Chương 214: Xây dựng cơ sở hạ tầng ở Âm phủ (5)
Con ác quỷ đó cuối cùng bị Cố Ỷ ném cả người lẫn ghế vào địa ngục. Cứ từ từ mà trải qua từng tầng một, dù sao cũng có mười tám tầng, nó còn phải đi qua không ít tầng địa ngục nữa cơ.
Buổi phỏng vấn lần này của Cố Ỷ kéo dài hơn một tháng, dù làm quỷ thì không cảm thấy mệt, nhưng bản thân Cố Ỷ thì bắt đầu thấy kiệt sức. Sau khi phỏng vấn xong con quỷ cuối cùng, cô không kiềm được mà vươn vai một cái.
Những kẻ không qua phỏng vấn thì bị cô ném vào địa ngục chịu tội. Những kẻ qua được nhưng vẫn cần xuống địa ngục đi một vòng cũng đã xử lý xong trong tháng qua. Còn những kẻ vượt qua phỏng vấn hoàn toàn thì bị cô quăng thẳng vào khu ký túc xá nhân viên do mình xây.
Lúc cô đang vươn vai, cô thư ký đáng yêu của cô – tiểu thư Khương Tố Ngôn lại ôm một chồng giấy tờ to đùng đi đến trước mặt cô rồi đặt xuống bàn: "Đây là nhân viên mà nàng đã tuyển được, giờ chúng ta sắp xếp công việc và lịch trực cho bọn họ đi."
Cố Ỷ chớp mắt, ngước lên nhìn Khương Tố Ngôn: "Vợ, không cần vội vậy chứ? Cho em nghỉ chút đã, phỏng vấn suốt cả tháng, em mệt lắm rồi."
Khương Tố Ngôn dứt khoát: "Không được."
Cố Ỷ lặng thinh, chợt nhận ra một chuyện: "Vợ à... thật ra chị rất có hứng thú với công việc đúng không?" Trước đây cô từng thắc mắc tại sao khi làm việc ở nhà ma Khương Tố Ngôn lại chăm chỉ như thế. Giờ nghĩ lại, có khi không phải vì công việc ở nhà ma khiến nàng nghiêm túc kính nghiệp, mà là chỉ cần đi làm là Khương Tố Ngôn nghiêm túc ngay.
Chẳng lẽ... Khương Tố Ngôn chính là kiểu người sinh ra để làm việc, nghiện việc bẩm sinh?
Khương Tố Ngôn quay đầu đi, hành động ấy như một lời xác nhận cho suy đoán của Cố Ỷ: đúng là nàng rất thích làm việc!
"Vợ! Không cần cố quá đâu! Cho em nghỉ một lát đi mà, hai hôm nữa em sẽ xếp ca cho tụi nó!"
Cố Ỷ mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, cố gắng vớt vát, hy vọng khiến "người vợ nghiện làm việc" này tha cho mình một chút. Dù Khương Tố Ngôn rất thích làm việc, nhưng Cố Ỷ thì không giống thế! Ở nhà ma làm việc vui vẻ nên cô mới chăm chỉ làm, nhưng đến khi chính thức làm việc nghiêm túc thì toàn thân cô chỉ thấy mệt rã rời.
Kế hoạch của Cố Ỷ hoàn toàn thất bại, Khương Tố Ngôn không đồng ý để cô nghỉ ngơi lấy một phút: "Phu quân à, quỷ thì sẽ không mệt đâu." Câu này chính Cố Ỷ từng nói khi bàn chuyện phân công giờ giấc cho nhân viên. Đúng là quỷ sẽ không mệt, vì không có cơ thể, cũng không cần ngủ. Cố Ỷ há miệng, muốn nói nhưng chỉ còn câm nín không biết nói gì.
Cô dùng hết sức lực để giải thích: "Nhưng vợ ơi, em mới làm quỷ chưa lâu, còn chưa quen với cảm giác không biết mệt này... cho em nghỉ chút đi, chỉ một ngày thôi mà!"
Khương Tố Ngôn tung đòn sát thủ: "Nếu nàng không làm thì ta phải làm, nàng để ta làm một mình sao?"
"Em..."
Không thể để vợ mình cực khổ một mình được, đó là chuyện không bao giờ xảy ra. Truyền thống tốt đẹp của nhà họ Cố là cưng chiều vợ, Cố Ỷ khi còn nhỏ chính là nhìn ba mình yêu chiều vợ ra sao mà lớn lên. Cô từng nghĩ mình không có duyên với truyền thống này, không ngờ cuối cùng bản thân cũng đi theo con đường "chiều vợ".
Cố Ỷ cam chịu số phận, bỗng cảm thấy Khương Tố Ngôn có lẽ đã đầu hàng kẻ địch, là tay trong là yếu điểm mà hệ thống gài vào bên cạnh mình. Nếu không thì sao lại có thể nghiêm túc trong công việc đến mức này chứ?
Dưới sức ép của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ đành ôm chồng tài liệu, bắt đầu sắp xếp công việc và lịch trực. Chức vị Thập Điện Diêm Vương thì chắc chắn không giao cho đám ma quỷ này rồi, dù sao Cố Ỷ đã quyết định giao cho Thập Điện Diêm Vương một số quyền hạn, biến họ thành quản lý, tức là các giám đốc chi nhánh.
Nhưng việc thành lập chi nhánh vẫn còn xa. Hiện tại, Cố Ỷ bắt đầu phân loại đám ma quỷ trong tập tài liệu, sắp xếp công việc và lịch làm việc cho từng đứa. Một ngày nữa lại trôi qua, đội ngũ nghiệp dư ban đầu chỉ có hai con quỷ là cô và Khương Tố Ngôn, giờ đã trở thành một công ty lớn với hơn một nghìn nhân viên.
Sau khi xác định công việc cho nhân viên xong, tiếp theo là công tác đào tạo. May mà có Khương Tố Ngôn phụ giúp, nếu không chỉ nghĩ đến việc phải đào tạo hơn một nghìn nhân viên là Cố Ỷ đã muốn nổ đầu. Giờ có người vợ ham công tiếc việc này gánh đỡ một nửa, cô chỉ cần phụ trách vài trăm con quỷ còn lại thôi cũng thấy nhẹ gánh hơn nhiều rồi.
Đối với Cố Ỷ, đám ma quỷ này vẫn vô cùng cung kính, vì chúng đã biết rõ kết cục của những kẻ không qua được vòng phỏng vấn. Truyền thuyết về âm tào địa phủ thì ai cũng từng nghe qua, rằng sau khi chết sẽ phải xuống địa ngục một chuyến, điều này ai cũng biết. Thế nhưng làm quỷ bao nhiêu năm mà chưa từng trải qua, bây giờ đột nhiên âm tào địa phủ thật sự xuất hiện, lại còn tận mắt thấy đồng loại bị ném xuống địa ngục chịu phạt, thì có muốn không sợ cũng khó.
Đặc biệt là một số con quỷ đã bị phạt xong trở về, kể lại quang cảnh địa ngục cho bọn chúng nghe, ai nghe xong cũng không khỏi rùng mình. Còn những kẻ đã từng xuống đó chịu hình, bây giờ nhắc lại cũng run giọng, nói năng lắp bắp, nếu ai dám bảo chúng xuống dưới "trải nghiệm" thêm lần nữa, chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận.
Thế nên đối diện với Cố Ỷ, chúng đặc biệt ngoan ngoãn, từng đứa đều ngoan ngoãn gọi "Diêm Vương đại nhân". Tuy rằng lúc dạy học Diêm Vương đại nhân có hơi không đáng tin cậy, nhưng tụi nó đâu có quyền nói "không" với Cố Ỷ? Cố Ỷ nói sao thì chúng học vậy.
Khi khóa đào tạo kéo dài suốt một tháng kết thúc, mỗi con quỷ đều đã có công việc được phân công rõ ràng.
Vui mừng nhất dĩ nhiên là nhóm được phân đi dương gian bắt ác quỷ, tuy nhiên hiện tại vẫn chưa thể khởi hành, phải đợi bên phán quan xử lý xong toàn bộ các ma quỷ trong âm phủ đã, rồi mới có thể cử người lên dương gian truy bắt quỷ dữ. Hơn nữa, những ai được cử lên dương gian đều phải ký kết khế ước: nếu trong vòng mười hai tiếng không quay lại âm phủ thì sẽ hồn phi phách tán. Ngoài ra, nếu lên dương gian làm chuyện gì trái đạo đức, khi trở về cũng sẽ bị phán quan xét xử và ném thẳng vào địa ngục.
Dù bị ràng buộc đủ điều, nhưng những con quỷ được giao nhiệm vụ lên dương gian vẫn hết sức phấn khích. Ở âm phủ bao năm, chỉ có thể nhìn thấy mặt trăng máu quái dị kia bọn chúng đã chán đến tận cổ. Dù có bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt khiến toàn thân khó chịu, chúng cũng vẫn muốn lên xem thử dương gian bây giờ trông ra sao.
Cố Ỷ sắp xếp công việc cho tất cả bọn chúng xong, cảm thấy bản thân sắp kiệt sức đến nơi. Cô quay về phòng của mình và Khương Tố Ngôn, nhìn thấy vợ mình vẫn còn đầy năng lượng, không khỏi thở dài một tiếng. Cô nằm úp mặt xuống giường giả chết, Khương Tố Ngôn thấy vậy không chịu nổi, bèn nhào đến kéo cô dậy. Ai ngờ lại bị Cố Ỷ kéo ngược vào lòng, đè xuống giường.
"Vợ à, đừng vội. Em không có gấp quay lại dương gian đâu, chúng ta có thể từ từ mà."
Cố Ỷ ôm lấy Khương Tố Ngôn vào lòng, vòng tay quàng qua eo nàng, để lưng nàng dán vào lồng ngực mình, ôm chặt không buông.
Thật ra Cố Ỷ mơ hồ nhận ra, lý do Khương Tố Ngôn cố gắng đến vậy, ngoài việc thật lòng yêu thích công việc này, có lẽ còn vì muốn sớm hoàn tất mọi chuyện để Cố Ỷ có thể lên dương gian một chuyến.
Chụp ảnh cưới, trò chuyện với ba mẹ, chỉ cần được lên dương gian thì đều là việc tốt.
Thật ra, làm ma quỷ thì không thể ở dương gian quá lâu, nhất là những kẻ như Cố Ỷ có quyền hạn ở âm phủ sẽ bị dương gian bài xích tự nhiên. Mỗi lần cô lên dương gian ở được một hai ngày đã là tốt lắm rồi, lần sau muốn lên lại thì ít nhất cũng phải chờ nửa năm để hạ nhiệt.
Cô đã xa ba mẹ một thời gian dài, hiện giờ cũng không biết ba mẹ sống thế nào. Nói không nhớ thì là dối lòng. Nhưng dưới âm phủ có quá nhiều việc phải xử lý, nếu chỉ lên dương gian vội vàng gặp một cái rồi lại về, chi bằng làm xong hết mọi việc ở đây rồi mới đi, có thể yên tâm dành hai ngày để trò chuyện với họ.
Chính vì vậy, Cố Ỷ mới cố nén nỗi nhớ nhung trong lòng, cùng Khương Tố Ngôn bận rộn dưới âm phủ cố gắng hoàn thành mọi việc. Nói gì thì nói, có vợ ở bên nên thật ra Cố Ỷ cũng không cảm thấy cô đơn. Nghĩ đến đây, Cố Ỷ lại thấy mình đúng là một kẻ xấu, nếu ba mẹ cô nghe được mấy lời này, chắc sẽ chạy xuống đây vả cho cô hai cái cho tỉnh.
Khương Tố Ngôn rúc trong lòng Cố Ỷ, không nói gì nữa. Gần đây, không chỉ mình Cố Ỷ mệt, mà Khương Tố Ngôn cũng vậy. Tuy thể xác không còn cảm giác mệt mỏi, nhưng về mặt tinh thần, vẫn có ý thức rằng bản thân đã làm việc quá sức.
Suốt một thời gian dài, Khương Tố Ngôn gần như bận rộn đến mức chân không chạm đất, có thể tưởng tượng nàng mệt mỏi đến nhường nào.
Khoảnh khắc được Cố Ỷ ôm vào lòng, Khương Tố Ngôn mới thật sự thả lỏng. Cảm giác mệt mỏi lập tức trào dâng, khiến nàng chẳng muốn động đậy ngón tay nào. Cố Ỷ siết tay đang ôm eo nàng lại, rồi trượt lên trên nắm lấy tay Khương Tố Ngôn, đan chặt mười ngón tay vào nhau. Ngón tay của Khương Tố Ngôn thon dài, khi đan vào tay Cố Ỷ nhìn lại rất đẹp.
Tuy Cố Ỷ đã trở thành quỷ, nhưng có thể vì mới biến thành chưa lâu, hoặc do được ban quyền hạn từ thiên địa nên tay cô không quá tái nhợt. So với nước da trắng bệch của Khương Tố Ngôn, tay cô vẫn còn chút sắc hồng.
Nhìn những ngón tay như vậy, Khương Tố Ngôn bỗng sinh ra một ảo giác mơ hồ, cứ ngỡ như Cố Ỷ vẫn còn sống.
Nhưng khi những ngón tay lạnh giá mang cùng nhiệt độ siết chặt lấy nhau, Khương Tố Ngôn mới bừng tỉnh: Cố Ỷ... cũng đã trở thành quỷ rồi.
Thật ra, sau khi biến thành quỷ, hai người họ vẫn chưa từng làm "chuyện ấy" lần nào. Một phần là vì quá bận, phần khác là do Cố Ỷ lo sợ Khương Tố Ngôn sẽ ghét bỏ mình. Ngoài những cái ôm, những nụ hôn thân mật ra thì chưa từng tiến xa hơn. Nhưng Khương Tố Ngôn sao có thể ghét bỏ Cố Ỷ được? Đây là người nàng yêu thương nhất đời, đau lòng còn không kịp, làm gì có chuyện vì Cố Ỷ trở nên lạnh lẽo mà chê bai?
Hiện giờ Cố Ỷ đã quyết tâm dẫn dắt nàng cùng nghỉ ngơi, thậm chí không ngại dùng chính cơ thể mình để khiến Khương Tố Ngôn mệt nhọc. Bàn tay đang nắm lấy tay nàng vẫn siết chặt, còn tay kia thì luồn sang, dùng đầu ngón tay khẽ nâng cằm nàng lên. Cố Ỷ nghiêng mặt lại gần, đôi môi nhẹ nhàng áp lên môi Khương Tố Ngôn.
Khác với khi còn sống, môi của Cố Ỷ giờ đây cũng lạnh buốt, nhưng vẫn mềm mại như trước. Lực hôn không hề khác chút nào, nụ hôn của cô vẫn khiến Khương Tố Ngôn say đắm như xưa.
Cố Ỷ giờ không còn hô hấp, sẽ không có hơi ấm phả lên mặt Khương Tố Ngôn, nhưng trong nụ hôn ấy, Khương Tố Ngôn vẫn cảm thấy cơ thể mình vốn đã mất đi nhiệt độ dần nóng lên. Với cơ thể đã sớm bị Cố Ỷ thuần phục này, chỉ một nụ hôn thôi là hoàn toàn không đủ, điều nàng muốn tuyệt đối không phải một nụ hôn đơn giản.
Mọi chuyện nhanh chóng vượt ra khỏi giới hạn, từ một nụ hôn nhẹ nhàng biến thành những v**t v* đầy khiêu khích. Hai người lúc đầu còn ôm nhau, nhưng chẳng mấy chốc Cố Ỷ đã đè lên người Khương Tố Ngôn. Khương Tố Ngôn nhẹ nhàng nhấc chân, khẽ cọ vào eo Cố Ỷ, liền bị cô nắm lấy cổ chân, gãi nhẹ vào lòng bàn chân. Khương Tố Ngôn bật cười, một lọn tóc do lúc nãy hôn nhau rối lên, dính vào bên khóe môi nàng.
Nụ cười của Khương Tố Ngôn rơi vào mắt Cố Ỷ, khiến cô không chịu nổi. Nụ cười đó như câu hồn đoạt phách, như muốn câu cả hồn cô đi mất. Cố Ỷ khẽ nói: "Chị quyến rũ em thế này, thì đừng trách em ra tay độc ác!"
Khương Tố Ngôn càng cười rạng rỡ hơn: "Phu quân ra tay thì có thể tàn nhẫn được đến mức nào?" Không chỉ cười trên môi, tay nàng cũng không hề nhàn rỗi, lặng lẽ khiêu khích Cố Ỷ, nhưng lập tức bị cô nắm chặt cổ tay lại.
"Yêu nữ, hôm nay để em cho chị mở mang tầm mắt!"