Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 205

Chương 205: Bị bắt cóc

 

Vết nứt kia giống như cả khuôn mặt đều sắp vỡ vụn, Cố Ỷ còn thấy có chất lỏng màu đen đang rỉ ra từ dưới những đường nứt đó. Ngay khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ cứ ngỡ nữ quỷ này sắp không thể tiếp tục mang mặt nạ của Khương Tố Ngôn nữa rồi.

 

Nhìn kỹ vào bàn tay đang giơ lên kia, cô phát hiện bên dưới cổ tay cũng có những vết nứt loang lổ.

 

Lẽ ra Cố Ỷ phải thấy sợ hãi, nhưng trong lòng cô lại trào dâng một nỗi xót xa khôn cùng.

 

Đối mặt với một con quỷ, vậy mà trong lòng cô chỉ toàn là thương xót.

 

Ngay cả mặt nạ vợ mình cô ta cũng không mang nổi nữa, gương mặt thì nứt nẻ đến như vậy, có gì đáng để xót xa chứ? Rõ ràng là Cố Ỷ nghĩ vậy, nhưng cơ thể cô lại chẳng nghe theo mệnh lệnh của lý trí.

 

Đôi chân Cố Ỷ như có ý thức riêng, cô nhìn thấy chính mình từng bước một tiến về phía trước. Tốc độ của cô không nhanh, thậm chí có phần chậm rãi, nhưng khoảng cách giữa cô và cô dâu ma chỉ còn mười mét. Đoạn đường ấy chẳng dài, rất nhanh đã đến nơi.

 

Cố Ỷ đứng trước mặt cô dâu ma, hai người đối mặt, khoảng cách chưa đến hai mươi cm.

 

Đứng gần như thế, những vết nứt trên mặt cô dâu ma càng rõ ràng hơn. Cố Ỷ có thể thấy chất đen kia sánh đặc như mực, cuồn cuộn trào lên trong đó, lại như vô số con côn trùng đang bò lổm ngổm, khiến toàn thân cô nổi cả da gà.

 

Càng nhìn lại càng đau lòng.

 

Sao mặt cô ấy lại trở thành thế này?

 

Cố Ỷ đưa tay lên, nhẹ nhàng, chậm rãi, như thể đang chạm vào vật báu quý giá nhất thế gian, thận trọng chạm vào mặt cô dâu ma trước mặt.

 

Khi đầu ngón tay chạm vào má đối phương, cảm giác đó giống hệt những gì Cố Ỷ tưởng tượng, lạnh lẽo buốt giá, như có một mũi kim nhọn đâm xuyên qua đầu ngón tay, đau nhói.

 

Thế nhưng Cố Ỷ chẳng buồn để ý đến cơn đau đó, cô cứ thế nâng mặt nữ quỷ trong tay.

 

Cổ họng cô nghẹn lại, có hàng vạn điều muốn nói, nhưng khi mở miệng ra thì lại chẳng thốt nên lời. Cố Ỷ muốn hỏi cô ấy là ai, nhưng trong đầu lại có một giọng nói vang lên: Đây mới chính là Khương Tố Ngôn.

 

Nhưng sao có thể là Khương Tố Ngôn được?

 

Khương Tố Ngôn là con người, là người cô yêu, là người đang sống bằng xương bằng thịt... Cô ấy phải có làn da mềm mại, có thân nhiệt ấm áp mới đúng.

 

Khương Tố Ngôn chắc chắn không thể là một con quỷ.

 

Rõ ràng là Cố Ỷ tin tưởng như vậy, thế mà cô vẫn không kìm được mà nhìn thẳng vào nữ quỷ kia. Đôi mắt đen kịt ấy vô hồn đến lạ, đúng thôi, vì cô ấy là quỷ mà, sao có thể có đôi mắt long lanh như Khương Tố Ngôn được? Nhưng chính trong đôi mắt đen kịt ấy, lại phản chiếu rõ ràng hình bóng của Cố Ỷ, khiến cô nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt chính mình.

 

Đó chính là xót xa, Cố Ỷ đang xót xa cho nữ quỷ ấy. Xót xa gương mặt rạn nứt của cô ấy, xót xa thân thể tàn tạ do chính cô ấy tự làm tổn thương.

 

Cố Ỷ thậm chí chưa từng nghĩ rằng dáng vẻ hiện tại của nữ quỷ là do người khác gây ra. Trong lòng cô, không ai có thể làm hại nữ quỷ cả, ngoài chính cô ấy.

 

Biết bao lời muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, Cố Ỷ chỉ thốt ra được một câu: "Vì sao lại khiến bản thân ra nông nỗi này?"

 

Giọng nói của cô run rẩy, mang theo âm điệu nghèn nghẹn như sắp bật khóc. Cô đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng v**t v* gương mặt của nữ quỷ.

 

Thậm chí cô còn áp trán mình lên trán đối phương. Dù khi hai trán chạm vào nhau, dòng chất lỏng đen đặc từ các vết nứt trên mặt nữ quỷ muốn lan sang người cô, Cố Ỷ cũng không hề né tránh.

 

Nước mắt từ khóe mắt Cố Ỷ lăn dài, rơi lên mặt nữ quỷ, nhưng hơi ấm ấy chẳng thể sưởi ấm được cô ấy. Nữ quỷ vẫn lạnh lẽo như cũ.

 

Nữ quỷ cũng giơ tay lên, đặt lên mu bàn tay của Cố Ỷ. Trong chớp mắt, cái lạnh từ bàn tay ấy lan khắp cơ thể Cố Ỷ, khiến cô khẽ rùng mình. Dù vậy, Cố Ỷ vẫn không buông nữ quỷ có gương mặt kỳ dị này ra. Trong lòng cô không hề có chút sợ hãi nào, chỉ tràn đầy thương xót.

 

Cố Ỷ thậm chí còn có thời gian để nghĩ: Như vậy có tính là ngoại tình không? Cô lại vừa gặp đã yêu một nữ quỷ mất rồi.

 

Cô vốn không phải người đa tình, thậm chí chính bản thân cũng biết mình có chút vấn đề, là người vừa vô tình lại vừa ích kỷ. Phải trải qua bao sóng gió, cô và Khương Tố Ngôn mới có thể ở bên nhau, trở thành người yêu. Thế nhưng khi đối diện với nữ quỷ này, tim cô lại đập thình thịch, cả thể xác lẫn tâm hồn đều đang gào thét rằng: cô thật sự yêu nữ quỷ trước mặt mình.

 

Cố Ỷ lại muốn khóc nữa rồi. Chuyện kiếp trước thật sự có sức ảnh hưởng lớn đến vậy sao? Sao mình lại yêu nữ quỷ này đến thế?

 

Nghe câu hỏi của Cố Ỷ, nữ quỷ ngẩn người trong thoáng chốc, rồi khẽ cong môi nở một nụ cười.

 

"Phu quân, ta không sao cả. Chỉ cần đó là nàng, ta ra sao cũng được."

 

Sống mũi Cố Ỷ cay xè, mắt hoe đỏ, nước mắt tuôn rơi càng nhiều hơn. Cô không kìm được nữa, mở miệng ra là một tràng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi... lần nào cũng là tại em... chỉ có chuyện liên quan đến em, chị mới trở nên thê thảm thế này..."

 

Cô muốn gọi nữ quỷ ấy là vợ, nhưng cái từ kia vừa đến bên môi thì lại không thể thốt nên lời.

 

Từ đó không thể dùng để gọi người khác. Chỉ có thể gọi Khương Tố Ngôn như vậy thôi.

 

Cô chỉ có thể gọi Khương Tố Ngôn là "vợ".

 

Cố Ỷ là người có phần cố chấp, một khi đã quyết định điều gì thì nhất định sẽ không thay đổi, đặc biệt là chuyện quan trọng như vậy. Dù giữa cô và nữ quỷ trước mặt có mối duyên kiếp trước, nhưng ở kiếp này, người vợ duy nhất của cô là Khương Tố Ngôn.

 

Ngay giây sau đó, mắt Cố Ỷ mở to kinh ngạc, nữ quỷ kia ngẩng đầu lên, rồi bất ngờ hôn cô.

 

Lẽ ra, Cố Ỷ phải quay đầu né tránh. Dù sao cô cũng là người đã có vợ, hơn nữa lại vô cùng yêu vợ mình. Nhưng Cố Ỷ không hề động đậy chút nào, cứ thế mà bị nữ quỷ trước mặt hôn lên môi.

 

Đôi môi của nữ quỷ lạnh giá, nhưng lại mềm mại, còn mang theo hương thơm mát lạnh lạ kỳ.

 

Nữ quỷ hôn rất ngây ngô, rất vụng về, như thể trước nay hiếm khi chủ động hôn Cố Ỷ, lại còn mang theo chút lúng túng, dường như sợ bị cô đẩy ra. Nhưng Cố Ỷ không những không đẩy ra, mà ngay giây tiếp theo đã ôm chặt lấy nữ quỷ.

 

Cô hoàn toàn không nỡ buông đối phương ra, thậm chí còn mong có thể mãi mãi ở bên cô ấy.

 

Trong đầu Cố Ỷ như bị chẻ làm hai nửa, một nửa muốn cùng nữ quỷ dây dưa không dứt, một nửa lại không ngừng nhắc nhở bản thân rằng làm vậy là phản bội Khương Tố Ngôn, cô ấy sẽ rất đau lòng.

 

Cuối cùng, Cố Ỷ chẳng thể động đậy, chỉ có thể để mặc nữ quỷ hành động.

 

Họ hôn nhau rất lâu, lâu đến mức Cố Ỷ cảm thấy như hơi thở của mình sắp bị nữ quỷ hút cạn, suýt nữa tưởng mình sẽ chết vì thiếu oxy. Mãi đến khi nghĩ mình sắp ngỏm đến nơi rồi thì môi hai người mới tách ra. Cố Ỷ th* d*c từng nhịp, còn nữ quỷ vẫn bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra. Trong lòng Cố Ỷ âm thầm gào lên: Đáng ghét, sao lần nào cũng thế này?!

 

Khi hôn nữ quỷ, Cố Ỷ có một cảm giác rất quen thuộc, như thể đây không phải là lần đầu tiên họ hôn nhau. Hơn nữa, cảm giác khi hôn nữ quỷ thật sự rất tuyệt, đến mức Cố Ỷ còn cảm thấy nó... tuyệt hơn cả Khương Tố Ngôn. Mặc dù miệng nữ quỷ lạnh lẽo, lưỡi cô ấy lại giống như lưỡi rắn, nhưng khi hôn vào thì lại giống như đang ăn kem.

 

Giữa đêm mùa đông ăn kem, thật sự rất k*ch th*ch.

 

Cố Ỷ cảm thấy như thế là không đúng. Khương Tố Ngôn là vợ cô, là người tốt nhất trên đời. Sao cô có thể đem cô ấy ra so sánh với một nữ quỷ, đã vậy còn cảm thấy vợ mình thua kém?

 

Không thể có suy nghĩ như vậy được.

 

Hơn nữa Khương Tố Ngôn là người sống, hơi thở ấm áp, lưỡi mềm mại, so với miệng lạnh buốt và cái lưỡi như dây điện của nữ quỷ đối diện, hiển nhiên là thoải mái hơn nhiều. Chẳng ai lại thích đi l**m một cây cột điện giữa mùa đông cả.

 

Thế nhưng tay của Cố Ỷ lại như dính chặt trên mặt nữ quỷ, muốn rút về cũng không rút được.

 

Cố Ỷ nghĩ một lúc, quyết định đổ hết lỗi lên đầu nữ quỷ. Đều là tại cô ta, chắc chắn nữ quỷ này rất giỏi mê hoặc người phàm, nên mình mới dễ dàng bị cuốn hút thế này.

 

Dù đã trút hết trách nhiệm lên người nữ quỷ, nhưng Cố Ỷ lại chẳng thể ghét cô ấy được chút nào. Đừng nói là ghét, trong lòng cô còn thích muốn chết.

 

"Nàng sẽ đi với ta chứ?" Nữ quỷ khẽ cất lời, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, giống hệt Khương Tố Ngôn. Bình thường Khương Tố Ngôn vẫn hay nói chuyện với cô bằng giọng điệu như thế. Nhưng lúc này nữ quỷ lại áp sát đến mức, câu nói ấy như cào nhẹ vào tai cô bằng một chiếc lông vũ, ngứa ngáy đến khó chịu.

 

Trong lòng Cố Ỷ muốn đi cùng nữ quỷ, nhưng tận sâu trong ý thức lại có một giọng nói thì thầm: nếu đi theo cô ấy, sẽ phải trả giá. Người yêu, người thân, bạn bè... tất cả sẽ rời xa cô mãi mãi, cô sẽ không bao giờ được gặp lại họ nữa. Cuộc sống yên bình, hạnh phúc hiện tại của cô sẽ bị đập nát, không thể nào ghép lại được.

 

Dù là vậy... Cố Ỷ vẫn muốn đi theo nữ quỷ.

 

Ảnh hưởng từ kiếp trước thật sự quá lớn, Cố Ỷ khẽ lắc đầu, cố gắng lắc cho tan biến những suy nghĩ kia.

 

Nhưng nữ quỷ lại tưởng rằng cô đang từ chối, khẽ thở dài một tiếng: "Nàng không đi với ta... thì ta sẽ trói nàng lại rồi mang đi."

 

Trời ơi bá đạo quá... thích thật!

 

Cố Ỷ cảm thấy đầu óc mình chắc chắn có vấn đề rồi. Vừa nghe nữ quỷ nói xong, trong đầu cô lại bật ra ý nghĩ ấy. Sức hút của nữ quỷ quá mạnh, đến mức cô không chịu nổi.

 

Nữ quỷ nói được là làm được. Cô ấy vừa nói sẽ trói Cố Ỷ mang đi, là định làm thật. Bộ áo cưới đỏ trên người nữ quỷ bỗng nhiên dài ra, lớp lụa đỏ từ dưới váy tuôn ra, bò dọc theo mắt cá chân Cố Ỷ rồi quấn dần lên trên, trói chặt lấy cô.

 

Mảnh đất dưới chân họ trở thành một vũng chất lỏng đen đặc, giống hệt thứ trào ra từ những vết nứt trên mặt nữ quỷ.

 

Thứ màu đen ấy cuộn trào không ngừng. Nữ quỷ ôm chặt lấy Cố Ỷ, từ từ chìm xuống. Tốc độ chìm rất chậm, nhưng lực ôm của nữ quỷ lại chặt đến mức khiến Cố Ỷ khó thở, suýt nữa còn tưởng mình sắp bị siết chết.

 

Trong lúc vừa ôm cô chìm xuống, gương mặt nữ quỷ dần hiện rõ nét đau đớn. Vết nứt trên mặt cô ngày càng nhiều, những khe nứt li ti lan rộng khắp khuôn mặt, đến cả cổ cũng bắt đầu xuất hiện vết hằn sâu.

 

Cố Ỷ đau lòng muốn chết, điều duy nhất cô có thể làm là giơ tay lên ôm lấy nữ quỷ.

 

Nữ quỷ sững người một thoáng, rồi nở một nụ cười trên gương mặt đang nhăn nhó vì đau đớn. Cố Ỷ khó lòng miêu tả nụ cười ấy, nhưng vừa nhìn vào đã khiến tim cô đập thình thịch.

 

Vì quá đau đớn, lông mày nữ quỷ nhíu chặt lại, đồng tử khẽ run lên, những biểu cảm yếu ớt trên gương mặt cũng không che giấu nổi nỗi đau cô ấy đang gánh chịu. Thế nhưng dù vậy, cô ấy vẫn cố nở nụ cười với Cố Ỷ, như thể đang trấn an cô rằng: Không sao đâu, sắp ổn rồi.

 

Cố Ỷ thật sự muốn làm theo ý nữ quỷ, để cô ấy trói đi đâu cũng được, chỉ cần còn được ở bên cô ấy, thì mọi thứ khác đều có thể buông bỏ.

 

Thế nhưng, đời luôn có những ngã rẽ bất ngờ. Cố Ỷ nghe thấy tiếng gọi của Khương Tố Ngôn. Cô chắc chắn đó không phải giọng nữ quỷ, vì âm thanh kia vọng đến từ phía xa.

 

Cô quay đầu lại nhìn, thấy Khương Tố Ngôn đang chạy về phía mình.

 

Sau lưng cô ấy còn có cả cha mẹ của chính Cố Ỷ, những người vốn không nên xuất hiện ở nơi này. Họ đang vẫy tay gọi cô, bảo cô mau chóng trở về.

 

Cố Ỷ thoáng chần chừ, nhưng ngay sau đó, đầu cô bị nữ quỷ giữ chặt kéo quay lại: "Phu quân, nàng chỉ được phép nhìn ta thôi."

Bình Luận (0)
Comment