Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 208

Chương 208: Cô con gái ngốc nghếch

 

Sau khi Cố Ỷ nói xong câu đó, Cố Thanh và Lâm Mạn Thư liếc mắt nhìn nhau.

 

Hình như thật sự là đứa con gái ngốc nghếch nhà mình rồi.

 

Chuẩn vị, quá chuẩn luôn, cái giọng điệu này chỉ có Cố Ỷ mới có thể nói ra. Ai nghe cũng muốn đánh cho một trận, không thể nói chuyện đàng hoàng, giải thích rõ ràng được sao? Vừa mở miệng đã cà khịa người ta, khiến Lâm Mạn Thư siết chặt nắm tay, sợ mình không nhịn được mà xông lên véo tai cho con gái một trận.

 

Lâm Mạn Thư nhận ra đúng là con gái mình thật, không bị con quỷ nào thế chỗ, cũng không bị biến thành linh kiện gì cả, lập tức cảm thấy lưng không còn đau, chân cũng chẳng còn mỏi nữa.

 

Cả người bà như bừng tỉnh, đẩy Cố Thanh ra rồi bước nhanh về phía Cố Ỷ.

 

Lâm Mạn Thư nắm tay Cố Ỷ, nhìn trái nhìn phải, ngay cả những vết thương nhỏ trên lưng và eo cô bà cũng không bỏ qua. Cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dang tay ôm chặt lấy Cố Ỷ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cô, không kiềm được mà thở dài: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

 

Viền mắt Cố Ỷ đỏ hoe. Tuy Lâm Mạn Thư lúc nào cũng chẳng dịu dàng với cô, nhưng Cố Ỷ hiểu rõ, Lâm Mạn Thư rất thương cô. Nếu không, bà cũng đã chẳng cùng Cố Thanh chịu đựng bao nhiêu gian khổ, ăn những loại rau tím đen kia dưới âm phủ.

 

Trong cuộc sống thường ngày, Lâm Mạn Thư rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc như thế này, tình yêu của bà luôn kín đáo và kìm nén. Thế nhưng ở hiện tại đối mặt với Cố Ỷ, bà không thể kìm được nữa, vì sợ cô sẽ rời xa bà và Cố Thanh.

 

Nhưng Cố Ỷ lại định phụ tấm lòng khổ tâm của Cố Thanh và Lâm Mạn Thư, vì cô đã quyết định rằng sau khi đưa họ trở lại dương gian, mình sẽ quay lại âm phủ và trở thành quỷ – trở thành một Diêm Vương thực thụ.

 

Thật ra chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác. Cố Ỷ có thể cảm nhận được hồn lực trong cơ thể mình đang không ngừng tăng lên, và hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

 

Cũng giống như cơ thể quỷ của Khương Tố Ngôn bị hồn lực ép cho nứt vỡ, thân xác người của Cố Ỷ cũng sẽ như vậy. Thân quỷ dù nứt vỡ còn có thể vá lại, nhưng nếu thân người nứt ra rồi thì rất khó để khâu liền được.

 

Cố Ỷ căn bản không thể sống lâu ở dương gian, hơn nữa nếu cô rời khỏi Thông Thiên Tháp, hệ thống luân hồi vừa mới được khởi động sẽ lại bị đóng lại. Thời gian Cố Ỷ giữ cho Thông Thiên Tháp hoạt động không đủ để dẫn được bao nhiêu hồn lực về dương gian.

 

Cô cứ mãi giữ thân người mà ở lại âm phủ thì cũng chẳng dễ dàng gì. Cố Ỷ không biết trồng trọt, mà đồ ăn cô mang theo cũng chỉ cầm cự được vài ngày.

 

Hơn nữa, ba mẹ cô cũng không thể tiếp tục ở lại âm phủ được nữa, con người nếu ở lâu mà không có ánh sáng mặt trời thì cũng không thể chịu nổi.

 

Cố Ỷ thật ra từng nghĩ đến một khả năng, có thể mang theo đồ đạc để sống luân phiên giữa hai cõi âm dương, nhưng thiên địa đã hoàn toàn chặn con đường này của cô. Vì cơ thể con người không chịu nổi tổn hại do việc qua lại giữa âm phủ và dương gian gây ra. Mỗi lần đi qua khe nứt là một lần tổn thương cơ thể. Lần đầu thì chưa thấy gì, nhưng nếu đi vài lần nữa, thì lập tức sẽ được "trình diễn" cho xem thế nào là nứt toác ngay tại chỗ.

 

Cái này không được, cái kia cũng không xong, Cố Ỷ cảm thấy thà ngoan ngoãn ở lại âm phủ làm quỷ còn hơn, làm quỷ thì ít ra còn có thể đi lại tự do.

 

Nhưng chuyện này không thể nói ra trước mặt ba mẹ cô, nếu không chắc chắn họ sẽ không đồng ý.

 

Cố Ỷ giấu nhẹm chuyện đó, chỉ kể sơ lược với ba mẹ về việc mình đã làm giao dịch với thiên địa.

 

Nhưng Cố Thanh và Lâm Mạn Thư đều không phải người dễ bị qua mặt, chỉ từ vài lời lấp lửng của Cố Ỷ cũng đoán được là cô chưa nói hết sự thật.

 

Lâm Mạn Thư theo bản năng liếc nhìn Cố Thanh, Cố Thanh khẽ gật đầu, lúc này không phải chuyện mà Cố Ỷ có thể giấu là sẽ giấu được.

 

Cố Thanh bước đến, nét mặt trầm lặng như nước: "A Ỷ, con phải nói thật với ba mẹ. Bây giờ giấu chuyện này thì sẽ không tốt cho bất kỳ ai."

 

Lâm Mạn Thư cũng nhìn sang Khương Tố Ngôn, bà biết với tính cách của Cố Ỷ thì tuyệt đối sẽ không giấu vợ mình chuyện gì.

 

Trong mắt Lâm Mạn Thư thoáng hiện vẻ cầu xin: "Khương Tố Ngôn, nếu con biết A Ỷ đang giấu gì đó, xin con hãy nói cho mẹ biết. Mẹ thật sự không muốn mất A Ỷ."

 

Khương Tố Ngôn quay đầu nhìn Cố Ỷ, trong mắt lộ chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, nàng cho rằng chuyện này phải để Cố Ỷ tự mình nói ra. Thấy cầu xin Khương Tố Ngôn không có kết quả, Lâm Mạn Thư lại thở dài, quay sang nhìn Cố Ỷ: "A Ỷ..."

 

Ba mẹ cầu xin như thế, Cố Ỷ cũng bắt đầu dao động. Nhưng thật sự rất khó để cô nói ra miệng rằng mình định trở thành một con quỷ, mãi mãi ở lại âm phủ. Nói chuyện kiểu đó ra, không chừng sẽ bị mẹ đánh cho hai cái mất.

 

Nhưng khi cha mẹ van nài như vậy, làm con cái thì mấy ai chịu đựng được?

 

Nên nói hay không nên nói?

 

Trong lòng Cố Ỷ giằng co rất lâu, hai ý nghĩ cứ quẩn quanh mãi không dứt. Khương Tố Ngôn đến gần, vươn tay chạm nhẹ vào cô. Cố Ỷ hiểu ý của Khương Tố Ngôn, nàng vẫn cho rằng nên nói thật với cha mẹ. Đối diện với ánh mắt cầu khẩn của họ, Cố Ỷ thật sự khó mà cứng lòng được nữa.

 

Cô thở dài thật sâu, đem toàn bộ kế hoạch của mình nói ra hết.

 

Lâm Mạn Thư đứng không vững nữa, phải dựa vào Cố Thanh mới gắng gượng được. Cố Thanh trầm mặc nhìn Cố Ỷ, rồi lại nhìn người vợ đang trong vòng tay mình. Sau khi đỡ Lâm Mạn Thư đứng vững, ông mới bước mấy bước đến trước mặt Cố Ỷ: "Thật sự phải làm thế này sao?"

 

Cố Ỷ gật đầu: "Đây là cách tốt nhất rồi."

 

Cố Thanh suy nghĩ một lúc, trông ông lý trí hơn Lâm Mạn Thư rất nhiều, thái độ cũng ôn hòa hơn hẳn, ông khẽ nói: "Được rồi, nếu con đã quyết như vậy..."

 

Cố Ỷ thở phào nhẹ nhõm, có được sự đồng ý của ba, bên phía mẹ sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều. Dù sao chỉ cần giao cho ba thì sớm muộn gì cũng thuyết phục được mẹ.

 

Nhưng hơi thở nhẹ nhõm ấy của Cố Ỷ chưa kéo dài được bao lâu, vừa mới thả lỏng cảnh giác thì đã thấy Cố Thanh vươn tay về phía mình. Từ nhỏ đến lớn không biết đã đối luyện với ba bao nhiêu lần, chỉ nhìn động tác nhấc tay kia là Cố Ỷ biết ông định khống chế mình.

 

Cố Ỷ theo phản xạ giơ tay lên đỡ, nào ngờ Cố Thanh lại chơi chiêu ngầm, dùng hồn lực!

 

Cố Ỷ không dám mạnh tay dùng hồn lực, vì bây giờ lượng hồn lực trong cơ thể cô quá lớn, bản thân lại chưa quen với việc điều khiển nó. Nếu không cẩn thận mà ra tay quá mạnh, lỡ tay đánh bị thương ba mình thì mẹ cô nhất định sẽ cho cô biết mùi. Để tránh cái mông nở hoa, Cố Ỷ chỉ có thể cẩn trọng kiềm chế hồn lực khi chiến đấu.

 

Trong tình huống này, cô đành phải để ba mình áp chế.

 

Cũng may gần đây Cố Thanh ăn rau ở âm phủ, thể lực bị ảnh hưởng không ít. Nếu là thời kỳ ông còn ở dương gian, Cố Ỷ chắc chắn sẽ bị đè ra đất đánh mà không phản kháng nổi.

 

Cố Ỷ vô thức quay đầu tìm vợ cầu cứu, không ngờ lại thấy Lâm Mạn Thư ôm chặt lấy Khương Tố Ngôn: "Khương Tố Ngôn, coi như mẹ xin con, đừng ra tay! Để hai cha con nó tự giải quyết! Nếu ba nó thua, thì chúng ta nhận thua! Con cũng muốn thấy Cố Ỷ còn sống động nhảy nhót tưng bừng mà phải không? Cái thế giới quái quỷ này có thành ra sao thì vợ chồng mẹ cũng mặc, nhưng Cố Ỷ tuyệt đối không thể chết ở đây! Con bé mới hai mươi tuổi! Còn biết bao thứ chưa được nhìn thấy! Cho dù chết muộn vài năm, cũng còn tốt hơn là chết ngay lúc này!"

 

Lâm Mạn Thư gần như gào lên những lời ấy, khiến Khương Tố Ngôn cũng chấn động. Nàng thật sự không thể ra tay với cha mẹ Cố Ỷ.

 

Trên đời nào có trường hợp con dâu lại đi can thiệp vào chuyện bố chồng dạy dỗ chồng mình cơ chứ.

 

Khương Tố Ngôn chỉ có thể gửi cho Cố Ỷ ánh mắt "lực bất tòng tâm", ra hiệu cố lên nhé.

 

Cố Ỷ suýt chút nữa tức đến hộc máu, đường đường là một Diêm Vương tương lai, lại bị một người sống dạy dỗ.

 

Nhưng cô thật sự không đánh lại ba mình!

 

Tầm mắt vừa rời khỏi Khương Tố Ngôn đã thấy Cố Thanh vung giấy đao đâm xuống, mà tay cô chẳng có lấy một món vũ khí. Cô vội dùng tay trái đỡ lấy cổ tay ba, trong lúc ông đang định xoay cổ tay để đâm vào cánh tay cô thì cô nhanh chóng gạt sang một bên.

 

Cố Thanh đang ở độ tuổi sung sức, cả sức nặng lẫn lực tay đều mạnh hơn cô. Nếu không phải Cố Ỷ quen với cách ông ra chiêu, thân thể lại linh hoạt, vừa rồi chắc chắn đã bị đâm trúng.

 

Ông già nhà mình ra tay thật hả trời!

 

Cố Ỷ vội lùi lại vài bước, định mở miệng giải thích thì đã thấy ba cô lao tới chỉ trong ba bước. Cố Thanh giơ tay trái lên, nắm đấm to như cái chén xuất hiện ngay trước mắt. Cô nghiêng đầu tránh được trong gang tấc, nhưng vẫn bị ông quét ngã.

 

Cô lăn một vòng dưới đất, lùi lại thêm hai ba mét, cuối cùng cũng chen được vào một khoảng trống: "Ba, nghe con nói! Dù con có quay về dương gian thì cũng không sống được bao lâu! Hồn lực sớm muộn gì cũng sẽ ép cơ thể con nổ tung!"

 

"Còn sống được bao lâu thì cứ sống bấy lâu."

 

Suy nghĩ của người cha rất giản đơn, ông không thể nhìn con gái mình chết trước mặt mình được.

 

Lúc nói câu đó, chân ông vẫn không dừng, một đòn truy kích cận chiến khiến Cố Ỷ suýt nữa vỗ bàn khen ngợi, lúc nhỏ cô từng bị ba huấn luyện kiểu này đến mức toàn thân đau nhức. Dáng vẻ "tôi không nghe tôi không nghe" của ba cô bày ra rành rành, khiến Cố Ỷ biết, lúc này không thể ngồi xuống nói chuyện tử tế được.

 

Cô đứng tại chỗ, hít sâu một hơi: Không nói được phải không? Vậy đừng trách cô không khách sáo!

 

Cố Ỷ siết chặt nắm đấm, khi ba cô áp sát thì không còn kiềm chế nữa, vung tay lên. Hồn lực trắng toát tụ lại trong lòng bàn tay cô, Cố Thanh lập tức cảnh giác, Cố Ỷ còn tinh mắt thấy ông lấy từ trong túi quần ra một sợi Khốn Tiên Thằng!

 

Ba cô rốt cuộc còn giấu bao nhiêu đồ tốt nữa vậy!

 

Cố Thanh không lấy dây ra lộ liễu mà lén lút giấu sau lưng. Ông tưởng con gái không thấy, nhưng Cố Ỷ bây giờ có hồn lực hỗ trợ, mắt tinh như diều hâu, sao có thể bị gạt dễ vậy?

 

Khi Cố Thanh tiến tới, định trói cô lại bằng Khốn Tiên Thằng thì Cố Ỷ dùng hồn lực ngưng tụ thành một thanh đao, chặt phăng sợi dây.

 

Tiện tay, cô vung nhẹ một đòn vào gáy ba mình.

 

Cố Ỷ đã cố gắng giữ lực, không để hồn lực bùng phát quá nhiều, nhưng Cố Thanh vẫn ngã thẳng đơ xuống đất sau cú đánh ấy.

 

Lâm Mạn Thư và Khương Tố Ngôn nhìn nhau sửng sốt, giây sau Lâm Mạn Thư buông Khương Tố Ngôn ra, lao thẳng đến bên Cố Thanh.

 

Bà quỳ sụp xuống bên ông, thấy ông đã ngất đi mới ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Ỷ. Lúc này, Cố Ỷ cũng thấy có chút ngượng, dù sao thì đánh ba mình ngất cũng có phần quá tay thật.

 

Lâm Mạn Thư tức đến nỗi môi cũng run lên, bà chỉ tay vào Cố Ỷ, giận dữ quát: "Con nhỏ chết tiệt này! Sao lại ra tay nặng như vậy! Không biết phải nhẹ tay thôi à!"

 

Mắt bà đỏ hoe, như thể giây sau sẽ khóc đến nơi, nhưng lại cố kìm nước mắt trước mặt con gái.

 

Cố Ỷ bước tới vài bước, ngồi xuống trước mặt mẹ, nhẹ nhàng ôm bà vào lòng: "Mẹ à... con không còn là trẻ con nữa. Mẹ với ba... nghe con nói được không?"

Bình Luận (0)
Comment