Lời của Cố Ỷ khiến Lâm Mạn Thư khựng lại, đây là lần đầu tiên bà được con gái ôm vào lòng. Lúc này, Lâm Mạn Thư mới chợt nhận ra, không biết từ lúc nào con gái mình đã lớn đến vậy.
Cố Ỷ cao hơn Lâm Mạn Thư một chút, cha cô vốn là người cao lớn, từ nhỏ cô đã được chăm sóc đầy đủ, thể lực cũng được rèn luyện tốt nên giờ vóc dáng cao ráo. Lâm Mạn Thư từ lâu đã biết con gái mình cao hơn mình, nhưng trong lòng bà, chưa bao giờ đem sự cao lớn đó đồng nghĩa với việc con gái đã trưởng thành.
Trong lòng cha mẹ, có lẽ mãi mãi đều nghĩ như vậy: cho dù con cái lớn bao nhiêu, vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Lâm Mạn Thư từng nói rằng: "Cố Ỷ mới hai mươi tuổi, vẫn chưa trải qua gì cả."
Nhưng bà lại quên mất rằng, cô nương trong tim con gái mình đã mất đi sinh mệnh từ năm mười lăm tuổi. Cũng quên mất rằng, hai mươi tuổi đối với một con người đã là trưởng thành từ lâu, cô đã có năng lực suy nghĩ độc lập.
Người cha rắn rỏi hơn Cố Ỷ đã bị cô đánh ngã, còn trước mẹ, cô cũng đã có chủ kiến của riêng mình.
Cố Ỷ đã có người cô yêu, và để được ở bên người ấy, cô có thể từ bỏ tất cả, cũng nghiêm túc suy nghĩ cho tương lai của hai người.
Dù nhìn từ góc độ nào, con gái của Lâm Mạn Thư – Cố Ỷ đã trưởng thành rồi.
Với tư cách là cha mẹ, Cố Thanh và Lâm Mạn Thư luôn dốc hết toàn lực để bảo vệ con gái trong vòng tay mình, nhưng giờ đây, Cố Ỷ đã dùng hành động để chứng minh rằng, cô không còn cần đến sự bảo vệ đó nữa.
Lâm Mạn Thư cuối cùng cũng nhận ra điều này, cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay con gái, nước mắt bà bấy lâu dồn nén rốt cuộc cũng tuôn rơi.
Cố Ỷ rất ít khi tiếp xúc trực tiếp với nước mắt của người khác, người duy nhất cô từng cảm nhận là Khương Tố Ngôn. Nước mắt của Khương Tố Ngôn được tạo thành từ hồn lực, rơi trên áo cô chỉ mang lại cảm giác lạnh lẽo, một lúc sau sẽ tan biến không dấu vết, ngay cả áo cũng không ướt.
Nước mắt của Lâm Mạn Thư thì hoàn toàn khác, rơi xuống vai cô, xuyên qua lớp lớp quần áo, như muốn thiêu đốt da thịt Cố Ỷ. Cố Ỷ biết đó chỉ là ảo giác, nước mắt mẹ cô sao có thể chạm tới da cô được, chỉ là rơi trên áo thôi mà.
Nhưng chính những giọt nước mắt như thế, lại khiến Cố Ỷ đau lòng, không giống với nỗi đau lòng vì Khương Tố Ngôn, mà là một nỗi xót xa dành cho cha mẹ, cho tình thân.
"Mẹ, suốt ngần ấy năm, mẹ và ba vì con mà làm nhiều đến thế, con thật sự rất biết ơn. Con đã đưa ra một quyết định ích kỷ như vậy, con thật sự xin lỗi. Nhưng mẹ à, con đã lớn rồi, con có suy nghĩ riêng của mình. Con biết mình mới chỉ hai mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ, với một người bình thường thì có thể sống thêm sáu mươi năm nữa, nhưng mẹ cũng biết, con không thể sống lâu như thế. Ở nhân gian, con có khi còn chưa trụ được một hai tháng, sẽ vì lượng hồn lực trong cơ thể quá lớn mà chết. Vấn đề giữa âm phủ và dương gian cũng không thể trì hoãn được nữa, đây là cách tốt nhất mà con có thể nghĩ ra."
"Hơn nữa, điều này không có nghĩa là con sẽ mãi mãi rời xa ba mẹ. Con sẽ trở về thăm ba mẹ. Dù đã trở thành một con quỷ, con vẫn là con gái của ba mẹ."
"Ngần ấy năm qua, thật sự đã vất vả cho hai người rồi."
Cố Ỷ nhẹ nhàng vỗ về lưng mẹ, nói ra những lời thật lòng trong lòng mình. Đợi đến khi tiếng nức nở của Lâm Mạn Thư ngừng lại, cô mới đặt tay lên vai bà, nhẹ nhàng đẩy bà rời khỏi vòng tay mình. Đột ngột rời khỏi bến bờ ấm áp, Lâm Mạn Thư khựng người trong chốc lát, rồi bà đối diện với ánh mắt con gái, thấy Cố Ỷ khẽ mỉm cười, nụ cười đặc biệt dịu dàng: "Cảm ơn hai người vì tất cả những gì đã làm cho con."
"Chính vì có ba mẹ bên cạnh, nên con mới muốn bảo vệ thế giới này. Con muốn mãi mãi ở bên Khương Tố Ngôn, cũng muốn bảo vệ thế giới có ba mẹ trong đó, vì vậy xin hãy tha thứ cho sự bướng bỉnh của con, cho con được làm theo ý mình... lần cuối cùng thôi."
Ánh mắt của Cố Ỷ vô cùng kiên định, trong đôi mắt ấy như chất chứa ánh sao lấp lánh, không có chút nào do dự.
Dưới cái nhìn ấy, Lâm Mạn Thư cuối cùng cũng đầu hàng, giọng bà vẫn run rẩy, nhưng khẽ gật đầu "Ừm" một tiếng. Không lâu sau, Cố Thanh từ dưới đất bò dậy, ôm lấy Lâm Mạn Thư vào lòng.
Thật ra khi nãy ông không hoàn toàn bất tỉnh, chỉ là có khoảnh khắc bị mất ý thức. Bị chính con gái đánh ngã khiến ông cảm thấy quá mất mặt, nên dứt khoát cứ nằm rạp dưới đất. Không ngờ, lại nghe được những lời con gái nói.
Ông nhìn Lâm Mạn Thư đang dựa vào mình mà khóc một lần nữa, thở dài thật sâu. Cố Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ỷ, cũng nhìn thấy ánh mắt của cô.
"Con nhất định phải nghĩ thật kỹ, một khi đi trên con đường này, sẽ không còn đường để hối hận."
Cố Ỷ gật đầu: "Con đã nghĩ kỹ rồi."
"...Haizz." Tất cả ngàn lời vạn ý của Cố Thanh cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: "Vậy lần này, cứ để con làm theo ý mình đi."
Cố Thanh đưa ra yêu cầu cuối cùng: "Chúng ta sẽ đi xuống trước, rồi ở lại âm phủ thêm một đêm nữa, để mẹ con có thể nhìn con kỹ hơn lần nữa." Câu sau ông không nói ra, nhưng cả Cố Ỷ và Lâm Mạn Thư đều hiểu, câu nói kia chính là: Không biết lần sau nhìn thấy con sẽ là khi nào.
Cố Ỷ không vô tình đến mức đến cả yêu cầu này cũng không đáp ứng, cô gật đầu đồng ý.
Cả nhà bốn người rời khỏi Thông Thiên Tháp, lần này xuống dễ hơn nhiều so với lúc leo lên. Cố Ỷ đã có quyền sử dụng Thông Thiên Tháp, điều khiển nó không hút hồn lực của cô và Khương Tố Ngôn chẳng tốn chút sức nào. Nhờ có hồn lực hỗ trợ, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn mỗi người ôm một người, cứ thế mà đưa Cố Thanh và Lâm Mạn Thư xuống dưới.
Chỉ là... đãi ngộ thì khác nhau một trời một vực.
Khương Tố Ngôn bế Lâm Mạn Thư xuống theo kiểu công chúa, khiến hai cha con họ Cố bên cạnh đều hơi ghen tị. Còn Cố Thanh thì bị chính Cố Ỷ cõng xuống. Trận này Cố Ỷ toàn thua, chẳng giành được chút lợi nào cả.
Họ lại trở về căn nhà nhỏ trước kia đã ngủ, cũng là nơi lần đầu gặp lại cha mẹ. Cố Ỷ định đi ngủ, nhưng Khương Tố Ngôn lại nói nàng muốn trò chuyện với cha mẹ của Cố Ỷ một chút.
Cố Ỷ hơi ngạc nhiên, Khương Tố Ngôn bèn giải thích: "Lần này chia tay, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại họ. Ta thấy họ vẫn còn rất buồn, ít nhất ta muốn nói với họ rằng sau này nàng sẽ sống tốt với ta, để họ yên tâm hơn một chút."
Cố Ỷ nghe xong cũng thấy có lý, bèn bảo nàng đi nhanh về nhanh.
Lần này Cố Ỷ không có ý định nghe lén, chủ yếu là vì con nhện nhỏ lần trước đã bị lộ, trên người cô bây giờ cũng không còn con nào, nên cứ ngoan ngoãn thì hơn.
Không bao lâu sau, Khương Tố Ngôn quay trở lại. Cố Ỷ đang nằm trên giường liền dang tay ra với nàng, nàng liền chui vào vòng tay của Cố Ỷ.
"Nói chuyện xong rồi à?"
"Ừ."
Hai người cứ thế ôm nhau, không nói gì thêm. Đột nhiên, Khương Tố Ngôn bật ra một câu mà Cố Ỷ nghe không hiểu. Cố Ỷ có hơi ngơ ngác, cô xác định Khương Tố Ngôn không nói ngoại ngữ, mà giống như là một thứ phương ngữ vùng quê nào đó. Cố Ỷ không hiểu là có ý gì, liền nghe Khương Tố Ngôn giải thích: "Là tiếng địa phương quê ta, nàng không hiểu được đâu. Ý của nó là: Từ nay về sau, chúng ta mãi mãi không chia lìa, có được không?"
Khương Tố Ngôn cười tươi như hoa, trong mắt toàn là ý cười.
Cố Ỷ làm sao có thể từ chối được? Tất nhiên là lập tức gật đầu đồng ý.
Lúc này Khương Tố Ngôn mới dựa vào Cố Ỷ, khép mắt lại. Cố Ỷ thầm nghĩ, có lẽ đây cũng là giấc ngủ cuối cùng trong đời mình. Cô nhắm mắt, muốn mơ một giấc mộng đẹp. Nhưng có lẽ vì đã quá mệt mỏi, nên đêm ấy cô hoàn toàn không mộng mị, ngủ một mạch đến sáng. Khi tỉnh lại, trên bầu trời vẫn là vầng trăng máu treo lơ lửng.
Cố Ỷ ngáp một cái, sau khi dậy liền thấy cha mẹ và Khương Tố Ngôn đang ngồi chờ cô trước bàn. Một chiếc bàn bát tiên, bốn cái ghế gỗ dài đã hơi cũ kỹ. Họ ngồi trên ghế, trước mặt là một bàn đầy thức ăn. Tất cả đều là đồ mà Cố Ỷ mang từ dương gian đến, không có lấy một món rau nào của âm phủ.
Bức tranh trước mắt khiến Cố Ỷ nhớ đến cảnh về nhà ăn cơm trong thế giới giả lập. Cảnh tượng như thế, kiếp này cô nghĩ rằng mình sẽ không còn cơ hội thấy nữa. Nhưng giờ có thể nhìn thấy cũng đã là đủ rồi.
Không quan trọng là đang ở đâu, ăn món gì, chỉ cần những người trước mặt là người mình yêu thương, như vậy là đủ.
Sau khi ăn sáng xong, cả gia đình bốn người cùng đến Thông Thiên Tháp. Cố Ỷ dùng quyền hạn của mình mở ra con đường từ âm phủ trở lại dương gian. Giống như những luồng hồn lực bay về phía trăng máu, chỉ cần đi qua trăng máu là có thể trở lại dương gian.
Cố Ỷ và cha mẹ đều mặc sẵn quần áo ấm. Theo điều tra của Cố Thanh và Lâm Mạn Thư, lần này trở ra sẽ ở khu vực khe nứt của dãy núi tuyết Ngọc Long.
Sau đó, Cố Ỷ dẫn cha mẹ và vợ mình băng qua trăng máu đến dương gian. Quả nhiên, bọn họ xuất hiện ngay bên cạnh khe nứt ở núi Ngọc Long. Cố Ỷ vẫn còn nhìn thấy vết nứt mà trước đó mình từng nhảy vào, bên trong vẫn đang không ngừng tràn ra âm khí. Không có Cố Ỷ trấn giữ trong âm phủ và kích hoạt Thông Thiên Tháp, dương gian đang mất cân bằng hồn lực, chỉ có thể không ngừng hút lấy hồn lực từ âm phủ như vậy.
Trên núi Ngọc Long, Cố Ỷ từ biệt cha mẹ, còn Khương Tố Ngôn chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn.
Đến lúc phải chia tay, Lâm Mạn Thư vẫn không nỡ rời xa con gái, vừa khóc vừa níu lấy tay áo của cô.
Cố Ỷ gỡ tay mẹ ra, dùng ngón tay lau đi nước mắt của Lâm Mạn Thư, nhỏ giọng thủ thỉ vài câu chuyện của mẹ con.
Chần chừ mãi suốt hơn hai tiếng, cuối cùng vẫn là Cố Thanh thở dài kéo vợ mình ra. Ông vẫy tay chào tạm biệt con gái, Cố Ỷ cũng bật khóc, trong làn nước mắt giàn giụa vẫn nở nụ cười, vừa khóc vừa chào cha mẹ: "Tạm biệt."
Tạm biệt xong, cô đỏ hoe mắt quay lại bên Khương Tố Ngôn, nắm lấy tay nàng, xoay người lại, không dám ngoái đầu nhìn cha mẹ mình nữa. Khương Tố Ngôn tiến đến gần, đưa tay ôm lấy cô, Cố Ỷ cũng theo phản xạ mà ôm lại.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một việc bất ngờ đã xảy ra, Cố Ỷ cảm nhận được hồn lực trong cơ thể mình đang trào ra, ào ào chảy về phía Khương Tố Ngôn.
Cô lập tức mở to mắt, thốt ra một tiếng theo bản năng: "Không được!"
Trước đây Khương Tố Ngôn vì cô mà hao tổn rất nhiều hồn lực, sau đó ở đỉnh cây Thông Thiên Tháp hấp thụ hồn lực từ âm phủ, nhưng thân quỷ của nàng vốn đã gần như sụp đổ. Giờ mà làm thế này, thân thể của Khương Tố Ngôn chắc chắn sẽ nứt vỡ, hồn phi phách tán! Dù có không chết, thì bị hồn lực làm vỡ thân thể cũng sẽ đau đến chết đi sống lại!
Cùng lúc ấy, quyền năng của Cố Ỷ tại âm phủ cũng đang truyền sang Khương Tố Ngôn, nhưng cô chẳng quan tâm gì đến quyền năng, cô chỉ lo liệu thân thể của Khương Tố Ngôn có chịu nổi hay không.
"Cố Ỷ, ta chờ nàng. Khi nào nàng mãn hạn trăm năm, thì hãy trở lại tìm ta." Khương Tố Ngôn mỉm cười nói, rồi đẩy Cố Ỷ ra. Mà Cố Thanh đã chuẩn bị từ trước, nhân lúc Khương Tố Ngôn đẩy cô ra thì tiến lên khống chế Cố Ỷ, ôm cô thật chặt.
Khương Tố Ngôn vốn đang đứng ngay bên vết nứt, sau khi đẩy Cố Ỷ ra liền ngã ngược vào trong khe.
Cố Ỷ làm sao lại không hiểu? Câu nói bằng tiếng địa phương kỳ lạ khi trước mà Khương Tố Ngôn nói với cô, căn bản không phải là một lời thề, mà là một giao dịch.
Nàng muốn một mình ở lại âm phủ, chịu đựng nỗi đau và cô độc, chờ Cố Ỷ sáu mươi năm.
Cố Ỷ vùng vẫy trong vòng tay của cha, nhưng không còn hồn lực, cô hoàn toàn không phải đối thủ của Cố Thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Tố Ngôn rơi xuống, giống hệt với cảnh tượng trong ký ức ngàn năm trước.
Đùa kiểu gì vậy chứ! Sao cô có thể để Khương Tố Ngôn một mình đối mặt với nỗi cô đơn vô cùng vô tận kia? Khương Tố Ngôn chỉ là một cô gái bình thường thôi mà, gặp phải hoàn cảnh như thế... chị ấy sẽ khóc mất!
Cố Ỷ dần dần ngừng vùng vẫy, nước mắt tuôn ra từ khóe mắt, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: "Ba... để con đi đi."
Lâm Mạn Thư không biết chuyện mà Cố Thanh và Khương Tố Ngôn đã bàn với nhau, tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến bà có chút mơ hồ. Nhưng chỉ cần nhìn hành động và nghe lời của mọi người, bà đã hiểu đại khái.
Bà tiến lên, nắm lấy tay chồng mình. Cố Thanh ngẩn ra, trên mặt lộ vẻ do dự: "Vợ à..."
"Để con bé đi đi."
Bàn tay đang giữ chặt Cố Ỷ của Cố Thanh run lên, ông nhìn vợ con mình, cuối cùng vẫn lựa chọn buông tay.
Cố Ỷ xoay người ôm lấy cha, lại nhìn mẹ một lần cuối, rồi không do dự mà nhảy vào khe nứt.
Khi trước chị nói muốn đưa em xuống âm phủ, muốn em tự nguyện đi cùng chị. Giờ em tự nguyện rồi, sao chị lại nuốt lời? Em sẽ không để chị một mình nữa, ngàn năm đã quá đau khổ, sáu mươi năm này... sao em nỡ được?
Cố Ỷ lúc rơi xuống vẫn đuổi kịp Khương Tố Ngôn. Tốc độ nàng rơi xuống rất chậm, giống như ngàn năm trước, khi ấy nàng từng hy vọng có ai đó nắm lấy tay mình, kéo nàng ra khỏi bóng tối. Nhưng đổi lấy chỉ là sự tuyệt vọng, từng chút từng chút chìm sâu xuống âm phủ.
Giờ đây, nàng cũng hy vọng mình rơi chậm hơn một chút, để được gần Cố Ỷ hơn một chút.
Cố Ỷ thấy được Khương Tố Ngôn, khoảng cách cũng đang từ từ lại gần, Khương Tố Ngôn nhắm chặt hai mắt, nơi khóe mắt còn vương nước mắt, trên người là bộ áo cưới đỏ như máu tung bay trong hư không, trong màn đêm vô tận, nàng giống như một ngọn lửa, sắp bị bóng tối nuốt chửng.
Cố Ỷ vươn tay về phía nàng, giống như trong giấc mơ cô đã từng làm.
Chậm rãi, dần dần, Cố Ỷ chạm vào đầu ngón tay của Khương Tố Ngôn, rồi đột ngột nắm chặt lấy.
Nhìn xem, đã khác với giấc mơ rồi. Lần này, em đã bắt được chị.
Lúc Cố Ỷ chạm vào, Khương Tố Ngôn khẽ mở mắt ra. Nàng thấy ánh sáng phía sau Cố Ỷ, ánh sáng ấy đang dần rời xa nàng, nhưng nàng chẳng hề sợ hãi, bởi chỉ cần có Cố Ỷ ở đây thì dẫu có rơi vào bóng tối cũng chẳng sao cả.
Nàng từng nghĩ mình có thể chịu được cảnh chia xa, chỉ là sáu mươi năm, so với một nghìn năm thì có đáng gì. Nhưng vừa mới tách ra thôi, nàng đã không kìm được nỗi nhớ như thủy triều dâng trào nhấn chìm nàng.
"Đồ ngốc..."
Khương Tố Ngôn lên tiếng, còn Cố Ỷ thì nở nụ cười: "Ngốc thì cứ ngốc đi. Chị là vợ em, ngoài bên cạnh em ra, chị không được đi đâu hết."
- Chính văn hoàn -
Faye: Truyện đến đây là hoàn rồi, truyện này có đôi khi rất hài, có khi cũng rất sợ, nhưng cảnh xúc động cũng rất nhiều. Câu truyện này là bài học hy sinh và tình yêu, cha mẹ hy sinh cho con cái, Cố Ỷ từ cô gái vô tình vô tâm học được cách yêu thương và biết hy sinh, Khương Tố Ngôn thì tìm được nơi thuộc về, có 1 quãng đời hạnh phúc sau 1000 năm khổ đau. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích câu truyện này như mình!
Tiếp theo sẽ là phần ngoại truyện Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn xây dựng lại âm phủ, tuyển dụng nhân sự, quản lý như chơi The Sims vậy, rất dễ thương và thú vị. Tuy âm dương cách biệt, nhưng hai người là vợ chồng Diêm Vương nên cũng rất dễ lên dương gian đi chơi, còn phải lấy giấy chứng nhận kết hôn nữa chứ.. Phần ngoại truyện mình sẽ cố hoàn thành trong vài ngày tới ^^