Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 184

Cố Ỷ đã đặt vé máy bay đến núi tuyết Ngọc Long, trước tiên cô phải ngồi tàu đến thành phố bên cạnh, sau đó mới bay đến nơi, rồi tiếp tục đổi phương tiện. Đường đến núi tuyết Ngọc Long vừa xa vừa vòng vèo, nhưng Cố Ỷ vẫn không chút do dự, dắt theo Khương Tố Ngôn lao đầu về phía đó.

 

Để đến được núi tuyết Ngọc Long, Cố Ỷ đã lật giở toàn bộ cuốn sách cổ. Trang thứ năm trong cuốn sách cổ đó chính là vị trí cụ thể của khe nứt ở núi tuyết Ngọc Long. Cố Ỷ tìm một hướng dẫn viên địa phương, khi họ nhìn thấy cô, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ do dự, rõ ràng là không muốn đưa cô đến gần khu vực đó.

 

Nhưng Cố Ỷ dùng "tiểu tiền tiền" để mở đường, tiền nện thẳng vào mặt rồi thì họ cũng không nói thêm gì nữa, chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị, rồi dẫn Cố Ỷ bắt đầu khởi hành.

 

Vào tháng Hai, nhiệt độ ở dãy núi tuyết Ngọc Long không quá thấp, chỉ khoảng âm mười độ. Hồi nhỏ Cố Ỷ từng cùng ba mẹ leo núi, thiết bị mang theo lần này cũng đầy đủ, thể lực của cô lại tốt, nên không cần nhóm hướng dẫn viên chăm lo gì nhiều. Dáng vẻ của cô khiến họ đánh giá cao hơn một chút, cảm thấy Cố Ỷ không phải loại ngốc nghếch chẳng biết gì, chỉ biết liều mạng.

 

Núi tuyết Ngọc Long được tạo thành từ mười ba ngọn núi tuyết nối liền nhau, trông giống như một con rồng đang bơi, vì thế mới có tên là "Ngọc Long". Đây cũng là hóa thân của thần bảo hộ của dân tộc bản xứ. Tuy hiện nay nơi này đã trở thành một khu du lịch khá hoàn chỉnh, nhưng vẫn còn vài khu vực rất ít người đặt chân đến. Nơi Cố Ỷ muốn đến, chính là một trong những chốn như thế. Khi họ leo được một nửa đường lên núi, tuyết bắt đầu rơi dày đặc. Mọi người tăng tốc bước chân, vừa dò dẫm vừa tiến, cuối cùng đến được một tiền trạm.

 

Tại đây, Cố Ỷ quyết định tách khỏi nhóm hướng dẫn viên. Những người hướng dẫn viên vốn không muốn để cô một mình tiến sâu vào núi, họ lớn hơn Cố Ỷ khá nhiều tuổi, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi tiến vào núi trong trời tuyết thế này, không khỏi lo lắng. Nhưng Cố Ỷ lại cực kỳ cứng đầu, nói gì cũng không cho họ đi cùng.

 

Tính cô quá ngang, khiến cho cả đám hướng dẫn viên cũng bực lên, bỏ lại một câu: "Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết, cô muốn tự tìm cái chết thì cũng không trách được chúng tôi!"

 

Các chú hướng dẫn viên tức đến nghiến răng ken két, nhưng Cố Ỷ vẫn cứ băng qua gió tuyết, rời khỏi tiền trạm. Đoạn đường phía trước, chỉ nên một mình cô bước tiếp. Cố Ỷ dắt theo Khương Tố Ngôn, nữ quỷ mà những người khác không nhìn thấy tiếp tục tiến lên phía trước.

 

Trong mắt Cố Ỷ, dãy núi tuyết Ngọc Long vốn nên trắng xóa và linh thiêng, lúc này lại bị bao phủ bởi một tầng sương đen dày đặc, đó là hồn lực với số lượng khổng lồ tuôn ra từ khe nứt, rồi không ngừng lan tỏa ra xung quanh.

 

Việc các hướng dẫn viên bỏ mặc Cố Ỷ đi vào núi chịu chết, cũng là vì bị hồn lực ảnh hưởng.

 

Nơi như núi tuyết Ngọc Long, đối với người thường có thể rất khó leo lên, nhưng đối với Cố Ỷ thì chẳng khác gì chuyện nhỏ. Cô đến đúng chỗ được ghi chép trong sách cổ, rồi trông thấy một khe nứt khổng lồ trên sườn núi. Cố Ỷ phủi đi tuyết trên vai, nhìn chằm chằm vào khe nứt, không nhịn được mà thốt lên: "Woah, cái khe to thật đấy..."

 

Khe nứt này thực sự rất lớn, với kích thước như thế thì theo lý mà nói, cả ngọn núi đều nguy hiểm. Thế nhưng hồn lực tuôn ra từ trong khe lại trói chặt cả ngọn núi lại. Cố Ỷ nhìn từ trên xuống, chỉ thấy hồn lực không ngừng tuôn ra từ khe nứt. Tuyết từ trời rơi xuống, chưa kịp chạm vào khu vực quanh khe đã bị hồn lực thiêu rụi mất.

 

Ngoài lượng hồn lực không ngừng bốc ra, Cố Ỷ còn có thể nhìn thấy một phần cảnh tượng của âm phủ qua khe nứt đó.

 

Cố Ỷ đã biết cách đi đến âm phủ từ cuốn sách cổ. Cô đứng trên vách đá dựng đứng, vận động một chút cơ thể, chuẩn bị xuống âm phủ. Khương Tố Ngôn chặn cô lại lần cuối, nhưng Cố Ỷ chỉ mỉm cười với nàng: "Không sao đâu, em chỉ đi tìm ba mẹ mình thôi, yên tâm, em không định làm chuyện gì ngốc nghếch đâu."

 

Nói xong, Cố Ỷ nắm lấy tay Khương Tố Ngôn. Cô đang đeo găng tay dày cộp, căn bản không cảm nhận được độ lạnh của Khương Tố Ngôn. Hơn nữa, so với cái lạnh âm mười mấy độ này, bàn tay của Khương Tố Ngôn cũng chẳng còn thấy lạnh là bao.

 

Cô nắm thật chặt tay Khương Tố Ngôn, rồi nhảy vút xuống khe nứt kia.

 

Gió rít gào bên tai, Cố Ỷ đeo kính chắn gió, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cảnh tượng mình đang rơi xuống phía dưới. Cô nhảy vào khe nứt tối đen, giống như một con cá nhỏ bơi vào miệng máu rộng hoác. Khoảnh khắc xuyên qua khe nứt ấy, Cố Ỷ phát hiện mình đã đến trên bầu trời âm phủ. Vầng trăng máu khổng lồ treo trên vòm trời, Cố Ỷ nhìn xuống tòa thành cổ mang phong cách xưa ở bên dưới, trong khoảnh khắc ấy thoáng hoảng hốt.

 

Xong rồi, không mang dù nhảy.

 

Tin tốt là bên cạnh cô còn có Khương Tố Ngôn có thể bay, nên cũng không đến mức để cô chết thảm ở âm phủ. Khi Cố Ỷ còn đang rơi tự do, Khương Tố Ngôn đã áp sát, ôm lấy Cố Ỷ vào lòng. Nàng làm chậm tốc độ, từ từ ôm cô lại, rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Đợi đến khi Cố Ỷ bước xuống từ người Khương Tố Ngôn, chân chạm mặt đất vững vàng, thì nghe Khương Tố Ngôn hỏi: "Cảm giác thế nào?"

 

"Còn k*ch th*ch hơn cả tàu lượn."

 

Dù gì thì cô cũng đang rơi tự do trong trạng thái không được bảo vệ, còn mạo hiểm hơn cả nhảy dù hay bungee. Nhưng khi quay đầu lại thấy ánh mắt của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ phất tay, đành nghiêm túc trả lời: "Giỡn đó giỡn đó, thật ra cảm giác cũng ổn, đến âm phủ rồi, hồn lực trong người em lại yên tĩnh hơn nhiều."

 

Câu này là thật, ở dương gian, hồn lực trong người cô luôn cố gắng tràn ra ngoài, như muốn phá vỡ thân thể cô. Nhưng ở âm phủ, nguồn hồn lực vốn luôn bạo động ấy lại trở nên yên tĩnh, giống như một con cá trở về biển lớn, trở nên thuần phục hơn nhiều. Cố Ỷ giẫm lên con đường lát đá xanh đã mục nát, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn đỏ như máu. Lần đầu đến đây, lòng cô đầy sợ hãi, nên chẳng hề để ý rằng nơi này thực ra không hề gây hại cho cô.

 

Theo lý mà nói, âm phủ đầy rẫy hồn lực, người thường sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Khi đó cô thậm chí còn không biết hồn lực là gì, vậy mà lại không có phản ứng bài xích nào, điều đó đủ chứng minh rằng cô thực sự có thể sống sót ở âm phủ. Cảm giác của Khương Tố Ngôn khi ở âm phủ cũng tốt hơn so với khi ở dương gian.

 

Ở dương gian, trong cơ thể Khương Tố Ngôn ngập tràn hồn lực của Cố Ỷ, đến mức vẻ ngoài cũng khó mà giữ được trạng thái con người, còn bây giờ, nàng trông chẳng khác gì người bình thường. Khả năng khống chế hồn lực của nàng cũng đã quay trở lại trạng thái đỉnh cao. Hồn lực vốn thuộc về Cố Ỷ đã bị nàng hấp thụ hết rất nhanh.

 

Nhiệt độ ở âm phủ cũng khá dễ chịu, giống như mùa thu gió nhẹ thoang thoảng. Cố Ỷ mặc nhiều như vậy, ngược lại lại thấy hơi nóng. Cô tháo kính bảo hộ, gỡ găng tay, cởi áo khoác. Kính và găng tay được cất vào balô, áo khoác thì cầm tay. Sau khi làm xong hết những việc đó, Cố Ỷ mới cảm thấy dễ chịu hơn, cô hỏi Khương Tố Ngôn bên cạnh: "Âm phủ có rộng không?"

 

Nếu rộng y như dương gian thì cô sớm bỏ cuộc cho rồi, chẳng tìm nổi ba mẹ mình đâu. Dù gì ba mẹ cô cũng đã vào âm phủ khá lâu rồi, tuy cô cũng từ khe nứt ở núi tuyết Ngọc Long tiến vào, nhưng ngần ấy thời gian trôi qua, Cố Thanh và Lâm Mạn Thư chắc chắn sẽ không đứng yên một chỗ mà đợi.

 

May là Khương Tố Ngôn lắc đầu: "Nói lớn thì cũng không lớn lắm, âm phủ chỉ có chín đô thành. Thành thị chúng ta đang đứng bây giờ chắc là U Đô. Ngoài chín đô thành ra, những nơi khác ở âm phủ đều là hoang dã, đầy rẫy linh hồn lang thang, những linh hồn nào nhớ lại được ký ức kiếp trước sẽ trở thành ác quỷ, còn những kẻ không nhớ ra thì sẽ tiếp tục lang thang rồi bị quỷ khác ăn mất. Trong đô thành, những con quỷ đã có ký ức sẽ tìm nhà trống để trú, thông thường thì ai lo việc nấy, nước giếng không phạm nước sông. Nhưng có một số ác quỷ mạnh hơn sẽ bắt những con quỷ đang trốn trong nhà ra ăn thịt."

 

Cố Ỷ sớm đã biết ở âm phủ không hề có Diêm Vương, Địa Tạng hay Phán Quan như trong truyền thuyết, nhưng cô không ngờ rằng nơi này lại hỗn loạn đến vậy, hoàn toàn là một thế giới sống theo quy luật kẻ mạnh nuốt kẻ yếu. Chỉ cần mạnh, thì có thể sống sót. Còn yếu, thì sẽ bị những con quỷ khác ăn thịt.

 

"Con người có thể sống được ở âm phủ không?" Cố Ỷ vừa hỏi vừa bước thêm vài bước về phía trước. Khi đi đến con đường rộng rãi hơn, cô lấy từ trong balo ra một người giấy dùng để tìm người, còn lấy cả chiếc lược của mẹ mình ra. Đây là món đồ cô tiện tay nhét vào vali kéo khi từ nhà quay lại, không ngờ giờ lại hữu dụng.

 

"Có thể sống được. Nhưng cũng giống như quỷ ở dương gian phải trả giá bằng hồn lực, thì con người ở âm phủ cũng phải tiêu hao hồn lực. Một khi hồn lực cạn kiệt, người đó thậm chí còn không thể biến thành quỷ, mà sẽ hồn phi phách tán ngay lập tức."

 

Cố Ỷ bắt đầu thi triển pháp thuật tìm người, làn khói xanh từ người giấy bay lên, nhưng lại chẳng hề nhúc nhích. Cố Ỷ chọc chọc nó vài cái, làn khói chỉ lắc qua lắc lại một lúc rồi "phụt" một tiếng tan biến. Cô ngẩn người, sao khói lại kém cỏi như vậy chứ, rồi đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ chẳng lành: chẳng lẽ ba mẹ cô đã... "đi đời" rồi sao?

 

Cố Ỷ vội vàng xua đi suy nghĩ đó, tự trấn an bản thân rằng ba mẹ cô lợi hại đến vậy, sao có thể mới ở âm phủ chưa bao lâu đã mất mạng được. Cố Thanh giảo hoạt như thế, biết đâu còn có pháp thuật nào đó phòng ngừa người khác tìm kiếm họ. Nếu không thì thời cổ đại nhiều đạo sĩ như vậy, chỉ dùng một thuật tìm người là tìm được kẻ thù thì chẳng phải các đạo sĩ đã sớm giết sạch nhau rồi sao?

 

Không còn cách nào khác, Cố Ỷ đành quay sang nhìn vợ mình. Khương Tố Ngôn nhận mệnh, dắt theo Cố Ỷ bay một vòng trên không trung, tìm đến ngôi nhà xa hoa nhất trong thành này, rồi đáp xuống ngay trước cổng. Khương Tố Ngôn rất đàng hoàng, dẫn Cố Ỷ đến trước cửa rồi gõ cửa, mà gõ cực kỳ không khách sáo, "cộc cộc cộc" ba tiếng vang dội.

 

Con quỷ bên trong run lẩy bẩy. Chúng vừa mới cảm nhận được có một con đại quỷ giáng xuống U Đô, đến mức chẳng một đứa nào dám bén mảng ra ngoài. Nhưng không ngờ rằng vị đại quỷ mà bọn chúng không dám đụng vào ấy, lại đến tận cửa nhà mình!

 

Là chủ nhân của ngôi nhà xa hoa nhất U Đô, tất nhiên chủ nhà cũng có quỷ hầu hạ bên cạnh. Hắn run rẩy sai một tiểu quỷ ra mở cửa, rồi dẫn hai vị khách một người một quỷ vào chính sảnh. Cố Ỷ ngồi xuống ghế, liền thấy một con quỷ nam mặc cổ phục với dáng vẻ kỳ quặc tiến đến. Gương mặt của nó thực sự quái dị, nửa dưới là gương mặt và cái miệng bình thường, nửa trên lại nhô ra một khuôn mặt hồ ly.

 

Vừa nhìn thấy Khương Tố Ngôn, nửa khuôn mặt hồ ly liền nở một nụ cười nịnh nọt: "Gió nào đưa Khương... Khương tiểu thư đến chỗ tiểu nhân vậy?" Đôi mắt của nó đảo như rang lạc, cuối cùng rơi xuống người Cố Ỷ. Nghe nói hơn nửa năm trước, vị sát tinh Khương Tố Ngôn này rời khỏi âm phủ đến dương gian, nó còn tưởng từ đó có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa được yên ổn bao lâu, sát tinh chẳng những quay lại âm phủ, mà điểm dừng chân đầu tiên lại chính là nhà nó!

 

Nửa mặt hồ ly ấy hận đến nghiến răng, lại liếc nhìn sang Cố Ỷ bên cạnh. Đôi mắt hồ ly mở to, mùi hương thơm ngát kia cứ thế chui tọt vào mũi nó. Ban đầu nó vốn chẳng dám có ý gì với người đi cùng Khương Tố Ngôn, nhưng mùi hương kia thực sự quá quyến rũ khiến nó không kìm được mà nhích lại gần. Chỉ tiếc Khương Tố Ngôn khẽ hừ một tiếng, nó lập tức không dám nhúc nhích thêm nửa bước.

Bình Luận (0)
Comment