Chương 206: Em đồng ý
Sau khi nữ quỷ nói xong câu đó, liền trực tiếp hôn lên môi Cố Ỷ.
Bị nữ quỷ hôn trước mặt Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ có hơi ngại ngùng, nhưng nữ quỷ hôn quá mãnh liệt khiến cô không thể suy nghĩ quá nhiều. Bên tai cô còn vang lên giọng nói của Khương Tố Ngôn: "A Ỷ! A Ỷ! Mau tỉnh lại! Cô ta là quỷ! Em không được như vậy!" Cố Ỷ bị nữ quỷ hôn đến choáng váng, nhưng trong lòng vẫn còn giữ được sự tỉnh táo.
Cô biết nữ quỷ là một con quỷ.
Từ đầu đến cuối, không ai hiểu rõ điều đó hơn cô.
Cùng với sự xuất hiện của Khương Tố Ngôn và cha mẹ cô, vẻ đau đớn trên mặt nữ quỷ ngày càng rõ rệt. Trên người cô ấy không ngừng tuôn ra những dải lụa đỏ, cuốn Cố Ỷ lại giống như một đòn bánh tét. Cố Ỷ nhìn ra được, nữ quỷ đang cố gắng hết sức kéo cô cùng rơi vào thứ chất lỏng đen kịt phía dưới.
Người bình thường gặp cảnh đó chắc chắn sẽ la hét và tìm cách bỏ chạy, nhưng Cố Ỷ lại rất bình tĩnh, thậm chí còn âm thầm cổ vũ nữ quỷ trong lòng.
Cố Ỷ lặng lẽ cổ vũ nữ quỷ trong một lúc lâu, nhưng tốc độ chìm xuống vẫn rất chậm. Khương Tố Ngôn và cha mẹ cô đã chạy đến gần, nhưng ngay khi họ vừa tới, liền bị những dải lụa đỏ của nữ quỷ quật bay ra xa.
Khương Tố Ngôn bị quật nặng nhất, cô ấy bay lên cao rồi rơi xuống bên dưới.
Cố Ỷ cũng thấy xót, đó là người cô yêu, là vợ cô, là Khương Tố Ngôn.
Cô không biết dáng vẻ đau lòng vì Khương Tố Ngôn của mình đã khiến nữ quỷ tức giận, nữ quỷ yêu cầu cô không được nhìn người khác, chỉ được nhìn mình. Cố Ỷ nghĩ tới điều đó, cảm thấy nếu tiếp tục nhìn thì vợ mình sẽ càng gặp nguy hiểm, vì vậy cô dời tầm mắt, chỉ chăm chú nhìn nữ quỷ trước mặt.
Điều này khiến nữ quỷ dễ chịu hơn nhiều, ngay cả nét mặt cũng dịu đi phần nào.
Sau khi vợ và cha mẹ mình bị đánh bay, không biết từ đâu xuất hiện vô số dây leo, kéo chặt lấy những dải lụa đỏ của nữ quỷ, như đang chơi kéo co với cô ấy. Những dây leo đó Cố Ỷ cũng không thấy được từ đâu mọc ra, một phần là vì đầu cô đã bị lụa đỏ quấn kín, chỉ còn hở ra hai mắt, một lỗ mũi và cái miệng, mà trên mắt còn bị lụa che bớt, tầm nhìn càng hạn chế.
Những dây leo đó trông khá xấu xí, khiến Cố Ỷ liên tưởng đến những cây xanh trong trường đã héo khô trụi lá.
Cô thấy nét mặt nữ quỷ vặn vẹo, trông vô cùng đau đớn, trong lòng lại dâng lên nỗi xót xa. So với nỗi đau lòng dành cho Khương Tố Ngôn, thì cô lại cảm thấy đau lòng cho nữ quỷ trước mặt nhiều hơn. Trong lòng có một giọng nói cứ la hét: Vợ mày sắp chết rồi! Mày còn quan tâm một con quỷ chỉ vì nó đang đau khổ?!
Nhưng Cố Ỷ cũng chẳng làm gì được, cô thật sự thấy xót cho nữ quỷ, con người mà, khó mà kiểm soát được cảm xúc của chính mình.
Cố Ỷ vừa tranh cãi với tiếng nói trong lòng, vừa muốn làm gì đó để phân tán suy nghĩ. Nhìn nữ quỷ trước mặt đau đớn như vậy, cô không kìm được mà cất lời hỏi: "Chị tên là gì vậy? Đến giờ em vẫn chưa biết tên chị. Em là Cố Ỷ, chúng ta làm quen nhé?"
Câu nói này của Cố Ỷ đúng là không hợp thời chút nào, ai nghe xong cũng muốn đập cho cô một cái vào đầu, nhưng nữ quỷ trước mặt lại bật cười, cô ấy ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố Ỷ, rồi lại áp sát vào cô hơn một chút.
Cố Ỷ chỉ nghe thấy cô dâu ma thì thầm bên tai mình: "Phu quân, nàng phải nhớ kỹ nhé, ta là Khương Tố Ngôn."
Khương Tố Ngôn.
Cố Ỷ bỗng sững người. Nếu cô ta là Khương Tố Ngôn, vậy người phụ nữ đang nằm bất tỉnh dưới đất kia là ai?
Với câu nói này, lẽ ra Cố Ỷ phải bật cười mỉa mai. Không ai hiểu rõ Khương Tố Ngôn hơn cô, đó là vợ cô, là người yêu định mệnh trọn đời của cô. Nhưng cho dù có cố phản bác đến thế nào, trong lòng cô vẫn cảm thấy... nữ quỷ trước mặt mới thật sự là Khương Tố Ngôn.
Không phải! Không thể nào! Vậy người đã yêu cô bấy lâu nay, người luôn ở bên cô — "Khương Tố Ngôn" ấy là gì chứ?!
Nhưng mà... rõ ràng cô ấy chính là Khương Tố Ngôn, rõ ràng là vợ mình cơ mà...
Hai luồng suy nghĩ giằng co trong đầu Cố Ỷ, gào thét qua lại không dứt. Giằng co tới tận cùng, cuối cùng Cố Ỷ vẫn cảm thấy: nữ quỷ này mới là Khương Tố Ngôn.
Khi ý nghĩ đó trở nên chắc chắn, tất cả những thứ hỗn loạn trong đầu cô bỗng tan biến. Nhưng ngay sau đó, vô số ký ức bất ngờ tràn về trong tâm trí Cố Ỷ.
Không, nói là "tràn vào" thì không đúng, phải nói là "hiện lên". Những ký ức ấy từng bị đè nén tận sâu đáy lòng, bị những ký ức giả dối phủ kín, không cách nào ngoi lên mặt nước, mãi đến khoảnh khắc này, chúng mới được vỡ bung ra.
Cô nhớ lại cảnh Khương Tố Ngôn từng nói câu này, trong phủ Quỷ vương nơi âm phủ, vào lúc bái đường thành thân, trong đêm động phòng hoa chúc, sóng đỏ cuộn trào, Khương Tố Ngôn kề tai cô, thì thầm tên mình. Từ khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ đã gắn chặt đời mình với Khương Tố Ngôn, không thể chia xa.
Từng khung cảnh lần lượt lướt qua trong đầu: chuyện mẹ con Lý Diễm Hồng, chuyện xe buýt ma, chuyện gã quỷ tra nam, chuyện con quỷ trong gương, chuyện của "Ủy ban sáng tạo quái đàm", chuyện tham gia show tuyển chọn, chuyện ở Bệnh viện Tâm thần số 3... từng mảnh từng mảnh, tất cả đều khắc sâu vào tận đáy lòng Cố Ỷ.
Cùng với ký ức, hồn lực của cô cũng trở về. Cố Ỷ gỡ từng dải lụa đỏ quấn quanh người mình, đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng của Khương Tố Ngôn. Trong mắt nàng phủ một tầng hơi nước, ánh mắt còn mang theo sự sợ hãi, như thể nàng đang nghĩ... có phải Cố Ỷ đã hối hận rồi không?
Cố Ỷ đoán là vậy, rồi ngay trong ánh mắt hoang mang của Khương Tố Ngôn, cô nghiêng người, chủ động hôn lên đôi môi đỏ thắm ấy.
So với nụ hôn khi nãy của Khương Tố Ngôn, lần này Cố Ỷ càng dùng sức hơn, càng chủ động hơn, khiến Khương Tố Ngôn sững sờ không nói nên lời.
Một lúc sau khi môi rời nhau, Cố Ỷ nhìn Khương Tố Ngôn, nở nụ cười: "Vợ à, chúng ta về nhà thôi."
Khương Tố Ngôn rơi nước mắt. Nước mắt nàng là giả, được tạo thành từ hồn lực, nhưng Cố Ỷ biết rõ, đó là những giọt lệ xuất phát từ tận đáy lòng.
Nàng khẽ "ừ" một tiếng, giọng mang theo nghẹn ngào. Đôi mắt nàng đỏ hoe, vẫn đang ngân ngấn lệ, khiến lòng Cố Ỷ như bị ai bóp chặt. Cô đưa ngón tay cái lau nước mắt cho Khương Tố Ngôn, rồi ôm nàng vào lòng. Hồn lực bùng nổ, dưới tác động của luồng hồn lực đó, tốc độ rơi xuống của cả hai người càng nhanh hơn.
Lần này, không ai có thể kéo Cố Ỷ rời khỏi Khương Tố Ngôn nữa.
Một người một quỷ, đồng lòng hợp sức, như kiếm sắc chặt đứt mọi thứ. Họ chậm rãi chìm sâu vào lớp hồn lực như bùn đen kia, cùng nhau nói lời tạm biệt với thế giới giả dối này.
Sau khi rơi xuống, cảnh tượng trước mắt Cố Ỷ thay đổi, Khương Tố Ngôn cũng biến mất khỏi bên cạnh cô.
Cô nhìn quanh, cảm thấy thế giới trước mắt có phần quen thuộc, rất giống với khung cảnh cô từng thấy trong giấc mơ ở Bệnh viện Tâm thần số 3. Mặt đất đen sì, có một lớp nước đọng vừa chạm tới mắt cá chân. Làn nước đen ngòm ấy cứ lặng lẽ bám lấy chân cô, khiến cô không tài nào bước nổi một bước.
Nhưng khác biệt là, bầu trời không còn là một màu đen kịt nữa, mà là một vùng sáng trắng tinh khiết, vô tì vết. Nhìn thấy thế giới như vậy, trong lòng Cố Ỷ chợt bừng lên một tia minh ngộ, dùng trắng để biểu trưng cho trời, dùng đen biểu trưng cho đất, ở giữa là nước và không khí. Đây chính là cách mà hệ thống thiên địa tự định nghĩa chính nó.
Khóe môi Cố Ỷ nhếch lên, nở một nụ cười mỉa mai: thiên địa kéo cô vào đây, rốt cuộc là muốn làm gì? Cô không biết rõ, nhưng cũng có thể đoán được đôi phần, có lẽ nó muốn cô ngoan ngoãn rơi vào một giấc mộng ngọt ngào, mãi mãi sống trong một thế giới giả tạo, trở thành một linh kiện nhỏ trong cỗ máy của nó.
Có thể, những người mang thể chất ngũ âm khác sau khi thành quỷ đến được âm phủ, đều có một kết cục như vậy.
Hệ thống thiên địa dường như có sự kiên nhẫn vô tận, nó có thể từ từ giằng co với Cố Ỷ. Trong sự im lặng kéo dài của nó, cuối cùng vẫn là Cố Ỷ không nhịn được mà lên tiếng trước: "Ngươi định nhốt ta ở đây mãi sao? Vô ích thôi, chỉ cần vợ ta còn sống, chị ấy sẽ không để ngươi nhốt ta lại đâu. Cái tế đàn đó của ngươi, sớm muộn gì cũng bị vợ ta phá tan."
Cố Ỷ hiểu rõ, vợ cô trở thành như bây giờ, thật ra chính là vì muốn phá vỡ tế đàn để đến tìm cô.
Lời đe dọa của Cố Ỷ có tác dụng, sau khi cô nói xong, thiên địa không còn giả vờ im lặng nữa mà mở miệng. Âm thanh của nó rất kỳ lạ, vang lên từ bốn phương tám hướng, giao thoa chồng chất như hợp xướng của vạn người. Có già có trẻ, có nam có nữ. Nghe tả thì tưởng sẽ rất hỗn loạn, nhưng kỳ thực khi hòa vào nhau, nó chỉ tạo thành một giọng nói duy nhất.
"Đó là một thế giới vô cùng tốt đẹp, tại sao ngươi lại không chịu ở lại? Ngươi cho rằng nó là giả dối, nhưng nếu ngươi sống trong đó hết đời này qua đời khác, thì đối với ngươi, nó sẽ trở thành hiện thực. Trong đó có cuộc sống quá đỗi tốt đẹp dành cho ngươi, vì sao ngươi lại không chấp nhận ở lại?"
Thiên địa không thể hiểu nổi điều này. Suốt hàng vạn năm qua, những người mang thể chất ngũ âm đến được nơi này đều lựa chọn đắm chìm trong thế giới mà nó dựng lên. Cuộc sống đẹp đẽ mà họ vĩnh viễn không thể có được ngoài đời thật, nay lại được bày ra trước mắt họ. Không phải chưa từng có người phát hiện ra thế giới ấy là giả tạo, nhưng sau cùng, họ vẫn cam lòng mê đắm trong giấc mộng ấy, mãi mãi không tỉnh lại.
Hai nghìn năm trước người ngũ âm kia, còn chưa đến được tế đàn đã lựa chọn một con đường khác, khiến cho hệ thống luân hồi đầu thai sụp đổ. Còn Khương Tố Ngôn thì thậm chí không hề biết tới sự tồn tại của Thông Thiên Tháp, chưa từng liếc mắt nhìn qua lấy một lần.
Đến lượt Cố Ỷ, thật vất vả cô mới đến được Thông Thiên Tháp, đến trước tế đàn, bước vào giấc mộng, nhưng lại phá vỡ giấc mơ mà thiên địa đã dày công tạo ra, muốn trốn ra ngoài.
Giọng nói của thiên địa rất bình tĩnh, không có chút dao động nào, dường như không phải đang chất vấn cô. Nhưng Cố Ỷ biết, cái hệ thống đần độn này đang rơi vào trạng thái nghi hoặc. Cô thậm chí còn thấy tò mò, nếu thiên địa mà đi tham gia kiểm tra Turing, liệu có vượt qua được không? Nhưng chuyện cấp bách bây giờ, là phải ứng phó với nó cho khéo.
*Kiểm tra Turing là một bài kiểm tra khả năng trí tuệ của máy tính.
Cố Ỷ không chọn cách nói dối, mà thẳng thắn phơi bày bản thân mình trước thiên địa.
"Bởi vì ta yêu Khương Tố Ngôn."
Cố Ỷ chỉ yêu mình Khương Tố Ngôn, ngoài Khương Tố Ngôn ra, ai cô cũng không cần. Người trong thế giới giả kia không phải là Khương Tố Ngôn, cô ta là giả.
Thiên địa rất khó hiểu: "Nhưng nếu ngươi muốn ở bên cô ta, ngươi sẽ phải từ bỏ tất cả mọi thứ: từ bỏ mạng sống của mình, từ bỏ cha mẹ, người thân, bạn bè. Ngươi sẽ cùng cô ấy sống mãi trong âm phủ, đối diện với vầng trăng máu bất biến, ngày này qua năm khác, không còn cảm nhận được ánh nắng ấm áp, cũng không thấy được tinh tú mọc lên hay lặn xuống, không thể nếm món ngon, cũng không nhìn thấy sự đổi thay của nhân gian. Cha mẹ ngươi già đi, ngươi chẳng thể chăm sóc, thậm chí đến khi họ qua đời, ngươi cũng chẳng thể tiễn đưa."
"Tại sao... ngươi lại vì một con quỷ mà hi sinh đến mức này?"
Thiên địa không thể đồng cảm với Cố Ỷ, bởi trong lập trình của nó, không có cái gọi là "đồng cảm". Rõ ràng có thể chọn một thế giới tốt đẹp hơn, nhưng Cố Ỷ lại vì Khương Tố Ngôn mà từ bỏ tất cả.
Nhưng tất cả những lời thì thầm của thiên địa bên tai cô, cuối cùng đều bị ba chữ của Cố Ỷ làm cho câm nín:
"Ta nguyện ý."
Nếu đối tượng đối thoại không phải là thiên địa, Cố Ỷ có lẽ sẽ còn nói thêm năm chữ nữa: "Liên quan gì đến ngươi?"
Faye: Những phân đoạn Cố Ỷ bị lừa trong ảo cảnh, mình đều dịch ngôi của KTN là cô ấy, vì đó là góc nhìn của Cố Ỷ đang mất trí nhớ, không để nàng như bình thường nhé. Khi nhớ ra thì chuyển thành nàng, để logic hóa câu chuyện.