Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 191

Bốn chữ này, Khương Tố Ngôn nói ra một cách vô cùng nghiêm túc. Nếu để nàng bày tỏ tình cảm với Cố Ỷ trước mặt người khác, nàng khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng bây giờ không phải là lúc để ngại ngùng, nếu giờ còn ra vẻ ngạo kiều kiêu ngạo mà không tỏ rõ lòng mình, thì độ thiện cảm của nàng trước mặt ba chồng kiêm vị trưởng bối này chắc chắn sẽ tụt xuống tận đáy!

 

Khương Tố Ngôn gạt hết ngượng ngùng sang một bên, rất nghiêm túc bày tỏ tình cảm của mình: "Lúc ban đầu ta đúng là có chút tâm thái đùa giỡn, nhưng dần dần, ta thật sự đã thích Cố Ỷ... không, là yêu nàng ấy rồi."

 

Để cổ nhân nói ra chữ "yêu" đúng là làm khó người ta thật. Cố Ỷ cũng nghe ra được trong lời Khương Tố Ngôn có chút run rẩy. Tuy hiện giờ không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nhưng Cố Ỷ cảm thấy vợ mình khi nói câu này chắc chắn rất đáng yêu.

 

Trước đây lúc xúc động đ*ng t*nh cũng chỉ dám nói mấy câu kiểu "ta tâm duyệt nàng", vậy mà giờ sau lưng mình, lại có thể nói rõ ràng từ "yêu" trước mặt Cố Thanh.

 

Trong lòng Cố Ỷ hơi ngứa ngáy. Nghĩ đến việc không thể nhìn thấy trực tiếp cảnh vợ mình đối diện nói câu yêu mình, cô thấy thật thiếu sót. Giờ cô chỉ muốn lập tức lao ra trước mặt Khương Tố Ngôn, để vợ đối diện với mình, nhìn thẳng vào mặt cô mà từng chữ từng câu nói rõ ràng ra "ta yêu nàng".

 

Lúc ấy, không biết Khương Tố Ngôn sẽ có biểu cảm thế nào?

 

Chắc chắn sẽ vì ngượng mà mặt đỏ bừng, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào cô, nhưng vì bị cô nâng mặt lên nên chẳng thể tránh né được. Giọng nói chắc cũng sẽ nhỏ như tiếng muỗi kêu, nếu không tập trung lắng nghe chắc chắn sẽ bỏ lỡ mất.

 

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi, Cố Ỷ đã cảm thấy không thể chờ nổi nữa. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, phải đợi lúc chỉ có hai người mới được làm thế!

 

Hơn nữa giờ Khương Tố Ngôn còn đang nói chuyện với ba mình, nếu cô đột nhiên xông ra thì hơi bất lịch sự, chưa kể còn không nghe trộm được phần sau!

 

Cố Ỷ hoàn toàn không cảm thấy việc mình đang nghe lén là chuyện gì tồi tệ cả.

 

Bên kia, sau khi Khương Tố Ngôn nói ra chữ "yêu", Cố Thanh rơi vào trầm mặc. Ông thật sự không hiểu nổi, hai người họ rốt cuộc là nhìn trúng nhau chỗ nào? Con gái ông ông hiểu rõ, Cố Ỷ không phải kiểu dễ dàng mở lòng với người khác. Đừng nói là chia sẻ thật lòng, đến nói chuyện tử tế với người khác còn hiếm, huống gì là một con quỷ?

 

Họ mới quen nhau bao lâu đâu, mà Cố Ỷ lại có thể mở lòng với Khương Tố Ngôn, rồi còn yêu nhau nữa... Nếu là trước đây có người nói với ông điều này, ông chắc chắn sẽ nghĩ người đó đang đùa. Ông thật không ngờ lại có ngày mình phải chứng kiến cảnh như vậy. Nhưng hiện thực luôn bất ngờ như thế, đứa con gái hai mươi tuổi xinh đẹp như hoa của ông, lại đi yêu một Quỷ vương hơn nó gấp năm mươi lần tuổi đời.

 

Chuyện này thật quá hoang đường... Cố Thanh đánh giá Khương Tố Ngôn trước mặt mình, không nói gì khác, riêng về diện mạo thì đúng là rất xứng đôi với Cố Ỷ. Là người có mệnh ngũ âm, quả nhiên mỗi người đều có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Chẳng lẽ con gái ông vì thấy đẹp mà động lòng, thấy sắc nảy lòng tham?

 

Cố Thanh bắt đầu nghĩ đến khả năng này. Dù sao từ nhỏ Cố Ỷ đã đỏm dáng thích làm đẹp, khi còn bé tí đã biết mình xinh, ngọt ngào với các cô dì chú bác trong khu đến mức ai cũng yêu quý. Lớn thêm chút nữa thì suốt ngày khen mình xinh, còn nói nếu không làm minh tinh thì quá phí cái mặt.

 

Ngày nào cũng nói mình không quan tâm ngoại hình, ai cũng không đẹp bằng mình. Nhưng thực tế thì lại rất để ý vẻ bề ngoài, người không đẹp thì tuyệt đối không lọt vào mắt.

 

Giờ Cố Thanh bắt đầu dao động. Chuyện của hai đứa... có khi nào là do con gái mình chủ động không? Nhưng nghĩ thêm, nếu chỉ một mình con gái ông đơn phương thì cũng chẳng được gì, người kia là Quỷ vương đó, nếu cô ấy không muốn thì Cố Ỷ có thể làm gì được? Đừng nói là yêu, có khi còn bị Khương Tố Ngôn tát một phát bay mất ấy chứ.

 

Cái loại "tát" mà hồn phi phách tán luôn đấy.

 

Cố Thanh suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, nói chuyện cũng khó khăn, đến mức sau cùng giọng ông hơi khàn đi: "Cho tôi hỏi một câu, sao ngài lại thích Cố Ỷ?"

 

Câu hỏi này cũng khiến Khương Tố Ngôn sững người một chút, nhưng lại làm Cố Ỷ đang nghe lén phía sau lưng tức đến bốc hỏa: Ba cô có ý gì đây? Cái gì mà "sao lại thích con bé"? Cô vừa xinh đẹp lại vừa hài hước dí dỏm, thích cô chẳng phải là điều quá đỗi bình thường sao?! Nếu phải nói cô có khuyết điểm, thì cùng lắm là cái miệng hơi độc, thêm cái tính hay chọc người.

 

Mà mấy cái đó chẳng phải đều di truyền từ ông ấy sao, liên quan gì đến cô!

 

Cố Ỷ tức xì khói nghĩ trong bụng, nhưng vẫn rất muốn nghe xem Khương Tố Ngôn sẽ trả lời thế nào. Khương Tố Ngôn im lặng một lát, chắc đang suy nghĩ nên mở lời ra sao, đợi sau khi đã sắp xếp xong câu chữ trong đầu mới bắt đầu dốc hết tâm tư của mình ra nói: "Ban đầu chỉ vì phu quân là người sống, cơ thể nàng ấy ấm áp vô cùng, đó là thứ ấm áp mà suốt một ngàn năm ở âm phủ ta chưa từng cảm nhận được."

 

Nghe đến đây, Cố Thanh suýt nữa không giữ nổi bình tĩnh, nhất là mấy chữ "cơ thể nàng ấy". Theo lý mà nói thì câu này chẳng có gì sai, nhưng Cố Thanh cứ có cảm giác thân thể con gái mình đang bị người ta dòm ngó. Trong đầu ông hiện ra ngay câu thoại kinh điển trong phim: "Ngươi là đồ đê tiện, ngươi thèm khát thân thể của cô ấy!"

 

Thế nhưng nét mặt của Khương Tố Ngôn lại rất nghiêm túc, không chỉ nghiêm túc mà còn đầy vẻ dịu dàng rõ rệt.

 

"Nàng người này, thật ra cũng chẳng phải là người quá tốt, miệng độc, chẳng biết cách lấy lòng người ta, rõ ràng đối với người ngoài thì rất khéo léo khôn ngoan, vậy mà với người thân thì lại cực kỳ tùy hứng. Không chỉ vậy, nàng còn tham tiền, mỗi lần ta bảo nàng mua gì là nét mặt liền trở nên cực kỳ kỳ quặc, nhìn buồn cười lắm. Cố Ỷ còn rất ích kỷ, chỉ quan tâm đến chuyện của bản thân, ai mà thân với nàng quá có lẽ đều sẽ bị nàng chọc tức đến nghiến răng ken két."

 

Nghe đến đây, Cố Thanh không ngờ lại có chút cảm giác... "khổ thân cô", bởi ông biết Khương Tố Ngôn nói toàn là sự thật. Con gái ông mà, ông hiểu quá rõ, con bé đúng là như vậy. Mới đầu gặp thì rất dễ gây thiện cảm, nhất là với người không thân thiết. Nhưng càng quen thân mới phát hiện con bé này thật không dễ chịu, rồi dần dần sẽ tự động tránh xa.

 

Con bé sẽ để lại mặt xấu nhất cho người thân thiết nhất.

 

Khương Tố Ngôn biết rõ vậy mà vẫn yêu Cố Ỷ, đó mới là điều Cố Thanh không thể hiểu nổi.

 

Nhưng vẻ mặt của Khương Tố Ngôn lại dịu dàng đến không tưởng, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn: "Nhưng những ngày tháng ở bên nàng, thực sự rất thú vị. Ta thích biểu cảm mỗi khi nàng lém lỉnh làm chuyện xấu, thích cách nàng rõ ràng tiếc tiền mà vẫn tỏ ra rộng rãi mua đồ cho ta, rồi sau đó còn nhắc đi nhắc lại là đã tốn bao nhiêu công sức, mất bao nhiêu tiền. Ta cũng thích cùng nàng xem phim truyền hình, rõ ràng nàng đã xem hết rồi, vậy mà khi thấy ta xem lại thì vừa lẩm bẩm 'phim gì cũ rích thế này', vừa không cắt ngang mà vẫn ngồi xem cùng ta. Ta hay chiếm máy tính, chiếm điện thoại của nàng, mà nàng chẳng bao giờ than phiền gì cả. Ta cùng nàng trải qua biết bao việc trước giờ chưa từng làm, có được rất nhiều trải nghiệm mới mẻ... Ta thích từng giây từng phút ở bên nàng. Trong những năm tháng dài đằng đẵng và vô vị, ta đã trải qua quá nhiều khoảng thời gian nhàm chán, chỉ khi ở bên nàng ta mới cảm nhận được, thì ra, sống là một điều hạnh phúc đến vậy."

 

"Sau khi nhận ra điều đó, ta luôn cố gắng giả vờ rằng mình là người sống. Dù ta biết rất rõ mình không phải, nhưng trong mắt người khác, ta thực sự đang sống cùng với Cố Ỷ. Điều đó khiến trong thâm tâm ta vô cùng vui sướng."

 

Cố Ỷ ngẩn người. Cô đang nằm co ro trên chiếc giường gỗ khô cứng, quấn chặt tấm chăn nhỏ của mình, bất giác đưa tay che lên ngực trái. Nơi đó, trái tim cô đang đập thình thịch, âm thanh vang vọng khiến tai cô đau nhức, còn gương mặt thì nóng ran.

 

Khương Tố Ngôn thực sự rất yêu cô...

 

Cố Ỷ không kìm được mà nở nụ cười ngốc nghếch, nghe lén được một màn tỏ tình to gan như vậy, xung quanh cô bất giác tràn ngập bong bóng màu hồng lấp lánh.

 

Nghe Khương Tố Ngôn nói đến đây, Cố Thanh khẽ thở dài một hơi. Rõ ràng ông vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một tiếng "két" vang lên.

 

Cố Thanh và Khương Tố Ngôn đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, cánh cửa phòng nơi Cố Thanh vừa bước ra được nhẹ nhàng đẩy mở. Lâm Mạn Thư khoác thêm một chiếc áo khoác, từ bên trong chậm rãi đi ra, đến ngồi xuống cạnh bàn và nắm lấy tay Cố Thanh.

 

"Vợ à..."

 

Lâm Mạn Thư khẽ giơ tay lên ra hiệu cho Cố Thanh đừng nói gì. Sau đó bà quay sang nhìn Khương Tố Ngôn.

 

Sắc mặt Khương Tố Ngôn, vốn vừa mới mềm dịu lại, lập tức cứng đờ. Cả lưng cũng bất giác thẳng tắp lên. Cô chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với màn chất vấn đến từ mẹ chồng, nhưng không ngờ Lâm Mạn Thư lại chậm rãi mở lời: "Vừa rồi tôi đều nghe thấy hết. Tôi tin hai người cũng biết là tôi luôn ở đó lắng nghe. Giờ thì tôi tin rằng cô thật lòng thích A Ỷ, thật sự yêu con bé bằng cả trái tim. Ánh mắt của một người khi yêu là thứ không thể giấu nổi. Cô yêu A Ỷ đến như vậy... tôi muốn nói một tiếng cảm ơn."

 

Khương Tố Ngôn có chút bối rối, vì nàng cảm thấy mình cũng chẳng làm gì xứng đáng để được Lâm Mạn Thư cảm ơn.

 

Thế nhưng Lâm Mạn Thư không dừng lại, bà tiếp tục nói: "Thật ra tính cách của A Ỷ có rất nhiều vấn đề, tôi sớm đã nhận ra điều đó. Đáng tiếc là bao năm qua, tôi và ba nó vì bát tự mệnh cách, vì hôn ước giữa nó và cô, mà thường xuyên phải ra ngoài chạy đôn chạy đáo. Chúng tôi nói với nó là đi hưởng tuần trăng mật, là đi du lịch, nhưng thực chất là ra ngoài bận rộn lo liệu mọi chuyện. Cũng vì chúng tôi thường xuyên không ở bên, nên tuy A Ỷ độc lập hơn hẳn so với nhiều bạn đồng trang lứa, nhưng thực chất lại là một người vô cùng ích kỷ, vì trong thế giới của con bé, chỉ có mỗi mình nó."

 

"Tôi tuy nhìn ra được vấn đề đó, nhưng đúng như tôi từng nói, tôi thật sự không có đủ thời gian để uốn nắn nó. Dù sao thì A Ỷ... có thể cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, rồi sẽ bị hôn ước với cô mang đi mất. Tính cách có thể dần sửa đổi, nhưng sinh mệnh thì không thể chờ đợi."

 

"Tôi từng nghĩ rằng, tính cách như vậy có khi sẽ khiến con bé cả đời cô độc. Dù cuối cùng có thể giữ được mạng sống, thì cũng sẽ chỉ sống một mình đến hết đời. Nhưng sau cùng là cô đã bước vào trái tim con bé, trở thành người bạn đời mà nó có thể đồng hành suốt quãng đời còn lại, điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng biết ơn. Cảm ơn cô, vì đã chấp nhận đứa con gái ích kỷ và vô tình của nhà chúng tôi."

 

Bọn họ ở ngoài kia vừa nói chuyện vừa chia sẻ nỗi lòng, mà Cố Ỷ trong phòng lại cảm thấy như mình bị bắn hàng ngàn mũi tên vào người... Thật sự có cần phải vẽ nên hình ảnh cô tệ hại đến vậy không? Cô tự thấy mình vẫn là người có tính cách khá tốt mà!

 

Cố Ỷ còn đang nằm trong phòng vừa quấn chăn vừa lẩm bẩm phản biện trong lòng, thì đã nghe thấy giọng mẹ mình vang lên: "A Ỷ, mẹ biết con chưa ngủ, vẫn đang nghe trộm. Ra đây ngay cho mẹ."

 

Cố Ỷ: Ôi thôi xong rồi.

 

Lời tác giả:

 

Ba người hiểu rõ Cố Ỷ nhất tụ lại một chỗ để... nói xấu cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment