Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 175

Chiếc xe con chạy trên đường cao tốc suốt một quãng rất dài, bọn họ xuất phát từ sáng sớm, đến tận trưa vẫn còn đang chạy trên đường. Đến hơn mười một giờ, khi đi ngang một khu dịch vụ, Vương Ngọc Minh dừng xe, mời hai người họ ăn một bữa cơm trong khu dịch vụ.

 

Chủ yếu là Cố Ỷ ăn, dù sao thì Khương Tố Ngôn cũng không thể ăn được gì.

 

Vương Ngọc Minh rất có lòng, ông còn khuyên Khương Tố Ngôn ăn một chút, lại thẳng thắn nói rằng con gái bây giờ gầy thế là đủ rồi, không cần phải giảm cân thêm nữa.

 

Trong bệnh viện tâm thần của bọn họ, có một cô gái trẻ cũng vì giảm cân quá độ mà bị bố mẹ đưa vào viện. Kết quả là sau khi vào viện, tình trạng còn tệ hơn, đến một hạt cơm cũng không chịu ăn. Cuối cùng cũng phải nhờ y tá và bác sĩ khuyên nhủ rất lâu mới chịu ăn một chút.

 

Cố Ỷ thì chẳng có rắc rối gì về chuyện giảm cân, ăn món gì cũng thấy ngon, nhưng Khương Tố Ngôn thì thật sự là không ăn nổi, nên Cố Ỷ nói: "Chú Vương, chú đừng khuyên cô ấy nữa, cô ấy thật sự không đói đâu, tôi biết mà." Nghe Cố Ỷ nói vậy, Vương Ngọc Minh thở dài, cũng không khuyên nữa, chỉ cúi đầu ăn nốt phần cơm hộp của mình.

 

Nói thật thì, cơm hộp ở khu dịch vụ thật sự rất đắt. Một suất cơm một mặn hai rau như vậy, bình thường nhiều lắm thì ba mươi tệ, mà ở khu dịch vụ lại bán tới năm mươi, đã vậy còn cực kỳ khó ăn.

 

Nếu là Cố Ỷ tự mình trả tiền, chắc chắn cô đã mua tạm một cốc mì ăn liền cho xong. Nhưng giờ có người mời, cô mới chịu làm "kẻ coi tiền như rác" ở khu dịch vụ thế này.

 

Sau bữa trưa, Vương Ngọc Minh tiếp tục lái xe, chạy thêm hơn một tiếng nữa mới xuống khỏi đường cao tốc, nhưng vị trí của bệnh viện tâm thần cũng khá hẻo lánh. Từ chỗ rẽ ra khỏi cao tốc không bao xa, ông đã rẽ lên một ngọn núi, lái theo con đường ven núi một lúc rồi dừng lại.

 

Cố Ỷ bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cánh cổng sắt lớn, trên cổng treo tấm biển có ghi: "Bệnh viện tâm thần số ba thành phố."

 

Cố Ỷ "ồ" một tiếng: "Của nhà nước à?"

 

Vương Ngọc Minh lắc đầu: "Chỉ là treo biển vậy thôi, thật ra vẫn là bệnh viện tư."

 

Cố Ỷ không hiểu lắm mấy trò này, nghe ông nói vậy thì chỉ gật đầu một cái. Người trông cổng là một ông cụ, thấy xe của viện trưởng quay về thì vội vàng mở cổng. Vương Ngọc Minh đỗ xe ở chỗ đậu ngay cổng, rồi dẫn Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đi vào bên trong.

 

Cố Ỷ vừa đi vừa quan sát bệnh viện tâm thần số ba này. Từ cổng sắt đi vào là một sân lớn, ở giữa là con đường lát đá dẫn vào trong, hai bên là bãi cỏ, trên bãi cỏ có bác sĩ và y tá đang dắt bệnh nhân đi dạo; từ những người này, Cố Ỷ cảm nhận được một chút hồn lực nhưng không nhiều, rõ ràng là họ không bị quỷ nhập, chỉ là từng có tiếp xúc với quỷ mà thôi.

 

Đi qua khoảng sân phía trước, bên trong là khu chính của bệnh viện tâm thần số ba, một tòa nhà hình chữ nhật ba tầng, con đường dẫn thẳng đến quầy tiếp tân ở tầng một.

 

Vương Ngọc Minh vừa dẫn hai người đi vừa giới thiệu: "Bệnh viện này đã mở được nhiều năm rồi, hồi trước bố tôi là viện trưởng, sau khi ông nghỉ hưu thì tôi tiếp quản bệnh viện này."

 

Vương Ngọc Minh đưa họ tới khu đại sảnh, trông cũng không khác gì bệnh viện bình thường, trong sảnh có quầy đăng ký và bàn phục vụ, nếu có vấn đề gì thì cứ hỏi y tá ở quầy. Tầng một chia làm hai bên, bên trái là phòng khám và khu hành chính, còn bên phải là khu làm thủ tục nhập viện.

 

Toàn bộ bệnh viện đều toát lên một cảm giác u ám khó tả, dù ánh sáng trong sảnh rất sáng nhưng Cố Ỷ vẫn cảm thấy không mấy dễ chịu. Nhưng cô cảm nhận thử thì lại không thấy có dao động hồn lực nào rõ ràng.

 

Vương Ngọc Minh đưa họ đến văn phòng viện trưởng trước, đợi hai người ngồi xuống xong, ông lấy một tập hồ sơ đặt trước mặt Cố Ỷ.

 

Cố Ỷ cầm lên lật xem qua, phát hiện đó đều là hồ sơ bệnh nhân.

 

Khi cô đang xem, Vương Ngọc Minh nói: "Đây là những hồ sơ tôi đã sắp xếp lại, là bệnh nhân nghi bị ma nhập. Cô xem kỹ giúp, buổi chiều phiền bà chủ Tiểu Cố ra tay giúp đỡ giải quyết một chút."

 

Cố Ỷ vùi đầu đọc đống hồ sơ đó, không ngẩng đầu lên, chỉ gật nhẹ khi nghe ông nói.

 

Đến khi đọc xong, Cố Ỷ ngẩng đầu nhìn Vương Ngọc Minh, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc: "Nhiều bệnh nhân như vậy sao?"

 

Từ sau khi cô bắt đầu gặp ma quỷ cho đến nay, cộng cả bản thân từng bị nhập thì cô chỉ từng tiếp xúc qua ba người bị quỷ ám, vậy mà trong tập hồ sơ này ít nhất cũng phải hơn hai mươi người, khiến Cố Ỷ thật sự không hiểu nổi, tại sao lại nhiều đến vậy.

 

Vương Ngọc Minh gật đầu: "Năm nay đặc biệt nhiều, những năm trước không có đông bệnh nhân thế này."

 

Sau khi Cố Ỷ xem xong tài liệu, Vương Ngọc Minh cảm thấy không nên chậm trễ, ông đứng dậy, từ trong tủ của văn phòng viện trưởng lấy ra ba chiếc áo blouse trắng rồi đưa cho Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn mỗi người một chiếc, bản thân cũng mặc một cái.

 

Cố Ỷ không do dự, trong bệnh viện đã bật sưởi nên cũng không lạnh lắm, cô cởi áo khoác ngoài ra, khoác áo blouse vào. Sau khi mặc xong, cô mới giúp Khương Tố Ngôn mặc vào. Đợi cả hai mặc xong, họ mới theo Vương Ngọc Minh đi về phía khu nội trú.

 

Tầng hai và tầng ba của bệnh viện này đều là khu nội trú, mỗi phòng bệnh tiêu chuẩn ba người một phòng, mỗi tầng đều có trạm y tá. Để tiện xử lý một lần, Vương Ngọc Minh đã sắp xếp tất cả những bệnh nhân bị quỷ nhập vào khu phía tây của tầng ba.

 

Họ đi cầu thang bộ lên, ba tầng lầu không cao nên leo rất nhanh, chỉ một lát sau đã đến nơi. Họ đẩy cửa phòng ở cuối hành lang phía tây vào trước, vừa bước vào, Cố Ỷ đã thấy ba người bị trói chặt trên giường, không thể động đậy.

 

Cố Ỷ hơi nhíu mày, sau khi bước vào, ánh mắt cô liếc sang một vật bên cạnh, thứ đó được đặt rất nghiêm túc, là mấy lá bùa được nối lại với nhau bằng chỉ đỏ, dán trên đầu giường. Nhà họ Cố vốn nổi tiếng với thuật dùng giấy, nhưng Cố Ỷ lại cảm thấy pháp thuật này không giống phong cách truyền thống của nhà họ Cố. Nhà họ Cố rất thích dùng người giấy, ngay cả bùa chú cũng phải cắt thành hình người giấy nhỏ, còn bùa ở đây lại là loại hình chữ nhật, chữ viết trên đó được vẽ bằng mực chu sa.

 

So với mấy tờ bùa đó, những người nằm trên giường ngược lại lại không khiến Cố Ỷ để tâm mấy, chỉ là những người đang bị quỷ nhập mà thôi.

 

Mấy con quỷ phía sau những người này, khi thấy Cố Ỷ bước vào thì kích động hẳn lên. Cố Ỷ biết rõ bản thân có cái gọi là thuộc tính "thịt Đường Tăng", rất hấp dẫn ma quỷ, nên chẳng thèm để ý đến chúng. Vì đã biết trước nhiệm vụ hôm nay là để trừ tà, cô đã mang theo rất nhiều bùa trừ ma. Cô lấy từ trong túi ra ba người giấy được viết chữ "Ly", rồi dán từng cái lên trán ba người trong phòng.

 

Không lâu sau khi được dán, người giấy bỗng bốc cháy, ba người trên giường bắt đầu giãy giụa dữ dội. Chẳng bao lâu sau, quỷ không thể tiếp tục bám vào người nữa, lần lượt bị ép ra ngoài.

 

Tất nhiên Cố Ỷ không để chúng thoát, cô dùng dây đỏ trói lại, lập tức bắt được cả ba con quỷ.

 

Cố Ỷ nhìn sang Khương Tố Ngôn, rồi lại nhìn sang Vương Ngọc Minh, cảm thấy chuyện này có hơi phiền. Giờ Khương Tố Ngôn đang đóng giả làm người, không muốn để người khác thấy bộ dạng quỷ của mình; mà bệnh viện số ba này lại ở trong núi, thời tiết lại không tốt, không có ánh nắng, Cố Ỷ muốn tiêu diệt bọn quỷ này thì chỉ có thể dùng hồn lực của chính mình. Nhưng hồn lực của cô vốn đã không nhiều, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

 

Thế là Cố Ỷ nghiêng đầu nói: "Chú Vương, ngại quá, chú có thể ra ngoài trước được không?"

 

Vương Ngọc Minh là bạn cũ của Cố Thanh, nghe vậy thì hơi ngạc nhiên: "Tôi phải ra ngoài à? Ờ... được, tôi chờ ngoài cửa vậy."

 

Chờ đến khi Vương Ngọc Minh đi ra ngoài, Khương Tố Ngôn mới há to miệng, nuốt cả ba con quỷ vào bụng.

 

Vài phòng sau đó cũng xử lý y như vậy. Khương Tố Ngôn ăn rất vui vẻ, từ sau khi quay xong chương trình về tới giờ, nàng chẳng có mấy con quỷ để ăn. Lần này được một bữa thịnh soạn, vừa rồi có người ngoài nên phải làm bộ làm tịch, giờ người đi rồi thì tất nhiên phải ăn thả ga.

 

Sau khi giải quyết xong hơn hai mươi người bị quỷ nhập, tảng đá lớn trong lòng Vương Ngọc Minh cuối cùng cũng rơi xuống, ngay cả sắc mặt ông cũng nhẹ nhõm hẳn ra. Ông thì thấy thoải mái, nhưng Cố Ỷ lại cảm thấy có gì đó không đúng, chủ yếu là những tấm bùa trong phòng bệnh nhân.

 

Cô nhìn kỹ rất lâu, vẫn cảm thấy không giống với thủ pháp của nhà họ Cố.

 

Cuối cùng, Cố Ỷ quyết định hỏi thẳng: "Những tờ bùa này là sao vậy? Thật sự là do ba tôi để lại à?"

 

Nghe Cố Ỷ hỏi như vậy, Vương Ngọc Minh có phần căng thẳng, sợ mấy tấm bùa đó có vấn đề gì: "Là bố cô để lại mà, sao vậy, có gì không ổn à? Tôi dùng nhiều năm rồi, vẫn còn một ít chưa dùng đến, cô có muốn xem thử không? Nếu có vấn đề gì thì làm phiền bà chủ Tiểu Cố giúp tôi một tay!"

 

Vương Ngọc Minh nói xong liền vội vàng định đi về văn phòng viện trưởng để lấy những lá bùa còn lại cho Cố Ỷ xem. Cố Ỷ gật đầu, đi theo ông về văn phòng.

 

Về đến văn phòng, Vương Ngọc Minh mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, lấy ra một hộp gỗ lim đỏ, bên trong là một chồng bùa được xếp ngay ngắn. Cố Ỷ ghé lại nhìn kỹ, còn rút một tờ ra quan sát cẩn thận.

 

Tấm bùa này trông rất giống loại thường thấy trong các bộ phim có đạo sĩ, giấy màu vàng, trên viết chú bằng bút chu sa. Đây là loại bùa rất tiêu chuẩn, đúng với hình ảnh mà người ta vẫn hay tưởng tượng, nhưng lại không giống phong cách truyền thống của nhà họ Cố.

 

Nhà họ Cố thường dùng giấy trắng để làm bùa, bất kể là để lại từ cửa hàng vàng mã hay móc từ nhà ông bà ở quê, đều là giấy trắng, và chủ yếu dùng để gấp thành hình người giấy.

 

Trực giác của Cố Ỷ nói rằng chuyện này không đơn giản. Người đầu tiên cô nghi ngờ chính là Vương Ngọc Minh đang đứng trước mặt, nhưng sắc mặt ông vẫn bình thường, từ đầu đến giờ hành động cũng không có gì bất thường.

 

Cố Ỷ không tin người, chỉ tin hồn lực, mà cho tới giờ, tất cả những con quỷ và sự việc cô gặp phải đều rất bình thường.

 

Có gì đó không ổn.

 

Những tấm bùa đầy cảm giác "lệch tông" này khiến Cố Ỷ nhíu mày. Vương Ngọc Minh vô thức lo lắng hỏi: "Bà chủ Tiểu Cố, mấy tấm bùa này... có vấn đề gì sao?" Ông thật sự rất lo, bao năm nay bệnh viện trấn giữ được những bệnh nhân bị quỷ nhập đều là nhờ những tấm bùa này. Nếu chúng có vấn đề, đừng nói đến chuyện nhận thêm bệnh nhân, có khi bản thân ông cũng bị quỷ hại chết mất.

 

Cố Ỷ lắc đầu: "Bùa không có vấn đề gì."

 

Tuy rằng những tấm bùa này không theo phong cách của nhà họ Cố, nhìn một cái là biết không phải thủ pháp của họ, nhưng bản thân chúng lại không có gì sai.

 

Trong những tấm bùa này có ẩn chứa hồn lực, đều là bùa có tác dụng thực sự. Lúc nãy trong các phòng bệnh, đúng là nhờ những tấm bùa này mới trấn áp được đám ma quỷ, nếu không thì bọn chúng đã sớm thoát khỏi dây trói, chứ đâu có ngoan ngoãn nằm trên giường như vậy.

 

Nghe Cố Ỷ nói vậy, Vương Ngọc Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"Hôm nay thật sự cảm ơn hai cô, tối nay ở lại ăn một bữa với tôi, sáng mai tôi đưa hai cô về."

 

Cố Ỷ gật đầu, giữ những nghi ngờ trong lòng, không tiếp tục truy hỏi nữa.

Bình Luận (0)
Comment