Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 187

Sau khi ăn sạch con nhện quỷ, Khương Tố Ngôn còn bị Cố Ỷ hỏi một câu: "Chị biết rõ ba mẹ em ở đâu, sao còn kéo con nhện đó đi cả quãng đường chi vậy?"

 

"Chọc nó chơi."

 

Cố Ỷ giơ ngón cái về phía Khương Tố Ngôn, chơi hay lắm.

 

Nhện quỷ cũng đáng đời, làm nhiều chuyện xấu như vậy, Khương Tố Ngôn chỉ là trêu nó một đoạn đường thôi cũng còn nhẹ.

 

Với loại quỷ này, Cố Ỷ cảm thấy nếu có thể hồn phi phách tán trước khi cô hoàn thành việc xây dựng lại hệ thống luân hồi chuyển thế thì cũng coi như một kết cục không tồi. Không thể để người xấu được đầu thai mà người tốt lại hồn phi phách tán được.

 

Trước kia Cố Ỷ luôn cảm thấy mình không có tư cách đánh giá ai đó có nên sống tiếp hay không, nhưng đến giờ cô đã hiểu, nhất định phải có một Diêm Vương, người sẽ phán xét cuộc đời của từng người.

 

Người tốt được báo đáp, kẻ xấu gặp quả báo, đó là ước nguyện giản dị nhất của nhân dân đất nước này. Nếu ở dương gian đã không được đối xử công bằng, thì ít nhất sau khi chết cũng nên có một nơi phân định công tội đúng sai.

 

Có quỷ hồn mà không có địa phủ, thì thế giới này chẳng lãng mạn chút nào.

 

Đã quyết tâm làm Diêm Vương, thì phải làm một vị Diêm Vương tốt.

 

Giải quyết xong nhện quỷ, Khương Tố Ngôn liền dẫn Cố Ỷ đi tìm mấy nơi thích hợp để trồng rau. Điều Cố Ỷ không ngờ là, mấy nơi đó đều đã bị người khác chiếm trước rồi, toàn bộ đều được trồng rau hết. Chỉ có một hai chỗ là bị phá hủy, chắc là những mảnh đất mà con nhện quỷ nói đã phá hoại.

 

Chỉ là... đám rau này có phần hơi âm khí.

 

Rõ ràng nhìn như rau xanh, vậy mà mọc ra lại là màu tím đen.

 

Cố Ỷ nhìn mấy cây rau dưới đất, không khỏi rơi vào trầm tư: "Cái này thật sự ăn được à?"

 

Khương Tố Ngôn cũng không chắc chắn lắm, nhưng nghĩ đến chuyện ba mẹ Cố Ỷ đã trồng mấy thứ này lâu như vậy mà vẫn sống khỏe mạnh thì chắc là ăn được thật.

 

"Chắc là được..."

 

Cố Ỷ ngồi xổm bên đám rau ba mẹ mình trồng, Khương Tố Ngôn cũng ngồi xổm cạnh cô. Một người thì đang nghĩ không biết ba mẹ mình sống ra sao, người còn lại thì nghĩ: Chết rồi, sắp gặp ba mẹ Cố Ỷ rồi. Họ có chấp nhận mình không?

 

Dù sao Khương Tố Ngôn cũng là một con quỷ, tuy có hôn ước với Cố Ỷ nhưng chắc chắn khi xưa ba mẹ cô ấy cũng không ngờ mối quan hệ của hai đứa lại thành ra như bây giờ. Hơn nữa trước đây Khương Tố Ngôn từng có lần giao lưu ngắn với Cố Thanh - ba của Cố Ỷ, mà lần đó không mấy vui vẻ gì. Khương Tố Ngôn ngồi xổm, mắt vô hồn nhìn mấy cây rau dưới đất, trong lòng bắt đầu lo lắng.

 

Bây giờ nàng có cảm giác vi diệu như nàng dâu xấu sắp phải ra mắt cha mẹ chồng. Nhưng nghĩ kỹ thì cũng sai sai, tuy Cố Ỷ là "phu quân" nàng, nhưng bản thân Cố Ỷ cũng là con gái, thế thì Cố Thanh và Lâm Mạn Thư cũng có thể sẽ là "ba mẹ vợ" của nàng... Chỉ riêng chuyện nên gọi thế nào thôi cũng đủ khiến Khương Tố Ngôn đau đầu.

 

Cố Ỷ quan sát mấy cây rau nhỏ một hồi rồi đứng dậy, bắt đầu hướng về xung quanh gọi to: "Ba! Mẹ!"

 

Chưa nói đến chuyện ba mẹ Cố Ỷ có ra hay không, riêng Khương Tố Ngôn đã bị tiếng gọi đó làm tim thắt lại một cái.

 

May mà ba mẹ Cố Ỷ không ở mảnh vườn này, chẳng ai ra cả. Cô lại đổi sang mấy vườn rau khác, sau khi tiếp tục gọi "ba mẹ" mấy lần thì cuối cùng cũng có chút hồi âm.

 

Khoảnh khắc ấy, toàn thân Khương Tố Ngôn cứng đờ. Nàng đứng bên cạnh Cố Ỷ, có phần bất an nắm lấy tay cô.

 

Lúc này hai người đang ở trong một sân nhỏ, sân được khai phá thành ruộng rau, bên trong trồng mấy loại rau đầy âm khí, còn căn nhà trong sân thì đóng kín. Sau khi nghe thấy tiếng gọi của Cố Ỷ, xung quanh vang lên những âm thanh xào xạc khe khẽ. Tai Khương Tố Ngôn thính, lập tức phát hiện âm thanh truyền ra từ miệng giếng trong sân.

 

Dưới lời nhắc nhở của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ cũng nhìn sang. Ở một góc sân có một cái giếng, bên trong truyền ra âm thanh rất nhỏ. Nhưng miệng giếng bị che bởi một tấm nắp gỗ mục nát. Cố Ỷ đi đến, mở nắp giếng ra, rồi cầm đèn pin rọi xuống dưới, liền thấy có người đang bám vào sợi dây leo lên trên.

 

Cảm nhận được ánh sáng, người bên dưới theo phản xạ ngẩng đầu lên, rồi cũng vì ánh sáng chói mắt mà giơ tay che mắt.

 

Động tác này cho Cố Ỷ biết rõ ràng: người dưới đó là người sống.

 

Ma quỷ đâu có bị ánh sáng làm chói mắt mà phải che lại, tụi nó hoàn toàn không có cảm giác gì. Nhất là khi người dưới giếng còn cất tiếng: "A Ỷ? Con rọi cái đèn pin chỗ khác đi!"

 

Vừa nghe giọng, Cố Ỷ đã nhận ra là ba mình. Cô lập tức lên tiếng đáp, rồi vội dời đèn pin sang một bên.

 

Ba cô rất nhanh nhẹn, kéo dây một cái đã leo lên trên.

 

Sau khi lên đến nơi, Cố Thanh và Cố Ỷ nhìn nhau không chớp mắt. Mà khi Cố Thanh nhìn thấy Khương Tố Ngôn, theo bản năng còn định vào tư thế tấn công, nhưng Cố Ỷ thì cứ chằm chằm nhìn ba mình.

 

So với lần cuối gặp nhau trước kia, ba cô gầy đi nhiều, sắc mặt cũng đen đi, đúng là không thể ăn rau âm phủ được, mặt ba cô sắp biến thành màu rau luôn rồi!

 

Cố Ỷ không nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống, vừa gọi "ba ơi!" vừa nhào vào lòng Cố Thanh. Cơ thể ông cứng đờ một chút, rồi vẫn vòng tay ôm lấy con gái.

 

Cố Ỷ khóc một hồi, ngừng lại, ngẩng đầu định nói gì đó thì lại nghe ba mình bảo:

 

"Haiz... Cuối cùng vẫn không giữ được con, con chết rồi à."

 

"?" Trong khoảnh khắc đó Cố Ỷ bất chợt cảm thấy, cái tính độc miệng của mình tám phần là di truyền từ ba. Đúng là không ai vô cớ mà độc mồm độc miệng cả. Cô đưa bàn tay ấm áp chạm lên cánh tay ông: "Ba, ba cảm nhận kỹ đi, con còn ấm nè."

 

Ngay khi Cố Ỷ chạm tay vào, Cố Thanh đã cảm nhận được rồi, vẻ mặt ông hiện rõ vẻ ngạc nhiên, sau đó liền "bốp" một tiếng, đập lên cánh tay cô: "Đứa con xui xẻo này, con chưa chết thì xuống đây làm gì hả?!"

 

Trông ông còn tức hơn nữa, cái tát đó khiến Cố Ỷ đau thật, đang định la lên thì nghĩ lại thấy mình đúng là chẳng có lý gì, liền hỏi ngược lại ông: "Mẹ con đâu?"

 

Cố Thanh lúc này mới nhớ ra vợ mình còn đang ở dưới giếng, liền quay lại bò đến miệng giếng, cúi xuống hét lên: "Vợ ơi, lên đi, đúng là con gái chúng ta rồi!"

 

Từ đáy giếng, không biết từ chỗ nào có một bóng người bò ra, nắm lấy sợi dây. Cố Thanh bắt đầu hì hục kéo dây lên.

 

Cố Ỷ thấy ba mệt đến mức thở hổn hển, không biết kéo bao giờ mới xong, bèn nói với ông: "Ba, để con làm cho."

 

Cố Thanh nhìn cô một cái: "Sức con to hơn ba chắc?"

 

"Con có hồn lực mà."

 

"......"

 

Cố Thanh nhường sang một bên. Hai vợ chồng ông ở âm phủ đều phải tiết kiệm hồn lực. Dù xung quanh có hồn lực có thể hấp thu, nhưng với thân phận là người sống, họ dĩ nhiên không thể như ma quỷ mà nuốt thẳng vào được, phải dựa vào tu luyện, thậm chí còn phải rảnh rỗi đi lừa gạt những oan hồn mơ màng ngoài hoang dã để kiếm thêm chút hồn lực.

 

Nhưng con gái mình là người ngũ âm, Cố Thanh chỉ cần liếc qua là biết phong ấn của Cố Ỷ đã bị phá, hiện tại đang ở trạng thái hồn lực tối đa, có thể nói là vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn như cá gặp nước ở âm phủ.

 

Cố Ỷ dùng hồn lực kéo sợi dây, chẳng mấy chốc đã lôi được mẹ mình từ dưới giếng lên.

 

Vừa chui ra khỏi giếng, Lâm Mạn Thư đã lao đến ôm chặt lấy con gái, khóc rống lên: "Con đúng là đứa con xui xẻo mà! Sao lại xuống âm phủ hả! Con nghĩ ba mẹ con xuống đây là vì sao! Chẳng phải là không muốn con xuống sao! Sao con lại xuống làm gì!"

 

Hai mẹ con ôm nhau khóc lóc, đến mức Cố Thanh bị đẩy sang một bên. Ông liếc thấy Khương Tố Ngôn cũng đang đứng bên cạnh, bèn đi lại gần. Rõ ràng cảm nhận được nét mặt của Khương Tố Ngôn trở nên nghiêm túc hơn. Cố Thanh lúc này không đoán được quan hệ giữa con gái mình và Khương Tố Ngôn là gì, cũng không biết phải mở lời ra sao, chỉ đành mang dáng vẻ một người cha già, nói: "Cố Ỷ nhà chúng tôi đã làm phiền ngài rồi. Cảm ơn ngài đã không mang con bé xuống thẳng âm phủ. Vợ chồng chúng tôi vô cùng cảm kích ngài..."

 

Còn chưa nói xong hai câu, Cố Ỷ đã lau nước mắt, rút đầu ra khỏi vòng tay mẹ, bước nhanh tới bên Khương Tố Ngôn. Ngay trước mặt ba mẹ, cô nắm lấy tay Khương Tố Ngôn, quay đầu nhìn Khương Tố Ngôn một cái, rồi lại quay sang ba mẹ: "Ba mẹ, con giới thiệu một chút."

 

Hai vợ chồng nhìn nhau, trong lòng nghĩ: còn cần con giới thiệu sao? Họ có khi còn hiểu rõ Khương Tố Ngôn hơn cả con gái mình. Nhưng họ đâu thể ngờ Cố Ỷ lại thốt ra: "Đây là vợ con, Khương Tố Ngôn. Vợ ơi, đây là ba mẹ em, mau chào mọi người đi."

 

Lời vừa thốt ra, cả hai bên đều sững người.

 

Cố Thanh và Lâm Mạn Thư hoàn toàn không ngờ lại là một màn giới thiệu kiểu này. Khương Tố Ngôn thì đang phân vân không biết nên gọi là "ba chồng mẹ chồng" hay "ba vợ mẹ vợ" cho phải. May mà đầu óc Cố Ỷ không phải dạng thường, cô khẽ siết tay Khương Tố Ngôn: "Còn ngây ra đó làm gì? Gọi ba mẹ đi."

 

Khương Tố Ngôn cũng không quanh co, liền mở miệng: "Ba mẹ..."

 

"Ờ..." Cố Thanh và Lâm Mạn Thư vô thức đáp một tiếng, nhưng vừa dứt lời đã cảm thấy có gì đó sai sai. Đặc biệt là Cố Thanh, mặt ông càng đen lại vì tức.

 

Ánh mắt ông nhìn Khương Tố Ngôn như muốn giết người. Nếu là người khác dám trừng mắt với mình như vậy, Khương Tố Ngôn chắc chắn đã ra tay rồi. Nhưng trước mặt lại là ba mẹ vừa mới nhận, nàng chỉ đành chột dạ lùi về sau nửa bước, trốn sau lưng Cố Ỷ.

 

Câu đầu tiên Cố Thanh mở miệng là: "Cô còn là người à? Con bé vẫn là học sinh, năm nay mới có 20 tuổi, còn cô thì đã hơn một ngàn tuổi rồi! Cô..."

 

Ông còn chưa nói hết câu đã bị Lâm Mạn Thư ngắt lời bằng một cú véo eo. Bà ngăn ông lại, rồi nhìn về phía Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, chậm rãi nói: "A Ỷ à, con còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là tình yêu. Chưa kể ép duyên cũng không tốt. Mẹ hy vọng con có thể tự do yêu đương... Mà hai đứa cũng đâu có cách nào đăng ký kết hôn được, pháp luật không bảo vệ hôn nhân của hai đứa. Đến khi cô ta thay lòng đổi dạ, con cũng chẳng níu kéo nổi."

 

Cái cảm giác đoàn tụ với con gái sau bao ngày xa cách, sao mà so được với cơn giận dữ khi thấy "cải trắng nhà mình bị heo ăn".

 

Bây giờ, trong đầu Cố Thanh và Lâm Mạn Thư chỉ có một suy nghĩ: Không được! Không thể để cải trắng nhà mình bị một con quỷ vô duyên vô cơ lừa mất! Lại còn là một lão quỷ nghìn năm!

 

Khương Tố Ngôn thì thấy khó hiểu, tại sao người có khả năng thay lòng đổi dạ lại là nàng? Sao không thể là Cố Ỷ thay lòng chứ? Nàng một nghìn năm nay chưa từng yêu đương, đủ thấy nàng là con quỷ thủy chung đến mức nào. Một nghìn năm này nàng vẫn luôn đợi Cố Ỷ, thử hỏi còn ai làm được điều đó? Ngược lại nhìn Cố Ỷ đi, lanh lợi, khéo ăn khéo nói, giao tiếp tốt, so ra còn dễ thay lòng đổi dạ hơn cả nàng.

 

Gương mặt Khương Tố Ngôn cũng không dễ chịu gì, còn Cố Ỷ thì chỉ thấy đau đầu không thôi.

 

"Mẹ, mẹ nói mấy chuyện này làm gì? Hôn ước cũng đã thành, ngàn năm trước đã định rồi, chẳng lẽ còn có thể lật kèo sao?"

 

Khoảnh khắc ấy, vẻ mặt của Khương Tố Ngôn, Cố Thanh và Lâm Mạn Thư đều đồng loạt trở nên... kỳ lạ. Cố Ỷ thấy ba người bọn họ nhìn nhau kiểu gì cũng thấy khó hiểu. Khi cô còn đang ngẩn người, Cố Thanh chậm rãi nhìn Khương Tố Ngôn, mở miệng: "Thật ra thì... đúng là có thể rút lại. Không những vậy, còn có thể hủy bỏ. Khế ước đồng mệnh của hai đứa... có thể giải trừ."

 

Lời tác giả:

 

Câu hỏi: Rốt cuộc là Khương Tố Ngôn hay Cố Ỷ có sức hút hơn vậy?

Bình Luận (0)
Comment