Lời của Cố Ỷ nằm ngoài dự liệu của Khương Tố Ngôn. Đôi mắt tối đen của nàng lúc này cũng trở nên dịu lại. Cố Ỷ là thật sự yêu nàng, cho dù biết rõ hôn ước với một con quỷ như nàng có thể được giải trừ, cô ấy vẫn chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để hôn ước đó được hoàn thành.
Làm thế nào để một hôn ước có khả năng bị hủy bỏ trở nên trọn vẹn?
Câu trả lời không khó, nhưng cũng không đơn giản: "Chỉ cần thông qua con đường chính quy hiện đại để trở thành phu thê là được."
Ở thời hiện đại, chỉ tổ chức tiệc cưới thôi là chưa đủ, điều đó chỉ chứng minh với người thân rằng hai người đã cưới nhau, nhưng về mặt pháp lý, cả hai vẫn chưa phải là vợ chồng. Cho nên cái chuyện "bái đường thành thân" trước đây giữa Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, chẳng qua cũng chỉ là một buổi tiệc cưới mà không có đăng ký kết hôn, không có hiệu lực pháp lý, không được công nhận.
Nghe xong, Cố Ỷ ngẩn người ra. Ý này là... phải để cô và Khương Tố Ngôn đi đăng ký kết hôn sao?
Tuổi của cô thì đủ rồi, đã qua 20, đến tuổi kết hôn hợp pháp. Nhưng ở quốc gia của họ hình như vẫn chưa ban hành luật cho phép hôn nhân đồng giới. Dù có luật đó đi nữa thì Khương Tố Ngôn cũng không được tính là công dân hợp pháp... Dù gì thì, Khương Tố Ngôn là quỷ mà.
Nhưng Cố Ỷ lập tức nghĩ đến Trương Gia Hào. Cô thầm nghĩ, chắc chỉ có thể nhờ đến cảnh sát Trương, đi đường "đặc biệt" xin giúp cô một tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Sau khi nghĩ ra cách, Cố Ỷ còn vỗ ngực cam đoan với Khương Tố Ngôn: "Vợ, chị đừng lo! Về sau bọn mình đi tìm cảnh sát Trương, anh ấy có quan hệ rộng với bên trên, lại là người trong ngành cảnh sát, chắc chắn ở Cục Dân chính cũng có người quen, nhất định có thể làm cho tụi mình một cái giấy đăng ký kết hôn! Chuyện nhỏ thôi!"
Còn có phải chuyện nhỏ thật hay không thì Cố Ỷ cũng chẳng chắc, nhưng cô tin là mình hiểu Trương Gia Hào khá rõ. Nếu người khác nhờ vả, có khi bị anh ấy lườm cho một cái rồi mắng "thần kinh", nhưng nếu là Cố Ỷ mở miệng, thì dù có phải bán cái mặt mo đi năn nỉ, Trương Gia Hào cũng sẽ cố mà giúp cho bằng được.
Ai bảo Trương Gia Hào nợ Cố Ỷ quá nhiều ân tình chứ!
Quả nhiên trên đời này, thứ khó trả nhất chính là nợ tình cảm. Trương Gia Hào chính là vì nợ quá nhiều nên mới bị Cố Ỷ nhớ mãi không buông. Không biết lúc này anh ta có đang rùng mình, cảm thấy như ai đó đang nói xấu mình sau lưng hay không.
Khương Tố Ngôn cũng khẽ gật đầu, chỉ là nàng không đặt toàn bộ hy vọng vào Trương Gia Hào. Nàng đã hạ quyết tâm, nếu không được thì sẽ lén lút lẻn vào Cục Dân chính, đánh ngất nhân viên rồi tự mình thao tác, nhất định phải làm ra một tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Chỉ cần có giấy kết hôn thì hôn nhân sẽ được công nhận. Như vậy thì vẫn là có cách, phương pháp còn thật đơn giản.
Chẳng qua là Khương Tố Ngôn còn chưa hiểu rõ cơ chế cụ thể, nếu không thì cũng không nghĩ ra cái kế sách chẳng có chút tác dụng nào này. Bởi cho dù nàng thật sự đánh ngất người ta xong, nàng cũng chưa chắc có thể tự mình hoàn thành thủ tục. Dù gì thì Khương Tố Ngôn, thân là quỷ vương ngàn năm, lại là người mù công nghệ, chỉ biết xem phim truyền hình với mua sắm online, còn lại thì mù tịt.
Tuy một người một quỷ mỗi người nghĩ cách khác nhau, nhưng tư tưởng trung tâm lại giống nhau: phải có được giấy kết hôn.
Nói chuyện xong xuôi với Khương Tố Ngôn, tinh thần Cố Ỷ cũng thả lỏng. Vừa rồi còn chẳng thấy buồn ngủ chút nào, giờ vừa thư giãn, cơn buồn ngủ lập tức kéo đến. Cô ngáp một cái rồi dịch đầu lại gần, chui vào lòng Khương Tố Ngôn. Khương Tố Ngôn giơ tay lên, ống tay áo đỏ phủ lên một phần người Cố Ỷ, kéo cô ôm sát vào lòng.
Cố Ỷ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, Khương Tố Ngôn cũng chậm rãi nhắm mắt trong bóng tối.
Âm phủ yên tĩnh đến lạ thường, không có tiếng côn trùng hay chim hót. Nếu là ở nơi khác, có thể còn nghe thấy vài âm thanh kỳ quái từ những oan hồn lảng vảng ngoài cửa, nhưng bây giờ đang ở Phong Đô, bên ngoài hầu như không có con quỷ nào dám xuất hiện.
Có thể sẽ có vài con bị kẻ thù truy đuổi nên đành phải trốn đến đây, nhưng vừa cảm nhận được khí tức của Khương Tố Ngôn là lập tức co rúm trong phòng, không dám nhúc nhích. Những con gan to hơn thì liều mạng bỏ chạy, cách càng xa nhóm của Cố Ỷ càng tốt.
Trong một môi trường yên tĩnh như vậy, Cố Ỷ ngủ rất say, ba mẹ cô cũng thế. Khương Tố Ngôn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ngáy của Cố Thanh từ phòng bên cạnh, nhưng bản thân nàng thì lại không sao ngủ nổi. Nàng không ngủ được.
Khương Tố Ngôn lặng lẽ ôm lấy Cố Ỷ, lắng nghe hơi thở đều đặn của cô, cảm nhận làn hơi ấm áp phả lên người mình. Cố Ỷ lúc này vẫn còn sống động, vẫn còn tràn đầy sinh khí.
Khương Tố Ngôn biết, thực ra lần này Cố Ỷ xuống âm phủ là đã không có ý định quay trở lại nữa. Cô thật sự định ở lại để làm Diêm Vương, xây dựng lại hệ thống luân hồi đầu thai. Cô biết ba mẹ mình vẫn còn sống, nên gánh nặng trong lòng cũng được buông xuống, chẳng còn gì níu giữ nữa.
Nhưng nếu phải lựa chọn giữa việc để Cố Ỷ trở thành một con quỷ ở lại cùng nàng, hay để Cố Ỷ tiếp tục sống khỏe mạnh, tung tăng nơi dương thế một mình, Khương Tố Ngôn tình nguyện chọn vế sau.
Thời gian cũng chẳng quá dài, ngay cả nghìn năm nàng còn chịu đựng được trong cô độc, thì sáu bảy chục năm, với Khương Tố Ngôn mà nói, thật sự chẳng đáng là bao.
Ta muốn nàng sống, sống càng lâu càng tốt.
Khương Tố Ngôn đem nguyện vọng nho nhỏ ấy giấu tận đáy lòng. Nàng tựa cằm l*n đ*nh đầu Cố Ỷ, khẽ thở dài một hơi.
Nếu thật sự phải làm ra lựa chọn như thế, thì khoảng thời gian sau này chắc chắn nàng sẽ rất cô đơn. Sáu bảy chục năm phải xa cách người trong lòng của mình, nghĩ tới thôi, Khương Tố Ngôn đã cảm thấy tim mình như bị ai bóp chặt. Trái tim vốn đã ngừng đập từ nghìn năm trước, nay dường như lại đau nhói lên lần nữa.
Không sao cả, mình có thể chịu đựng được.
Khương Tố Ngôn tự an ủi chính mình, rồi siết chặt Cố Ỷ trong lòng, dán sát hơn vào cô. Nàng hiểu rõ rằng, thời gian còn lại để bên nhau không còn nhiều, nên chỉ cần được gần gũi thêm chút nữa, cũng đủ khiến lòng nàng cảm thấy được an ủi.
Chẳng mấy tiếng sau, Khương Tố Ngôn đột nhiên cảm nhận được có dao động của hồn lực. Nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người giấy nhỏ lơ lửng trước mặt mình, hai tay ra hiệu liên tục, như thể đang bảo nàng ra ngoài.
Chỉ một cái liếc mắt, Khương Tố Ngôn liền nhận ra đó là người giấy của Cố Thanh. Nàng ngồi dậy, đắp chăn lại cho Cố Ỷ thật cẩn thận, rồi bước xuống giường, xoay người rời khỏi phòng.
Nhưng Khương Tố Ngôn vừa rời đi không lâu, Cố Ỷ đã lập tức mở mắt. Dù tổng lượng hồn lực của cô hiện tại vẫn chưa bằng Khương Tố Ngôn, nhưng cũng đã rất mạnh rồi. Thêm nữa, cô còn học được không ít pháp thuật, về khả năng vận dụng hồn lực thì có khi còn hơn cả Khương Tố Ngôn.
Vẫn là câu nói ấy: Khương Tố Ngôn tuy rất mạnh, nhưng không chịu nổi đám tu sĩ này quá gian xảo.
Vừa rồi Cố Ỷ cũng cảm nhận được sự dao động của hồn lực, chỉ là cô cố tình giả vờ ngủ không tỉnh. Đợi Khương Tố Ngôn đi ra ngoài, cô mới rón rén bò dậy, còn dùng hồn lực che giấu bản thân, khiến một người một quỷ bên ngoài đều không phát hiện được sự tồn tại của mình.
Cô muốn xem thử, ba ruột và vợ mình định nói gì sau lưng cô.
Cố Ỷ lén lén lút lút lấy từ trong ba lô ra một con nhện giấy nhỏ xíu, rồi truyền một chút hồn lực vào đó. Con nhện giấy lập tức nhúc nhích tám cái chân, chui ra từ khe cửa, tìm một góc khuất rồi nằm im tại chỗ.
Thứ này là do Cố Ỷ học được từ lần trước ở Bệnh viện Tâm thần số 3. Kích thước rất nhỏ, lượng hồn lực cũng cực ít. Ngay cả trong môi trường dương gian nơi hồn lực cực kỳ yếu cũng khó bị phát hiện, huống chi ở âm phủ, nơi hồn lực phong phú thế này.
Một con nhện giấy nhỏ như vậy, lượng dao động hồn lực phát ra hoàn toàn bị luồng hồn lực dày đặc nơi âm phủ che lấp.
Cố Ỷ cảm thấy mình đúng là thiên tài nhỏ lanh lợi, chỉ tiếc là con nhện giấy cô làm lại xấu đến thảm hại. Đó là trong lúc ở dương gian, cô nhân lúc Khương Tố Ngôn đang mải mê xem phim truyền hình để tranh thủ làm.
Lúc ấy Khương Tố Ngôn mải xem phim, chẳng buồn để ý cô đang làm gì. Cố Ỷ thì đặc biệt giấu kỹ con nhện giấy đó đi, không phải vì có ý định dùng nó để theo dõi vợ, mà đơn giản chỉ vì nó quá xấu, không dám mang ra cho vợ xem. Cô định lúc nào làm được cái đẹp hơn rồi mới khoe "tác phẩm vĩ đại" với vợ mình.
Thế con nhện giấy này xấu cỡ nào? Nói đơn giản thế này: nó không phải là gấp ra, mà là ghép lại thành.
Muốn con nhện nhỏ tí xíu, thì nếu dùng tay gấp sẽ thành ra nhện to chà bá mất. Vậy nên Cố Ỷ dùng đầu ngón tay vò ra hai viên giấy nhỏ tí, rồi dùng keo 502 dán lại thành một thể. Sau đó nặn tám cái chân nhỏ, cũng dán lên cái "đầu" nhỏ kia bằng cách tương tự.
Và thành phẩm cuối cùng là: ngoài trừ việc không giống con nhện, thì mọi thứ đều ổn.
Cố Ỷ cũng không ngờ rằng lần đầu tiên con nhện giấy nhỏ của mình được sử dụng lại là để... nghe trộm cuộc trò chuyện giữa ba cô và vợ mình.
Con nhện giấy nhỏ ngoan ngoãn nằm im một chỗ, trong khi Cố Thanh và Khương Tố Ngôn đã ngồi xuống, vẫn tại chiếc bàn mà gia đình bốn người họ đã ngồi nói chuyện trước đó. Chỉ là, sau khi một người một quỷ ngồi xuống, cả hai lại rơi vào trầm mặc hồi lâu. Chủ yếu là vì Cố Thanh không biết nên mở lời thế nào, còn Khương Tố Ngôn đối mặt với người cha mới ra lò thì cũng hơi rụt rè.
Hai người ba mẹ này trước đó còn bảo Cố Ỷ có thể hủy hôn, nhìn là biết chẳng có ý tốt. Nhưng dù thế nào đi nữa, họ vẫn là ba mẹ của Cố Ỷ, nàng phải cố gắng giữ quan hệ hòa thuận với họ. Xem bao nhiêu phim truyền hình rồi, Khương Tố Ngôn hiểu rất rõ một điều: quan hệ mẹ chồng con dâu đúng là có thể quyết định sự sống còn của một cuộc hôn nhân!
Khương Tố Ngôn ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, giống như một cô dâu mới cưới ngày đầu bước chân vào nhà chồng, bị bố mẹ chồng bắt bẻ, tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn.
Chỉ tiếc là, Cố Thanh ở đối diện chẳng nhận ra chút "ngoan ngoãn" nào của Khương Tố Ngôn cả, ngược lại, ông còn cảm thấy nàng như đang đen mặt, xung quanh bao phủ bởi hồn lực rợn người. Trong bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt ấy, cuối cùng vẫn là Cố Thanh, người đàn ông trung niên bốn mươi năm mươi tuổi không địch lại sự điềm tĩnh của một lão quỷ vương hơn nghìn năm tuổi, ông là người lên tiếng trước: "Khương tiểu thư, tôi tìm ngài ra đây, không phải vì chuyện gì khác... mà là vì con gái tôi, Cố Ỷ."
Một câu vừa nói ra, Khương Tố Ngôn lập tức gật đầu một cách nghiêm túc: "Ngài nói đi."
Nàng thật sự rất lễ phép, như thể sợ người đàn ông đối diện bất ngờ rút ra một quyển sổ rồi nói: "Bao nhiêu vàng mã thì cô mới chịu rời khỏi con gái tôi? Cô ra giá đi, tôi gấp cho đủ hết!"
Phim truyền hình hiện đại đúng là hại quỷ không nhẹ.
Sự lễ phép của Khương Tố Ngôn khiến Cố Thanh hơi ngẩn người một lúc, ông điều chỉnh tâm trạng rồi tiếp tục: "Trước khi ngài và con gái tôi lập hôn ước, tôi đã từng cố gắng liên hệ với ngài, nhưng lúc đó ngài từ chối đề nghị của tôi."
Nghe vậy, tim Khương Tố Ngôn chợt khựng lại: Giờ ông ấy muốn lật lại chuyện cũ à?
Còn Cố Ỷ đang nghe trộm phía sau thì cũng sững sờ. Hóa ra ba cô từng liên hệ với Khương Tố Ngôn sao? Bằng cách nào mà có thể từ dương gian giao tiếp được với âm phủ vậy? Bây giờ cô lại tò mò về pháp thuật này rồi.
Trong lúc Cố Ỷ còn đang thèm thuồng muốn học thêm pháp thuật, Cố Thanh lại tiếp tục tung chiêu sát thủ: "Tôi không biết sau đó vì sao ngài lại thay đổi ý định, có lẽ chỉ là một trò chơi nhỏ để giết thời gian trong nghìn năm cô đơn của ngài mà thôi. Nhưng con gái tôi, đây là lần đầu tiên trong đời nó thật lòng thích một người... Nếu ngài chỉ đang đùa giỡn, thì dù tôi phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, tôi cũng sẽ đưa con bé rời khỏi ngài."
Ba của cô là nghiêm túc, Cố Ỷ lẫn Khương Tố Ngôn đều hiểu rất rõ điều đó.
Nhưng Khương Tố Ngôn chỉ lặng lẽ nhìn Cố Thanh, từng chữ từng chữ một, dứt khoát đáp lại: "Ta là nghiêm túc."