Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 212

Chương 212: Xây dựng cơ sở hạ tầng ở Âm phủ (3)

 

Câu nói "Chúng ta muốn mở rộng bộ máy quản lý ở âm phủ" vừa thốt ra, phản ứng mà nó gây ra lại không sôi nổi như Cố Ỷ tưởng tượng. Những con quỷ này khi còn sống là chuyện từ rất lâu trước đây rồi, đến mức khi ấy còn chưa chắc đã có cái gọi là "bộ phận quản lý". Mà trong đám quỷ ở đây, hạng người nào cũng có, từ dân lang thang vô nghề nghiệp, đầu gấu ngoài đường cho tới hoàng đế, cái gì cũng có thể gặp.

 

Có điều sau cả ngàn năm quét dọn không ngừng nghỉ của Khương Tố Ngôn, đám quỷ hoàng đế có lẽ Cố Ỷ khó lòng gặp được.

 

Cho dù có con quỷ nào hiểu được cái gọi là "quản lý" và trong lòng có ý định xin vào, thì cũng sẽ không dám đứng ra bày tỏ ngay lúc này trước mặt mọi người. Như ông bà ta hay nói: "Cây cao đón gió", chẳng ai muốn làm cái đứa nhô đầu ra hứng sóng gió đầu tiên cả.

 

Lũ quỷ này quá cẩn trọng, hoàn toàn không biết được suy nghĩ thật sự trong lòng Cố Ỷ. Nếu là Cố Ỷ, thì miễn là đứa đầu tiên đứng ra có phẩm hạnh đạo đức và tư tưởng đủ tiêu chuẩn, cô nhất định sẽ trọng dụng nó.

 

Nhưng giờ chẳng có con quỷ nào chịu bước ra, Cố Ỷ đành phải giải thích cho tụi nó hiểu thế nào là "quản lý". Sau khi hiểu rồi, con quỷ hồ ly nửa mặt trố mắt lên hỏi: "Chà, là bảo tụi ta làm quan đó hả?!"

 

Cố Ỷ thầm nghĩ: Mấy cái đồ quỷ ngốc này cuối cùng cũng hiểu rồi. Cô thở dài:
"Đúng, chính là làm quan đó. Chỉ cần các ngươi có bản lĩnh, tư tưởng đạo đức qua được ải, thì ta sẽ cho các ngươi làm quan."

 

Cố Ỷ nói một cách ngắn gọn dứt khoát, nhưng số quỷ thật sự tin thì chẳng được bao nhiêu. Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ trong đám quỷ. Cố Ỷ nhìn theo tiếng, thấy một con quỷ mặc vest... có lẽ là mới chết chưa được bao lâu, bằng không thì sao lại còn mặc vest chứ.

 

Rõ ràng, con quỷ mặc vest này rất hứng thú với chuyện đó. Dù sao thì cũng mới chết, chắc trong lòng vẫn còn nhiều ý nghĩ dính dáng đến dương gian.

 

Cố Ỷ không sợ tụi nó có ý nghĩ riêng, chỉ sợ tụi nó chẳng có ý nghĩ gì hết.

 

Con quỷ mặc vest kia hỏi: "Vậy làm quan thì được lợi lộc gì?"

 

Dù là ở Dương gian hay âm phủ, muốn người ta làm việc thì nhất định phải cho người ta lợi ích. Không có lợi ích thì ai mà chịu làm. Làm quan tức là có quyền, nhưng đám quỷ này làm quỷ lâu như vậy rồi, đối với chuyện quản lý đám quỷ khác thì chẳng mảy may hứng thú, vì trong mắt tụi nó, quỷ chỉ chia ra thành: có thể ăn và không thể ăn.

 

Trong tình huống như thế này, tụi nó đương nhiên muốn có cái lợi thiết thực hơn.

 

Mà cũng vừa lúc, Cố Ỷ thật sự đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi.

 

Cô dùng hồn lực vẽ ra một tờ thông báo, rồi đọc to theo nội dung trên đó: "Sau khi trở thành nhân viên của ta, công việc sẽ chia làm hai ca: ca sáng và ca tối. Phạm vi công việc gồm: lên dương gian bắt ác quỷ, hoặc ở âm phủ xét xử linh hồn người chết. Làm việc sáu ngày thì nghỉ một ngày. Quyền lợi gồm: mỗi năm vào dịp Tết Thanh Minh và Lễ Cô Hồn, có thể trở về dương gian nhận đồ cúng bái từ hậu nhân, hoặc tự do ra ngoài chơi; được ta và Khương Tố Ngôn che chở, ai dám động tới các người tức là động tới hai chúng ta; ngoài ra mỗi tháng còn được phát hồn lực, có thể thông qua thiên địa thông đạo nhập vào quỷ thân mà không có tác dụng phụ."

 

Về kỳ nghỉ, Cố Ỷ không định làm kiểu giờ hành chính từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, làm năm ngày nghỉ hai ngày như ở Dương gian. Hồi còn làm công ăn lương, Cố Ỷ cảm thấy đám tư bản đều là lũ khốn, đứa nào cũng nên bị treo lên cột đèn. Nhưng giờ bản thân đã thành bà chủ, Cố Ỷ lại nghĩ: dù sao nhân viên tương lai của mình đều là quỷ, không biết mệt, không bắt tụi nó làm mười năm nghỉ mười ngày đã là nhân từ lắm rồi.

 

Thực ra, Cố Ỷ cũng không muốn bắt làm kiểu làm sáu ngày nghỉ một ngày, mỗi ngày mười hai tiếng, nhưng nghĩ đến tương lai có thể sẽ xuất hiện những con quỷ mới, mà tụi nó thì có thể sẽ thách thức chế độ của mình, nên Cố Ỷ đành phải tính trước, thiết lập chế độ gần sát với thực tế một chút. Còn nếu sau này dương gian có thay đổi gì, thì để sau tính tiếp, giờ trước mắt cứ làm theo cách này đã.

 

Tuy lịch làm việc mà Cố Ỷ sắp xếp có hơi quá đáng, nhưng đối với đám quỷ này mà nói, đó hoàn toàn không phải là quá đáng, mà là công việc của thần tiên!

 

Nhất là phạm vi công việc còn bao gồm cả việc được lên dương gian, lại còn có thể về thăm dương gian vào dịp Tết Thanh Minh và Lễ Cô Hồn để hưởng đồ cúng, nghe cứ như là đang nằm mơ vậy. Đối với Khương Tố Ngôn một đại quỷ thì việc đến dương gian không có gì hấp dẫn, bởi nàng đã có thể tự do qua lại dương gian rồi, chỉ cần tạo một khe nứt bằng cách đặc biệt là được. Nhưng với những con quỷ khác thì việc lên dương gian khó như lên trời.

 

Sau khi Cố Ỷ nói xong về phúc lợi, đám quỷ bắt đầu ríu rít bàn tán. Những con quỷ ở đây cũng không chết quá lâu, trừ Cố Ỷ ra thì con mới chết nhất cũng chỉ vài năm, mà con già nhất cũng chỉ một hai trăm năm, phần lớn vẫn còn hậu nhân ở dương gian. Nhất là những kẻ vừa mới chết không lâu, ai nấy đều rất mong ngóng được quay lại dương gian.

 

Nhà mình có đổi sang nhà mới chưa? Người nhà có còn cúng giỗ mình hàng năm không? Cuộc sống của họ trở nên tốt hơn hay tệ đi? Hoặc... liệu có thể từ miệng họ mà biết được rốt cuộc sau khi mình chết đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ có những điều còn vương vấn, có người còn lưu luyến, thậm chí có quỷ chỉ muốn được nhìn người mình yêu thương thêm một lần nữa. Quỷ trên đời này không phải từ hư không mà có – trước khi chết, chúng đều là người.

 

Con quỷ mặc vest trông vẫn còn khá giống người, nó cũng là đứa đầu tiên giơ tay lên: "Tôi làm! Tôi muốn làm! Tôi muốn gặp lại vợ và con tôi... không biết con gái tôi đã lớn chưa, đã lấy chồng chưa... Trước kia tôi làm kế toán, bằng cấp đủ cả, nếu sau này Diêm Vương đại nhân phát hồn lực thì chắc chắn sẽ cần kế toán! Không chỉ là kế toán, nhân sự tôi cũng làm được, mấy việc này tôi rành hết!"

 

Có người khởi đầu rồi thì tiếp theo rất nhiều quỷ cũng giơ tay theo: "Tôi cũng muốn làm! Tôi làm quỷ hơn trăm năm rồi, nếu là đi dương gian bắt ác quỷ thì tôi chắc chắn làm được! Cho tôi lên dương gian nhìn thử đi!"

 

Sức hấp dẫn của dương gian với đám quỷ này thật sự rất lớn. Trước đó còn chẳng ma nào dám nói gì, giờ thì từng đứa từng đứa đều phấn khích hẳn lên.

 

Cố Ỷ cảm thấy lần chiêu mộ nhân viên này chắc chắn đã thành công hơn phân nửa, cô nhìn sang Khương Tố Ngôn, đưa ánh mắt trao đổi, hơi ngẩng cằm, gật đầu về phía nàng.

 

Cố Ỷ hoàn toàn khác với những ma quỷ nơi âm phủ này, trong mắt cô luôn sáng ngời ánh sáng, có lẽ là vì cô mới chết chưa lâu, nhưng thực sự rất hiếm khi có thể thấy một đôi mắt như thế ở âm phủ.

 

Khương Tố Ngôn bị cái biểu cảm tự tin nho nhỏ ấy của cô làm cho chíu một cái đánh trúng tim, tuy ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại đang âm thầm nhảy cẫng lên vì vui sướng.

 

Thật là tốt... Cô nương xinh đẹp thế này, lại là phu quân của mình.

 

Vẻ đẹp của Cố Ỷ trong mắt Khương Tố Ngôn không chỉ là dung mạo, mà còn ở thần thái, ở tính cách của cô. Cố Ỷ giống như một vì sao phát ra ánh sáng rực rỡ, luôn thu hút ánh nhìn của Khương Tố Ngôn. Nàng ngắm nhìn Cố Ỷ thật lâu, rồi mới quay đầu đi.

 

Nàng không thể nhìn Cố Ỷ thêm nữa, nếu không lát nữa sẽ không nhịn được mà mỉm cười mất. Mà trong mắt đám quỷ kia, hình tượng của nàng là "Băng Sơn Quỷ Vương", cực kỳ uy nghiêm.

 

Nếu để tụi nó thấy Khương Tố Ngôn cười, chắc sẽ tưởng hôm nay trăng máu rơi khỏi trời, còn mặt trời thì lại mọc lên thay thế mất.

 

Cố Ỷ dẫn theo gã quỷ mặc vest đi trước, còn mấy con quỷ khác thì bị ném tạm đến khu vực bên ngoài mười tám tầng địa ngục. Cô sẽ xử lý từng đứa một. Việc chúng làm gì sau khi chết, cô không quản, vì ở âm phủ vốn là nơi mạnh sống yếu chết, mày ăn tao hoặc tao ăn mày. Điều mà Cố Ỷ quan tâm chính là: chúng đã làm gì khi còn sống ở dương gian.

 

Nếu khi còn sống không phạm lỗi gì lớn thì sẽ được tẩy trắng, đưa đến cành cây treo lên đấy, cho quay vòng đầu thai ngẫu nhiên. Còn nếu từng phạm sai, thì sẽ được "mời" đi trải nghiệm 18 tầng địa ngục dù hiện giờ vẫn chưa chính thức đi vào hoạt động, để giúp Cố Ỷ tìm bug hệ thống.

 

Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đưa quỷ mặc vest đến một nơi khác, chính là điện Diêm La mà Cố Ỷ đã dựng sẵn từ trước. Điện Diêm La của Cố Ỷ rất hiện đại, nhìn chẳng khác gì một tòa nhà cơ quan chính phủ. Mặt sàn lát đá cẩm thạch đen, trên trần cao là đèn chùm pha lê, ánh đèn trắng sáng rực cả căn phòng.

 

Cố Ỷ còn cố ý chọn tông màu trong điện Diêm La sao cho giống với thiên địa, vì cô từng trải qua chuyện đó nên biết trang trí toàn đen hoặc toàn trắng, thật sự rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.

 

Cô ngồi sau một chiếc bàn dài, trước mặt còn bày vài tờ giấy. Còn Khương Tố Ngôn thì mặc một bộ trang phục Hán phục cách tân thoải mái, ngồi xuống bên cạnh. Việc Khương Tố Ngôn nói sẽ làm thư ký cho Cố Ỷ không phải là nói cho vui, mà là nàng thực sự rất nghiêm túc và tận tâm với vai trò thư ký.

 

Trong tay Khương Tố Ngôn là bút mực và sổ tay, ngay khi Cố Ỷ bắt đầu hỏi người đàn ông mặc vest:"Tên gì? Chết khi bao nhiêu tuổi? Địa chỉ nhà lúc còn sống? Nói hết đi." là nàng lập tức viết lia lịa.

 

Người đàn mặc vest có hơi sững người trong thoáng chốc, có lẽ vì đã lâu không nghĩ đến mấy chuyện này nên suýt nữa quên mất. Hắn phải lục lọi ký ức quý báu của mình mới có thể lần lượt trả lời được từng câu hỏi một. Sau khi hỏi xong những thông tin cơ bản, Cố Ỷ bắt đầu bước vào phần chính: "Tiếp theo là phần sẽ quyết định vận mệnh của ngươi."

 

Người đàn ông vest ngồi ngay ngắn trên ghế, nghiêm túc, nuốt một ngụm nước bọt vốn không tồn tại, ánh mắt sáng quắc: "Mời ngài hỏi."

 

"Lúc còn sống ngươi có từng phạm pháp hay làm chuyện gì sai trái không?"

 

Câu hỏi này gần như không cần suy nghĩ, người đàn ông vest đáp ngay: "Giúp sếp trốn thuế có tính không?"

 

"....." Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đưa mắt nhìn nhau, rồi bảo người đàn ông vest chờ một chút, họ cần mở một "cuộc họp nội bộ".

 

Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn thì thầm với nhau sau lưng người đàn ông vest, trước giờ hai người chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng nghĩ kỹ lại thì ở dương gian đúng là có rất nhiều chủ công ty ép kế toán trốn thuế, thậm chí làm giả sổ sách. Nếu kế toán không đồng ý thì bị đuổi, đồng ý rồi mà xảy ra chuyện thì lại chính họ là người ngồi tù.

 

Kế toán thật sự rất thảm.

 

Nhưng từ trước tới giờ hai cô toàn bàn những chuyện phạm pháp nghiêm trọng. Mà chuyện này, dù cũng phạm pháp nhưng nhìn kiểu gì thì kẻ đáng trách hơn là chủ chứ không phải người làm thuê.

 

Cố Ỷ thở dài, tuy hành vi của người đàn ông mặc vest không đến mức nghiêm trọng, nhưng sau khi bàn bạc xong, hai con quỷ vẫn quyết định: Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Cố Ỷ quyết định ném hắn vào địa ngục núi lửa một tuần để "trải nghiệm".

 

Nghe Cố Ỷ tuyên bố xong, người đàn ông mặc vest cứng đờ cả người, hắn thật sự không ngờ là người đầu tiên giơ tay xung phong lại gặp phải kết quả như thế này.

 

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong, Cố Ỷ đâu phải kiểu người nghe gì tin nấy. Cô khẽ đưa ngón tay ra, luồng hồn lực trắng từ đầu ngón tay đi vào đầu người đàn ông mặc vest, sau đó kéo theo một thứ gì đó từ trong đầu hắn ra ngoài, rơi xuống trước mặt ba người.

 

Thứ đó ban đầu giống như một cụm mây, rồi nhanh chóng hóa thành thực thể, trở thành một đoạn chiếu ký ức, phát lại ký ức cuộc đời người đàn ông mặc vest ngay trước mắt họ.

 

Kỹ thuật này được phát triển dựa trên phương pháp mà Cố Ỷ từng dùng trong vụ "quỷ tra nam" trước kia khi cắt bỏ ký ức của người ta, giờ thì nâng cấp thành đoạn video cho mọi người xem chung, rất tiện lợi.

 

Sau khi xem xong toàn bộ cuộc đời người đàn ông mặc vest, xác nhận hắn đúng như những gì đã nói, không làm chuyện gì quá đáng thì Cố Ỷ liền ném hắn vào địa ngục núi lửa.

 

Ngay khoảnh khắc Cố Ỷ ra quyết định, mảng sàn lớn dưới chân người đàn ông vest bỗng biến mất, chưa đầy một giây sau, hắn cùng cái ghế ngồi rơi thẳng xuống, rồi sàn nhà lập tức khôi phục như cũ, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

 

Ngay sau khi người đàn ông mặc vest rơi xuống, trước khi con quỷ tiếp theo vào phỏng vấn, Cố Ỷ lén thì thầm với Khương Tố Ngôn:"Em nhất định phải bảo ba mẹ đốt thêm quần áo cho em! Em chỉ có mỗi một bộ này, quá bất công luôn!"

Bình Luận (0)
Comment