Cố Ỷ nhìn con quỷ mang nửa khuôn mặt hồ ly, cảm thấy nó trông cũng khá buồn cười. Có lẽ vì chính mình cũng có nửa khuôn mặt hồ ly nên đám tiểu quỷ dưới trướng nó đều có tạo hình giống hồ ly. Khi con quỷ mặt hồ ly bị tiếng hừ lạnh của Khương Tố Ngôn dọa cho sợ hãi, đám tiểu quỷ dưới trướng nó cũng đồng loạt co rúm lại run rẩy trong góc tường.
Tuy vậy, Cố Ỷ cũng không hề phát huy chút lòng trắc ẩn vốn đã hiếm hoi của mình để bảo Khương Tố Ngôn nhẹ tay, dù sao thì con quỷ mặt hồ ly này đã có thể sống trong ngôi nhà xa hoa nhất U Đô, chứng tỏ nó cũng là một đại quỷ rất lợi hại.
Cố Ỷ nhìn qua hồn lực của con quỷ mặt hồ ly, quả nhiên là rất mạnh.
Cô đặt tay lên tay Khương Tố Ngôn, ra hiệu cho nàng bớt giận, còn mình thì lên tiếng hỏi con quỷ mặt hồ ly: "Ngươi có từng thấy người sống xuất hiện ở đây không?"
Ở âm phủ, câu hỏi này đã khá rõ ràng, bởi người sống mà đến được đây thực sự cực kỳ hiếm, hiếm như vàng trong sa mạc, chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay.
Trên mặt con quỷ mặt hồ ly hiện lên vẻ mất tự nhiên, Cố Ỷ lập tức hiểu ra nó chắc chắn biết điều gì đó. Nhưng dáng vẻ của nó lại giống như không định thành thật khai báo.
Mà Cố Ỷ thì không phải người khách sáo gì cho cam, nếu nó không chịu chủ động nói ra, cô sẽ dùng biện pháp đặc biệt. Cô nở một nụ cười: "Nếu ngươi biết gì mà không chịu nói, thì ta sẽ để vợ ta ăn thịt ngươi."
Lời đe dọa này rất hiệu quả. Ba con tiểu hồ ly co ro trong góc lập tức dựng hết lông lên, đến cả con quỷ mặt hồ ly cũng lộ ra vẻ sợ hãi, nó nhìn chằm chằm vào Khương Tố Ngôn, người vẫn giữ vẻ mặt bình thản rồi nuốt một ngụm nước bọt vì căng thẳng, cuối cùng mới cụp tai hồ ly xuống, thành thật trả lời: "Ta nhớ là từng thấy hai người sống, một nam một nữ, từng ở lại U Đô một thời gian. Ta vốn định ăn thịt họ, các ngươi cũng biết mà, ta đã lâu lắm không được ăn người sống..."
Khi con quỷ mặt hồ ly nói đến đoạn nó từng có ý định ăn cha mẹ Cố Ỷ, cô lập tức trừng mắt nhìn nó, khiến nó vội vàng giải thích.
Đáng ghét! Cái con người này ỷ có quỷ hậu thuẫn mà hống hách! Còn đáng ghét hơn cả hai người trước kia!
Con quỷ mặt hồ ly đành nuốt sự bất mãn vào lòng, giọng nói cũng nhỏ đi nhiều: "Ta thật sự không ăn được bọn họ. Hai người đó hình như đều là đạo sĩ, tuy hồn lực không nhiều, nhưng lại có nhiều thủ đoạn đặc biệt. Ta không làm gì được họ nên họ chạy mất. Hai người họ còn chơi trốn tìm với ta ở U Đô một thời gian, sau đó đâm đầu vào vùng sương mù. Ta không muốn rời khỏi U Đô nên cũng không đuổi theo."
"Họ đi về hướng nào?" Cố Ỷ chẳng buồn quan tâm đến tâm trạng của con quỷ này, việc quan trọng nhất là xác định hành tung của cha mẹ. Con quỷ mặt hồ ly liếc nhìn Khương Tố Ngôn, sau đó mới trả lời: "Chạy về phía Phong Đô."
"Ngươi nhìn vợ ta làm gì?" Cố Ỷ hỏi, trong mắt còn lộ ra sự nghi ngờ khi thấy nó liếc trộm Khương Tố Ngôn. Con quỷ mặt hồ ly còn chưa kịp lên tiếng thì Khương Tố Ngôn đã nói: "Phong Đô là quê nhà ta, cũng là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Ta rất chắc chắn, trước khi chúng ta rời khỏi âm phủ, họ vẫn chưa đến đó."
"Cũng có thể là họ còn chưa đến nơi thôi, dù sao thì cũng đã chơi trốn tìm với ta ở U Đô một thời gian..." Con quỷ mặt hồ ly bổ sung thêm, nói xong liền thấy Khương Tố Ngôn đang lườm mình, vội vàng lùi ra sau, trốn nửa thân mình sau cột nhà.
Cố Ỷ trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Ngươi chắc chắn là họ đi về phía Phong Đô sao? Hướng đó chỉ có mình Phong Đô thôi à?" Dù sao thì âm phủ cũng có tới chín tòa thành, mà nó lại khẳng định như vậy thì hơi võ đoán.
"Hướng đó chỉ có hai thành thôi. Trước Phong Đô mới là Phong Đô cũ, nơi đó thậm chí không có lấy một con quỷ, bọn họ rảnh đâu mà đến chỗ đó?" Con quỷ mặt hồ ly tỏ vẻ chế giễu Cố Ỷ.
Nhưng Khương Tố Ngôn lại suy nghĩ một chút rồi nói: "Không hẳn vậy. Phong Đô cũ không có quỷ là bởi vì... nơi đó được cho là di tích của địa phủ trong truyền thuyết. Nếu họ đến để tìm thứ gì đó, hoặc muốn đóng lại khe nứt, thì rất có thể mục tiêu của họ là Phong Đô."
Cố Ỷ đập tay xuống bàn, quyết định hướng đi tiếp theo của cô và Khương Tố Ngôn: "Vậy thì đến Phong Đô cũ."
Cô cũng cảm thấy khả năng cao là cha mẹ mình đã đến Phong Đô. Dù sao thì cũng là ruột thịt, ít nhất cũng nên để lại chút linh cảm đúng đắn cho cô chứ.
Sau khi hỏi rõ những gì cần biết, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn không do dự nữa, lập tức rời khỏi nơi ở của con quỷ mặt hồ ly. Vừa ra khỏi cửa, Khương Tố Ngôn đã bế Cố Ỷ vào lòng rồi bay thẳng ra ngoài thành. Đến cổng thành thì dừng lại, cả hai hạ xuống đất chuẩn bị đi bộ tiếp, Cố Ỷ cũng leo xuống khỏi người Khương Tố Ngôn.
Khương Tố Ngôn giải thích: "Mọi người không thích đi từ thành này sang thành phố, cũng không thích rời khỏi đô thành mình đang ở, bởi vì ở vùng hoang dã không thể bay được. Ở đó hồn lực đứt đoạn, căn bản là bay không nổi."
Cố Ỷ bước ra một bước, vừa ra khỏi thành đã lập tức cảm nhận được sự khác biệt của hồn lực, so với bên trong thành thì bên ngoài quả thật loãng hơn rất nhiều. Không có gì lạ khi lũ quỷ đều không thích ra khỏi thành, đến cả cô cũng chẳng muốn ở bên ngoài.
Nhưng đường thì vẫn phải đi, Cố Ỷ cùng Khương Tố Ngôn xuyên qua vùng hoang dã. Tốc độ của Khương Tố Ngôn nhanh hơn cô nhiều, lúc đầu Cố Ỷ còn cố đi bộ theo, về sau dứt khoát leo lên lưng Khương Tố Ngôn để nàng cõng mình.
Quỷ biết bay nên đi lại rõ ràng nhanh hơn người.
Cố Ỷ nằm bò trên lưng Khương Tố Ngôn, đi được một đoạn khá dài thì định dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Âm phủ không có khái niệm ngày hay đêm, chỉ có một vầng trăng máu, lúc nào cũng là trời tối. Cố Ỷ phải dùng điện thoại mới biết được thời gian. Đến khi dừng lại nghỉ, cô mới phát hiện đã đi hơn ba tiếng đồng hồ.
Cô hơi đói bụng, lấy bánh mì trong ba lô ra ăn sạch, rồi uống thêm ít nước. Cô thật sự không biết cha mẹ mình sống kiểu gì ở âm phủ, nơi này đâu có cái gì ăn được.
Ăn uống xong, Cố Ỷ lại tiếp tục nằm trên lưng Khương Tố Ngôn mà đi tiếp.
Đi thêm một đoạn nữa, Khương Tố Ngôn đột nhiên dừng lại. Cố Ỷ hơi khó hiểu, thò đầu ra từ phía sau lưng Khương Tố Ngôn: "Vợ?"
Cô vừa cất lời, liền nhìn thấy phía trước có một con quỷ rất quen thuộc... Nửa thân trên là người, nửa dưới là nhện. Không phải quá trùng hợp sao? Vừa mới chia tay ở dương gian chưa bao lâu, giờ lại gặp nhau ở âm phủ.
Con nhện quỷ đứng sững ra nhìn Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, tám cái chân nhện khẽ run lên như sắp bỏ chạy.
Nhưng chẳng có cái khe nào để nó chui vào trốn. Vừa định nhúc nhích thì đã bị Khương Tố Ngôn dùng từng dải lụa đỏ trói lại, kéo thẳng đến trước mặt.
"Bịch" một tiếng, con nhện ngã nhào xuống đất, tám cái chân đều bị trói chặt lại như cái bánh chưng, không thể cử động.
Giờ thì nó chỉ biết hối hận, cực kỳ hối hận. Sau khi trở lại âm phủ, vì sợ Khương Tố Ngôn nhảy vào đuổi theo bắt mình, nó đã lập tức lao thẳng đến vùng ngoại ô của U Đô. Ai ngờ... lại gặp ngay Khương Tố Ngôn trên đường.
Sớm biết thế thì nó nên ngoan ngoãn ở yên chỗ mình nhảy xuống, có khi còn tránh được cuộc đụng mặt này.
Nói cho cùng thì đúng là xui xẻo, cực kỳ xui xẻo. Âm phủ nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, vậy mà lại đụng phải Khương Tố Ngôn ngay giữa hoang dã, thế này thì phải xui tới mức nào?
Khi con nhện quỷ đang than thân trách phận vì vận đen của mình, Cố Ỷ từ lưng Khương Tố Ngôn nhảy xuống, đi tới trước mặt nó, đưa chân đá đá cái thân thể đang bị trói thành bánh chưng.
Thật là oan gia ngõ hẹp, đến đây mà còn có thể gặp lại con nhện quỷ này. Cố Ỷ ngồi xổm xuống trước mặt nó, cười lạnh "hơ hơ hơ". Trông cô lúc này chẳng khác gì đại ác nhân định ăn thịt nó, khiến con nhện quỷ run lẩy bẩy cả người.
"Ngài, ngài đại nhân có đại lượng tha cho ta đi! Mấy chuyện tôi làm ở dương gian cũng không phải tự nguyện đâu, là bị Vương Ngọc Minh ép buộc đấy!"
Con quỷ nhện bắt đầu chuyển sang bài van xin, miệng nói mình vô tội lắm, nhưng Cố Ỷ thì chẳng tin chút nào.
Dù sao thì lúc còn ở trong hang động, cô cũng đã thấy rõ bản mặt thật của con nhện này rồi. Hơn nữa, nếu nó thật sự không cam tâm, thì lúc đó có thể chui xuống đất chạy trốn từ lâu rồi, Vương Ngọc Minh làm gì có khả năng đuổi theo tận âm phủ? Cố Ỷ chẳng tin nổi lời nó nói.
Tuy vậy, cô vẫn còn chuyện muốn hỏi nó: "Chuyện dương gian để sau, mày có thấy hai con người, một nam một nữ xuất hiện ở âm phủ không?"
Con nhện nghe thấy câu này thì biết mình tạm thời chưa chết được. Nó vừa định mở miệng trả lời thì đã nghe Cố Ỷ lạnh giọng đe dọa: "Tốt nhất là nói thật. Nếu tao phát hiện mày nói dối, tao sẽ bẻ chân của mày xuống từng cái một."
Con nhện cúi đầu nhìn tám cái chân dài ngoằng của mình, nuốt nước bọt đánh "ực" một cái: "Tôi nói! Tôi nói! Tôi đảm bảo những gì tôi nói đều là sự thật! Gần đây tôi có gặp hai người đó!"
Nghe thấy nó nói vậy, Cố Ỷ không khỏi rung động trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi tiếp: "Gặp ở đâu?"
"Ở Phong Đô!"
Câu trả lời này khớp với suy đoán trước đó của Khương Tố Ngôn, khiến Cố Ỷ thở phào nhẹ nhõm. Con nhện này mới xuống âm phủ chưa lâu, nếu nó đã thấy cha mẹ cô thì có nghĩa là họ vẫn còn sống. Sau khi biết điều đó, trái tim luôn treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, Cố Ỷ hỏi tiếp: "Họ làm gì ở Phong Đô?"
"Trồng rau."
"???" Cố Ỷ thực sự hơi sụp đổ rồi. Cô từng tưởng tượng ra rất nhiều khả năng về những gì cha mẹ mình đang làm, nhưng lại chưa từng nghĩ đến chuyện... trồng rau. Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý, không trồng rau thì ăn gì ở cái nơi khỉ ho cò gáy này?
Nghĩ lại thì họ đúng là dân trồng hoa, đi đến đâu cũng nghĩ đến chuyện trồng rau trước tiên, thật sự là quá mức!
*Chơi chữ: "Hoa quốc" (tức Trung Quốc) = "nước trồng hoa", dân Trung Quốc = "dân trồng hoa".
Con nhện quỷ thành thật kể lại mọi chuyện: "Tôi có đánh nhau với họ một trận, ai cũng không làm gì được ai. Họ có nhiều chiêu trò, còn chạy nhanh hơn cả tôi. Tôi tức quá nên phá vườn rau của họ, rồi họ dùng đại chiêu đánh tôi, tôi thấy không đánh lại nên bỏ chạy."
Cố Ỷ nghe vậy không khỏi cảm thán: cha mẹ mình quả thật có bản lĩnh. Cũng đúng thôi, nếu không có bản lĩnh thì lúc trước ở chỗ con quỷ mặt hồ ly đã bị ăn thịt rồi, làm sao còn sống đến giờ?
Cô tiến lại gần con nhện quỷ, lần này không uy h**p nữa, mà nở nụ cười rạng rỡ, cười đến híp cả mắt: "Thế này nhé, tạm thời tao không để vợ tao ăn thịt mày. Mày dẫn bọn tao đến chỗ họ, coi như chuộc lại lỗi lầm trước kia."
Con nhện quỷ vốn chẳng muốn đồng ý, nhưng Khương Tố Ngôn vẫn đang nhìn chằm chằm. Lúc Cố Ỷ nói, nàng còn siết chặt thêm những dải lụa đỏ đang trói trên người nó, khiến dây càng siết càng đau. Con nhện quỷ đành phải gật đầu đồng ý.
Trong lòng nó rất rõ, Cố Ỷ sẽ không tha cho nó thật đâu, cùng lắm thì chỉ được sống thêm một chút thời gian mà thôi.
Lời tác giả:
Cố Ỷ: Oan gia ngõ hẹp!