Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 192

Lâm Mạn Thư rốt cuộc đã phát hiện ra mình bằng cách nào? Cố Ỷ thật sự không hiểu nổi. Trong bốn người trong nhà, Lâm Mạn Thư là người có hồn lực yếu nhất. Hơn nữa, Cố Ỷ cũng không nghĩ rằng pháp thuật mà mẹ mình học được lại nhiều hơn Cố Thanh. Dù sao thì Cố Thanh là truyền nhân chính tông của nhà họ Cố, còn mẹ cô thì chắc cũng chỉ vì ba cô mà bước chân vào con đường tu đạo từ hồi đại học. Bất kể là về tích lũy pháp thuật hay hồn lực, mẹ cô đều kém hơn ba cô rất nhiều.

 

Cố Thanh và Khương Tố Ngôn, một người là sở trường đạo sĩ, một người là hồn lực đại năng, cả hai còn chẳng phát hiện ra con nhện nhỏ của Cố Ỷ, vậy mẹ cô phát hiện kiểu gì chứ?

 

Cố Ỷ có nghĩ đến việc giả chết kiểu "s*x* Ỷ Ỷ online giả chết", nhưng nghĩ tới cái giá phải trả khi làm vậy, cuối cùng vẫn quyết định ngoan ngoãn ra gặp mẹ.

 

Cô lề mề bước xuống giường, rồi lằng nhà lằng nhằng lết tới cửa, cuối cùng không cam lòng mở cửa phòng ra.

 

Dưới ánh nhìn của hai người và một quỷ, Cố Ỷ ngượng ngùng cười cười. Đến khi mẹ cô mất kiên nhẫn gọi: "Lại đây mau", Cố Ỷ mới chịu lẽo đẽo đi tới trước bàn, ngoan ngoãn ngồi xuống.

 

Trước khi bị mẹ thẩm vấn, cô tranh thủ hỏi trước: "Mẹ, sao mẹ phát hiện ra con nhện nhỏ của con vậy?"

 

Vừa dứt lời, cô đã thấy ánh mắt mơ màng khó hiểu của mẹ mình, lúc này mới nhận ra: Xong rồi, bị lừa rồi!

 

"Con còn có cả con nhện nhỏ à?" Lâm Mạn Thư nhất thời cạn lời.

 

Cố Thanh lúc này đứng lên lục soát một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy một con nhện nhỏ bị nặn cực kỳ xấu xí đang nằm trong góc. Ông mang nó ra đặt lên bàn. Ba người họ cùng nhau đánh giá con nhện, còn Cố Ỷ thì cúi gằm mặt.

 

Quá đáng thật sự! Mẹ cô quá là quá đáng! Vậy mà chơi trò lừa gạt nhau! Thì ra mẹ vốn chẳng biết cô đã tỉnh hay chưa, chỉ là cố tình giăng bẫy thăm dò thôi! Kết quả còn thật sự moi được cô ra ngoài!

 

Cả ba người cùng ngắm nghía con nhện nhỏ một lúc, cuối cùng đồng thuận rút ra một kết luận: xấu thấy sợ.

 

Cố Thanh tịch thu con nhện nhỏ của Cố Ỷ, còn bình phẩm một câu: "Con nặn cái này xấu quá. Con gặp chú Tống Diệp rồi đúng không? Sao không học chú ấy cách gấp giấy đi?"

 

Cố Thanh còn dám chê bai như thế, trong khi Cố Ỷ đã muốn nói điều này từ lâu: "Ba, ba có từng nghĩ, việc con gấp giấy không đẹp là do di truyền từ ba không? Chính chú Tống Diệp từng nói, năm đó ba là người gấp giấy tệ nhất, còn hay nhờ chú ấy dạy. Ba còn dám chê con? Ba làm bạn với người ta chẳng phải cũng vì có mục đích rõ ràng à!"

 

Bị vạch trần tại chỗ, Cố Thanh thẹn quá hóa giận. Nhưng trong nhà này, người duy nhất mà Cố Ỷ thật sự sợ là mẹ cô, chứ còn ba cô thì cô chẳng mấy ngán. Dù sao thì cả hai cũng đều là những sinh vật nằm dưới chót chuỗi thức ăn, sợ gì cơ chứ.

 

Lâm Mạn Thư không nói gì, chỉ khẽ ngáp một cái. Thực ra bà tỉnh dậy giữa chừng do phát hiện Cố Thanh không còn nằm bên cạnh. Khi bước ra, không ngờ lại nghe thấy tiếng Cố Thanh và Khương Tố Ngôn đang trò chuyện bên ngoài. Bà cũng không lên tiếng, chỉ đứng nghe một lúc.

 

Giờ phút này, bà ngáp một cái, hành động ấy thôi cũng đủ khiến cả Cố Thanh và Cố Ỷ không dám hó hé.

 

Lâm Mạn Thư ra hiệu cho Cố Ỷ im lặng, để mình nói trước: "Vừa rồi những lời Khương tiểu thư nói, con đều nghe thấy hết rồi chứ?"

 

Cố Ỷ gật đầu: "Nghe hết rồi ạ."

 

Lâm Mạn Thư mới tiếp lời: "Vậy thì hãy đối xử thật tốt với người ta. Khương tiểu thư là thật lòng thích con."

 

Nghe mẹ nói xong, Cố Ỷ liền quay đầu sang nhìn Khương Tố Ngôn, ai ngờ Khương Tố Ngôn lại lập tức tránh ánh mắt cô, cúi đầu nhìn chằm chằm vào vết nứt trên mặt bàn, kiên quyết không chịu nhìn cô lấy một cái. Chỉ cần thấy biểu cảm ấy là Cố Ỷ đã hiểu ngay, vợ cô đang xấu hổ rồi.

 

Cố Ỷ thấy buồn cười trong lòng, vợ cô đúng là dễ ngượng ngùng quá đi mất.

 

Lúc nãy còn dõng dạc nghiêm chỉnh nói chuyện với Cố Thanh, nói bao nhiêu lời mắc cỡ như vậy mà không hề ngập ngừng. Thế mà giờ lại chẳng nói được câu nào trước mặt mình, đã bắt đầu xấu hổ rồi.

 

Cố Ỷ nắm chặt tay Khương Tố Ngôn, quay sang cam đoan với mẹ: "Con nhất định sẽ đối xử thật tốt với vợ con!"

 

Lâm Mạn Thư lại thở dài một hơi, liếc nhìn Cố Thanh. Cố Thanh đáp lại ánh mắt bà, ý bảo: "Em làm chủ là được." Trong nhà này, từ trước tới nay mọi chuyện đều do Lâm Mạn Thư quyết định. Bà nói đi về hướng đông, thì Cố Thanh tuyệt đối không dám quay đầu về hướng tây. Cho nên lúc Cố Ỷ nghe mẹ nói những lời đó, thật ra cô đã hiểu, mẹ đã chấp nhận Khương Tố Ngôn, thừa nhận họ là một đôi tình nhân đích thực.

 

Quả nhiên, ngay sau đó Lâm Mạn Thư chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc hỏi: "Khương tiểu thư... tôi gọi cô là Khương Tố Ngôn luôn nhé, cô không ý kiến gì chứ?"

 

Lâm Mạn Thư quả thật không khách sáo chút nào, Cố Thanh khi nãy còn "ngài" này "ngài" nọ, đến lượt bà thì đổi hẳn sang "cô" luôn. Nhưng thái độ thẳng thắn đó, thực ra là một tín hiệu tốt.

 

Khương Tố Ngôn cũng chẳng còn thời gian để xấu hổ nữa, vội ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mạn Thư, gật đầu lia lịa: "Ngài cứ gọi ạ, gọi gì cũng được."

 

Lâm Mạn Thư tiếp lời: "Vậy thì tôi gọi là Khương Tố Ngôn nhé. Hồi nãy lúc mới gặp nhau, mấy lời Cố Ỷ nói chúng tôi đều nghe thấy cả. Chắc cô cũng nghe rõ rồi, con bé nói nó thật lòng thích cô."

 

Cố Ỷ gật đầu xác nhận, Khương Tố Ngôn hơi xấu hổ, nhưng lần này không trốn tránh ánh mắt nữa, trái lại còn nghiêm túc đáp một tiếng: "Vâng."

 

"Lúc nãy cô cũng nói, cô cũng thật lòng với Cố Ỷ. Lần đầu gặp nhau, cô từng gọi tôi và A Thanh là 'ba mẹ', lúc đó chúng tôi đều bất ngờ, chưa kịp phản ứng gì đã lỡ miệng đáp lại cô rồi."

 

Nói đến đây cũng thấy buồn cười, vợ chồng họ đúng là bị tiếng "ba mẹ" bất ngờ đó làm cho sốc, chưa kịp nhận ra nàng vừa gọi gì thì đã vô thức đáp lại rồi.

 

Ánh mắt Lâm Mạn Thư khi nhìn Khương Tố Ngôn giờ đã trở nên dịu dàng: "Vậy bây giờ, cô có sẵn lòng... gọi lại một tiếng 'ba mẹ' không?"

 

Khương Tố Ngôn còn có lý do gì để từ chối? Cô lập tức gọi ngay: "Ba, mẹ."

 

So với lần trước, lần này cô nói rõ ràng và bình tĩnh hơn hẳn. Nghe thấy tiếng gọi đó, người đầu tiên đáp lại là Lâm Mạn Thư, bà "Ừm" một tiếng. Rồi phát hiện ông chồng bên cạnh vẫn chưa có động tĩnh gì, bà liền huých khuỷu tay một cái vào người Cố Thanh. Cố Thanh lúc này mới không tình nguyện mà khẽ đáp: "Ừm."

 

Một khi đã đáp lại, cũng xem như họ chính thức công nhận thân phận của Khương Tố Ngôn rồi... dù không rõ là con dâu ma hay con rể ma thì cũng vẫn là người một nhà.

 

Đến đây, Lâm Mạn Thư lại ngáp một cái, bà thực sự rất buồn ngủ. Vừa mới ngủ chưa được bao lâu, Cố Thanh đã bắt đầu bày trò. May mà bà phát hiện ra kịp, nếu không thì thật không thể hiểu nổi, một ông bố chồng, nửa đêm lén gọi con dâu ra ngoài nói chuyện riêng khi con gái mình đang ngủ... nghĩ sao cũng thấy quá kỳ lạ.

 

Lâm Mạn Thư đứng dậy, tuyên bố hôm nay nói chuyện đến đây là đủ rồi, ai về phòng nấy, mau mau đi ngủ. Lúc đi ngang qua thấy Cố Thanh vẫn chưa đứng dậy theo, bà còn liếc xéo ông một cái. Cái liếc đó khiến Cố Thanh nào còn dám ngồi yên thêm giây nào, lập tức bật dậy, đi nhanh về phía vợ mình. Vậy là hai vợ chồng cùng nhau trở về phòng trước.

 

Chưa đầy một lúc sau, tai thính như Khương Tố Ngôn đã nghe thấy tiếng của Cố Thanh vang lên từ trong phòng: "Đừng véo tai! Đừng véo tai mà!"

 

Rõ ràng là đôi vợ chồng kia về phòng rồi vẫn chưa chịu ngủ, còn phải 'nói chuyện đôi chút' mới vào giấc được.

 

Trong lúc Khương Tố Ngôn vẫn còn ngẩn người, tay đã bị Cố Ỷ kéo lấy, theo bản năng đứng dậy khỏi ghế, bị cô dắt thẳng vào phòng.

 

Vừa bước vào phòng, cửa vừa khép lại, Cố Ỷ liền đẩy Khương Tố Ngôn tựa vào cánh cửa.

 

"Lúc nãy chị nói với ba em là chị yêu em à..." Khoảng cách giữa hai người rất gần, Cố Ỷ dùng trán mình chạm lên trán Khương Tố Ngôn, khiến nàng không thể né tránh. Cô vừa nói câu này, mặt Khương Tố Ngôn lập tức đỏ ửng.

 

Vị ác quỷ ngàn năm từng oai phong lẫm liệt giờ đây lại đang định chạy trốn khỏi sự truy cứu chính nghĩa của Cố Ỷ, đầu cũng không xoay được, liền lén liếc mắt sang chỗ khác.

 

Cố Ỷ đâu dễ để Khương Tố Ngôn chạy trốn như thế, liền kích hoạt kỹ năng "ngắt lời": "Đừng né tránh, nhìn vào mắt em."

 

Khương Tố Ngôn mím mím môi, ánh mắt ngước lên, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Cố Ỷ.

 

"Hồi trước chỉ dám nói là 'ta tâm duyệt nàng', vậy mà trước mặt ba em lại nói từ đó trơn tru quá nhỉ. Vợ, giờ cũng nói cho em nghe đi mà~"

 

Kỹ năng làm nũng của Cố Ỷ rõ ràng được nâng cấp đến max cấp, cái chữ "mà~" còn kéo đuôi mềm mại nghe đến tê dại cả xương.

 

Khương Tố Ngôn đưa tay muốn đẩy Cố Ỷ ra, nhưng động tác đó lại chẳng có chút sức lực nào, giống như ra vẻ từ chối nhưng căn bản không có sức. Nếu Khương Tố Ngôn muốn thật thì chỉ cần nhẹ nhàng vung tay một cái là Cố Ỷ đã bay xa cả trăm mét rồi. Nhưng giờ phút này, Khương Tố Ngôn căn bản chẳng có chút sức nào, chỉ có thể mặc cho Cố Ỷ trêu chọc.

 

Một tay Cố Ỷ chống lên cửa, tay kia nắm lấy cổ tay Khương Tố Ngôn, cúi xuống hôn nàng. Môi cô nhẹ nhàng dán lên môi Khương Tố Ngôn, m*n tr*n thật lâu, cuối cùng còn len lén đưa lưỡi vào làm càn.

 

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, đến khi hai người tách ra, hơi thở của Cố Ỷ cũng trở nên hỗn loạn. Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, cô tiếp tục làm nũng: "Nói đi mà, vợ~ chỉ nói cho em nghe thôi, một lần thôi cũng được~"

 

Nhìn vẻ ngoài thì như đang khẩn thiết cầu xin vợ nói lời yêu, nhưng hành động của Cố Ỷ thì hoàn toàn không như thế chút nào, cô ép Khương Tố Ngôn vào cửa, giam trong lòng mình, không cho quay đầu, cũng không cho né tránh ánh mắt, cứ nhìn chăm chăm vào mắt nàng, muốn nghe nàng nói ra cái chữ kia.

 

Khương Tố Ngôn bị Cố Ỷ quấn lấy đến chẳng còn cách nào khác. Trước sự nũng nịu của Cố Ỷ, dù có là sắt đá luyện trăm lần cũng thành mềm như tơ. Khuôn mặt của Khương Tố Ngôn đỏ rực, Cố Ỷ luôn tò mò tại sao một nữ quỷ như Khương Tố Ngôn lại biết đỏ mặt. Nàng ấy là quỷ mà, bình thường mặt trắng nhợt không chút huyết sắc, nhưng mỗi lần ngại lại đỏ bừng cả mặt.

 

Chuyện này thật là... chẳng khoa học chút nào.

 

Sau này Cố Ỷ mới hiểu, đó là vì Khương Tố Ngôn quá mức xấu hổ, giống như CPU bị quá tải, đến nỗi không thể điều khiển hồn lực được nữa, hồn lực tự động hiển hiện ra khuôn mặt, khiến mặt nàng đỏ rực như quả táo. Dù là nguyên lý gì đi nữa, thì bộ dạng đỏ mặt của Khương Tố Ngôn cũng cực kỳ đáng yêu.

 

Giờ phút này, lại càng đáng yêu hơn.

 

Giờ mặt Khương Tố Ngôn đã đỏ rực toàn bộ, không chỉ đỏ mặt, mắt còn long lanh nước, môi mím lại rồi lại hé ra. Cố Ỷ phải dồn hết tinh thần mới nghe rõ được giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Ta... ta..."

 

Nàng nói nhỏ đến mức giọng cũng run rẩy, cao hơn bình thường một chút.

 

"Ừm." Cố Ỷ khẽ đáp lại, xem như một lời cổ vũ.

 

Khương Tố Ngôn giống như ấm nước đang sôi, đến cuối cùng, không nhịn nổi nữa, dứt khoát hét lên một câu: "Ta yêu nàng! Chính là yêu nàng đó, được chưa!"

 

Câu đó mang theo cả sự bối rối lẫn tức giận, âm lượng lớn hơn hẳn bình thường. Cố Ỷ đoán chắc là ba mẹ cô cũng nghe thấy rồi. Vội vã cúi đầu, hôn lên môi Khương Tố Ngôn một cái để bịt miệng nàng, nếu không thì xấu hổ đến độn thổ mất!

 

Nhưng nụ hôn này chẳng làm dịu được Khương Tố Ngôn chút nào, sự xấu hổ của nàng vẫn chưa dừng lại. Cố Ỷ nhìn bộ dạng như vậy của Khương Tố Ngôn, cảm thấy còn k*ch th*ch hơn cả tưởng tượng của mình trước đó.

 

Cô thật sự muốn làm gì đó với Khương Tố Ngôn, nhưng chưa kịp làm gì cả, Khương Tố Ngôn đã thẹn quá hóa giận, dùng hồn lực đánh ngất cô.

 

Trước khi ngất đi, suy nghĩ cuối cùng của Cố Ỷ là: Vợ mình đúng là tuyệt thật!

Bình Luận (0)
Comment