Dù nói thế nào đi nữa thì cái thiết bị gọi là Thông Thiên Tháp này đúng là ngốc nghếch đến mức hết thuốc chữa.
Cố Ỷ im lặng một lúc mới tiếp tục hỏi: "Vậy hai người định làm gì? Tại sao lại chạy đến âm phủ?"
Lâm Mạn Thư nhìn sang Cố Thanh, thấy ông có vẻ khó mở miệng nên quyết định tự mình trả lời: "Ba con định tự mình thử một lần. Nhỡ đâu sửa được, thì con có thể sống mãi trên dương gian, không cần phải xuống đây. Đừng nhìn bọn ta sống ở âm phủ lâu như vậy mà tưởng ổn, chứ thật ra cơ thể đã gần như chịu không nổi nữa rồi. Nước ở đây có vấn đề, đồ trồng được tuy ăn được nhưng gần như chẳng có tí dinh dưỡng nào. Nếu đổi lại là con sống ở đây, cũng chỉ cầm cự được một hai năm là chết. Bọn ta không muốn con chết, nên mới quyết định tự mình thử xem sao."
"Thử thành công chưa?"
Lâm Mạn Thư im lặng. Cố Ỷ lập tức hiểu ra, tức là thất bại rồi.
Cô lại hỏi: "Vậy sao không tìm Khương Tố Ngôn? Nếu để chị ấy lên đó, chẳng phải con cũng đâu cần xuống đây nữa?"
Câu hỏi này khiến hai vợ chồng Cố Thanh và Lâm Mạn Thư càng khó trả lời hơn. Ban đầu họ không nghĩ Khương Tố Ngôn sẽ sẵn lòng làm chìa khóa của Thông Thiên Tháp, nhưng ngoài lý do đó ra thì cũng còn nguyên nhân khác.
Một lúc sau, Cố Thanh mới lên tiếng: "Điểm này là sau khi xuống đây bọn ta mới phát hiện ra, sau khi chìa khóa mới xuất hiện, chìa khóa cũ sẽ vô dụng. Thông Thiên Tháp chỉ có thể khởi động bằng người mang mệnh ngũ âm mới nhất."
Cái mã khóa chết tiệt của Thông Thiên Tháp này hóa ra là động, sau khi làm mới thì chìa khóa trước đó liền vô dụng, đúng là tuyệt tình quá mức. Có lẽ đây cũng là một trong những lý do khiến ba mẹ cô thất bại.
Nghĩ đến đây, đầu óc nhỏ của Cố Ỷ lại nảy ra một vấn đề khác: "Hai người đã không xử lý được, vậy sao còn ở lại âm phủ, không lên lại trên kia?"
"Dù không có chìa khóa, nhưng nếu sử dụng hồn lực thì vẫn có thể kích hoạt được một vài chức năng cơ bản. Ba mẹ vẫn luôn cố gắng làm chậm quá trình xuất hiện khe nứt, nếu không thì con ở trên dương gian lâu như vậy mà không xuống, khe nứt đã xuất hiện nhiều đến không đếm xuể rồi. Với lại xuống thì dễ, lên lại khó. Khác với khe nứt ở dương gian vốn cố định tại một chỗ, khe nứt ở âm phủ là ngẫu nhiên và liên tục thay đổi. Nếu không tìm thấy vị trí khe nứt mới xuất hiện, thì chỉ còn cách lên lại qua Thông Thiên Tháp. Nhưng không có chìa khóa, bọn ta không thể lên."
Hệ thống rách nát này mà vẫn còn vận hành được đến giờ, đúng là phúc phần lớn nhất của cái thế giới này rồi.
Cố Ỷ cạn lời.
Cô và bố mẹ mình mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng thấy cái hệ thống này đúng là phế nhất trong các loại phế.
Cuối cùng, Cố Ỷ vẫn quyết định tự mình đi đến Thông Thiên Tháp, khởi động lại cái thiết bị rách nát này. Nhưng Cố Thanh và Lâm Mạn Thư lại không đồng ý, tất cả những gì họ làm đến giờ, đều là vì muốn Cố Ỷ có thể sống thật tốt.
Thật ra, có những lời không cần nói ra, cả ba người họ đều hiểu rõ.
Đối với Cố Thanh và Lâm Mạn Thư, họ đã không còn quan tâm thế giới ngớ ngẩn này sẽ thế nào nữa. Một thế giới cần phải hy sinh một cô bé mỗi ngàn năm để cứu lấy nó, vốn dĩ không đáng để tồn tại. Trong lòng họ, so với cả thế giới, con gái của họ Cố Ỷ mới là quan trọng nhất.
Việc họ liều mạng làm chậm sự hình thành của các khe nứt thật ra cũng khiến âm phủ khó dâng hồn lực lên dương gian, trạng thái của dương gian cũng càng ngày càng khó duy trì. Nhưng vậy thì đã sao? Miễn là việc đó giúp Cố Ỷ sống lâu thêm vài năm, họ cũng nguyện làm.
Hơn nữa nếu hồn lực từ âm phủ cứ tiếp tục dâng lên không kiểm soát, thì những người mang mệnh ngũ âm như Cố Ỷ sẽ vô thức hấp thu ngày càng nhiều hồn lực, càng dễ chết hơn. Họ tuyệt đối không muốn thấy cảnh tượng đó xảy ra.
Bầu không khí im lặng bao trùm cả căn phòng. Một lúc lâu sau, ngược lại là Khương Tố Ngôn lên tiếng trước: "Trước tiên để phu quân nghỉ ngơi một chút đi. Dọc đường tới đây, nàng cũng mệt lắm rồi. Ba mẹ ở âm phủ chắc cũng không nghỉ ngơi tử tế được bao nhiêu. Mọi người hãy ngủ một chút đi, để ta trông chừng cho."
Nàng nói đúng thật. Giờ ai nấy đều đang trong trạng thái không tốt, cứ tiếp tục thảo luận thế này rất dễ kích động, chi bằng nghỉ ngơi cho lại sức, tinh thần sảng khoái rồi hãy ngồi xuống nói chuyện tiếp. Cố Ỷ lập tức đồng ý, trước mặt ba mẹ mình, cô nắm tay Khương Tố Ngôn tìm một căn phòng rồi cùng nhau đi vào. Cô kiếm một chiếc giường, đơn giản trải tạm một lớp chăn bằng quần áo dày, rồi nằm xuống.
Ngoài cửa, hai vợ chồng Cố Thanh và Lâm Mạn Thư thở dài một hơi. Khương Tố Ngôn nói đúng, họ thực sự đã rất lâu không được nghỉ ngơi tử tế. Bây giờ có Khương Tố Ngôn, một đại quỷ như vậy canh chừng, không ngủ lúc này thì còn đợi đến bao giờ? Cố Thanh trước tiên quay lại cái giếng lấy ít đồ, rồi cùng Lâm Mạn Thư tìm một căn phòng, dọn dẹp qua loa sau đó ôm nhau ngủ.
Cố Ỷ nằm trên giường nhưng lại không buồn ngủ.
Trong đầu cô vẫn cứ lởn vởn chuyện lúc nãy ba mẹ nói về việc có thể giải trừ hôn ước. Câu nói đó cứ quanh quẩn trong tâm trí cô. Đợi đến khi phía phòng ba mẹ im lặng hoàn toàn, cô mới quấn chăn nhích lại gần Khương Tố Ngôn. Ban đầu Khương Tố Ngôn nằm thẳng người, hai tay đặt chồng lên bụng, rất nghiêm chỉnh ngủ ngửa. Cảm nhận được chuyển động bên cạnh, nàng quay đầu nhìn.
"Sao vậy? Không ngủ được à?"
Tất nhiên là không rồi. Cố Ỷ nhìn Khương Tố Ngôn. Âm phủ quá đen, nhất là khu vực này còn bị Thông Thiên Tháp chắn mất ánh trăng, tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón. Nhưng đôi mắt của Cố Ỷ trong bóng tối lại sáng rực rỡ, cô lại nhích gần thêm một chút, mặt đối mặt với Khương Tố Ngôn, khoảng cách gần đến mức có thể thấy rõ đôi mắt đen thẫm của nàng. Cố Ỷ bắt được một tia chột dạ thoáng qua trong mắt Khương Tố Ngôn.
Cô vốn có một phỏng đoán nhỏ, và ánh mắt kia khiến cô gần như chắc chắn rằng suy đoán đó là đúng.
"Ừm, không ngủ được. Tụi mình nói chuyện chút đi."
Khoảnh khắc ấy, một người một quỷ đều biết rõ lòng nhau. Cố Ỷ biết Khương Tố Ngôn hiểu cô muốn nói gì, Khương Tố Ngôn cũng hiểu Cố Ỷ định nói đến chuyện gì. Nhưng bầu không khí lại kỳ lạ mà im lặng, rõ ràng là Khương Tố Ngôn không muốn nhắc đến chủ đề đó. Lúc nãy trước mặt ba mẹ, Cố Ỷ đã không tiếp tục vấn đề đó. Nhưng giờ đây, cô lại chủ động nhắc lại.
Sự im lặng kéo dài cuối cùng cũng bị phá vỡ. Cố Ỷ lên tiếng trước: "Vợ, có phải chị đã sớm biết hôn ước có thể giải trừ đúng không?"
Cố Ỷ vẫn luôn nhìn chằm chằm Khương Tố Ngôn. Ngay lúc cô nói câu đó ra, ánh mắt của Khương Tố Ngôn rõ ràng thay đổi, đúng như Cố Ỷ đoán, Khương Tố Ngôn đã sớm biết từ lâu.
Biết không giấu nổi Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn gật đầu thừa nhận. Nhưng Cố Ỷ không hề giận, giống như lúc nói chuyện với ba mẹ, cô chưa bao giờ có ý định giải trừ hôn ước. Cô cong môi mỉm cười: "Biết thì biết thôi, em cũng đâu định giải trừ đâu. Nhưng mà cái hôn ước này, còn có chuyện đổi ý nữa hả?"
Nghe giọng điệu ấy, hòn đá đè nặng trong lòng Khương Tố Ngôn cũng rơi xuống. nàng nhẹ nhàng thở phào, rồi nở nụ cười: "Sao vậy, nàng muốn đổi ý à?"
Tuy Khương Tố Ngôn đang cười, nhưng Cố Ỷ vẫn cảm nhận được một chút ủ rũ tiêu điều trong lời nói ấy. Giọng nàng tuy mang tiếng cười, nhưng lại trầm thấp, nụ cười không chạm tới mắt, trong lời nói còn phảng phất ý cảnh cáo.
Nếu cô mà dám nói "muốn đổi ý", rất có thể Khương Tố Ngôn sẽ vặn cổ cô ngay tại chỗ. Vì muốn giữ cái đầu nhỏ của mình, Cố Ỷ lập tức lắc đầu.
Cô vươn tay ra khỏi chiếc chăn quấn người như cái kén tằm, kéo lấy vạt áo của Khương Tố Ngôn, nhẹ nhàng lắc lắc: "Sao em có thể đổi ý được chứ? Em yêu vợ nhất mà."
Cố Ỷ lúc này chẳng khác nào mèo gặp phải cọp, ngoan ngoãn hết mức.
Thông thường khi sắc mặt Khương Tố Ngôn bắt đầu khó chịu, Cố Ỷ sẽ rất ngoan. Trước đây là vì sợ bị Khương Tố Ngôn "tiêu diệt", còn bây giờ tuy biết rõ Khương Tố Ngôn sẽ không làm hại cô, vẫn là vợ thơm thơm mềm mại đáng yêu của cô, nhưng chỉ cần giọng điệu hạ thấp một chút, Cố Ỷ lập tức cụp tai thu móng.
Giây phút này, Cố Ỷ lại nhớ tới hình ảnh ba mẹ mình ở bên nhau.
Ba cô ở trước mặt mẹ, chẳng phải cũng là một chú mèo con sao? Đừng nói ba cô, đến cô cũng vậy.
Cố Ỷ cảm thấy, bao nhiêu năm qua sống dưới sự đàn áp của mẹ ruột, ít nhất một nửa trách nhiệm đều là do ba cô cả, bởi vì ba cô luôn là người vừa nghe mẹ mở miệng đã quỳ rạp xuống ngay tắp lự. Nghĩ tới đây, Cố Ỷ thấy không chỉ cái miệng độc là di truyền từ ông, ngay cả cái nết sợ vợ chắc cũng là "cha truyền con nối".
Một dòng truyền thừa toàn là sợ vợ, không có gì đáng xấu hổ cả.
Cố Ỷ thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Chỉ cần không phải một mình cô xấu hổ, thì chẳng tính là xấu hổ.
Cô nhanh chóng gác lại chủ đề "có hối hận hay không", chuyển sang câu hỏi tiếp theo: "Họ nói có thể đổi ý là vì hôn ước của bọn mình chưa được ký kết thành công sao?"
Bộ não nhỏ của Cố Ỷ rất nhanh nhạy, lập tức hiểu được điểm mấu chốt. Tuy ở xã hội hiện đại, kết hôn rồi cũng có thể ly hôn, nhưng trong lời nói của ba mẹ cô, ẩn ý chính là hôn ước này còn chưa được thành lập hoàn chỉnh, khế ước đồng mệnh cũng chưa hoàn thiện, nên vẫn có thể hối hận, vẫn có thể giải trừ. Nếu như vậy, thì chỉ có thể hiểu là hôn ước giữa hai người họ có vấn đề, chưa được coi là thành.
Nếu không, thì với tính tình nóng nảy của Cố Thanh, vừa biết Khương Tố Ngôn là người yêu của con gái, ông đã lập tức hét to: "Ly hôn! Ly hôn!" rồi.
Khương Tố Ngôn thấy Cố Ỷ thật sự không có ý định đổi ý, cũng chẳng hề dao động chút nào, lúc này mới khẽ "ừm" một tiếng. Nàng im lặng trong chốc lát rồi tiếp tục nói: "Hôn ước năm xưa do Cố Phi lập ra quả thực có hiệu lực. Khi đó là thời kỳ 'cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy', lại có mai mối và ấn tín của quan phủ, mọi thứ đều hợp lệ. Đặc biệt là phần mai mối, hắn ta là tổ tiên của nàng, đương nhiên có thể định ra mối hôn nhân sớm từ thuở nhỏ, để nàng trở thành hôn thê của người ta. Quy củ này, từ xưa tới nay vẫn vậy."
"Dù có thay đổi triều đại, thay đổi quan phủ, chỉ cần còn 'cha mẹ định hôn, mai mối dắt mối', thì hôn ước của chúng ta vẫn được tính là có hiệu lực."
Ngàn năm trước, những người sống trong thời đại cũ hẳn không thể ngờ được rằng quy tắc "cha mẹ quyết định hôn nhân" kéo dài suốt bao đời lại có ngày bị xóa bỏ hoàn toàn. Ở thời đại của Cố Ỷ, dù ở một số vùng sâu vùng xa vẫn còn tồn tại kiểu hôn nhân "một lời của cha mẹ là xong", nhưng ở hầu hết các nơi đều là yêu đương tự do.
Mọi người có thể tự mình lựa chọn đối tượng kết hôn, chỉ khi xác nhận được rằng đó là người mình yêu, thì mới bước vào lễ đường. Không còn kiểu "hôn nhân mù quáng" "mù cưới câm gả", càng không tồn tại chuyện "cưới rồi mới gặp mặt lần đầu".
Điều đó, đối với phần lớn phụ nữ thời cổ đại, là một cảnh tượng khó tin. Những người phụ nữ từng sống trong dòng chảy lịch sử ngàn năm trước có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi rằng, hóa ra chồng mình có thể do chính bản thân chọn lấy, chỉ cần nói một câu "không thích", thì chẳng ai có thể can thiệp vào hôn nhân của họ.
Cố Phi, đương nhiên cũng không thể tưởng tượng được điều đó.
Cố Ỷ đưa tay vuốt nhẹ gò má Khương Tố Ngôn, vén mớ tóc dài rơi trước thái dương của nàng ra sau tai. Cô chăm chú nhìn nàng, rồi mở miệng hỏi: "Vậy... nếu hôn ước của chúng ta vẫn chưa thành..."
Cố Ỷ cố ý ngừng lại ở chỗ này, cô bắt gặp sự dao động trong ánh mắt Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ là người đôi khi rất xấu tính, cô cực kỳ thích nhìn vẻ mặt muôn hình vạn trạng của Khương Tố Ngôn khi bị mình trêu ghẹo.
Cô tựa trán vào trán Khương Tố Ngôn, rồi hỏi tiếp: "...thì phải làm sao mới thành?"