Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 202

Chương 202: Đâm

 

Sau khi hôn xong, Cố Ỷ liền thu dọn hết đồ đạc trên bàn, ôm theo cuốn sách vẫn chưa đọc xong, chuẩn bị ra quầy mượn sách ở cửa thư viện.

 

Khương Tố Ngôn thì lấy tay che mặt, cả khuôn mặt đỏ bừng. Cố Ỷ thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Khương Tố Ngôn đáng yêu quá đỗi, không nhịn được liền đưa tay ra véo má cô một cái, Khương Tố Ngôn thẹn quá hoá giận, cầm sách vỗ nhẹ vào cô, lúc đó Cố Ỷ mới cười rồi vẫy tay chào, còn làm động tác "suỵt" nhắc cô đừng quên nơi đây là thư viện.

 

Khương Tố Ngôn cũng vẫy tay lại, ra hiệu bảo cô mau đi đi.

 

Lúc Cố Ỷ đến quầy làm thủ tục mượn sách thì phát hiện cuốn sách cổ mà mình lấy trước đó đã không cánh mà bay. Cô còn lật cả trong cặp ra tìm, khiến mấy bạn sinh viên làm việc bán thời gian trong thư viện cũng tò mò hỏi cô đang tìm gì. Cố Ỷ mô tả sơ qua về cuốn sách đó, nhưng các bạn lại lắc đầu, nói trong thư viện vốn không có thứ như vậy.

 

Cố Ỷ nghĩ nghĩ rồi cũng thôi, không có thì thôi vậy.

 

Rời khỏi thư viện, cô đi thẳng tới quán cà phê làm việc. Sau một ngày làm việc, cô quay về ký túc xá thì thấy Khương Tố Ngôn vẫn đang đứng chờ dưới lầu.

 

Những ngày tháng yên bình và tươi đẹp như thế kéo dài suốt một tuần. Sau đó, Cố Ỷ bước vào chế độ ôn thi điên cuồng, công việc làm thêm ở quán cà phê cũng tạm ngưng. Lão Hoàng quản lý của quán còn bảo cô sau kỳ nghỉ đông thì quay lại làm tiếp. Cố Ỷ là sinh viên nghèo, tất nhiên đồng ý ngay.

 

Vì có Khương Tố Ngôn kèm cặp ôn tập, Cố Ỷ cảm thấy mình thi cũng khá ổn. Đến khi thi xong môn cuối cùng, Cố Ỷ liền chuẩn bị đưa Khương Tố Ngôn cùng mình về quê bằng tàu hỏa.

 

Chuyện này là hai người đã bàn bạc từ trước. Vì quan hệ của Khương Tố Ngôn với gia đình không tốt, nhưng lại khá thân thiết với ba mẹ Cố Ỷ, nên hai bên mới hẹn nhau kỳ nghỉ đông sẽ về nhà Cố Ỷ chơi.

 

Bên phía Lâm Mạn Thư đã gọi điện hỏi từ sớm, hỏi bao giờ thì Cố Ỷ dẫn Khương Tố Ngôn về, mà không chỉ gọi một cuộc, gọi đến nỗi Cố Ỷ bị giục không chịu nổi, đành phải liên tục nói với mẹ rằng thi xong là sẽ về ngay.

 

Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn kéo vali hành lý rồi lên tàu hỏa.

 

Lúc đến ga, vừa bước ra khỏi trạm, Cố Ỷ liền thấy ba mẹ mình đang đứng chờ ngoài cửa. Họ cũng nhìn thấy Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn.

 

Lâm Mạn Thư giơ tay vẫy chào hai người họ. Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn nhìn nhau một cái, bật cười, rồi Cố Ỷ bước nhanh lên trước, kéo vali chạy tới chỗ mẹ.

 

Thế nhưng, Lâm Mạn Thư chẳng thèm liếc con gái mình lấy một cái, mà lại chạy tới ôm chầm lấy Khương Tố Ngôn. Sau khi ôm xong lại buông ra, nhìn trái nhìn phải đánh giá Khương Tố Ngôn thật kỹ rồi mới thở phào nhẹ nhõm: "May quá, không gầy đi. Cô chỉ sợ con yêu đương với A Ỷ nhà cô sẽ chịu thiệt thòi, không gầy là tốt rồi!"

 

Cố Ỷ cứng đờ trong giây lát. Tại sao trong lời mẹ cô nói, chuyện yêu đương với cô lại khiến Khương Tố Ngôn phải thiệt thòi đến thế?

 

Cố Thanh thấy con gái đang đơ người, liền bước lên trước, trước tiên là cầm lấy vali của Cố Ỷ, rồi lại lấy luôn của Khương Tố Ngôn. Cố Ỷ lập tức ngọt ngào nói một câu: "Cảm ơn ba", rồi chạy lại chỗ Lâm Mạn Thư và Khương Tố Ngôn, ôm lấy tay mẹ, làm nũng nói mẹ thiên vị. Lâm Mạn Thư liền véo mũi cô: "Đúng là thiên vị đấy."

 

Cô và Khương Tố Ngôn mỗi người đứng một bên, cùng Lâm Mạn Thư thân thiết rời khỏi nhà ga, đi đến bãi đỗ xe của nhà ga, tìm xe nhà rồi lên xe ngồi. Cố Thanh lái xe, đưa ba người phụ nữ về nhà.

 

Lâm Mạn Thư biết con gái sẽ về nhà dịp nghỉ đông, nên đã sớm dọn dẹp phòng cho Cố Ỷ, còn đặt sẵn hai chiếc chăn trên giường.

 

Giường của Cố Ỷ tuy không lớn, nhưng cũng rộng hơn nhiều so với giường ký túc xá ở trường. Ở trường còn chen nhau được thì về nhà chẳng có lý do gì không ngủ cùng nhau.

 

Họ về đến nhà đúng lúc trước bữa tối, Lâm Mạn Thư đuổi hai người họ vào phòng nghỉ ngơi, còn bà và Cố Thanh thì vào bếp bận rộn chuẩn bị bữa cơm.

 

Đợi đến khi cơm nước xong xuôi gọi Cố Ỷ ra ăn, không hiểu sao trong lòng Cố Ỷ lại dâng lên một cảm giác xa cách đã lâu. Mùa đông trời tối rất sớm, bên ngoài đã phủ một màu đen kịt, trong phòng bật đèn sáng rỡ, không một góc nào bị bóng tối bao phủ. Cố Ỷ ngồi trên ghế, nhìn mâm cơm nóng hổi trước mặt, nước mắt lại đột nhiên chảy ra.

 

"A..." Cố Ỷ khẽ kêu một tiếng, đưa tay lau nước mắt. Cô vốn không muốn khóc, bầu không khí tốt thế này, cô mà khóc lên chẳng phải sẽ phá hỏng tâm trạng của cả nhà sao?

 

Rõ ràng không muốn khóc, thế mà nước mắt cứ tuôn ra mãi. Cô dùng cạnh ngón tay cái lau đi, không kịp thì lại dùng cả lòng bàn tay và mu bàn tay để chùi nước mắt.

 

Dáng vẻ như vậy khiến Lâm Mạn Thư và Cố Thanh giật mình, ngay cả Khương Tố Ngôn cũng vội đứng dậy, cầm khăn giấy đến trước mặt cô, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.

 

Một tờ giấy không đủ, dùng đến hơn nửa gói khăn giấy mới lau sạch hết.

 

Cảnh tượng ấy khiến ba người đều sợ hết hồn, Khương Tố Ngôn ôm lấy cô, để đầu cô dựa vào ngực mình, nhẹ giọng hỏi cô bị làm sao. Cố Ỷ nhìn cha mẹ mình qua làn nước mắt lưng tròng, Lâm Mạn Thư và Cố Thanh đều đầy vẻ lo lắng, ngay cả đũa trong tay cũng bỏ xuống.

 

Cố Ỷ có chút ngại ngùng, cô hơi đẩy Khương Tố Ngôn ra, rồi nhìn về phía cha mẹ mình: "Con cũng không biết sao nữa, chỉ là tự dưng thấy muốn khóc thôi."

 

Khung cảnh trước mắt rõ ràng là chuyện hết sức bình thường, vậy mà trong lòng Cố Ỷ lại luôn có cảm giác đây là điều không thể có được.

 

Khóc xong, cô vừa nấc vừa ăn hết bữa cơm. Có lẽ vì chuyện đột nhiên khóc lóc đã làm cả nhà giật mình, nên trong suốt bữa ăn mọi người đều rất quan tâm cô, ngay cả Lâm Mạn Thư cũng liên tục gắp thức ăn cho cô; càng không nói đến Khương Tố Ngôn ngồi bên cạnh, kéo ghế lại gần, ánh mắt trong veo luôn dõi theo cô, tràn đầy lo lắng.

 

Ăn xong, Lâm Mạn Thư liền giục Cố Ỷ đi tắm, Cố Ỷ ôm quần áo của mình đi vào phòng tắm.

 

Phòng tắm đã bật sẵn đèn sưởi, cả căn phòng ấm áp dễ chịu. Cố Ỷ c** đ* ra, xả nước nóng, rồi đứng trước gương nhìn mình một chút. Mắt cô hơi sưng đỏ, rõ ràng là mới khóc xong.

 

Thấy dáng vẻ của chính mình như vậy, Cố Ỷ hơi ngại, cô chống tay lên gương, ghé sát vào xem kỹ hơn. Cô xoay đầu qua lại, chăm chú quan sát đôi mắt mình, nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, mặt gương đột nhiên bắt đầu rạn nứt, từ vị trí bàn tay cô chạm vào lan ra khắp bốn phía.

 

Cố Ỷ hơi ngẩn ra, còn đang nghĩ sao mình lại có sức mạnh đến vậy... thì bỗng cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo, trơn trượt, nắm chặt lấy tay mình. Cố Ỷ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn xuống tay, chỉ thấy một bàn tay trắng bệch vươn ra từ trong gương, đan chặt mười ngón tay với tay cô.

 

Không rõ đó là thứ gì, nhưng nó nắm rất chặt, không hề buông lơi. Trong gương tối om một màu, chẳng thấy gì ngoài bóng đen, và ở một vài góc còn lấp đầy bởi màu đỏ sẫm.

 

Đây lẽ ra là một cảnh tượng cực kỳ kinh dị, nhưng Cố Ỷ lại không thấy sợ chút nào, kể cả bàn tay lạnh toát, trắng bệch và trơn trợt kia cũng không khiến cô run rẩy. Trái lại, Cố Ỷ còn cảm thấy thứ trong gương có chút quen thuộc. Cô đưa tay còn lại lên, định chạm vào gương.

 

Tay cô chậm rãi đưa về phía mặt gương, đúng lúc ấy, cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ nhẹ.

 

Giọng của Khương Tố Ngôn truyền đến: "A Ỷ, nước đủ ấm chưa?"

 

"À..." Cố Ỷ vô thức đáp lại một tiếng, nhưng khi quay đầu nhìn vào gương thì cảnh tượng đáng sợ vừa rồi đã biến mất, tấm gương đã trở lại như bình thường, hoàn toàn không còn dấu vết gì. Cố Ỷ ngẩn người, vội vã trả lời Khương Tố Ngôn: "Nước ấm rồi, em tắm xong sẽ ra ngay."

 

Khương Tố Ngôn "ừ" một tiếng, Cố Ỷ nghe thấy tiếng bước chân cô dần dần đi xa bên ngoài cửa nhà tắm.

 

Trong lòng Cố Ỷ đột nhiên dâng lên một cảm giác chột dạ kỳ lạ, như thể vừa bị người yêu bắt gặp đang lén lút làm chuyện gì đó sau lưng. Cô thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn gương thêm lần nữa, vẫn là hình ảnh bình thường.

 

Cố Ỷ đưa cả tay còn lại lên chạm vào gương, chống hai tay lên mép gương rồi lắc đầu, sau đó lấy khăn đi vào khu vực vòi sen để tắm.

 

Ngón tay cô lướt nhẹ qua mái tóc, ngẩng đầu để dòng nước ấm áp chảy lên mặt và tóc, xối sạch hết dầu gội, cuốn trôi theo dòng nước trôi về phía cống thoát. Cố Ỷ cúi đầu nhìn những giọt nước tí tách rơi trên gạch men dưới chân, cảm thấy tâm trạng phiền muộn bỗng được xoa dịu.

 

Chẳng lẽ là do dạo này đọc tiểu thuyết linh dị quá nhiều?

 

Cố Ỷ tự cho rằng cảnh tượng vừa rồi là ảo giác do ảnh hưởng từ việc đọc truyện quá mức. Ngoài lý do này ra, cô không nghĩ ra được gì khác để giải thích.

 

Một hình ảnh kỳ quái đến vậy, làm sao có thể xảy ra trong hiện thực? Cô là người theo chủ nghĩa duy vật, vốn không tin vào ma quỷ hay thần linh gì cả. So với quỷ quái, cô càng tin vừa rồi là ảo giác.

 

Cố Ỷ lắc đầu, hất nước trên tóc sang một bên, cũng như muốn vứt bỏ hoàn toàn cảnh tượng vừa rồi ra khỏi đầu.

 

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô tắt vòi nước, bước ra khỏi khu vực tắm rồi lau khô người, thay đồ ngủ rồi dùng khăn quấn tóc lại để không bị nhỏ nước. Xong xuôi mọi việc, Cố Ỷ mở cửa phòng tắm đi ra. Rời khỏi không gian ấm áp hơi nước bao phủ, nhưng cô không cảm thấy lạnh, vì trong phòng đã bật sẵn máy sưởi.

 

Vừa lau tóc, Cố Ỷ vừa lần theo tiếng động bước đến phòng khách, liền thấy cha mẹ mình đang ngồi trên ghế sô pha, Khương Tố Ngôn cũng ngồi một bên, cả ba trông như một gia đình nhỏ đang vui vẻ xem tivi.

 

Dường như phát hiện ra Cố Ỷ đã tắm xong bước ra, Khương Tố Ngôn là người đầu tiên quay đầu lại: "A Ỷ, em tắm xong rồi à?" Cô nở nụ cười dịu dàng với Cố Ỷ, trong đôi mắt ấy lấp lánh ánh sao, chỉ cần nhìn một cái, Cố Ỷ đã biết Khương Tố Ngôn yêu mình đến nhường nào.

 

Nghe thấy tiếng Khương Tố Ngôn, Lâm Mạn Thư và Cố Thanh cũng nhìn sang. Dù đã lớn tuổi, nhưng hai người vẫn ngồi tựa sát vào nhau, Lâm Mạn Thư dựa vào lòng Cố Thanh, nhìn con gái, chỉ là khác với Khương Tố Ngôn, lời bà nói đầy vẻ cằn nhằn: "Sao con không sấy tóc? Trời thế này mà không sấy tóc thì cảm lạnh thì sao?"

 

Cố Thanh lên tiếng hòa giải: "Trong phòng bật máy sưởi rồi, con bé không lạnh được đâu."

 

Khương Tố Ngôn cũng nhận ra tóc Cố Ỷ vẫn còn nhỏ nước, liền kéo cô lại ngồi lên ghế sô pha, rồi tự mình đi vào phòng Cố Ỷ lấy máy sấy tóc, sau đó kéo dây điện ra phòng khách, bật máy giúp cô sấy.

 

Lâm Mạn Thư vẫn lầm bầm: "Mẹ bảo con phải đối xử tốt với Ngôn Ngôn, kết quả thì xem đi, toàn là con bé chăm sóc con."

 

Lời bà không hề sai, trong cuộc sống hằng ngày, đúng là Khương Tố Ngôn chăm sóc cô nhiều hơn. Đầu ngón tay cô ấy len lỏi trong mái tóc ẩm ướt của Cố Ỷ, dần dần sấy khô cả mái đầu.

 

Luồng gió ấm áp dịu dàng thổi qua khiến Cố Ỷ cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cha mẹ cô ngồi trước mặt cùng nhau xem tivi, thi thoảng bật cười thành tiếng, cảnh tượng ấy khiến lòng cô ngập tràn hạnh phúc.

 

Thế nhưng... giống như vẫn có một cái gai, đang âm thầm nhói đau nơi đáy lòng.

 

Lời tác giả:

 

Cố Ỷ tỉnh lại mau! Vợ thật của cô chuẩn bị đập vỡ kính vào tới rồi!

Bình Luận (0)
Comment