Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 210

Chương 210: Xây dựng cơ sở hạ tầng ở Âm phủ (1)

 

Cố Ỷ đã biến thành quỷ, chuyện này cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả, dù sao thì ban đầu cô cũng đã định sẵn sẽ như thế. Chỉ là sau khi biến thành quỷ, Cố Ỷ chợt nhớ ra một chuyện: Sao cô không tắm một cái đã rồi hãy chết chứ!

 

Nghĩ lại lần cuối cùng mình tắm là cách đây mấy hôm, lúc trước còn từng nói với Khương Tố Ngôn rằng sau khi thành quỷ biết đâu sẽ có mùi, giờ thì cô thật sự cảm thấy... mình có mùi thật.

 

Chắc không đến mức thật sự quá nặng mùi chứ?

 

Cố Ỷ rơi vào trạng thái lo lắng cực độ.

 

Là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa vừa mới chết, mà trên người có mùi gì đó thì thật quá đáng sợ!

 

Nhưng cô lại không ngửi được. Làm quỷ thì khứu giác vốn đã kém, chỉ có thể nhờ hồn lực hỗ trợ mới ngửi được mùi xung quanh, chứ ngửi mùi trên người mình thì chẳng có ích gì.

 

Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn hai con quỷ rốt cuộc ổn định cuộc sống tại Phong Đô, chọn căn nhà tốt nhất còn sót lại để ở. Mỗi ngày Cố Ỷ đều nói với Khương Tố Ngôn rằng mình phải đi làm, rồi từ sáng sớm đã leo lên ngọn cây ở đỉnh Thông Thiên Tháp ngồi ngẩn người trước bảng điều khiển. Nhưng thật ra, cô đang lo nghĩ xem mình có bốc mùi thật không. Ngồi đờ người trên Thông Thiên Tháp một lúc lâu, Cố Ỷ mới len lén quay về căn nhà họ đã chọn.

 

Cô ngó trái ngó phải một vòng, không thấy Khương Tố Ngôn đâu, đoán chắc là nàng ra ngoài săn mồi rồi. Là quỷ thì phải ăn những con quỷ khác, nhất là trong tình trạng thân quỷ Khương Tố Ngôn gần như sắp vỡ, nếu không bồi bổ thì sẽ không ổn. Phong Đô không có đại quỷ, nên chỉ có thể ra vùng ngoại ô bắt vài con tiểu quỷ về ăn.

 

Tội nghiệp vợ cô, còn phải tự cung tự cấp. Cố Ỷ muốn làm một người vợ tốt, mỗi ngày ra ngoài săn mồi mang về cho vợ ăn, nhưng Khương Tố Ngôn từ chối. Hai người bây giờ có hơi né tránh nhau, mãi tới hôm nay Cố Ỷ mới chợt nhận ra: Không lẽ vợ cũng đang cố tình tránh mặt mình?!

 

Cố Ỷ choáng váng. Cô tránh mặt vợ là vì sợ mình có mùi thật, lâm Khương Tố Ngôn khó chịu, vậy thì tại sao Khương Tố Ngôn lại tránh mặt cô?

 

Hay là vì hôm đó lúc nhảy xuống từ đỉnh núi tuyết Ngọc Long, cô nhảy quá chậm, tư thế không đúng tiêu chuẩn nên vợ còn giữ oán niệm trong lòng? Cố Ỷ nghĩ đến khả năng đó, nhớ tới mấy bài báo trên mạng kiểu "vào nhà bằng chân trái bị vợ đòi ly hôn", cô không muốn ly hôn! Cô và vợ vừa mới kết tóc trăm năm cơ mà, chẳng lẽ giờ đã bị Khương Tố Ngôn đá ra khỏi nhà?

 

Cố Ỷ nhận ra mình không thể tiếp tục trốn tránh nữa, cứ như vậy thì hôn nhân này sẽ tan vỡ mất!

 

Vì vậy Cố Ỷ ngoan ngoãn ngồi chờ Khương Tố Ngôn về, nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ cơ mà mình cướp được từ chỗ Cố Thanh, lặng lẽ đếm thời gian. Chiếc đồng hồ này là vào đêm trước khi ba mẹ cô rời đi, bị cô mặt dày cưỡng ép lấy từ tay ba cô.

 

Cố Thanh thật ra rất không nỡ, vì chiếc đồng hồ này là quà Lâm Mạn Thư tặng ông, mang ý nghĩa đặc biệt. Nhưng vì điện thoại của Cố Ỷ đã hết pin, đến cả xem giờ cũng không được, nên ông đành tháo đồng hồ xuống, đau lòng đưa cho con gái.

 

Dù có làm quỷ, cũng phải là một con quỷ có khái niệm thời gian.

 

Cố Ỷ canh đồng hồ, nhìn kim phút quay đủ hai vòng, Khương Tố Ngôn mới rón rén thò đầu vào. Vừa thấy vợ mình, Cố Ỷ đã không thể kiềm chế được nỗi bi thương trong lòng: Nhìn đi, đến cả vào nhà mà vợ còn phải rón rén!

 

Chẳng lẽ cô không còn sức hút gì với Khương Tố Ngôn nữa sao? Câu hỏi này cứ thế hiện lên trong đầu Cố Ỷ. Không thể trách cô nghĩ vậy được, trước kia Khương Tố Ngôn luôn nói thích sự ấm áp của cô, thích dáng vẻ sống động hoạt bát của cô. Nhưng giờ đây, Cố Ỷ đã thành quỷ rồi – Ấm áp? Bái bai, không còn nữa. Sống động hoạt bát? Cô giờ chỉ còn lại "hoạt bát", mất luôn chữ "sống động" rồi.

 

Liệu có thể nào... vì hai lý do này mà Khương Tố Ngôn không còn yêu cô nữa...?

 

Cố Ỷ sắp khóc ra chuỗi ngọc trai rồi. Bây giờ cô thật sự có thể khóc ra ngọc trai đấy.

 

Vì sao lại nói Cố Ỷ là cô nàng hài hước? Bởi sau khi biến thành quỷ, Cố Ỷ liền nghĩ: nếu nước mắt có thể dùng hồn lực biến hóa mà thành, vậy thì nước mắt chảy từ mắt ra mà đổi thành ngọc trai chẳng phải cũng được sao?

 

Cố Ỷ là kiểu quỷ nghĩ là làm ngay, thế nên ngay khi Khương Tố Ngôn vừa bước vào cửa, liền thấy Cố Ỷ cúi đầu, từng giọt, từng giọt ngọc trai be bé rơi xuống từ khóe mắt.

 

Những viên ngọc trai trắng tròn nhỏ xíu rơi lên bàn, rất nhanh đã tụ lại thành một đống nhỏ.

 

Nếu như Cố Ỷ khóc bình thường thì có thể sẽ khiến Khương Tố Ngôn đau lòng, nhưng cái kiểu khóc mà phí cả hồn lực ra để rơi ngọc trai thế này thì Khương Tố Ngôn hoàn toàn không có cảm giác đau lòng nổi.

 

"Nàng đang làm gì vậy?"

 

Nghe thấy tiếng Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ ngẩng đầu lên: "Em đang buồn."

 

"..." Khương Tố Ngôn hít sâu một hơi, ngồi xuống đối diện với Cố Ỷ. Cố Ỷ càng thêm buồn hơn, giờ ngay cả ngồi cạnh mình vợ cũng không chịu nữa. Nếu núi không đến thì mình đến với núi vậy.

 

Cố Ỷ đổi chỗ, ngồi sát bên cạnh Khương Tố Ngôn, rồi tiếp tục rơi ngọc trai. Lần này cô nhìn chằm chằm vào Khương Tố Ngôn, ngọc trai từ khóe mắt cứ bụp bụp rơi xuống, biểu cảm thì rõ ràng muốn nói: Hỏi em đi, hỏi em vì sao em buồn đi.

 

Khương Tố Ngôn lúc này cực kỳ không muốn chiều theo ý cô, liền quay mặt đi. Nhưng ngay giây sau, Cố Ỷ đã hiện ngay trước mặt nàng. Khương Tố Ngôn hơi sững người, nàng rõ ràng cảm nhận được Cố Ỷ vẫn còn đang ngồi ở chỗ cũ, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Cố Ỷ vẫn còn ở đó.

 

Nàng hiểu rồi. Cố Ỷ là người rất lắm trò, trước mắt cũng là Cố Ỷ, chỉ là cô ấy chia hồn thể của mình thành hai phần! Tuy cả hai cơ thể đều do cô điều khiển, nhưng linh hồn của Cố Ỷ vẫn đang ngồi tại chỗ cũ.

 

Cái con người này... đúng là biết chơi trò độc lạ!

 

Khương Tố Ngôn đầu hàng, hỏi: "Vậy nàng buồn vì chuyện gì?"

 

Ánh mắt Cố Ỷ đầy vẻ oán trách: "Đương nhiên là vì chị rồi! Vợ, có phải chị không còn thích em nữa không? Em không còn sống, không còn ấm áp, nên chị không yêu em nữa đúng không? Em biết mà! Chị chỉ ham mê thân xác em thôi, chứ có yêu gì em đâu!"

 

Cố Ỷ vừa khóc vừa buông lời tố cáo, ngọc trai rơi xuống càng lúc càng nhiều, rơi đầy cả mặt bàn, không đủ chỗ thì lại lộp bộp rơi xuống đất.

 

Tiếng ngọc rơi xuống sàn nghe giòn tan, nhưng Khương Tố Ngôn lại cảm thấy âm thanh này giống tiếng bi ve thủy tinh rơi xuống đất hơn là tiếng ngọc trai thật.

 

Thì ra Cố Ỷ không rõ ngọc trai làm từ chất liệu gì, nên chỉ có thể mô phỏng ra loại thủy tinh tròn tròn giống ngọc trai thôi.

 

Khương Tố Ngôn tức đến bật cười, nàng đưa tay nhéo má Cố Ỷ kéo sang bên: "Nàng nói gì vậy hả, làm sao ta lại chê bai phu quân của mình được?"

 

Ngay lập tức, Cố Ỷ dừng rơi ngọc trai, tiêu rồi, Khương Tố Ngôn nổi giận thật rồi. Cố Ỷ là một cô nàng thông minh, rất nhanh đã nhận ra cảm xúc thật sự của Khương Tố Ngôn. Da đầu cô tê rần cả lên – đùa hơi quá đà, làm vợ giận rồi.

 

Cô lập tức giải tán thân thể phân tách kia, chỉ để lại một mình mình, rồi đưa mặt mình tiến lại gần Khương Tố Ngôn. Tuy thân quỷ không biết đau, bị kéo cũng không thấy khó chịu, nhưng Cố Ỷ vẫn giả vờ bị kéo đau đến mức nói không rõ lời: "Vợ ơi, em biết lỗi rồi mà! Đừng có nhéo nữa~~"

 

Khương Tố Ngôn hừ lạnh một tiếng rồi buông má cô ra.

 

Cố Ỷ càng thêm bám dính, ngồi sát cùng ghế dài với Khương Tố Ngôn, thủ thỉ: "Vợ, em biết là chị yêu em mà, dù em là người hay là quỷ, chị cũng sẽ luôn yêu em, giống như em yêu chị vậy. Vợ đừng giận nữa mà..."

 

Vài lời ngon ngọt ấy rõ ràng không đủ khiến Khương Tố Ngôn hết giận, nàng vẫn quay mặt đi không nhìn Cố Ỷ. Nhưng chính dáng vẻ này lại khiến Cố Ỷ bật cười.

 

"Vợ, chị cũng sai chứ bộ, dạo gần đây chị cũng tránh em. Sao lại phải trốn em vậy hả?"

 

Cố Ỷ vừa chuyển hướng câu chuyện, sắc mặt Khương Tố Ngôn lập tức lung lay. Cố Ỷ vừa nhìn đã biết, Khương Tố Ngôn dạo gần đây đúng là cố ý trốn tránh mình.

 

Sau màn nhận lỗi và năn nỉ vừa rồi, dù trong lòng Khương Tố Ngôn vẫn còn bực, nhưng thật ra đã nguôi ngoai phần nào. Giờ bị Cố Ỷ vạch trần chuyện mình làm sai, nàng cũng bắt đầu lúng túng.

 

So với Cố Ỷ thì Khương Tố Ngôn đúng là không phải kiểu giỏi cãi lý. Gương mặt nàng lộ rõ vẻ chột dạ, bị Cố Ỷ bắt trúng tim đen. Mà Cố Ỷ thì đúng kiểu tiểu nhân đắc chí, lập tức chớp lấy cơ hội, tổng công kích dồn dập!

 

"Chị nghĩ mà xem, em mới làm quỷ được bao lâu đâu! Chị không những chẳng quan tâm em, lại còn suốt ngày chạy lung tung! Chị thấy có lỗi với em không? Chẳng phải tụi mình là cặp đôi quỷ yêu nhau à? Chị không nên dỗ dành, an ủi tâm hồn bé nhỏ tổn thương của em sao? Thế mà chị cứ đi suốt, mỗi lần bảo là ra ngoài ăn chút gì đó, rồi đi mất tăm mấy tiếng đồng hồ, em về nhà không thấy chị đâu cả! Vợ, chị thay đổi rồi, chị trước đây không phải như vậy!"

 

Trước màn tố cáo như súng liên thanh của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn bắt đầu đuối lý.

 

"Ta... ta đâu có đi lâu lắm đâu, chỉ ra ngoài một chút thôi. Ngoài mấy lúc đó ra thì chúng ta lúc nào chẳng ở cạnh nhau, sao có thể nói ta né tránh nàng được?"

 

Trong lúc Khương Tố Ngôn nói chuyện, Cố Ỷ đã phát hiện ra điểm đáng ngờ, Khương Tố Ngôn nói chuyện mà không dám nhìn thẳng vào mình, lúc nào cũng quay mặt đi, nãy giờ cũng thế, làm gì cũng luôn nghiêng mặt tránh mình. Trong lòng Cố Ỷ đã rõ ràng, thậm chí còn thấy có chút xót xa.

 

Khương Tố Ngôn người này chính là cái kiểu "vịt chết vẫn còn mạnh mồm" khiến Cố Ỷ vừa thấy buồn cười, vừa bất lực. Vợ cô vốn không biết nói dối, vừa rồi nói mấy câu ấy, ánh mắt đều chột dạ, căn bản không dám nhìn thẳng cô. Cố Ỷ thở dài, ôm chặt lấy Khương Tố Ngôn từ phía sau, vòng tay ghì lấy nàng.

 

"Vợ à, rõ ràng là chị đang tránh em... Hơn nữa, chị đừng giấu em nữa, em biết rõ lý do vì sao chị lại tránh em rồi."

 

Câu nói đó khiến Khương Tố Ngôn cứng đờ cả người, rõ ràng là bị Cố Ỷ nói trúng tim đen nên nàng có chút khẩn trương. Cố Ỷ cứ thế nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cằm đặt lên vai Khương Tố Ngôn. Sau khi cả hai đều đã thành quỷ, cơ thể đều lạnh như nhau nên không ai chê ai cả, dù gì nhiệt độ đều giống nhau..

 

Giọng của Cố Ỷ rất nhẹ, nhưng cứ quanh quẩn bên tai Khương Tố Ngôn, nghe một hồi lại thành thấy ghét.

 

"Vợ ơi, chị rất xinh đẹp, là người xinh đẹp nhất thế gian. Những vết nứt trên mặt chị rồi sẽ lành lại thôi. Hơn nữa, làm sao em có thể ghét bỏ chị được? Giống như chị không chê em thành quỷ, lạnh băng không còn ấm áp nữa vậy. Chúng ta giống nhau mà. Chị sẽ không vì em không còn ấm áp mà không yêu em nữa, thì em cũng sẽ không vì gương mặt chị có vết nứt mà không thích chị nữa. Huống hồ những vết nứt ấy đều là vì cứu em mà có..."

 

Cố Ỷ ôm lấy Khương Tố Ngôn thật chặt, có lẽ vì yêu nên mới dễ dàng lo được lo mất như vậy. Nếu không quan tâm, ai lại để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt ấy làm gì?

 

Khương Tố Ngôn im lặng thật lâu, mãi một lúc sau mới đặt tay lên mu bàn tay Cố Ỷ đang đan trước bụng mình.

 

Cố Ỷ cứ tưởng vợ mình đang cảm động, ai ngờ ngay giây tiếp theo, từ miệng Khương Tố Ngôn vang lên một câu lạnh lùng: "Thế nàng ngày nào cũng trốn ta, có phải cũng vì cảm thấy mình không còn là người, cơ thể lạnh như băng, sợ ta không thích nữa đúng không?"

 

.....Toang rồi.

 

Cố Ỷ sững người.

Bình Luận (0)
Comment