Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 207

Chương 207: Mặc cả

 

"Ta muốn ở bên Khương Tố Ngôn, chị ấy là vợ ta, là người bạn đời của ta, là người ta yêu. Dù có biến thành một nữ quỷ, lang thang nơi âm phủ hàng nghìn năm, chỉ cần có chị ấy bên cạnh, ta sẽ không thấy buồn chán. Cha mẹ ta đã có bạn đời đi cùng suốt cuộc đời, họ sẽ tha thứ cho ta." Cố Ỷ bắt đầu bước đi, nước dưới chân quá đặc quánh, thứ này so với nước thì chẳng bằng gọi nó là cùng loại với thứ bao quanh bên cạnh tế đàn, bản chất chính là thực thể hóa của hồn lực.

 

Trong lòng Cố Ỷ trong lòng hiểu rõ tình hình: chỉ cần là hồn lực thì có thể dùng hồn lực để đối phó. Cô tập trung hồn lực quanh mắt cá chân, cố sức nhấc chân lên. Trong lúc nói chuyện, cô vẫn không ngừng cất bước.

 

Hành động này của Cố Ỷ khiến thiên địa hoảng hồn. Nước dưới đất bắn tung tóe muốn quấn lấy cô, nhưng cô lại giơ tay lên, hồn lực hóa thành dao sắc có thực thể, chém toạc màn nước trước mặt.

 

"Cút ngay cho ta! Ta phải đến chỗ Khương Tố Ngôn, bất kể là ai cũng đừng hòng ngăn được ta."

 

Hồn lực của cô như không cần mạng mà tràn ra ngoài. Thiên địa vốn đã ban cho người ngũ âm như cô một lượng hồn lực dồi dào bẩm sinh. Giờ xung quanh lại tràn ngập hồn lực, cô chẳng khác nào một con quỷ ra sức hấp thụ. Nhưng Cố Ỷ là người chứ không phải quỷ, tiếp tục như vậy chẳng mấy chốc sẽ nổ thân mà chết, hồn bay phách tán. Đây là điều mà thiên địa không muốn thấy.

 

Nếu người ngũ âm như Cố Ỷ không thể kết nối được hai giới âm dương để giữ cho hồn lực của thế giới cân bằng, thì cả hai thế giới này sẽ sụp đổ. Hệ thống thiên địa cũng sẽ bị hủy diệt, buộc phải tái thiết lập một thế giới và hệ thống mới.

 

Đó là điều mà thiên địa không thể chấp nhận.

 

Nhưng nó không cản nổi Cố Ỷ. Nếu không thể ở bên Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ thà rằng hồn phi phách tán. Sự quyết tuyệt của cô còn kiên định hơn cả ngườingũ âm của hai ngàn năm trước. Thiên địa không cản được người kia, thì giờ cũng chẳng thể cản được Cố Ỷ.

 

Đối mặt với một con người như vậy, cuối cùng thiên địa đành lựa chọn thỏa hiệp.

 

"Chẳng phải ngươi muốn trở thành Diêm Vương, tái thiết hệ thống luân hồi chuyển kiếp sao? Mục tiêu của chúng ta là giống nhau, chúng ta có thể thương lượng."

 

Lời này khiến Cố Ỷ có chút hứng thú, cô dừng lại, không tiếp tục bước đi nữa.

 

"Ngươi nói thử xem, thương lượng thế nào?"

 

"Ta có thể trao cho ngươi một phần quyền hạn của hệ thống, ngươi sẽ nắm giữ toàn bộ quyền quản lý Thông Thiên Tháp, từ đó điều chỉnh cả hệ thống. Đồng thời các quyền năng liên quan tới âm phủ cũng sẽ mở ra cho ngươi, ngươi có thể cải tạo âm phủ theo ý mình. Nhưng mọi hành động cụ thể đều phải được chúng ta thông qua. Nếu chúng ta cho rằng điều đó gây hại cho thế giới, chúng ta sẽ bác bỏ."

 

Cố Ỷ suy nghĩ một lúc. Điều kiện này đúng là không tệ, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó mờ ám. Trước đây Cố Thanh từng nhắc rằng rất nhiều chức năng của Thông Thiên Tháp chỉ có người ngũ âm mới kích hoạt được, chứng tỏ người ngũ âm vốn dĩ đã là người dùng mặc định của Tháp. Cái đứa thiên địa này rõ ràng không có thành ý, đang muốn gài bẫy cô.

 

Cố Ỷ quyết định thử dò xét. Cô hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đang lừa ta à? Thông Thiên Tháp vốn dĩ là do ta điều khiển. Thứ này nếu các ngươi có thể kiểm soát, thì đã không đình trệ suốt một nghìn năm rồi. Giờ đem quyền vốn thuộc về ta đưa ra làm điều kiện trao đổi, coi ta là kẻ ngốc chắc?"

 

Thiên địa im lặng. Cố Ỷ biết mình đã đoán đúng.

 

Tên thiên địa này đúng là giỏi trò bịp, định lừa cô. Nếu bị lừa thật thì khỏi phải trả cái gì luôn. Sau một lúc im lặng, thiên địa lại lên tiếng: "Vậy ngươi muốn gì?"

 

"Ta muốn làm một Diêm Vương thực sự, muốn có toàn quyền quản lý âm phủ. Âm phủ này phải do ta làm chủ."

 

So với làm công cho người khác, Cố Ỷ tất nhiên muốn làm chủ hơn.

 

Theo như đề nghị trước đó của thiên địa, thì Cố Ỷ chẳng khác nào một người làm công thuần túy, không có chút tự do nào, lại còn phải chịu đựng sắc mặt của chủ.

 

Cố Ỷ chịu sao nổi?

 

Cô đời nào chịu thiệt chứ.

 

Thế nhưng điều kiện của Cố Ỷ, thiên địa cũng không thể chấp nhận được. Sau một lúc giằng co, giữa thiên địa và Cố Ỷ bắt đầu mở ra màn "cò kè mặc cả", chẳng khác gì mấy con buôn ngoài chợ cãi nhau đỏ mặt tía tai chỉ vì vài đồng tiền. Vì lợi ích và quyền hạn trong tay, họ cứ thế kéo qua kéo lại.

 

Kết quả cuối cùng trở thành thế này: Cố Ỷ trở thành Chúa tể âm phủ, nắm giữ quyền vận hành, nhưng quyền sở hữu vẫn thuộc về thiên địa. Nếu những gì Cố Ỷ làm khiến âm phủ hoặc dương gian có dấu hiệu sụp đổ, thì thiên địa sẽ thu hồi lại quyền hạn của cô.

 

Cố Ỷ phẩy tay, đồng ý.

 

Khoảnh khắc đó, cô thật sự cảm thấy ông tổ nhà mình khi xưa có thể lừa được thiên địa để giành được năng lực "lời nói hóa pháp, khế ước thành công", hoàn toàn là nhờ cái hệ thống thiên địa này quá dốt.

 

Nói hệ thống này ngốc không phải chỉ nói chơi, nó thật sự rất ngốc. Đến lúc Cố Ỷ gây ra cái gì có "dấu hiệu sụp đổ", cô còn có thể tiếp tục kéo co với thiên địa nữa là. Một cái Thông Thiên Tháp đã ngừng hoạt động một nghìn năm mà bọn nó còn tiếc không buông, đến lúc đó dễ gì đuổi cô ra ngoài? Cố Ỷ không tin.

 

Sau màn cò kè mặc cả kết thúc, Cố Ỷ bị đá ra khỏi không gian thiên địa, trở về tế đàn. Cô từ trên không trung chầm chậm hạ xuống, và vào khoảnh khắc đó, Cố Ỷ phát hiện mình thực sự đã có quyền quản lý âm phủ. Cả Thông Thiên Tháp đã nằm trong quyền kiểm soát của cô, cô có thể dễ dàng cắt đứt dòng hồn lực truyền từ Thông Thiên Tháp về dương gian.

 

Nhưng bây giờ không phải lúc để nghiên cứu mấy thứ này. Cố Ỷ ngẩng đầu liếc mắt một vòng, liền nhìn thấy vợ mình.

 

Giống hệt như trong thế giới mà thiên địa đã dựng nên cho cô, Khương Tố Ngôn vì hấp thu quá nhiều hồn lực mà thân quỷ gần như không thể chống đỡ nổi nữa. Không chỉ Cố Ỷ có thể vì Khương Tố Ngôn mà dốc hết tất cả, Khương Tố Ngôn cũng vậy, vì cô, nàng sẵn sàng hồn phi phách tán.

 

Đối mặt với người vợ như thế, sống mũi Cố Ỷ cay xè. Cô nhanh chóng bước tới, ôm chặt Khương Tố Ngôn vào lòng. Cô còn chưa kịp mở miệng, Khương Tố Ngôn dường như đã biết cô định nói gì, giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng dịu dàng: "Đừng xin lỗi, đó không phải lỗi của nàng."

 

Vợ cô dịu dàng như thế, càng khiến cô muốn khóc hơn.

 

Hai người ôm nhau thì thầm những lời yêu thương. Sau khi Cố Ỷ bình tĩnh lại, cô bắt đầu nghiên cứu mấy kỹ năng quản trị viên mà mình đã "lừa" từ thiên địa mà có được.

 

Quyền hạn quản trị viên thật sự khủng khiếp đến đáng sợ. Cố Ỷ thậm chí có thể tự tạo ra một bảng điều khiển trực quan, bên trên chi chít đầy danh sách quyền hạn. Cô nhìn đến mức chảy cả nước miếng, đây chính là đãi ngộ của Diêm Vương thời hiện đại sao? Dựa vào đống này, cô thật sự có thể xây lại một Âm phủ từ đầu.

 

Cố Ỷ không giấu vợ bất cứ điều gì, kể hết mọi quyền năng mà mình vừa giành được. Vừa lướt vừa kể, kéo xuống đến cuối thì phát hiện thiên địa lại chơi trò tiểu nhân, dòng cuối cùng ghi rằng: "Những quyền năng này chỉ giới hạn cho quỷ sử dụng, người sống không thể dùng."

 

"Chết tiệt!"

 

Cái hệ thống rác rưởi này bị tổ tiên nhà mình lừa một lần là khôn ra rồi à? Giờ còn biết chơi mấy trò lắt léo? Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng hợp lý, làm Diêm Vương mà vẫn là người sống, đúng là có hơi kỳ. Cố Ỷ thật sự muốn giơ ngón giữa về phía thiên địa, nhưng nghĩ đến chuyện mình có thể giành được chừng ấy đã là không dễ rồi. Nếu lúc đó cô do dự một giây, lựa chọn ở lại trong thế giới giả tạo kia, thì đừng nói đến mấy quyền năng này, đến cả Khương Tố Ngôn cô cũng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

 

Cố Ỷ hít sâu một hơi, việc đầu tiên cần làm bây giờ, là đi tìm ba mẹ của mình.

 

Tuy bây giờ Cố Ỷ chưa thể sử dụng mấy quyền hạn ở âm phủ, nhưng Thông Thiên Tháp thì cô có thể dùng được! Là người ngũ âm, cô vốn dĩ là chiếc chìa khóa của Thông Thiên Tháp, trời sinh đã có quyền sử dụng. Giờ đây không còn thiên địa tranh giành nữa, Cố Ỷ đương nhiên có thể tùy ý điều khiển Thông Thiên Tháp.

 

Mà phần ngọn của vòm cây, thực chất chính là bàn điều khiển của Thông Thiên Tháp.

 

Cố Ỷ mở bảng điều khiển của Thông Thiên Tháp, tìm đến nút bản đồ, sau đó xác định được vị trí của ba mẹ mình. Có vẻ như hệ thống thiên địa cũng biết bắt kịp thời đại, kiểu bảng điều khiển này đúng là tiện quá chừng. Cố Ỷ nhìn thấy hai chấm nhỏ đại diện cho ba mẹ mình. Tuy không thể truyền tống họ thẳng đến đỉnh tháp, nhưng cô có thể điều động dây leo, kéo họ lên.

 

Tất nhiên, lần này dây leo đi bắt ba mẹ cô thì hoàn toàn khác với lúc bắt cô. Vì người điều khiển khác nhau, nên động tác của dây leo cũng trở nên đặc biệt nhẹ nhàng. Ngoài việc để ba mẹ trải nghiệm một chuyến "tàu lượn siêu tốc" thì không làm họ bị thương dù chỉ một sợi tóc.

 

Dây leo nhẹ nhàng đưa cha mẹ Cố Ỷ đến ngọn cây, thả xuống trước mặt cô.

 

Lâm Mạn Thư và Cố Thanh đều vô cùng ngơ ngác. Dù sao trong lúc bị dây leo kéo đi, họ vẫn luôn cố tìm cách tiêu diệt đám dây đó. Nhưng đừng nói là thoát ra, ngay cả làm tổn hại chút xíu cũng không nổi. Giờ họ mới nhận ra, đám dây leo này chính là thứ đã kéo Cố Ỷ đi lúc trước, âm thanh loạt soạt như rắn bò kia, chẳng phải chính là từ bọn chúng sao? Nếu đi theo đám dây này, biết đâu thật sự có thể tìm được con gái.

 

Chính vì ý nghĩ đó mà suốt dọc đường, hai vợ chồng không phản kháng quá mạnh, để mặc cho dây leo đưa đi.

 

Vừa được thả xuống, Lâm Mạn Thư và Cố Thanh còn hơi choáng váng. Cố Thanh thể lực khá hơn nên là người tỉnh táo đầu tiên. Trong tay vẫn cầm con dao giấy do tổ tiên nhà họ Cố truyền lại, ông lăn một vòng, chắn vợ ra sau lưng. Khi ngẩng đầu lên, ông thấy Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đang đứng trước mặt mình.

 

Cố Ỷ vẫn là Cố Ỷ, nhưng Khương Tố Ngôn thì trông hơi đáng sợ, mức độ kinh dị lại tăng thêm một bậc.

 

Ánh mắt của Cố Thanh đầy nghi hoặc, ông hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại là gì.

 

Mặc dù dây leo đã rất nhẹ nhàng, nhưng Lâm Mạn Thư vẫn bị đụng một chút. Bà xoa tay r*n r* một tiếng, Cố Thanh lập tức chẳng màng đến Cố Ỷ nữa, chỉ lo chăm sóc vợ.

 

"Vợ, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

 

Thấy ông lo lắng như vậy, Lâm Mạn Thư lắc đầu: "Chỉ bị va vào tay một chút, ngoài ra không sao cả."

 

Cố Thanh đỡ Lâm Mạn Thư đứng dậy, dìu vợ bước đến trước mặt Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn.

 

Lúc này Lâm Mạn Thư mới nhận ra, con gái và con dâu của mình đều đang ở đây.

 

Cố Thanh nhìn chằm chằm vào Cố Ỷ, một tay đỡ vợ, tay kia nắm chặt con dao giấy: "Con thật sự là Cố Ỷ sao?"

 

Đến lúc này Cố Ỷ mới hiểu ra ba mình đang nghĩ gì. Cô đoán cái tính tưởng tượng phong phú của mình chắc là di truyền từ ông đây. Nghe thấy câu hỏi của ông, Lâm Mạn Thư cũng ngẩn người, bà ngẩng đầu nhìn Cố Ỷ trước mặt.

 

Hai người họ thật sự rất lo lắng cô sẽ gặp chuyện, vì lúc bị mang đi quá bất ngờ. Họ từng tưởng tượng rất nhiều tình huống khi gặp lại con, có lẽ cô đã hóa thành quỷ, có lẽ bị thương nặng, hấp hối không rõ sống chết... nhưng tuyệt đối không ngờ được là Cố Ỷ lại khỏe mạnh vui vẻ, nhìn chẳng hề bị thương chút nào.

 

Chính vì thế, nhìn Cố Ỷ trước mặt khiến trong lòng Cố Thanh vô cùng lo lắng.

 

Nhưng vào khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ giơ tay lên: "Vậy giờ con phải chứng minh thế nào, nói 'Hi' một tiếng được không?"

 

Lời tác giả:

 

Hình tượng "cô gái hài hước" của Cố Ỷ sẽ không đổ!

Bình Luận (0)
Comment