Sau kỳ nghỉ Tết, Cố Ỷ chỉ ở nhà thêm vài ngày rồi chuẩn bị quay về thành phố Lễ Phong. Trước khi đi, cô tranh thủ mang thêm ít quần áo theo. Mùa đông cô chẳng có mấy bộ ở Lễ Phong, nhân dịp này về nhà, cô gói ghém mang nhiều một chút, vì sau này số lần trở về sẽ ngày càng ít đi.
Trong lúc Cố Ỷ đang thu dọn đồ đạc, Khương Tố Ngôn thì cuộn mình trong phòng đọc sách ở nhà cô, lật tìm mấy thứ để xem. Nàng vô tình tìm thấy ảnh tốt nghiệp rồi mang đến cho Cố Ỷ xem. Vừa nhìn thấy, Cố Ỷ liền bật cười: "Đây là ảnh tốt nghiệp của ba mẹ em đấy." Ngoài ảnh đại học, còn có cả ảnh tốt nghiệp cấp hai và cấp ba của ba mẹ cô. Mẹ và ba là bạn cùng lớp đại học, nhưng cấp hai, cấp ba thì học khác trường.
Cố Ỷ có vài nét giống mẹ, nhưng khác hẳn với ba, chẳng thừa hưởng được tí ngoại hình nào từ nhà họ Cố.
Cô chỉ vào mẹ rồi nói: "Chị nhìn xem, mẹ em hồi trẻ cũng là người đẹp đấy." Sau đó cô lấy ảnh tốt nghiệp cấp ba của ba ra, chỉ vào Cố Thanh trong ảnh rồi cười: "Ba em hồi nhỏ trông nghiêm túc lắm, mà nhìn lại thấy cũng buồn cười phết." Hai người cứ nhìn ảnh ba mẹ mà cười mãi, chẳng hề để ý đến những người khác trong ảnh. Duy chỉ có bức ảnh tốt nghiệp đại học, Cố Ỷ phải tìm thật lâu mới thấy được Tống Diệp, rồi mang ra cho Khương Tố Ngôn xem: "Chú Tống hồi mới tốt nghiệp thật giống mấy tên trạch nam u ám."
*Trạch nam/trạch nữ: Thích ru rú ở nhà, tách biệt với xã hội.
Xem ảnh xong, Cố Ỷ kiểm tra lại cửa sổ trong nhà lần cuối, chắc chắn đã đóng hết rồi mới kéo vali, dẫn Khương Tố Ngôn rời đi.
Ra cửa đúng lúc nhà hàng xóm đối diện cũng vừa về sau Tết. Nhà hàng xóm này biết chuyện xảy ra trong nhà Cố Ỷ nên cũng trò chuyện vài câu, sau khi nghe cô nói là phải vội ra ga đón tàu thì mới vẫy tay chào tạm biệt.
Lần về nhà này, Cố Ỷ cảm thấy khá ổn, ngoài việc phải chạy đến ngân hàng một chuyến để gửi lại 1000 đồng tiền mặt mà mình đã khổ sở rút ra, thì không có chuyện gì phiền lòng cả.
Về đến tiệm vàng mã ở thành phố Lễ Phong, dì hàng xóm bên cạnh cũng đã quay lại, còn tiện tay đưa luôn cho Cố Ỷ ba tháng tiền thuê nhà. Dì ấy thật sự không thiếu tiền, chưa bao giờ nợ tiền nhà, thậm chí còn thường trả liền ba tháng một lần.
Dì hàng xóm rất nhiệt tình, thấy Cố Ỷ về liền cắt một đoạn lạp xưởng mang từ quê lên cho cô. Cố Ỷ vốn định từ chối, nhưng dì quá nhiệt tình, cứ nhét vào tay cô. Không còn cách nào, cô đành cười cười nhận lấy.
Mang lạp xưởng về nhà xong, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ ngồi nhìn nhau. Khương Tố Ngôn hỏi: "Nàng có định sắm thêm mấy món đồ gia dụng không?" Tiệm vàng mã này tất nhiên không thể so với nhà Cố Ỷ được, chẳng có mấy bao nhiêu món đồ điện tử ngoài đèn và điều hòa máy lạnh. Cái TV mới đặt còn chưa giao tới, vài hôm nữa mới có người tới lắp.
Cố Ỷ thì chẳng có ý định sắm thêm gì. Đồ điện tử giờ mắc quá, mà chỉ vì muốn hâm nóng miếng lạp xưởng mà đi mua lò vi sóng hay nồi hấp thì đúng là không đáng.
Cô quyết định xài ké của trường, tầng trệt khu ký túc xá có lò vi sóng, chỉ cần mang bát xuống, cắt lạp xưởng ra rồi bỏ vào quay là ăn được.
Nghe xong kế hoạch của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn không nhịn được giơ ngón cái: luận về keo kiệt, thì đúng là không ai bằng Cố Ỷ.
Chỉ có điều, bây giờ vẫn chưa khai giảng, lò vi sóng chưa thể dùng được, nên chỉ có thể đem lạp xưởng treo ở tầng trệt cho khô. Vì trong nhà Cố Ỷ đến cái tủ lạnh cũng không có.
Sau khi về lại Lễ Phong, Cố Ỷ đến nhà Trần Tư Nam và Trương Gia Hào chúc Tết. Trương Gia Hào vẫn không thoát khỏi việc phải lì xì cho Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn. Anh nhìn hai người mà bất lực: "Lì xì cho cô thì thôi đi, chứ Khương tiểu thư còn lớn tuổi hơn cả tôi, vậy mà tôi còn phải lì xì cho cô ấy nữa..."
"Anh nói bậy gì thế, phụ nữ đến chết vẫn là em bé đấy nhé." Cố Ỷ nhận lì xì xong tâm trạng rất tốt, đùa vài câu với Trương Gia Hào rồi kéo Khương Tố Ngôn đi tiếp.
Anh ta lì xì không nhiều, một người một quỷ mỗi người 200 tệ. Cầm số tiền này, trưa hôm đó Cố Ỷ liền dẫn Khương Tố Ngôn đi ăn một bữa lẩu thật ngon.
Ăn uống no nê quay trở về, Cố Ỷ thấy trước cửa tiệm vàng mã có một người đàn ông đang đứng. Cô hơi sững lại, rồi bước đến hỏi: "Muốn mua gì sao?" Người đàn ông toàn thân được quấn kín mít, có vẻ rất sợ lạnh.
Khi nhìn thấy Cố Ỷ, người đàn ông cũng hơi ngẩn ra. Ông ta nhìn quanh một vòng, xác nhận không có ai khác mới mở miệng hỏi: "Cố Thanh có ở đây không?"
Từ lúc mở tiệm đến giờ, đây là lần đầu tiên có người đến tìm ba của cô. Cố Ỷ móc chìa khóa ra mở cửa bên hông tiệm, đợi Khương Tố Ngôn vào trước, rồi mới mời người đàn ông kia vào: "Chú vào đi, ngoài trời lạnh lắm."
Người đàn ông hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước vào trong. Sau khi vào nhà, ông ta có vẻ hơi lúng túng. Cố Ỷ bật đèn, đóng cửa lại để chắn gió lạnh bên ngoài, sau đó lấy ghế mời ông ta ngồi xuống đối diện quầy.
Cô rót nước nóng vào một chiếc cốc dùng một lần rồi đặt trước mặt người đàn ông.
Ông ta đưa tay cầm lấy chiếc cốc, không uống, chỉ áp vào lòng bàn tay để sưởi ấm. Đợi một lúc, khi đã ấm lên, người đàn ông mới nhìn Cố Ỷ: "Tôi tìm Cố Thanh."
Cố Ỷ ngồi xuống đối diện ông ta, vừa lúc ông ta đang ủ tay, cô cũng tranh thủ quan sát đối phương. Người này trạc tuổi ba mẹ cô, nhưng tóc hai bên thái dương đã bạc trắng. Phần tóc dưới chiếc mũ thì không nhìn rõ, nhưng bản năng Cố Ỷ cảm thấy chắc là bạc cả đầu rồi. Dáng người cao gầy, mảnh khảnh, áo khoác rộng phùng phình, lúc ở ngoài gió táp nhìn cứ như sắp bị thổi bay.
Nghe ông ta hỏi như thế, Cố Ỷ đáp: "Tìm tôi cũng như nhau thôi, giờ tiệm vàng mã này do tôi phụ trách. Có chuyện gì chú cứ nói."
Người đàn ông có hơi do dự, nhưng vẫn khăng khăng muốn gặp Cố Thanh.
Cố Ỷ chớp mắt, biết nếu không nói thật thì người trước mặt chắc chắn sẽ không hé răng nửa lời, thế là cô bảo: "Cố Thanh là ba tôi, dạo gần đây ba mẹ tôi mất tích rồi, đến giờ vẫn chưa có tung tích gì. Dù chú muốn gặp ông ấy cũng không gặp được đâu. Nếu là chuyện liên quan đến ma quỷ thì tìm tôi cũng được, tôi giờ cũng rất mạnh."
Nghe đến đoạn Cố Thanh mất tích, trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ kinh ngạc. Sau đó ông ta khẽ nói một câu "xin lỗi", rồi thở dài: "Cô là Cố Ỷ phải không? Trước đây ba cô có nhắc đến, nói sớm muộn gì cô cũng sẽ thay ông ấy tiếp quản tiệm này, tôi không ngờ là lại sớm đến vậy." Ông ta tự giới thiệu mình tên là Vương Ngọc Minh, hiện đang là viện trưởng của một bệnh viện tâm thần.
Vương Ngọc Minh là bạn cũ của ba cô, một khách quen của Cố Thanh. Vì trong bệnh viện của ông có nhiều người thực ra không phải bị bệnh tâm thần, mà là bị quỷ nhập. Nhiều năm trước, nhờ một lần tình cờ mà ông quen biết với Cố Thanh. Sau đó Cố Thanh thường xuyên giúp ông, cứu những người được đưa vào viện vì bị ma quỷ quấy phá.
Lần này ông tìm đến cũng là vì đã rất lâu rồi không thấy Cố Thanh đến viện. Những người bị quỷ nhập, ông vẫn có thể dựa vào bùa chú mà Cố Thanh để lại để giúp họ giữ được tỉnh táo, nhưng theo thời gian, ông càng lúc càng khó chống đỡ. Gọi điện thì không liên lạc được, đành mạo muội đến tận nơi tìm.
Nghe Vương Ngọc Minh kể xong, Cố Ỷ cũng nắm được đại khái tình hình. Cô hỏi địa chỉ bệnh viện tâm thần của ông, rồi hứa sáng mai sẽ cùng ông đến đó xem thử. Vương Ngọc Minh vô cùng cảm kích, liên tục cảm ơn rồi mới rời đi. Đợi ông đi khuất, Cố Ỷ mới đóng cửa bên hông tiệm vàng mã rồi lên gác.
Sau khi ăn lẩu với Khương Tố Ngôn, người đầy mùi thức ăn, Cố Ỷ liền vào nhà vệ sinh rửa mặt tắm rửa sạch sẽ rồi mới quay lại phòng ngủ. Khương Tố Ngôn càng lúc càng giống một cô vợ nhỏ, biết Cố Ỷ sợ lạnh nên đã bật sẵn điều hòa trong phòng, chỉnh nhiệt độ vừa đủ ấm. Cố Ỷ tắm xong, mặc đồ ngủ rồi ngồi ngay vào bàn, cầm máy sấy bắt đầu sấy tóc.
Vừa sấy tóc, cô vừa kể cho Khương Tố Ngôn nghe chuyện vừa rồi.
Thực ra Khương Tố Ngôn đã biết rõ chuyện gì xảy ra rồi, những lời Vương Ngọc Minh vừa nói nàng nghe hết không sót chữ nào, nhưng nàng vẫn thích nghe Cố Ỷ kể lại cho mình. Khi Cố Ỷ nói, nàng lắng nghe cực kỳ chăm chú, đến mức không xem tiếp bộ phim truyền hình đang mở.
Chờ Cố Ỷ kể xong, Khương Tố Ngôn mới nói: "Trên người ông ta đúng là có rất nhiều mùi của ma quỷ, mùi hỗn loạn vô cùng, có cả yếu cả mạnh, đến giờ vẫn chưa bị nuốt mất, xem ra ba nàng đã để lại cho ông ta không ít đồ."
Cố Ỷ sấy tóc xong liền cất máy sấy đi, rồi lấy ra chiếc vali kéo, nhét vào hai ba bộ đồ để thay. Cô nghĩ lần này cũng không ở lâu, mang chừng đó là đủ dùng. Nếu không phải vì quần áo mùa đông quá dày, cô chỉ cần một cái balo là đã đủ.
"Vậy thì chúng ta đi rồi về liền." Thu dọn xong vali, Cố Ỷ leo lên giường ôm lấy Khương Tố Ngôn rồi ngủ một giấc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Ỷ rửa mặt xong liền kéo vali xuống lầu, đã thấy Vương Ngọc Minh đứng chờ trước tiệm vàng mã từ lâu. Ngoài cửa còn đậu một chiếc xe con, thấy Cố Ỷ dắt theo Khương Tố Ngôn xuống, ánh mắt của Vương Ngọc Minh nhìn Khương Tố Ngôn mang theo chút do dự. Cố Ỷ liền giải thích: "Đây là bà chủ Lão Khương, đừng nhìn bề ngoài trẻ trung thế kia mà nhầm, chị ấy lợi hại hơn tôi nhiều, là cộng sự của tôi đó."
Nghe vậy, Vương Ngọc Minh mới yên tâm. Ông rất nhiệt tình, chạy tới chạy lui giúp Cố Ỷ cất hành lý vào cốp xe, còn mở cửa sau mời hai người họ ngồi lên. Đợi họ ổn định chỗ ngồi, ông mới lên ghế lái, khởi động xe.
"Bà chủ Tiểu Cố, bà chủ Lão Khương, hai người cứ nghỉ ngơi đi, tôi phải lái xe hơn bốn tiếng, tới nơi tôi sẽ gọi hai người dậy." Hơn bốn tiếng đồng hồ là đã ra khỏi tỉnh rồi, mà đi xe lâu đúng là rất mệt. Cố Ỷ vốn định chợp mắt, nhưng khi Khương Tố Ngôn nghe thấy bốn chữ "bà chủ Lão Khương" thì tỏ vẻ không hài lòng, còn vươn tay nhéo eo Cố Ỷ một cái.
Cái nhéo đó khiến cơn buồn ngủ của Cố Ỷ bay sạch, cô nhăn nhó r*n r* mãi, đến nỗi Vương Ngọc Minh đang lái xe cũng cảm thấy lạ, nhìn qua kính chiếu hậu hỏi: "Bà chủ Tiểu Cố sao vậy?"
"Không sao, bị côn trùng cắn thôi." Vừa nói, cô vừa đưa tay ra kéo lấy bàn tay nghịch ngợm của Khương Tố Ngôn, không để nàng tiếp tục giở trò. Xe nhanh chóng lên đoạn đường trên cao, chẳng mấy chốc đã đến cửa vào cao tốc của thành phố Lễ Phong. Vương Ngọc Minh rõ ràng là người thường xuyên chạy đường dài, xe có gắn ETC nên đi vào làn đường chuyên dụng rồi nhanh chóng nhập làn cao tốc.
Lên đến cao tốc, ông đạp ga một cái là xe lao vút lên hơn trăm cây số một giờ. Cố Ỷ dậy sớm nên nhanh chóng thiếp đi, Khương Tố Ngôn không còn làm loạn nữa, để cô dựa vào mình ngủ một cách mơ màng. Vương Ngọc Minh vừa lái xe vừa hỏi: "Bà chủ Lão Khương không ngủ một chút sao?"
Khương Tố Ngôn không trả lời ngay. Cô quan sát ông ta một lúc rồi mới nói: "Ta không buồn ngủ."
Vương Ngọc Minh bị cụt hứng, cũng không cố bắt chuyện nữa. Ông bấm nút mở radio trên xe, nghe đài phát thanh để xua tan cơn buồn ngủ của mình.