Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 193

Cố Ỷ ngủ một giấc rất dài, "chiêu ngất xỉu tình yêu" của Khương Tố Ngôn quả thực không đùa được đâu. Trong lúc mơ màng, Cố Ỷ dường như còn trông thấy cả cụ cố đã mất của mình. Tới khi tỉnh dậy, bên ngoài vẫn tối om.

 

Cố Ỷ ngẩn người một lúc, sau đó mới nhận ra nơi đây không phải không gian quen thuộc với mình mà là ở âm phủ, nên tất nhiên là tối đen rồi.

 

Âm phủ thì làm gì có ban ngày chứ.

 

Cô nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện. Âm thanh rất nhỏ, có lẽ do khoảng cách xa, nên nghe không rõ đang nói gì. Cố Ỷ ngáp một cái, vươn vai rồi xuống giường, vừa đi theo tiếng nói, vừa gọi "mẹ ơi" bước ra khỏi phòng, đến sân nhỏ bên ngoài.

 

Trong sân, Cố Thanh và Lâm Mạn Thư đang nhặt rau, chính là loại cải nhỏ tím đen kỳ quái mà họ trồng ngoài ruộng. Cố Ỷ lại gần nhìn thì phát hiện không chỉ có cải tím đen, mà còn có cả dưa chuột tím đen... có lẽ nên gọi là "dưa đen" thì đúng hơn.

 

Cố Ỷ gãi đầu, vừa định bước tới gần ba mình thì lại dừng bước. Cố Thanh quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"

 

"Ba, bao lâu rồi ba chưa tắm vậy?"

 

Trước đó xảy ra nhiều chuyện, lại vì mới gặp lại nên Cố Ỷ quá xúc động không để ý. Bây giờ ngủ đã đời, vừa mới thức dậy đi đến gần ông thì ngửi thấy một mùi...

 

Một thứ mùi giống như mồ hôi nồng và thức ăn ôi thiu trộn lẫn lại, còn kèm theo cả mùi mốc... Tóm lại, rất k*ch th*ch khứu giác.

 

Cố Thanh khựng lại, đưa tay nhấc cánh tay lên ngửi thử dưới nách, hơi nghi hoặc: "Có mùi gì đâu?"

 

"Là do ba ngửi quen rồi nên không thấy thôi! Mùi này thật sự rất nồng đó. Bao lâu rồi ba chưa tắm hả!"

 

Cố Ỷ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá ba mình rồi nói tiếp: "Ba nhìn tóc kìa, vừa nhờn vừa bết, gàu rơi xuống như tuyết vậy đó!"

 

Nói xong, ánh mắt cô chuyển qua mẹ mình, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền giật mình. Mẹ cô cũng không kém cạnh gì, mái tóc kia đúng là khiến người khác phải ngoái lại nhìn.

 

Tuy Lâm Mạn Thư đã lớn tuổi, nhưng bản chất vẫn rất chú trọng ngoại hình. Bị con gái nhìn chằm chằm, bà liền vô thức tránh đi, vờ như vô tình xoay người lại, tay quấn tóc đặt dưới mũi cố ngửi thử. Nhưng có lẽ ở âm phủ lâu quá rồi, bà đã chẳng còn cảm nhận được tóc mình có mùi gì nữa.

 

Cố Ỷ không muốn lại gần mẹ mình, lỡ như lát nữa bị mùi hương tấn công rồi buột miệng nói thật ra, lại bị véo tai thì khổ.

 

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Cố Ỷ không dại gì đi gây chuyện với mẹ mình.

 

Cô không nói xấu Lâm Mạn Thư trước mặt, khiến bà thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn lên tiếng bênh vực Cố Thanh: "Thật ra cũng không thể trách ba con, nước ở âm phủ rất hiếm, mà lại bẩn lắm. Nước uống đã lọc mấy lần mà vẫn đục ngầu, nói gì đến nước tắm. Ở đây, nửa tháng hay một tháng tắm một lần đã là tốt lắm rồi."

 

Chỉ là, lời bà nói nghe giống như đang tự bênh mình hơn là bênh Cố Thanh.

 

Cố Ỷ hiểu ý, không nhắc đến chuyện đó nữa mà hỏi họ đang làm gì.

 

Cố Thanh vừa mới hoàn hồn sau đả kích vì bị con gái chê "thúi", liền bắt đầu giới thiệu về những món rau đặc sản âm phủ: "Đây là rau ba với mẹ con trồng, chẳng có chất gì, chỉ là ăn được thôi. Cảm giác giống như gặm vỏ cây vậy, chẳng có mùi vị gì cả. Nếu không phải để sống sót, ai mà muốn ăn mấy thứ này chứ."

 

"Nhưng mà âm phủ cũng không còn gì khác để ăn, có ăn là may mắn rồi." Lâm Mạn Thư bổ sung.

 

Cố Ỷ nhìn mớ rau trước mặt, sắc mặt cô vô thức tối sầm lại. Cô lại liếc sang Cố Thanh và Lâm Mạn Thư, ăn mấy món rau này lâu ngày thật sự sẽ khiến ấn đường người ta cũng phát đen.

 

Cố Ỷ bảo ba mẹ đợi chút, rồi quay vào phòng mang ra chiếc ba lô cực to mà mình mang theo. Cô lục trong đó ra một đống đồ ăn thức uống. Trước khi đến đây, Cố Ỷ biết rõ âm phủ chắc chắn chẳng có gì ăn ra hồn, nên đã chuẩn bị rất nhiều, phần lớn là thực phẩm cứu hộ. Tuy mấy món này chẳng ngon lành gì, nhưng dù sao cũng còn hơn đống rau kỳ quái mà ba mẹ cô trồng.

 

Lấy được đồ ăn ra rồi, hôm nay cuối cùng cũng không cần phải ăn "món rau tình yêu" của ba mẹ nữa. Cố Ỷ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi: "Vợ con đâu rồi?"

 

Nãy giờ vẫn chưa thấy Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ định hỏi từ sớm mà bị ba mẹ nói chuyện làm xao nhãng, nên quên khuấy mất.

 

Cố Thanh đang kiểm đếm đống đồ con gái mang tới, còn Lâm Mạn Thư thì tự nhiên trả lời luôn: "Khương Tố Ngôn đi lấy nước rồi. Con bé là quỷ nên biết bay, chạy nhanh. Ngoài Phong Đô có một cái hồ, thường có mấy con thủy quỷ xếp hàng ở đó để tự dìm chết mình. Ba mẹ liền bảo Khương Tố Ngôn đi lấy nước ở đó về."

 

Phản ứng đầu tiên của Cố Ỷ là: May quá hôm qua chưa uống nước đó!

 

Chỉ nghĩ đến chuyện nước mình uống đến từ cái hồ nơi vô số thủy quỷ tự dìm chết, dù có lọc bao nhiêu lần cũng thấy rợn cả người.

 

Ý nghĩ thứ hai lập tức hiện lên: Khoan đã... vợ mình chạy được xa vậy sao?!

 

Cố Ỷ liền hỏi thẳng thắc mắc của mình. Lần này người trả lời là Cố Thanh:
"Ở âm phủ mà. Quy định không được rời nhau quá xa kia là áp dụng cho dương gian, để quỷ có thể tồn tại ở đó thì cần ký khế ước, nếu không sẽ tiêu tốn rất nhiều hồn lực. Nhưng ở âm phủ thì không cần mấy thứ đó, nên đương nhiên có thể rời khỏi con."

 

Nghe xong, Cố Ỷ ngẩn ra một chút, rồi buồn bã "ờ" một tiếng.

 

Biết rằng ở âm phủ vợ mình có thể đi đâu cũng được, lòng cô bỗng thấy trống rỗng khó tả. Có lẽ vì khi còn ở dương gian, hai người họ lúc nào cũng dính lấy nhau, cô đã quen với việc mỗi khi mở mắt ra là thấy vợ ngay bên cạnh. Dù Khương Tố Ngôn không đứng ngay đó thì cũng luôn ẩn trong bóng cô. Còn bây giờ, người ấy lại đang ở một nơi xa tít.

 

Chẳng bao lâu sau, Khương Tố Ngôn xách một thùng nước gỗ từ trên trời đáp xuống. Cố Ỷ lập tức chạy đến gần, chỉ khi đứng cạnh vợ rồi, cô mới thấy dễ chịu trở lại.

 

Xác nhận vợ đang ở ngay bên cạnh, Cố Ỷ mới cúi đầu nhìn chiếc thùng gỗ đặt trên mặt đất. Chiếc thùng này làm khá tốt, chắc chắn không phải ba cô tự đóng ra, có lẽ là nhặt được ở góc nào đó của Phong Đô. Tuy hơi cũ, nhưng nhìn vẫn rất chắc chắn.

 

Chỉ là... nước bên trong cái thùng này, thật sự không xứng với chất lượng của thùng cho lắm...

 

Nước đen sì sì, còn hơi ngả vàng.

 

Loại nước này, bình thường Cố Ỷ tránh còn không kịp, sợ dính vào người. Nhưng với Cố Thanh và Lâm Mạn Thư thì đã quen rồi, thậm chí đối với họ còn được xem là khá sạch sẽ nữa.

 

Cố Thanh đi tới xách thùng nước, mang ra góc sân dưới mái hiên. Ông lấy từ giá gỗ bên cạnh xuống một tấm vải, đồng thời lôi ra mấy cái thùng khác, bắt đầu tiến hành lọc nước.

 

Đây là phương pháp lọc nước vô cùng thô sơ, nhưng trong hoàn cảnh này thì đã là rất khá rồi.

 

Trước khi xuống âm phủ, Cố Thanh và Lâm Mạn Thư cũng không biết nơi này ra sao. Tuy có chuẩn bị nhiều vật dụng sinh hoạt, đồ ăn và vài loại hạt giống, nhưng lại không đem theo bao nhiêu thiết bị chuyên dụng.

 

Thuật pháp của Cố Thanh cũng có giới hạn, dù có thể giao tiếp với một số loại quỷ nhất định, nhưng lại không thể nhìn thấy diện mạo thực sự của âm phủ.

 

Trong lúc Cố Thanh lọc nước, Lâm Mạn Thư cũng không nhàn rỗi, gọi Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn vào ăn cơm.

 

Cố Ỷ hỏi: "Ba ăn chưa vậy?"

 

"Lúc sáng dậy có gặm mấy quả dưa chuột, lót dạ tạm rồi." Lâm Mạn Thư đáp xong thì vào nhà trước.

 

Cố Ỷ nhìn sang ba mình, trong lòng có chút áy náy. Quả là vất vả cho ba cô, nhưng trong nhà chỉ có một người đàn ông, ông ấy không chịu cực thì chẳng lẽ lại bắt mẹ cô ăn mấy quả dưa chuột kia sao?

 

Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đi theo Lâm Mạn Thư vào nhà. Bà lấy đống đồ mà Cố Ỷ mang đến âm phủ lúc nãy ra, sau đó quay lại lấy ba bộ bát đũa. Đợi hai đứa ngồi xuống, bà đặt một chiếc bát trước mặt Khương Tố Ngôn, còn trịnh trọng dâng đồ cúng cho nàng.

 

Khương Tố Ngôn có phần ngại ngùng, xua tay lia lịa: "Mẹ, không cần đâu. Con đâu cần ăn uống gì đâu, mấy thứ phu quân mang xuống cũng không nhiều, ba mẹ cứ ăn trước đi."

 

Lâm Mạn Thư cau mày, không đồng ý: "Con nói gì vậy? Đã là người một nhà thì ăn uống phải như nhau. Ăn hết mấy thứ này rồi thì cùng nhau gặm rau. Cả nhà thì phải đồng cam cộng khổ, bây giờ con không ăn, chẳng lẽ không xem chúng ta là người nhà?"

 

Lời đã nói ra đến nước đó, Khương Tố Ngôn còn có thể từ chối được sao?

 

Nàng ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, hai tay đặt gọn gàng lên đầu gối, im lặng cảm nhận mùi vị của lương khô và bánh mì. Thật ra... thật sự không cần để nàng ăn đâu, vì mấy món này dở kinh khủng.

 

Sau khi đã quen với những món ngon ở dương gian, Khương Tố Ngôn không thể nào có hứng với lương khô hay bánh mì. Nhưng Lâm Mạn Thư ngồi bên cạnh nàng lại ăn những món ấy với vẻ mặt rất nghiêm túc, như thể đang thưởng thức mỹ vị nhân gian vậy.

 

Nghĩ cũng đúng. Đã bao lâu rồi bà chưa ăn được một bữa tử tế? Rau củ ở âm phủ chẳng những nhìn đáng sợ mà mùi vị cũng y chang.

 

Mỗi lần ăn vào, không chỉ nhạt nhẽo như nhai sáp, mà còn có vị đắng nhẹ. Có lúc vì không thể nấu chín, họ phải ăn sống, vì ở âm phủ không thể nổi lửa, củi khô dùng bật lửa thường chẳng cháy, chỉ có thể đốt bằng hồn lực. Mà hai người thì đâu có dư dả hồn lực để phí phạm.

 

Cùng lắm thì nấu lên được, cũng chỉ là từ "đồ nguội" biến thành "đồ nóng", không dầu, không muối, không gia vị, chẳng có chút mùi vị nào. Hơn nữa luộc xong lại tốn nước mà vẫn dở y như cũ.

 

Trải qua ngần ấy thời gian bị thực vật âm phủ tra tấn, bánh mì và lương khô giờ đây trong mắt Lâm Mạn Thư đúng là mỹ vị nhân gian. Thêm cả nước khoáng mà Cố Ỷ mang tới, bà cảm giác cuối cùng mình cũng được làm người trở lại.

 

Âm phủ chỉ có một vầng trăng máu treo lơ lửng, con người dần dần đánh mất cảm giác về thời gian. May mà Cố Thanh có mang theo một cái đồng hồ cơ, nếu không thì sau khi điện thoại hết pin, họ thật sự không biết hôm nay là ngày gì, tháng mấy, năm bao nhiêu.

 

Bị thời gian bào mòn, sống giữa một nơi toàn quỷ, nếu không có hai người nương tựa lẫn nhau có lẽ Lâm Mạn Thư đã đánh mất bản thân, trở thành một trong những u hồn ở đây rồi, chí ít thì làm quỷ còn hơn phải ăn rau xanh vừa khô khốc, vừa nhìn gớm, vừa đắng chát.

 

Cố Ỷ không dám hé răng nói câu nào, lặng lẽ liếc Khương Tố Ngôn một cái, rồi cúi đầu ngoan ngoãn ăn bánh mì. Trong lòng cô đang tính toán, nhất định phải đưa được ba mẹ trở lại dương gian trước khi đồ ăn cô mang theo cạn sạch. Sau đó dù có phải làm quỷ ở âm phủ, cô cũng quyết không ăn mấy loại rau củ đó!

 

Cái mặt xinh đẹp này của cô, trắng trẻo mịn màng biết bao. Nếu ăn mấy thứ đó mà da dẻ biến đen sì như ba mẹ thì chẳng phải cô sẽ xấu xí sao? Người ta thường nói "nhất dáng nhì da", da trắng che được cả khuyết điểm, nếu bị đen rồi, cô biết lấy gì gặp người đây?!

 

Không được! Cô tuyệt đối không ăn rau củ âm phủ!

Bình Luận (0)
Comment