Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 188

Vừa nghe câu đó xong, cả người Cố Ỷ ngây ra như phỗng, trên đầu trước là hiện ra một dấu "?", rồi lập tức biến thành dấu "!". Cô từ từ quay đầu nhìn sang Khương Tố Ngôn, liền thấy Khương Tố Ngôn mím môi, nghiêng mặt sang một bên, không muốn để Cố Ỷ nhìn thấy biểu cảm của mình.

 

Dù trên mặt tỏ vẻ không muốn bị Cố Ỷ nhận ra suy nghĩ trong lòng, nhưng tay nàng đang nắm lấy tay Cố Ỷ lại siết chặt hơn một chút.

 

Cố Ỷ vẫn còn mơ hồ, lần đầu tiên biết rằng hôn ước giữa mình và Khương Tố Ngôn vậy mà lại có thể rút lại. Trước đây cô hoàn toàn không biết điều đó là có thể, cũng chưa từng nghĩ đến khả năng ấy.

 

Khi vừa bắt đầu có hôn ước với Khương Tố Ngôn, cô theo bản năng cảm thấy quỷ vương như Khương Tố Ngôn không phải là thứ mà mình có thể chống lại được. Sau đó theo thời gian, cô dần yêu Khương Tố Ngôn, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đổi ý.

 

Đến lúc sau biết được chuyện quá khứ của Khương Tố Ngôn, nghe Cố Phi nói về hôn ước giữa hai người, cô lại càng cảm thấy hôn ước này có từ ngàn năm trước, hoàn toàn không có chỗ cho cô xen vào hay thay đổi.

 

Vậy mà giờ đây, cha mẹ lại nói với cô: Có thể đổi ý, thậm chí có thể hủy bỏ.

 

Khi Cố Ỷ vẫn còn đang ngơ ngác, Cố Thanh nói với cô: "A Ỷ, nếu con không muốn ở bên cô ta, hoặc nếu con bị cô ta ép buộc, nhất định phải nói ra. Ba mẹ nhất định sẽ cứu con."

 

Cố Ỷ biết lời của Cố Thanh là thật, vì khi nói những lời đó không chỉ Cố Thanh, mà cả Lâm Mạn Thư cũng mang vẻ mặt đầy quyết tuyệt.

 

Họ sẵn sàng hy sinh tất cả, kể cả tính mạng, chỉ để con gái mình thoát khỏi vận mệnh bị tổ tiên định sẵn từ ngàn năm trước.

 

Cố Ỷ nhìn sang vợ của mình, sau đó lắc đầu với cha mẹ.

 

"Ba mẹ, không cần đâu, Khương Tố Ngôn không ép buộc con, con là tự nguyện. Con yêu chị ấy, con sẽ không đổi ý, cũng không định hủy bỏ hôn ước."

 

Nghe Cố Ỷ nói vậy, nét mặt Khương Tố Ngôn lập tức thả lỏng rõ rệt, ngay cả lực nắm tay Cố Ỷ cũng dịu xuống.

 

Ngược lại, sắc mặt của Cố Thanh và Lâm Mạn Thư lại không mấy dễ coi. Một lúc sau, Lâm Mạn Thư mới do dự mở miệng: "A Ỷ, con yêu cô ta ở điểm gì chứ? Cô ta là quỷ mà."

 

Dĩ nhiên Cố Ỷ biết Khương Tố Ngôn là quỷ, từ đầu đến giờ, không ai hiểu rõ điều đó hơn cô.

 

Ôm Khương Tố Ngôn vào người là lạnh lẽo, lạnh từ trong lạnh ra ngoài, không có hình bóng, da mặt cũng mang sắc thái mà chỉ quỷ mới có. Nhưng Cố Ỷ hiểu rất rõ, lý do vì sao cô lại yêu Khương Tố Ngôn.

 

Người đời thường nói tình yêu đến không báo trước, nhưng Cố Ỷ không phải kiểu người dễ sa vào tình cảm vô cớ. Tình cảm của cô luôn có lý do.

 

Cô đứng trước mặt cha mẹ, nắm tay Khương Tố Ngôn kéo nàng về phía mình, cất giọng trong trẻo, lời nói nghe bình thản nhưng lại chứa đựng biết bao tình cảm: "Lúc ba mẹ mất tích, con cảm thấy cuộc đời mình vô cùng cô đơn. Vốn dĩ con đã không phải người dễ mở lòng với người khác, với con, mối liên hệ lớn nhất giữa con và thế giới này chính là ba mẹ. Nhưng hai người lại rời đi, khiến con rơi vào nỗi cô đơn cùng cực. Cũng vì sự biến mất của ba mẹ mà con bỗng không tìm được phương hướng cho cuộc đời mình, hoàn toàn không biết tương lai sẽ ra sao. Lúc đó con mới nhận ra, thì ra con là người rất sợ cô đơn."

 

"Ngay vào thời điểm ấy, Khương Tố Ngôn xuất hiện bên con. Ban đầu con thực sự rất sợ chị ấy, nhưng mỗi ngày ở bên nhau, chị ấy đã xua tan hoàn toàn sự cô đơn xung quanh con. Trong đầu con ngoài chị ấy ra, hầu như không nghĩ đến chuyện gì khác. Dần dần, con nhận ra mình không thể sống thiếu chị ấy. Con xác định rồi, đời này của con chính là chị ấy."

 

Khương Tố Ngôn thật sự không ngờ lại được nghe những lời này. Dù bản thân là một con quỷ nhưng nghe xong câu nói ấy vẫn không khỏi đỏ mặt vì e thẹn, cúi đầu xuống không dám nhìn ai.

 

Nhưng Lâm Mạn Thư nghe xong lại cau mày: "A Ỷ, con chỉ là sợ cô đơn thôi, chứ không phải thật sự yêu..."

 

Lời của Lâm Mạn Thư còn chưa nói hết thì đã bị Cố Ỷ ngắt lời: "Mẹ, đó là tình yêu hay chỉ là cảm giác phụ thuộc do sợ cô đơn mà sinh ra, con phân biệt được."

 

Câu đó vừa nói ra, cả Lâm Mạn Thư lẫn Cố Thanh đều rơi vào im lặng.

 

Họ thật sự không ngờ, đứa con gái bảo bối của mình lại dính dáng đến một con quỷ, lại còn là một nữ quỷ.

 

Họ đã tưởng tượng ra hàng trăm kết cục cho cuộc đời của Cố Ỷ, nhưng chưa bao giờ mơ đến kết cục như thế này. Dù Cố Ỷ từ nhỏ không mấy thân thiết với con trai, nhưng cũng chưa từng thể hiện ra xu hướng thích con gái mà?

 

Chuyện này đúng là đả kích nặng nề với Cố Thanh. Khi đầu óc ông vẫn còn quay cuồng choáng váng, thì Lâm Mạn Thư đã tạm thời dẹp sang một bên chủ đề đó, chuyển sang chuyện khác: "Trước tiên đừng nói chuyện này nữa, con làm sao mà vào được âm phủ vậy?"

 

"Con nhảy xuống từ khe nứt lớn trên núi tuyết Ngọc Long."

 

Lâm Mạn Thư cạn lời một lúc, bà đánh giá con gái mình từ trên xuống dưới, rồi hỏi một câu như bắn thẳng vào linh hồn: "Con không thấy câu ở trang thứ ba cuốn sách cổ ba mẹ để lại cho con à?"

 

"Thấy rồi mà" Cố Ỷ không chỉ đáp, còn đọc lại một cách trơn tru: "Đừng đi đến núi tuyết Ngọc Long."

 

Lâm Mạn Thư không thể nhịn nổi nữa, bà bước vài bước đến trước mặt Cố Ỷ, đưa tay lên tai cô. Khi Cố Ỷ kịp nhận ra, thì vành tai đã rơi vào tay mẹ ruột, Lâm Mạn Thư mạnh tay véo một cái rõ đau: "Con bị ngu hả? Nhìn thấy mà còn đi! Dám xem lời dặn của người lớn như gió thoảng bên tai!"

 

"Đau đau đau! Mẹ! Đau! Đừng véo nữa mà!"

 

Cố Ỷ vội buông tay Khương Tố Ngôn ra, hai tay ôm chặt tai mình, rõ ràng là đau đến chịu không nổi.

 

Thói quen "nói không hợp là véo tai" của Lâm Mạn Thư, Cố Ỷ đã không phải nếm trải từ hồi học đại học, trong nhà chỉ có ba cô là được trải nghiệm nhiều nhất. Lâu lắm mới bị mẹ véo tai mắng một trận, Cố Ỷ không hề cảm thấy hoài niệm gì cả, bởi vì véo tai của Lâm Mạn Thư đúng là đau thật sự.

 

Cô không dám hất tay mẹ ruột mình ra, chỉ có thể nhận sai cầu xin tha thứ: "Con sai rồi con sai rồi, mẹ buông tay trước đi!"

 

Lâm Mạn Thư hừ một tiếng mới chịu buông tay. Cố Ỷ vừa xoa tai đỏ bừng vừa than vãn mẹ thật sự véo quá đau. Đợi đến khi xoa xong, cô mới hỏi: "Ba mẹ, sao hai người lại xuống đây?"

 

Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, Lâm Mạn Thư ra hiệu cho Cố Thanh: "Anh nói đi."

 

Cố Thanh liếc nhìn vợ mình, ánh mắt như đang viết rõ rành rành mấy chữ "lại đùn cho anh", nhưng ai bảo vợ lớn hơn, ông vẫn phải lên tiếng: "Là vì khe nứt. Khe nứt ở núi Ngọc Long đã rất lớn rồi, về sau còn có thêm nhiều khe nứt nữa. Nếu không bịt những khe nứt đó lại, âm phủ sẽ ngày càng khát khao người ngũ âm."

 

"A Ỷ, con hiểu được bao nhiêu về hai giới âm dương?"

 

Cố Ỷ gãi đầu, thật ra cô cũng chẳng biết mấy. Nhìn biểu cảm và động tác của con gái, Cố Thanh đã hiểu rõ: đứa con gái xui xẻo của mình đúng là chưa nghĩ kỹ gì hết đã nhảy xuống. Ông thở dài, bảo cả nhà bốn người vào trong nhà rồi từ từ nói chuyện. Đợi Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn ngồi vào chỗ, Cố Thanh đi khóa cửa lại, còn móc ra mấy lá bùa dán lên cửa. Sau đó ông lấy một cái bình gỗ từ tủ tường, cùng hai cái bát gỗ, rồi đổ nước đục ngầu trong bình vào bát.

 

Hai cái bát gỗ không hề trơn láng, còn khá thô ráp, vừa nhìn là biết đồ thủ công do chính tay Cố Thanh làm.

 

Nước kia đục quá, Cố Ỷ không muốn uống, bèn lôi từ trong ba lô ra hai chai nước suối, đặt trước mặt ba mẹ. Cố Thanh và Lâm Mạn Thư không nói hai lời, liền cầm lấy, vặn nắp rồi "ừng ực ừng ực" uống một hơi liền mấy ngụm, hết gần nửa chai.

 

Hiển nhiên là họ đã rất lâu rồi không được uống nước sạch như vậy. Nước trong bình gỗ đã được lọc đi lọc lại rất nhiều lần nhưng vẫn đục ngầu, chỉ miễn cưỡng có thể uống để không chết khát.

 

Đợi uống xong, Cố Thanh mới bắt đầu kể cho Cố Ỷ nghe những điều mà hai vợ chồng biết về hai giới âm dương. Ông lấy từ trong tủ ra một xấp giấy, trên đó ghi chép đầy nội dung, lật ra mặt sau rồi rút bút viết vẽ lên đó: "Âm Dương lưỡng giới vốn là hai thế giới song song, con có thể hiểu rằng Âm phủ và Dương gian giống như hai mặt của một tờ giấy. Còn các khe nứt chính là những lỗ thủng xuất hiện trên tờ giấy ấy. Như vậy, quỷ ở Âm phủ có thể đến Dương gian, mà người ở Dương gian cũng có thể qua khe nứt đến Âm phủ. Đó là công năng cơ bản nhất của khe nứt."

 

"Vậy tại sao lại xảy ra tình trạng này?" Cố Thanh bắt đầu giải thích, "Thật ra là vì dương gian thiếu hồn lực, còn âm gian thì lại quá dư thừa. Trước tiên chúng ta phải hiểu rõ 'hồn lực' là gì đã, chính là sức mạnh của linh hồn, bản chất chính là linh hồn. Do hệ thống luân hồi chuyển kiếp đã sụp đổ, nên sau khi con người chết đi sẽ hóa thành quỷ, rồi một thời gian sau thì hồn phi phách tán. Trong quá trình đó, hồn lực chỉ bị tiêu hao đi mà không được bổ sung. Khi một sinh linh được sinh ra, nó cần có một linh hồn, đây là hệ thống cơ bản nhất được hình thành từ thuở khai thiên lập địa. Khi có sinh linh được sinh ra, dương gian sẽ phải điều động hồn lực để tạo ra linh hồn mới, mà như thế thì lượng hồn lực vốn có của dương gian sẽ ngày càng ít đi."

 

Cố Thanh vừa nói vừa viết vẽ rất nhiều trên giấy, giúp Cố Ỷ dễ dàng hiểu được cơ chế vận hành hiện tại của âm phủ và dương gian.

 

"Vậy thì hệ thống luân hồi chuyển kiếp là gì?" Cố Ỷ theo phản xạ hỏi ngay. Cái đầu nhỏ thông minh của cô nhanh chóng nhận ra rằng: nếu như tình trạng hiện giờ là do hệ thống chuyển kiếp sụp đổ gây ra, thì hệ thống đó nhất định không hoạt động theo cách này.

 

Quả nhiên, Cố Thanh trả lời: "Hệ thống chuyển kiếp vốn hoạt động theo cách này: linh hồn ở dương gian sau khi chết sẽ rơi xuống âm phủ, được âm phủ tẩy trắng linh hồn và bổ sung hồn lực. Sau đó sẽ thông qua Thông Thiên Tháp mà quay lại dương gian. Dương gian sẽ đưa những linh hồn đã được tẩy trắng đó vào các sinh linh mới sinh một cách ngẫu nhiên."

 

Nghe tới đây, Cố Ỷ vẫn còn thấy mơ hồ: "Vậy thì người ngũ âm có tác dụng gì? Ngoài việc có nhiều hồn lực hơn bình thường ra, con không thấy có gì đặc biệt cả."

 

Cố Thanh uống một ngụm nước, có vẻ hơi lưỡng lự không biết có nên nói tiếp hay không, nhưng Lâm Mạn Thư khẽ vỗ lên mu bàn tay ông, ông mới tiếp tục:"Người ngũ âm thực chất là bộ điều hòa của âm phủ. Như đã nói, do hồn lực ở dương gian quá ít mà ở âm phủ lại quá nhiều, nên mới sinh ra các khe nứt khiến hồn lực âm phủ tràn sang dương gian. Nhưng thật ra, nếu có người mang ngũ âm, thì còn có một cách khác."

 

Cố Thanh cầm bút, khoanh tròn ba chữ "Thông Thiên Tháp": "Ở âm phủ, tất cả mọi thứ đều mang theo hồn lực, chỉ có một ngoại lệ - chính là Thông Thiên Tháp. Nói chính xác thì nó không phải là thứ thuộc về âm phủ, mà là một thiết bị do dương gian tạo ra để hấp thu hồn lực. Nhưng vì hồn lực của dương gian ngày càng cạn kiệt, không đủ cung cấp cho Thông Thiên Tháp nên nó đã mất hoàn toàn tác dụng."

 

"Cái thứ này vốn dĩ là một bug, một thứ lỗi trong hệ thống. Nó là thiết bị của dương gian nên không thể tự động hấp thu hồn lực của âm phủ, phải có người ngũ âm làm 'chìa khóa' kích hoạt. Sau đó dùng lượng hồn lực dồi dào của họ để điều hòa và dẫn hồn lực âm phủ chảy ngược về phía dương gian."

 

Nghe đến đây, Cố Ỷ hoàn toàn ngơ ra: "Tại sao lại có cái thiết bị ngu ngốc như vậy chứ?!"

 

Cố Thanh và Lâm Mạn Thư liếc nhìn nhau, hiển nhiên họ cũng thấy thứ này cực kỳ ngớ ngẩn.

 

Cố Thanh thở dài một hơi: "Giống như code ấy mà, đống mã lộn xộn viết ra thế nào cũng được, miễn là chạy được là được."

Bình Luận (0)
Comment