại cùng ta sống ở âm phủ là được."
Khương Tố Ngôn nói rất nghiêm túc. Cố Ỷ nhìn thấy bộ dạng đó của nàng, không khỏi thở dài: "Chị không muốn đưa em xuống âm phủ thật sao? Rõ ràng trước đây, chị rất muốn đưa em thẳng xuống đó mà."
Khương Tố Ngôn lại gần hơn một chút, đưa tay ôm lấy cô. Cố Ỷ thật sự rất ấm áp, trên người còn có mùi hương dịu nhẹ đặc trưng của con gái, thứ hương thơm mà Khương Tố Ngôn không có. Trên người nàng không có mùi tử thi đã là may mắn lắm rồi, nói gì đến chuyện có mùi thơm cơ thể. Khi ôm Cố Ỷ vào lòng, nàng có thể cảm nhận rõ sự mềm mại và ấm áp của người đang sống.
Nếu ngược lại là ôm lấy mình thì chắc chắn sẽ không thoải mái như thế. Các khớp xương của nàng đã cứng lại, cử động cũng kỳ quái. Con người sau khi chết sẽ trở thành quỷ, ngay cả thân thể quỷ cũng mang theo cảm giác của xác chết. Làn da của nàng không còn căng đầy, nhìn kỹ còn thấy cả những vết hoại tử. Nhờ có hồn lực dồi dào, nàng mới có thể trông giống như người sống. Nhưng dù giống đến mấy, nàng cũng không dám tiếp xúc với người bên ngoài. Nhìn từ xa thì được, nhưng nếu chạm vào, chỉ một cái thôi cũng đủ khiến người ta nghi ngờ, cảm thấy nàng không giống người bình thường.
Vậy mà Cố Ỷ lại hoàn toàn chẳng để tâm đến điều đó. Cô yêu Khương Tố Ngôn, không quan trọng đối phương là người hay là quỷ.
Một Cố Ỷ như thế, sao Khương Tố Ngôn nỡ để cô biến thành một xác chết lạnh ngắt cho được?
Khương Tố Ngôn nói: "Trước đây ta muốn đưa nàng đi, muốn được bên nàng gắn bó không rời trọn đời trọn kiếp. Nhưng bây giờ, ta càng muốn được nhìn thấy một Cố Ỷ sống động vui tươi hơn." Cố Ỷ lạnh băng thì làm sao bằng một Cố Ỷ đang sống? Nếu cô chết đi rồi biến thành quỷ, cơ thể sẽ lạnh lẽo, không còn chút nhiệt độ nào.
Tuy rằng bất kể Cố Ỷ biến thành gì thì nàng cũng sẽ yêu, nhưng nàng vẫn thích Cố Ỷ của hiện tại hơn.
Cố Ỷ mỉm cười, vòng tay ôm ngược lại Khương Tố Ngôn, cằm tựa lên vai nàng, nhẹ nhàng dụi vào giống như một chú chó con, dụi đi dụi lại mấy cái. Giọng cô rất khẽ, vậy mà Khương Tố Ngôn lại nghe được rõ ràng: "Sao chị lại tốt thế này..."
Khương Tố Ngôn sững người. Là Quỷ vương tồn tại suốt nghìn năm, nàng thật không ngờ sẽ có một ngày lại được nghe lời khen ấy từ miệng một người sống.
Bất chợt, Khương Tố Ngôn bật cười.
Lời tác giả:
Cố Ỷ đã bằng lòng rồi, còn Khương Khương thì không nỡ.