Chương 203: Một bàn tay
Thời gian lững thững trôi đến Tết, trong khoảng thời gian này, bên cạnh Cố Ỷ không xảy ra chuyện gì kỳ quái cả.
Lâm Mạn Thư đang chuẩn bị bữa cơm tất niên ở nhà, bà bảo Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn ra siêu thị mua sắm ít đồ Tết. Đúng vào lúc đông nghịt người như vậy, việc Cố Ỷ dẫn theo Khương Tố Ngôn chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân.
Nhưng đại tiểu thư từ trước đến nay chưa từng đi siêu thị bình dân thế này lại tỏ ra vô cùng hứng thú, kéo tay Cố Ỷ ra cửa luôn.
Bên ngoài lạnh cắt da, lúc ra ngoài Cố Ỷ quấn chặt quần áo, nhìn sang Khương Tố Ngôn, dù biết cô không sợ lạnh nhưng vẫn lấy khăn choàng quấn kín Khương Tố Ngôn lại như một cái bánh chưng, rồi hai người mới tay trong tay ra khỏi nhà.
Tết nhất đến nơi, siêu thị đông nghẹt người, toàn là những người đến mua đồ Tết. Cố Ỷ đẩy xe đẩy nhỏ, cùng Khương Tố Ngôn đứng nhìn nhau dưới cầu thang cuốn. Cầu thang này muốn lên được cũng phải mất một lúc. Cả hai nhìn vào mắt nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong ánh mắt đối phương, Cố Ỷ bật cười thành tiếng. Nhìn thấy ánh mắt như vậy trong mắt Khương Tố Ngôn, thật sự rất thú vị.
Ánh mắt của Khương Tố Ngôn có chút ngây ngô, lại thêm phần ngơ ngác, rõ ràng là chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ. Cũng đúng thôi, một tiểu thư con nhà giàu như Khương Tố Ngôn, đến Tết cần mua gì chắc chắn cũng là người làm trong nhà mang đến tận nơi để cô chọn lựa.
Cả hai chen chúc ở cầu thang cuốn một lúc lâu mới lên được, đến lúc mua đồ cũng bị cảnh người ta vung tay vung chân khiến cho giật mình.
Là một sinh viên nghèo, Cố Ỷ nhìn người ta khuân từng thùng từng thùng đồ rồi liếc qua giá tiền, chỉ có thể cảm thán: bây giờ người ta giàu thật. Còn Khương Tố Ngôn bị hoảng là vì lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy.
Vừa mua đồ, Cố Ỷ vừa càm ràm với Khương Tố Ngôn: "Chị xem, mẹ em chỉ biết sai tụi mình đi làm mấy chuyện rắc rối thôi."
Khương Tố Ngôn cười khẽ: "Hết cách rồi, dì đang nấu ăn, chỉ có tụi mình rảnh ra ngoài thôi mà."
Hai người chen chúc trong siêu thị suốt nửa ngày, cuối cùng cũng gom đủ đồ mà Lâm Mạn Thư giao. Trên đường ra về, Cố Ỷ đi ngang qua khu vực quần áo, nhìn thấy mấy bộ Hán phục màu đỏ mang đậm không khí lễ Tết được trưng bày.
Cố Ỷ kéo Khương Tố Ngôn lại, hỏi cô có thấy đẹp không. Khương Tố Ngôn nhìn một lúc, gật gật đầu.
Cố Ỷ hứng khởi hỏi có muốn mua cho cô một bộ không, chắc chắn Khương Tố Ngôn mặc lên sẽ rất hợp! Đẹp lắm luôn ấy!
Nhưng Khương Tố Ngôn liếc nhìn bảng giá, khẽ mím môi cười, bảo đợi sau này cô kiếm được tiền rồi sẽ mua. Cố Ỷ vừa định vỗ ngực cam đoan mình có tiền, nhưng nghĩ kỹ lại, cô chỉ có vài ngàn đồng từ việc đi làm thêm. Số tiền đó còn phải để dành, vì cô đã hứa với Khương Tố Ngôn sẽ đi công viên giải trí ở thành phố bên cạnh. Tiền đi đường, tiền khách sạn rồi mấy chi phí lặt vặt khác, kiểu gì cũng phải mất vài ngàn.
Nghĩ tới chuyện đó, Cố Ỷ đành kìm lòng lại. Khương Tố Ngôn là người biết điều, thấy sắc mặt Cố Ỷ không còn vui như lúc nãy, lập tức hiểu cô ấy đang nghĩ gì. Cô ghé sát vào tai Cố Ỷ thì thầm: "Đợi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kiếm được thật nhiều tiền, đến lúc đó cho em mua hết cho chị luôn."
Cố Ỷ nghe xong mới thấy dễ chịu hơn chút.
Mua đồ xong, Cố Ỷ gọi một chiếc taxi, nhét hết đồ vào cốp xe rồi cùng Khương Tố Ngôn về nhà. Về đến nơi, Lâm Mạn Thư và Cố Thanh đang bận rộn chuẩn bị cơm tất niên, Cố Ỷ biết món này phải nấu rất lâu, không có nửa ngày là không xong được.
Ba mẹ Cố đang nấu nướng trong bếp, những việc còn lại đương nhiên là để hai "vợ chồng nhỏ" lo. Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn dọn dẹp nhà cửa, dán chữ Phúc, đến khi làm xong hết rồi, Cố Ỷ cảm thấy mình như sắp gục đến nơi.
Khương Tố Ngôn chạy lại kéo Cố Ỷ dậy, rủ cô vào bếp ăn vụng, ăn mấy cái chả giò (nem rán) mà Lâm Mạn Thư đã chiên sẵn.
Sau một hồi bận rộn, đến lúc ăn cơm tất niên thì bên ngoài cũng vang lên từng đợt pháo hoa.
Lâm Mạn Thư rót Coca cho cả Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn. Giữa mùa đông, được ngồi trong căn phòng ấm áp, bật điều hòa, vừa xem chương trình Tết vừa ăn cơm tất niên, cảm giác thật sự khiến người ta say mê. Rèm cửa phòng khách nhà họ cố tình không kéo lại, từ đây có thể nhìn thấy pháo hoa nổ tung ở phía xa, từng cảnh tượng như thế khiến trái tim Cố Ỷ mềm mại hơn hẳn.
Ăn xong bữa tất niên, Cố Thanh và Lâm Mạn Thư quay về phòng. Họ không có thói quen thức đêm đón giao thừa, dù sao cũng lớn tuổi rồi, không còn sức thức khuya nữa. Thế là để cặp vợ chồng nhỏ riêng mình ở lại, để họ cùng nhau đón năm mới. Cố Ỷ bóc một trái quýt đường nhỏ, đặt trước mặt Khương Tố Ngôn. Khương Tố Ngôn bỏ vào miệng ăn, một lúc sau liền nghiêng người qua, thân mật cọ sát vào Cố Ỷ.
Hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, cuối cùng môi họ cũng chạm vào nhau.
Miệng Khương Tố Ngôn ngọt lịm, chắc là do vừa ăn quýt đường. Cố Ỷ từ từ làm sâu thêm nụ hôn ấy, trong khoảnh khắc hai người bên nhau, cảm xúc tràn đầy quyến luyến, khiến lòng Cố Ỷ trở nên mềm mại hẳn. Trong không khí như thế, sự mập mờ cũng dần lan tỏa.
Cố Ỷ có lẽ đã rất rung động rồi, đã lâu lắm cô không chạm vào Khương Tố Ngôn. Chỉ một nụ hôn thôi cũng khiến cô đỏ bừng cả mặt. Gương mặt của Khương Tố Ngôn bên dưới người cô cũng đỏ ửng, trông vô cùng đáng yêu, khiến Cố Ỷ chỉ muốn "ăn sạch" cô ấy ngay tại chỗ.
Thế nhưng, đúng vào lúc như vậy, trong đầu Cố Ỷ lại chợt hiện lên một cảnh tượng cô chỉ thấy duy nhất một lần: trong phòng tắm, qua chiếc gương, cô thấy bàn tay kia đang siết chặt lấy tay mình.
Bàn tay đó lạnh đến rợn người, hoàn toàn khác với Khương Tố Ngôn. Da tay trắng bệch xen chút xanh xám, nhìn qua đã không giống của người sống.
Cố Ỷ cũng không hiểu vì sao, mà vào đúng giây phút ấy, cô lại nghĩ đến bàn tay đó.
Vì hình ảnh chợt lóe lên trong đầu này, Cố Ỷ bất chợt đẩy Khương Tố Ngôn ra. Hai người đang ngồi trên sofa, vì cú đẩy đó mà Cố Ỷ lệch sang một bên. Khương Tố Ngôn chống người ngồi dậy, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên. Cô nghiêng người lại gần, muốn đưa tay chạm vào Cố Ỷ, nhưng lại bị Cố Ỷ hất ra.
"A Ỷ?"
Trong giọng Khương Tố Ngôn đầy sự kinh ngạc và hoang mang. Cố Ỷ nhìn tay mình, hoàn toàn không hiểu bản thân vừa làm gì.
Cô nhìn chằm chằm bàn tay mình, rồi lại quay sang nhìn Khương Tố Ngôn, gương mặt mang theo biểu cảm kỳ lạ đến mức Khương Tố Ngôn không biết phải diễn tả sao. Chính vẻ mặt ấy của Cố Ỷ khiến Khương Tố Ngôn cảm thấy đau lòng: "A Ỷ, em sao vậy?"
Khương Tố Ngôn lại một lần nữa đưa tay về phía Cố Ỷ, bàn tay cô vẫn còn đỏ ửng vì lạnh. Nhưng gương mặt Cố Ỷ lúc này lại hiện rõ vẻ sợ hãi. Cô cố gắng kiềm chế bản thân, không đẩy tay Khương Tố Ngôn ra nữa, mà vội vàng đứng dậy, chạy vài bước đến cửa.
"Em nhớ ra còn quên chưa mua một thứ! Em đi rồi về ngay!" Nói xong câu đó, Cố Ỷ vội vàng chụp lấy khăn quàng và áo khoác ở cạnh cửa ra vào, còn chưa kịp mặc tử tế đã chạy vụt ra ngoài.
Cô cũng không biết mình định đi đâu. Vừa chạy xuống cầu thang vừa mặc đồ cho tử tế, đến khi ra đến cửa khu nhà, Cố Ỷ còn lưỡng lự một lúc, cuối cùng chọn đại một hướng rồi cứ thế đi tiếp. Trên trời pháo hoa vẫn đang nổ rực rỡ, nhưng Cố Ỷ đi được một đoạn thì cảm thấy có bông tuyết lạnh buốt rơi lên người mình.
Một bông tuyết rơi lên sống mũi khiến Cố Ỷ rùng mình, cô mơ hồ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy từng đợt tuyết lớn đang lặng lẽ rơi xuống.
Vì sao vừa nãy mình lại làm như vậy?
Trong lòng Cố Ỷ không có câu trả lời, chỉ là... bàn tay ấy, bàn tay mềm mại, trắng hồng, mang theo hơi ấm ấy khiến cô theo bản năng sinh ra phản kháng. Thay vào đó, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh bàn tay không giống tay người kia.
Cô từ từ ngồi thụp xuống đất, ôm đầu thở dài: "Mình đúng là điên thật rồi."
Khương Tố Ngôn chắc chắn sẽ thấy cô kỳ lạ và khó hiểu lắm nhỉ? Người bình thường sao có thể đang thân mật với người yêu mà đột nhiên đẩy người ta ra rồi chạy thẳng ra ngoài cửa chứ? Đây là hành vi mà người bình thường sẽ làm sao?
Cố Ỷ bực bội gãi đầu. Vừa nãy cô còn viện ra một cái cớ dở tệ. Cô nói gì ấy nhỉ? Cô bảo mình ra ngoài mua đồ.
Cái lý do ngốc nghếch gì vậy chứ.
Cố Ỷ tự khinh thường chính mình. Tối ba mươi Tết, làm gì còn cửa hàng nào mở cửa nữa? Ai chẳng đang ngoan ngoãn ở nhà ăn bữa cơm tất niên ấm cúng? Cố Ỷ đứng dậy khỏi mặt đất, quay đầu nhìn lại con đường mình vừa đi. Cô có ý định quay về, nhưng lại thấy như vậy thì không hay lắm. Cô dậm dậm chân, trời lạnh quá, chỉ có thể làm vậy để làm ấm người.
Hay là gọi điện về xin lỗi trước?
Cố Ỷ nghĩ ra được một ý hay, bèn thò tay vào túi quần định lấy điện thoại, mới phát hiện điện thoại để quên trên bàn trà, hoàn toàn không mang theo.
Chắc là ý trời rồi. Cố Ỷ tìm được lý do hợp lý, lại thấy tuyết đang rơi xuống từ bầu trời, trong lòng càng thêm bực bội, cảm thấy bây giờ quay về đối mặt với Khương Tố Ngôn thật không ổn. Thôi thì đi dạo thêm một chút, đợi bình tĩnh lại rồi quay về.
Nghĩ vậy, Cố Ỷ lại nhấc chân tiếp tục bước đi.
Mọi nhà đều đang ở trong nhà xem chương trình gala cuối năm, đoàn tụ bên nhau, bên ngoài gần như không có lấy một bóng người. Cố Ỷ đi được một đoạn, bất giác lạc vào một con phố cũ kỹ trông rất lạ. Cô thậm chí còn không biết gần nhà mình lại có con phố này. Phố rất hẹp, chỉ có một làn xe, hai xe muốn tránh nhau cũng phải dừng lại nhường đường. Cô nhìn bảng số nhà bên cạnh, thấy đề hai chữ "Phố Cổ".
Cố Ỷ đi thêm một đoạn nữa, nhìn thấy số nhà "Phố Cổ 4-14", trong lòng còn nghĩ con số này thật không may mắn, vừa ngẩng đầu lên thì suýt nữa tức cười thành tiếng.
"Tiệm vàng mã lão Cố?" Cố Ỷ đọc thành tiếng, không ngờ chủ tiệm lại có họ giống mình, như thể năm trăm năm trước là người một nhà.
Cô lắc đầu cười, tiếp tục bước đi. Nhưng vừa đi được mấy bước, phía sau bỗng vang lên tiếng "két" chói tai. Trên trời pháo hoa vẫn đang rực rỡ, thế nhưng tiếng động kia lại như tiếng sét giữa trời quang, đột ngột vang lên trong tai Cố Ỷ.
Cô theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy cánh cửa gỗ bên hông tiệm vàng mã lão Cố từ từ mở ra, từ trong đó thò ra một bàn tay trắng bệch.
Cố Ỷ khó mà diễn tả được bàn tay đó, nhưng cô chắc chắn nó không giống tay người sống. Phía sau cánh cửa chỉ lộ ra duy nhất một bàn tay, lặng lẽ buông thõng ra ngoài. Cố Ỷ có thể thấy rõ sắc trắng bệch pha lẫn xanh xám của da tay, cả mười đầu ngón tay đều có móng đen sì sì.
Móng tay dài đến rợn người, dài đến mức Cố Ỷ cảm thấy chỉ cần chạm vào là có thể đâm chết cô.
Bàn tay đó từ từ giơ lên rồi lại buông xuống, khi nâng lên thì các ngón tay co lại, khi hạ xuống thì xòe ra. Cố Ỷ hiểu, bàn tay đó đang vẫy gọi cô, động tác ấy rõ ràng là muốn cô đi qua.
Thế nhưng trong hoàn cảnh này, là một người bình thường, chắc chẳng ai lại chọn bước tới. Bóng tối sau cánh cửa gỗ khiến ánh nhìn thăm dò của Cố Ỷ bị chặn lại, cô hoàn toàn không thấy được bên trong có gì.
Ngoài bàn tay đang vẫy gọi kia, không còn thứ gì khác.
Nếu là người bình thường, lúc này hẳn đã chạy trối chết rồi.
Lời tác giả:
Khương Khương: Nàng chạy thử cho ta xem?