Chương 213: Xây dựng cơ sở hạ tầng ở Âm phủ (4)
Cố Ỷ âm thầm ghi nhớ chuyện phải xin quần áo từ ba mẹ, sau khi tiễn người đàn ông mặc vest đi rồi, Khương Tố Ngôn liền đưa tài liệu tiếp theo như một thư ký thực thụ.
Đó là hồ sơ của con quỷ mặt hồ ly nửa bên, bên trên còn có một vài ghi chú mà Khương Tố Ngôn đã đánh dấu.
Ý đại khái là ấn tượng của nàng về con quỷ mặt hồ ly nửa bên này. Ở phần tên gọi, Khương Tố Ngôn trực tiếp ghi biệt danh mà Cố Ỷ đặt cho nó.
Con quỷ này có thể khiến Khương Tố Ngôn có chút ấn tượng, xem ra cũng đã làm quỷ được một khoảng thời gian không ngắn. Gương mặt của nó giống như tên gọi, chính là một con hồ ly tinh cực kỳ tinh ranh. Trước kia Khương Tố Ngôn còn từng bị nó lừa. Ban đầu nàng định quay lại ăn sống nuốt tươi nó, nhưng đám quỷ tiểu hồ ly dưới trướng nó lại quá đáng yêu, thế nên nàng đã bỏ qua cho nó.
Cố Ỷ đọc những lời nhận xét này, lại nhớ đến những con quỷ tiểu hồ ly từng thấy trước đó. Nhìn vóc dáng thì chắc khi chết vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, đầu là đầu hồ ly, còn có chiếc đuôi lớn của hồ ly. Theo lý thì nhìn khá rợn, nhưng thực tế lại có chút đáng yêu.
Khi đó vì đang bận hỏi thông tin về ba mẹ mình nên Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đều không để tâm nhiều đến mấy con tiểu hồ ly ấy.
Nhưng giờ nghĩ lại, đúng là đáng yêu thật!
Không biết lông hồ ly của chúng có giống như lông chó không, có mượt và sướng tay khi vuốt không. Theo lý thuyết thì hồ ly cũng thuộc họ chó, lông chắc cũng mềm mại. Nhưng chúng đâu phải hồ ly thật, là quỷ biến thành hình dạng đó, lại không có độ ấm như động vật sống, không chừng sờ vào lại cứng đơ đơ?
Cố Ỷ khá tò mò không biết cảm giác sờ vuốt tiểu hồ ly sẽ ra sao.
Đợi con quỷ mặt hồ ly nửa bên bước vào, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế ở giữa, chiếc đuôi to của nó liền trượt xuống qua khe hở giữa lưng ghế và mặt ghế, rũ xuống đất. Cái đuôi nhẹ nhàng rơi xuống, trông không giống loại cứng đơ đơ.
Ánh mắt của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đều dừng lại trên cái đuôi của con quỷ mặt hồ ly nửa bên. Không thể trách họ thèm thuồng, cái đuôi kia nhìn thật sự rất muốn sờ thử, chắc sẽ mềm mềm, nhẹ nhẹ, mượt mượt. Ở âm phủ vốn không có bao nhiêu con vật, cái đuôi to của quỷ mặt hồ ly nửa bên đúng là sức hấp dẫn đạt max cấp đối với những người thèm vuốt mèo vuốt chó như họ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, con quỷ mặt hồ ly nửa bên này khi còn sống chắc là đàn ông... nghĩ vậy thì cái đuôi đó có vẻ không còn đáng yêu để sờ nữa. Chỉ là! Chỉ là nếu cắt cái đuôi đó xuống thì vẫn có thể sờ nha!
Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn trao đổi ánh mắt với nhau, khiến quỷ mặt hồ ly nửa bên dựng hết lông lên, cảm thấy bản thân cực kỳ nguy hiểm. May mà hai người kia chưa định lập tức cắt ngay cái đuôi của nó ra làm thảm lông hồ ly, Cố Ỷ cảm thấy nếu muốn sờ thì vẫn nên sờ hai con tiểu hồ ly ở nhà nó thì hơn.
Quá trình phỏng vấn cũng quay lại bình thường, Cố Ỷ theo trình tự cũ như khi phỏng vấn quỷ mặc vest, bắt đầu hỏi thông tin cụ thể. Nhưng đến bước này thì bị kẹt. Con quỷ mặt hồ ly nửa bên này làm quỷ quá lâu rồi, ít nhất cũng phải một hai trăm năm, tuy vẫn còn nhớ tên mình, nhưng những thứ khác thì đã mơ hồ, chẳng nhớ rõ nữa.
Lại hỏi đến chuyện khi còn sống có từng làm việc gì thất đức hay không, con quỷ mặt hồ ly nửa bên liền lắc đầu: "Hồi đó ta chỉ làm chút buôn bán nhỏ, nhưng thời cuộc loạn lạc, có người đến nhà ta cướp bóc. Ta liều mạng bảo vệ vợ con, kết quả bị người ta chém chết. Ta cũng không biết vợ con cuối cùng có trốn thoát được không. Lúc mới chết, ta vất vưởng ở âm phủ mấy năm mới hóa thành đại quỷ, đến bây giờ ký ức cũng chẳng còn rõ nữa."
"Nếu có thể đến dương gian, ta muốn xem thử mình còn hậu nhân nào không..."
Câu nói của quỷ mặt hồ ly nửa bên còn chưa nói hết, nhưng Cố Ỷ cũng phần nào hiểu được. Nó muốn biết mình có còn hậu nhân không, thật ra không phải vì muốn huyết mạch truyền đời, mà là muốn biết vợ con năm xưa cuối cùng có thoát nạn hay không. Nó đã dốc hết sức bảo vệ vợ con mà bỏ mạng, trong lòng chỉ còn lại một chấp niệm ấy.
Cũng có lẽ vì lý do đó, nên nó mới nhận nuôi mấy tiểu quỷ chết khi còn nhỏ, giữ chúng bên cạnh.
Cố Ỷ bỗng cảm thấy cái đuôi của con hồ ly này lại có chút... muốn sờ rồi.
Cô vung tay, giống như lần trước, kéo ký ức tiền kiếp của quỷ mặt hồ ly nửa bên ra. Nhờ được thiên địa gia hộ, cho dù bản thân quỷ mặt hồ ly nửa bên đã không còn nhớ rõ, Cố Ỷ vẫn có thể tái hiện ký ức khi còn sống. Dựa vào cách này, sau này còn có thể dựng ra một Nghiệt Kính Đài (gương chiếu tội).
Quá khứ của quỷ mặt hồ ly nửa bên hiện ra trước mắt, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn cùng theo dõi, còn bản thân con quỷ thì càng chăm chú hơn cả. Vì ký ức đã mơ hồ, làm quỷ quá lâu khiến nó gần như quên sạch chuyện khi còn sống. Giờ có cơ hội được nhìn lại quá khứ của chính mình, dĩ nhiên nó vô cùng trân quý.
Nó vừa xem vừa cảm thán: không ngờ khi còn nhỏ mình lại trông như vậy. Đến đoạn nó gặp được vợ mình, quỷ mặt hồ ly nửa bên rơi lệ, đôi mắt hồ ly đỏ hoe, nước mắt chảy xuống nửa khuôn mặt người bên dưới. Vừa khóc, nó vừa giải thích: "Ta không còn nhớ được thê tử trông thế nào nữa... Nàng ấy hồi trẻ thật sự rất xinh đẹp..."
Ký ức tiếp tục tiến về phía trước, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn thấy được cảnh nó và vợ gặp gỡ, quen biết, yêu nhau, cuối cùng kết hôn và sinh được một cậu con trai kháu khỉnh. Vì muốn vợ con sống tốt hơn, nó đã từ bỏ công việc cũ, mở một cửa hàng nhỏ.
Cuộc sống vốn đang khấm khá lên, thì vì thời thế loạn lạc, bị đám lưu manh nhắm tới. Nó giao đấu với bọn cướp, bảo vợ con mau chạy, ký ức của nó liền dừng lại ở khoảnh khắc bị cắt cổ bởi bọn cướp.
Khi còn sống, quỷ mặt hồ ly nửa bên chỉ là một dân chúng bình thường, chưa từng làm điều gì trái đạo lý, sống ngay thẳng, thương vợ thương con, đúng là một người tốt.
Cố Ỷ xem xong toàn bộ quá khứ của quỷ mặt hồ ly nửa bên, quyết định tuyển dụng nó làm phán quan. Đồng thời còn an ủi nó: "Ngươi cũng đừng quá buồn, tên cướp giết ngươi chắc chắn đã chết từ lâu rồi. Nếu hắn xuống âm phủ, chưa biết chừng đã bị ai ăn mất. Còn nếu vẫn lẩn quẩn ở dương gian thì cũng không tồn tại được bao lâu, hoặc bị đạo sĩ bắt đi, hoặc hồn phi phách tán. Dù sao thì ngày xưa cũng chưa có hệ thống luân hồi, hắn chết rồi chắc chẳng còn nổi một tia hồn vía."
Không ngờ lời an ủi này của Cố Ỷ lại khiến quỷ mặt hồ ly nửa bên khóc to hơn. Nó sụt sùi nức nở: "Vậy... vậy chẳng phải vợ con ta cũng hồn phi phách tán rồi sao..."
Cố Ỷ cứng họng, hối hận không thôi, biết vậy đã chẳng nói gì.
Khương Tố Ngôn nhìn Cố Ỷ, rồi mở lời: "Cũng chính vì để tránh những chuyện như vậy xảy ra, nàng mới bắt tay tái thiết Âm ti, khôi phục lại hệ thống luân hồi chuyển kiếp. Nếu không thì người tốt kẻ xấu sau khi chết đều hồn phi phách tán, như vậy quá bất công. Dù lúc sống ở dương gian không được đối xử công bằng, thì ít nhất sau khi chết cũng phải có cơ hội được đối xử công bằng một lần."
Nghe Khương Tố Ngôn nói xong, quỷ mặt hồ ly nửa bên cuối cùng cũng ngừng khóc, thậm chí còn hừng hực khí thế: "Ngài nói rất đúng! Nếu thế gian không công bằng, thì nên để lũ xấu xa đó xuống âm phủ chịu trừng phạt! Ta nhất định sẽ làm tốt chức trách phán quan của mình!"
Ngoài việc thu nạp quỷ mặt hồ ly nửa bên, Cố Ỷ còn muốn chiêu mộ luôn hai tiểu hồ ly dưới trướng nó.
Cố Ỷ tuyệt đối không phải vì thèm thuồng cái đuôi to mềm mại của chúng đâu, mà là vì một phán quan thì không đủ! Nếu hai tiểu hồ ly kia không có vấn đề gì, thì có thể để chúng làm tiểu phán quan.
Cố Ỷ chẳng hề cảm thấy tội lỗi gì với việc "thuê lao động trẻ em", bởi đám nhóc hồ ly kia chẳng qua là khi còn sống nhỏ tuổi hơn cô, trông cũng có vẻ nhỏ hơn cô, chứ chết đã không biết bao nhiêu năm rồi, nói thật ra thì chính cô mới là "bé con" trước mặt chúng. Sau khi xử lý xong chuyện của quỷ mặt hồ ly nửa bên, Cố Ỷ lại bắt đầu tiếp tục phỏng vấn những con quỷ khác.
Không phải con quỷ nào cũng giống như quỷ mặt hồ ly nửa bên hay quỷ mặc vest, quỷ mặt hồ ly cả đời không làm điều xấu, quỷ mặc vest thì cũng chỉ là tay trộm vặt. Nhưng còn có rất nhiều con quỷ khác, tội ác cả đời chúng gây ra phải dùng từ "chồng chất" để miêu tả.
Cố Ỷ kiên nhẫn xem hết ký ức tiền kiếp của chúng. Những con quỷ ấy ngồi trên ghế, mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ trán rơi xuống. Chúng rất muốn bỏ chạy, nhưng chỉ cần Khương Tố Ngôn liếc mắt một cái, đã dọa đến mức chẳng dám nhúc nhích.
Thực ra Cố Ỷ cũng chẳng muốn nhìn xem chúng đã làm những chuyện ác gì, nhất là khi những ký ức ấy máu me đầm đìa, không hề che đậy, trực tiếp phơi bày ra trước mắt, thật sự quá tởm lợm. Nhưng Cố Ỷ đã nói mình muốn làm Diêm Vương, mà đường đường Diêm Vương còn không dám xem hết cuộc đời của những kẻ phải xét xử thì còn mặt mũi gì giữ cái chức đó?
Thế nên Cố Ỷ cố gắng kìm lại, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, vừa xem lại cuộc đời của ác quỷ, vừa ghi chép lại xem chúng phải xuống địa ngục nào để chịu phạt.
Khương Tố Ngôn thì nhớ khá rõ về chuyện các tầng địa ngục, còn Cố Ỷ tuy biết không nhiều, nhưng cũng rõ một điều: nhiều quy chuẩn của các địa ngục đã không còn hợp thời nữa. Cô bắt đầu tự mình quyết định từng con quỷ phải xuống địa ngục nào, chịu tội gì, chịu bao lâu, viết rõ ràng vào sổ nhỏ. Nếu gặp tình huống ngoài danh mục, cô sẽ bàn bạc thêm với Khương Tố Ngôn để đưa ra quyết định.
Có những con quỷ thật đúng là "không xem thì thôi, xem rồi giật mình kinh hãi". Con quỷ bị cô tuyên án nặng nhất, phải đi qua mấy tầng địa ngục, tổng cộng chịu khổ đến hai trăm năm.
Thời gian nó sống làm người cộng với làm quỷ còn chưa tới từng ấy năm, nên vừa nghe phán quyết của Cố Ỷ, nó sững người tại chỗ. Tất nhiên là nó không phục. Quỷ sống lâu rồi, phản ứng đầu tiên chính là dùng vũ lực đối phó. Nhưng có Khương Tố Ngôn ở bên, đừng nói đến chuyện đánh Cố Ỷ, đến một ngón tay cô còn không chạm vào nổi thì đã bị từng lớp lụa đỏ quấn chặt vào ghế, không nhúc nhích được. Dù vậy, nó vẫn gào thét: "Dựa vào đâu cô định tội tôi?! Một con nhóc ranh đầu vàng hoe mà dám định tội ông mày?!"
Cố Ỷ thật ra cảm thấy lời nó nói cũng không sai lắm, cô bật cười: "Chọc tức ông rồi hả? Nhưng tôi chính là có bản lĩnh, có quyền lực để định tội ông đấy. Không phục thì gào nữa thử xem, tôi sẽ 'tăng hình phạt siêu cấp' cho ông luôn."
Nếu đổi lại là người có chút lương tâm, có khi còn bị lời mắng mỏ của ác quỷ làm cho dao động, dù gì thì việc tự mình định tội người khác cũng tạo nên áp lực tâm lý không hề nhỏ.
Nhưng với Cố Ỷ thì: Tuy cô có lương tâm, nhưng không nhiều.
Cô chẳng hề cảm thấy bị áy náy vì vài câu gào thét của một con ác quỷ. Chuyện "xứng đáng" hay "không xứng đáng" căn bản chẳng đáng để nghĩ. Thế giới này từ trước đến nay đã không dựa vào tư cách mà vận hành. Nếu phải hỏi cô dựa vào đâu để định tội, thì mệnh cách ngũ âm do tổ tiên ngàn năm trước định ra cho cô, liệu đã đủ rồi không?
Nghe thấy năm chữ "tăng hình phạt siêu cấp", ác quỷ lập tức câm nín chẳng còn dám hé miệng. Khi còn sống, nó vốn chẳng tin trên đời có Âm tào địa ngục gì hết, làm bao chuyện ác, chết rồi thì thành quỷ lang thang, lúc mới hóa quỷ thì cũng từng hoang mang sợ hãi, lo sẽ bị Diêm Vương trừng phạt. Nhưng sau này mới phát hiện, âm phủ cũng là nơi mạnh được yếu thua.
Làm quỷ bao nhiêu năm, nó nằm mơ cũng không ngờ có một ngày lại bị một tân nhiệm Diêm Vương cho biết "ác giả ác báo" là như thế nào.