Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn lại tiếp tục lên đường. Bây giờ tình hình trở thành: Khương Tố Ngôn cõng Cố Ỷ, còn tay thì kéo theo con nhện quỷ bị trói như cái bánh chưng.
Con nhện quỷ bị nàng kéo lê trên đất suốt cả quãng đường, gương mặt nó đúng kiểu chán đời, cứ như cuộc sống này chẳng còn gì luyến tiếc.
Đường hoang dã ở âm phủ chẳng hề bằng phẳng, không chỉ gồ ghề mà khắp nơi còn rải rác đá cuội nhỏ. Tám cái chân của quỷ nhện bị trói chặt không thể đứng dậy, đành phải để Khương Tố Ngôn lôi đi. Cái thân thể quỷ của nó cứ thế bị kéo lê lết trên mặt đất, mỗi khi đụng phải một tảng đá to thì lại bị hất bật lên rồi rơi bịch xuống.
Thật ra, Cố Ỷ đã từng nghĩ đến chuyện để nó tự đi, không phải vì sợ nó đau đớn vì bị kéo trên đất, mà là vì xót vợ mình phải tốn sức lôi theo nó. Cô đau lòng cho Khương Tố Ngôn...
Nhưng Khương Tố Ngôn lại bảo, con quỷ nhện rất giỏi chạy trốn, thả nó ra có thể nó sẽ trốn mất. Lần này bắt được nó nhẹ nhàng như vậy là vì khi chạm mặt, nó chưa kịp phản ứng thì đã bị nàng trói chặt.
Cố Ỷ liếc nhìn tám cái chân của nó, cảm thấy cũng hợp lý. Để tránh nó bỏ trốn, thôi thì cứ trói chặt nó như thế, để Khương Tố Ngôn kéo theo cũng được, chịu khó chút vậy.
Tính theo tốc độ bay của A Phiêu Khương Tố Ngôn, từ U Đô xuất phát đi suốt gần mười hai tiếng, vậy mà vẫn chưa tới Phong Đô. Cố Ỷ bắt đầu mệt mỏi đến độ ngủ gật gà gật gù. Từ sáng sớm, cô đã theo hướng dẫn viên đi leo núi, đến khi xuống âm phủ thì ngoại trừ đoạn đầu ở U Đô, phần lớn thời gian đều là lê bước trong hoang dã mênh mông, cảnh vật xung quanh vô cùng đơn điệu, thỉnh thoảng lướt qua vài bóng người không có ký ức, chỉ biết cắm đầu đi thẳng, khiến người ta càng dễ buồn ngủ.
*A Phiêu: Phiêu = bay, cách gọi đùa của TQ gọi hồn ma, ma biết bay nên gọi bằng A Phiêu cho thân mật.
Những bóng người kia cứ như cô hồn dã quỷ, lang thang trong hoang dã của âm phủ, chẳng rõ đang đi đâu, chỉ biết đi mãi không dừng. Họ thường đi thành nhóm hai ba người, hướng về một phía nào đó. Cố Ỷ đã từng thử chặn họ lại hỏi chuyện, nhưng ánh mắt họ vô hồn trống rỗng, không hề có cảm xúc, chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, không hiểu tình cảm là gì, trong đầu trống rỗng, chỉ biết bước đi không biết mệt.
Thỉnh thoảng có vài con quỷ còn giữ được ký ức tiền kiếp, sẽ vô thức tránh xa Khương Tố Ngôn và nhện quỷ.
Ở âm phủ, đây chính là vòng luân hồi: Không có ký ức vô ý thức du đãng –> không có trí nhớ biến thành quỷ –> ở trong âm phủ ngày qua ngày trong bóng tối –> dần mất đi nhân tính –> hóa thành quỷ không còn hình người...
Tất nhiên cũng có ngoại lệ. Nếu lúc còn sống đã biết sử dụng hồn lực, hoặc đã thành quỷ ngay khi còn ở dương gian, thì khi xuống âm phủ sẽ bỏ qua hai giai đoạn đầu, trực tiếp bước vào quá trình mất nhân tính.
Phong cảnh hoang dã của âm phủ nhìn cũng không khác mấy với dương gian, chỉ là không có màu xanh, trông hoang vắng lạnh lẽo, xung quanh nhiều nhất chỉ có một vài cái cây cổ thụ xiêu vẹo, dưới tán cây có quỷ đang chuẩn bị treo cổ. Có lẽ lúc sinh thời họ chết như vậy, nên khi xuống âm phủ mới lặp lại hành động vô nghĩa này, để cố giữ lấy chút ký ức lúc còn sống.
Ngoài quỷ hình người, còn có hồn ma của động vật. Cố Ỷ thấy có quạ, và mấy con chó hoang. Quạ kêu "quạ quạ" đậu lên cây cổ thụ, nghiêng đầu nhìn Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn. Khương Tố Ngôn chỉ liếc mắt nhìn chúng một cái, bọn chúng lập tức kêu lên rồi bay đi.
Ở âm phủ này mọi thứ đều kỳ dị, ít ra thì ở dương gian Cố Ỷ chưa từng thấy quạ hai đầu bao giờ.
Cảnh vật đơn điệu lặp đi lặp lại, càng nhìn lâu càng chán. Cố Ỷ rúc vào lưng Khương Tố Ngôn, hai tay ôm lấy cổ nàng, đầu cứ gật gù, mí mắt sắp díp lại.
Khương Tố Ngôn nói cô có thể ngủ một lát trên lưng mình, nhưng Cố Ỷ lắc đầu, cô chỉ tay về phía trước, nơi có một cây cổ thụ xiêu vẹo không có ai treo cổ: "Chúng ta ra chỗ cái cây đó ngồi nghỉ một lúc đi. Em ngủ một giấc, ngủ dậy rồi đi tiếp. Chị cũng nghỉ ngơi chút."
Thật ra Khương Tố Ngôn chẳng cần nghỉ ngơi, nàng là một con quỷ, chỉ cần còn hồn lực thì sẽ không thấy mệt. Nhưng Cố Ỷ luôn coi Khương Tố Ngôn như một con người, và Khương Tố Ngôn cũng rất vui lòng được đối xử như thế.
Chủ yếu là vì giờ đã biết ba mẹ tạm thời không sao, Cố Ỷ mới có thể an tâm chợp mắt một lát. Nếu chưa xác định được tin tức, thì dù có mệt đến mấy, cô cũng sẽ cắn răng tiếp tục lên đường, chẳng bao giờ nhắc đến chuyện nghỉ ngơi.
Khương Tố Ngôn biết Cố Ỷ không thể ngủ ngon trên lưng mình, thân thể nàng quá lạnh, lưng lại không êm ái, nên còn không bằng tìm chỗ đàng hoàng nằm nghỉ một chút.
Cố Ỷ tìm một chỗ tương đối bằng phẳng dưới gốc cây cổ thụ xiêu vẹo, lấy áo khoác của mình ra trải dưới đất, rồi từ trong ba lô rút ra một cái chăn mỏng, đắp lên người. Cô kê đầu lên đùi Khương Tố Ngôn như gối, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ. Khương Tố Ngôn thì treo con quỷ nhện ngược lên cây, khiến nó lủng lẳng đong đưa. Có một con đại quỷ như vậy treo ở đó, đảm bảo sẽ không có quỷ nào đui mù dám lại gần cây này để treo cổ nữa.
Nhện quỷ nhân lúc bị treo lên, bắt đầu nghĩ cách trốn thoát. Nó lắc lư vài lần, nhưng còn chưa kịp làm gì, một dải lụa đỏ đã nhẹ nhàng trườn tới, dùng đầu dải lụa chọt chọt vào người nó. Nhện quỷ lập tức không dám cử động, sợ rằng dải lụa đỏ đó sẽ đâm xuyên người mình ngay lập tức.
Trên trời còn có mấy con quạ bay qua, đậu lên thân cây nơi nhện quỷ đang bị treo, rồi phát ra tiếng "quạ quạ" như đang chế giễu nó. Nhện quỷ không dám hét to mắng chúng, vì sợ đánh thức Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn mà giận lên, ai biết sẽ làm gì nó đây?
Nhưng lũ quạ này thực sự quá ồn, khiến nhện quỷ không nhịn được muốn ra tay. Nhưng vừa mới có ý định hành động, dải lụa đỏ đã lao tới, quấn chặt lấy bầy quạ, rồi treo hết cả lên bên cạnh nhện quỷ, ngay cả mỏ của chúng cũng bị bịt kín.
Đám quạ hoang mang ngơ ngác, quay sang nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía nhện quỷ. Nhện quỷ nhìn chúng, cười nhạo một cách khiêu khích.
Khi Cố Ỷ tỉnh dậy, việc đầu tiên cô nhìn thấy chính là một hàng dài thứ gì đó treo lủng lẳng trên cây. Nhìn kỹ lại thì... là một hàng quạ bị treo cạnh nhện quỷ! Cố Ỷ dụi mắt xác nhận lại mình không hoa mắt, rồi quay đầu hỏi Khương Tố Ngôn: "Chị treo tụi nó lên làm gì thế?"
"Quá ồn."
Khương Tố Ngôn đáp xong thì ra hiệu cho dải lụa đỏ thả bầy quạ ra. Đám quạ được tự do lại không dám động đến Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, chỉ dám trút giận lên nhện quỷ, dùng mỏ mổ túi bụi lên người nó. Đợi đến khi nhện quỷ ôm đầu xua tay như muốn đuổi chúng đi, bầy quạ mới vỗ cánh bay lên không trung.
Cố Ỷ ngủ đủ rồi thì lôi đồ ăn từ trong ba lô ra lót dạ, rồi lại leo lên lưng Khương Tố Ngôn, để nàng tiếp tục cõng mình đi tiếp. Lúc này, điện thoại của Cố Ỷ cũng gần hết pin, cô bèn cắm sạc dự phòng để cho nó tồn tại thêm một lúc nữa.
Tính cả quãng đường trước đó, sau hơn năm mươi tiếng đi đường, cuối cùng Cố Ỷ cũng nhìn thấy hình bóng mờ mờ của Phong Đô ở phía chân trời xa xăm.
Phong Đô trông khác hoàn toàn với U Đô, từ xa đã thấy một cột đá khổng lồ chọc thẳng lên trời. Lúc mới trông thấy, Cố Ỷ còn ngạc nhiên không biết đó là gì, thì Khương Tố Ngôn đã giải thích: đó gọi là Thông Thiên Tháp, do lâu ngày không sử dụng nên giờ chỉ còn là một cột đá. Khi chưa có các khe nứt kết nối âm-dương, đây từng là con đường duy nhất để quỷ hồn từ âm phủ tới dương gian.
Hồi trước Khương Tố Ngôn lén lên dương gian, cũng là dựa vào Thông Thiên Tháp mà đi.
Truyền thuyết khi hệ thống Thiên Địa vẫn còn vận hành, quỷ hồn muốn chuyển kiếp đầu thai đều phải đi qua Thông Thiên Tháp này.
Cố Ỷ không nhịn được giơ ngón tay cái: Xịn thật đấy!
Từ xa, Thông Thiên Tháp chỉ như một sợi chỉ nhỏ nối liền trời đất, nhưng khi đến gần mới thấy được quy mô khổng lồ của nó... Cái này gọi là cột đá thì hơi coi thường, phải nói là một ngọn núi sừng sững mới đúng. Nó lớn đến mức che khuất cả vầng trăng máu phía sau, ngẩng đầu lên chỉ thấy một khoảng tối đen.
Dưới chân Thông Thiên Tháp là một thành trì vô cùng rộng lớn, Phong Đô lớn hơn U Đô rất nhiều.
Cố Ỷ bật đèn pin lên, vì vầng trăng máu bị Thông Thiên Tháp che khuất, mặt đất không có chút ánh sáng nào cả. Là một con người, khả năng nhìn trong đêm của Cố Ỷ không cao nên chỉ có thể dựa vào ánh đèn pin để soi đường. Họ đi vào từ cổng tây của Phong Đô, ngay khoảnh khắc bước chân vào, Cố Ỷ đã cảm nhận được sự lặng lẽ quạnh quẽ của nơi này. Rõ ràng đây là một tòa thành lớn gấp nhiều lần U Đô, vậy mà không thấy một bóng quỷ nào cả.
Dù ma quỷ ở U Đô khi thấy Khương Tố Ngôn thì trốn mất, Cố Ỷ vẫn cảm nhận được dao động hồn lực rất nhiều trong tòa thành đó. Nhưng ở Phong Đô, ngay cả một chút khí tức ma quỷ cũng không có.
Sau khi đi vào, Cố Ỷ đưa mắt nhìn quanh, không khỏi thắc mắc: "Tại sao tòa thành lớn thế này mà lại không có lấy một con quỷ nào cả?"
Nhện quỷ biết rõ mình càng tới gần một nam một nữ hai người kia thì giá trị sống càng thấp, nên lập tức ra vẻ ngoan ngoãn trả lời, mong lấy lòng Cố Ỷ:"Vì Phong Đô không thích hợp để ma quỷ cư trú. Cái Thông Thiên Tháp kia lúc nào cũng không ngừng hút lấy hồn lực vào trong tháp, nếu ma quỷ không còn hồn lực thì sẽ tiêu vong. Lâu dần, chẳng có con quỷ nào muốn ở lại Phong Đô."
Nhện quỷ vừa mở miệng, Cố Ỷ mới sực nhớ ra còn tồn tại một nhân vật "vô dụng" này. Cô bước tới gần nó, hỏi: "Lần cuối cùng mày thấy hai người kia là ở đâu?"
Nhện quỷ ngước mắt nhìn Khương Tố Ngôn một cái, toàn thân co rúm, không hé răng. Thấy bộ dạng đó, Cố Ỷ biết ngay là nó đang làm cao để ra giá, cô vốn định ra tay dạy dỗ, nhưng lại sợ nếu đánh quá tay nó sẽ cắn răng im lặng luôn.
Thấy nó như vậy, Cố Ỷ cười lạnh: "Sao đấy? Giờ mới nhớ ra không muốn hợp tác à?"
"Đâu dám đâu! Nhưng mà tôi... tôi sợ chết lắm! Nếu cô hứa sau khi tìm được hai người đó sẽ tha cho tôi, tôi cam đoan nói hết toàn bộ sự thật..."
Ồ? Định mặc cả với cô à?
Cố Ỷ nheo mắt lại: "Mày đang mơ giữa ban ngày đấy à? Tao cao lắm chỉ cho mày chết thoải mái một chút thôi, mà còn mong sống à?"
Quỷ nhện nghe thế thì giận đến ê cả răng, lập tức ngậm chặt miệng không nói một lời. Cố Ỷ định nghĩ cách moi thông tin, thì nghe thấy Khương Tố Ngôn nói: "Phu quân, không cần nó nữa đâu. Phong Đô tuy lớn hơn U Đô, nhưng tìm kiếm vẫn rất dễ. Trước nó có nói ba mẹ nàng đang trồng rau, mà ở âm phủ nơi thích hợp để trồng rau cũng không nhiều, đi tra từng chỗ là được."
Cố Ỷ tiến tới hôn chụt lên má Khương Tố Ngôn một cái, không hổ là vợ mình, đúng là thông minh!
Thấy hai người họ ân ái ngay trước mặt mình, nhện quỷ càng tức hơn. Nó quyết định liều mạng, bất ngờ lao về phía Cố Ỷ, nó vẫn không dám nhắm vào Khương Tố Ngôn, chỉ có thể chọn kẻ có vẻ yếu hơn để ra tay.
Nhưng Cố Ỷ bây giờ đã khác xưa, với lượng hồn lực mạnh mẽ trong người, cô có thể sánh với một Quỷ vương có cơ thể sống, cô thấy con nhện kia vừa giãy ra được khỏi lụa đỏ và lao về phía mình, liền vung tay, hồn lực trong cơ thể hóa thành thực thể trói chặt quỷ nhện lại không nhúc nhích được.
Khương Tố Ngôn cũng bước đến trước mặt nhện quỷ, chẳng nói lời dư thừa: "Vậy thì, ta ăn đây."
Chỉ năm chữ đó thôi đã khiến nhện quỷ biết chắc: Lần này xong thật rồi. Con nhện quỷ vốn rất giỏi bỏ trốn, cuối cùng vẫn không thoát được khỏi số phận bị Khương Tố Ngôn nuốt vào bụng.